Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tây Kim Bạch Hổ, Hướng Vấn Thiên.

Tiểu thuyết gốc · 4215 chữ

Uyên ương điệp, khi ngày xuân tới, muôn hoa khoe sắc chính là thời khắc đẻ trứng của chúng, Uyên ương điệp sau khi đẻ trứng liền chết. Tại Mai Hoa cốc, là nơi ở của vị tiền bối khất cái kia, đám Uyên ương điệp đang lục tục chết đi, nối tiếp chúng là muôn vàn chiếc kén, đủ loại màu sắc. Ái minh và chiêu tiên chứng kiến cảnh này không rõ nên may mắn hay nên thương tiếc cho chúng.

Ái minh khi này đang ngơ ngác nhìn về ánh trăng treo trên cao, cậu cảm thấy nhớ về quê nhà nơi mà từ rất lâu cậu chưa rời xa nửa bước, cậu bé bấm đốt ngón tay thử nhẫn tính cũng đã gần ba tháng hắn ở tại vương phủ này, ngoài kia tiếng dế kèm với âm thanh của tiếng gió vi vu cảm giác này càng khiến tâm tình cậu trở nên nặng nề, trong lúc tâm tình cậu đang năng trĩu đột nhiên một trận gió lớn phả vào mặt, rồi có tiếng khóc từ phương xa truyền tới, cậu chợt nhớ lại đêm mình giết người tại Yên Tử trấn, cảnh sắc cũng chẳng khác vậy là bao, cậu giật mình liên tưởng đến ma quỷ tới đòi mạng.

Cậu giật mình nhảy ngược một cái leo lên giường, vội lấy chiếc mền trùm kiến người, tiếng bước chân cộp cộp vang lên bên tai, càng ngày càng gần, âm thanh kẹt kẹt phát ra từ cửa, ái minh không dám nhúc nhích, cậu ở trong mền hét lớn: đừng tìm tới ta, là do các ngươi ép ta trước, ta chỉ muốn bảo vệ ca ca. Ngài mà bỏ qua cho ta. Ta hứa sẽ là một đứa trẻ ngoan.

Cậu càng chắc chắn hơn chính là mà đòi mạng khi nghe ngoài kia phát ra tiếng người vọng lại: cứu mạng, cứu mạng đừng giết ta, cứu mạng a.

Tiếng bước chân lộp cộp kia càng trở nên rõ hơn

Ái minh khi này còn suy nghĩ cái gì nữa, cậu van cầu: ma đại ca, a ma đại ca ta xin ngươi, ta sẽ cúng cho ngươi hàng tháng đừng bắt ta về âm phủ ta xin ngươi.

Mặc cho cậu là hét tiếng bước chân kia ngày một tiến tới gần, khi này nó đã bước cạnh tới mép giường của cậu, cậu co người lại không ngừng cầu xin, đột nhiên cậu cảm thấy như có bàn tay chụp lên người minh rồi kéo xoẹt một cái, chiếc mền phủ trên người cậu bị kéo ra để lộ ái minh nằm in không nhúc nhích.

Ay ya, sao lại ngất luôn rồi, ca ca thật là nhát gan a. tiếng nói này chinh là của chiêu tiên. Nàng cười khúc khích đi ra khỏi phòng khi quay lại mang theo một thùng nước nhỏ.

Nàng nhìn ái minh bị nàng trọc ngất trên giường không không nhịn cười nổi, nàng nâng thùng nước nhẹ hắt lên người ái minh,

Ái Minh đang trong cơn mê, chợt như rơi vào hố băng, Cậu bật ngay dậy miệng hô lớn: có ma có ma cứu ta,cứu ta đến khi nhìn rõ được khuân mặt chiêu tiên cậu mới hơi chấn an, rồi như nghĩ ra từ nãy tới giờ chỉ là trò đùa của chiêu tiên liền làm mặt giận nói: ta không chơi với muội nữa, muội làm ta sợ chết khiếp.

