Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Mật Của Bạch Gia Chủ

Tiểu thuyết gốc · 5005 chữ

Ái Minh không ngờ mình lại đã quay trở lại Yên Tử trấn một cảm giác bồi hồi nở rộ trong lòng cậu, vốn Bạch Gia trang ở phía đầu Yên Tử trấn còn căn nhà tranh khi xưa của Ái Minh ở cuối trấn, cậu còn nhớ năm đó bão lũ liên miên, dân trong vùng không có cái ăn cái mặc. Phải thường xuyên tới nhà của Bạch Gia chủ mà xin lấy miếng ăn. Ái Minh ngoài tới đây cầu ăn còn tới cầu chữ.

Bon người nhìn ngắm xung quanh Bạch Gia trang, dưới ánh đuốc lờ mờ hiện lên cảnh sắc tang thương, cây cối điêu linh, cột đình đổ nát, trên vách tường còn sót lại mùi máu tanh, tiếng khóc thương ai oán kia là của những người thân, những người có quan hệ với Bạch Gia trang.

Đi vào đình viện, Ái Minh còn nhớ cậu từng có lần tiến nhập vào nơi đây, khi đó mọi vật đều được trang trí một cách tao nhã, đồ quý giá cũng không ít, vậy mà khi này quay lại, mọi ngóc ngách, đồ đạc, đều bị mạng nhện, bụi bặm bao phủ.

Ba người nhìn nhau, chẳng biết nên nói gì. Ái Minh và Long Hạo Nhiên thở dài một tiếng chua chát.

Long Hạo Nhiên nhìn tấm biển treo trước cửa đình viện, thứ duy nhất còn nguyên vẹn chỉ có mỗi mình nó đứng chơ trọi như vậy. Chàng đắng chát than thở: Bạch Trang chủ vốn là một vị quan thanh liêm đáng tiếc thay, sót cảnh cơ hàn mà lùi về quê an ủi tủi già, thật không ngờ, thật không ngờ, đại kiếp vẫn ập đến.

Ái minh nghe chàng nói như vậy cũng ngậm ngùi nói: nhớ năm đó tại Yên Tử trấn của ta nổi lên một trận đại dịch, lại có một trận lũ lớn, quanh năm mất mùa, gà vịt không thể nuôi, dân chúng trong thôn trấn đói khổ, phải lấy cỏ mà ăn, may mắn có Bạch Trang chủ, cứ 10 ngày một lần sẽ phát gạo cứu tế cháo hoa. Cứu giúp không biết bao nhiêu mạng người.

Long Hạo Nhiên hơi có vẻ bất mãn nói: từ tin tức của ta, Bạch Gia trang chính là bị đám người ma giáo kia hãm hại. Nói ra lời này y không khỏi liếc nhìn Ái Minh. Bởi lẻ nghĩa phụ của Ái Minh xuất thân ma đạo, lại là một trong Tứ Trụ vương của ma giáo.

Ái minh biết Lòng Hạo Nhiên ám chỉ nghĩa phụ của mình, chàng lắc đầu ngán ngẩm nói: người trong thiên hạ ai mà không cho rằng chính là người  trong ma giáo làm ra chứ, nhưng mấy ai biết được hung thủ thật sự lại chính là người của triều đình, bọn họ chỉ vì một món bảo vật nào đó mà ra tay sát hại cả Bạch Gia trang. Chàng sống với nghĩa phụ ngắn ngủi 3 năm nhưng biết phong thái làm người của ông cực độ ngay thẳng, làm điều gì thì nói điều đó, không giống như Trấn Nam Vương tâm kế thâm sâu, hiểm độc.

Long Hạo Nhiên nghe tới đây cặp lông mày nhăn tít lại chàng đột ngột, tức giận quát: nói bậy, triều định nhà Mạc ta thịnh thế như vậy chẳng lẻ chỉ vì một món dị bảo mà tru diệt một đại gia trang, ngươi cho rằng lòng dạ người Hồ ta hẹp hòi đến vậy sao.

