Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 7271 chữ

Mồng ba tháng tám, đại hội Bình Trữ thành, Công Tôn Hiển trình ra danh sách Huyết Ưng, Văn Nhân minh chủ tiếp nhận. Cùng ngày, Văn Nhân trang bị người hạ độc, trong trang thương vong vô số, danh sách bị đoạt.Đêm hôm đó, cô cô Công Tôn Hiển, Công Tôn Yếu Bạch, cùng Thất công tử Phó Kỳ mất tích.Mùng bốn, thi thể được tìm thấy.

Triều quan Đồ Tam Lung từng là người giang hồ, sau được phong Võ Trạng nguyên, tự động đứng ra tiếp nhận sự việc Huyết Ưng. Một thời gian sau đó, bất kể nơi đâu, đều có vài người chết vì trúng độc Huyết Ưng, sau khi chết, dạ dày bị phá vỡ, thi thể trúng độc thối rữa

Bảy năm sau, danh tiếng Huyết Ưng, dần dần chìm xuống.

Đồ Tam Lung có công không nhỏ.

Giang hồ đại ký sự . Xuân Hương công tử

Bình Trữ thành . Văn Nhân trang

“ Sự tình có vẻ phiền toái a.” Phó Ngọc từ cửa tiến vào, nhìn Phó Kỳ đang nhàn nhã gặm hạt dưa.

“ Làm sao vậy? Ngươi nhìn lén được gì?” Phó Kỳ cười nói

“ Ai nói ta nhìn lén?” Phó Ngọc thở dài: “ Nguyên lai Bình Trữ đại hội lần này, có mệnh quan triều đình tham dự.”

“ Mệnh quan triều đình? Từ trước đến nay, chúng ta cùng triều đình bề ngoài ba phần lễ, mỗi người một con đường riêng, Bình Trữ đại hội tổ chức hàng năm, đều là võ lâm minh chủ đứng lên tổ chức, bàn luận chuyện giang hồ đại sự, việc này cùng mệnh quan triều đình quan hệ gì?”

“ Còn không phải chuyện Huyết Ưng giết quan viên triều đình sao. Hóa ra không chỉ chúng ta nghĩ tới, trong triều đình cũng có người hoài nghi thủ lĩnh Huyết Ưng, cho nên vị quan ở kinh thành xa xôi kia mới có mặt ở đây.” Phó Ngọc uống một hớp “ Công Tôn tiểu thư đâu?”

Phó Kỳ nhàn nhã nói: “ Đang ở phòng cách vách ghi nhớ danh sách. Viên quan đó đến Văn Nhân trang?”

“ Cái khác huynh có thể không biết, nhưng cái này huynh nhất định biết. Huynh có nhớ hai mươi mấy năm trước triều đình chọn ra Võ trạng nguyên Đồ Tam Lung?”

“ Nhớ.” Phó Kỳ mỉm cười.

“ Chính là hắn. Một thân Võ trạng nguyên vào triều, lại làm quan văn hai mươi mấy năm, cũng đủ buồn bực.Hăn coi như có chút lương tâm, nguyện ý vì giang hồ cống hiến một phần sức lực, kiên quyết bắt bằng được người đứng đầu Huyết ưng.Thất sư huynh, huynh không biết vừa rồi đệ ở ngoài cửa đã nhìn thấy gì đâu, khi Công Tôn tiên sinh trình chiếc hộp ra thì ở đó có mấy người sắc mặt khẽ biến.”

Phó Kỳ hừ nói: “Những người này nếu không phải diễn kịch thì năm sáu phần đều là người đã trúng độc Huyết Ưng.”

“ Thất sư huynh… Huynh có thấy Sơn Phong có điểm cổ quái không? Mỗi lần nàng ngủ đều là Công Tôn Hiển điểm huyệt, nàng không giống người ham ăn nhưng lại ăn không ngừng. Lần trước ở Ngụy phủ, ta chỉ đoạt hai khối bánh mà nàng sợ chết khiếp.”

“ Vậy sao?”

Phó Ngọc liếc hắn một cái “ Thất sư huynh, huynh….”

“ Hả?”

“ Huynh có vẻ đang rất vui.”

Phó Kỳ sờ lên mặt, cười nói: “ Ta như vậy sao? Trời sinh ta đã luôn vui vẻ rồi.”

“ Lần trước ở Ngụy phủ, lúc ta giúp Sơn Phong ra xe lấy giỏ đồ ăn, không thấy huynh, theo lý huynh nên ở đó trông coi xe ngựa, phòng có người ra tay, huynh đi đâu vậy?”

Phó Kỳ cười nói: “Ta đi vệ sinh. Đúng rồi, ta đi gặp phu nhân đây.”

“ ta đi với huynh.” Phó Ngọc nói.

Phó Kỳ gật đầu, đi đến cửa thì đột nhiên nói:

“ À phải, ngươi biết vì sao khi Công Tôn tiểu thư ghi nhớ danh sách, Công Tôn Hiển lại không ở đó không?”

“ Hiển nhiên là Công Tôn muốn dời sự chú ý của người ngoài. Hiện tại hắn đã đưa danh sách cho Minh chủ, không có ai nghĩ tới danh sách còn đang trong đầu Công Tôn tiểu thư.”

“ Sai.” Phó Kỳ cười nói: “ Công Tôn Hiển lưu lại Công Tôn Yếu Bạch một mình để làm mồi nhử! Vốn ta cũng không nhìn ra, nhưng bây giờ cũng không tính là muộn, theo cách này Công Tôn Hiển chính là chờ Huyết Ưng đến cướp người!”

“ Di!” Phó Ngọc hoảng sợ.: “Thất sư huynh, ngươi nói là thật? Vậy chẳng phải Công Tôn Yếu Bạch đang nguy hiểm sao?”

Phó Kỳ nhún vai “ Công Tôn Hiển đã tính sai, danh sách đó chỉ ghi tên những nhân vật giang hồ không trọng yếu còn bản thật ghi chép quan viên triều đình thì lại đang nằm trong tay Công Tôn Sơn Phong, à không, phải gọi là Công Tôn Yếu Bạch mới đúng.” Hắn không quay đầu, thở dài nói: “Lão Bát, kỳ thật ở Vân gia trang mười năm, ta rất thích cuộc sống như vậy, thật sự, nếu như nàng không cho ta nhìn thấy tập ghi chép đó, ta nghĩ, ta còn có thể kéo dài một ngày rồi một ngày, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, thất lễ, lão Bát, từ nay về sau,… tự mình làm chủ, ngươi bảo trọng.” Dứt lời, tung ra một chiêu.

