Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

07 -

Phiên bản Dịch · 11921 chữ

Thứ Ba, ngày 2 tháng 5, 6 giờ chiều, ở nhà

Daphne Delacroix

1005 phố Thompson. Phòng 4A

Thành phố New York, NY 10003

Cô Delacroix thân mến,

Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi phải thông báo với cô rằng chúng tôi không thể xuất bản tác phẩm đính kèm theo đây. Rất cám ơn cô đã cho chúng tôi cơ hội được thưởng thức tác phẩm của mình.

Thân mến

Nhóm Biên tập

Và... tin xấu vẫn tiếp tục bám theo mình

Mình bước vào nhà và phát hiện ra (ngoài bức thư từ chối này) mẹ đang bày la liệt trên sàn tất cả đống thư chấp nhận của các trường Đại học mà mình đã gửi hồ sơ, và Rocky ngồi ngay chính giữa, giống như cái nhị hoa (nếu trên đời có nhị hoa nào biết tu sữa từ cái bình nhựa in hình Nhà thám hiểm Dora). Vừa nhìn thấy mình, mẹ ngẩn đầu lên thông báo: "Chúng ta sẽ chọn trường cho con. Tối nay"

"MẸ!" - mình giãy nãy lên như phải bỏng - "Nếu mấy chuyện này là vì J.P và chiếc nhẫn..."

"Tất cả là vì con" - mẹ thủng thẳng nói - "và tương lai của con".

"Con sẽ đi học Đại học, mẹ hài long chưa? Con đã nói là cho tới khi cuộc bầu cử của bố kết thúc con sẽ chọn ra trường mình mong muốn. Vẫn còn vài ngáy nữa mới hết hạn cơ mà. Giờ con chưa muốn nghĩ tới mấy chuyện đó. Mai con còn có bài kiểm tra cuối kỳ môn Lượng giác nữa. Con phải đi ôn bài đây".

Và con cũng sẽ không còn trong trắng nữa, sau buổi prom thứ bảy tới. Hiển nhiên mình không nói chuyện này ẹ nghe rồi.

"Mẹ muốn bàn luận chuyện này ngay bây giờ" - mẹ nghiêm mặt lại nói - "Mẹ muốn con có sự lựa chọn đúng đắn và khôn ngoan chứ không phải chọn bừa một ngôi trường cũ kỹ dột nát nào đấy mà bố đang ép con phải theo".

"Còn con thì không muốn theo học ở một trường thuộc khối Ivy League nào đó" - mình phân trần - "mà sức con bình thường sẽ không bao giờ có thể được chấp nhận, nhưng nay được nhận chỉ vì con là một công chúa".

Giờ mình chỉ muốn chui tọt vào phòng, ngẫm nghĩ thật kỹ lại cái vụ hậu prom vào thứ bảy tới. Và chuyện Lilly Moscovitz, đứa bạn thân cũ của mình tình cờ cũng đã biết vụ đó. Liệu cậu ấy có đi bép xép với Michael hay không?

Không. Chắc không đâu. Cậu ấy đâu còn quan tâm tới chuyện của mình. Việc gì phải đi làm cái chuyện thừa hơi, vô bổ đó?

Ngoại trừ nhân cơ hội này phá hoại hoàn toàn hình ảnh của mình trong mắt anh trai cậu ấy, vốn đã chẳng còn đẹp đẽ gì sau cách hành xử dốt nát, có phần điên rồ của mình.

"Vậy thì đừng vào trường Ivy League nào cả" - mẹ nói - "Hãy học ở cái trường nào mà con có khả năng được nhận nếu không phải là công chúa ý. Để mẹ giúp con chọn nhé. Đi mà, Mia! Vì Chúa, đừng nói với mẹ rằng bằng cấp tương lai của con sẽ là MRS nhé".

"Đó là cái gì?" - mình ớ người ra không hiểu.

"Thì là Mrs. Reynolds-Abernarthy đệ Tứ ý".

"Aaaa, con chết mất thôi. Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi. Đó chỉ là một cái nhẫn HẸN ƯỚC thôi" - mình hét ầm lên. Chúa ơi! Tại sao không ai nghe tôi hết? Và tại sao hôm đi mát-xa chân với mấy đứa bạn đầy kinh nghiệm kia, mình không hỏi bọn họ kỹ hơn một chút? Đành rằng trong tiểu thuyết của mình có đề cập tới chuyện đó và mình cũng ĐỌC khá nhiều.

Nhưng tất cả chỉ là lý thuyết. Trong thực tế nó như thế nào thì mình đâu có biết?

"Tốt" - mẹ gật gù - "Vậy thì hãy hứa với mẹ, sẽ để mẹ giúp con lọc ra một số trường tiêu biểu hợp với con. Như thế mẹ mới có bằng chứng để nói với bố là mẹ cũng có tham gia vào vụ này. Ngày hôm nay bố đã gọi ẹ hai lần rồi. Mà ông ấy mới chỉ vừa đặt chân xuống Genovia được vài tiếng thôi. Hơn nữa, bản thân mẹ cũng khá lo lắng về vụ chọn trường của con".

Mình nhăn nhó bò xuống cạnh mẹ, xem xét và nhặt lấy mấy trường mà mình nghĩ sẽ có thể sống sót nổi qua 4 năm. Mình đặc biệt chú ý tới những trường không coi trọng điểm SAT (mình đã tìm hiểu trên mạng, theo gợi ý của anh Michael... mặc dù mình không phải làm việc đó vì ANH ẤY. Mình làm như vậy là vì... ừm, đó là một lời khuyên đúng đắn), và rất có thể sẽ chấp nhận mình kể cả khi không có mấy chuyện công chúa kia.

Đây có lẽ là việc người lớn nhất mà mình đã làm trong ngày hôm nay. Ngoài việc ngồi sắp xếp lại xấp thư cám ơn để gửi cho những người đã tặng quà sinh nhật ình. Mình vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng xem sẽ theo học ở đâu, nhưng ít ra là cũng hạn chế lại được khá nhiều. Do đó, sau ngày bầu cử/ prom, mình sẽ có thể thông báo cho cả nhà biết mình quyết định chọn trường Đại học nào.

Có lẽ vậy. Hy vọng là vậy.

Đang chuẩn bị dở sách Lượng giác ra ôn thì nhận được tin nhắn của J.P.

JPRA4: Hey! Hôm nay em thế nào? Làm bài tốt chứ?

>

FtLouie: Em nghĩ là tốt. Hôm nay chỉ phải thi Lịch sử Thế giới và Văn học Anh, vì thế cũng không căng thẳng lắm. Ngày mai mới đáng lo. Lượng giác mà. Còn anh?

Thật buồn cười, bọn mình nhắn tin thăm hỏi nhau về bài kiểm tra cuối kỳ cơ đấy, trong khi còn chưa đầy một tuần nữa thôi là hai đứa sẽ...

Bọn mình thậm chí còn chưa bao giờ cùng đi tắm hơi với nhau bao giờ.

JPRA4: Cũng ok. Anh cũng hơi bị lo cho ngày mai... tối mai.

>

FtLouie: À, đúng rồi, mai anh có buổi biểu diễn trước toàn thể hội đồng thẩm định nhỉ. Đừng lo lắng quá. Em dám chắc là mọi thứ sẽ ổn thôi. Em rất nóng lòng được xem anh diễn.

Sao J.P vẫn còn tâm trí lo lắng cho cái đề án cuối cấp ngu ngốc đó, trong khi bọn mình sắp làm chuyện đó với nhau nhỉ? Không thể hiểu nổi con trai họ nghĩ gì nữa???

JPRA4: Mọi thứ sẽ ổn, miễn là em có mặt ở đó.

ANH ẤY ĐANG NÓI CÁI QUÁI GÌ THẾ KHÔNG BIẾT??? ĐẦU ANH ẤY CÓ VẤN ĐỀ RỒI!!!! SEX!!!! CHÚNG TA SẮP...!!!! TẠI SAO KHÔNG NÓI VỀ CHỦ ĐỀ ĐÓ CHO TÔI NHỜ!!!!

Ít ra nếu là Michael thì anh ấy sẽ bàn luận cởi mở về vấn đề này.

FtLouie: Anh biết là em sẽ không bao giờ bỏ lỡ buổi ngày mai mà! Chắc chắn sẽ thành công vang dội cho coi.

>

JPRA4: Em là cô gái thật tuyệt vời.

Câu chuyện của bọn mình cứ đưa đẩy qua lại, tán dương nhau như vậy (thay vì nói về chuyện hai đứa CẦN PHẲI nói, hoặc ít ra là chuyện cá nhân mình nghĩ cần phải nói), cho tới khi nhận được tin nhắn của Tina.

Iluvromance: Mia, mình biết cậu không muốn nói về chuyện đó, nhưng bây giờ không phải là đang nói chuyện, mà là chat. Mình thực lòng không nghĩ rằng anh Michael rời khỏi bữa tiệc tối qua là vì anh ấy không còn quan tâm tới cậu nữa. Mình nghĩ anh ấy bỏ đi là vì không thể chịu đựng được cảnh cậu ở bên người khác. Mình biết cậu không muốn nghe điều này, nhưng đó là suy nghĩ của mình.

Mình yêu quý Tina. Rất rất nhiều.

Nhưng lắm lúc đúng là chỉ muốn đâm cho cậu ta một nhát thôi.

Iluvromance: Ý mình là... mình chỉ muốn hỏi cậu đã thực sự cân nhắc thấu đáo về quyết định của mình với anh J.P sau buổi prom hay chưa. Hãy nghe lời khuyên của một người đã trải qua chuyện đó. Mình biết, Lana và Trisha luôn nói như thể chuyện đó không là gì cả nhưng lần đầu tiên sẽ có tác động rất lớn tới tâm lý và tình cảm của cậu, Mia ạ. Đây là một bước thay đổi lớn trong cuộc đời cậu, và cậu không nên nhắm mắt làm bừa với bất kỳ ai.

