Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vút Râu Hùm, Thất Khôn Hiến Kế

Tiểu thuyết gốc · 4423 chữ

Ái minh nhìn chữ chạm khắc phía trên, thấy nét bút huyền diệu, khi chạm tay vào khiến cậu càng thêm kinh ngạc hơn, lớp tường đá này dày vô cùng đừng nói là binh khí sắc nhọn, cho dù là bảo đao bảo kiếm cũng khó lòng trạm khắc lên, vậy mà nét bút kia mềm mại uyển chuyển chẳng khác nào như người viết trên giấy.

Trong lòng cậu khi này càng thêm bội phục vị tiền bối kia cậu bắt đầu thì thầm đọc, đọc xong mỗi câu cậu lại nhắm mắt ngẫm nghĩ, chỉ thấy trong đầu cậu những nét chữ kia không ngừng nhảy múa, ái minh vốn thông minh đọc một lần sẽ nhớ rất kỹ, nhưng đây là lần đầu cậu gặp phải sự tình như thế này. Đọc tới đâu sẽ quên ngay tới đó, chữ phía trước và chữ phía sau như một bầy cá lách mình bơi lội, dù cậc duỗi người chộp nhanh tới đâu thì chúng vẫn chạy đi mất.

Ái minh không khỏi khinh ngạc nhìn lại chữ viết trên vách động, lần này cậu lại cảm thấy không phải chữ viết mà nhiều chỗ trên cơ thể đang nhảy múa, rồi âm thanh từ đâu mang theo từng câu trên bức tường quanh quẩn trong đầu cứ thế vang lên: vô vi, vạn vật biến động riêng tâm bất động, lấy huyền minh làm chủ cảm ngộ quang minh, ngủ hành động, thái cực chuyển, ngay trước mặt nhưng lại mơ hồ, có ý vị mà vô ý vị, nhất niệm chuyển vạn vật chuyển, khi tỉnh lặng như mặt hồ, khi lại sôi sục như biển cả, không thể nhìn thấy lại có thể chạm tới.

Dịch chuyển bản tâm vạn vật, tâm làm chủ lấy thể làm vật dẫn thay chuyển càng khôn, từ bát mạch kì kinh mà chuyển là giới vô vàn vị trí sắp đặt, từ trên xuống dưới khai mạch kinh cảm vạn vật, huyền thiên là huyền diệu của đạo trời, đạo trời bao dung vạn vât vì vạn vận luân chuyển mà động. Dòng chữ khó hiểu nội dung không rõ ràng mặc dù huyền ảo nhưng không liên kết với nhau đó là ý nghĩ mà ái minh đang cảm nhận.

Ái minh đang cố cảm ngộ thêm một lần nữa thì chiêu tiên một bên thúc dục nói: ca ca, huynh làm gì như người mất hồn như vậy, trời đã sắp sáng rồi, phụ thân mà biết chúng ta đêm tối lẻn đi chơi sẽ trách mắng đó.

Ái minh nghe nàng nói thế không khỏi giật minh, hắn vừa đọc nhưng chữ này không đến vài hơi thở vậy mà đã mấy canh giờ, làm cậu không khỏi hoảng sợ lòng than kì quái.

Ái minh lo sợ trấn nam vương thật sự trách phạt chiêu tiên nên không ngần ngại, liền trực tiếp cõng nàng chạy xuống núi.

Vừa về tới phòng, một cảm giác uể oải chiếm lấy toàn thân cậu, bước vào phòng cậu nhảy ngay lên giường, không đến 2 hơi thở cậu đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi chiều tối khi chiêu tiên gọi cửa đanh thức cậu mới tỉnh lại, a giang và trấn nam vương một bên lo lắng nhìn cậu, a giang khi này tràn trề sức sống, chỉ có điều thần trí chưa hồi phục, ngược lại khí lực của chàng tăng tiến không ít.

A giang thấy cậu tỉnh lại không khỏi sốt ruột hỏi: đệ cảm thấy trong người thế nào rồi, lẩm nhẫm toàn thứ quỷ quái gì đó.