Phó Ngọc kinh ngạc, chậm rãi ngã xuống đất.

Phó kỳ không quay đầu lại, khép cửa rời đi.

Trang viên Văn Nhân trang yên tĩnh như mọi khi, phía trước còn đang tổ chức hội nghị.Hội nghị về cái gì? Danh sách người giang hồ đúng là thật, trong đó cũng có tên thật của hắn, nhưng, ra giang hồ, ai còn dùng tên thật? Muốn tìm ra cũng phải mất mấy ngày.

Quan trọng chính là bản danh sách quan viên triều đình trong tay Công Tôn Sơn Phong kia. Quan triều đình không thể so với người giang hồ, tên trên đó đều là thật, một khi công khai, sẽ làm dậy lên sóng lớn, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì, hắn đừng nghĩ đến chuyện lấy giải dược.

Chỉ là, hắn không hiểu, Công Tôn Hiển là người Vân gia trang, sao lại cứ muốn đối đầu với Huyết Ưng?Chỉ cần Công Tôn Sơn Phong vĩnh viễn không công khai danh tính, ai sẽ biết nàng là Công Tôn Yếu Bạch đã gặp là không quên chứ?

Có gì đó lóe lên không kịp nắm bắt, hắn nhất thời không nghĩ ra, nhưng hắn tuyệt không phiền lòng.

Đột nhiên, trước mặt có người đi tới.Người này nhìn rất lạ, bên ngoài khoảng hơn ba mươi, nhưng đồng tử nội liễm ổn trọng tựa như của người đã lớn tuổi, khi đi qua hắn, còn ngửi thấy vị thuốc nhàn nhạt.

“ Huynh đài!” Phó Kỳ đột nhiên lên tiếng “ Ngươi là người trong Văn Nhân trang?”

Nam tử kia quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Thất công tử, ngươi muốn tìm Văn Nhân minh chủ sao?”

“ Ngươi biết ta?” Hắn nheo mắt.

“ Vân gia trang sổ tự công tử ai mà không biết, sáng nay ngươi vào trang thì mọi người đều nhìn thấy.”

“ Ngươi là dược sư Văn Nhân trang?”

Nam tử kia khẽ gật đầu, khí chất có chút xuất chúng.

Phó Kỳ thấy hắn có vẻ không tính là cao thủ, hơi gỡ xuống phòng bị, hỏi lại: “ Công Tôn tiên sinh đang ở đâu?”

“ Đang trong phòng trước.”

“ Văn Nhân minh chủ thì sao?”

“ Trong phòng hội nghị đã bắt đầu rồi, Thất công tử không biết sao?”

Phó kỳ gật đầu: “ Ta biết… Công Tôn phu nhân đang ở đình viện nào?” Vừa vào trang, Công Tôn Hiển liền đem nàng an trí đến lầu viện xa xôi, thật sự là bảo vệ triệt để.”

Nam tử kia nghe vậy, nói: “Thất công tử muốn gặp Công Tôn phu nhân?”

“ Đúng, ta đang có việc muốn tìm nàng, phiền ngươi dẫn đường a.”

Nam tử kia chần chờ gật đầu, đi vòng vo một hồi, dẫn hắn hướng chỗ hẻo lãnh đi tới.

Phó Kỳ đi bên cạnh hắn ba bước, đánh giá hắn, lại hỏi:

“ Trên người ngươi vị thuốc rất nặng, chắc hẳn nhiều năm đắm chìm trong y thuật?”

“ Đúng vậy, ta là dược sư, sở trường duy nhất là dùng thuốc, trước kia, ta thường chiếu cố thân thể các huynh đệ, đáng tiếc, hiện tại người ta muốn cứu nhất, nhưng vẫn cứu không được.”

Phó Kỳ nhíu mày “ y thuật không tốt, tự nhiên cứu không được người.”

Ta học y nhiều năm, vẫn không so sánh được với lão thần y, xác thực có chút kém cỏi, đáng chê cười rồi. Lần này ta cùng đi với huynh đệ trên đảo, chính là muốn đánh cược biện pháp cuối cùng cứu chất nữ ta, không ngờ, tướng công nàng có khả năng tìm được giải dược, điều này làm ta vô cùng vui mừng, nàng trải qua mười mấy năm không dễ chịu, những thúc bá chúng ta tự nhiên cũng không vui mừng… Thất công tử, sổ tự công tử Vân gia trang nếu không tài năng, cũng sẽ không giúp người ta làm việc ác, ngươi nếu không dừng tay, sẽ không thể quay đầu được nữa.”

Phó Kỳ càng nghe càng quỷ dị, nghe được câu cuối cùng, sắc mặt khẽ biến, không tốn thời gian dò hỏi nữa, tiên hạ thủ vi cường, trong tay áo lóe lên, hướng thẳng vào lồng ngực đối phương.

Nhìn người kia ngã xuống bất động, chạm qua góc áo vội vàng tiến vào trong sân.

Công Tôn Sơn Phong đang ngồi trong đình, cầm bút viết chữ, nhìn thấy hắn liền mỉm cười:

“ Ngươi tới rồi.”

Phó Kỳ trầm mặc nhìn nàng, đồng thời dò xét bốn phía. Im ắng, một thân ảnh cũng không có…. Công Tôn Hiển triệt để bảo vệ thê tử hắn, như thế nào một người cũng không có?

“ Công Tôn Yếu Bạch, ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Nàng cười nói có chút quái lạ: “Ngươi phát hiện rồi sao? Ta không muốn gì cả, chỉ muốn nhân lúc ta còn sống, đem cái cọc ngầm Vân gia trang là ngươi nhổ bỏ thôi.”

Phó Kỳ nheo mắt, cười lạnh: “Hừ, mang ngươi về phục mệnh, ta cũng không trở lại Vân gia trang nữa. Ngươi đang là Sơn Phong rất tốt, lại muốn lộ trước mặt ta, tốt lắm, ta liền mang ngươi trở về để ngươi nếm thử mùi vị đau khổ mà ta đang chịu, từ này về sau chúng ta là người cùng thuyền, ai cũng đừng nghĩ thoát khỏi Huyết Ưng!”