>

FtLouie:Ý cậu là với người bạn trai mà mình đang hẹn hò và yêu thương suốt gần 2 năm?

>

Iluvromance: OK, mình hiểu ý của cậu rồi và công nhận là hai cậu đã hẹn hò cũng khá lâu rồi. Nhưng nếu đó là một sai lầm thì sao? Nếu anh J.P không phải là nửa kia của cậu thì sao?

>

FtLouie: CẬU ĐANG NÓI GÌ THẾ? Tất nhiên J.P là nửa kia của mình rồi. BỞI VÌ ANH ẤY VẪN CHƯA CHIA TAY VỚI MÌNH. GIỐNG NHƯ MICHAEL ĐÃ LÀM. CẬU QUÊN RỒI SAO?

>

Iluvromance: Đành là vậy, nhưng đó là chuyện của mấy năm về trước. Và giờ anh Michael đã quay trở lại. Và mình chỉ nghĩ rằng... có lẽ cậu không nên đưa ra quyết định gì quá vội vàng. Bởi vì nếu Lilly kể cho anh Michael nghe chuyện cậu ta tình cờ nghe lỏm được trong toa-lét trưa nay thì sao?

Mình đã đoán được là Tina đã nói dối mà.

FtLouie: CHÍNH CẬU NÓI LÀ CẬU ẤY SẼ KHÔNG KỂ NHÁ.

>

Iluvromance: Ừ, cũng có thể là không. Nhưng... nhỡ cậu ấy có kể thì sao?

>

FtLouie: Tina, đơn giản là anh Michael sẽ chẳng quan tâm tới mấy chuyện đó. Chính anh ấy đã chủ động chia tay với mình. Và cũng chính anh ấy đã bỏ về tối qua. Vậy thì có lý gì anh ấy lại quan tâm tới chuyện mình đi rêu rao rằng bản thân vẫn còn trong trắng, và mình sẽ làm chuyện đó với bạn trai của mình sau buổi prom sắp tới, và rằng mình chỉ vừa quên được anh ấy mới tức thì? Nếu Michael thực sự quan tâm tới mình, có lẽ anh ấy đã phải làm một cái gì đó, đúng không? Anh ấy có số điện thoại của mình cơ mà.

>

Iluvromance: ........Ừ.

>

FtLouie: Điện thoại của mình không hề reo, đúng không?

>

Iluvromance: Có lẽ vậy.

>

FtLouie: Không phải có lẽ mà là chắc chắn. Vì thế, Tina, mình cũng rất mê tiểu thuyết nhưng trong trường hợp này thi mọi chuyện đã KẾT THÚC. MICHAEL KHÔNG CÒN QUAN TÂM TỚI MÌNH NỮA. Hành động của anh ấy tại bữa tiệc của mình đã chứng minh rất rõ điều đó.

>

Iluvromance: Ừm, ok, nếu cậu nói như vậy.

>

FtLouie: Ừ, mình nói như vậy đấy. Và mình cũng dám chắc như vậy. Chấm dứt chuyện này ở đây thôi.

Sau đó mình nói với cả Tina và J.P là mình có việc phải làm. Mình phải ra khỏi mạng trước khi đầu mình nổ tung vì các câu hỏi, giả thuyết liên quan đến Michael, Michael và Michael.

Tất nhiên mình không nói điều đó với hai người kia. Mình chỉ nói nếu không ôn bài, ngày mai chắc mình kho lòng mà qua nổi môn Lượng giác. Sự thực là nếu trượt môn Lượng giác, có lẽ mấy trường chỉ căn cứ trên điểm trung bình, bài luận và các hoạt động ngoại khóa cũng khó long mà chấp nhận mình cho nổi.

J.P đánh ra một dòng những nụ hôn tạm biệt dài bất tận. Mình copy va paste ngược trở lại cho anh ý. Tina chỉ nói một câu "Tạm biệt" ngắn ngủn, nhưng trong thâm tâm mình biết còn hàng ngàn điều cậu ấy muốn nói với mình. Chẳng hạn như chuyện J.P không phải nửa kia đích thực của mình...

Sao TỚI GIỜ cậu ấy mới nói như vậy. Muộn quá rồi còn cứu vãn được gì nữa.

Có lẽ Tina nghĩ nửa kia của mình là anh Michael. Tại sao đứa bạn thân nhất của mình cứ nằng nặc cho rằng nửa kia đích thực của mình là chàng trai không hề còn chút hứng thú gì với mình?

Thứ Ba, ngày 2 tháng 5, 8 giờ tối, ở nhà

Điên hết cả người. Vào trang web nào cũng thấy mọi người bàn tán về vụ "đính hôn" của mình với J.P Reynolds-Abernathy Đệ Tứ

Bố vẫn tiếp tục đứng sau René trong cuộc tranh cử vào chiếc ghế Thủ tướng... Và chuyện bỏ ra cả một ngày trời bay sang tận Mỹ chỉ để dự tiệc sinh nhật lần thứ 18 của cô con gái đã làm ảnh hưởng không nhỏ tới số phiếu bầu vốn đang giảm dần của bố. Nhất là lại trong giai đoạn nước rút như thế này.

Mặt khác rất nhiều bài báo đã lớn tiếng chỉ trích rằng nếu bố chịu bỏ thêm nhiều thời gian hơn nữa ở bên cạnh con gái, có lẽ con ông đã không học đòi đi đính hôn với bạn trai ở cái tuổi trẻ măng như vậy.

Mình thật chẳng khác nào Jamie Lynn Spears của dòng họ Renaldo! Trừ vụ mang bầu!

Cứ cái đà này chắc mình còn bị phơi mặt trên bìa báo dài dài.

Vì Chúa, đó chỉ là MỘT CHIẾC NHẪN HẸN ƯỚC! Có ai nói đó là chiếc nhẫn đính hôn đâu?

Không hiểu tới bao giờ mấy chuyện này mới chấm dứt đây?

Có lẽ là: không bao giờ!

Thứ Ba, ngày 2 tháng 5, 9 giờ tối, ở nhà

Bà vừa gọi. Chỉ để hỏi xem mình đã chuẩn bị váy cho buổi prom chưa.

"Dạ" - mình chợt nhớ ra là chưa hề nghĩ tới mấy thứ đó - "Chưa ạ"

"Ta cũng đoán ngay mà" - bà thở dài thõng thượt - "Để ta kêu Sebastiano lo vụ đó, dù sao nó cũng đang nán lại ở Mỹ thêm vài ngày".

Rồi bà giáo huấn ình một trận vì tội không chịu nghe lời bà: "Nếu cháu biết khéo léo từ chối như cách ta đã dạy thì đâu xảy ra mấy chuyện ỳ xèo như thế này".

Chắc là chuyện của mình bị lôi lên cả chương trình Entertainment Tonight rồi. Xưa nay bà chưa bao giờ bỏ lỡ một tập nào, bởi vì bà là fan trung thành của Mary Hart. Bà luôn muốn mình phải học cách đi đứng, nói chuyện của Mary Hart, lấy đó làm thước đo chuẩn mực.

"Chưa hết" - bà nói tiếp - "Nếu cháu định đính hôn với ai đó, Amelia, ít ra phải chọn ai đó có dòng dõi và có của nải một chút. Nhưng cũng may, nếu là Cậu Thanh Niên Đó chắc sẽ còn tệ nữa".

Cậu thanh niên đó, ý bà muốn ám chỉ Michael. Và mình thật không thích cái cách bà mỉa mai anh ấy chút nào.

"Cháu chưa hề đính hôn với ai hết" - mình sửa lại - "Đó chỉ là một cái nhẫn hẹn ước".

"Thôi xin cô" - bà gạt phắt đi - "Vậy chứ nhẫn hẹn ước là cái gì? Mà vụ bố cháu nói với ta chuyện cháu sáng tác tiểu thuyết lãng mạn là sao thế hả?"

Giờ mình thật chẳng có tâm trạng nào tranh cãi với bà về cuốn Chuộc lại con tim. Mình vẫn còn hơn 20 chương cuốn Lượng giác cần ôn lại.Và kế hoạch cho buổi hậu prom nữa chứ. Mình cần phải nghiên cứu xem mua thuốc tránh thai ở đâu để không rơi vào cảnh như trong phim Juno. Mình không muốn cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mình có tên Công Chúa Mang Bầu.

"Bà không cần phải quan tâm tới chuyện đó" - mình cau có - "Đằng nào cũng chẳng có nhà xuất bản nào chịu xuất bản nó".

"Ơn Chúa là không có ai muốn xuất bản nó" - bà thở phào nhẹ nhõm - "Gia đình nhà mình không cần mấy thứ nhà văn tiểu thuyết rẻ tiền, vô dụng..."

"Truyện của cháu không hề rẻ tiền" - mình cảm thấy hơi bị xúc phạm khi nghe thấy bà nói thế - "Đó là câu chuyện hái hước, lãng mạn nhưng cũng rất cảm động, kể về những cảm xúc đầu đời của một cô gái trẻ sống ở năm 291..."

"Ôi trời ơi" - bà ngao ngán thốt lên - "Hãy hứa với ta một điều, nếu không may có ai đó chịu xuất bản cuốn sách đó của cháu, làn ơn hãy sử dụng bút danh".

