Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn Nam Vương Hoạ Kiếm Phá Lưỡng Nghi

Tiểu thuyết gốc · 4161 chữ

Nhị lão vốn biết quan hệ của trấn nam vương và Thất Khôn có nhiều uẩn khúc nên cũng chẳng tiện hỏi làm gì, có khi lại rước thêm họa vào thân.

Từ khi 20 bộ thi thể kia được treo ngoài vương phủ, bọn người trong vương phủ tâm trạng như kiến ngồi trong chảo dầu, lúc nào cũng bất an, nhớ tới 20 cái xác kia, trên mình bọn họ bị một ngọn giáo xuyên qua từ ngực tới sau lưng, thất khiếu chảy máu, thì nào có kẻ nào dám vổ ngực tự tin nói câu ta không sợ, ngay cả đám tạp dịch thường ngày phải ra ngoài, khi này cũng phải có thị vệ đi cùng.

Sáng hôm đó sau khi Thất Khôn rời đi, thì một tên thị vệ tức tốc chạy vào, một tay hắn đã bị người chặt đứt. Khắp người là vết máu.

Hắn chỉ kịp trao cho trấn nam vương một bao thư rồi kiệt sức mà ngất đi.

Trấn nam vương nhìn lại bao thư thấy bên ngoài dính lốm đốm vết máu tươi. Ông không kiêng kị mở ra xem ngay, nơi khó đề phòng dễ hạt độc nhất chính là bao thư, điều này ai nấy trên trốn Giang hồ đều kiêng kị, nhưng trên bao thư này vết máu vẫn còn tươi không thấy có đốm đen, ắt hẳn không có độc. Trấn nam vương tuy suất thân là vương gia quyền quý nhưng lệ luật trốn Giang hồ cũng là kẻ từng trải.

Trong bao thư có nhắc: thiên địa bất nhân, lòng người bất nhẫn, chuyện ác đã làm ra thì cũng như cây kim ở trong bọc sẽ có ngày soi rõ trước ánh Tịnh Dương, vu oan cho người, sớm ngày gặp báo ứng.

Trang gia trên dưới tổng cộng 42 người, luật lệ Giang hồ xưa nay giết người thì phải đền mạng. Còn có câu ngươi vay ta một thì trả lại hai. Đọc đến đây thì chẳng còn chữ nào nữa. Trấn nam vương đọc xong không khỏi tức giận, vận lực khiến bao thư hoá thành hàng trăm hàng ngàn mãnh giấy vụn.

Trấn nam vương tức giận, gân xanh nổi đầy trên trán nhưng nhớ tới lời thất khôn ban nãy, chỉ đành nhịn lại. Ông cho người lôi người kia ra. Thương thế như vậy ắt cũng chẳng cứu nổi.

Từ khi nhận được bao thư kia những ngày tiếp đó, lục tục có người phát hiện đồng bạn của mình biến mất một cách bí ẩn, có kẻ là tạp dịch có kẻ là thị vệ, có là nha hoàn, người hầu, ai nấy đều hiểu rõ chính là do đám đạo tặc kia nhưng không dám nói ra, sợ vương gia trách tội. Chuyện này không hề dừng lại mà càng ngày số người biến mất càng nhiều hơn mặc cho vương phủ có canh phòng cẩn mật đến đâu. Dù rằng đã xuất ra tất cả cao thủ trong vương phủ ngay cả nhị lão cũng nhúng tay vào, thế nhưng đám người kia có ai không phải là cao thủ cơ chứ, một thân tuyệt nghệ.

Đến ngày thứ 4 đã có hơn 30 người biến mất một cách vô ẩn vô tung, khi này trăng sáng đang treo trên đỉnh đầu, trong ngoài vương phủ ngoài tiếng đi tuần của thị vệ thì chẳng có một tiếng động nào khác, vậy mà đột nhiên, một tiếng huyết sáo kéo dài, từ chân trời như đánh thức cả vương phủ, tiếng huyết này chắc hẳn là của người bí ẩn kia, người mà khiến cả vương phủ phải khốn đốn mấy ngày qua, sau khi ông ta huyết xong, lục tục là từng tiếng huyết kéo dài khác như đáp lại, dựa vào âm thanh thì có thể biết, đám người kia đã tạo thành một thế trận vây lấy vương phủ vào bên trong.

