Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4403 chữ

Sau giờ ngọ trời mưa như trút nước, nàng kịp thời tránh vào bên dưới sạp dưa. May mắn trên đảo quanh năm gieo trồng rau quả, cho dù phiên mạch trong giỏ nàng nhất thời hết, nàng vẫn có thể tùy lúc hái hoa quả ăn bảo vệ tính mạng.

Hiện tại, nàng có chút giận, cũng chẳng biết làm sao. Chất nhi thân yêu của nàng, đã ở trên đảo được nửa tháng , ngày ngày đối mặt với nàng.......Làm cho nàng rất ngại ngùng a.

Hắn có vẻ thật sự muốn thành thân với nàng. Có lầm không? Rõ ràng là cô chất nha, lần cuối gặp nàng lúc ấy nàng mới mười hai tuổi, hắn mới mười tuổi, chẳng phải mới là tiểu hài tử sao?

Nhìn tướng mạo hắn bây giờ, nàng mới nhận thức được thời gian có thể triệt để thay đổi một người....... Từ nhỏ nàng đã rất yêu thích những thứ đẹp đẽ, Công Tôn Hiển khi bé, mi thanh mục tú, chính là một đứa trẻ đáng yêu, Công Tôn Hiển bây giờ, đã trở thành lang quân tuấn tú, mặc dù vẫn là thiếu niên, nhưng so với nàng đã cao hơn.

Nàng vuốt gò má, có chút phiền não chính bản thân mình không thể kìm nén tiểu hoa tâm.

" Nàng tránh mưa cẩn thận chút được không?" Sau lưng âm thanh lãnh đạm truyền đến.

Nàng giật mình, vội quay đầu, vừa vặn nhìn thấy hắn đang dùng áo ngoài che đỉnh đầu nàng, khí tức hắn đột nhiên xông vào mũi nàng.

Tim lại bắt đầu loạn nhịp!

Loạn gì mà loạn? Chất nhi a! không được loạn không được loạn!

" Ngươi, ngươi sao biết ta ở đây?"

Hắn nhìn phiên mạch trong giỏ nàng, xác định không những đủ ăn còn có thừa, mới nhặt một cái lên, bóc vỏ, trả lời nàng: "Ta công phu tốt."

" Mới không phải, ngươi công phu tốt chỗ nào?" Hắn luyện chính là nội công chính phái, mới được vài năm, hắn có thể học được bao nhiêu ở tuổi mười bảy chứ.

Nàng thấy hắn cắn một miếng, vui vẻ nói:

" Ăn ngon không, đây là Phó ca ca gửi tới, nói là từ Tây phiên mang tới, không nghĩ là có thể mang được đến tận đây."

Hắn trầm mặc một lúc, mới nói: "Phó Lâm Xuân mang tới?"

" Đúng vậy a." Nàng liếc hắn. "Ngươi không biết?" Chợt nghĩ, hắn có vẻ không mấy quan tâm đến nàng nha.

Khuôn mặt tuấn mỹ không có chút động thái. Sau nửa ngày, hắn ngữ khí ẩn lạnh nói: "Phó Lâm Xuân không thích hợp với nàng."

Nàng chưa hiểu gì, nhất thời không biết đáp sao. Qua một lúc, nàng cẩn thận hỏi:

" Ngươi cùng Phó ca ca có chuyện gì à?"

" Không có."

Mới là lạ, hóa ra hắn đột nhiên xuất hiện trên đảo, là vì Vân gia trang nhị vị chủ tử không hợp nhau a, hắn thân là Võ tiên sinh, trong trang không thể thiếu nhân vật trọng yếu này, ở đâu ra nhàn rỗi mà rời Trung Nguyên, một lần là đã nửa tháng?

Mưa rơi đập vào sạp, nàng vô thức lùi ra sau, lại không ngờ tiến gần vào thân hình ấm áp của hắn, mặt nàng hơi nóng, định nhích ra giữ một khoảng cách, thì có người trụ vai nàng, không cho nàng di chuyển.

Nàng nhìn tay nam nhân đang đặt trên vai nàng...Hắn không có rút tay lại, một mực đè lên vai nàng, tốt xấu gì nàng cũng là đại cô nương, hắn không coi nàng là cô cô thì cũng nên coi là nữ nhân để đối đãi, thật tùy tiện!