Ái Minh, tiên liệu trước Long Hạo Nhiên sẽ không tin lời minh nhưng không ngờ chàng ta lại đột nhiên đùng đùng nổi giận như vậy, chẳng còn cách nào cậu bèn thuật lại câu chuyện 3 năm trước, khi mà chàng mới lần đầu tiên gặp nghĩa phụ.

Long Hạo Nhiên đôi lông mày nhăn tít lại, chàng không ngờ được phía sau chuyện này lại còn lắm ẩn tình như vậy, chàng đi lại trầm ngâm lát sau như có quyết định, chàng nói: dù là ai đi chăng nữa, ta nhất định sẽ tìm lại công đạo cho Bạch Gia chủ. Giọng điệu của chàng thập phần khẳng khái nhưng lọt vào tai Ái Minh lại chẳng khác nào trò đùa, cậu cười nói: Hạo Nhiên huynh đệ, ngươi nên tỉnh ngủ đi, người ta chính là một vị vương gia, đứng dưới 1 người mà đứng trên cả vạn người đó, ta biết huynh thuộc dòng giỏi vương hầu quý tộc nhưng có thể hơn được một vị vương gia sao, chừ khi huynh chính là đương kim hoàng đế, mà không có một vị hoàng đế nào rảnh dỗi như huynh đích thân tới tận nơi này để điều tra đâu. Cậu nói xong lời này liền tiến tới sát người Long Hạo Nhiên vỗ vỗ bả vai chàng ta.

Long Hạo Nhiên bị Ái Minh chọc giận một hồi, tức đến nghiến răng, chàng thò ra sau vỗ vào lưng Ái Minh một cái quát: ta nói được là được, ngươi cứ xem đi.

Ái minh cười hì hì hời hợp đáp: để rồi xem.

Nói dứt lời, Ái Minh cất bước tiến vào bên trong, để mặc cho 2 người Cẩm Thạch và Long Hạo Nhiên ngơ ngác đứng ngoài đình viện.

Sắc mặt của Cẩm Thạch khi này đã tức giận đến độ không thể chịu nổi, gã toan tiến tới vác Ái Minh mà nện xuống đất, Long Hạo Nhiên xua xua tay đột nhiên chàng bật cười thành tiếng nhẹ nói với Cẩm Thạch: con nguời này quả nhiên thú vị, sau này gã xuất hiện trên giang hồ, ngươi nhớ phải lưu tâm tới một chút.

Nơi đây nói rộng cũng không rộng, chỉ có 1 căn chính viện và 5 căn tiểu viện, mỗi viện chỉ có khoảng  3 đến 4 gian. Bàn gỗ, giá gỗ nằm ngổn ngang khắp nơi. Từng ngóc ngách bị lật rối tung rối mù, bọn họ tới nơi đây rồi, cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể cẩn thận xem xét một lượt, xem coi còn sót lại một chút manh mối gì hay không?

Đáng tiếng, cả ba người đi qua đi lại lật tung khắp cả chính viện cũng chẳng thấy một manh mối nào, Ái Minh không từ bỏ, cậu vòng qua rồi lại vòng lại, đột nhiên cậu ta dừng lại trước một cột gỗ đến suất thần, miệng cậu liên tục hô: đây không phải chữ viết của nghĩa phụ, đây không phải, không phải.

Hai người Cẩm Thạch và Long Hạo Nhiên, kinh ngạc vội tiến tới, cả hai nhìn theo ánh mắt của Ái Minh.

Chỉ thấy trên cột gỗ phủ một lớp bụi dày, khi cẩn thận quan sát liền thấy một hàng chữ được khắc sâu vào thân cột, tu la giáo, Hướng Vấn Thiên tới đòi nợ máu, chữ viết thô sơ đến lạ thường dường như được người dùng ngón tay thay bút khắc lên.

Ái Minh nhìn qua hai người nói: có kẻ muốn giá họa cho nghĩa phụ ta, 2 người hãy nhìn kỹ kẻ này ắt hẳn rất thân cận với nghĩa phụ của ta, chữ viết của y giống đến chín thành. Nhưng y không hề hay biết nghĩa phu ta có một tật đó là khi viết đến chữ Thiên trong tên của ông, nét cuối hất lên mà không phải là một nét đứt như vậy.