“ Ngô, ta đã thoát ra từ lâu rồi.” Nàng cười nói, lặp lại: “Đã thoát ra từ lâu rồi.”

Phó Kỳ ngạc nhiên, sau lưng chợt có tiếng động, làm hắn chưa kịp suy nghĩ, quay người lại--------------

“ Đồ đại nhân!” hắn kinh hô, nhìn Đồ Tam Lung mang theo hộ vệ tùy thân tiến vào viện.

Đồ Tam Lung tuổi chừng năm mươi, nhưng ngoại hình chỉ như ngoài ba mươi, hắn một thân văn nhân cẩm phục, tiến vào viện đầu tiên là nhìn Phó Kỳ, sau đó dời mắt về phía Sơn Phong trong đình.

“ Cô nương có việc tìm ta?” Đồ Tam Lung dò xét

“ Đúng là tiểu nữ tử.” Sơn Phong cười chân thành, cũng không đứng dậy hành lễ, khép cuốn sách lại, bưng lấy giỏ đồ ăn “ Đại nhân đã tới, thì nên nhìn qua cái này, tên những người này hẳn đại nhân rất thân thuộc.”

Đồ Tam Lung mỉm cười: “Đúng là quen thuộc.” Hắn hoàn toàn không bố trí phòng vệ, tiến thẳng vào đình ngồi xuống “ Khi ta tới, giả bộ đường xe mệt nhọc, về phòng nghỉ ngơi trước, Văn Nhân không quá bức bách, Vân gia trang Công Tôn Hiển không có phát giác khác thường. Cô nương có hài lòng không?”

“ Hài lòng, hài lòng.”

“ Tốt lắm, cô nương, xin hỏi ngươi là vị nào?”

“ Ta họ kép Công Tôn.” Sơn Phong cười dịu dàng.“Vốn tên Yếu Bạch, đại ca ta sợ ta bạc mệnh, liền đặt cho ta nhũ danh Diên Thọ.”

Đồ Tam Lung chợt dừng, kinh ngạc dò xét nàng “ Ngươi chính là Công Tôn Yếu Bạch? Nghĩa muội Công Tôn Vân?”

“ Đúng vậy. Đại nhân cùng đại ca có quen biết?”

“ Năm đó, cái tên Nhàn Vân, có ai không biết?” Đồ Tam Lung khôi phục bộ dạng tươi cười “ Ngươi tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì? Khả năng cao là muốn đem danh sách trình lên a.”

“ Kỳ thật ngay từ đầu ta không biết tìm ai, không nói kinh thành đường xá xa xôi, khi nhập Hoàng Thành, muốn gặp quan kinh thành cũng không phải dễ, ta một tiểu nữ tử có thể làm được gì? Vừa vặn, ngài đến Văn Nhân trang, ta đây mới mặt dày, bằng không, ta còn nghĩ, muốn làm Phó Kỳ lộ diện cũng không phải dễ dàng.”Nàng hướng Phó Kỳ cười.

“ Trong thư phòng Ngụy Lâm, ta che mặt, ngươi làm sao nhận ra được?” Phó Kỳ trầm giọng hỏi

Sơn Phong cười khổ “ Ngươi quên rằng ta đã gặp là không quên sao?”

Phó Kỳ lạnh lùng nói: “ Đúng ra, lần đó, ta nên sớm tự tay giết chết ngươi.”

Đồ Tam Lung khoát tay, ý bảo Phó Kỳ ngậm miệng. Hắn nhìn chằm chằm Sơn Phong, hỏi:

“ Cô nương không đem danh sách giao cho Công Tôn Hiển, là sợ liên quan đến hắn. Ta cũng ở trong danh sách đó, tại sao ngươi còn muốn giao cho ta?”

“ Đại ca ta từng nói, Võ Trạng Nguyên Đồ Tam Lung nổi danh không vì hảo công phu, mà vì chí tâm cao thượng. Người giang hồ đều không thích trói buộc, nhưng hết lần này đến lần khác Đồ Tam Lung cam tâm tình nguyện vào triều làm quan, mục đích là muốn duy trì mối quan hệ hòa bình giữa triều đình cùng giang hồ.”

Đồ Tam Lung trầm mặc trong chốc lát, cười nói: “ Nhàn Vân coi trọng như thế, Đồ mỗ ngược lại bứt rứt trong lòng. Đã như vậy, ta cũng không gạt cô nương.” Hắn vén ống tay áo lên, trên cánh tay hiện hình chim ưng giương cánh màu đỏ.

“ Ta cũng có a.” Sơn Phong cười tươi nói: “ Bất quá thứ cho ta không tiện cho đại nhân xem. Năm đó mười hai tuổi, ta liền có cái dấu ấn không muốn nhớ đến này.” Nàng vô thức vuốt dấu răng trên tay phải.

Phó Kỳ trừng mắt nhìn nàng, bật thốt lên : “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Nếu ngươi có dấu ấn Lão Ưng, không có giải dược tuyệt đối không thể sống đến bây giờ….” Hắn trừng mặt nhìn nàng còn đang ăn, trong đầu nhớ tới Phó Ngọc từng nói nàng cổ quái.

Đồ Tam Lung bình tĩnh, nhưng đôi mắt ẩn chứa kích động “ Cô nương giải độc như nào?”

“ Năm đó lão thần y thử qua rất nhiều phương pháp, cuối cùng thay đổi thể chất của ta, mỗi ngày không ngừng ăn, nuôi trùng trong bụng. Ta tỉnh nó liền tỉnh mà đòi ăn, ta ngủ nó cũng ngủ theo, ta chết nó sẽ phá thể mà ra.”

Đồ Tam Lung đột nhiên đứng dậy, nghiêm nghị hỏi: “Thần y? cũng chỉ có phương pháp này sao?”

Phó Kỳ vẻ mặt khiếp sợ.

“ Thần y chưa thử hết mọi phương pháp, đã về cõi tiên rồi.” Sơn Phong nhàn nhạt đáp :”Ngũ thúc ta sau đó tiếp nhận lại, đáng tiếc, đến nay không hề tiến triển.”