"Tất nhiên rồi" - mình cấm cảu nói. Sao bà nỡ chà đạp lên đứa con tinh thần của mình thế nhỉ - "Mà cho dù nếu cháu có dung tên thật đi nữa thì có sao? Sao chẳng ai ủng hộ cháu... Suốt 4 năm qua, cháu luôn phục tùng và làm theo những gì mọi người muốn. Giờ là lúc cháu phải được làm những thứ cháu muốn làm..."

"Vì Chúa, Amelia" - bà nói - "Sao cháu không đi học trượt tuyết hay gì đó? Tại sao cứ phải viết tiểu thuyết làm gì?"

"Bởi vì cháu thích. Và cháu vẫn vừa có thể viết lách, vừa hoàn thành tốt các nhiệm vụ công chúa của mình, mà không bị paparazzi bám theo cả ngày. Hơn nữa, sáng tác văn học có gì là sai? Bà phải mừng cho cháu chứ, rút cuộc cháu cũng có niềm đam mê".

"Niềm đam mê cơ đấy" - mình có thể tưởng tượng ra cái bĩu môi cong veo của bà ở phía đầu dây bên kia - "Như thế mà cháu gọi là đam mê à? Không thể gọi đó là niềm đam mê khi không có ai chịu bỏ tiền mua mấy thứ vớ vẩn cháu viết, Amelia ạ. Hãy nghe cho rõ đây, nếu cháu muốn có một niềm đam mê thực sự, ta sẽ bỏ tiền cho cháu tham gia một khoá huấn luyện leo núi. Nghe nói có rất nhiều người trẻ tuổi..."

"Cháu không thích leo núi" - mình cắt ngang - "Cháu sẽ viết tiểu thuyết, bà mặc kệ cháu đi. Và cháu sẽ đi học Đại học để nâng cao kỹ năng viết của mình. Chỉ có điều cháu vẫn chưa quyết định được sẽ theo học trường nào. Nhưng sau khi kỳ bầu cử của bố kết thúc cháu sẽ..."

"Hừm" - bà bực bội thấy rõ - "Ai đó không được ngủ đủ giấc thì phải".

"Bởi vì cháu đã phải tham gia buổi tiệc của bà chứ sao?" - mình gắt lên. Nhưng rồi hạ ngay giọng xuống bởi vì dù sao đây cũng là bà của mình. Và chẳng phải bố đã nói là một công chúa, mình cần phải rộng lượng hơn với mọi người - "Cháu xin lỗi. Cháu không có ý gì đâu. Bà thật tốt khi tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu to đến vậy. Cháu rất vui vì được gặp bố. Bà và chú Vigo đã khiến cho buổi tiệc thành công ngoài sức tưởng tượng. Cháu chỉ muốn nói..."

"Xem ra" - giọng bà lạnh tanh - "Ta cần phải thấy thở phào khi không phải tổ chức tiệc đính hôn cho cháu nữa, đúng không? Làm gì có ai lại đi tổ chức tiệc trao nhẫn hẹn ước bao giờ? Nhưng có lẽ cháu sẽ muốn có một buổi tiệc sách một ngày nào đó ý nhỉ?"

"Nếu sách của cháu được xuất bản" - mình khiêm tốn trả lời - "Có được một bữa tiệc như thế thì tốt quá".

Bà thở dài ngán ngẩm và cúp máy cái rụp. Đảm bảo giờ bà đang tu Sidecar ừng ực, mặc dù bác sĩ đã đặc biệt khuyên bà nên giảm liều lượng đi. Cả buổi tiệc tối qua có lúc nào mà không thấy bà có một ly Sidecar trên tay đâu. Một là ly rượu của bà có phép thần, biết tự làm đầy lại, hai là bà uống không hề ít.

Vậy là đúng như những gì bố KHÔNG MONG ĐỢI: có vẻ như mình là một Cô Công Chúa đầy Tai Tiếng.

Mà xét cho cùng, trước giờ mình cũng đã quá quen với các thể loại tai tiếng đó rồi.

Thứ Tư, ngày 3 tháng 5, giờ kiểm tra Lượng giác

OK. Suýt trượt.

Nhưng có lẽ sẽ thoát.

Thứ Tư, ngày 3 tháng 5, giờ ăn trưa

ÔI CHÚA ƠI!

Mình đang lơ ngơ bên khay thức ăn định đặt xuống bàn thì điện thoại kêu. Bố gọi.

Thường thì bố không bao giờ gọi ình lúc ở trường, trừ phi có chuyện khẩn cấp hoặc cực kỳ quan trọng. Do đó vừa thấy tên bố hiện trên màn hình điện thoại mình gần như quăng thẳng cái khay xuống bàn, cuống cuồng nghe máy.

"SAO THẾ BỐ?"

Tất nhiên J.P, Tina, Boris, Lana và mọi người thấy thế cũng ngưng nói chuyện ngẩn lên nhìn mình.

Khi đó trong đầu mình chỉ nghĩ ra được hai chuyện có thể xảy ra:

a) Bà bị đột quỵ vì hút quá nhiều thuốc lá hiệu Gitaness. Hoặc

b) Bằng cách nào đó đám paparazzi đã phong thanh nghe được chuyện mình sắp sửa làm chuyện đó với bạn trai mình sau buổi prom thứ 7 tới, và gọi điện bán tin cho bố mẹ. Không lẽ Tina nói đúng, rằng bọn họ có nghe lén điện thoại của mình?

Mình thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng bố vẫn rất bình thường, không có vẻ gì là nổi giận: "Bố nghĩ con sẽ rất hứng thú muốn nghe cái tin này. Một cỗ máy CardioArm mới tinh vừa mới được chuyển đến Bệnh viện Hoàng gia Genovia, kèm theo một tấm thiệp ghi rõ tên người quyên tặng là Michael Moscovitz, Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của Công ty Pavlov Surgical Industries".

Mình suýt chút nữa thì rơi cả iPhone vào hộp sữa chua đang ăn dở của Lana.

"Ê, cẩn thận chứ" - cô nàng rú lên, chụp kịp cái điện thoại của mình.

"Một lập trình viên tên là Midori đã đi cùng để hướng dẫn cho các bác sĩ phẫu thuật của chúng ta cách sử dụng chiếc máy CardioArm này trong vòng hai tuần" - bố vẫn hỉ hả thông báo - "Giờ cô ấy đang ở bệnh viện lắp đặt máy móc".

Là cái cô Midori-váy-siêu-ngắn!

"Con không hiểu" - mình lắp bắp không thành lời - "Tại sao anh ấy lại làm như vậy? Chúng ta đâu có đặt mua đâu. Hay là bố đã hỏi anh ý? Chứ con thì chưa bao giờ đả động tới việc đó".

"Bố cũng chưa hề nói chuyện với cậu ấy" - bố nói - "Và bố đã kiểm tra phía bên bà rồi. Bà thề là không nói gì với Michael cả"

Đột nhiên hai chân mình bủn rủn hết cả ra, mình cần phải ngồi xuống trấn tĩnh lại. Nãy giờ mình quên mất là còn có bà. Đảm bảo người đứng sau vụ này là bà chứ không ai khác! Hẳn bà đã làm gì đó hăm doạ Michael, buộc anh ấy phải tặng cho Genovia một cỗ CardioArm! Hèn gì tối hôm đó anh ấy bỏ về sớm như thế! Tội nghiệp Michael!

Vậy mà suốt mấy hôm nay mình toàn nghĩ xấu cho Michael...

"Mia" - J.P lo lắng quay qua hỏi mình - "Em không sao chứ? Có chuyện gì thế?"

"Hẳn bà đã phải nói gì đó với anh ấy"- không buồn trả lời J.P, mình tiếp tục câu chuyện với bố - "Bà đang nói dối bố đấy. Chứ nếu không tự dưng sao anh ấy lại làm thế?".

"Ừm, bố lại nghĩ là bố biết tại sao cậu ấy lại làm như thế"-giọng bố đột nhiên nghe rất lạ.

"Thật á" - mình ngẩn người ra - "Thế thì tại sao ạ? Nếu không phải vì bị bà dồn ra một góc, đe doạ đòi phải có một cánh tay thì con chẳng thể nghĩ ra được lý do nào khác. Tất cả là do bà đấy" - mình hạ giọng nói nhỏ vào điện thoại để đám bạn đang nghển hết cả cổ hóng chuyện kia không nghe được gì - "Các nước đang xếp hàng dài chờ đặt mua mà còn khó khăn. Mỗi cái giá tới cả triệu đô la cơ mà! Làm sao có chuyện anh ấy tự dưng đem tặng không cho Genovia một cái như thế?"

"Bố nghĩ cậu ấy làm như thế là có lý do" - bố nói ra chiều am hiểu - "Sao con không gọi điện và cám ơn cậu ấy một tiếng. Bố nghĩ cậu ấy sẽ nói cho con biết lý do khi hai đứa đi ăn tối cùng nhau đấy".

"Ăn tối ý ạ?" - mình giật thót cả người - "Bố đang nói gì thế?Tại sao bọn con lại phải đi ăn t -tố..."

Và rồi mình chợt hiểu ra. Không thể tin được phải mất ngần ấy thời gian mình mới vỡ ra được ý của bố - rằng Michael gửi tặng bệnh viện Genovia chiếc CardioArm cũng chỉ vì anh ấy quý mến mình. À không, phải nói là trên mức quý một chút.

Tự dưng mặt mình đỏ bừng lên. Thật may là không ai trong bàn nghe thấy được cả hai phía của cuộc nói chuyện. Trừ phi họ đoán ra được nội dung từ đầu bên mình.

"B-Booố !" - mình thì thào vào điện thoại - "Không phải chứ! Chuyện không phải như thế đâu! Ý con là...!" - mình tiếp tục hạ giọng thấp hơn nữa, may là nãy giờ căng-tin đồn nườm nượp nên không ai để ý tới mình - "Chính anh ấy là người đã chia tay với con mà, bố quên rồi sao?".