Chiêu tiên cười hì hì dỗ cậu nói: muội còn không nghĩ huynh bị muội nhát ma sẽ đến nổi như vậy đâu đó.

Ái minh lườm nàng nói: sao lại không cơ chứ, thiên hạ này trong cõi trời đất chẳng có gì làm ca ca sợ, nhưng ma là ta sợ đó nha.

Thấy ái minh đã nguôi giận, nàng đột nhiên làm mặt nũng nịu nói: huynh đó, thiệc là hay đó nha, huynh quên ước hẹn giữ muội và huynh rồi sao.

Ái minh ngơ ngác đáp: chuyện gì.

Khi này chiêu tiên véo cho cậu một cái thật đau, khiến ái minh phải kêu chào ôi một tiếng, nàng tức giận nói: huynh nói với người ta, là dẫn muội đến mai hoa cố ngắm Uyên ương điệp phá kén, tại sao lại quên rồi.

Ái minh chợt nhớ ra là có chuyện này vội cười làm hoà nói: ta thật sự quên mất, xin lỗi muội, làm muộn vẫn hơn không làm, ta dẫn muội đi được chứ.

Chiêu tiên, lại véo thêm một cái, rồi mới nói: được.

Ái minh liếc xéo nàng một cái nói: muội còn giận huynh nữa sao, ta mới còn giận muội chuyện vừa rồi đây này, kém chút nữa đã bị muội hù chết.

Chiêu tiên nhìn bộ dạng của y ôm miệng cười: muội biết rồi, về sau không nhát ma ca ca nữa là được chứ gì, lần này muội sẽ cho huynh một tổ Uyên ương điệp coi như là bồi tội vậy.

Ái minh nhìn chiêu tiên biết nàng đang trâm trọc liền vỗ ngực nói: ta không phải nhát gan đâu nha, nhưng mà tổ hồ điệp của muội cho thì ta xin nhận a.

Chiêu tiên nhìn bộ dạng của cậu không nhịn được, choàng lấy cổ cậu nói: huynh mau cõng ta tới đó.

Ái minh cười nói: thuộc hạ nhận mệnh, thưa tiểu quận chúa, đây là câu cậu học được của đám thuộc hạ khi nghe trấn nam vương sai phái.

Rất nhanh 2 người đã đến mai hoa cốc, 2 người cùng nhau dời hết những tảng nhỏ che lấp miệng hang, khi trước hai người thường xuyên tới đây nên miệng hang chỉ lấp tạm những tảng đá nhỏ, nên việc di dời không khó như trước, chiêu tiên mong đợi khôn cùng, nàng vội chạy lại kén Uyên ương điệp, khéo léo sao, Uyên ương điệp, chọn các tán cây mai làm thành tổ, chiêu tiên thấy được kén bướm đang rục rịch, vội hô lớn: ca ca nhanh nhanh chúng ta tới thật đúng lúc, chúng nó đang chuẩn bị phá kén đây.

Ái minh nghe nàng nói như vậy cũng vội chạy tới, cậu nhìn chăm chú vào kén bướm chỉ thấy phía bên trong kén như có vật đang động đậy, binh thường những cái kén này sẽ như vật chết vậy, vừa  thô cứng lại xấu xí, chiếc kén chậm chạp nứt ra tạo thành một đường rảnh càng ngày càng lớn, một đôi cánh đỏ rực lộ ra phía ngoài, rất nhanh chiếc kén đã tách ra toàn bộ, để lộ một chú hồ điệp mang màu sắc đỏ rực, nó nhẹ phẩy cánh từng tầng bụi kén rơi xuống đất để lộ màu sắc rực rỡ dưới động thất, cùng lúc đó những chiếc kén khác cũng như hưởng ứng nó, đồng thời vỗ cánh bay lên. Cảnh sắc phá kén dưới ánh sáng phản chiếu nhè nhẹ của tầng thạch nhũ. Hơn một ngàn con Uyên ương điệp, đủ loại màu sắc, cùng lúc vỗ cánh bay múa, bọn chúng không ngừng bay lượn xoay quanh ái minh và chiêu tiên.

