Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

08 -

Phiên bản Dịch · 11529 chữ

Thứ Năm, ngày 4 tháng 5, giờ kiểm tra cuối kì môn Tâm Lý

Hãy nói về MHC (Majoy Hist patibility Complex) - phức hợp tương thích mô chính.

Quá đơn giản!

Phức hợp tương thích mô chính (Majoy Hist patibility Complex, MHC)hay ở người còn được gọi là kháng nguyên bạch cầu người (Human Leucocyte Antigen, HLA) là một nhóm gen mã hóa cho các protein trình diện kháng nguyên trên bề mặt tế bào của đa số động vật có xương sống. Những protein này đóng vai trò quan trọng trong tổ chức miễn dịch của cơ thể cũng như những cơ chế giao tiếp giữa các tế bào. Chúng có thể diệt các mầm bệnh hoặc các tế bào yếu. Nói cách khác, nhón gen MHC giúp cho hệ miễn dịch phát hiện và tiên diệt các mầm bệnh.

Các nghiên cứu gần đây để chứng minh, MHC còn đóng vai trò quan trọng, thông qua khứu giác (hay cảm nhận về mùi) trong việc lựa chọn bạn tình lý tưởng. Khoa học đã chứng minh, nhóm gen MHC của bố mẹ càng đa dạng và khác nhau bao nhiêu thì hệ miễn dịch của con cái càng khỏe bấy nhiêu. Điều thú vị là con người có xu hướng lựa chọn bạn tình có nhóm gen MHC khác hẳn với mình. Các nghiên cứu lâm sàn cho thấy khi người con trai càng có nhóm gen MHC khác với người nữ bao nhiêu (không tính tới chất khử mùi hay nước hoa), thì bằng khứu giác của mình, anh ta càng có khả năng phát hiện ra cô gái đó chính xác bấy nhiêu.Những nghiên cứu này đã được tiến hành thử nghiệm nhiều lần và đều cho kết quả như nhau. Chuột và cá đã...

Ôi.

Chúa.

Ơi.

Thứ Năm, ngày 4 tháng 5, giờ kiểm tra cuối kì môn Tâm Lý

Mình biết làm gì bây giờ?

Thật vô lý. Chuyện này không thể xảy ra với mình được. Làm gì có chuyện mình đang chịu sự tác động của phức hợp tương thích mô chính liên quan tới Michael. Đúng là... đúng là nực cười mà!!!

Tuy vậy... nếu không phải như vậy thì tại sao mình lại bị cuốn hút - OK, nói đúng hơn là ám ảnh - bởi mùi hương quyến rũ của anh?

Tác động của nhóm gene MHC đã giải thích mọi chuyện. Michael chính là người có nhóm gene MHC trái ngược hoàn toàn với mình! Hèn gì sau ngần ấy thời gian, mình vẫn không sao quên được anh ấy! Điều đó không phụ thuộc vào bản thân mình, hay trái tim, hay trí óc mình... mà nó nằm trong gene của mình, ngày đêm gáo thét đòi mình tìm lại cho được một nửa có mâu gene hoàn toàn trái ngược kia!

Tương tự với trường hợp của J.P? Điều này đã lý giải chính xác tại sao mình chưa bao giờ có chút hấp dẫn thể xác nào với anh ấy cả... Ở J.P mình chỉ thấy cái mùi như mùi thuốc tẩy khô. Nói tóm lại, bọn mình có nhóm gene MHC quá gần, quá tương thích nhau... từ mái tóc vàng, màu mắt nhạt, và vóc dáng dong dỏng. Giống như có người đã nhận xét khi thấy hai đứa cùng nhau đi xem kịch, gần 2 năm về trước - "Hai người đó là một cặp tình nhân rất hấp dẫn. Cả hai vừa cao ráo vừa có chung mái tóc vàng".

Chẳng trách J.P và mình chưa bao giờ vượt qua được giai đoạn cơ bản đầu tiên, khi mà các phân tử trong người hai đứa không ngừng gáo thét PHẲN ĐỐI! PHẲN ĐỐI! KHÔNG ĐƯỢC QUAN HỆ VỚI NHAU!