Long Hạo Nhiên chưa từng thấy qua nét chữ của Hướng Vấn Thiên nhưng nhìn dòng chữ kia quả thật nét Thiên là một nét đứt.

Ba người cân nhắc hồi lâu quyết định xóa đi những chữ viết trên cột gỗ để tránh có kẻ tới sau mang tâm hiểu lầm.

Thời gian đã trải qua hơn ba năm, khi này máu trên tường đã khô, lại thêm người ra tay cũng quá cẩn thận, không để lại một vết tích nào.

Long Hạo Nhiên đang rảo bước, đột nhiên cười lớn nói: kẻ này giá họa cho nghĩa phụ huynh tại sao lại bất cẩn như vậy, đã để lại chữ viết kia, lại còn cố tình che dấu vết tích để làm gì cơ chứ.

Ái Minh khó hiểu hỏi: không đúng sao, chẳng lẻ Hạo Nhiên huynh cho rằng nên để lại dấu tích.

Long Hạo Nhiên cười hì hì lắc đầu giải thích: Ta hỏi huynh, nếu mọi dấu vết được xoá đi cẩn thân như vậy, thì tại sao nghĩa phụ của huynh lại để lại tính danh của mình cơ chứ.

Ái Minh khi này mới vỡ oà cậu vô đầu khen phải mấy tiếng nói: vậy huynh cho rằng bây giờ chúng ta phải làm gì?

Long Hạo Nhiên nhất thời cũng chưa biết tiếp theo nên làm gì, cậu ngẫm nghĩ một phen rồi nói: Ái Minh Huynh đệ ta tin đám người kia cho dù có cẩn thận bao nhiêu, cũng không có tâm che trời, chúng ta chỉ còn cách tiếp tục tìm kiếm ta tin nhất định sẽ tìm ra manh mối.

Ái Minh nhìn chàng khẽ gật đầu, khi này lòng cậu như lạc vào hỗn độn, có nghĩ cũng chẳng ra cách.

Bọn họ đi khắp chính viện, quanh quẩn một hồi không tìm thêm được thứ gì liền chuyển qua thư phòng, nơi này so với chính viện còn lộn xộn hơn mấy phần thư tịch Đông một quấn Tây một quấn chẳng quấn nào còn nguyên vẹn, các trúc văn rách tả tơi, gian phong phía Tây lại đã sập một nữa, chứng kiến cảnh này, 3 người chỉ có thể thở dài, tiếp tục tìm kiếm.

Tìm kiếm không bao lâu, cẩm thạch liền chỉ vào chiếc bàn gỗ bị gãy mất 2 bên chân trước mặt

mình nói: Công tử mau lại đây xem, ở đây còn có chữ viết.

Ái minh và Long Hạo Nhiên vội chạy tới đánh giá, bên trên bàn gỗ quả nhiên có khắc một dòng chữ: Kim Trúc Bạch Hổ Vương, Hướng Vấn Thiên tới muộn, tiễn biệt ân nhân, nguyện vì ân nhân báo cừu gia.

Ái Minh vừa nhìn liền nhận ra đây chính là chữ viết của nghĩa phụ cậu, quả nhiên một nét cuối trong chữ Thiên hất ngược lên.

Long Hạo Nhiên nhìn vết khắc trên bàn gỗ, không khỏi nhăn mày nói:

Vết tích này quả thật còn rất mới, không giống như trên cột gỗ kia, chỉ sợ chữ viết ở đây chưa tới mấy tháng thời gian.

Chàng đi đi lại ngẫm nghĩ, hồi sau mới nói: Ta có điều, không tài nào hiểu nổi, tại sao nghĩa phụ của huynh lại cố để lại vết tích ở một nơi dễ nhìn thấy như vậy, dường như ông muốn cho người khác nhìn thấy, chẳng lẻ nào ông lại muốn dẫn dụ ai đó tới đây chăng.

Ái minh nghe được lời của Long Hạo Nhiên thì kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ: chẳng lẻ nghĩa phụ lại muốn dẫn dụ Trấn Nam Vương tới.