Đồ Tam Lung biến sắc, cắn răng:

“ Nếu ta nhớ không nhầm, Nhũ thúc ngươi chính là Ngũ công tử tiền nhiệm. Ngũ công tử chuyên về y thuật, tài năng hơn người, ngay cả hắn cũng không có biện pháp…. Nếu có giải dược, Ngũ công tử có thể nghiên cứu phương thuốc, dựa vào đó điều chế giải dược không?”

Không chỉ nàng mà Phó Kỳ cũng sững sờ, hắn lắp bắp nói:

“ Đồ Đại nhân, ngươi đây là muốn….” muốn phản bội Huyết Ưng sao?

“ Ngươi không nghĩ tới sao? Hàng năm đúng giờ dùng thuốc phải nghe lệnh, bắt ngươi đi làm chuyện không cam lòng.” Đồ Tam Lung cười lạnh, lời nói chợt xoay chuyển: “ Ta vẫnbiết Vân Gia trang Công Tôn Hiển thừa hưởng danh tiếng phụ thân, võ nghệ nhất định siêu quần, nào ngờ chỉ vài cuộc tỉ thí, lại để thua bản quan, ta chưa kịp thay Nhàn Vân cảm thấy tiếc nuối, không ngờ, hắn có thể bất động thanh sắc theo ta tới đây, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử. Đừng nói là, Nhàn Vân cũng vì chuyện cô nương đây mà trở lại giang hồ.”

“ Gia phụ không hỏi thế sự đã nhiều năm, nếu như đại nhân chịu ban thưởng giải dược để Ngũ công tử tiền nhiệm nghiên cứu phương thuốc, cứu thê tử một mạng, Công tôn vô cùng cảm kích.”

Sơn Phong ngẩng đầu, lại càng hoảng sợ.

Phó Kỳ xoay người, sắc mặt cũng hoảng sợ.

Trước cổng hồ điệp, Công Tôn Hiển một thân hắc y, kiếm đã tuốt khỏi vỏ, toàn thân ngập lệ khí, hiển nhiên vừa rồi sát khí mạnh mẽ, chỉ cần động tĩnh liền xuất kiếm.

Đồ Tam Lung khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn Sơn Phong nhanh chóng cúi thấp mặt “ Cô nương là thê tử Công Tôn Hiển?”

“ Đúng.” Nàng nhẹ giọng đáp.

“ Ta cùng Yếu Bạch, cũng không phải cô cháu ruột thịt, Đồ đại nhân không cần ngạc nhiên.” Công Tôn Hiển vững bước đi vào trong nội viện, không đếm xỉa đến sự tồn tại của Phó Kỳ, đứng trước mặt Đồ Tam Lung.

Đồ Tam Lung khẽ cười nói: “ Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng hiền chất cũng nên cẩn thận với lời rèm pha thế nhân.” Thu lại sắc mặt, nói: “ Huyết Ưng là tổ chức có mạng lưới ở khắp mọi nơi, Tề đại nhân cũng là người trong Huyết Ưng, hắn chịu đựng vài năm, rốt cuộc không nhịn được nữa. Hiền chất, ta lần này ra mặt, ngoài mặt là phụng mệnh Huyết Ưng, đặc biệt đến thăm dò tình thế, kỳ thực muốn cùng Minh Chủ Văn Nhân liên thủ diệt trừ Huyết Ưng, nhưng việc này trọng đại, trong danh sách có quan nhất phẩm, cái này một khi giao ra, chỉ sợ không thể kết thúc trong một vài năm.”

Công Tôn Hiển không chút suy nghĩ nói:

“ Đại nhân nếu cần Vân gia trang hỗ trợ cứ việc giao phó. Văn Nhân trang cũng chắc chắn phối hợp, nhất định phải diệt trừ Huyết Ứng.”

“ Được, rất tốt. Ta càng không dấu giếm ngươi, đầu năm nay người chế dược chết bệnh, theo được biết thì có một phương thuốc, nhưng phương thuốc lại nằm trong tay thủ lĩnh, nhiều người cầm thật sự không tiện. Hằng năm, gói thuốc số lượng nhất định, mỗi người một thang đủ để chống đỡ nửa năm, lúc này đây ra có mang theo vài gói thuốc, chính là phân phát trên danh nghĩa ta.”

Công Tôn Hiển không nói, chờ đợi phản ứng của hắn.

Đột nhiên, Đồ Tam Lung vung ống tay lên, ba gã hộ vệ sau lưng lập tức mất mạng.

Đồ Tam Lung móc ra ba gói thuốc “ Kể từ giờ, ba gói thuốc này vô dụng, mời hiền chất chuyển giao thay. Không cần giải dược cuối cùng, trước mắt chỉ cần tìm ra thành phần thuốc, dựa vào đó chế ra nhiều gói thuốc hơn, giúp nhiều người không còn bị kiểm soát. Nếu như còn chưa đủ….. “ Hắn hướng Phó Kỳ nhìn lại

Phó Kỳ sắc mặt trắng bệch, liền lùi lại ba bước.

Công Tôn Hiển vẫn không lên tiếng, càng không quan tâm đến tính mạng Phó Kỳ.

Chợt một tiếng thở dài vang lên, giọng nói rõ ràng từ trên cao truyền lại ---------------

“ Ba gói là đủ, Phó Kỳ dù sao cũng là người Vân gia trang, Hiển Nhi, con quá tàn nhẫn rồi, kính xin Đồ huynh tha hắn một mạng, để tiểu đệ dẫn hắn hồi đảo quản giáo a.”

Đồ Tam lung nửa mừng nửa lo, giương mắt hướng nóc nhà nhìn lên, nóc nhà không có người nhưng -----------

“ Nhàn Vân, ngươi quả nhiên xuất hiện.”

“ Hơn mười năm không trở về Trung Nguyên. Trung Nguyên sớm đã cảnh còn người mất.Xá muội rời đảo nhiều ngày, tiểu đệ lòng bất an, liền trở lại giang hồ, nào biết gặp việc này.Đồ huynh nếu không chê, nguyện cùng tiểu đệ uống một chén? Tiểu Ngũ đang ở ngoài cửa, Đồ huynh nếu có việc liên quan đến y dược, có thể trực tiếp hỏi.”