Mặc dù có chút bực mình, nhưng hiện tại nàng cũng không nghĩ xa xôi làm gì. Nếu có người đi qua lúc này, trông thấy hai người bọn họ cùng tránh mưa dưới sạp dưa, chỉ sợ cũng không có ai nghĩ họ có gì mập mờ.

Một người ngọc thụ lâm phong, tiền đồ như gấm; một người lại.......kém nhiều lắm............

Nàng yên lặng ăn phiên mạch, nhưng lại không thấy được mùi vị. Phó ca ca là người có tâm, sợ nàng ăn đến mức chán, nên luôn cố tìm chút đồ ăn ít ỏi trên đảo, chính là hắn không biết rằng nàng không sợ đồ ăn vô vị, cũng không ngại vừa tỉnh liền phải ăn, nàng sợ là sợ cuộc sống như vậy cứ kéo dài không có kỳ hạn, vạn nhất nàng tám mươi tuổi, răng cũng không còn thì ăn kiểu gì, lúc ý nên làm cái gì? Nàng vừa nghĩ thôi liền sợ hãi.

" Nàng đang nghĩ gì vậy?"

" Ta nghĩ đến Phó ca ca." nàng vô thức đáp.

Nam nhân phía sau chợt im lặng.

Nàng biết hắn trước giờ tích chữ như vàng, thuận miệng hỏi: " Phó ca ca có ý trung nhân chưa?"

" Không biết."

Cùng trong trang mà lại không biết, hai người này thật sự có vấn đề đi. Chờ đại ca hồi đảo, cùng hắn tác động một phen, họ Công tôn cùng Phó hai nhà thế giao, dường như còn chưa từng có tình huống xung đột phát sinh.

" Kia là cái gì?" Hắn đột nhiên hỏi

Nàng theo tay hắn chỉ, nhìn về phía đám mây trắng trên trời. Nàng thấy nhẹ nhõm: "Mưa ngừng rồi."

" Nó giống cái gì?" Hắn lặp lại

" Mây a, không phải mấy trắng sao?" Nàng nghi hoặc nói. Hắn nhìn thấy trên mây có tiên tử sao? Nàng đợi không thấy hắn trả lời, thuận tiện nói: "Hết mưa rồi, ta muốn về. Ngươi có về luôn không?"

" Ừ."

Ai, nàng muốn một mình về a. "Vậy cùng về thôi."

" Được."

Hắn chủ động cầm giỏ đồ ăn cho nàng, chỉ để lại phiên mạch nàng đang ăn. Nàng có điểm sửng sốt, chợt dưới chân là khoảng không, nàng hoa mắt, sợ tới mức kêu lên, định thần lại, phát hiện mình bị hắn ôm ngang.

" ngươi ngươi ngươi làm cái gì vậy?"

Hắn rủ đôi mắt xinh đẹp, tầm mắt rơi xuống mặt nàng. " Có nước. Ta ôm nàng trở về."

Nàng trừng mắt nhìn hắn.

Hắn thần sắc bình tĩnh, mắt không rời nàng, lại nói:

" Hiện tại, ta cao hơn nàng, cường tráng hơn, tam thúc ôm được nàng, ta cũng có thể."

Nàng ngây ngốc nhìn hắn.

Con ngươi thâm trầm trời sinh lãnh mạc, cùng Hiển nhi mười tuổi có nét tương đồng, nhưng trong mắt hắn ẩn chứa thứ tình cảm kỳ dị khiến nàng không dám nhìn thẳng.....lại cùng Hiển nhi mười tuổi không giống a.

Nàng rời tầm mắt không nhìn hắn, coi như không biết chính mình đang đỏ mặt, nhẹ nói:

" Ta không thích có người ôm ta như vậy."

Thời gian giống như dừng lại, hắn động cũng không động, nàng lại không dám nhìn, chỉ có thể lầm bầm trong lòng: cho ngươi nặng cho ngươi nặng, xem ngươi có thể chịu được bao lâu!

Đừng có nhìn nàng! Nàng bây giờ cùng khi bé hoàn toàn khác biệt! Nhìn cái gì chứ! Nặng chết ngươi....không, là nặng sụp đổ ngươi!

" Nàng không thích ôm như này?"