Ái minh nhìn mọi người đang lo lắng vây lấy cậu thì kinh ngạc xua tay nói: đệ không sao cả thân thể rất khỏe là khác. Mọi người cứ yên 10 lần cái tâm đi.

Cậu bật nhanh dậy để chứng minh điều cậu vừa nói là thật.

Trấn Nam Vương nhìn từ trên đánh giá ái minh một hồi, rồi quay qua liếc mắt nhìn chiêu tiên rồi nói: con đã bày trò gì khiến ái minh như vậy có phải không?

Chiêu tiên nhìn ái minh ấp úng nói: con.. con thật sự không làm gì, rồi nàng nháy mắt ra hiệu cho ái minh.

Ái minh tỉnh dậy chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy nàng nói vậy liền đáp thay: đúng vậy bá phụ chiêu tiên không hề làm gì con. Rồi cậu quay qua a giang hỏi: ca ca làm sao mọi người đều đến đây vậy.

A giang khi này vẫn chưa tin, chàng sờ nhẹ lên trán rồi lên người ái minh như để xác nhận, thấy ái minh cở thể khẻ mạnh không có sốt hay gặp phải sự tình bất thường hắn mới đáp: đệ còn không biết minh đã ngủ gần một ngày trời rồi hay sao?

Ái minh giật minh: ngủ một ngày trời sao đệ nhớ rằng mình chỉ mới nhắm mắt được một lúc mà thôi.

Sau khi trấn nam vương cho thái y kiểm tra ái minh không thấy dấu hiệu khác lạ gì thì mới an lòng. Trước khi đi ông còn cẩn thận cặn dặn: chiêu tiên con tuyệt đối không bày trò quậy phá ái minh ca không thì đừng trách ta phạt nặng.

Sau khi ông rời đi Chiêu tiên với ánh mắt oán trách nói: ca ca thấy không, phụ thân muội còn thương huynh hơn cả ta nữa đó, lúc nào cũng  chỉ biết đến ca ca mà thôi.

A giang một bên cười lớn châm chọc: không phải do muội quá tịnh nghịch sao, ái minh có ngày cũng bị muội làm cho bệnh, chiêu tiên  nghe A Giang nói vậy lấy tay che mắt làm ra bộ dáng nũng nịu, nói

muội đã nói không phải do muội, huynh và phụ vương tại sao lại cho rằng muội thích bắt nạt ái minh ca cơ chứ.

Ái minh không khỏi nhìn a giang vái chàng vài vái rồi dỗ dành chiêu tiên, mất cả buổi nàng mới chịu ngoan ngoãn nghe lời, lần này ái minh vào bếp làm mấy món chiêu tiên thích đễ dỗ nàng, nào là ngỗng ngậm thiên hương, gà hầm nhu mễ.

Cả buổi tối này, trong phòng truyền đến chỉ toàn là tiếng cười đùa, vui vẻ của 3 người. Nhất là chiêu tiên nàng từ lâu đã không được cười nói vui vẻ như vậy. Khi này, đột nhiên hướng Tây Nam phát sinh một cột lửa, 3 người trong phòng nhìn ra chỉ thấy cột lửa cao tới mấy trượng, rồi tiếng thị vệ kèm theo tiếng kêu gọi của đám nô bộc nổi lên khắp bốn phía, ba người vội chạy ra phía ngoài xem xét.

A Giang chụp lại một tên trong đám nô bộc thì hay, phía Tây Nam chính là nơi nuôi nhốt ngựa, đột ngột bốc hoả, thị vệ đang ra sức dập tắt nhưng do đám lửa quá lớn, trong khoảnh khắc chưa thể dập tắt.

Cả vương phủ nhất thời tác loạn cả lên, phải mất tới hơn 2 canh giờ đám cháy mới được dập tắt.