Nhớ tới người này cậu không khỏi sờ lên những tấm lệnh bài kỳ quái trước ngực.

Khi này lại nghe Long Hạo Nhiên nói: đúng rồi Ái huynh, ta chợt nghĩ ra rằng chỉ cần biết được danh tính của người giả danh là Trí Tuệ đại sư liền có thể tìm kiếm ra tung tích của nghĩa phụ huynh.

Ái minh lắc đầu ngao ngán đáp: bằng hữu của nghĩa phụ ta rất nhiều, người trong giáo ta cũng chưa gặp qua ai, vả lại ông chưa từng nói có quen biết người am hữu thuật dịch dung.

Long Hạo Nhiên nhìn thấy vẻ mặt chán nản kia của Ái Minh thì an ủi:  bá phụ hiện tại tính mệnh không còn đáng ngại, thiên hạ vốn nhỏ bé, ắt hẳn hai người sẽ gặp lại, điều quan trọng hơn hết chính là tìm manh mối để giải oan cho bá phụ, tìm ra hung thủ phía sau là người phương nào?

Ái Minh nghe lời này thầm nghĩ: quả đúng như Hạo Nhiên huynh nói, dù ta biết rõ là 10 thành do Trấn Nam Vương giá họa cho nghĩa phụ ta, quả thật ta lại không có bằng chứng, thiên hạ tuyệt đại kỳ án nãy mãi mãi chỉ có thể đổ lên đầu của nghĩa phụ ta.

Nghĩ tới điều này cậu nắm chặt tay, thầm nhũ : ta nhất định sẽ tìm được bằng chứng cho nghĩa phu, tìm lại công đạo cho người.

Khi này Ái Minh như có điều nhớ ra quay lại Long Hạo Nhiên hỏi: ta từng nghe nói Bạch Trang chính là chết tại thư phòng này.

Long Hạo Nhiên hiểu ý cậu nói: ý của Ái Minh huynh, chính là chúng ta có thể tìm ra manh mối ở nơi đây hay sao.

Ái Minh đôi mắt sáng lên nói: phải

Gian thư phòng này nhỏ hơn với những nơi khác, sau khoảng một canh giờ sau đột nhiên Long Hạo mừng rỡ hô lớn: tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.

Cẩm Thạch và Ái Minh vội tiến tới quan sát, chỉ thấy khi này trên tay Long Hạo Nhiên cầm một mảnh giấy đã ngã vàng, bên trên dường như có một dòng chữ nhưng đã bị người cố tình bôi đi mất.

Cả 3 người đều đã xem xét qua, những chữ viết kia đã bị xoá đi, chữ viết để lại chỉ còn đôi ba nét gạch ngang, chẳng thể nào tìm ra được đầu mối gì.

Bọn người đang thất vọng thì đột nhiên Long Hạo Nhiên gõ gõ đầu mình reo lên: phải rồi, phải rồi. Chàng quay qua Ái Minh thấy vẻ mặt cậu ta đượm nét kinh ngạc thì phá lên cười sau mới giải thích:

Ta đã từng thấy qua loại giấy này, chữ viết trên giấy bị người cố tình bôi xoá.

Ái Minh huynh đừng vội thất vọng, chúng ta có thể dựa vào chất liệu trên mảnh giấy từ đó mà biết được nội dung trên trang giấy.

Long Hạo Nhiên khi này chậm rãi gõ mặt bàn, nói: Đây chính là loại giấy nổi tiếng của Tô Thành, được làm từ gỗ Mộc Hương, có mùi hương thơm nhẹ, mặt giấy rất mềm mại, lại vô cùng mịn. Từ những manh mối này bọn người bắt đầu tìm kiếm khắp cả thư phòng.

Loại giấy này là loại giấy thượng hạng trong thư phòng của bạch gia chủ cũng không có mấy cuốn sách được làm từ loại giấy này. Bọn người tìm mất nửa canh giờ, dường như đã lật tung cả gian thư phòng, tìm được tổng cộng 12 cuốn sách làm bằng loại giấy thượng hạng này.