" Ừ." Nàng dùng sức nói

Đột nhiên, trời đất trao đảo, nàng tưởng hắn đặt nàng xuống đất, nhưng hắn chỉ là chuyển từ ôm sang vác nàng, nàng trừng mắt nhìn lưng hắn, nói:

" Ngươi làm cái gì vậy, ngươi mau thả ta xuống, ta chóng mặt!" Nàng đấm nhẹ lưng hắn, nào có người như vậy!

" Ta vác nàng về."

Có lầm không hả? Có ai lại đối xử với cô nương người ta như vậy không? Thô lỗ! Quá thô lỗ!

" Công Tôn Hiển, ngươi thả ta xuống a!"

Hắn cứ đi, không đếm xỉa đến nàng, coi như vác bao gạo trở về phòng.

Nhẹ nhẹ nhàng nhàng a.

Vừa thấy hắn vào phòng, nàng đang uống thuốc, lập tức phun ra.

Thiếu chút nữa, chút nữa thôi liền nuốt vào, sau đó một giấc đến thiên minh.

" Trễ thế này, ngươi còn làm gì hả?" Nàng tức giận

" Ta tới nhìn nàng."

Ban ngày nhìn, tối còn nhìn? Nàng bắt đầu hoài nghi hắn chuẩn bị làm một cái âm hồn bất tán bám theo nàng. Nàng có chút ủy khuất: "Ngươi nhìn xong chưa? Có thể đi rồi, ta muốn ngủ."

Hắn im lặng ngồi cạnh giường.

" Hiển nhi, nam nữ thụ thụ bất thân a." Nàng hết sức ôn hòa nói. Thiên địa quả thực biến đổi rồi, hiện tại Công Tôn Hiển trông trừng nàng ăn hết sức gắt gao, nàng thuở nhỏ chỉ hơi ức hiếp hắn một chút mà thôi, có nhất thiết bây giờ phải dính chắt lấy nàng như thế không hả?

Hắn nghe vậy, cười nhạo một tiếng. "Yếu Bạch, nàng nói những lời này quá muộn rồi."

Hắn hiếm khi cười, khiến nàng lần nữa phải kinh ngạc. thật là....cảnh đẹp ý vui tới cực điểm a.

" Uống nhiều thuốc, sẽ không tốt cho thân thể."

" Ta biết chứ." Nhưng mà không thể không uống.

" Tối nào cũng uống, một giấc đến sáng sao?"

" Đúng a." Sao cứ có cảm giác hắn đến là để đăng đèn nói chuyện đêm khuya nhỉ?

" Nàng uống thuốc xong liền ngủ, bên ngoài dù có long trời lở đất, cũng không tỉnh lại, đúng không?"

" Đúng."

" Có người vào phòng, nàng cũng không tỉnh, ta nói không sai chứ?"

"...đúng."

" Vì sao không khóa cửa?"

Nàng cúi đầu gặm đồ ăn không nhớ tên là gì, hơn nửa ngày mới buồn bực trả lời:

" Trên đảo không có người ngoài." Đảo này là nơi đại ca, đại tẩu quy ẩn, người làm đều đã qua chọn lọc kỹ càng, cũng không phải người ngoài.

Hắn không nói chuyện.

Nàng nhìn chằm chằm vào một điểm cạnh giường, nhẹ giọng:

" Dù có khóa hay không, nếu cố tình cạy cửa phá cửa vào, ta cũng không nghe thấy."

Hắn trầm mặc một hồi, ngữ khí chợt nhu hòa khác thường:

" Nàng không cần phải sợ, ta ở trên đảo, nàng cứ yên tâm ngủ."

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi.....bồi ta?"

" Ừ." Hắn nhìn nàng chằm chằm.

Nàng lập tức nhìn hướng khác, không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn. Ý hắn, thời điểm nàng hôn mê bất tỉnh, hắn sẽ luôn an vị bên cạnh giường để nàng yên tâm?

" Cũng có thể nói như vậy." hắn tinh tường trả lời

Nàng lúc này mới phát hiện câu hỏi của nàng ẩn chút mong chờ, mặt chợt đỏ bừng, lắc đầu nói:

" Ta không quen có người nhìn chằm chằm khi ta ngủ. Tâm ý của ngươi ta rất cảm tạ....." lại đùa giỡn, khiến nàng không hay biết, bị hắn nhìn cả đêm, nàng mới không cần!

Tay hắn vung lên, ánh nến chợt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.