"Đó là chuyện của gần 2 năm về trước" - bố vẫn không chịu nhường - "Giờ cả hai đứa cũng đã trưởng thành lên rất nhiều. Đặc biệt là một đứa".

Bố ám chỉ mình đó mà. Mình biết thừa. Người trưởng thành lên nhiều không thể là Michael bởi trước giờ anh luôn cư xử rất điềm đạm, bình tĩnh và hiểu chuyện, trong khi mình thì...

Không thể.

Một đứa lập dị.

"Mia, sao thế" - Tina lo lắng hỏi - "Là bố cậu gọi đúng không?"

"Ừ, không có gì" - mình quay ra trấn an mọi người - "Lát mình sẽ kể sau..."

"Mia, bố phải đi đây" - bố nói - "Rất nhiều phóng viên đang chờ. Chắc bố không cần nói thì con cũng hiểu, chuyện này...có ý nghĩa như thế nào với một Công quốc nhỏ như Genovia".

Không, bố không cần phải giải thích gì cả. Mình hiểu chứ. Trước giờ chưa tùng có tổ chức hoạc cá nhân nào quyên tặng cho bệnh viện Genovia một loại thiết bị y tế nào đắt tiền và hiện đại như theesNois gì thì nói, cỗ máy trị giá cả triệu đôla chứ có ít đâu, chưa kể kỹ thuật áp dụng của nó còn được xếp vào hạng tiên tiến bậc nhất hiện nay. Một sự kiện lớn như vậy chắc chắn sẽ thu hút được nhiều sự quan tâm của giới truyền thông và đại chúng.

Giờ có lẽ chẳng ai có thời gian để ý tới đề xuất về chuỗi nhà hàng ăn nhanh Applebee's của anh René nữa.

"OK. Tạm biệt bố" - mình dặp máy mà vẫn chưa hết bàng hoàng trước cái tin động trời của bố.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa? Tại sao anh Michael lại làm thế? Trừ cái lý do mà bố nghĩ ra.

Lý do thực sự của Michael là gì? nhất là sau cái cách anh lặng lẽ bỏ đi khỏi bữa tiệc của mình hôm đó.Thật khó mà lý giải được chuyện này.

Yêu em, Michael.

"Chuyện gì thế, Mia?" - J.P gặng hỏi sau khi thấy mình tắt máy.

"Trông cậu như vừa nuốt phải cái bít tất ý' - Tina dè dặt nhận xét.

"Ừm, không có gì đâu" - mình giải thích vội - "Bố mình vừa gọi báo tin Bệnh viện Hoàng gia Genovia vừa được công ty của nah Michael quyên tặng ột cỗ máy CardiaArm. Thế thôi".

Tina đang nhấp dở một ngụm Diet Coke, nghe thấy vậy sặc luôn. Trong khi những người khác đón nhận cái tin ấy rất bình thản.

Kể cả J.P.

"Ấy chà" - J.P hớn hở reo lên - "Tuyệt thế. Món quà đáng giá thật!"

Trong anh ấy chẳng có vẻ gì là đang ghen cả.

Mà việc gì J.P phải ghen chứ? Bởi vì giữa mình và Michael chẳng có cái gì để cho anh ấy ghen cả. Michael không hề có thứ tình cảm đó với mình, dù co bố - và Tina - có suy diễn như thế nào đi chăng nữa. Mình dám chắc là Michael quyên tặng chiếc CardioArm chỉ với mục đích là từ thiện.

Lại còn cái cô Midori váy siêu ngắn kia nữa...Việc Michael cử cô ta tới dạy các bác sỹ phẫu thuật bên Genovia cách sử dụng cổ máy không có nghĩa là hai người bọn họ không hẹn hò với nhau. Điều đó chỉ nói lên một điều :mối quan hệ của họ đang rất bền chặt và họ không có vấn đề gì khi thỉnh thoảng phải xa nhau trong vài tuần.

Mà tại sao mình phải quan tâm tới chuyện của hai người đó ? Michael có hẹn hò với cái cô Midori váy siêu ngắn kia hay không thì liên quan gì tới mình? Mình đang đeo nhẫn hẹn ước với một chàng trai khác cơ mà! Chưa kể cái siêu-kế-hoạch hậu prom hôm thứ 7 tới của bọn mình! Mình đúng là điên mất thôi!

Mình bị làm sao thế này? Tại sao cứ phải suy nghĩ mấy thứ linh tinh, trong khi 15 phút nữa là có bài kiểm tra cuối kỳ môn tiếng Pháp rồi!

Mình phải xử lý chuyện Michael gởi tặng Bệnh viện Hoangf gia Genovia một cổ máy CardioArm thế nào bây giờ??????

Và mình khong thể ngừng suy nghĩ về anh ấy dù chỉ là một giây, trong khi 4 ngày nữa thôi (à, chính xác là 3, nếu không tính ngày hôm nay) mình sẽ trao tặng Món quà Quý giá nhất của đời con gái ột anh chàng khác - bạn trai hiện tại của mình????

Thứ Tư, ngày 3 tháng 5, giờ kiểm tra môn tiếng Pháp

Mia - Cậu làm bài xong chưa? T

Rồi. Siêu tệ.

Mình cũng thế ! Cậu làm câu 5 thế nào?

Mình cũng chẳng biết nữa, Chia thì tương lai hoàn thành thì phải. Mình cũng chẳng nhớ nữa. Đang cố tống hết mấy cái đó ra khỏi đầu đây.

Giông mình. Ừm...Mình biết cậu không muốn nói về chuyện này, nhưng cậu định thế nào với nah Michael đây? Sau những gì anh ấy đã làm cho cậu? Bởi vì, dù cậu có nói gì đi nữa, mia, cậu không thể phủ nhận một điều : không có chàng trai nào tự dưng đi tặng cả một cổ máy CardioArm đắt tiền cho đất nước của cô gái mà anh ta không hề thích.

Biết ngay mà. Mình cũng đoán chuyện này rồi sẽ xảy ra. Mọi chuyện trong mắt Tina lúc nào cũng màu hồng, như trong truyện của tiểu thuyết. Cái gì cậu ấy cũng có thể suy ra là Tình yêu được mới tài.

Trong khi mình mới là người sáng tác tiểu thuyết lãng mạn.

Anh ấy không hề thích mình ! Không phải thích kiểu đó. Anh ấy làm như vậy là vì mục đích từ thiện là chính. Và cũng vì mối quan hệ ngày xua của hai đứa. Mình chắc đấy.

Hừm, làm sao cậu có thể chắc chắn khi mà cậu thậm chí còn chưa nói chuyện với anh ý.Hai người đã nói chuyện với nhau chưa?

Ờ, chưa. Vẫn chưa. Mà mình cũng không chắc là mình sẽ nói chuyện với anh ý. Bởi vì...để mình nhắc cho cậu nhớ, Tina...mình đang đeo nhẫn hẹn ước với người khác rồi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể tự cho phép bản thân khiếm nhã với người khác! Khi ai đó không ngần ngại gửi tặng cả một cổ máy đắt tiền như CardioArm cho đất nước cậu, điều ít nhất cậu có thể làm là đích thân nói lời cám ơn đối với họ! Chứ có ai bắt cậu phải đi quan hệ với anh ta để báo đáp đâu. Mình cam đoan anh Michael làm vậy không phải vì muốn cậu trả ơn hay gì cả. À, nhưng cậu hoàn toàn có thể hôn cảm ơn anh ấy, nếu muốn.

Ôi giời!

Cậu đang đứng về phe ai thế hả, Tina? J.P hay Michael?

Tất nhiên là J.P rồi ! Bởi vì đó là người cậu đã chọn. Đúng không? Bởi vì nếu đó không phải là người cậu thực lòng muốn chọn thì...thật kỳ cục khi cậu vẫn chấp nhận đeo cái nhẫn anh ta tặng, và còn định làm chuyện đó với anh ta vào tối thứ 7 tới nữa chứ.

Tất nhiên là mìn chọn J.P rồi! Chính Michael là người chia tay với mình trước mà.Cậu quên rồi sao?

Mia, đó là chuyện của 2 năm về trước rồi. Giờ thì mọi chuyện đã khác trước rất nhiều.

Tại sao ai cũng nói như nhau thế nhỉ?

ÔI Chúa ơi! Các cậu ơiiii cuối cùng mình cungc thoát được môn tiếng Đức rồi !!! Từ nay không còn phải đau đầu với cái thứ tiếng khó nhằn này nữa! Ít nhất là với mình! Năm sau vào đại học mình sẽ chuyển sang học tiếng Tây Ban Nha, bởi vì như thế mình sẽ có thể gọi thêm được nhiều món ăn hơn khi tới nghỉ ở Cabo, thay vì mỗi món bánh Taco.

Tin được gửi từ điện thoại di động không dây Blackberry

Lân, cậu có nghĩ là Mia nên gọi điện cho anh Michael để cám ơn vì đã tặng máy CardioArm cho Bệnh viện Hoàng gia Genovia không?

Tùy thôi. Mình cũng nghĩ cậu ấy nên gọi bởi vì anh ý siêu siêu hot ý. Ôi, nói đến Hot lại làm mình nhớ tới món ớt bột siêu cay ở Cabo. Quyết tâm học tiếng Tây Ban Nha cho bằng được, thay vì cái tiếng Đức ẩm ương kia !!!!