Đừng xem thường 12 cuốn sách này, loại sách được làm từ giấy này ngay cả quan chỉ phủ trong nhà cũng chỉ có một, hai cuốn, ông có tới 12 cuốn sách loại tốt như vậy phải sách với bậc vương gia.

Bọn ba người, cặm cụi lật từng trang sách, mỗi người chia nhau bốn cuốn, thời gian tàn một nén nhang, khi này Cẩm Thạch vui mừng hét lớn lên một tiếng: tìm thấy rồi, ta tìm thấy rồi.

Chỉ thấy gã nâng lên một cuốn sách, trang bìa rách tơi tả, theo từng cái lật tay của Cẩm Thạch, đến trang thứ 50 quả nhiên trên trang giấy hiện lên một vết rách do có người cố tình xé đi.

Long Hạo Nhiên đưa ra tờ giấy mình tìm thấy quả nhiên vô cùng khớp với vết tích đã bị người xé đi.

Cuốn sách này, trải qua năm tháng thoi đưa, cộng thêm không có người dìn giữ, chữ viết đã phai đi hơn phân nửa.

Ái Minh thấy cảnh này không khỏi thở dài chán nản, chợt cậu quay qua thấy Long Hạo Nhiên, đang lẩm nhẫm đọc thầm thứ gì đó.

Thì ra chàng vừa nhìn đã nhận ra nguồn gốc của cuốn sách này, chàng chống cằm suy nghĩ một hồi nói: cuốn " Thiên Cổ Nhân" này ta đã từng đọc qua, nó được viết vào thời Hậu Lê. Ta nhớ không nhầm thì nội dung của những trang sách kia có nhắc tới, phong tục thờ cúng của thời nhà Lê.

Ái Minh nghe chàng nói vậy thì mừng rõ không thôi hỏi: nếu Long Huynh đã nhận ra, vậy thì nội dung của trang sách này chắc hẳn huynh cũng nhớ rõ sao.

Nhưng cậu lại thầm nghĩ kỹ lại, một cuốn sách như vậy dày bao nhiêu trang cơ chứ, để mà nhớ rõ từng chữ, chính là điều khó có thể.

Cậu nhìn lên, chỉ thấy Long Hạo Nhiên ra hiệu cho cậu im lặng, vẻ mặt rất đăm chiêu.

Biết là Long Hạo Nhiên đang cố nhớ lại, nên cậu nào dám phiền đành đứng dậy bước ra xa mấy trượng, đi tới đi lui, lòng cậu khi này nóng như có lửa thiêu qua.

Ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà, Long Hạo Nhiên chợt mừng rỡ hô lớn: ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi.

Ái minh và Cẩm Thạch vừa nghe được lời này thì thở phào một hơi, chút đi bao nhiêu là gánh nặng.

Long Hạo Nhiên cầm lên cuốn "Thiên Cổ Nhân" từ từ nói: trang sách này nhắc tới chuyện thờ cúng của thời nhà Hậu Lê, cách nay cũng phải mấy trăm năm, người xưa cho rằng người đã mất rất sợ dương khí, nên bọn họ viết những lời cầu nguyện vào một mảnh vãi trắng cột dưới chân bàn thờ, xung quanh 4 chân bàn thờ trang trí những vật âm như gương cũ, hình nhân, xương đầu khỉ, kiếm gãy. Nhằm để xua đuổi dương khí, rồi mới rời khỏi.

Bọn họ tin rằng sau khi làm vậy người đã mất kia sẽ thấy thoải mái, và hoàn thành tâm nguyện cho bọn họ.

Cẩm Thạch vốn xuất thân trong trốn đạo tắc Giang hồ, vừa nghe những phong tục mê tín kia thì hỉ mũi coi thường, chợ gã cầm lên cuốn sách nát, lật tới trang thứ 50 nói với vẻ kinh ngạc: công tử, nếu đúng như những lời người nói thì đoạn chữ mất kia chính là chỉ dưới chân bàn thờ hay sao.

Ba người nhìn nhau, vẻ vui mừng không tài nào dấu nổi, lập tức rời đi thư phong.