Nàng á khẩu.

" Nàng yên tâm chưa?"

Đêm nay không trăng, trong phòng quả thực đưa tay không thấy được năm ngón, nàng căn bản không nhìn thấy hắn. Chần chờ trong chốc lát, nàng hướng phía hắn quơ tay, thử hỏi: " Ta đang làm gì?"

" Nói chuyện."

Nàng giả trang cá mặt quỷ. " Hiện tại?"

" ....Cởi y phục đi ngủ." Hắn nói

Nàng nín cười. "Ta đều để y phục mà ngủ, chưa bao giờ cởi........Ngươi thật sự muốn gác đêm?"

" Ừ."

Nàng nheo mắt cười, chùm kín chăn, ngoan ngoãn nằm xuống, lại liếc về phía hắn.

Có hắn ở đây, nàng có thể yên tâm ngủ, không cần phải sợ hãi vừa tỉnh lại có còn ở chỗ cũ không, có phát sinh chuyện gì khi nàng ngủ không. Người trên đảo, đều là người tốt, nhưng nội tâm nàng luôn e sợ...........

Ngón tay trong chăn khẽ dịch chuyển qua bên giường, sờ nhẹ tay của hắn.

Đụng tới người, liền yên tâm.

" Ta ngủ đây." Nàng cảm giác hắn như đang bị mình chiếm tiện nghi vậy.

"Ừ."

Nàng nuốt xuống viên dược, ý thức lập tức biến mất, tâm tình buông lỏng nhất từ trước tới nay.

Hiển nhi hiển nhi....Gọi tên hắn, nội tâm có phần ngọt ngào hưng phấn.

Một khắc vừa thanh tỉnh, nàng vô thức lục lọi tìm, đụng phải khay đồ ăn, nàng nhắm mắt cầm bừa một miếng bỏ vào mồm. Con ngươi còn chưa có mở ra, thật đúng là không biết ăn cái gì, chỉ thấy lần này vị trí khay đồ ăn có chút không giống, dường như đặt ở trên giường.

Nàng hé nửa mắt, liền nhìn thấy Hiển nhi thân yêu của nàng đang vòng hai tay trước ngực, đầu tựa vào thành giường ngủ.

Nàng tâm nhảy dựng, không khống chế được mà nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ say của hắn, hắn đúng là canh giữ bên giường một đêm a. Gò má nong nóng, nàng ngại ngùng nghiêng mắt sang một bên, nhịn không được lại quay trở về liền đối diện ngay với ánh mắt hắn đã mở từ lúc nào.

" Ầm" một tiếng, mặt nàng đỏ như máu. Nàng ấp úng nói: "Ngươi tỉnh."

" Ừ." Đáp lại có chút mệt mỏi

" Ngươi.... ngủ không ngon a?" Nhìn hắn mệt mỏi cũng biết.

" Ừ."

Nàng ngược lại cảm thấy ngủ vô cùng ngon. Có điểm áy náy. "....Ngươi ngủ bù đi."

Hắn nhìn nàng nửa ngày, gật đầu. "Cũng được."

Vừa trả lời nàng xong, hắn liền cúi người nằm xuống, nàng nhanh tay lẹ mắt, kịp thời nâng khay đồ ăn lên, bất đắc dĩ nhìn hắn hướng bắp đùi nàng nằm xuống.

"..." Nàng trừng mắt nhìn nam nhân đang gối trên đùi nàng

Hỏi cái gì nữa? Quả nhiên trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí......Một báo trả một báo, tối qua hắn gác đêm, hiện tại đến lượt nàng báo ân. Hiển nhi của nàng rõ ràng là tiểu hài tử, khi nào đã học được chiêu trò này?

Nàng ăn đồ ăn, nhìn hắn tự nhiên coi nàng như cái gối, nàng đành kéo chăn qua, nhẹ nhàng che đắp cho hắn.

Dù sao nàng cả ngày cũng chỉ có việc ăn, bồi hắn một chút cũng không có vấn đề gì.

Tim nàng loạn nhịp nhìn hắn, cực kỳ cẩn thận đùa nghịch mái tóc dài của hắn. Nếu như, chỉ là nếu như, không xảy ra sự kiện năm mười hai tuổi kia, hiện tại có thể nàng đã sớm yêu rồi, cũng có thể sống bình thường, có thể xứng với hắn.