Tin được gửi từ điện thoại di động không dây Blackberry

Cậu thấy chưa Mia? Nhắn tin cho anh Michael thôi cũng được. Cám ơn về những gì anh ấy đã làm cho cậu. Như thế cũng tránh làm tổn thương đén J.P. Dù sao cậu cũng đã đi gặp Michael mà không hề nói cho anh J.P biết còn gì. OK, có thể anh Michael làm như vậy vì Lilly kể cho anh ý chuyện cậu ấy nghe lỏm được trong toa-lét nữ hôm trước. Nhưng kể cả khi không có chuyện đó thì vẫn có khả năng anh ấy sẽ tặng cho nước cậu mà. Vì thế hãy cứ gọi cho anh ấy một tiếng.

Óe, cậu nghĩ anh ấy gửi tặng cỗ máy đó là vì Lilly kể cho anh ý chuyện mình nói vẫn còn thích anh ấy á. Ôi, không...Mình chết đâyyyyyyyyyy!!!

Không!Mình chỉ nói CÓ THỂ đó là lý do tại sao anh ấy làm như thế!

Ôi Chúa ơi! Đó chính là lý do tại sao anh ấy làm như vậy! Mình biết mà! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi!!!!

Mia! Mia! Nghe mình nói này...mình dám chắc đó không phải là do. Nhưng...cậu cũng nên gọi cho anh ý và hỏi xem tại sao.

Đợi một chút...Từ nay mình định sẽ đi nghỉ ở Genovia. Năm sau mình nên học tiếng Pháp thì hơn. Tiếng Pháp món bánh Taco gọi là gì nhỉ ?

Tin được gửi từ điện thoại di động không dây Blackberry

Việc đầu tiên sau khi vào đại học năm tới, mình sẽ thay một loạt đám bạn mới. Bởi vì mấy đứa bạn hiện nay của mình đều có suy nghĩ rất không bình thường.

Thứ tư, ngày 3 tháng 5, 4 giờ chiều, trên xe Limo đến gặp bà ở khách sạn Plaza

Anh Sebastian đã chọn ình khoảng hơn chục bộ váy dạ hội từ bộ sưu tầm thời trang mới nhất của mình. Nhiệm vụ của mình là đến chỗ bà và thửu cho sạch mấy cái váy đó.

Mình có linh cảm trông mình sẽ vô cùng kinh tởm, nhưng biết đâu được...có lẽ mình cũng không nên định kiến như thế. Bởi mình cũng khá thích cái váy dạ hội gần đây nhất mà anh Sebastiano chọn ình ( mặc hôm Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo hồi năm thứ nhất. Oài, thời gian trôi qua nhanh thật. Mình có cam rgiacs như mới chỉ ngày hôm qua). Có thể đồ của anh ấy bán ở Wal-Mart thật nhưng như thế không có nghĩa là cái nào cũng xấu.

Suốt cả quãng đường tới chỗ bà, mình chỉ có mỗi việc soạn rồi xóa, xóa rồi soạn mỗi cái tin gửi cho Michael. Lần nào mình cũng thử đọc cho chú Lars nghe trước ( và chú ý nghĩ mình bị hâm. Cũng dám lắm trước giờ mình cũng bao giờ bình thường đâu). Rất khó để soạn cái tin không quá mùi mẫn nhưng vẫn rất chân thành.

Chú Lars nghĩ mình nên gửi cái tin này đi:

Michael thân mến, anh không thể tưởng tượng nổi em đã ngạc nhiên, và vui mừng, đến thế nào khi nghe bố thông báo về món quà bất ngờ mà anh dành cho Bệnh viện hoàng Gia Genovia ngày hôm nay. Những gì anh đã làm cho bố em và nhân dân Genovia thực sự không thể nói hết thành lời. Gia đình em nói riêng và nhân dân Genovia sẽ không bao giờ quên được sự hào phóng này. Cá nhân em rất muốn đích thân nói tiếng cảm ơn với anh (bất cứ lúc nào anh có thời gian). Thân mến, Mia.

Mình nghĩ giọng điệu này có lẽ phù hợp nhất, vừa thân tình vừa lịch sự. Đúng giới hạn mà một cô gái đeo nhẫn hẹn ước có thể gửi ột chàng trai mà không lo bị hiểu lầm. Dù cho cái tin đó có không may bị lọt ra ngoài và rơi vào tay đám paparazzi.

Mình đưa thêm khúc hẹn gặp mặt vào trong đó bởi vì...đó là phép lịch sự tối thiểu cần có, nhất là món quà tặng có trị giá lên tới hơn một triệu đô la Mỹ. Chú không phải là vì mình muốn ở gần Michael, hít hà cái mùi hương quyến rũ của tóc anh. Dù cho chú Lars có nghĩ gì đi nữa (giá mà chú ý không nghe lỏm mấy cuộc chuyện trò của mình với đám bạn. Haizzz, có lẽ đó là một trong những cái nguy hiểm khi có vệ sĩ riêng kè kè bên cạnh).

Phấn ấn nút gửi trước khi mình đổi ý thôi.

Thứ Tư, ngày 3 tháng 5, 4:05 chiều, vẫn trên xe Limo đến gặp bà ở Khách sạn Plaza

Ôi Chúa ơi! Michael đã nhận được tin và nhắn lại ngay ình ! Làm mình cuống hết cả lên (chú Lars ngồi bên cạnh cười ha hả khi thấy cái mặt tái xanh như tàu lá của mình).

Mia, anh cũng rất mong được gặp em "trực tiếp". Tối nay thì sao? Michael.

Tái bút: Không cần phải thay bố hay Genovia cám ơn anh đâu. Anh gửi tặng nó cho bệnh viện bởi anh nghĩ nó có thể giúp được gì đó cho bố em trong cuộc bầu cử sắp tới, và như thế em cũng sẽ hạnh phúc. Vì vậy, em thấy đấy, động cơ của anh hoàn toàn ích kỷ ^^

Giờ mình phải làm sao đây????

Chú Lars chẳng đưa ra được lời khuyên gì hữu ích cả ngoại trừ một lờ động viên rất...không hợp tình hợp lý: "Cô hãy gọi cho cậu ý đi. Rồi tối nay cùng nhau đi chơi".

Nhưng mình không thể đi chơi với anh ý tối nay! Bởi vì mình đã có BẠN TRAI rồi! Hơn nữa, tối nay mình phải đi xem J.P diễn kịch. Mình đã hứa sẽ có mặt để cổ vũ cho anh ý.

Và mình muốn tới ủng hộ cho J.P. Tất nhiên rồi. Chỉ có điều...

Mà ý của anh Michael khi nói "động cơ của anh hoàn toàn ích kỷ" nhỉ? Không lẽ đúng như lời chú Lars nói, Michael gửi máy CardioArm cho Bệnh viện Genovia là vì anh ấy thích mình.

Và anh muốn hai đứa quay lại với nhau?

Không, không. Không thể có chuyện đó được. Chú Lars suốt ngày tập luyện dưới ánh Mặt Trời chói chang của sa mạc nóng bỏng, làm sao hiểu được suy nghĩ của đám tuổi teen bọn mình. Làm gì có chuyện Michael muốn quay lại với một đứa con gái ẩm ương như mình? Lần cuối cùng hai đứa gặp nhau cách đây gần 2 năm và mọi chuyện om sòm lên. Chắc trên đời chẳng anh chàng nào lai đi muốn dính vào một đứa con gái như thế lần thứ hai!

Mặc dù, như bố nói, từ đó tới nay mình đã trưởng thành hơn rất nhiều...

Và bọn mình đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ ở quán Caffe Dante. Nhưng đó là một cuộc hẹn gặp để phỏng vấn.

Phải công nhận tóc của Michael có mùi hương quyến rũ thật! Mình không hy vọng anh ấy cũng có suy nghĩ tương tự với mùi hương của mình!

Chắc mình phải hỏi thêm ý kiến của Tina mới được...mặc dù cô nàng này còn điên hơn mình.

Mình vừa chuyển tiếp thư của Michael sang máy của Tina rồi... Á, đến khách sạn của bà rồi. Haizzz, lại sắp phải chịu đựng hàng giờ thử váy !!! Giờ làm sao còn tâm trí ốt, khi mà trăm thứ chuyện đổ vào đầu ????

Thứ Tư, ngày 3 tháng 5, 8 giờ tối, Nhà hát Ethel Lowenbaum

Khó mà viết cho ra hồn khi mà ở đây, đèn thì tối, kịch thì đang diễn ra. Mình đang phải viết trong ánh sáng leo lét của điện thoại đấy.

Mình biết mình không nên ngời viết nhật ký như thế này - mà phải chăm chú theo dõi vở kịch đang diễn ra trên sân khấu mới đúng. Bởi vì ban giám khảo cũng đã có mặt đông đủ (cũng như bó mẹ của J.P và đám bạn của bọn mình, những người không phải ở nhà ôn thi cuối kỳ) và mình cần phải tỏ ra là đang ủng hộ hết mình cho bạn trai.

Nhưng mình chỉ muốn viết ra hết những suy nghĩ trong đầu về cái tin nhắn của Michael.

Bởi vì trong một phút bồng bột, mình đã không kiềm chế nổi và đem khoe với tất cả những ai có mặt ở chỗ bà chiều nay.

Bà nói điều đó chứng tỏ Michael vẫncòn rất nhiều tình cảm với mình. Nhưng nếu so về mức độ lãng mạn thì "mẩu sắt" thiết-bị-y-tế-trị-giá-một-triệu-đô này không thể sánh với chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương 3 ca-ra kia được.

"Tuy nhiên" - bà vội nói tiếp, như thể sợ bị ai đó cướp lời - "việc cậu Michael đó tự nguyện đem tặng bệnh viện Genovia một thứ quý giá như thế mà không phải đợi cháu có lời nhờ vả...thì quả là đáng kinh ngạc. làm ta bắt đầu tự hỏi không hiểu mình có sai lầm khi đánh giá thấp Cậu Thanh Niên đó không?"