Đợi khi đám cháy ngưng hẳn, ba người mới tìm tới vương phòng của trấn nam vương khi này, trấn nam vương đang ngồi trên bảo tọa, phía dưới là đô thống hà xung, gã là đầu lĩnh thị vệ, chuyên lo sự vụ bảo vệ an toàn cho vương phủ, bên cạnh gã người đang run bần bật kia là một gã mã thượng phụ, gã tên thất ngủ, chuyên trông coi và săn sóc ngựa trong vương phủ. Lần này đám cháy từ nơi hắn cai quản mà ra, biết lần này sẽ khó tránh được tội, nên từ khi bước vào, chân tay gã lạnh toát, răng đánh với nhau cầm cập phát ra thành tiếng.

Trấn nam vương nhìn hai người vẻ mặt hằn lên sự tức giận, ông trong lòng phiền muộn, bụng bão dạ, trước nay vương phủ của ta chưa từng xảy ra chuyện này, chỉ trách 2 tên thuộc hạ tắc trách, quen thói rượu chè tụ tập, chỉ mỗi lần đích thân đốc thúc mới chịu làm. Phen này ắt hẳn là nguyên do như vậy mới xảy ra sự tình này.

Ông gằn giọng nói: Hà Xung, Thất Ngủ 2 ngươi theo ta đã lâu, nay chưa hiểu tính ta sao còn dám để chuyện này xảy ra.

Gã Thất Ngủ sớm đã thần hồn nát thần tính, nay nghe vương gia nhắc tới tên, mồ hôi từ trán chảy ra như mưa, nghe rõ tiếng rơi lách tách trên mặt đất.

Hắn dùng giọng run rẫy đáp: vương gia, thuộc hạ, thuộc hạ....Hắn suy nghĩ hồi lâu mới tìm được lý do nói: thuộc hạ cho rằng có người muốn hàm hại thần, đúng rồi đúng rồi cũng có thể là đám phản tặc nào đó, to gan lớn mật làm ra chuyện này.

Hà xung nghe xong lời hắn nói thì tức giận không thôi nói ngay: ngươi chỉ là một gã chăn ngựa quèn thì có kẻ nào thèm hãm hại ngươi, thêm nữa, vương phủ ta bên ngoài bên trong được cấm vệ quân ta canh phòng nghiêm cẩm, há lại có chuyện cho người ngoài tiến vào.

Trấn nam vương đột nhiên như nghĩ ra cái gì hỏi: ngươi chắc sao.

Hà xung nghe vậy thì sững người mất hồi lâu hắn mới trả lời: thuộc hạ chắn chắn, khi thuộc hạ tới điều tra không phát hiện sự tình gì khả nghi, chắc hẳn không phải có kẻ nào đó cố tính phóng hỏa, còn về chuyện của tên mã phu này, thuộc hạ còn điều tra ra ngày hôm nay hắn ta đã lén tới kỹ viện, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thất ngủ khi này không biết lấy dũng khí từ đâu, ngẩng mặt ngửa cổ lên chỉ thằng vào hà xung mà mắng, ngươi nói bậy, không phải ngươi có ý đồ xấu với thê tử của ta, mà nhằm hãm hại ta sao.

Trấn nam vương nhìn 2 tên thuộc hạ cãi vã nhau mà nhăn mày. Vốn chuyện của 2 người họ cả vương phủ không ai là không hay biết, khi đó trong vương phủ có một nàng cung nữ kiều sắc vẹn toàn, nàng ta từ khi đặt chân vào vương phủ đã khiến cho hà xung như mê như say, nào ngờ người chiếm được trái tim nàng chắc hẳn là đô thống cấm vệ quân hà xung, nhưng chuyện lại kỳ lạ thay chính một tên mã thượng phu tầm thường, bộ dạng thô lỗ như thất ngủ không rõ đã dùng bùa phép gì lại cướp mất người tình trong mộng mà hà xung ngày đêm thương nhớ khiến y phải chằn chọc mất ngủ bao đêm dài, cho dù y đã cố dùng bao nhiêu cách cũng không thể khiến người đẹp thay lòng đổi dạ, từ đó y đổ hết sự tức giận thù hận ghen ghét lên người thất ngủ, mỗi ngày sẽ sai người đi làm khó thất ngủ.