Nàng hớn hở nhảy lên nói: ca ca thật là xinh đẹp, tuyệt quá, tuyệt quá.

Ái minh khi xưa ở cùng với A Giang đã từng chứng kiến từng đàn bươm bướm bay lượn khắp bầu trời nhưng cảnh tượng lộng lẫy như thế này cũng là lần đầu tiên cậu thấy, mồm miệng cậu không khép lại nổi ngơ ngác mà nhìn, còn quên cả việc đáp lời Chiêu Tiên

Khi này, đàn bướm tạo thành một vòng tròn quay quanh hai người, sau đó đột nhiên chui qua các tầng của thạch nhũ mà bay ra ngoài, có lẻ cảnh sắc nơi đây tuy đẹp nhưng cũng khó cầm chân nổi chúng.

Chiêu tiên nhìn cảnh tượng này thì thất vọng không thôi, nàng ôm lấy cánh tay ái minh khả ái mà rằng: ái minh ca ca, ta chỉ mong mỗi năm đều được cùng ca ca ngắm nhìn lũ bướm phá kén trọng sinh.

Ái minh véo nhẹ lên má nàng một cái cười nói: tất nhiên rồi, mỗi năm đều sẽ như vậy, khi đó chúng ta sẽ cùng rũ thêm cả A Giang ca.

Mặt hồ tĩnh lặng kia phản chiếu bóng dáng của 2 đứa bé vừa hồn nhiên khả ái, đáng yêu. Bọn chúng, ngồi tựa vào nhau, nhìn lên từng tầng thạch nhũ mà vui vẻ cười đùa.

Đêm nay trăng rất sáng, xuyên qua từng ngóc ngách đen tối nhất, ái minh không tài nào có thể rời mắt khỏi những hàng chữ viết trên vách động, thiên địa vô vi, thiên địa công minh. Đang lúc cậu lẩm nhẫn đọc theo thì chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở phía ngoài động khẩu, tiếng nói chuyện vô cùng rõ chắc hẳn khoảng cách cũng không xa.

Thấy chiêu tiên vẫn còn ngủ say sưa, ái minh bèn đặt nàng sang một bên, cậu thầm nghĩ: ta và chiêu tiên muội tử tới đây nhiều lần trước nay còn chưa từng thấy qua có kẻ nữa đêm nửa hôm chạy tới đây bao giờ" nghĩ như vậy cậu bỗng nổi hứng tò mò mà chạy ra xem. Cậu nấp sau gốc mai nhìn ra, cậu kinh ngạc kém chút nữa hô lên một tiếng, Bốn người kia còn ai vào đây nữa, trấn nam vương cùng với nhị lão công thêm một người xa lạ mà ái minh chưa từng gặp qua, bọn họ đang bao vây vị bạch y nhân, cậu tự lẫm nhẩm: người áo trắng kia, chắc hẳn là tên đạo tặc mà đám thị vệ vẫn hay nhắc tới đây. Vị bạch bào nhân này khiến cho đám thị vệ khốn đốn không thôi, nên ai cũng nhớ khắc cốt ghi tâm hình dáng của lão, ái minh biết bộ dáng của vị bạch bào nhân cũng chính là từ miệng đám thị vệ đó.

Đây là lần đậu cậu nhìn thấy ông ta không khỏi trầm trồ ca thán, người này vóc dáng khác nào một con mảnh hổ đâu, càng khiến cậu khiếp sợ, chính là ông ta đang vác trên vai một bức tượng kỳ hưu cực lớn, tưởng chừng phải mười người khiêng mới nổi, tay trái ông cầm một chiếc thủ cấp còn chưa khô vết máu, ái minh hoảng sợ, thủ cấp của người kia chính cậu cũng biết y, người này không phải Thất Khôn thì còn là ai, kẻ luôn được trấn nam vương trọng dụng.