“ Thật sự rất tốt.” Đồ Tam Lung thu lại cuốn sách của Sơn Phong, nói: “ Vân gia trang thật sự không liên quan đến việc này. Cô nương, ngươi tốt nhất là quên việc đã từng nhìn qua danh sách đi.”

“ Ta sẽ quên.” Sơn Phong cười đến mĩ lệ, ôn nhu nói: “Rất nhanh rất nhanh sẽ quên. Kính xin đại nhân, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện Yếu Bạch, làm cho trên đời này không còn người nào bị Huyết Ưng hại nữa.”

Đồ Tam Lung nhìn nàng nửa ngày, lại vừa thấy Công Tôn Hiển nắm chặt giải dược như sợ ai cướp mất.

Hắn chần chờ trong chốc lát, nói:

“ Hiền chất, giải dược này….. Chỉ có thể ứng phó cho những người uống thuốc thường xuyên hàng năm.”Công Tôn Hiển đột nhiên ngẩng đầu trừng hắn, trên nóc nhà cũng một mảnh im lặng. Hắn thở dài, không thể không nói: “ Coi như là ta, sang năm nếu không có giải dược kéo dài tính mạng, may mắn sống quá một năm, giải dược này lúc đó đối với ta cũng không có tác dụng nữa, như việc làm của lão thần y, xác thực mạo hiểm cho cô nương ăn để nuôi trùng, khiến cho thân chủ cùng trùng cùng tồn tại, cô nương năm nay không còn nhỏ, nuôi trùng hơn mười năm, hẳn là liệt độc không có giải dược nào có thể khống chế, chỉ sợ…. Thuốc và kim châm cũng vô hiệu.”

------------------------------------------------

“ Hắc hắc.” Vừa thấy hắn vào phòng ,nàng lập tức xuống giường, trên mặt bày ra nét trẻ con tươi cười.

Công Tôn Hiển liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng nhẹ cong lên, nói: “ Ta tưởng nàng sẽ không về phòng.”

“ Không có, buổi tối có chút lạnh, ta mà ở lại cùng đại ca bọn họ, khẳng định sẽ bị phong hàn.” Nàng giả bộ cá mặt quỷ, cười nói: “ Không bằng trở về phòng ôm lò sưởi ấm.”

“ Nàng lạnh sao?” Nhìn cái bụng tròn tròn cùng gò má có phần đàn hồi. Gương mặt nàng so với hắn có vẻ còn ấm hơn, làm sao lạnh? Hắn cũng không muốn vạch trần lời nói dối của nàng, nhìn nàng leo lên giường, hắn cũng lên theo đồng thời hạ rèm xuống, nói: “ Sáng mai, ta mời Ngũ thúc cùng chúng ta hồi trang.”

“ Ờ…” Nàng vừa nằm xuống liền tiến sát vào ngực hắn “ Đại ca bọn họ đến … ngươi đều biết?”

“ Ừ, vừa vào Văn Nhân trang liền biết.”

Hắn biết mà lại không nói với nàng.Cái gì cũng không chịu nói.Nàng có chút phiền nào, nhưng lại không tức giận được.

“ Sau khi hồi trang, ngươi muốn làm gì?” Nàng thấp giọng

“ Ta? Tất nhiên là muốn xử lý nàng một trận rồi.”

Nàng nháy mắt mấy cái, giương mắt chống lại cái nhìn sâu thẳm của hắn.

“ Công Tôn Hiển, ngươi đừng hòng nói dối ta. Ngươi lại muốn đi tìm giải dược sao?” Nàng đột nhiên im lặng, thở sâu, bày ra nụ cười tươi “ Thành thân năm năm, ba năm trước ngươi còn ở trên đảo, nhưng hơn nửa ngày đều đi theo Ngũ thúc, nghe thấy ở đâu có giải độc ngươi liền đi tìm, hai năm sau trở lại Vân gia trang, dùng danh tiên sinh bôn tẩu giang hồ, cũng là vì muốn tìm giải độc trên người ta. Ngươi như vậy … Ta, ta cảm thấy như bây giờ tốt lắm, ngươi không cần phải vì ta bận rộn.”

Công Tôn Hiển lặng yên lau nước mắt cho nàng, đạm thanh nói:

“ Ta cam tâm tình nguyện, nàng oán cái gì?”

“ Ta mới không phải. Ta chỉ muốn…. được ngày nào sống thật tốt ngày đó, ngươi cũng đừng vất vả thay ta tìm thuốc.” Tạm ngừng, nàng rưng rưng cười, có điểm ngại ngùng “ Nếu như có thể, ta nói là, tối nay, nếu như ngươi có, có cái kia ….hứng thú, chúng ta có thể thử … viên, viên….. Nhưng phải tắt nến đi, không cho phép chê ta béo.”

Hằn nhìn nàng nửa ngày.

“ Xuy” một tiếng, ánh nến đột nhiên tắt, trong phòng chìm vào bóng tối.

Nàng nín thở chờ đợi. Tốt, tới đi!

Cơ thể rắn chắc đè trên nàng, cách lớp y phục mỏng, nhiệt độ có phần mát mẻ từ cơ thể hắn truyền tới.

Nàng đúng là ngốc tử, trước kia cho là thể chất hắn vốn thế, hiện tại mới biết là do hắn luyện công phu.

Hắn hôn miệng nàng, đầu lưỡi đẩy đồ ăn đã nhai nát, nàng một ngụm nuốt xuống, hắn liền hôn sâu hơn.

Vừa sâu vừa mạnh

Không cách nào thở nổi

Nàng vô thức ôm lấy thắt lưng hắn, đón nhận sự nhiệt tình. Nàng mười hai tuổi gặp chuyện không may, năm nay hai mươi lăm, trong khoảng thời gian đó lấy thực làm bạn, không thể dứt ra được, cuộc sống bình thường trước năm mười hai tuổi nàng đã sớm quên sạch, ngay cả muốn cùng nam nhân yêu mến hôn môi, cũng chỉ có thể vụng trộm ảo tưởng.

Lúc này đây, nàng mới trân chính cảm nhận được cảm giác kỳ dị này.

Thân thể nàng hơi cong lên, mười ngón tay đang ôm thắt lưng hắn không khống chế được mà nắm chặt y phục hắn, đau đến muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn.

