Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4459 chữ

Mười ba năm trước.

Một tiếng kêu thê lương vang vọng cả một tòa viện.

“ Đau quá, đau quá, lưng ta đau quá!”

Ngoài cửa, các đệ tử lớn nhỏ vẻ mặt không khỏi co rút theo. Tuy không rõ có chuyện gì, nhưng tiếng kêu này thập phần quen tai, đích thị là của tiểu thư Công Tôn gia thân thể luôn ốm yếu nhiều bệnh kia.

Một phút đồng hồ trước, Tam công tử vội vàng ôm lấy Công Tôn Yếu Bạch quần áo lộn xộn vào nhà, lập tức Xuân Hương công tử Phó Lâm Xuân cùng vài vị trưởng giả trong trang đi vào theo, đến giờ còn chưa thấy đi ra.

Tiếp đó, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng khóc thống khổ của Công Tôn Yếu Bạch.

Rõ ràng là sinh thần Xuân Hương công tử, nhưng giờ phút này tựa hồ biến thành ngày tử của nàng. Đệ tử ở đây không hẹn mà cùng nhìn xuống vết máu trên đất kéo dài từ ngoài vào trong phòng.

Trong phòng, Phó Lâm Xuân ngồi cạnh giường, đè lấy thân thể nàng, ngăn nàng giãy dụa vì đau nhức.

“ Không đau không đau, Yếu Bạch, ngươi vừa trúng một trưởng, không có gì đáng ngại, Tam thúc đã phong bế huyệt đạo ngươi, hiện tại ngươi không có cảm giác đau, nhất định là vừa rồi ngươi đau đến mức còn lưu lại ảo giác. Đại phu lập tức tới, ngươi cố nhẫn nhịn.”

Nàng lệ rơi đầy mặt, mái tóc đen tán loạn rơi trên gối.

“ Hiển nhi, ta đau quá….” Nàng khàn giọng nói, nhìn nam hài đang nắm chặt bàn tay nàng.

Nam hài đồng tử đen và sâu, vẻ mặt đầy phẫn giận, yết hầu không ngừng di động, thập phần khẩn trương phẫn nộ. Đây là chất nhi của nàng, là người nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên luôn muốn với hắn náo, với hắn nũng, nàng không nghĩ lớn lên, không nghĩ qua sinh nhật, chính là nàng thật không ngờ………

“ Ta đau quá….” Nàng ủy khuất đối với hắn khóc lóc kể lể: “ Đau quá đau quá………”

“ Ta biết.” Hắn khàn giọng: “Ngươi da mịn thịt mềm, chịu đựng không nổi, một hồi sẽ qua thôi, nhắm mắt lại, lập tức sẽ tốt thôi, ngươi sẽ không đau nữa.”

Không đúng không đúng, nàng thật sự rất đau! Lưng nàng như bị hỏa thiêu, đau đến ngũ tạng lục phủ đều vặn vẹo, Phó ca ca nói nàng đang bị ảo giác, không, rõ ràng không phải a! Nàng thật sự đau quá…………..một cỗ đau nhức lại lần nữa đánh úp tới, làm toàn thân nàng như hỏa thiêu, cảm giác như đang bị ăn mòn, nàng muốn ngậm miệng nhịn đau, nào biết miệng không trói buộc được, tiếng thét phát ra, một cỗ nhiệt khí từ đan điền tuôn ra, dòng máu nóng bỏng từ trong miệng phun ra ngoài.

Nam hài sắc mặt đại biến, chưa kịp nói gì, có một người vội vã đẩy cửa vào, kêu lên:

“ Không hay rồi! Công tử, chúng ta vừa kiểm tra thi thể họa sư trong sảnh, phát hiện cánh tay hắn bắt đầu thối rữa.” Tên đệ tử kia chỉ vào dưới khủy tay, nói: “ Ở đây, như có vết bớt Lão Ưng mục nát.”

Phó Lâm Xuân nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, không để ý tới ở đây đều là nam tử quát:

“ Công Tôn, đè chân nàng xuống!”

Nam hài dùng hết khí lực, ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng, nhưng không ngờ thấy Phó Lâm Xuân giật quần áo nàng xuống, lộ ra một mảng lưng tuyết trắng.