Khi này không biết thân thể của gã đang ở đâu rồi, chỉ còn lại một cái thủ cấp còn tươi vết máu, trước khi chết, đôi mắt của gã trợn ngược như không cam lòng.

Ba người thuộc hạ của trấn nam vương đang dồn vị bạch bào nhân kia vào vách núi, nhưng dường như bọn họ còn có điều kiêng kỵ vẫn chưa dám ra tay động thủ.

Trấn nam vương khi này bộ dáng rất ung dung, ông cười nhẹ nói: người ta cũng đã cho ngươi rồi, quân tử lời nói nặng tựa thiên Sơn, chẳng lẻ ngươi còn chưa muốn đưa vật trong tay giao ra sao.

Bạch sư nhìn thủ cấp trong tay mình mà cười lớn: phu nhân, hầu nhi cuối cùng ta cũng trả thù được cho hai người. Tiếng cười càng ngày càng nhỏ đi thay bằng tiếng gào khóc nức nở, ông tuột tay đánh văng bức tượng kỳ hưu rơi xuống, ngay lập tức mặt đất rung rinh chấn động.

Ông quỳ xuống gào khóc, thấy tình cảnh này nhị lão toan tiến tới đoạt bức tượng kia nhưng Trấn Nam Vương lại nói: đợi đã, không cần vội.

Ông nhìn vị bạch bào nhân nói: ta không hiểu đã đắc tội gì với tu là giáo các người, mà đường đường Tây kim bạch hổ, hướng vấn thiên của tu là giáo phải đích thân tới đây.

Vị bạch bào nhân nghe thấy ông ta nhắc đến ngoại hiệu của mình thì liếc mắt qua, ông nhìn qua thủ cấp của thất khôn rồi nói: hướng mỗ còn một chuyện xin thỉnh cầu. Giọng ông bỗng nhẹ xuống mang ý vị cầu khẩn.

Trấn nam vương bình thản đáp: mời nói.

Hướng vấn thiên đáp: các hạ đã thu nhận hắn làm thuộc hạ dưới trướng vậy chắc hẳn tung tích của 3 kẻ còn lại là Huyền pháp, Huyền minh, Huyền tăng chắc vương gia cũng biết chứ.

Trấn nam vương đáp: đều bị Thất Khôn giết chết, tính cách hắn vốn thông minh sợ các hạ, trả thù đã chặn đầu mối. Việc hắn tới vương phủ của ta cũng có ý đồ, chính là cây cao có bóng, chim khôn chọn cành mà đậu.

Hướng vấn thiên nghe vậy thì lại không mấy vui vẻ ông thất thần, tự lẫm bẫm: chết hết cả rồi, chết hết cả rồi sao. Ông nhẹ rằng gầm lên một tiếng, tiếng hét này ẩn chứa nổi uất hận cùng cực của ông ta, ái minh trốn sau gốc cây vậy mà khi nghe tiếng hét này kém chút nữa ngất đi, đầu cậu vang lên những tiếng ông ông, đau nhức khó chịu.

Khi hét xong một tiếng đó, ông quay qua trấn nam vương hỏi: vương gia biết hắn ta có ý đồ, tại sao lại còn cưu mang, chẳng lẻ ngươi cùng bọn chúng là một bọn.

Trấn nam vương cười lớn nói: hắn đối với ta ngoài sự thông minh ra thì không còn điểm nào thú vị. Nói đến đây trấn nam vương xua tay nói: các hạ đã hỏi quá nhiều rồi, mau giao bức tượng kia ra đi thôi.

Bạch sư khi này không còn giữ được sự nho nhã, lão cười như điên nói: giết được bọn chúng mạng ta khi này giao cho ngươi cũng chẳng sao, chỉ có điều tu là giáo có ơn với ta, trân tướng trang gia bị diệt tuyệt, ngươi chính là kẻ chủ mưu đằng sau vậy mà thiên hạ vẫn như kẻ trong mộng, một mực cho rằng người giáo ta làm ra.