Gã biết rõ thất ngủ tính ham cờ bạc thích tìm tới những nơi tiểu điếm kỹ viện, vừa hay tin chuồng ngựa bị cháy, hắn đã lập tức sai người đi tới kỹ viện tìm chứng cứ.

Hà xung khi này chột dạ muốn lao tới thất ngủ mà đánh, chợt nghe thấy tiếng quát đầy tức giận của trấn nam vương, "đủ rồi các ngươi đã làm trò hề đủ hay chưa"

Ông vừa quát xong thì đột nhiên cửa phủ phía Tây vang lên tiếng hí dài của một đàn ngựa lớn, ước lượng tiếng bước chân và tiếng hí kia cũng phải tới mấy chục con.

Rồi một tên lính canh, thở hồng hộc chạy vào báo: vương gia, vương gia, bên ngoài bên ngoài, suất hiện hơn 50 con ngựa đang điên cuồng lao tới vương phủ ta.

Trấn nam vương ban đầu là kinh ngạc, sau là tức giận, ông nói: để xem kẻ nào dám to gan như vậy, mau ra xem.

Hà xung và ngủ thất rón rén đi theo sau, vừa bước chân ra đến cửa, ông liền bắt gặp mấy người ái minh đã đứng sẵn từ lâu, do thấy ông còn mãi quản công sự nên chưa dám tiến vào, vừa nhìn thấy bọn người, ông không khỏi nhíu mày, ông nhìn chiêu tiên nói: con lại giở trò gì nữa đây, còn không mau quay về phòng, không thấy bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi sao.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy vương phủ gặp phải sự tình lần này trong lòng căng thẳng, nàng ôm chặt lấy tay trấn nam vương đáp: cha, có chuyện gì vậy, có phải là có kẻ cố tính đối đầu với vương phủ ta chăng.

Trấn nam vương cười lớn nói: chuyện gì chứ, kẻ dám đối đầu với bản vương còn chưa sinh ra trên đời.

Ông vừa nói ra lời này thì từ nóc nhà hướng Tây truyền tới tiếng cười dài, với lời nói mỉa mai kẻ đó nói: quả nhiên là rất biết tự phụ, từ khi sinh ra cho tới nay kẻ tự phụ như ngươi ta cũng chưa từng thấy trên đời.

Khi này mọi người mới kinh ngạc nhìn qua hướng đó, nơi người đó đứng cách xa phải mấy trục trượng, ngay cả cái bóng của người kia cũng không nhìn thấy vậy mà tiếng nói của người này hùng hồn hữu lực, như người đang nói bên tai, có thể thấy nội lực của người này thâm sâu đến nhường nào.

Trấn nam vương thân là vương gia nhưng bản lỉnh võ học cũng không kém, ông đề khí ứng giọng nói: ma quỷ phương nào, ở ngoài dùng trò nhất thời cũng chỉ là khỉ múa xiếc. Có gan thì ngang nhiên đối địch với bổn vương.

Đợi chờ hồi lâu cũng chẳng có tiếng đáp lại, Trấn Nam Vương còn cho rằng hắn ta đã bị lời nói của ông hù dọa, bỏ chạy.

Khi này, bỗng nhiên có hai bóng đen, lao nhanh như mũi tên dương căng cung phóng về phía Ông.

Trấn Nam Vương thấy vậy hừ lạnh một tiếng, nhảy lên không trung dùng chiêu ưng chảo dời núi, tung ra hai cước đá phăng hai bóng đen kia ra ngoài. Đến khi nhìn lại mới biết hai vật đen kia là thi thể của hai kẻ gác cổng.

Trấn nam vương không khỏi nhăn mày nhìn ra.

Lại nghe người kia cười lớn nói: thật không ngờ người như các hạ thân thủ cũng tốt đến lạc thường.

Trấn nam vương một bên nói: các hạ là người phương nào, thân thủ như vậy chắc cũng không phải kẻ vô danh.

Một bên ông sai tên thị vệ ban nãy tới dặn: ngươi mau đi mời nhị lão tới đây.