Bọn họ dảo bước trên nền gạch vỡ, toà từ đường nằm phía Tây gia trang, nơi đây thập phần lạnh lẽo, bước tới gần chỉ thấy một kiến trúc bằng gỗ trầm hương phồn hoa thịnh thế, giờ khắc này chỉ còn lại cảnh sắc hiêu quạnh, trong đêm tối dưới ánh sáng của những nén nhang mập mờ hiện lên 20 cỗ quan tài xếp thành từng hàng ngay ngắn. Tiếng gió đêm riết gào cộng thêm xa xa tiếng khóc ai oán cùng với tiếng chim đêm, làm lòng người phiền muộn sót xa.

Chứng kiến cảnh tượng này, ba người lập tức thấy sống lưng lạnh toát.

Hai mươi, cỗ quan tài kia chính là những người chết thảm trong vụ huyết sát Bạch Gia trang ba năm trước.

Hàng đầu tiên trơ trọi một cỗ quan tài, bọn người tiến tới gần thì mới có thể thấy rõ trên bia có khắc: Đức Hiền Bạch Hạc Tiên Sinh chi mộ.

Bọn người nhìn mộ phần của Bạch Hạc tiên sinh, cung kính cuối đầu, dưới mặt đất Ái Minh lại một lần nữa nhìn thấy bút tích của nghĩa phụ cậu.

Hướng mỗ, viếng mộ ân nhân tế vò rượu nhạt.

Chữ viết hãy còn mới, so với chữ viết ở chính viện là cùng một khoảng thời gian.

Ái Minh bất giác xúc động, cậu quỳ xuống dập đầu trước bia mộ nói: Bạch gia gia nếu ngài có linh, mong người giúp ta và nghĩa phụ có thể sớm gặp được nhau.

Cậu vái ba vái mới chịu đứng dậy.

Ba người rảo bước tiến vào bên trong từ đường, nơi này trơ trọi một chiếc bàn thờ cũ kỹ, đã từ lâu không có ai tới quét dọn, rất may trong từ đường dù đã bị người lục lọi qua nhưng so với những gian phòng khác mà bọn họ đi qua vẫn khá hơn rất nhiều.

Theo suy đoán, bọn họ tìm tòi khắp dưới chân bàn, chỉ còn thiếu điều lật từng viên gạch tấc đất.

Cả ba chán ngán mỗi người một góc chia nhau mà ngồi xuống, chợt Ái Minh vỗ đùi đứng dậy hô: mảnh vải ghi tâm nguyện, rất có thể đó mới chính là chủ ý của bạch trang chủ.

Bọn người đều cho là đúng vội đứng dậy, tìm kỹ một lượt dưới chân bàn quả nhiên không sai, ở góc chân bàn phía Tây có buộc một mảnh vải trắng, bọn người truyền tay nhau cần lên xem, ngoài vết tích bị người cầm qua và vết máu đỏ đã khô thì không thấy có bất kỳ chữ viết gì.

Nhìn mảnh vãi không có chữ Long Hạo Nhiên không khỏi thở dài nói: hung thủ ra tay quá cẩn thận đi, hắn ta đã thu dọn tất cả bằng chứng, vết máu này chính là của hung thủ. Nhưng rất tiếc đã khô không còn diệu dụng gì.

Ái Minh khi này thất vọng cùng cực, cậu cầm mảnh vãi trên tay không khỏi run run.

Long Hạo Nhiên nhìn cậu như vây cũng chẳng đành, nói: Ái Minh huynh quyết định đi, một là rời đi, hay là tiếp tục tiềm kiếm.

Ái Minh lắc đầu, hồi sau mới yếu ớt nói: thôi chúng ta nên rời đi. Đã qua mấy canh giờ không tìm thấy gì, chỉ sợ ở lại cũng chỉ mất thêm thời gian vô ích.

Ba người một lần toi công nhưng không thể không rời đi, thực sự bọn họ không cam lòng mà rời đi.

Ái Minh đi sau cùng, cậu vô cùng thất vọng cứ ngỡ như lần này sẽ tìm được manh mối gì đó, giúp nghĩa phụ rửa sạch tôi danh cậu tư diễu: "ái Minh ơi Ái Minh, ngươi thật sự nghĩ quá đơn giản rồi".