!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đang đứng trên bục cho anh Sebastiano chỉnh lại cái váy, mình suýt té ngửa bởi cái câu cuối cùng của bà. Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay CHƯA BAO GIỜ mình nghe thấy bà thừa nhận sai lầm về BẤT CỨ CHUYWWNJ GÌ!!!!!

Chư một lần luôn.

Nhất là lại được thốt ra từ miệng một người luôn-cho-là-mình-đúng như bà mới choáng chứ! Đúng là chuyện có 1-0-2 trên đời mà!!

"Mia, đúng im đi nào" - anh Sebastiano hốt hoảng kêu lên - "Em có muốn bị ghim đâm vào người như lông nhím không thế hả?"

Dạo này phát âm tiếng Anh của anh ấy có vẻ bớt nông dân đi được một chút thì phải. Ăn nói cũng màu mè hoa văn lên.

"B-b-bà" - mình lập bập nói - "Ý bà là sao? Ch-cháu có nên cho anh Michael thêm một cơ hội nữa không? Cháu có nên trả lại nhẫn cho J.P không?"

Tim mình đập thình thịch như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực, chưa bao giờ mình lai thấy căng thẳng, chờ đợi câu trả lời của bà như lúc này. Thật kỳ lạ, bởi xưa nay mình không hề ĐÁNH GIÁ CAO các lời khuyên của bà, bởi khoảng cách thế hệ giữa bà và mình là quá xa.Chưa kể bà suy nghĩ không giống như những người bà bình thường khác.

"Hừm" - bà ra vẻ suy nghĩ rất đăm chiêu - "phải nói là cái viên kim cương đó to siêu to luôn. Mặt khác, cái "mẩu sắt" thiết bị y tế kia cũng siêu đắt tiền. Nhưng cháu không thể đeo cái cánh tay rô-bốt đó đi khắp nơi được".

Ha, bà mình là người thực dụng như vậy đó.

"À, ta biết rồi. Hãy quan hệ với cả hai người bọn họ, xem ai hơn thì chọn người đó!" - mặt bà đột nhiên sáng bừng lên, như kiểu vừa nghĩ ra một phát minh mới - "Hồi xưa ta cũng áp dụng cách này để lựa chọn giữa hai người nhà Baryshnikov và Gidunov. Họ đều là những chàng trai tuyệt vời".

"BÀ!!!" - mình sốc đến nỗi không thốt thêm được lời nào nữa. Có bà nào lại đi khuyên cháu mình làm một việc như thế?

Không phải là mình cổ ỗ hay gì đâu nhưng mình nghĩ hai người cần phải yêu thương nhau thực sự thì mới nên làm chuyện đó với nhau (thỉnh thoảng mình cũng đã cố gắng giải thích điều đó cho cả Lana, và bà hiểu, nhưng đều tốn công vô ích).

"Sẽ không có chuyện cháu làm chuyện đó với ai đâu, bà khỏi cần bận tâm" - mình gắt lên (lời nói dối thứ 9 của Mia Thermopolis) .

Nhưng không nói thế thì biết làm sao? Mình vừa nhận được tin nhắn của Tina (tối nay cậu ấy cũng tới cùng với Boris. Nhưng tất nhiên bọn mình không thể bàn về chuyện đó. Nhất là trước Mặt J.P và Boris).

Cậu ấy cho rằng tin nhắn của Michael có ý giống như bà nghĩ (nhưng vấn đề là bà mình có bao giờ tỉnh táo mà nghĩ cho thấu đáo được chuyện gì đâu): Michael gửi tặng chiếc CardioArm đó là vì mình.MÌNH!

Tina nói mình cần phải nhắn tin ngay cho Michael và thu xếp hẹn gặp anh ý một buổi càng sớm càng tốt. Bởi vì....

Sau đây là nội dung tin nhắn từ cô bạn mơ mộng của mình:

Cậu không thể để anh Michael chờ đợi trong thấp thỏm như thế. Có thể cậu cho rằng anh ấy chỉ là đang tán tỉnh chơi với cậu...nhưng mình lại không nghĩ vậy. Chứ không tự dưng chẳng ai rỗi hơi vất vả gửi cả một cái máy CardioArm sang tận Genovia...chưa kể lại còn cử riêng một nhân viên kỹ thuật (Midori-váy- siêu-ngắn) sang giúp đỡ.

Cách duy nhất để biết được ý đồ thực sự của anh Michael là gặp mặt anh ấy nói chuyện. Cứ nhìn vào mắt anh ấy là cậu sẽ biết liệu anh ấy đang đừa giỡn hay nghiêm túc với mình.

Chuyện bắt đầu gay cấn rồi đây, Mia: Cậu đang bị GIẰNG XÉ GIƯA HAI NGƯỜI YÊU!!!!

Mình biết, có lẽ cậu đang rất mệt mỏi và bối rối, nhưng thú thật là mình lại đang CỰC KỲ PHẤN KHÍCH VÀ HỒI HỘP với mối quan hệ tay ba này. Mình thật là một đứa bạn tồi đúng không???? OK, xin lỗi, mình phải thôi ngay không nhấp nhổm trên ghế, trước khi bị mấy ông bà đằng sau gõ cho vài cái vào đầu. Nãy giờ họ tỏ ý khó chịu thấy rõ! Và Boris cũng muốn mình tập trung theo dõi vở kịch.

Mình cũng mừng vì ít ra chuyện này cũng có thể khiến ai đó thấy vui, còn bản thân mình thì tất nhiên không thể vui nổi rồi. Và thành thực mà nói mình chẳng hiểu tại sao mấy chuyện như vậy lại xảy đến với mình. Làm thế nào mà mình, Mia Thermopolis, từ một đứa con gái tẻ nhạt nhất quả đất (trừ vụ công chúa) - gần một năm rưỡi qua không hề bước chân ra khỏi nhà vì bận hoàn thành cái đề án cuối cấp nói về lịch sử chế biến dầu ô-liu của Genovia những năm 1254 - 1650 (thực chất là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn lịch sử) - bỗng nhiên trở thành mục tiêu theo đuổi của hai anh chàng vốn là niềm mơ ước của biết bao cô gái?

Thật vô lý!!!

Theo như lời cô bạn thân Tina, thì mình nên hẹn gặp trực tiếp với người mà mình không hẹn-ước-sẽ-đính-hôn...

Nhưng giờ làm sao mình có thể hẹn gặp Michael - khi biết rằng anh và cái mùi hương quyến rũ của tóc anh chính là điểm yếu của mình - và rất có thể anh vẫn còn thích mình...đủ nhiều để gửi tặng đất nước mình cả một cổ máy CardioArm (và một nhân viên chỉ để hướng dẫn các bác sỹ phẫu thuật cách sử dụng)?

Mình không thể làm vậy với J.P. Đành rằng J.P không phải là không có lỗi (mình vẫn không thể tin nổi chuyện J.P vẫn chưa thèm ngó ngàng gì tới cuốn sách của mình), nhưng ít ra anh ấy chưa bao giờ lén đi gặp cô người yêu cũ sau lưng mình (à, ngoài Lilly ra thì làm gì còn cô nào). Nói tóm lại, anh ấy chưa một lần nói dối mình.

Thành thực mà nói, giờ mình không còn thấy chuyện với Judith Gershner có gì là quá nghiêm trọng (như trước đây) nữa, nhất là khi điều đó xảy ra trước cả khi mình nhận lời yêu Michael. Hơn nữa, lúc hai đứa còn đang yêu nhau, mình cũng chưa bao giờ hỏi thẳng Michael về các mối quan hệ trước đây của anh...do đó, về lý thuyết, Michael không hề nói dối mình.

Nhưng vẫn không thể phủ nhận sự thật là đáng ra ngay từ đầu Michael cũng nên chia sẻ thông tin quan trọng đó với mình. Nhất là mấy chuyện nhạy cảm như thế.

Mặc dù đến phút cuối anh ấy có chia sẻ với mình.

Nhưng mình đã cư ử như một đứa trể 5 tuổi bị người khác giật mất đồ chơi. Đúng như Michael đã lường trước.

Ôi, khó nghĩ quá đi. Mình không biết phải làm sao nữa! Mình cần phải nói chuyện này với ai đó đầu óc tỉnh táo một chút - một người không có quan hệ máu mủ gì với mình hay học cùng trường với mình.

Tức là, còn mỗi bác sỹ Knutz. Không hiểu là may hay rủi nữa!

Nhưng phải tới tận thứ 6 mình mới có lịch hẹn với bác ý, và đây cũng là buổi điều trị cuối cùng của mình ở chỗ bác ý.

MAY QUÁ!!!! Từ giờ tới lúc đó mình sẽ phải ngồi một góc tự mình ngẫm nghĩ xem cần phải làm gì.

Có lẽ đó là chuyện mà bất kỳ đứa con gái 18 tuổi và sắp-tốt-nghiệp-trung-học nào cũng phải đối mặt.

(Trong số khán giả có mặt tối nay, có một người trông cực kỳ quen mà nãy giờ mình vẫn không tài nào nhớ ra nổi đã gặp chú ấy ở đâu...cho tới 4 phút trước. Thì ra đó là nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng Sean Penn.

Hèn gì J.P trông căng thẳng đến vậy.

Sean Penn, đạo diễn kiêm diễn viên yêu thích của J.P, đang có mặt ở đây, chăm chú theo dõi buổi biểu diễn tốt nghiệp của anh. Vở Hoàng tử của lòng dân. Hẳn J.P đã kể cho chú ý nghe về vở kịch này hôm sinh nhật mình.

