Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ái Minh, Rơi Xuống Vực

Tiểu thuyết gốc · 4560 chữ

Ông vừa dứt lời thì một chưởng của băng diện nhân đã đánh tới, liền nghiêng người đón đỡ, chỉ thấy một làn hơi lạnh phả vào mặt.

Băng Diện Nhân chớp thời cơ không hề buông tha, chưởng trái vòng lại hoá thành quyền, tay hữu từ dưới móc lên, chân trái đá thẳng ra, tung ra ba chiêu liên tiếp, nhằm vào những điểm yếu hại mà đánh tới.

Hướng Vấn Thiên nào có kịp nghĩ ngợi lập tức dơ bức tượng kỳ hưu lên đón đỡ.

Nhị lão khi này không còn uý kỵ, chiêu tới càng nhanh hơn, điều kỳ lạ là bức tượng vàng này cứng rắn lạ thường đón đỡ cả 3 chiêu của băng diện nhân mà không hề hay hấn, ngay cả một vết xước nhỏ cũng không thấy.

Thấy được cảnh này băng lão nhân thần sắc trở nên vui mừng, lão càng đánh càng hăng, không còn một chút uý kỵ, lão ra tay ngày càng nhanh, chiêu số quái dị, hiểm độc, cộng thêm tà thân quân sau khi biết được Hướng Vấn Thiên đã thụ thương liền ra sức hiệp lực.

Ba người thân thủ đều thuộc hàng thượng thừa, thiên hạ khó gặp, dưới ánh trăng soi sáng chỉ để lại 3 dãi bóng lúc ẩn lúc hiện, cả ba đều dốc sức dỡ hết chân tài thực học, quyết định tử một phen, thoáng chốc cả ba đã giao thủ hơn 200 chiêu, đánh đến độ bất phân thắng bại.

Hướng Vấn Thiên mang theo bức tượng nặng, thân pháp ngày càng chậm lại, rõ ràng ông đã thấm mệt.

Băng diện nhân bộ dạng cũng chẳng tốt hơn là mấy, thấy rõ hơi thở của lão cũng không còn đều đặn như trước,

Tà Thần Quân, thân pháp của y quỷ dị, một chút cũng không giảm sút, hắn hú dài từng tiếng, sau mỗi tiếng hú của hắn, móng sắt trên tay như dài thêm mấy tấc điên cuồng đánh tới.

Hướng vấn thiên khi này đã rơi vào thế hạ phong, ông ta không ngừng né tránh những đòn đánh hiểm độc của Tà Thần Quân, lại vừa phải đối quyền với Băng Diện nhân.

Đến chiêu thứ 238, hướng vấn thiên không ngừng lùi lại, tà thần quân thấy vậy ra sức đánh tới, hắn như bóng ma bám theo không bỏ, hắn hú một tiếng thật dài, móng sắt của hắn lúc này đã vươn dài đến 5 tấc không khác nào một cây đoản kiếm, nhắm ngay ngực trái Hướng Vấn Thiên đâm tới.

Trước chiêu số hiểm độc này Hướng Vấn Thiên chỉ đành vọt người nhảy lùi lại phía sau, đột nhiên ông cảm thấy phía sau lưng một làn hơi nóng ập tới, tiếp theo đó là một đợt khí lạnh, không cần quay người lại cũng biết chính là Cửu U Nhị Lão, ông đề khí điểm một cái giữa không trung, nhảy vọt cao thêm một trượng, tránh thoát hai chưởng của nhị lão.

Trấn Nam vương ở ngoài thấy một chiêu này của ông liền tán thưởng: tuyệt diệu!

Hoả Diện Nhân sau khi tự dưỡng thương, mặc dù vết thương vẫn còn đau nhói nhưng thấy thời cơ tốt cũng liền tiến lên liên thủ với băng Diện Nhân, lão nào có thể ngờ được một chiêu đó lại thất thủ, phun ra một ngụm máu, loạng choạng té ngã.

Còn về Hướng Vấn Thiên chân vừa đáp đất, đã cảm thấy sau lưng đau nhói, ông quay người lại điểm ra một chỉ dính ngay huyệt Thiên Minh trên cánh tay Tà Thần Quân, hắn ta hự lên một tiếng ôm lấy cánh tay nhảy vọt về sau.