Lúc này cậu không cẩn thận đạp đổ một vạc nước mưa bên ngoài từ đường, vạc nước vốn cũ kỹ Ái Minh nhẹ đụng phải đã vỡ thành nhiều mảnh, nước bắn tung tóe khắp người chàng, bọn người Long Hạo Nhiên nghe có động. quay lại thấy chàng bị nước mưa làm ướt hết, mặt mũi cậu ta lấm len khiến bọn họ không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ái Minh tiện tay lấy mảnh vãi trắng mà lau, chợt cậu nhìn thấy từng chữ từng chữ cứ thế hiện lên, ái minh vui mừng quá độ, hô lớn: Long huynh, Cẩm huynh mau lại đây xem.

Long Hạo Nhiên nhìn thấy dòng chữ hiện lên cũng phải tấm tắc ngợi khen: thật là diệu kế, có thể cẩn thận tới mức này, thì chắc hẳn ông sớm đã biết chắc chắn đại họa sẽ lâm đầu, điều khiến ta không hiểu tại sao ông ta không trốn đi.

Cả ba người suy tính hồi lâu không ai giải thích nổi đành gác chuyện này sang một bên.

Cẩm Thạch cầm lên mảnh vải trắng gã khó hiểu hỏi: sao lại có chuyện lạ như vậy, bỗng dưng không có chữ lại bỗng dưng có chữ chứ. Điều này thật sự quá kỳ lạ.

Ái Minh cười hì hì nhìn hắn giải thích: đây là một loại mực khô, hồi nhỏ ta cũng từng làm qua loại mực này, thật ra nó là một loại nhựa cây khi nấu lên tạo thành một lớp váng mỡ, sau đó người ta đem lớp váng mỡ kia nấu tiếp đến khi gặn được một lớp dầu màu đen, khi dính nước, lớp dầu này sẽ loang ra và hiện lên chữ viết.

Cẩm thạch không khỏi vỗ tay khen hay, khen người tạo ra loại mực này thật là một vị kỳ nhân.

Trên  mảnh vải bây giờ chỉ mới hiện lên một góc, ái minh vội lấy thêm nước khoát đều lên trên mặt vãi, từ từ từng những chữ viết kia bắt đầu hiện lên một cách rõ ràng, Dưới ánh trăng, chỉ thấy từng chữ rõ ràng hiện lên, trên đó ghi: Trấn Nam Vương độc thủ, hợp đủ 12 long lệnh, long mạch mở thiên hạ loạn, sao trời đổi chủ, Doãn Chính nối ngôi.

Cả ba người nhìn dòng chữ kia hiện lên, đều bị hù cho một phen rúng động.

Cả ba không khỏi nhìn nhau, sắc diện trở nên nghiêm trọng, Doãn Chính nối ngôi là chỉ vào thời đông Tấn một vi vua cùng hung cực ác lên nối ngôi, làm loạn xã tắc, con dân than khóc, ngày đêm bị hắn hành hạ, năm đó được ví như địa ngục trần gian. Hợp đủ 12 long lệnh, là thứ gì cả ba người đều không ai rõ, chỉ biết sự tình của Bạch Gia Trang bị thảm sát chính là do độc thủ của Trấn Nam Vương không còn gì nghi ngờ, càng thêm đáng sợ là sự tình sao đổi ngôi thay đại thế. Không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến nhường này.

Ái Minh mặc dù nghe nghĩa phụ nói Trấn Nam Vương là người rất gian sảo nhưng đến bây giờ cậu mới khẳng định được đó còn thật sự xem nhẹ ông ta.

Cậu than thở nói: thật không ngờ tâm địa của Trấn Nam Vương thâm sâu đến vậy, khát vọng của lão. Ta thật là lớn muốn lật đổ nhà Hồ chiếm ngôi báu xây dựng đại nghiêp của riêng hắn.

Long Hạo Nhiên từ khi nhìn thấy nội dung trên mảnh vải thì trầm ngâm không nói, Cẩm Thạch nhăn mày, gân xanh cũng nổi cộm cả lên.