Dưới ánh trăng treo cao, thấy rõ 34 bóng người, y phục đỏ, thêu một mặt quỷ màu đen 3 đầu 6 tay ở bên ngực trái. Càng thêm kinh ngạc là trên tay của 34 người kia chính là 34 người bị mất tích của vương phủ những ngày qua. Trong đó còn có cả tên Thất Ngủ trông coi truồng ngựa. Hắn là kẻ kêu gào thảm thiết nhất trong đám người.

Khi mọi người nhìn kỹ lại, mới phát hiện còn sót một người, người này mặc đồ trắng, thân hình to lớn, đứng ở nơi đó không khác gì một ngọn núi nhỏ. Áo bào đón gió mà phiêu dật, nào giống một kẻ đạo tặc tà ma, càng giống hơn là một vị danh sĩ, nho sinh, ông như đã đứng từ lâu mà lại không hề có một người nào phát giác.

Trấn nam vương khi này cũng đã xuất hiện, đi với ông là nhị lão cùng với thất khôn, phía sau 3 người suất hiện thêm một khuân mặt xa lạ khác, có lẻ là do trấn nam vương mới mời tới.

Trấn nam vương sắc mặt uy nghiêm, với phong phạm vương giả, ông nhìn người y phục trắng chỉ lẳng lặng đợi y mở miệng trước.

Người kia nhẹ đảo mắt qua nhị lão và Trấn Nam Vương một cái, dường như chẳng coi mấy người vào đâu, nói ngay: vốn hôm nay tới đây là để vấn tội ngươi, nhưng trước có điều cần thỉnh giáo, Huyền trí, Huyền minh, Huyền tăng, Huyền pháp ngươi biết tung tích họ chăng?

Trấn nam vương không trả lời câu hỏi sau của người y phục trắng, ông cười lớn vẻ mặt như vừa nghe được một câu chuyện cười nói: muốn vấn tội ta, ngoài đương kim hoàng đế ra thì thật sự thiên hạ này chưa tìm thấy người thích hợp đâu.

Người áo bào trắng chăm chú nhìn Trấn Nam Vương, dường như còn muốn nghe Trấn Nam Vương trả lời câu hỏi sau của mình.

Nhất thời không khí rơi vào sự trầm tư, chỉ vang vọng lại tiếng kêu cứu yếu ớt của 34 người kia.. Cứu ta", " vương gia cứu ta". Làm ơn hãy cứu ta, ta không muốn chết" có người còn nghĩ mình sắp phải chết mà gào lên khóc.

Già có, trẻ có, loạn thành một bầy. Trăng thanh gió mát, vốn yên tỉnh nhưng khi này sao lại tang thương, rợn gáy đến như vậy.

Đột nhiên người áo bào trắng, cười nói: ngươi đã không muốn trả lời chuyện kia thì thôi vậy, hắn im lặng một lúc mới nói tiếp: thứ nhất trang gia 42 người chính là do ngươi giết hại hà cớ đổ cho giáo phái tu la, thứ 2 gia chủ trang gia vốn có ơn với ta, ngươi giết người nhà ông ta, lẽ đó ngày hôm nay ta tới đây đòi mạng.

Trấn nam vương thản nhiên đáp lại: trang gia xưa nay vẫn được danh gia trong thiên hạ xem trọng, ngay cả ta cũng vậy, vả lại ta đường đường là vương gia thì cần gì so đo, tính toán với một trang gia nho nhỏ cơ chứ.

Điều ta khó kiểu là các ngươi tu la giáo các ngươi hành tung mơ ám, sợ rằng trang gia đắc tội gì đó với các ngươi cũng nên, lại nói tu là giáo các ngươi đều là loại tà ma ngoại đạo, có kẻ nào xem trọng tình bằng hữu, ngươi muốn tới đây đòi mạng hay là xin ta chu cấp cho một chút tiền tài của cải. Lời nói của ông đanh thép, không có chút sơ hở nào, mọi lời nói đều dồn người kia vào thế khó xử, mang chuyện của mình đổ lên chuyện đầu của người.

Người áo bào trắng nghe vậy chỉ cười nhẹ đáp: quả nhiên thơ từ, ca phú không hề kém, lời của các hạ có thể diễn vở kịch trước bàng dân thiên hạ, nhưng đối với những kẻ đại đao còn chưa khô vết máu như chúng ta thì nào có tác dụng gì.