Cũng may tài ứng biến của ông mau lẹ nếu không để Tà Thần Quân điểm thêm một chảo, chỉ sợ ông đã phải bỏ mạng, nhưng vết thương sau lưng của ông cũng không hề nhẹ, 5 đường dài hãm sâu vào da thịt.

Không khí nhất thời rơi vào trầm tỉnh, mấy cặp mắt nhìn nhau, không ai muốn động thủ, ai cũng kiêng kỵ đối phương. Giao thủ hồi lâu cả 4 người thân đều đã mang thương thế, sức cùng lực kiệt, Nhị lão kiêng kỵ Hướng Vấn Thiên bởi nội lực ông dồi dào, ngược lại Hướng Vấn Thiên khi này trọng thương không phải nhẹ, nếu đánh nữa chẳng mấy chốc sẽ chịu thiệt lớn.

Tà Thần Quân nhìn thương tích trên người Hướng Vấn Thiên cười lớn nói: quả nhiên như lời của vương gia nói hỏa hầu không đủ, ta từng nghe nói kim cương bất diệt thần công luyện đến đại thành, đao thương bất nhập, thân thể như mình đồng giáp sắt. Ngươi khi này chắc hẳn mới luyện tới tiểu thành.

Hướng Vấn Thiên vốn trán ghét gã, không để ý đến lời nói của hắn mà quay qua nhị lão dùng giọng khâm phục nói: U Minh cung quả nhiên danh bất hư truyền, không biết sư tôn U Linh Thiên Tôn có khỏe không?

Người thiên hạ ai nấy đều rõ ngoài hải vực xa xôi, nổi danh U Minh Cung mà Cung chủ chính là U Linh Thiên Tôn, hay U Linh lão nhân  người này cũng chính là sư phụ của Băng Hoả nhị lão.

Băng Diện Nhân dù oán giận Hướng Vấn Thiên nhưng nghe ông nói với giọng kiêm cung, khâm phục, bất giác kiêu hãnh đáp: cảm tạ các hạ đã hỏi tới, sư tôn hiện tại rất khỏe, năm sau chính là lễ mừng thọ 100 tuổi của sư tôn, nếu các hạ có thể sống mà rời khỏi đây, thì có thể tới U Linh Cung của chúng ta làm khách một phen.

Hướng Vấn Thiên, tỏ vẻ tiếc nuối nói: lão nhân gia đã 100 tuổi rồi sao? Hai vị không ở lại săn sóc cho lão nhân gia mà lại ở đây đi theo làm ưng khuyến đề làm gì!

Băng Diện Nhân nghe vậy thì nhíu mày, đáp: các hạ nói vậy là sai rồi, vương gia chính là bậc vương giả trong loài người, đi theo vương gia mới là chính đạo.

Hướng vấn thiên nghe vậy, cười lớn tỏ vẻ kinh miệt đáp: chính đạo, thử hỏi chính đạo mà các ngươi thấy chính là giết người cướp của, hay là một kẻ cam chịu làm ưng khuyển cho hoàng đế nhà Mạc.

Trấn Nam Vương bị ông chửi mắng như vậy, tức giận thúc dục nói: mau hạ thủ, đoạt lại đồ vật cho ta. Một tên ma giáo mà thôi, cũng giám mở miệng bôi nhọ triều đình.

Dù lòng không muốn nhưng ba người vẫn theo lệnh tiến tới vây lại Hướng Vấn Thiên vào giữa, cả ba người chủ là giết được Hướng Vấn Thiên, giúp Trấn Nam Vương hả được lòng dạ.

Khi này Hướng Vấn Thiên lấy từ trong áo ra một viên đan dược đỏ như máu, Bạch Diện Nhân thấy vậy vội ngăn cản nói: Hoả đệ, đệ tính làm gì vậy, chẳng lẻ muốn hủy hoại công lực 10 năm hay sao?

Hoả Diện Nhân tính này nóng nảy, lão chịu thua thiệt dưới tay Trấn Nam Vương thì nào có thể chịu nổi bỏ mặc lời của Băng Diện Nhân lập tức phục dụng đan dược, sau khi lão uống vào, cơ bắp trên người lão co giật liên hồi, chẳng mấy chốc sắc mặt từ tái nhợt đã trở nên đỏ thẫm.