Trong phòng đều là nam nhân, cho dù đều là thúc bá có tuổi, như vậy cũng thật quá mức…. Nam hài chưa kịp mắng chửi, liền nhìn thấy sắc mặt mọi người kinh hãi.

Hắn theo tầm mắt nhìn xuống, rơi trên hình Lão Ưng đỏ tươi trên lưng nàng.

…………………………………………………………………………..

Nam hài vô thanh vô tức, đi vào khuê phòng nàng.

Không ngoài dự kiến, nhìn nàng suy yếu nằm trên giường, như một cái búp bê bị hư. Cảm giác có người tới, nàng vô lực nhấc mi mắt, nhìn thấy hắn, liền vui vẻ cười nói:

“ Hiển nhi, ngươi tới thăm ta a!”

“ Ừ.”

Nàng vỗ vỗ cạnh giường: “ Ngươi ngồi đi, ta đang rất cô đơn a.”

Hắn theo lời ngồi cạnh giường, sờ trán nàng. Mặt nàng trắng như tuyết, nụ cười xinh đẹp như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, nàng không có nhận ra, luôn luôn cười nói:

“ Phó ca ca nói, hay ngày nữa đại ca cùng đại tẩu hồi trang, đến lúc đó chúng ta có thể nhìn thấy bọn họ rồi, ta đã lâu rồi không gặp họ.”

“ Ừ.”

Nàng nhăn nhó, có điểm mất hứng.

“ Ngươi cứ ít lời như vậy, ta có nói nhiều cũng như nhau. Ngươi tốt hơn là nên đi đi.”

“ Ngươi muốn nói gì?”

“ Nói…..” Nàng nghĩ nghĩ, trông thấy sắc trời ngoài cửa sổ tối om. “Tối rồi a….”

“ Tối rồi.”

Khóe miệng nàng vểnh lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình “ Hiển nhi, tối nay ngủ cùng cô cô được không?”

“ Nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn nói.

Nàng mím môi nhìn hắn.

Một mực nhìn, một mực nhìn.

“ Nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn nhắc lại

Lại nhìn lại nhìn lại nhìn.

“….” Hắn trầm mặc lên giường, nhìn thấy mặt nàng hớn hở, đồng thời cũng chú ý tới thân thể nàng không chống đỡ nổi, cả thân thể như vô lực trên giường.

Nàng nheo mắt cười, ôm lấy eo hắn “ Hiển nhi, ngươi thật ấm a.”

“…” Hắn nhẹ nhàng xoa gò má lạnh buốt của nàng.

“A, thật ấm quá đi.” Nàng như con mèo nhỏ nhắm mắt lại, mềm mại nói: “Nếu ngươi lớn một chút thì thật tốt, hắc hắc, lớn hơn nữa, ôm mới thích.”

“ Ngươi đây là đang thiếu nữ tư xuân.” Hắn lạnh lùng nói.

Nàng lập tức trừng mắt hắn “ Ai thiếu nữ tư xuân? Ta muốn tư xuân, cũng sẽ không với ngươi, Phó ca ca còn tốt hơn.”

“ Hắn thì có gì tốt?”

“ Tốt chứ, Phó ca ca so với ta cao hơn, so với ta lớn hơn, so với ta khỏe hơn, so với ta… Bình thường nữ hài đều yêu mến hắn a.” Nàng phi thường nghiêm túc nói.

Hắn trầm mặc một hồi, thay mặt nàng bồi thêm một câu:

“ Nếu như hắn ở đây, hắn còn có thể vì ngươi ngăn cản phải không…. Ngươi buông tay ra!” Con ngươi đen phun ra lửa.

Nàng dùng sức giữ hai gò má hắn, kêu lên: “Ngươi còn nói ngươi còn nói, ta ghét nhất ngươi nói những lời này.”

“ Công Tôn Yếu Bạch, buông tay!”

Nàng giữ một hồi, cuối cùng không phải bởi vì cơn giận của hắn mà buông tay, mà thực sự là khí lực không còn. Nàng thở gấp, có chút mê man, nhưng vẫn trừng mắt nói:

“ Tam thúc nói, họa sư kia muốn bắt chính là ta, từ đầu đến cuối không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ không khéo tìm được ta, hắn mới nghĩ diệt trừ ngươi trước, ta nhất thời giúp ngươi cản lại, cứ như vậy mà thôi, ngươi day dứt cái gì……Đừng để ta nói lại lần nữa, mỗi lần nhớ lại khi đó, ta…. Rất sợ…….” nàng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, thân thể nhỏ bé như phát run.