Rồi ông hét lớn: kẻ nào chửi rửa thật to vương gia của các ngươi thì sẽ được ta tha mạng, còn không dám làm, ông cười gằn lên một tiếng rồi quát " chết" chữ chết như tiếng sấm giữa trời quang làm những người kia tâm thần sớm bấn loạn nay như kẻ vô hồn.

34 kẻ áo đỏ kia, theo lệnh, rút ra từ bên hông một ngọn chuỷ thủ sáng quắc, kề vào cổ của những con tin, khi này bọn họ mới ý thức được cái chết cận kề, một làn hơi lạnh quấn quanh cuống họng, người áo trắng như không có thời gian đợi trời, ông quát: mau chửi cho ta.

Tất cả bọn họ đều im lặng, mặc dù cách cái chết không xa, nhưng nghĩ lại khi được thả ra, liệu vương gia có tìm mình tính sổ, thế là bọn họ rơi vào thế lưỡng lự.

Trong 34 kẻ áo đỏ kia có một kẻ tính khí nóng nảy liền thẳng tay cắt băng thủ cấp một người, người bị giết kia là một trung niên nhân, hắn vốn là thị vệ ở trong phủ, tính tình thật thà, gần gũi nên rất được mọi người quý mến, nay thấy thủ cấp của hắn đang lăn long lóc trên nền đất, ai nấy vừa xót thương, vừa sợ hãi, những kẻ thực sự trung thành với Trấn Nam vương quả nhiên không hé miệng nửa lời nhắm mắt đợi chết.

Nhưng cũng không thiếu gì kẻ ham sống sợ chết, tên Thất Ngủ kia ngược lại là kẻ đầu tiên hô lớn: vương gia là kẻ lòng lang dạ sói, hắn chết 100, ngàn lần cũng không hết tội, gã ở vương phủ nhiều phen bị Hà Xung ức hiếp, gã đã ấm ức từ lâu, lại biết là mình  đã đắc tội với vương gia, chỉ là ông ta đang bận đối phó với đám người đạo tặc kia nên mới chưa truy vấn, nghĩ thế hắn nào còn lý do gì để sợ, càng chửi càng hăng, hắn vốn xuất thân chợ búa, càng chửi về sau lời càng nặng nề khó nghe.

Có người đầu tiên, sẽ xuất hiện kẻ thứ hai rồi kẻ thứ ba, những người không có gan chửi bới hay những người một mực trung thành nhận cái kết đắng đó là một nhát chuỷ thủ đầu lìa khỏi xác.

Có những kẻ vừa gào khóc xin lỗi trấn nam vương vừa chửi rủa, trấn nam vương tha mạng cho ta, ta bị người ép buộc, ngươi là kẻ đáng chết.

Trấn nam vương lúc này đã tức giận đến độ không chịu nổi. Thất khôn ở một bên quan xát khi này mới tiến lên hắn chỉ vào bạch y nhân nói: vấn thiên, ngươi còn nhớ ra vị sư huynh này hay không?

Nói rồi y cười lên một tràng dài.

Vị bạch y được gọi là vấn thiên sau khi nghe được tiếng cười của hắn thì như một hồi trống làm cho phát điên, ông lập tức lao xuống quát lớn: Huyền Trí, ngươi mau để mạng lại cho ta. Ông ta tướng người to lớn là vậy nhưng thân pháp cực tốc, không khác nào cánh én bay lượn trước gió. Thấy thân pháp như vậy biết ông cũng không phải hạng tầm thường, nhị lão ban đầu chỉ nghĩ người này võ công tuy lợi hại nhưng cũng chẳng đến mức hoá thần nhập quỷ như Trấn Nam Vương.

Vậy mà bây giờ hai người nhìn nhau đều cho thấy vẻ khiếp sợ trong mắt của đối phương.

Hỏa diện nhân dùng chiêu, hỏa bình xa địa, 2 tay hợp thành một chưởng vỗ mạnh ra hướng bạch y, băng diện nhân dùng chiêu  tuyết liên tỏa thiên, 2 bàn tay hợp thành một chiếc móc lớn, muốn chụp lấy vai của bị bạch y nhân kia.

Bạch y nhân thấy đòn tới chỉ khẽ nhăn mày lấy một cái, hữu chưởng lật một cái, chưởng đối chưởng với hỏa nhân, tả chưởng dơ ra nửa chừng trợt hoá thành chỉ, phóng về phía băng diện nhân, cùng lúc ông phá giải được cả 2 chiêu thức của nhị lão, nhưng cũng bị bọn họ đẩy lùi về phía sau mấy bước.