Lão ta vọt người lên liền tung ra liên tiếp mấy chưởng đánh tới, Băng Diện Nhân chứng kiến cảnh này chỉ đành thở dài, tiến tới liên thủ.

Chính thời khắc này nhị lão mới hiển lộ sự lợi hại, hai người liên thủ nhuần nhuyễn tương hỗ cho nhau, ngươi ra ta vào ngươi đỡ ta công, Hoả Lão tung chưởng về Hướng vấn thiên, Băng Lão ở phía sau tuỳ thời bảo hộ, Hướng Vấn Thiên né một chưởng kia, tả chưởng tung ra chụp lấy vai Hoả Lão, chỉ thấy tay ông như chạm vào một hầm băng cảm giác cánh tay lạnh bút, thì ra một chảo vừa rồi của ông ông đã bị Băng lão đón đỡ.

Hướng Vấn Thiên, nhíu mày vận kình rút cánh tay về, chỉ thấy đọng trên tay ông chính là một lớp tuyết mỏng, ông không khỏi khen: băng lão cũng may ta có thần công hộ thể nếu không một chiêu băng mai tuyệt địa kia của lão cũng khiến ta phải đoạn đi cánh tay này rồi, nói dứt lời ông lại tung người nhảy tới.

Cả 3 người biết rõ một điều chính ta không giết ngươi sẽ bị ngươi giết, dốc hết toàn lực, Tà Thần Quân một bên chạy vòng vòng quan sát tuỳ thời có thể nhảy vào. Điều hắn đợi chính là sơ hở của Hướng Vấn Thiên.

Giao thủ thêm 50 chiêu mấy người lại tách nhau ra, khi này cả bốn người đều thở hổn hển, đặc biệt là Hướng Vấn Thiên, khi này khắp người ông chi chiết vết thương, đó đều là do quỷ chảo của Tà Thần Quân gây ra, người này vô cùng hiểm độc, mỗi lần ông để lộ sơ hở quả nhiên đánh tới.

Bốn người tách nhau ra không đến nửa khắc lại lao vào nhau, khi này nhị lão và Tà Thần Quân đã biết hướng vấn thiên như nỏ mạnh hết đà, nào có dễ dàng buông bỏ.

Khi này chỉ riêng một người là ưng dung, nhưng ông ta không khỏi rúng động, Trấn Nam Vương thầm nghĩ :  hắn ta chỉ là một trong tứ vương của tu là giáo đã lợi hại đến trình độ như vậy, nếu như cả tứ vương cùng liên thủ chỉ e rằng, thiên hạ một đường dễ đi a. Không hề có ý tứ xen vào ông ở ngoài lặng lặng chờ đợi.

Giờ khắc này khuân mặt của hướng vấn thiên nhăn nhó, hơi thở đứt đoạn, bức tượng kỳ hưu trên tay giờ này cũng chỉ như một tấm khiên chắn, ông không còn sức để vung múa món binh khí này nữa.

Nhị lão chứng kiến cảnh tượng này lòng mang vui vẻ, lập tức tung song chưởng ra, một người đằng trước một người ở phía sau, giáp công đánh tới.

Hướng Vấn Thiên thấy cảnh này ứng biến cực nhanh, ông tung bức tượng lên nén về hướng Băng Diện Nhân, song chưởng quay lại, đánh về phía Hoả lão.

Tưởng chừng một chiêu tuyệt diệu đó giúp ông tránh thoát được thế hiểm nào ngờ, Tà Thần Quân đã lướt nhanh tới, một chảo nhằm thẳng hạ bộ của ông đánh tới.

Ông căm giận hừ lạnh một tiếng, tung người nhảy lên, một cước đá mạnh vào quỷ chảo của hắn ta.

Chỉ tiếc một cước đó của ông ra hơi chậm, hữu chảo của hắn ta đã đâm rách bắp đùi của ông.

Đồng thời, hắn ta cũng bị một cước kia của ông đá văng ra ngoài.

Khi này, ông cảm thấy bắp đùi kịch liệt đau nhói, vết thương sâu tới mấy tấc, thầm nghĩ: ta phải hạ sát kẻ này, thì mới mong có đường thoát thân.