Hắn, muốn chính là cái gì a?

Là Công Tôn Yếu Bạch mười hai tuổi, hay là Công Tôn Yếu Bạch hiện tại?

" Anh hùng phối mỹ nhân....." Nàng hướng hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cho nên, ta không xứng với ngươi a, ta là cô cô ngươi, thỉnh thoảng viết thư cho ngươi là được rồi." Dứt lời, thở sâu, trên mặt mang vẻ tươi cười. Trong mắt có chút lệ, không sao, chớp chớp mắt là hết thôi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một ngày, nàng nhìn thấy một bức họa.

Trong tranh là một cô nương trẻ tuổi có chút mập, lờ mờ có thể nhìn ra một khuôn mặt thanh mỹ, mắt nàng cong cong, cười đến thập phần vui vẻ, khuôn mặt lộ chút thông minh, còn mấy phần tinh nghịch.

Phía trên bức vẽ, có một đoạn chữ, nét mực chưa khô, hiển nhiên người vẽ chưa đi xa.

Nàng nhẹ giọng đọc kỹ: " Kiêm gia thương thương,Bạch lộ vi sương.Sở vị y nhân,tại thuỷ nhất phương. Tố hồi tùng chi, đạo trở thả trường, Tố du tùng chi, Uyển tại thuỷ trung ương......uyển tại thủy trung chỉ..." nàng từ từ cúi xuống, chôn vùi mặt vào bức họa

(Ý nghĩa bài thơ: mùa nước tiết thu vừa đầy rẫy, người mà đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng. Đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được.)

Sở vị y nhân, là chỉ nàng sao?

Tướng mạo mười chín tuổi, thần sắc lại bộ dạng mười hai. Nàng bây giờ, nhiệt tình từng có sớm biến mất không còn một mẩu, rốt cuộc trở về không được.

Bụng có chút đau, phản xạ muốn lấy bánh trong giỏ, chợt nhìn thấy bức họa bị nàng vò nát.

Đột nhiên, nàng ném bánh nướng đi, đá văng giỏ đồ ăn, dẫm nát bánh nướng rơi trên đất, mới giẫm hai cái, bụng bắt đầu đau nhức, đau nhức đến nỗi nàng vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

" Yếu Bạch....Yếu Bạch! Nàng làm cái gì vậy?"

Có người từ phía sau ôm lấy nàng, nàng giãy dụa kêu lên: "Ngươi thả ta ra! Công Tôn Hiển ngươi thả ra!"

" Há miệng! ta bảo nàng há miệng!"

Nàng nghiêng mặt, tránh miếng bánh trên miệng, kiến quyết không há! Chết cũng không há! Nàng cảm giác mình bị ném lên giường, đang muốn đá hắn, hắn lại đè lên, cố gắng cạy miệng nàng!

" Ta bảo nàng ăn!" Hắn tức giận quát

Nàng không nuốt không nuốt....

" Nuốt ngay!"

Hàm bị khóa chặt, bụng như hỏa thiêu, đốt cháy khiến nàng đau nhức, không nuốt không nuốt chết cũng không nuốt........Nước mắt chảy xuống, nàng lại bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Hắn thấy thế, vội vàng đưa từng chiếc bánh nướng qua.

Nàng lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói:

" Ngươi đừng đè nữa, ta khó chịu."

Hắn nhìn nàng chằm chằm, không có ý định đứng dậy.

Nàng rốt cuộc không chịu nổi, trừng hắn, lại lập tức giật mình. Hắn mặt tái nhợt, trên mặt đều là mồ hôi......Nàng khô khốc nói:

" Ngươi trở về đi được không?"

" Nàng chán ghét ta như vậy?" Thanh âm hắn so với ngày thường còn khàn hơn.

"...Ngươi ở trên đảo đợi hơn nửa năm, cũng nên về rồi."

" Nàng thật sự chán ghét ta như vậy?"

Nàng hơi giận, ảo não hô:

" Ta ghét ngươi yêu thích ta, ta ghét ngươi mỗi ngày gác đêm cho ta, ta ghét ngươi xuất hiện lúc này, ta ghét ngươi sao không đi lấy vợ mà cứ quấn quýt lấy ta làm cái gì? Ngươi trở về trở về ngay!"

" Nàng không thích ta sao?"