Vẻ mặt gã vô cùng tức giận. Hồi lâu như không kiềm nén được gã mở miệng tức giận chửi rủa: khốn khiếp mà, thật sự là khốn khiếp, giám mưu đồ thoái vị. Thứ như hắn chỉ đáng làm cẩu nô, chỉ biết mơ tưởng hảo huyền. Công tử không thể để cho lão già đó được sống yên, thật là gan to bằng trời mà.

Long Hạo Nhiên, tức giận nhìn gã quát: ngươi câm miệng cho ta.

Rồi khuân mặt tràng dịu lại, chàng thở dài một hơi quay qua Ái Minh, nói khẽ: Ái Minh huynh vốn là người thông minh, tinh ý chắc phần nào đã đoán ra được phân thật của tiểu đệ, đúng vậy không?

Quả thật như lời chàng nói, Ái Minh đế ý cử chỉ của Long Hạo Nhiên trên dọc đường đi thường thường sẽ có người bám theo ngấm ngầm bảo vệ chàng ta, Ái Minh dựa vào những điểm này đoán biết thân phận Long Hạo Nhiên không phải một vị công tử thế phiệt đơn giản, cậu gật đầu đáp lại: ta mạo muội đoán thẳng Long huynh là con cháu người Hồ, thân phận, chức tước không hề nhỏ. Nhưng huynh yên tâm ta tuyệt nhiên giữ bí mật vả lại huynh lặn lội cùng ta đã lâu ơn tương hỗ này ta làm sao có thể đền đáp, ta vốn là một thất phu, thảo khố huynh có là ai đi chăng nưa cũng đâu nề hà gì tới ta.

Long Hạo Nhiên nghe lời nói của cậu thì ra vẻ rất hài lòng chấp tay hữu lễ, tiếp lời: dù nói thế nào cũng phải đa tạ Ái Minh huynh đã mang đến một tin tức trọng đại giúp triều đình ta, việc này quá gấp rút, trước ta phải về triều đình bẩm báo. Lần sau gặp lại chắc chắn có hồi báo.

Ái Minh nghe y nói vậy không khỏi xua tay lắc đầu khiêm tốn nói: hồi báo gì chứ, ơn cứu mạng lại thêm huynh lặn lội cùng ta tìm tung tích nghĩa phụ, không những vậy còn vất vả cùng ta giải nỗi oan khuất cho nghĩa phụ của ta nếu ta dám mở miệng đòi trọng lễ, vậy đâu xứng là người coi trọng nghĩa khí.

Long Hạo Nhiên nhìn cậu gật đầu, y thầm nghĩ: ta đã thử y năm lần bảy lượt vậy mà con người này lòng trung không đổi, không bị vàng bạc quấn thân, vậy chuyện kia có thể trông cậy vào được rồi.

Nghĩ thế, chàng lấy từ trong người ra một bức họa.

Ái Minh khi nhìn thấy thì rất hiếu kì, muốn hỏi thì bị tiếng hô của Cẩm Thạch làm cho giật mình: công tử không được, vật này không thể tuỳ tiện lấy ra được?

Long Hạo Nhiên nhìn Cẩm Thạch không trách móc mà chỉ nhẹ vỗ vào vai của gã, chàng tỏ ý đã rõ, thuận tay đưa quận tranh ra trước mặt Ái Minh.

Ái Minh khi nãy thấy phản ứng ghê gớm của Cẩm Thạch hốt hoảng như vậy cứ ngỡ là chàng toan đưa vật quý cho mình, liền xua tay tỏ vẻ không dám nhân.

Long Hạo Nhiên thấy biểu tình của Ái Minh như vậy, nhất thời hô hô cười lớn nói: đây là chân dung của phụ thân ta, mặc dù biết hơi quá phận, nhưng lần này ta phải quay về Kinh thành không biết ngày nào mới có thể quay trở lại, không thể tiếp tục tìm kiếm tung tích của người, ta chắc rằng huynh cũng hiểu được nổi lòng ngày đêm trông ngóng của ta.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.