Nghĩ như vậy ông nào có buông tha, cố gắng nhịn đau, tung người lập tức nhảy tới trước mặt Tà Thần Quân, một tay duỗi ra chụp lấy bả vai gã, nào ngờ, khi ông trạm vào hắn, cứ như trạm vào một con lươn, ngay cả chéo áo của hắn ta cũng chưa thể chạm tới.

Tà Thần Quân đâu phải nổi danh chỉ vì quỷ chảo, càng thêm là bộ pháp của y chứa một chữ tà, thiên hạ người có bộ pháp tinh diệu như y cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Đang lúc Hướng Vấn Thiên bất ngờ vì tà pháp kia, thì bịch bịch hai tiếng vang lên. Trên vai và ngực ông đã cùng lúc dính liên tiếp hai chưởng của nhị lão, ông rên lên một tiếng đau đớn, ọe ra một búng máu, trong nháy mắt này Tà Thần Quân tung ra một chảo, nhắn ngay mắt ông mà đâm tới.

Đúng lúc như ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng một tiếng hô hoán của một tiểu cô nương vọng ra.

Hướng Vấn Thiên có lẻ không biết nàng là ai, nhưng ba người, nhị lão và Tà Thần quân nào có thể không biết.

Trong lúc nhất thời cả 3 người đều bị làm cho phân tâm, nhân cơ hội đó Hướng Vấn Thiên nhảy sang một bên tránh thoát, ông nhìn lại chỉ thấy cô bé kia khoảng trừng mười hai mười ba tuổi đang rụi mắt tiến về phía này, nàng không ngừng hô: ca ca huynh đâu rồi, sao dám bỏ muội ở lại đây một mình?

Ái minh ca ca huynh ở đâu, nàng đang còn mơ ngủ kêu loạn cả lên.

Ái minh nấp sau gốc mai lòng thầm than không thôi, chết rồi chết rồi, lần này vương bá mà biết ta cùng chiêu tiên tới đây thì cả hai sẽ bị phạt nặng cho mà xem.

Cậu vội vòng ngược lại, chụp lấy cánh tay Chiêu Tiên nói khẽ: đừng có làm loạn, cha muội đang cùng người xấu giao thủ đó.

Chiêu tiên thấy ái minh thì mừng lắm: hô lên a huynh đây rồi, vậy mà muội nghĩ ca ca bỏ muội lại một mình cơ chứ.

Nàng khi này mới nhìn kỹ sắc mặt của ái minh, thấy mặt cậu ta đầy phần nghiêm trọng mới hỏi lại: huynh nói cái gì, người xấu nào chứ.

Đang lúc ái minh định trả lời, thì một bàn tay to như cái đấu đã chụp lấy Chiêu Tiên nhấc bỗng lên,

Ái minh thấy vậy phản ứng đầu tiên chính là lao lên, ra sức kéo nàng lại. Nào ngờ người kia chỉ nhẹ gạt nhẹ kéo một cái, ái minh đã bị hất ngã.

Đồng thời lúc này tiếng quát đầy tức giận của Trấn Nam Vương vang lên, tiếng quát của ông ta như tiếng chuông: làm càn, mau bỏ nhi nữ của ta xuống.

Chiêu tiên còn chưa hiểu nguyên cớ gì đã bị người bắt đi, quay đầu lại mới thấy khuân mặt người kia chằng chịt vết thương, khắp người là máu tươi, nàng không kiềm được hoảng sợ gào khóc.

Hướng Vấn Thiên nhìn hài tử khả ái trên tay mà cười rằng: thì ra đây là nhi nữ của ngươi sao, ông nói liên tiếp 2 từ "rất tốt", rất tốt" tiện tay một cái đã chụp luôn ái minh nhấc lên.

Hai đứa bé bị ông ôm ngang người, nhìn bộ dáng của hướng vấn thiên khi này thập phần ly kỳ cổ quái, tả vác tượng hữu ôm người, vốn thân hình ông đã to lớn dưới ánh trắng lại càng thêm đồ sộ không khác gì một ngọn núi nhỏ, sau khi chộp được ái minh ông đột điểm chân nhảy ngược về phía sau, lúc này chỗ ông vừa đứng nghe binh một tiếng, một cái hố sâu thình lình được tạo nên.