Nam hài ôm lấy nàng, vừa giận vừa tức.

Nàng nói không sai, lúc ấy hắn thật vô dụng, khi họa sư đưa bức tranh thì hắn hai tay tiếp lấy, đang muốn xem nó, mới liếc qua, họa sư kia liền đối với hắn ra tay, Yếu Bạch không biết võ công, chỉ có thể dùng thân thể ngăn lại, nhưng cái này không phải điểm trí mạng nàng, mà là hình Lão Ưng sau lưng nàng kia…..

Hắn mấy năm nay chăm chỉ học võ, lại không bảo vệ được người mình coi trọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn họa sư để lại trên lưng nàng bức tranh chí tử độc tố, vậy hắn học những loại võ công chính thống này có ý nghĩa gì?

“ Hiển nhi…..” âm thanh nũng nịu trời sinh từ trong ngực hắn truyền đến “Tương lai ngươi muốn sinh bao nhiêu tiểu hài tử?”

Hắn khẽ giật mình.

“ Ta đang hỏi ngươi đó.”

“ Chưa nghĩ tới.”

“ Đúng a, ngươi còn nhỏ như vậy, làm sao đã nghĩ tới?” Có chút đắc ý xem thường. Tiếp đó, lại có chút nịnh nọt nói: “Chờ ngươi tương lai lấy lão bà, tính toán sinh tiểu hài tử rồi, nếu như muốn sinh hai, vậy ngươi liền sinh bốn, ngươi muốn ba, liền sinh sáu, được không?”

Hắn nheo mắt. “Không tốt.”

Nàng ngẩng đầu, trừng mắt. “Vì sao không tốt? Ngươi giúp ta sinh, có vấn đề gì ạ? Nhỏ mọn, một chút cũng không giống phụ thân ngươi.”

“ Muốn sinh thì tự mình sinh đi!”

Nàng phồng má không chút huyết sắc, muốn thể hiện chút uy nghiêm của một người cô, nhưng tứ chi vô lực, chỉ có thể nhẫn nhịn, thì thầm: “Ngươi là đồ nhỏ mọn, lão bà ngươi thật thảm. Không biết tương lai ngươi làm thế nào lấy được vợ? có ai cảnh báo lão bà ngươi không?”

“ Sao ngươi không chính mình nhìn xem?”

Hắn một mực phản bác lại nàng, làm nàng bỗng nổi giận, lớn tiếng mắng:

“ Ta không muốn chính mình xem sao? Ta không muốn ư? Ta nghĩ ta rất muốn! Chính là ngươi nhìn đi, nhìn đi, ta còn bao nhiêu thời gian a! Ngươi tranh cãi với ta làm gì?”

“ Ngươi la cái gì? Ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi…..” Lúc này hắn không kêu nàng buông tay, mà trực tiếp nắm chặt hai tay nàng trên mặt hắn.

Trừng mắt nhìn nhau.

Trừng rồi trừng, nước mắt nàng tuôn rơi. “ Ngươi nghĩ ta không muốn hả…..Sống lâu trăm tuổi ư, ta sẽ sống thật lâu, lâu đến mức có thể nhìn thấy tôn tử của ngươi, nhìn ngươi rụng hết răng………” Nàng dùng sức kéo y phục hắn lau nước mắt, chính là như nào cũng không hết. “ Không được gạt ta, Phó ca ca căn bản không có giải dược……không có giải dược…..”

Hắn không nói gì, lại ôm nàng vào lòng.

“ Hiển nhi, hiển nhi, ta rất sợ, ta sợ lắm….” nàng khóc: “Ta không muốn chết, ta không muốn chết….ta còn muốn sống….”

“ Ngươi nhất định sẽ sống.”

“ Gạt người.” Nàng hít hít mũi, lau nước mắt, thở sâu, dùng sức trừng mắt nhìn, trở lại bên trong giường. “ Ta có chút lạnh, Hiển nhi.”

Hắn lập tức giúp nàng đắp kín chăn, hai người cùng đắp một cái chăn, cùng nhìn đỉnh màn.