Công nhận chú Penn này siêu nhiệt tình.)

ÔI, chắc mình phải nhắn tin lại cho Michael thôi. Xét cho cùng, mình là người nhắn tin nói muốn gặp anh ý trước mà. Trong khi Michael nhắn lại rất tử tế, rằng anh làm như vậy là vì mình,chứ không phải vì bố hay Genovia, thì mình bặt vô âm tín luôn, sau cái tin nhắn cuối cùng đó.

Cũng biết cưa xử như thế là rất tệ, nhưng thú thực mình chẳng biết phải nói gì cả! Tới giờ phút này, ngoài câu "tối nay em không thể" thì còn biết nhắn gì nữa, bởi cũng đã hơn 8 giờ tối rồi.

Í, nhưng mà đối với sinh viên đại học thì 8 giờ đâu đã phải là tối. Nhỡ đâu Michael không thông cảm ình thì sao???

Nhưng Tina nói đúng. Mình cần phải hẹn gặp anh ấy một buổi.

Hay là nhắn thế này.

Chào anh,Michael! Tối nay em chịu rồi (hiển nhiên) và tối mai lại là buổi biểu diễn cuối năm của Boris (concert được tổ chức ở phòng hòa nhạc Carnegie). Thứ là Ngày Bùng Học của học sinh năm cuối. Anh có rảnh trưa thứ 6 không, đi ăn trưa với em nhé?

Mia.

Bữa trưa là hợp nhất, nhỉ? Không có gì đáng ngờ nếu hai người đi ăn trưa cùng nhau cả, đúng không? Một nam, một nữ di ăn trưa cùng nhau và vẫn có thể là bạn bình thường mà.Chẳng có gì có thể gọi là lãng mạn hay tình ý gì cả.

Được đấy. Gửi đi thôi.

Ngẫm nghĩ lại cũng thấy mình soạn tin rất chuẩn, vừa chân thành mà lại vẫn rất đúng mực. Mình không hề ký tên yêu anh, Mia hay gì hết. Mình cũng không đả động gì tới chuyện anh tặng cỗ máy CardioArm cho Genovia là vì mình, chứ không phải vì bố. Mình nói rất tự nhiên và thoải mái và..,

Á, á, anh ý nhắn lạiiiiiiii. Nhanh quá.

Thứ 6 nhé ! Mình hẹn nhau ở chõ Nhà Thuyền Công viên trung tâm, cạnh hồ lúc 1 giờ nhé? Yêu em, Michael.

Nhà thuyền! Bạn bè bình thường không ai đi ăn trưa ở Nhà thuyền cả. Nếu có thì cũng hiếm lắm...bởi vì muốn ăn ở những chỗ như thế cần phải đặt bàn trước. Mà không khí trong các nhà hàng bên hồ thường khá là....lãng mạn. Kể cả vào buổi trưa.

Và...và...anh ấy lại ký YÊU EM, MICHAEL! Thêm một lần nữa! Tại sao anh ý lần nào cũng nói câu đó thế????

Mọi người đang vỗ tay...

Ặc, không lẽ tới giờ nghỉ giải lao rồi sao?

Thứ Tư, ngày 3 tháng 5, 10 giờ tối, Nhà hát Ethel Lowenbaum

OK.

OK, vở kịch của J,P kể về cuộc đời của một chàng trai giàu có, khôi ngô tuấn tú tên là J.R (kiểu viết tắt rất giống tên của J.P nhá). J.R (do Andrew Lowenstein thủ vai) hiện đang học tai một trường trung học danh tiếng ở thành phố New York, nơi Công chúa của một công quốc nhỏ (giữa lòng Châu Âu) cũng đang tình cờ theo học ở đó. Nửa đầu vở kịch mô tả J.R là một người sống vô cùng cô độc, thú vui duy nhất của cậu là thả chai lọ từ trên mái nhà xuống đường, viết nhật ký và cặm cụi nhặt từng hạt ngô ra khỏi đĩa thức ăn trong căng-tin trường. Điều này khiến cho quan hệ của anh và bố mẹ (hai con người luôn tự ình là trung tâm của vũ trụ) vô cùng căng thẳng. J.R thậm chí đã nghĩ tới chuyện chuyển hẳn tới Florida sống với ông bà ngoại của mình.

Nhưng rồi một hôm, công chúa Rhia (do Stacey Cheeseman thủ vai) trong chiếc váy đồng phục ngắn cũn cỡn (ngắn hơn rất nhiều so với những váy ngắn mà mình từng mặc) tiến thẳng tới chỗ của J.R và mời anh cùng ngồi ăn trưa cùng mình. Và cuộc đời của J.R đã thay đổi từ đó. Đột nhiên anh bắt đầu biết học cách kiềm chế không ném chai lọ xuống đường bừa bãi nữa, mối quan hệ giữa anh và bố mrj được cải thiện rõ rệt và anh không còn muốn chuyển tới Florida sống. Và nửa cuối của câu chuyện chủ yếu xoay quanh chuyện cô công chúa xinh đẹp cuối cùng cũng xiêu lòng trước tấm lòng nhân từ và trí thông minh của anh chàng J.R, và họ đã có một kết cục hạnh phúc đẹp như trong mơ.

Rõ ràng vở kịch này nói về chuyện của mình với J.P. Mặc dù anh ấy cũng đã thay đổi tên họ (chẳng khác là mấy) và một vài tình tiết nhưng nhưng ai chẳng đoán ra được đây là câu chuyện ám chỉ bọn mình.

Đành rằng mình đã quá quen với chuyện mọi người đua nhau làm phim về cuộc đời mình và tự ý thêm thắt rất nhiều tình tiết khong có thực.

Nhưng đó là những người không hiểu gì về mình! Hề không hề có mặt khi những chuyện đó xảy ra.

Còn J.P thì có. Tất cả những tình huống anh ấy cho Andrew và Stancey gặp phải trong vở kịch của mình...Kể cả các câu thoại cũng đều lấy từ ngoài đời thực, từng câu từng chữ J.P và mình đã nói với nhau...Anh ấy để cho nhân vật của mình lặp lại như một cái máy mà không hề phù hợp với khung cảnh tẹo nào!

Ví dụ cảnh công chúa Rhia uống bia say khướt, nhảy nhót điên dại, tự làm trò hề trước mặt anh bạn trai cũ.

OK, đành rằng chuyện đó có xảy ra thật.

Nhưng chẳng phải đây là chuyện cá nhân của hai bọn mình? J.P đâu cần phải phô ra cho bàn dân thiên hạ như thế, nhất là khi phần đông khán giả bên dưới đều là người quen của hai đứa (kể cả khi nhiều người trong số này cũng từng có mặt ở buổi tiệc hôm đó và chứng kiến hết mọi chuyện, nhưng đây là nguyên tắc tôn trọng riêng tư tối thiểu mà ột người bình thường nên có.Huống hồ J.P còn là bạn trai của mình) ?

Trong vở kịch của mình J.P đẫ biến J.R thành vị cứu tinh của công chúa, khi luôn đứng bên cạnh, cổ vũ và động viên cô, như thể cái màn nhảy múa kia đã khiến mọi người xa lánh Rhia, coi cô như một đứa con gái lẳng lơ, đáng ghét. Chỉ có mình J.R là còn tin tưởng và quý mến cô.

Giờ đang đến cảnh Stacey Cheeseman nước mắt lưng tròng giải thích với Andrew Lowenstein rằng cô hoàn toàn hiểu nếu anh không muốn tiếp tiucj ở bên cô. Bởi vì anh sẽ không bao giờ còn có được cuộc sống bình thường nữa. Chấp nhận yêu cô ddoongwf nghĩa với việc anh phải quen với những màn tiệc tùng, nhảy múa thâu đêm suốt sáng, và sự rình rập của đám paparazzi mọi nơi mọi lúc. Và nếu họ kết hôn (!!!!!!!) tất nhiên anh sẽ trở thành Hoàng tử và buộc phải từ bỏ tên họ của mình. Là chồng của Công chúa, anh sẽ luôn phải đi sau vợ một mét rưỡi và không bao giờ được phép chơi những môn thể thao tốc độ, mạo hiểm.

Nhưng Andrew Lowenstein sau đó nắm lấy tay Stacey Cheeseman, âu yếm nhìn vào mắt cô và điềm tĩnh nói: "Anh không quan tâm tới những điều đó", và rằng anh ta yêu cô ấy nhiều tới mức sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vì cô, chấp nhận toàn bộ con người cô, kể cả thói quen tiệc tùng, nhảy nhót kia...

Và giờ thì mị người đang vỗ tay điên đảo sau khi rèm sân khấu hạ xuống và J.P đang đi lên sân khấu cùng các thành viên đội kịch cúi chào khán giả...

Mình thật...Mình thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa...Vở kịch của anh ấy rốt cuộc là nói về bọn mình.

Nhưng không chính xác. Hơn một nửa số tình tiết trong đó, về cơ bản là không hề đúng với những gì đã xảy ra. J.P chỉ đang lái nó theo trí tưởng tượng của anh ấy.

Một người yêu có thể làm thế à?

Có lẽ vậy. J.P vừa làm ngay trước mặt mình đây.

Thứ Tư ngày 3 tháng 5, 11 giờ đêm, ở nhà

Tác giả thân mến

Cám ơn cô đã gửi bản thảo cuốn Chuộc lại con tim cho nhà xuất bản Tremaine. Mặc dù tác phẩm của cô có khá nhiều triển vọng nhưng chúng tôi hiện chưa thể sử dụng nội dung này. Chúng tôi rất lấy làm tiếc, do số luộng bản thảo gửi về Nhà xuất bản hiện đang quá nhiều nên không thể nhận xét chi tiết hơn về tác phẩm của cô.