Trấn Nam Vương khuân mặt tức giận đang đứng ở đó, một cước vừa rồi của ông đánh cho nền đất lún sâu.

Hướng Vấn Thiên, ông thấy cảnh này tự cảm thấy may mắn, đúng vậy ông chỉ cần chậm chạp một điểm sợ rằng khi này đã ô hô rồi.

Ông biết khi này chính là lúc ngàn cân treo sợi tóc của bản thân, giữ trong tay hai đứa trẻ này may ra còn có con đường sống, làm gì còn nghĩ nhiều đến quy cách giang hồ nữa, ông thầm nghĩ: mạng ta chết cũng không sao, nhưng nhất định phải mang bức tượng kia về giáo, tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn chúng.

Nghĩ vậy, ông lập tức nhảy lùi lại phía sau mấy chục tượng, đến bên cạnh vách núi, khoảng cách miệng cực chưa tới 6 bước chân.

Bốn người Trấn Nam Vương, nhị lão cùng Tà Thần Quân đều hốt hoảng đuổi theo, Trấn Nam vương sợ ông làm càn vội quát lớn, đừng làm bậy, mọi thứ đều có thể thương lượng. Ngươi cứ nói đi muốn thứ gì ta sẽ cho ngươi thứ đó.

Hướng Vấn Thiên, nghe tới lời này, cười đáp: được vậy ngươi muốn trao đổi nhi tử của minh hay là bức tượng vàng này.

Trấn nam vương nghe vậy thì nhất thời mặt cứng lại trần chờ không đáp, Hướng Vấn Thiên thấy nét mặt của ông ta trần chờ như vậy thì không khỏi nhăn mày, ông chỉ muốn trêu đùa Trấn Nam Vương một phen nào ngờ bức tượng kia lại quan trọng đến nổi ông ta phải phân vân khó quyết.

Hướng Vấn Thiên nói: được rồi, ta sẽ trả con cho ngươi, nhưng trước tiên trả lời ta hai việc, thứ nhất bức tượng trên tay ta có lai lịch như thế nào, chuyện thứ hai chính là triều đình chẳng lẽ đang nhắm vào tu la giáo của ta hay sao?

Trấn nam vương suy nghĩ giây lát chậm rãi nói: được ta sẽ giải đáp ngươi 2 điều này thứ nhất, vật kia chính là một vật trọng yếu với triều đình, còn về tu la giáo các ngươi đừng nói triều đình muốn tiêu diệt mà ngay cả chính phái sẽ có ngày tiêu diệt các ngươi.

Hướng vấn thiên hỏi mấy câu hỏi này cũng chỉ là muốn kéo dài thêm thời gian thấy trấn nam vương trả lời cho qua chuyện như vậy ông cũng nào để ý.

Đúng lúc này ông bỗng thấy cánh tay nhói đau, cuối đầu xuống mới biết ái minh đang như một con hổ đói, cắn sâu vào cánh tay ông, kim cương bất diệt thần công theo bản năng tự hành, khiến cho miệng cậu rớm rớm toàn là máu tươi, ướt đẫm cả một vạt

Cậu bé ngoan cường, càng cắn càng chặt thêm, không ngừng ú ớ kêu: mau thả chiêu tiên ra, mau thả chiêu tiên muội tử ra.

Đang trong lúc bạch sư mất cảnh giác này, Trấn Nam Vương hô lớn: mau động thủ.

Ông lướt nhanh tới, tả hữu vung ra nhẹ gẩy, nhẻ kéo đã đoạt được chiêu tiên, ông toan kéo lại ái minh về thì Hướng Vấn Thiên, đã kịp phản ứng, ông lập tức tung tượng đá ra đánh tới, gặp tình cảnh này Trấn Nam Vương chỉ còn cách tung một chưởng ra đón đỡ, chỉ nghe đùng một tiếng cả 2 người lập tức tách nhau ra, trong ánh mắt mỏi mệt của Hướng Vấn Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, càng hơn là không tin vào chính mắt mình vậy.

Đúng lúc ông đang kinh ngạc đến thất thần này, từ 2 bên trái phải, hai luồng kình lực một nóng một lạnh, ập tới. Hai chưởng này thế tới khác nào Thái Sơn Áp Đỉnh. Nghe đùng đùng 2 tiếng hai lưng ông đã lãnh chọn hai chưởng lực, phun ra một búng máu tươi.