Trấn nam vương chỉ vào thất khôn nói: mưu kế này cũng chính do hắn, nếu ngươi muốn trách thì trách hắn là đủ rồi.

Hướng vấn thiên nheo mắt nhìn trấn nam vương cười gằn nói: vậy chẳng lẻ tuyệt diệt bạch trang gia cũng chính là ý của hắn hay sao.

Ta đoán không lầm ngươi là quỷ chảo Tà Thần Quân ông chỉ về phía kẻ có móng tay dài, bộ dáng quỷ dị nói.

Còn 2 lão ắt hẳn là cửu u nhị lão là truyền nhân của u minh thần cung nổi tiếng khắp hải ngoại với Huyền Băng Thần Công, và Chân Diễm Quyết, ông chỉ về nhị lão mà nói, khi trước ta giao thủ với hai vị vốn đã cảm thấy có mấy phần quen thuộc, nhưng nhất thời còn chưa nhớ ra, ông nói đến đây ngừng giây lát mới thở dài nói tiếp, thật là khiến người ta nuối tiếc cho 3 nhân vật nổi danh trong võ lâm lại muốn làm cẩu nô tài cho một kẻ vẫn luôn bị thiên hạ cười chê.

Ái minh khi này đã hồi tỉnh, cậu vốn chưa từng luyện qua võ công cũng may thân thể cứng cõi nếu không thì sớm đã bị một tiếng hét kia làm cho thất khiếu chảy máu, cậu rón rén thò đầu ra hướng ảnh mắt nhìn kỹ, từ khi vào vương phủ cậu đã nghe chiêu tiên nói về nhị lão còn về con người quái dị kia thì cậu chưa từng nghe thấy qua, người này cũng chỉ tới vương phủ thời gian gần đây mà thôi, giờ khắc này nghe được tính danh của y trong lòng của cậu càng thêm kiêng kị gã.

Lại nghe hướng vấn thiên nói: trấn nam vương, ngươi của cải còn ít sao, bức tượng vàng này tuy quý giá, nhưng so với của cải của ngươi chẳng tính vào đâu hà cớ phải duyệt tuyệt trang gia vì vậy này.

Nói rồi ông dùng một tay nhấc tượng vàng lên, nhẹ như nhấc một túi đồ vậy.

Trấn nam vương lắc đầu nói: biết thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, người các hạ muốn giết cũng đã giết rồi, vậy thì nên hoàn lại chủ cũ.

Hướng vấn thiên đáp: vật hoàn chủ cũ vậy ngài nói ta phải xuống âm ti để trao lại cho trang gia chủ hay sao.

Trấn nam vương khi này dường như hết nhịn nổi, ông nói lớn: các hạ thật sự muốn làm khó dễ ta hay sao. Vậy thì đừng trách tại hạ vô tình.

Ông vừa nói ra lời này, nhị lão và quỷ chão tà thần quân lập tức tiến lên phía trước, cách hướng vấn thiên càng ngày càng gần.

Hướng vấn thiên thấy vậy thì cười lớn nói: đúng vậy, nói nhiều làm gì đánh một trận sảng sảng khoái khoái đi. Vi hạ thủ vi cường, nói rồi ông nhảy xổ về phía nhị lão, tay trái ông cầm bức tượng kỳ hưu, vung ngang một đường, nghe được tiếng gió vù vù, trầm trọng vô thường, nhị lão thấy bức tượng lao tới, vốn biết vương gia rất xem trọng nào dám tung chưởng đón đỡ, chỉ sợ làm hỏng, 2 người lập tức lách mình sang một bên mà né đỡ.

Hướng vấn thiên thấy vậy thì trâm trọc nói: sao vậy, thẳng tay mà đánh một trận đi chứ.

Nhị lão tức giận trong lòng nhưng không dám làm gì, lỡ may phá hủy bức tượng kia, trấn nam vương mà trách tội thì làm sao có thể thoát nổi.