Vậy mà mình lại là đứa khởi xướng ra vụ thuê phòng khách sạn hậu prom cơ đấy.

Tất nhiên phải trang bị đầy đủ các biện pháp phòng ngừa rồi.

Nhưng nếu sau này J.P và mình kết hôn, những đứa con của bọn mình sẽ phải thừa hưởng nhòm gene này.

ÔI CHÚA ƠI! Thật không muốn con cái mình phải thừa hưởng bộ gene khiếm khuyết như thế chút nào. Nhỡ không may chúng cũng bị mất rung động về mặt khứu giác giống như mình thì sao? Mặc dù chúng có thể vô cùng hoàn hảo về khuôn mặt và vóc dáng - giống như LANA!!!!!

Phải nói đó là khiếm khuyết về gene cực kì nghiêm trọng. Một đứa trẻ khi được sinh ra quá hoàn hảo rất có thể lớn lên sẽ như quái vật gớm ghiếp trông phim Cloverfield (Thảm họa diệt vong), đáng ghét giống y Lana suốt 17 năm đầu đời (cho tới khi được mình thuần hóa dần). Hãy cứ lấy Lana làm ví dụ: sinh ra trong một gia đình hoàn hảo, sở hữu một khuôn mặt và thân hình hoàn hảo, bảo sao cậu ta chưa bao giờ biết tới cái gọi là cơ chế tự đương đầu - điều mà mình đã quá quen thuộc suốt 18 năm qua. Những người xinh đẹp thường xuyên được tung hô và tán thưởng bởi vẻ bề ngoài của họ, nên không bao giờ nghĩ tới chuyện cần phải tỏ ra hài hước hay cảm thông với những người khác. Việc gì họ phải làm thế? Họ quá hoàn hảo rồi mà.

Do đó, về lý thuyết mà nói, khi một người sinh ra có vẻ bề ngoài quá hoàn hảo, như đứa con tương lai của mình và J.P, nếu không cẩn thận tương lai họ sẽ trở thành một con quái vật... và nhóm gene của mình biết điều đó.

Nhưng vậy có thể lý giải được tại sao mỗi khi hôn J.P, mình không bao giờ có cảm giác rộn ràng như khi hôn Michael... BỞI VÌ NHÓM GENE CỦA MÌNH KHÔNG MUỐN MÌNH SINH RA NHỮNG CON QUÁI VẬT ĐỘT BIẾN GENE!!!!!!!!!

Mình phải làm sao đây????? Chưa đầy hai ngày nữa mình sẽ làm chuyện đó với một người có cùng nhóm gene MHC!!!!

NGƯỢC LẠI HOÀN TOÀN VỚI NHỮNG GÌ NGƯỜI TA VẪN NÓI VỀ PHỨC HỢP TƯƠNG THÍCH MÔ CHÍNH!

Trong khi người có nhóm gene MHC không tương thích với mình lại là anh chàng đã chia tay với mình gần hai năm về trước!

Người, mà cho dủ bà và cô bạn thân nhất mình có nghĩ xiên xẹo thế nào đi nữa, KHÔNG HỀ yêu mình nhưng lại muốn làm bạn với mình.

Không sai, J.P và mình lại có quá nhiều điểm tương đồng về tính cách - cả hai đứa đều thích viết lách, phim ảnh, và đặc biệt là vở kịch Người đẹp và Ác thú.

Trong khi Michael và mình về cơ bản là không có điểm chung, ngoại trừ tình yêu bất tận với bộ phim Buffy the Vampire Slayer và Chiến tranh các vì sao (ba tập phim gốc, không tính mấy tập prequel).

Vậy mà mình lại có một điểm yếu không thể chấp nhận được, mỗi khi đứng trước anh ấy. Đúng vậy! Mình thừa nhận! Mình không thể cưỡng lại nổi hương thơm quyến rũ của anh. Minh bị cuốn vào anh như cái cách công chúng Mỹ bị cuốn vào nữ diễn viên Tori Spelling.

Mình cần phải chống lại sự quyến rũ ấy. Mình cần phải khắc phục điểm yếu này. Mình không thể nuôi dưỡng thứ cảm xúc với một người con trai vốn đã biết là không phù hợp với mình ( ngoại trừ khía cạnh về gene)

Nhưng nếu mình không đủ mạnh mẽ và tỉnh táo thì sao?