Ông lão đảo, thụt lùi về phía sau cả người đứng không vững rớt thẳng xuống vách núi, trước khi rớt xuống ông cười một tràng dài, tiếng cười thê lương ông nói vọng lên, ta chết không cam lòng, Trấn Nam Vương ngươi rốt cuộc là ai.

Chiêu Tiên vừa được Trấn Nam vương cứu thoát chưa kịp hoàn hồn lại thấy cảnh người kia ôm theo Ái Minh ngã xuống vực, nàng hốt hoảng vùng thoát khỏi tay Trấn Nam Vương la lớn: ca ca, ái mình ca ca.

Nàng muốn nhảy xuống vách núi nhưng Trấn Nam Vương đã kịp thời kéo nàng lại, ông nhẹ điểm ra đằng sau của nàng mấy điểm, làm cho nàng ngất đi.

Khi này, vẻ mặt của ông ta rất tức giận, liếc mắt qua Cửu U nhị lão quát lớn: xem việc tốt của hai người các ngươi đã làm đi, còn đứng đó làm gì, không mau đi điều động binh lính, tìm thấy người thì hằng quay về gặp ta.

Nói rồi ông liếc mắt xuống vách núi một cái, khuân mặt u buồn như mất mát, hừ lạnh một tiếng lại quay người ôm Chiêu Tiên rời đi.

Cửu U nhị lão nhìn quỷ chảo Tà Thần Quân không khỏi thở dài. Ba người lần đâu tiên thấy Trấn Nam Vương tức giận đến như vậy, vội nối gót theo sau.

...

Qua ngày hôm sau, A Giang sau khi biết tin liền tức tốc tìm gặp Chiêu Tiên nhưng khi này nàng do đau thương quá độ còn đang hôn mê, chàng thở dài quỳ mọp xuống bên cạnh nhẹ nắm lấy bàn tay Chiêu mà khóc lớn.

Tà thần quân đứng một bên chần trần chờ rồi mới nói:Ái Minh tiểu hài nhi đúng là đáng thương, bị đám tà ma ngoại đạo hãm hại.

A giang nghe được lời này thì gần lên quát lớn: đệ đệ của ta bị kẻ nào hãm hại, ngươi máu nói đi, ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng chết không toàn thây.

Tà thần quân nghe chàng nói vậy bụng bảo dạ: "ngươi mà cũng nghĩ đến chuyện cho đám người đó

chết không toàn thây, hừ đúng là một tên phế vật chỉ là thùng rỗng kêu to"

ngoài miệng hắn lại làm bộ buồn khổ đáp: Giang đệ, không nên nóng vội a, Tu La giáo kia là giáo phái lớn nhất thiên hạ, triều đình nhiều lần muốn trừ diệt mà không được, đừng nói là chúng ta.

Tuổi tác của tà thân và a Giang không cách biệt nhau nhiều, chỉ là Tà Thần Quân khuân mặt dài như ngựa, để một trùm râu quai nón khiến cả khuân mặt gã như già thêm mấy mươi tuổi.

Gã lại xua tay nói tiếp: ái minh được vương gia thương yêu như nghĩa tử, ngài có ý định huy động binh quyền tới đó vấn tội một phen nhưng sau khi người cho thuộc hạ tới điều tra thì mới biết không chỉ có tu là giáo mà còn có một môn phái đứng đằng sau.

A Giang nghe vậy không khỏi nhíu mày đáp: dù bọn chúng là ai ta cũng muốn tới đó đòi lại công đạo cho đệ đệ.

Tà thần quân cười nói: Giang đệ biết bọn chúng là ai sao, với thân thủ của đệ hiện tại đừng nói là đòi công đạo, chỉ sợ nhập môn cũng còn chưa được đi.

A Giang ngẫm nghĩ về lời của tà thần quân quả không hề sai: chàng nghĩ thầm, nếu một mình ta với bản lãnh hiện tại quả thật chẳng thể nhấc lên sóng gió gì.

Nhị lão và Tà Thần Quân, ba người đều là hảo thủ mà vương gia mời tới, nếu vương gia đã có ý đó, chị bằng ta tới cầu tình vương gia một phen.