Một lát sau, nàng nói:

“ Hiển nhi, trước kia ta rất sợ đoản mệnh, hiện tại thì chỉ là hơi sợ, cái ta sợ là chuyện khác, ngươi đáp ứng ta được không?”

“ Ngươi nói đi.”

“ Nếu như, ta nói là nếu như, thật sự không có giải dược, con sâu kia thật sự phá thể mà ra, ngươi đừng nhìn, nhất định là xấu lắm.”

Hắn trầm mặc.

“ Sau đó, ngươi đổi tên thành Công Tôn Yếu Bạch, như thế sẽ khiến ta với ngươi luôn ở cùng một chỗ, được không?”

“ Nói hưu nói vượn!”

Nàng bẹp miệng. “ Ta là nhận chân chứ sao……”. Sau đó lại thở dài: “Nếu có thể sống, muốn ta là gì cũng được.”

Nàng còn sống, muốn hắn làm gì cũng được, hắn đều cam tâm tình nguyện. Hắn nghĩ thế nhưng lại không nói ra.

“ Ta có chút mệt rồi…”

“ Mệt thì nghỉ sớm đi.”

“…HIển nhi….”

“ Ừ?”

“ Ta rất muốn nhìn bộ dạng ngươi lớn lên, làm sao ngươi còn nhỏ như vậy?” Nàng than thở. “Bằng không ta mỗi ngày sẽ giúp ngươi tưới nước, cho ngươi mau mau lớn, để ta xem bộ dạng ngươi được chứ”

“ Ngươi ngủ nhanh đi” Không để ý đến những lời nói nhảm của nàng.

“ Ngẫm lại thật là bi thương, từ nhỏ đến giờ chưa có ai ôm qua ta, người đầu tiên dĩ nhiên là Tam thúc, mặc dù thúc đã bốn mươi mà trông trẻ như hai mươi mấy, nhưng ta vẫn có hơi thất vọng, ta còn ao ước khi ta lớn lên một chút, sẽ có nam nhân tuấn tú ôm ta.”

Thật sự lại tư xuân rồi. Mặc kệ nàng. Nam hài nhắm mắt lại.

Rốt cuộc, nàng an tĩnh lại.

Trong phòng không một tiếng động. Hắn vẫn quen với việc nàng nói không ngừng, khiến hắn cảm thấy nàng còn sống, vẫn đang sống. Ngũ thúc y thuật cao siêu, nhưng cũng vô sách, Phó Lâm Xuân mới ít tuổi đã tiếp quản Sổ tự công tử trong trang, liên tục vận dụng quan hệ mời danh y khắp nơi đến, hiện tại hắn chỉ có thể chờ phụ mẫu trở lại.

Hắn còn quá nhỏ, sức mạnh không có, chỉ có thể che dấu lo lắng trong lòng. Ngươi ta nói, mỹ nhân thường bạc mệnh, hắn tình nguyện nàng xấu đi, ngày nào cũng xì xào bên tai hắn, cho dù khiến hắn nghe nhiều đến phát điên hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhúc nhích, nhẹ hô: “Hiển nhi?”

Hắn hoàn hồn, nói: “Ta chưa có ngủ.”

“….Ta muốn ngủ, ngươi về phòng được không? Thuận tiện, gọi Phó ca ca hoặc là Tam thúc lại đây…..”

Nam hài nghe vậy, vội nhìn về phía nàng. Sắc mặt nàng cực thảm, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hai tay ôm chặt miệng, máu từ kẽ tay chảy xuống, nhiễm đỏ chăn bông.

Hắn nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.

……………………………………………………………………

Hiển nhi thân mến, cô cô hết thảy vẫn khỏe mạnh, lão thần y nói trên đời này không có ai hắn không cứu được, cho nên ta rất an tâm, chỉ là, thuốc rất đắng, thật sự rất đắng a, lão thần y hỏi ta uống thuốc hay muốn chết, chọn một cái, ngươi biết ta chọn gì không. Trong bức thư ta có để vào một ít hoàng liên phấn. Nếu ngươi có lương tâm…, thì hãy uống nó với nước, nhìn về hướng đám mây trắng phương xa, để khi ta ở dưới đám mây trắng đó, ta sẽ cảm nhận được ngươi cũng đang khổ sở như ta.