Tà thân quân, chiêu số kỳ dị hắn là người nam thổ nhưng võ công lại đi theo lề lối tà dị, hiểm độc, xưa nay danh tiếng rất thịnh trên trốn Giang hồ, tiếng xấu vang xa. Hắn né đông tránh Tây, bộ móng tay bằng sắt trạm vào nhau tạo thành những tiếng leng keng, hướng vấn thiên biết là âm thanh này là do y cố tình làm cho ông phân thân, thế là ông ra sức vung múa bức tượng, tiếng gió riết nghe đến trói tai, dù vậy tà thần quân như giòi trong xương, không ngừng tìm điểm sơ hở ông mà đánh tới đã, mặc dù đang ở thế thượng phong nhưng ông không khỏi luống cuống trong nhất thời.

Hỏa diện nhân tính khí nóng nảy, lão bị hướng vấn thiên bức đến tình trạng như vậy thì gân xanh nổi đầy mặt lão tức giận mắng: mau đặt bức tượng kia xuống, lũ ma giáo các ngươi không biết giao thủ công bằng là gì hay sao.

Hương vấn thiên nghe vậy thì cười dài nói: nực cười, thật nực cười, 3 đánh một lại còn dám đòi công bằng, ngươi mới chính là kẻ không sợ bị cả thiên hạ cười hay sao.

Hỏa diện nhân khi khựng người lại, lão cũng nhận ra lời vừa rồi của mình đã sai, chớp thời cơ đó tay trái hướng vấn thiên vung ngang bức tượng đẩy lùi băng diện nhân về phía sau, một quyền giáng mạnh vào ngực hỏa diện nhân.

Một quyền đó nặng đến mấy trăm cân, tựa như lưu tinh giáng xuống, Hoả Diện nhân khi này quá bất ngờ nào kịp đón đỡ, cũng ngay lúc này Tà Thần Quân từ bên hông Hướng Vấn Thiên, vận kình vào quỷ chảo đánh tới, quỷ chảo của hắn ta sắc nhọn, nếu hướng vấn thiên không quay lại đón đỡ chiêu này, ắt hẳn phải thương thế,  dụng ý của Tà Thần Quân rất đơn giản vây Nguỵ cứu Triệu.

Hướng Vấn Thiên nào có quan tâm, ý nghĩ của ông hiện thời chính là loại trước một người, cho dù bị dính thương ít nhất cũng tốt hơn tình thế hiện tại, bởi ông biết Trấn Nam Vương đang quan chiến ngoài kia thực sự cũng là một hảo cao thủ.

Nếu ông rằng giai với đám người này, chắc hẳn sẽ chẳng thoát được nữa.

Từ khi giết được Thất Khôn quả thật mạng ông cũng không cần nhưng bức tượng kỳ hưu làm bằng vàng kia, ẩn chứa bí mật to lớn, nhất định không thể để rơi vào tay của Trấn Nam Vương.

Hỏa Diện Nhân dơ tay lên theo bản năng nào có kịp vận lực, một quyền kia của Hướng Vấn Thiên lập tức giáng xuống, chưởng của lão ta chạm vào một quyền kia, lập tức lão bị hất văng ra xa mấy mươi trượng, miệng học máu, càng nặng hơn là cánh tay của lão đau nhức, tưởng chừng đã bị người phế bỏ.

Đúng lúc này quỷ chảo kia của Tà Thần Quân cũng đã lao tới, nhắm ngay sườn của Hướng Vấn Thiên đâm tới, biết chiêu này của mình không lấy mạng của Hướng Vấn Thiên thì cũng khiến y phải chịu trọng thương, nghĩ tới phen này mình đã lập công lớn, Tà Thần Quân vui mừng không thôi cười nói: thay thiên hạ diệt tuyệt tà ma, ma giáo các ngươi gây đại loạn cho nhân gian, hãy xem ta trừng trị ngươi như thế nào, hắn vừa nói dứt lời, một chảo kia cũng đã đâm tới.