Khi này ông mới hơi bình tĩnh lại, ông chăm chú nhìn hai người, cảm thấy rất quen thuộc nhưng nhất thời lại không nhận ra bọn họ là người phương nào.

Nhị lão làm gì để cho ông suy nghĩ, bọn họ huy quyền cùng lúc đánh về, chiêu thức của bọn họ thập phần quỷ dị, khác xa với các lộ chiêu thức trên giang hồ mà ông được biết.

Người tu luyện nội lực giống như vậy thật sự hiếm có ở nam thổ, nội lực vốn được tu luyện qua cách thổ nạp, vận khí mà những người này biến nội lực từ vốn vô hình thành hữu hình.

Khác xa về lề lối tu luyện của các môn phái thiên hạ, Trước nay, chỉ có ở những hải vực xa xôi hay ngoài quan ải, mới có kiểu cách tu luyện như vậy.

Những người này luôn bị nam thổ chê cười coi là tà mà ngoại đạo. Khác với tà ma ngoại đạo của ma giáo bọn họ càng không được xem trọng, Ma giáo tuy hành động tà dị, nhưng vốn bầu bí một giàn, còn người nơi hải ngoại kia, là đạo bất đồng bất tương vị mưu, còn có kẻ ví như bảo đao với sắt rỉ, coi thường tuyệt học của kẻ khác.

Hỏa diện nội lực của lão khi sôi trào như lửa nóng, người đối quyền với lão không khác rơi vào miệng núi lửa ngược lại  băng diện nhân nội lực hoá băng lãnh, khiến người khác như cảm giác đối diện với một hầm băng.

Nội lực không cương cũng không nhu, kỳ dị, biến hoá đa đoan, vị bạch y kia dù võ công có cao siêu tới đâu đối diện với 2 người nhất thời cũng phải rơi vào cảnh lúng túng.

Bọn họ giao thủ hơn 100 chiêu cũng không phân biệt được thắng thua. Khi này đám thuộc hạ của vị bạch y kia vì quá sốt ruột cũng lao xuống hỗ trợ, bọn họ võ công cũng đều xếp vào số 2 số 3 trong trốn giang hồ. Trong số 34 người này có 2 thân thủ khá hơn hẳn, dựa vào thân thủ thì biết được còn là tay hảo thủ số một.

Hai người này lao tới chọn ngay trấn nam vương mà đánh tới. Bọn chúng nghĩ chỉ cần bắt được Trấn Nam vương mọi việc sẽ được giải quyết. Nào ngờ trấn nam vương không hề hoảng sợ như bọn họ nghĩ ngược lại ông ta rất bình tĩnh, chỉ thấy ông ta tuốt nhẹ trường kiếm bên hông, thủ thế Tùng nghênh khách, hai người lao xuống nọ một gã sử dụng đại đao, một gã sử dụng trường kiếm, bọn họ kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, như đã diễn tập với nhau vô số lần.

Trấn nam vương vừa nhìn đã phải ồ lên kinh ngạc nói: tứ tượng lưỡng nghi kiếm pháp.

Hai người kia trong mắt là sự kinh ngạc, bộ kiếm pháp mà bọn họ học được quả nhiên là tứ tượng lưỡng nghi kiếm pháp, chỉ có điều bộ kiếm pháp này thất truyền đã lâu, mấy mươi năm chưa từng có người sử qua bộ kiếm pháp này,

Lại càng kinh ngạc hơn nữa, bộ kiếm pháp mà bọn họ học được chỉ còn lại chiêu số mà không có yếu quyết, vì vậy bọn họ mới một người dùng kiếm một người dùng đao, điểm thêm biến hoá cương nhu trong kiếm pháp, lại thêm thắt vô số chiêu thức khác lạ, hai người thật không thể nghĩ tới Trấn Nam Vương chỉ cần liếc mắt nhìn ra liền có thể nhận ra được.

Trấn nam vương ban đầu còn rơi vào thế yếu, nhưng về sau dường như đã phát hiện được nhược điểm của 2 người, ông ra chiêu càng ngày càng nhanh, chọn những sơ hở của bọn họ mà đánh tới, ban đầu chiêu thức của bọn họ như một bức tranh liền mạch, hữu thần hữu lực, nhưng những chiêu thức của trấn nam vương như vô tình lại hữu ý biến thành những nét thừa trong bức tranh, khiến bức tranh mới đây đang Sơn đồ hạ thủy trở thành Sơn thuỷ lưu vong.