Cám ơn cô rất nhiều vì đã chọn Tremaine của chúng tôi!

Thân mến

Nhà xuất bản Tremaine

Cám ơn suông như thế thì miến đi, nhà xuất bản Tremaine!

À, vở kịch của anh J.P thành công vang dội.

Và dĩ nhiên đồ án tốt nghiệp của anh ấy được Hội đồng ban giám khảo cho điểm tuyệt đối rồi.

Nhưng đó chưa phải là vấn đề chính của câu chuyện:

chú Sean Penn muốn dựng nó thành phim.

Đạo diến, kiêm diễn viên điện ảnh nổi tiếng Sean Penn - Sean Penn chứ không phải đùa đâu - muốn chuyển thể vở Hoàng tử của lòng dân của J.P thành phim điện ảnh!!!!!

Mình mừng cho J.P. Thật đấy!

Đằng nào thì cũng đã có đầy rẫy phim làm về mình rồi. Thêm một phim nữa cũng có chết ai?

Chỉ có điều...KHI NÀO THÌ MỚI ĐẾN LƯỢT MÌNH?

Khi nào thì mới có người chịu nhìn nhận một chút khả năng của mình? Ngoài chuyện đã mang lại nền dân chủ ột quốc gia nhỏ ở Châu Âu - điều mà nói thẳng ra là chẳng có ai để ý.

Không phải mình muốn than thân trách phận gì đâu (Bởi vì mình có bao giờ nói ra mấy chuyện này với ai đâu, ngoài rên rỉ ỉ ôi với cuốn nhật ký này) nhưng...vì Chúa, thật không công bằng khi một anh chàng viết đại ra cái kịch bản (mà phần lớn là liên quan tới cuộc đời CỦA MÌNH, mà anh a ít nhiều đã ĐÁNH CẮP để đua vào vở kịch), tung nó lên sân khấu và rồi nhận được hợp đồng làm phim cùng Sean Penn.

Trong khi mình đầu tắt mặt tối như một nô lệ để hoàn thành cuốn sách của minhftrong nhiều tháng, mà chẳng có một nhà xuất bản nào chịu để mắt tới.

Thật bất công!

Mình cũng nói thẳng luôn: mình không hề thích cái phim Into the wild của Sean Penn tẹo nào.

Mặc dù nó được giới chuyên môn đánh giá rất cao và giành được rất nhiều giải thưởng! Nhưng mình vẫn thấy phim Enchanted (Chuyện thần tiên ở New York) hấp dẫn hơn, với nhiều màn nhảy múa, hát hò rất đỉnh của cô công chúa, con sóc con và mọi người trong Công viên Trung tâm.

Đó là cảm nhận của riêng mình!

Một lúc sau J.P hùng dũng đi tới và hỏi xem mình thấy vở kịch như thế nào ("Anh chủ yếu nhấn mạnh vào quá trình tự khám phá bản thân của con người" - anh giải thích - "Cuộc hành trình của một thanh niên từ một cậu nhóc con dần trở thành người lớn và người phụ nữ đã giúp anh ta thoát khỏi tuổi thơ đầy cay đắng và nhận thức được ý nghĩa của việc trưởng thành...và cuối cùng là trở thành một hoàng tử". Anh ấy tuyệt nhiên không đả đọng gì tới chuyện timg hiểu về mấy màn tiệc tùng , nhảy nhót).

Tất nhiên mình đã nói với anh ấy là mình rất thích. Chứ còn biết nói gì nữa? Mình nghĩ, nếu câu chuyện này không phải nói về mình, có lẽ mình cũng sẽ thích thật. Ngoại trừ vụ cô công chúa trong vở kịch này có hơi không bình thường, lúc nào cũng cần bạn trai ở bên cạnh xử lý hộ mọi chuyện. Trong khi mình ngoài đời không hoàn toàn giống như vậy. Mình chưa bao giờ cần ai phải cứu giúp hay làm gì cả.

Nhưng giờ không phải à thời điểm thích hợp để đưa ra mấy lời nhận xét, góp ý. Cúng may là mình không buột miệng nói hớ ra câu gì, bởi vì J.P có vẻ rất ưng khi nghe mình bảo thích vở kịch đó. Anh ấy muốn mình cùng đi ăn tối cùng chú Sean Penn và Andrew Lowenstein, nhân tiện thảo luận luôn về hợp đồng làm phim. Chú Sean Penn đã mời tất cả mọi người, kể cả các thành viên của Hội đòng giám khảo tới quán Mr Chow's để ăn mừng.

Nhưng mình đã từ chối, lấy lý do cần phải về nhà ôn bài chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kỳ môn Tâm lý ngày mai.

Cũng biết làm như vậy là không được thân thiện cho lắm, nhất là khi mình khong hề phải chuẩn bị bài cho bài kiểm tra môn Tâm lý ngày mai. Môn đó mình nắm rõ như trong lòng bàn tay. Dù sao mình cũng từng là bạn thân trong nhiều năm với cô bạn có bố mẹ đều là bác sỹ tâm lý mà. Rồi mình lại còn hẹn hò với anh trai cô ấy nữa. Chưa kể hơn hai năm nay mình đang phải điều trị tâm lý.

Xem ra J.P không hề nghĩ xa tới thế, bởi anh ấy chỉ hỏi đúng một câu: "Em có chắc là không muốn đi không, Mia?" rồi cúi xuống hôn tạm biệt mình và nhanh chóng chạy ra cửa cùng Stacey Cheeseman, Andrew Lowenstein và bố mẹ - nơi hàng trăm phóng viên,báo chí đang chờ để chụp hình.

Không ngờ sự kiện này lại thu hút sự quan tâm của giới truyền thông nhiều đến vậy. Trên đường ra xe limo, mình nhận được hàng tá câu hỏi đại loại như: "Cô cảm thấy như thế nào khi bạn trai cô viết kịch nói về cuộc đời cô và sắp được chuyển thể thành phim điện ảnh do đích thân ngài Sean Penn làm đạo diến?"

Mình trả lời là mình rất vui và tụ hào về anh ấy, tất nhiên đó là Lời nói dối thứ 10 của Mia thermopolis .

Giờ thì mình không biết đâu là thật đâu là giả nữa rồi.

Làm sao mình có thể ngủ cho nổi khi mà trong đầu mình chỉ văng vẳng cái tin nhắn của Michael.

Tái bút: Không cần phải thay bố hay Genovia cám ơn anh đâu. Anh gửi tặng nó cho bệnh viện bởi anh nghĩ nó có thể giúp được gì đó cho bố em trong cuộc bầu cử sắp tới, và như thế em cũng sẽ hạnh phúc. Vì vậy, em thấy đấy, động cơ của anh hoàn toàn ích kỷ ^^

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trích đoạn trong cuốn Chuộc lại con tim

Tác giả Daphne Delacroix

Anh có thể cảm nhận được cơ thể của cô đang nóng bừng lên vì căng thẳng. Và khi định lùi ra xa khỏi anh, hai việc đồng thời đã xảy ra, làm tiêu tan ý định bỏ chạy của cô. Đầu tiên là thân hình cao lớn, đồ sộ của con violet đứng sừng sững sau lưng. Con ngựa cái thản nhiên đưa mắt nhìn hai người, đủng đỉnh gặm cỏ, nhất quyết không chịu tránh sang một bên. Và việc thứ hai là: hai tay của Hugo đã kịp ôm chặt lấy Finnula, gần như nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, cùng lúc đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.

Finnula ú ớ cố giẫy ra nhưng nhanh chóng bị khuất phục bởi nụ hôn cuồng nhệt khó lòng cưỡng nổi kia...Hoặc Finnula là người thích được hôn, hoặc là cô thực sự có cảm tình với anh chàng lạ mặt này, dù chỉ mới chớm nở. Bởi vì ngay giây phút môi anh chạm vào môi cô, Finnula lập tức ngả đầu vào cánh tay anh, môi khẽ mở ra đón nhận nụ hôn một cách rất bản năng. Bản thân Hugo cũng cảm nhận thấy được sự mê mẩn trong cô, khi mà mới vài giây trước hai tay cô còn cố đẩy anh ra, giờ đọt nhiên choàng lên ôm chặt lấy cổ anh kéo sát về phía mình.

Môi họ hòa quyện vào nhau, đam mê, cuồng nhiệt như hai kẻ yêu nhau lâu ngày mới gặp lại. Hugo có cảm giác như đang đánh mất dần cái tính tự chủ vốn không dễ lung lay trước bất kỳ người con gái nào, dù cho họ có đẹp đến mấy. Và rồi nụ hôn của anh bỗng dồn dập và mạnh mẽ hơn, hai tay anh vuốt dọc hai bên lườn,, xuống tới hông và đột nhiên nhấc bổng cả người cô lên.

Finnula ghì chặt anh vào lòng, chân siết chặt hai bên hông. Hugo hơi ngả hẳn người cô ra phía trước, đắm đuối hôn lên má, lên mí mắt và lên cổ cô. Phản ứng của Finnula khiến anh vô cùng ngạc nhiên và càng thêm phấn khích. Nhất là khi cô đưa hai tay ôm lấy mặt anh, hôn tới tấp lên mặt, mũi và mắt anh. Cử chỉ ngọt ngào, đang yêu ấy khiến anh không còn ý thức được bất cứ chuyện gì xung quanh. Chưa bao giờ Hugo lại có cảm giác thèm khát và ham muốn ai đến thế.

Vẫn ôm chặt cô trên một tay, anh khéo léo dùng tay còn lại nhẹ nhàng mở từng cúc áo trên người cô...

Bạn đang đọc Nhật kí công chúa của Meg Cabot
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.