Nàng nghe vậy, trầm mặc. Lát sau, nàng nói:

" Hiển nhi, ngươi che khuất đôi mắt ta được không?" Nàng còn đang bận cầm đồ ăn, không còn tay nào trống.

Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng che đi mắt nàng. Rốt cuộc cũng không cần nhìn ánh mắt hắn, hắn cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt tràn ngập tình cảm kỳ dị trước mặt nàng là không tốt.

Hắn lớn lên giống đại tẩu, nhưng ánh mắt đại tẩu không có trần trụi như vậy.

Hiện tại, có dù nàng giương mắt, trước mắt cũng chỉ là một mảnh hắc ám. Nàng cười khẽ, mềm nhũng trên giường nói:

" Hiển nhi, chúng ta là cô chất a, ngươi như vậy không tốt đâu."

" Nàng cũng không phải thực họ Công Tôn, hai ta một chút quan hệ cũng không có."

" Ngươi nói thật tàn nhẫn mà." Ngừng một lúc, lại nói: "Ngươi từ lúc nào phát hiện ta đã mệt mỏi? Ngươi lên đảo, chính là sợ ta tự sát, phải không? Ngươi nhìn đi, vừa rồi ta muốn chết nhưng lại không chịu nổi đau đớn, ta sợ nhất là đau a, ngươi có thể yên tâm. Ngươi về đi, mỗi ngày ta sẽ đều viết thư cho ngươi, đến khi ngươi chán thì thôi?"

Phía trên không có câu trả lời, thậm chí nàng còn không nghe thấy hô hấp của hắn, qua một lúc thật lâu, mới nghe thấy hắn nói:

" Ban đầu, ta tính đợi nàng hồi phục mới nói muốn thành thân với nàng, khi đó nếu so với hiện tại dễ hơn nhiều, nhưng nhìn thấy thư nàng, ta biết rằng ta phải đến một lần nữa, nếu không cho dù tìm dược giải dược cũng không còn ý nghĩa."

" Giải dược?" Nước mắt từ lòng bàn tay chảy ra. "Có thể sao? Mọi người tìm lâu như vậy......Mấy năm này đại ca thiết lập biết bao nhiêu cạm bẫy, đều không dụ được Huyết Ưng, ta còn có thể đợi bao lâu?

Hiển nhi, nghĩ xem, các ngươi dù có hao tổn thêm nữa, cũng không được đúng không? Vừa rồi ngươi cũng thấy, ta nhát gan lại sợ chết, không có việc gì đâu, ngươi trở về là Võ tiên sinh đi."

Lòng bàn tay chậm dãi rời mắt nàng, nàng chống lại ánh mắt hắn.

Hắn ở ngay phía trên nàng, tóc dài rủ xuống bên người nàng. Nàng không muốn nhìn thẳng mắt hắn , nhưng hắn lại khiến nàng không thể không nhìn.

" Nàng cho ta thời gian." Hắn khàn giọng: "Một lần nữa cho ta sáu năm, ta nhất định sẽ bắt được bọn chúng, tìm ra giải dược."

" Sáu năm?"

" Sau sáu năm, nàng muốn làm gì cũng được. Nhưng trong thời gian sáu năm này, nàng hãy cho ta bảo vệ nàng mỗi ngày."

Hắn cho nàng một kỳ hạn a, không giống đại ca bọn họ, không có nắm chắc, không dám cấp cho nàng kỳ hạn tối thiểu, khiến nàng luôn sợ hãi khi nghĩ tương lai vẫn phải tiếp tục cuộc sống như vậy ,không có điểm dừng.

Dù hắn cho nàng một mộng đẹp dễ vỡ, nàng cũng thỏa mãn, ít ra lúc nàng không thể chịu đựng được nữa, nàng có thể nghĩ, chỉ cần sáu năm, chỉ cần sáu năm thôi là có thể khổ tận cam lai.

" Ngươi rốt cuộc thích ta ở điểm nào hả?"

" Không biết." Hắn đáp cực nhanh

Sắc mặt nàng khẽ giật mình, há miệng muốn nói gì đó, hắn đã cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng.

" Ta muốn ôm ngươi, nhưng không ôm được a." Nàng nhẹ nói

" Chuyện này đơn giản." Hắn cầm lấy bánh nướng từ tay nàng đút nàng ăn. "Hiện tại nàng có thể ôm rồi."