Trong lúc ý thức trở nên mơ hồ, cảm nhận có người cạy miệng nàng, nhét cái gì đó ngọt ngọt, nàng lập tức nuốt vào bụng, hành động này đã trở thành bản năng của nàng.

Nụ hôn lạnh mát rơi trên mắt nàng. Nàng hít hít mũi, lại nịnh nọt nói:

“ Kỳ thật, không hôn cũng được….Chúng ta thử lại lần nữa.”

“ Yếu Bạch, nàng thật sự muốn thử sao?” Trong bóng tối, âm thanh của hắn khàn khàn, nhưng không có chút dục vọng.

Nàng gật đầu, vui vẻ nói: “ Chúng ta thử lại, chỉ là ngươi không được chê cười ta, nếu ở thời điểm quan trong, ta vẫn đang ăn, ngươi cũng không được cười ta.

Nàng vươn tay, sờ lên khuôn mặt hắn. Má phải hắn có vết sẹo rất nhỏ, đấy là vì nàng mà bị bỏng, cũng chỉ vì nàng chỉ vì mình nàng thôi.

“ Rất đau phải không?” Nàng thương tiếc hỏi

“ Không còn cảm giác.” Hắn lấy đồ ăn, từng miếng từng miếng đút cho nàng.

“ Mới là lạ, cái đau khi ngươi cố gắng cắn tay ta làm sao bằng được với cái đau do bị bỏng, vậy mà ta đã kêu đến long trời rồi, ngươi sao lại không đau được chứ?” Tiếp tục vuốt ve khuôn mặt hắn, mặc dù từ lâu đã vĩnh viễn ghi nhớ tướng mạo hắn nhưng nàng chính là vẫn muốn chạm vào.

“ Ta dùng sức vậy sao?”

“ Vết cắn vẫn còn lưu lại mà không tính là dùng sức sao?”

“ Lưu lại mới tốt, nàngi mới có thể thời thời khắc khắc nhớ kỹ ta.” Âm thanh hắn nhẹ nhàng, tựa đang cố gắng ẩn nhẫn gì đó.

“ Sau này ta không dám nói trước, nhưng hiện tại ta vô cùng thích ngươi nha, Hiển nhi.” Vuốt ve, ngón tay chợt dừng lại.

Mặt hắn….ướt ướt.

“ Hiển nhi ….. nước mắt của ta, như thế nào lại rơi trên mặt ngươi nha?”

“ Đúng vậy, nước mắt nàng rơi trên mặt ta nha.” Hắn ôn nhu nói.

Miệng nàng mím chặt, không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng liền khóc không ngừng.

Hắn định ngồi dậy, nàng vội dùng sức ôm chặt eo hắn.

“ Ta không nặng sao?”

“ Không nặng, không nặng, ta rất thích, rất thích.” Nàng cười, nước mắt không khống chế được chảy xuống.

Hắn không nói gì nữa, cứ như vậy nhẹ nhàng ở trên người nàng.

“ Yếu Bạch, nàng thật sự muốn thử sao?” Hắn lặp lại

“ Ta đang nghĩ, tướng công ngươi không chê là tốt rồi.”

“ Không.” Hắn cười nhạt nói: “Viên phòng, chuyện này muốn làm cũng có thể, nhưng bây giờ không phải lúc, phải đợi ngươi khỏe lại đã.”

Nàng sững sờ “ Ta không có khả năng khỏe lại a.” Hắn còn đang nghĩ cái gì? Còn chưa tỉnh mộng sao?

Hắn im lặng một lúc lâu, mới khẽ nói:

“ Mấy năm nay, ta tìm được rất nhiều dược liệu quý hiếm chuyển về đảo cho Ngũ thúc nghiên cứu. Lúc trước, Thiên Cương phái tặng ta Kim miên miên, độc của nó cùng Huyết Ưng có điểm tương đồng, ta vốn không để ý, về sau nghĩ lại, cho dù cùng Huyết ưng không quan hệ, nhưng nếu là kịch độc, sẽ luôn có chỗ tương đồng.Ngũ thúc cũng có thể nghiên cứu.Vừa rồi Ngũ thúc tìm ta, Kim miên miên cực kỳ độc, trên đời này chưa từng có giải dược, nhưng nó không phải không thể tương khắc với chất độc khác.”

“ Ngươi, ý ngươi là ….”

“ Lấy độc trị độc. Kim miên miên cùng Huyết Ưng độc tính tương tự, nhưng có phần độc hơn Huyết ưng, Huyết Ưng trong cơ thể nàng nuôi hơn mười năm, bọn Phó Kỳ không so sánh được. Nếu như nàng muốn thử….”

“ Ta thử ta thử ta muốn thử!” Nàng bật thốt lên

Hắn không trả lời.

Trong bóng tối là một hồi im lặng.

“ Nàng mệt mỏi như vậy sao?” Thanh âm khô cứng, khó nén được đau đớn.

“…Hiển nhi, mấy năm nay ta một mực nghĩ, nếu như ngày đó ta không đi tìm họa sư kia, tương lai ta đã hạnh phúc cỡ nào? Ta đã nghĩ nếu không ra ngoài, ta sẽ không biết cuộc sống bình thường diễn ra ra sao, ta ở trên đảo, nhìn đại ca cùng các vị thúc thúc, bọn họ tùy tâm sở dục, đói bụng mới ân, muốn làm gì thì làm, muốn ra khỏi đảo liền đi, có ai ngăn cản? Đó là cảm giác gì? Ta lại không nhớ nổi cái cảm giác đó.” Ngừng một lúc, mặt nàng cọ cọ trên ngực hắn, thấp giọng nói: “ Có đôi khi, ta lại nghĩ, có hay không hận Hiển nhi? Ban đầu, ta cũng chẳng để tâm, nhưng từ khi ngươi lên đảo, cố tình trở thành mối quan tâm của ta, ta muốn ngày đêm đều nhìn thấy ngươi, chính là, ta cũng ngày đêm suy nghĩ, nếu như có thể không tỉnh dậy, thì thật tốt, không tỉnh dậy là tốt nhất.” Nàng hạ xuống nụ cười “ Ngày đó ở sau núi giả nghe thấy Phó Kỳ nói, căn bản không có giải dược thì ta biết ta thật ngốc, trong lòng nghĩ, hóa ra đều là mộng, ta nhiều năm mộng đẹp như vậy, rốt cuộc cũng nên tỉnh, Hiển nhi làm sao bây giờ? Ta phải làm thế nào hắn mới từ bỏ mộng đẹp không bao giờ trở thành sự thật kia?