Người bí ẩn, đáp: kẻ hèn này sao dám nhắc danh với một vị vương gia quyền cao chức trọng cơ chứ. Nay tại hạ tới đây chỉ muốn hỏi đôi điều. Giọng của y mang theo ngụ ý chế diễu.

Trấn nam vương hừ lạnh đáp: các hạ đã không dám báo ra tính danh, lại còn muốn tra khảo ta nữa hay sao? chẳng lẻ các hạ nghĩ ta là người dễ dãi muốn làm gì thì làm hay sao.

Người nghe được những lời hỏi của ông bỗng cười lớn nói: nếu vương gia đã không muốn trả lời thì thôi vậy. Tại hạ có quà gặp mặt mong vương gia nhận lấy. Nói xong lời này người đó tung mình rời đi.

Sau khi ông ta rời đi không lâu, cổng vương phủ bị người khai phá, rồi tiếng pháo nổ không ngừng vang lên, đàn ngựa bị tiếng pháo làm cho hoảng sợ, điên cuồng chạy tán loạn trong cả vương phủ.

Bọn thị vệ kẻ dương cung kẻ bạt kiếm, người đi bắt thích khách người đi bắt ngựa. Trấn nam vương nhìn cảnh này mà râu hùm như bị người nhấc ngược, về đến phòng ông cho gọi hà xung ra trách mắng.

Khi này hai vị được gọi là nhị lão bước vào, một người đã thấy trước đó, toàn thân trắng tinh từ đầu tóc cho đến y phục, người còn lại cả thân màu đỏ như lửa, 2 người đi chung cho người khác cảm giác vô cùng ma mị và quỷ dị.

Chiêu tiên đứng bên nhìn thấy anh mắt kinh ngạc của a Giang và ái minh thì nhẹ kéo ống tay 2 người giải thích: 2 huynh đừng có sợ, 2 người đó kỳ lạ nhưng là thuộc hạ hết mực chung thành với gia gia.

Vị bên phải cả người màu trắng băng sương kia là băng diện nhân

Muội nghe cha nói Băng Diện Nhân vì luyện Huyền Băng Thần Công mới ra nông nổi này.

Còn vị cả người màu đỏ kia tính tình nóng nảy, người trong vương phủ bị ông ta đánh trọng thương gãy tay gãy chân cũng nhiều. Ông ta có ngoại hiệu là Hoả Diện Nhân, võ công ông ta luyện chính là chân diễm quyết.

Cha muội còn nói 2 vị này không phải xuất thân nam thổ mà là ở một nơi xa xôi nơi hải ngoại.

Ái minh trước nay chưa rời chân khỏi Yên Tử trấn làm sao biết hải ngoại xa sôi bậc nào, cậu chỉ nghe qua các thầy đồ thường nhắc tới nơi này, cảnh vật phồn hoa, toàn là người ngoại quốc, nhưng những người đó rất kỳ lạ khắp người là lông, người nào cũng có điểm kỳ quái. Mũi dài, mắt nâu, đã trắng.

Ái minh nhớ tới đây, thì bất giác ánh mắt dõi theo nhị lão, quả thật 2 người này  kỳ quái khôn tả, chẳng có điểm nào giống với người ở vùng đất Nam thổ.

Dường như cảm nhận được có người nhìn mình nhị lão ngoái đầu nhìn lại, 6 mắt trạm nhau, bất giác tim ái minh đập lên thình thịch, cậu còn cảm thấy sống lưng mình bỗng nhiên lạnh toát. Đó chỉ là một ánh mắt mà khiến cậu khiếp sợ đến như vậy.

Nhị lão thấy chỉ là một cậu bé miệng còn hôi mùi sữa thì không mấy quan tâm, bọn họ khom người với trấn nam vương nói: vương gia, nhị lão có mặt không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Trấn nam vương bèn kể lại sự tình vừa qua cho 2 người nghe một lượt.