Trấn nam vương mặc sức vung kiếm, bức tranh kia càng trở nên tẻ nhạt, đến khi hai người kia đường ai nấy đi, đao pháp kiếm pháp không còn bổ khuyết cho nhau.

Trấn Nam Vương nhẹ hất cổ tay, mũi kiếm hướng lên, nội lực của ông vốn thâm hậu hơn hai người rất nhiều, binh khi của bọn họ vừa chạm phải trường kiếm của trấn nam vương chợt thấy binh khi rung lên bần bật, dường như muốn rời khỏi tay, hai người đồng thời hít mạnh một hơi đề khí giữ chặt chui binh khí, Trấn Nam Vương thấy bọn họ thà để cho hổ khẩu bị nội lực của ông xé rách một đường, cũng không để vũ khí rơi xuống đất, thì bật cười nhìn hai người nói:

Hảo chí khí, chỉ đáng tiếc các ngươi dù có học được kiếm pháp lợi hại, nhưng chỉ là lớp vỏ bọc bề ngoài, tâm pháp các ngươi khổ cực tu tập kia chỉ là một lớp vỏ bọc mà thôi. Nói đến đây ông càng cười lớn hơn.

Hai người này dù tức giận nhưng bọn họ quả nhiên vì bộ kiếm pháp này mà hạo tổn không biết bao nhiêu năm tháng, vậy mà Trấn Nam Vương lại có thể dễ dàng hoá giải, thay vì tức giận liều mạng bọn họ càng muốn biết lời sau của Trấn Nam vương.

Trấn nam vương đảo mắt qua thấy biểu tình của bọn họ, ngay lập tức ngưng cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng mỉa mai nói:

gì mà cương nhu, vốn dĩ bộ kiếm pháp này chính là ẩn chứa một trận pháp, trận pháp này biến hoá không chỉ là cương nhu, càng không phải chỉ là chí cương chí nhu đơn thuần, mà chính là cương nhu luân chuyển khiến cho vạn vật luân chuyển. Ông nói một hơi dẫn dụ không biết bao nhiêu là đạo lý.

Hai người càng nghe càng trở nên kinh ngạc đồng thanh hỏi: ngươi đã từng luyện qua tâm pháp này rồi sao.

Trấn nam vương cười lớn nói: bộ kiếm pháp này tuy có điểm thiên hạ khó cầu nhưng rơi vào tay ta chẳng đáng một đồng.

Hai người hỏi thật tâm, nghĩ là Trấn Nam vương đang trêu trọc thì tức giận đỏ đến cả mang tai, bọn họ vốn là huynh đệ ruột thịt, từ sớm phụ mẫu đã mất, may mắn có sư phụ què chiếu cố, bọn họ luôn xem ông ta như là cha đẻ, bộ kiếm pháp này chính là trước khi chết, lão trao cho hai người.

Bọn họ biết vì bộ kiếm pháp này mà ông ta mất bao tâm cơ, ngay cả tính mạng của ông, để đến khi chết giao cho 2 huynh đệ họ, vậy mà trấn nam vương giám sĩ nhục bộ kiếm pháp, khác nào sĩ nhục sư phục của bọn họ. Nào còn có thể nhẫn nhịn lập tức động thủ. Trấn nam vương khi này càng vui mừng hơn, ông chỉ chờ mỗi thế. Hai người này tuy luyện sai tâm pháp, nhưng bộ kiếm pháp này từng một thời danh trấn thiên hạ, dù không có tâm pháp nhưng kiếm pháp kia biến ảo Huyền diệu, nào phải Trấn Nam Vương muốn phá là có thể phá được.

Ông dùng kế khích tướng muốn 2 người họ càng trở nên nóng giận, người luyện võ kiêng kị nhất chính là dục tâm, khi này bọn họ mạnh người nào người đó sử chiêu. Trấn nam vương đông gạt Tây đỡ, trái một chiêu phải một chiêu, rất nhanh 2 người đã rơi vào thế hạ phong, không đến 10 chiêu chắc hẳn bọn họ sẽ bị trấn nam vương đánh bại, quả nhiên như vậy, đến chiêu thứ 8 trấn nam vương sử ra một chiêu, liên miên thôi phát, chỉ thấy lưỡi kiếm của ông vòng thành nhiều vòng, cùng lúc phóng ra, 2 người chỉ nhìn thấy như ông cùng lúc phóng ra trăm ngàn lưỡi kiếm, 2 người không biết ứng phó làm sao, trơ mắt để lưỡi kiếm đâm vào người.