Hắn trầm mặc một hồi, khàn giọng:

“ Ngũ thúc đề nghị lấy độc trị độc, người nói nàng mấy năm này không vui vẻ, tiếp tục như vậy nữa sẽ có chuyện, chuyện hôm nay nàng gạt ta đi gặp Phó Kỳ cùng Đồ Tam Lung là bắt đầu , nếu ta cứ giữ Kim miên miên không chịu để nàng thử, nàng sớm muộn cũng không chịu nổi……” Đến cuối cùng hắn cắn răng : “ Nàng muốn thử liền thử thôi!”

“ Hiển nhi….”

Hắn hơi thở trầm ổn, như cố đè nén gì đó, lại nói: “ Nàng sống hay chết đều là người Công Tôn.”

Nàn nghe vậy, cố gắng nháy mắt thu lại nước mắt, cười nói: “ Đó là đương nhiên, ta đã lập gia đình nha, từ nay về sau, bài vị của ta sẽ luôn đặt bên cạnh ngươi, không cho phép ai chiếm chỗ ta…. Ngô, sau này chúng ta già đi, già đến mức răng ngươi rụng sạch, ngươi vẫn phải ngày ngày cõng ta ra ngoài phơi nắng nha.”

“ Được.”

Nàng nheo mắt cười, cọ cọ ngực hắn, như chú mèo nhỏ thỏa mãn.

“ Còn có, còn có, từ nay về sau hài tử của ngươi đều phải là ta sinh nha.”

“ Được.”

“ Ừ…. Người phải béo lên chút nữa, thì mới không còn ai nói ta không xứng với ngươi.”

“ Nàng xác định?”

“ Cái này …. Ta nghĩ, ta cũng không thích dáng vẻ Ngụy lão gia lắm, đại ca so với Ngụy lão tuổi nhỏ hơn một chút, nhưng dáng vẻ hắn so với hai mươi năm trước không thay đổi nhiều, tốt nhất là ngươi nên giống cha ngươi.”Như vậy mới vừa mắt.

“ Được.”

“ Còn nữa, chờ sau khi ta khỏe, ngươi thỉnh thoảng phải nhường nhịn nghe lời ta, đừng lúc nào cũng ức hiếp ta nữa.”

“ Ta là tướng công nàng.”

Nàng bẹt miệng: “Hiển nhi, ta không ngủ được, chúng ta trò chuyện, được không?”

“ Được.”

“ Cái kia … những lời ta nói vừa rồi, ngươi cũng đừng coi là thật.” nàng cười hì hì, ngữ khí mang theo chút nghiêm túc “ Chỉ cần đồng ý với ta một chuyện, về sau không quan trọng ai sinh hài tử cho ngươi, đứa thứ nhất ….gọi là Công Tôn Bạch, được không?” có như vậy, khi hắn nhìn hài tử, ngẫu nhiên sẽ nhớ lại lão bà đoản mệnh này, như vậy cũng tốt.

Đột nhiên, cảm thấy hắn định hành động.

Nàng sợ tới mức vội vàng ôm lấy hắn, không cho động tác hắn thành công.

“ Đừng, ta nói đùa thôi, ngươi đừng điểm huyệt. Chúng ta lại nói chuyện, lại nói chuyện.”

“ Trò chuyện cái gì?” Hắn bình tĩnh hỏi

“ Trò chuyện….trò chuyện, Hiển nhi, ta có nói cho ngươi biết chưa, năm đó ngươi mười bảy tuổi trên đảo đến tìm ta, ta nghĩ, thiếu niên nhà ai tuấn tú như vậy, khiến ta đỏ mặt trống ngực đập không ngừng, lúc đó không nghĩ tới ngươi lại là Hiển nhi bé nhỏ kia.”

“ Không có, nàng chưa có nói.” Hắn nói khẽ

“ Aiz, ngươi bình thường tốt như vậy, lại bị ta làm liên lụy, ta thật có chút băn khoăn, đại ca đại tẩu trong nội tâm có trách cứ ta không, Công Tôn gia đến bây giờ còn chưa có người nối dõi.”

“ Bọn họ muốn có thể tiếp tục sinh.” Hắn không quan tâm

Nàng ngẩn người thốt lên : “ Thế chẳng phải là trai già nhả ngọc sao….không không không, ta cái gì cũng chưa nói! Ngươi đừng nói cho đại tẩu!” nàng phải xin lỗi đại tẩu rồi!

“ Tương lai nàng bảy tám mươi tuổi muốn có hài tử, ta cũng không cự tuyệt.”

Nàng không nhịn được bật cười.

“ Ta mới không có.” Dừng một chút, nặng nề nói: “Ta mới không nghĩ.” Ngón tay sờ lòng bàn tay hắn, chậm rãi cùng hắn mười ngón tay giao nhau, nàng cười ngốc, ôn nhu nói: “Khi đó, ta muốn cùng ngươi trên đảo hưởng phúc, ngươi nhìn ta, ta cũng nhìn ngươi. Ta muốn chăm sóc ngươi, nhìn ngươi, thích ngươi, mặc kệ ngươi có nghe hay nhìn ta nói chuyện không, có nhìn thấy hồn phách ta không, ta vẫn đều gọi tên ngươi, chờ ngươi. Cho dù ngươi có quên ta, ta cũng không trách ngươi, chờ chúng ta gặp lại thì ngươi sẽ lại nhớ ra, chúng ta lại cùng một chỗ.” Đôi mắt long lạnh nhìn về hướng hắn, sau đó, từ từ, sắc mặt nàng thay đổi, ủy khuất nói: “Hiển nhi, ta sai rồi, đừng điểm huyệt ta, chúng ta nói chuyện khác…. Ngươi là chủ là được.”

-------------------------------------

Một đêm còn không ngủ, nàng tinh thần vẫn cực tốt.

Tầm mắt của nàng một mực dừng lại trên mặt Hiển nhi, thỉnh thoảng lại vuốt cánh tay còn lưu lại dấu răng hắn. Ngũ thúc nói cái gì, nàng hoàn toàn không nhớ được, vẫn một mực vẫn nhìn hắn.