Chợt sắc diện Tà Thần Quân biến đổi từ khó hiểu, sau chuyển thành kinh hãi, hắn ta cảm thấy một chảo vừa rồi của mình như đâm vào thành đồng vách sắt vậy. Bàn tay tê nhói.

Ngược lại với gã Hướng Vấn Thiên chịu một chảo kia bị hất văng ra xa hai trượng.

Thân hình ông ta lão đảo nhưng trên mình nào có thấy bị thương tích.

Tà Thân Quân giọng run run chỉ về phía Hướng Vấn Thiên nói: đó là, đó là Kim Cương Bất Diệt Thần Công, là Bất Diệt Thần Công.

Hướng Vấn Thiên, khi này cũng đã bị thương, ông ta cảm thấy miệng ngòn ngọt, thấy biểu hiện kinh hãi kia của Tà Thần Quân thì cố nút ngược ngụm máu tươi vào cuống họng.

Ông cười đắc ý, cổ tỏ ra một chảo kia không hề hay hấn gì, nói với Tà Thần Quân: xem như ngươi cũng có thực nhãn, thế nào còn dám cái gì mà thay thượng thiên trừng phạt ma giáo nữa sao?

Ông trông gã thật ngứa mắt châm biếm nói tiếp: cái gì tà ma ngoại đạo, chẳng lẻ ngươi lại là người chính trực cơ đấy.

Mặc kệ 2 người nói chuyện, Băng Diện Nhân và Hoả Diện Nhân vốn là huynh đệ đồng môn, 2 người từ bé đã sống cùng với nhau, thân thiết khác nào huynh đệ ruột thịt.

Hoạt Diện Nhân vốn là sư đệ, nay Băng Diện Nhân thấy hắn bị trọng thương, không ngừng rên la đau đớn, gã thập phần lo lắng vội tiến tới xem xét.

Vừa xem qua vết thương trên người Hoả Diện Nhân, sắc mặt của Băng Diện Nhân lập tức đen lại, một chưởng kia của Hướng Vấn Thiên kình lực mạnh bao nhiêu mà khiến xương bàn tay trái của hỏa diện nhân bị đánh gãy thành mấy đoạn.

Lão tức giận quát lớn Tà Thần Quân: nói nhiều làm gì, mau cùng ta liên thủ hạ sát tên đó.

Nói rồi lão nhảy vọt tới Hướng Vấn Thiên. Toan trả thù cho đệ đệ của mình.

Tà Thần Quân nghe lão ra lệnh cho mình thì tức giận, trong lòng thầm mắng: đám người hải ngoại các ngươi thì làm gì biết võ công của người nam thổ ta lợi hại, Kim Cương Bất Diệt Thần Công luận trong thiên hạ là võ công thượng thừa. Thuộc hàng đệ nhất. Là võ công của Lôi Âm Tam Trúc Tự, một trong thiên hạ đệ nhất tự, từ trước tới nay vẫn được người trong thiên hạ tung xưng là lò luyện nên các bậc chí tôn võ lâm, bụng dạ gã nghĩ như vậy nhưng nào dám nói nửa lời, hắn sợ rằng Trấn Nam Vương mà nghe được lại cho rằng hắn là kẻ nhát gan.

Ngược lại, Trấn Nam Vương biết được sự uý kỵ trong lòng hắn, ông nói: Tây kim bạch hổ, kim cương bất diệt thần công của ngươi tuy lợi hại, nhưng xem ra hỏa hầu chưa đủ, ta xem chừng một chảo kia của tà thần quân đã làm ngươi thụ thương đi.

Hướng vấn thiên nhíu mày, ngay cả Tà Thần Quân ra tay cũng không biết, người này thật sự rất tinh tường, sợ rằng võ công còn hơn nhị lão và Tà Thần Quân, e rằng lần này khó mà xuống núi được, nghĩ là vậy nhưng ông vẫn thản nhiên nói: thử thì sẽ biết.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.