Nghe tới có kẻ dám lộng Huyền hư, trêu trọc vương phủ thì 2 người lập tức nói: vương gia, không biết kẻ nào lại dám to gan như vậy, chắc kẻ này hẳn đã chán sống.

Trấn nam vương vịn tay vào thành ghế đứng lên nói: kẻ này lai lịch không rõ, nhưng cũng không phải kẻ tầm thường, hắn sẽ còn quay trở lại, việc của các ngươi là bảo vệ sự an toàn những người trong vương phủ là được.

Hai người nghe vậy thì nhìn nhau, 2 người vốn tâm ý tương thông vừa nhìn là biết được ý của đối phương: người mà được trấn nam vương coi trọng như vậy, ắt hẳn không phải kẻ tầm thường.

Khi này trấn nam vương nhìn qua 3 người ái minh nói: chiêu tiên, ái minh, A Giang hiện tại vương phủ gặp chuyện, các con nên ở lại vương phủ tuyệt đối không thể ra ngoài dù chỉ là nửa bước.

Chiêu tiên dù nhỏ tuổi nhưng cũng biết sự tình nặng nhẹ, nàng liền đồng ý, không dám nói thêm lời nào.

Đêm đó, sau khi sảy ra chuyện vừa rồi, cả vương phủ trở nên yên ắng hơn hẳn, nhưng chuyện mà vương phủ bị cuồng đồ gây rối, rất nhanh lan truyền, ai ai trên phố cũng biết tin này, bọn họ kháo tai nhau, thêu dệt đủ loại chuyện trên đời.

Sáng hôm sau, trấn nam vương đang thảo luận với nhị lão đột nhiên hà xung dẫn theo thất khôn tức tốc chạy vào, trấn nam vương thấy hà xung mang theo thất khôn thì cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: có chuyện gì?

Hà xung vội nói trước: vương gia bên ngoài vương phủ, không biết từ khi nào đã treo 20 bộ thi thể nhìn sắc phục thì đều là người trong vương phủ tạ.

Trấn nam vương vừa nghe tin này thì tức giận đập bàn quát: làm càn. Cho rằng ta không làm gì được hắn sao.

Khi này thất khôn đứng một bên tiến tới gần thì thầm gì đó vào tai Trấn Nam Vương, vừa nghe những lời này, ông bỗng nhăn mày, xua tay về phía hà xung.

Hà xung hiểu ý lùi ra ngoài, khi lui ra ngoài mồ

hôi tuôn ra như tắm, chân tay luống cuống cả lên. Xem chút thì bước hụt té ngửa ra thềm.

Trấn nam vương nhìn bộ dạng của hắn thì tức giận vô cùng, tự nói: đúng là nuôi một lũ ăn hại, rồi ông nhìn sang Thất Khôn nói: nguyên cơ sự tình như thế nào, ngươi mau nói rõ cho bản vương nghe.

Thất khôn nói: vương gia, ban nãy tại hạ từ ngoài trấn trở về, thì phát hiện bên ngoài vương phủ treo 20 bộ thi thể, thuộc hạ tiến lại xem xét thì rất là kinh ngạc, tất cả bọn họ đều là người cùng với thuộc hạ tham gia sự tình tại yên tử trấn khi trước.

Nghe được lời này trấn nam vương nhăn tít mày hổ, vốn biết thất khôn là kẻ thông minh, ắt hẳn đã đoán được kẻ đứng phía sau, ông hỏi ngay: ngươi cho rằng những kẻ làm ra chuyện này là ai.

Thất khôn khôn đáp: thuộc hạ cho rằng những kẻ này và những kẻ tối qua gây rối tại vương phủ là cùng một bang hội.

Trấn nam vương như có điểm khó hiểu nói: cùng một bang hội, tại sao ngươi lại cho là vậy.

Thất khôn mỉm cười nhẹ đáp: thứ nhất, yên tử trấn là một tiểu trấn nhỏ, khoảng cách lại xa các đại môn phái kia, mặc dù thanh bạch tiên sinh nọ có tiếng tăm rất lớn nhưng đối với các môn phái kia dù tồn tại hay không cũng không hề quan trọng.