“ Sơn Phong?” Ngũ công tử tiền nhiệm nhẹ gọi

Nàng hoàn hồn, hai tay nhận ly rượu có chút run run.

Nàng cười ngây ngô: “Ta có chút khẩn trương….” Vừa hướng Công Tôn Hiển cười “ Hiển nhi….”  

“ Có chuyện gì, chờ nàng khỏe lại hãy nói.” hắn bình tĩnh nói

“…Được.” Nàng trầm giọng nói: “Chờ ta khỏe sẽ nói ngươi biết.” Ánh mắt nàng phủ hơi nước, nhìn bàn tay đang nắm chặt của hắn.

Nàng ngẩng đầu nhìn Ngũ thúc. Ngũ công tử tiền nhiệm khẽ vuốt cằm, hiểu được nàng vẫn còn chưa yên tâm.

Nàng nhẹ nhàng thở ra. Cho dù nàng có xảy ra chuyện gì, đã có đại ca cùng các vị thúc thúc, ít nhiều trấn an Hiển nhi, nghĩ vậy, nàng hít một hơi thật sâu, hướng Công Tôn Hiển cười sáng lạn:

“ Hiển nhi, ta uống đây.”

Công Tôn Hiển không nhìn nàng, cũng không trả lời.

Nàng ném cái giỏ đồ ăn trên mặt đất, uống một hơi cạn sạch chén rượu ấm. Khóe mắt liếc thấy hắn định di chuyển,vội vàng nói:

“Ta không sao, không có việc gì, chỉ bị sặc chút thôi.”

Công Tôn Hiển giữ chặt tay nàng.

Tim nàng đập như trống, nhìn thẳng hắn.

“ Sơn Phong.” Thanh âm Ngũ thúc có chút xa xôi: “ Ta sẽ cho dần từng ít thuốc vào trong rượu, sợ Kim miên miên vừa vào trong bụng liền bị Huyết ưng ăn rồi, vừa mới bắt đầu có lẽ ngươi không thoải mái, nhưng nhịn một chút, có thể….có thể sống qua một canh giờ, lại uống thêm một thang thuốc nữa, Nhàn Vân sẽ cùng Đồ Tam Lung sử dụng nội lục làm dược liệu nhanh chóng có hiệu lực, việc chính là bảo vệ lục phủ ngũ tạng ngươi…..”

Nàng gật đầu, cố gắng cảm nhận . “ Ta giống như không có cảm giác gì cả.” Chỉ là, giọng Ngũ thúc có phần mơ hồ, khiến nàng nghe có phần không chân thực.

“ Từ giờ, cứ cách một ngày, Nhàn Vân, Văn Nhân trang chủ sẽ thay phiên nhau trợ giúp ngươi, đợi Huyết Ưng cùng Kim miên miên lưỡng bại giai vong, ta sẽ dùng thuốc, làm cho chúng thuận lợi trong cơ thể ngươi bài xuất ra ngoài.”

Nàng lúc này chỉ có thể gật đầu. Ngũ thúc nói, chính là kết cục tốt đẹp nhất, bất kể là giữa chừng có xảy ra chuyện không may, những việc sau đều không cần làm nữa, nhưng vô luận thế nào nàng vẫn là muốn thử.

Nàng nhẹ nhàng cầm hai tay Công Tôn Hiển, hướng hắn cười vui vẻ.

Kỳ thật, nàng có một câu muốn nói với hắn nhưng lại không dám.

Nàng không muốn hắn làm Trần Thế Mỹ, cho dù nàng mất, cũng không muốn hắn yêu mến nữ nhân khác, nhưng là, nàng càng không muốn hắn sống đau khổ. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ thích một nam nhân nên không biết được cần bao nhiêu thời gian để thích được người thứ hai, thứ ba, nhưng ít nhất hãy nghĩ về nàng vài năm a, ít nhất, trong nội tâm chỉ có nàng vài năm, nàng thực sự muốn nói như vậy, lại chịu đựng không nói ra.

Hắn mà nghe lời nàng, sau đó cứ như vậy cô độc vài năm, nàng sẽ thấy có lỗi rất lớn ….. Nàng thật sự rất sợ hãi sợ hãi…..

“ Nàng vì sao không nói lời nào?” Công Tôn Hiển đột nhiên nghiêm nghị hỏi.

Nàng mím chặt miệng, nắm tay hắn đến phát run. Nàng sợ phải sợ phải ………..

Một dòng máu từ trong mũi nàng chảy xuống, nàng dùng sức lau, mắt vẫn luôn nhìn hắn, khóe miệng còn cười ngốc.

Ngậm chặt miệng cũng không ngăn được nhiệt lưu tuôn ra. Nàng lại dùng sức lau khóe miệng đang chảy ra máu tươi.

Như có ai đó ở bên tai nàng nói chuyện, nàng không nghe rõ, lại như có ai đang nắm bả vai nàng, nàng lại không cảm giác được, nàng nhìn thẳng hắn.

Sắc mặt hắn chợt biến, nàng muốn nói cho hắn biết, không có vấn đề gì, nàng sẽ như bình thường sau khi dùng thuốc liền chìm vào giấc ngủ, thế giới tối như mực, vừa nhắm mắt, cảm giác gì cũng không có, cho nên, không cần quá đau buồn.

Không cần quá đau buồn a……

Nàng muốn nói như vậy, miệng vừa hé mở, liền phun một ngụm máu lên mặt hắn.

Nàng toàn thân mềm nhũn, sau khi ngã xuống, cảm giác có người ôm lấy nàng, Hiển nhi sao?

Mười hai tuổi năm đó nàng đánh cuộc thắng, thống khổ sống sót; hiện tại nàng đánh cuộc thua, không hẳn là chuyện xấu, cho nên…..

Cho nên….

Đừng thương tiếc nàng, đừng không cam lòng, nàng thật cao hứng có hắn làm bạn, có thể trở thành người Công Tôn gia, trở thành thê tử hắn, cho dù xảy ra lần nữa, khiến nàng thống khổ nhiều năm như vậy, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Thật sự là có xảy ra một lần nữa, nàng vẫn cam tâm tình nguyện.

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.