Cô cô Yếu Bạch

Hiển nhi thân mến, cô cô vẫn khỏe mạnh, ngươi gửi thư tới, ta đã nhận được, tuy nhiên bị chậm nửa năm a. Thư ngươi gửi thật sự quá ngắn gọn, ở đây thật khổ, Hiển nhi, cứu ta đi, cuộc sống này không phải của người mà. Lão thần y mỗi ngày đều dùng chân khí giúp ta ức chết chất độc, nhưng ta không muốn vậy, ngươi hiểu mà, ta đã mười lăm rồi, chỗ nên phát triển cũng đã phát triển (nếu ngươi còn không rõ, trên đường nhìn cô nương thành thục sẽ hiểu), ta buộc phải mặc áo yến, để lão thần y giúp ta độ khí, hắn đã bảy, tám mươi tuổi, nhưng….. thôi, có thể sống là được rồi, ta còn muốn nhìn ngươi lấy vợ sinh con nữa.

Hiển nhi, ngươi nhìn đám mấy trắng chân trời , lần sau hãy nói cho ta biết nó có hình gì? Chim hay là cá? Gần đây ta hay nhìn, cảm thấy nó lúc nào cũng có hình dạng kỳ quái, ngươi nói mắt ta có vấn đề rồi đi? Cá đi đâu rồi nhỉ? Chim cũng không thấy?

Cô cô Yếu Bạch

Hiển nhi, nghe đại ca nói, ngươi đã được phong tên, chúc mừng nha, mới mười mấy tuổi đã là chủ tử Vân gia trang. Vân gia trang từ trước tới nay có hai phái, văn là công tử, võ là đầu sinh, Phó ca ca là Xuân hương công tử hoàn toàn xứng đáng, vụng trộm nói cho ngươi biết một bí mật, kỳ thật ta rất muốn làm một sổ tự công tử, đáng tiếc ta lại là nữ, không ai muốn bồi dưỡng một nữ nhân lúc nào cũng có thể đi gặp Diêm vương a. Đêm nay chẳng biết tại sao, thân thể của ta đều mệt, lão thần y vừa thử một phương pháp ức chết độc khác, ta không nhìn thấy được hình Lão Ưng kia, nên không biết được hiệu quả như nào.

Nói cho ngươi biết một chuyện, ta ở đảo thì lão thần y râu ngày một dài, mỗi lần hắn đi tới đi lui, giống như một cái chối quét qua quét lại vậy, đem phòng quét sạch sẽ…..Chỉ là, hai năm qua ta không hề cảm thấy thú vị, ngược lại có điểm chết lặng. Theo ta suy đoán, có thể là lão thần y kê đơn thuốc ảnh hưởng đến tri giác ta, tuy nhiên ta thật lâu chưa không có uống thuốc đi.

À, đại tẩu có ở đó không? Hai năm rồi không được gặp đại tẩu, tiếp tục như vậy, ta sợ, phụ mẫu ngươi, đại ca đại tẩu của ta, hai người kia đã xảy ra vấn đề, ngươi nhất định phải chú ý. Ta rất yêu mến đại tẩu cùng đại ca, ta nghĩ tìm được người như đại ca hoặc đại tẩu, ngươi và ta có thể lấy được người như vậy, quả là đã tu luyện phúc khí mấy đời. Hiển nhi, ngươi nói, ta có cơ hội lập gia đình không?

Cô cô Yếu Bạch

Hiển nhi, người khiến ta thật vui mừng nha! Chưa đến một tháng ta đã nhận được thư của ngươi, ngươi còn nhờ người đưa tới Yêu Bài nữa, cửu công tử , người lấy đâu ra vậy? Trong thư ngươi chỉ viết hai chữ “ Cho ngươi”, cái gì cũng không nói, vị trí Cửu công tử vẫn đang bỏ lửng, cái này quả thật cấp cho ta sao? Ta thật vui vẻ nha, mỗi ngày đều mang theo Yêu Bài này, tuy nhiên, trên đảo lại không có nhiều người, nhưng đeo nó, nghĩ mình là Sổ tự công tử cũng hay.

Cô cô Yếu Bạch

Hiển nhi, lão thần y đi về cõi tiên rồi.