Thứ 2, bọn tà ma giáo trên thiên hạ, ngoài tu là giáo đâu còn có kẻ nào, vì vậy thuộc hạ mới muốn giá họa cho bọn chúng để tránh tai tiếng cho vương gia.

Chỉ có điều Tu Là giáo xưa nay, rất ít trực diện đối đầu với quan phủ, lần này lại vì một gia trang mà đối đầu với vương gia.

Trấn nam vương cẩn thận suy xét những lời mà thất khôn nói, khi này ông nói: ngươi cho rằng chính là do tu lá giáo sao.

Thất khôn đáp: đúng vậy.

Trấn nam vương nhìn sâu vào mắt hắn nói: ngươi cho rằng nguyên do bọn chúng làm vậy là do đâu.

Thất khôn trầm ngâm hồi lâu đáp: thuộc hạ sau khi điều tra thì biết, tu là giáo dù làm việc tà dị, không chuyện ác nào không làm nhưng xưa nay không giết người không biết võ công.

Bọn họ vẫn luôn kiêng kị chưa một lần công khai khai chiến với triều đình.

Nhưng lần này lại dám chọn vương gia mà vút râu hùm, thuộc hạ cho rằng không phải là ý của Tu La giáo, mà là của người kia.

Trấn nam vương nghe được lời nói úp mở của y không tức giận mà thay vào đó ông thở dài sườn sượt, ông nhắm mắt lại hồi tưởng đến chuyện năm xưa, khi mở mắt ra lập tức nói:

Nếu là tu là giáo thì còn có phiền phức, nếu chỉ là y thì chuyện này rất đơn giản, trực tiếp giết là được. Nói đến những từ cuối cùng giọng điệu ông càng ngày càng trở nên băng lãnh.

Thất khôn hiểu tính cách trấn nam vương hơn nhất, hắn nghe vậy chỉ cười nhẹ, rồi nói: vương gia, thuộc hạ có thể vì vương gia mà hi sinh cả tính mệnh này cũng không hề hấn, nhưng cũng mong vương gia bảo đảm tính mạng thuộc hạ, để có thể ngày ngày hầu cận với vương gia.

Trấn nam vương cười hà hà tiến tới vô vãi y nói: nhất định là như vậy, kẻ đối với ta trung thành thì nhất định sẽ không bị ta bạc đãi, ông kéo tay thất khôn ngồi xuống ghế nói: nào mau nói, ngươi có cách nào khiến y tự chui đầu với lưới hay chăng, tính cách của y ngươi hiểu còn rõ hơn ta.

Thất khôn cung kính đáp: thuộc hạ không những sẽ tìm cách còn mang đến cho người một tin vui.

Trấn nam vương ồ lên một tiếng hỏi: là tin vui gì mau nói.

Thất khôn cười nhẹ đáp: vật khi trước chúng ta bị đoạt mất, chắc hẳn bây giờ đang ở trong tay y, chi bằng chúng ta khiến y mang nộp cả mạng cùng với vật đó.

Trấn nam vương nghe vậy cười lớn nói: tốt, vậy ngươi cho rằng làm sao để hắn mang nộp cả 2 vật đó đây.

Thất khôn đột nhiên quỳ xuống nói: chỉ là cần vương gia chịu ấm ức một chút là được, tính cách của hắn xưa nay thẳng thắn, hiện giờ chuyện quan trọng nhất với y có lẻ là việc trả thù, thuộc hạ nguyện lấy thân mình dẫn dụ hắn.

Trấn nam vương trầm ngâm hồi lâu mới nói: vậy thì thiệt thòi cho ngươi rồi. Ông nói đến đây thì như có điều suy tính.

Thất khôn đợi chờ hồi lâu không thấy trấn nam vương nói thêm thì không khỏi nhíu mày một cái. Hắn nói: vương gia kế sách của thuộc hạ là như vậy. Hắn tiến tới ghé sát vào tai trấn nam vương mà nói, ngay cả nhị lão cũng không được nghe.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.