Nàng trừng mắt, thấp giọng nói: "Ngươi cứ như đang cho chim non ăn a?" Nói tới nói lui, hai tay ôm lấy eo hắn. Nàng lớn như vậy, lại là lần đầu tiên ôm một nam nhân...

Hắn hạ thấp trọng tâm, khiến thân thể chạm gần vào nàng, khuôn mặt nàng có chút phiếm hồng.

"Nếu như ngươi lớn hơn một chút, ôm lấy sẽ rất thỏa mãn. Yếu Bạch, đây là nàng đã nói, hiện tại nàng có hài lòng không?"

Nàng nghẹn họng nhìn trân trối.

" Ngươi...rốt cuộc có gì không nhớ nữa?" có người nhớ lâu như vậy sao?

Khóe miệng hắn khẽ cong, làm cho nàng nhất thời xao động, mặc hắn đút đồ ăn, cho dù hắn thừa dịp hôn khóe mắt, gò má nàng.......

Sáu năm sau, hắn cũng mới hai mươi ba, cho dù nàng độc chiếm hắn sáu năm, sau khi nàng mất, hắn hoàn toàn vẫn có thể có một tương lai tốt đẹp a?

Nàng chiếm dụng hắn sáu năm, chắc cũng không tính là tội ác tày trời đi? Chỉ cần sáu năm, sáu năm thì tốt rồi.

Trước kia, nàng luôn cảm thấy cuộc sống thật dài, hiện tại cảm thấy mới chỉ có sáu năm, tâm tình thật là bất đồng a.

Thấy khóe miệng hắn dính mực, nàng sững sờ, kinh hoàng lau loạn mặt. "Trên mặt ta đều là mực sao?"

" Ừ."

" Vậy nhất định rất xấu a, ngươi còn thân cận!"

Hắn không trả lời, đứng dậy xuống giường nhặt giỏ đồ ăn lên đưa cho nàng.

" Hiển nhi.... Ngươi đừng cho đại ca bọn họ biết được không?" Nàng cảm thấy giữ bí mật là tốt nhất.

Hắn liếc nàng một cái. "Bọn họ đều biết rồi."

Nàng thiếu chút nữa không cầm nổi chiếc giỏ.

" Công Tôn gia cũng không để ý lắm, trước năm mới thành thân được chứ?"

Lần này chiếc giỏ thực sự rớt xuống giường.

Công Tôn Hiển mặt không đổi, lần nữa nhặt lại chiếc giỏ đưa cho nàng.

" Hiển nhi......" Nàng phát hiện cổ họng có điểm khô. "Không phải nói sáu năm sau sao?"

Công Tôn Hiển nhăn mày. "Nàng hiểu lầm sao?"

" Ta hiểu lầm cái gì?" Nàng chưa từng có thái độ khiêm tốn thỉnh giao như vậy.

" Sáu năm là thời hạn tìm giải dược." Con ngươi đen hơi nheo lại. "Hiện tại, không thành thân, nàng muốn không minh bạch cùng ta ở cùng một chỗ? không minh bạch cùng một giường? không minh bạch ôm đại nam nhân là ta sao?"

Hắn mỗi ngày đều gác đêm, buổi sáng khi nàng tỉnh đến lượt hắn ngủ trên giường nàng, cái này gọi là ngủ chung giường? Muốn nàng ôm, nàng mới ôm, cũng không phải khỏa thân. Nàng có điểm ủy khuất mấp máy miệng, vẫn là nhịn không được cười.

Hắn nhìn chằm chằm nàng.

Nàng nói khẽ: "chuyện thành thân, đại ca đại tẩu với ngươi thấy thỏa đáng, ta cũng không ý kiến."

" Tốt." Con ngươi đen ẩn chứa sự mềm mại.

"...còn có, chuyện thành thân, chỉ nên trên đảo biết, không cần phải truyền ra ngoài."

Hắn nhắm mắt lại, khàn khàn nói: "Ta cũng có ý định này." Khuê danh Công Tôn Yếu Bạch, tuyệt không thể lộ ra ngoài.

Nàng nghe vậy, gật gật đầu, nhỏ giọng:

" Vậy đều tùy người an bài."

" Ừ."

Sau đó, trước lễ mừng năm mới, nàng cùng hắn, ngay trên đảo thành thân.

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.