Ta nghĩ, tin này, sớm muộn ngươi cũng biết, nên ta thẳng thắn luôn. Bất quá ngươi đừng lo, lần trước ta có đề cập với ngươi phương pháp giải độc của lão thần y đó, hẳn là có hiệu quả, chỉ là có điểm vất vả, hơn nữa gần đây ta mập ra, đến khi ngươi nhìn thấy nhất định sẽ giật mình. Ta nghĩ, đời này ta vô duyên với việc lập gia đình rồi, để ta sống cô độc nốt quãng đời còn lại bảo vệ ngươi đi. Năm nay ngươi cũng mười bảy rồi, chừng hai năm nữa hẳn là nên thành thân rồi, ta không thể rời đảo được, đến lúc đó ngươi nhớ mang nương tử tới để ta nhìn một cái nha.

Ừ……Nếu ta không sống được đến lúc đó, người vẫn mang thể tử đến bái tế ta nha, ngươi yên tâm, cho dù ta có nằm dưới đất ngủ ngon, cũng sẽ hảo hảo phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy sảnh, oa nhi bò khắp nơi.

Cô cô Yếu Bạch

Ta lấy ngươi

Không phải chất nhi, mà là Công Tôn Hiển

Thật cao hứng hủy thư đi, sau đó nghẹ họng nhìn trân trối.

Nàng lật mặt sau bức thư, lại đặt lên lò lửa, đốt xong lại nhìn lên trời, phong thư này không có vẻ đang ẩn giấu huyền ky a!

Ta lấy ngươi? Người ngây ngốc nghĩ về những chữ đó.

Những năm gần đây, chỉ cần nàng viết thư gửi đi, Hiển nhi hồi âm hơn phân nửa là rải rác vài chữ, phong thư này xác thực rất phù hợp với tính cách hắn, chữ viết cũng không khác là bao.

Hắn váng đầu sao? Cô chất a! Nàng nghĩ, thấy có điểm buồn cười. Hiển nhi trong ấn tượng của nàng là cái nam hài mười tuổi, tướng mạo phi thường giống đại tẩu, thật sự không cách nào tưởng tượng được hình dạng đại tẩu biến thành nam nhân nha.

Mấy năm nay, hắn được phong là Sổ tự công tử, tuổi còn trẻ đã làm được điều đó, hắn còn nhớ rõ ràng người cô cô này, thật tốt.

“ Ta lấy ngươi?” Nàng thấp giọng nhớ kỹ, nhịn không được vui vẻ bật cười: “Tiểu tử này mới vài tuổi, đã nghĩ lấy vợ?” Thật sự là….Thật đáng yêu, cũng rất uất ức.

Hôm sau, nàng gửi thư lại ,nàng mới không cần lấy một hài tử nha.

Bên ngoài, sắc trời u ám, nàng vừa ăn hoa quả, một bên chuẩn bị uống thuốc.

Một viên thuốc liền chìm vào giấc ngủ, tuyệt đối không tỉnh lại giữa chừng.

Nàng cẩn thận đặt khay trái cây đã bổ sẵn ở bàn trà cạnh giường, lấy vải lụa trùm lên, tiếp đó, nàng đắp kín chăn bông, một ngụm nuốt thuốc, chuẩn bị tiến vào giấc ngủ.

Ừ…Hiển nhi mới mười tuổi. Ha, hài tử nhỏ như vậy, lại muốn kết hôn với nàng? Thật sự là quá nghĩa khí mà!

Nếu nàng có thể sống đến khi hắn thành thân sinh con, nàng nhất định sẽ đem chuyện thú vị nói lại với cháu dâu, khiến nàng ấy hảo hảo uống dấm chua.

Nếu như nàng còn sống…………

Nàng quá mệt mỏi rồi, không nghĩ sẽ sống tiếp. Nàng mới mười chín tuổi, cách lão Thất tám mươi còn nhiều như vậy, mà đã đoản mệnh rồi, nàng trước kia sợ chết, nhưng bây giờ….Nếu như chết cũng giống như ngủ, một giấc mộng cũng không có, vậy đối với nàng mà nói, chưa hẳn không phải chuyện tốt.

Chỉ là, nàng không dám nói với đại ca bọn họ. Bọn họ mấy năm này một mực vì nàng bôn ba, rõ ràng đã thoái ẩn, nhưng vẫn vì nàng mà mưu cầu đường sống.

Chỉ là đường sống này thật khổ a!

Hiện tại, nàng chỉ muốn ngủ, để không phải mỗi ngày sống sót trong sợ sệt.