Nghĩ vậy, y nói: Tà huynh, ta biết sức mình quả nhiên không đủ, ta có thể nhờ tà huynh giúp một việc được không?

Tà thần quân lập tức xua tay nói: Giang đệ đừng có đùa, tam trúc lôi âm tự, là thiên hạ đại môn, ta dù lòng muốn nhưng sức không đầy, " lực bất tòng tâm".

A Giang nghe thì chính là bị dọa cho một trận, chàng giọng run lên nói: bách nghệ kỳ môn, lôi âm trấn nhiếp, tăng nhân xuất Sơn, Hùng ưng bỏ tổ. Bọn họ thờ phật tổ, lấy đức hiếu sinh làm trọng, khi nào lại cùng với tà ma ngoại giáo trói chung một chỗ.

Tà thần quân gật đầu nói: bọn họ tuy rằng thờ Phật tổ nhưng lòng người ai mà không mang theo tham niệm, vương gia vốn mang trong mình trọng bảo, khắp thiên hạ kẻ nào mà không mang tâm nhòm ngó. Bọn họ cấu kết với Tu La giáo cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.

Tà thần quân xấu hổ nói tiếp: võ công trong thiên hạ, luôn lấy Tam trúc lôi âm tự là điểm thượng nguồn mà hướng lên, ngày hôm qua chỉ với một người, hắn ta sử dụng kim cương bất diệt thần công của Tam Trúc Lôi Âm Tự, khiến cho nhị lão và cả chính ta một phen khổ chiến.

A Giang kinh ngạc hỏi lại; chỉ có một người thôi sao.

Tà thần quân càng thêm xấu hổ, gã đáp: phải chỉ với một người.

A Giang khi nãy còn suy nghĩ, đi cầu nhị lão và Tà Thần Quân hỗ trợ một phen, khi này nghe gã thừa nhận, chỉ có một người mà đã khiến ba người phải khổ chiến, ắt hẳn cũng là một đại cao thủ của Tam trúc lôi âm tự. Nhưng đến nông nổi như vậy, thì đừng nói đòi lại công đạo, e trừng sau khi lên núi chính ba bọn họ cũng bị đánh đến nổi không trốn dung thân.

Tà thân quân cười gượng nói: Giang đệ hãy cứ bình tỉnh, ắt vương gia sẽ có kế sách đòi lại công đạo cho Ái Minh.

Tà thần quân tính khuyên bảo thêm thì khi này Chiêu tiên bự nhẹ lên một tiếng, đôi mắt từ từ mở ra, nàng vừa tỉnh lại liền không ngớt hô tên Ái Minh: ca ca, huynh đâu rồi, ái minh ca ca, nàng vừa nhìn thấy a Giang liền xà vào lòng chàng mà khóc.

A Giang trong lòng cũng rất đau thương nhưng cố kiềm nén nói: ái minh ở hiền gặp lành, chắc sẽ không có việc gì đâu, muội hãy an tâm.

Tà thần quân nghe hắn nói thế thì một bên cười khẩy nghĩ thầm: rớt xuống vách núi Thiên Khuê mà còn mong sống sót được hay sao, đừng nói là nó, cho dù là ta có tới mười cái mạng cũng liền vứt đi a.

Chiêu tiên, khóc lớn một hồi mới bình tỉnh lại, nàng vội nói: A Giang chúng ta cùng xuống phía dưới đi tìm ái minh ca ca đi.

Nghe nàng nói lời này Tà Thần Quân nhất thời sợ hãi, y vội đứng chặn trước mặt nàng nói: quận chúa, vương gia đã có lệnh, không cho người đi lung tung, lỡ may lại gặp phải kẻ xấu, tiểu nhân không biết ăn nói thế nào.

A giang một bên vỗ vai hắn ta rồi nói: ta sẽ chăm sóc quận chúa, ngài cứ yên tâm.

Tà thần quân cười mỉa mai, nghĩ thầm: ngươi thì có thể bảo vệ ai cơ chứ, là nghĩ vậy nhưng ngoài miệng y nói: ý quận chúa như vậy thì hãy để cùng tại hạ và Giang đệ đi cùng với quận chúa.

Trước khi đi Tà Thần Quân không khỏi nói với thị vệ: ngươi mau mời vương gia tới, nói rằng quận chúa đã rời phủ.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.