Vị bạch bào nhân kia, đang đánh hăng máu với nhị lão đột nhiên nghe tiếng hét thất thanh của 2 người thuộc hạ đắc lực thì quay lại, ông ta không khỏi giật mình, nhìn bọn họ khắp thân máu tươi đầm đìa như vừa bị lông nhím bắn vào.

Ông không thể ngờ được Trấn Nam Vương võ công lại lợi hại đến như vậy, hai tên thuộc hạ này của ông võ công không kém, ông nhìn nhị lão lại nhìn Trấn Nam Vương biết khó lòng mà địch lại, nhưng khi anh mắt nhìn tới Thất Khôn kẻ thù mà ông chỉ muốn dùng một tay chụp chết, ông lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn quyết định rút lui, ông vọt tới 2 người thuộc hạ, 2 tay xách 2 người vọt ra xa mấy trượng, trấn nam vương không hề ngăn cản cười đắc ý nhìn ông.

Vị bạch bào nhân hừ một tiếng, chỉ đành hô hoán đám thuộc hạ rút lui.

Trấn nam vương nhìn bạch bào nhân đang cắp 2 người nói: vương phủ ta không phải nơi ngươi muốn tới liền có thể tới.

Bạch bào nhân nghe vậy hừ lạnh nói: vậy sao.

Trấn nam vương cười đắc ý nói tiếp: chắc hẳn vật kia của Bạch gia ngươi đã đoạt được, vậy đi ngươi muốn thuộc hạ của ta sao, ông chỉ vào Thất Khôn nói tiếp: nếu muốn, thì có thể mang nó tới đâu trao đổi với ta.

Thất khôn nghe lời này thì run bắn cả người, hắn không ngờ trấn nam vương sẽ nói ra lời này.

Bạch bào nhân thấy, 2 tên thuộc hạ thương tích trên người quá nặng, ông quay lại nói: được, không biết vật đó giá trị như thế nào đối với ngươi nhưng ta nhất định sẽ tới đòi người.

Nói rồi ông lập tức vọt đi, trấn nam vương nhìn ông đột nhiên một tia sáng kỳ dị loé ra từ mắt ông, có lẻ do vị bạch bào nhân kia nhẹ nhàng ôm hai người mà thân pháp vẫn ung dung như không.

Thất khôn thấy bạch bào nhân đã rời đi, vội chạy lại phía trấn nam vương quỳ mọt xuống nói: vương gia, người hắn hận nhất chính là ta, nếu rơi vào tay hắn thuộc hạ chỉ có đường chết, mong vương gia suy xét lại.

Trấn nam vương nhìn sâu vào mắt y nói: ngươi từng nói kẻ thông minh sẽ luôn được trọng dụng, nhưng ta lại cho rằng kẻ thông minh là đáng sợ nhất, ngươi thông minh đến độ ta không thể ép ngươi trung thành, toàn tâm toàn ý với ta.

Nói rồi ông quay gót đi ngay, thất khôn biết tình thế hiện tại của bản thân: đột nhiên gào lên khóc lớn ta tên là Thất Khôn, tự nhận có 8 cái khôn hơn người, từ thiên cơ sách lược ta tự phụ chưa từng thua ai, chẳng lẻ khi này lại thua vào mệnh trời, chẳng lẻ thông minh quá sẽ bị thông minh hại chăng.

34 người kia, vốn đã bị giết chết hơn nữa còn sót lại là những tên ham sống sợ chết, nay bị bỏ lại nơi đó, tình thế nghịch chuyển cái chết cách cũng chẳng xa, đặc biệt là tên thượng mã phu thấy ngủ, hắn chưa kịp chạy đã bị nhị lão bắt lại, 2 sợi dây xích tung ra, đâm thủng 2 xương tì bà của gã.

Tin tức hôm nay rất nhanh lan truyền, ai ai cũng biết, vương phủ là nơi ngoạ hổ tàng long, sau lần này chắc hẳn chẳng có kẻ nào dám tới đây gây sự nữa.

Người trong vương phủ, khi trước giống như chuột sa hủ gạo nay lại tự phụ vỗ ngực, nghênh ngang bước ra.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.