Dược liệu có tác dụng, nàng thần trí mơ hồ, giống như mọi ngày chuẩn bị rơi vào thế giới không mộng, đột nhiên có bóng người đập vào mắt.

Đợi đã, trên đảo có người lạ?

Hắn đang vào phòng nàng, hắn muốn làm gì?

Từ từ, đợi chút a, nàng cố lấy một chút thanh tỉnh, ít nhất là để nàng kịp hỏi…………….

Nhưng nàng không được rồi. trực tiếp nằm trên giường không dậy nổi.

---------------------------------------------------

Khi tỉnh lại, đã là ban ngày.

Vô thức với tay về phía bàn trà, giữa đường chợt dừng lại.

Nếu như….nếu như….

Kỳ thật cũng không đáng sợ, nàng còn không biết có thể sống được bao lâu nữa, không bằng cứ ngủ như vậy….nhịn một chút, một chút nữa….Ngũ tạng lục phủ bắt đầu thúc dục, đan điền ngưng tụ nhiệt lưu, nàng chợt hoảng sợ, tranh thủ thời gian với lấy một miếng trái cây nhét vào miệng, chật vật nuốt xuống.

Nàng thật vô dụng a! Sợ hãi như vậy sao? Sinh tử từ xưa ai mà không phải trải qua, nhân gia để lại tấm lòng son rọi chiếu sử xanh, nàng cho dù không được toàn thây, nhưng dầu gì cũng không liên lụy đến đại ca bọn họ, nàng thật hèn nhát, hèn nhát mà!

Nàng hít hít mũi, nghe có tiếng bước chân ngoài hành lang đi tới. Nàng giơ tay lên mặt, dùng đôi mắt phiếm hồng nghênh đón người tới.

Sau đó cứng đờ.

Người đến, là một thiếu niên.

Một thân hắc y khảm kim tuyến, cái đầu so với nàng còn cao hơn, khí chất lãnh đạm, tướng mạo có chút quen mắt, ngũ quan thật tốt, thật tuấn tú a………..

“ Nàng còn đứng đó làm gì?” Hắn đột nhiên mở miệng, nhanh chóng tiến đến cầm vài miếng hoa quả nhét vào miệng nàng.

Nàng mờ mịt tự động nhai nuốt, chợt phát hiện chính mình một thân áo trong đơn bạc, lập tức kéo chăn che lấp.

“ Ngươi ngươi ngươi….ngươi là ai?” Cho dù nàng có điểm mập, cũng không thể cứ như vậy tùy tiện xông vào khuê phòng một đại cô nương a.

Hắn nghe vậy, ánh mắt cổ quái, cầm khay hoa quả, ngồi xuống cạnh giường nàng.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tối qua, bóng hình đó hẳn là của hắn. Gần đây, đại ca đại tẩu thúc bá không có trên đảo, chỉ có vài người hầu chiếu cố nàng, những nô bộc kia còn sống không?

Thiếu niên không nói một câu, từng miếng trái cây đưa qua cho nàng.

“ Những người khác đâu?” Nàng lo lắng hỏi

“ Đều đang bận.” Hắn thanh đạm nói

Nghe không có ác ý, cũng cùng đại ca đại tẩu quen biết, điều này làm nàng có phần nhẹ nhõm. Nàng trên đảo lâu như vậy, chung đụng đều là những người lớn tuổi, đây là lần đầu tiên trông thấy thiếu niên đẹp mắt đến vậy.

Khái khái, bộ dáng đẹp đẽ bị người thưởng thức, đương nhiên là vụng trộm thưởng thức, lớn như vậy, còn chưa từng cùng thiếu niên tuấn tú tiếp xúc qua. Nàng có chút xấu hổ, tim đập không ngừng, tuy biết thất lễ, nhưng vẫn là phải tiếp tục ăn.

“ Cái kia…. Xin hỏi, ngươi là ai?”

“ Nàng không nhận ra ta sao?” Ngữ khí có điểm lạnh lùng, nhìn thẳng nàng. “Ta lại nhận ra ngươi.”

Thiếu niên tuấn tú như vậy nhận thức nàng, không có lý do gì nàng lại quên. Nàng suy nghĩ một chút, thử hỏi:

“ Ngươi quen biết Công Tôn Vân, đúng không?”

“ Đúng.”

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.