Thứ Năm, ngày 4 tháng 5, giờ kiểm tra môn Tâm lý

Mia, tin đó có thật không? Chuyện vở kịch của anh J.P sẽ được chuyển thể thành phim ý?

Cậu làm mình hết hồn! Tina, giờ mình không có thời gian nói về chuyện đó đâu. Mình vừa mới phát hiện ra J.P va mình hoàn toàn không hợp nhau, xét về khía cạnh nhóm gene MHC mà nói... hay nói đúng hơn là nhóm gene của bọn mình quá giống nhau thì có. Con cáo của tụi mình sẽ là kết quả của một sự đột biến gene, giống như Lana vậy! Anh Michael thật ra mới là nửa kia hoàn hảo của mình, nếu xét theo nhóm gene MHC! Đó là lý do vì sao mình luôn bị ám ảnh bởi mùi hương của anh ý! Và mỗi khi ở gần anh mình luôn cư xử như một con dở hơi, ngốc nghếch. Tina, đời mình vậy kể như xong.

Mia... cậu lại ngất rồi...

Không hề - không hiểu à? Điều đó đã lý giải được MỌI CHUYỆN! Từ chuyện tại sao mình chưa bao giờ cảm thấy bị cuốn hút bởi J.P đến chuyện tại sao mình không thể quên được Michael... Ôi, Tina ơi, mình đang bị cầm tù bởi chính nhóm gene MHC của mình. Mình cần phải đấu tranh CHỐNG LẠI nó. Cậu giúp mình nhé?

Cậu cần giúp gì không? Hay mình gọi cho bác sĩ Knutz nhé.

Không! Tina - nghe này... À, mà thôi. Mình vẫn ổn. Cứ coi như mình chưa nói gì đi.

Tại sao mọi người luôn cho là mình bị điên trong khi giờ mình thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết? Không lẽ Tina và mọi người không hiểu được rằng mình chỉ là một đứa con gái bình thường với những nỗi lo bình thường như bao người khác. Mình đã 18 tuổi và mình biết cần phải làm gì.

Mặc dù trong tình huống này thì mình không thể làm gì hết.

Ngoại trừ việc tránh thật xa khỏi Michael Moscovitz.

Không thể tin được hồi đó mình lại đi tặng nước hoa cho J.P để cải thiện tình hình, trong khi ngay từ đầu chuyện này chẳng có chút liên quan gì đến các loại nước hoa. Dù ình có thay đổi bao nhiêu loại nước hoa đi chăng nữa thì kết quả luôn luôn sẽ vẫn là như vậy. Tất cả đều đã nằm trong gene của anh ấy.

Ai mà ngờ được cơ chứ?

Nếu không nhờ bài kiểm tra ngày hôm nay.

Mặc dù kiến thức này mình đã biết từ lâu.

Có lẽ tại mình có quá nhiều việc phải suy nghĩ từ chuyện giúp bố tranh cử đến chuyện chọn trường đại học nào cho năm sau...

Đây là lỗi của hệ thống giáo dục Mỹ. Tại sao phải đợi tới học kì cuối của trung học mới dạy bọn mình về mấy chuyện MHC này? Thông tin hữu ích ấy có lẽ đã giúp mình được rất nhiều, từ năm cuối lớp 9 chẳng hạn!

Câu hỏi lớn đặt ra hôm nay là: bữa trưa ngày mai, làm thế nào để mình không bị quyến rũ bởi mùi hương của Michael?

Không biết nữa, có lẽ mình phải tìm cớ ngồi càng xa anh ấy càng tốt. Và chắc chắn là lần này sẽ không có màn ôm ấp chào hỏi nào hết. Nếu anh ấy ngỏ ý muốn ôm chào tạm biệt, mình sẽ nói là mình đang bị cảm cúm.

Đúng thế! Cứ thế đi. Lấy lý do không muốn anh ý bị lây bệnh.

Mình thật đúng là thiên tài!

Không thể tin nổi người đại diện cho khối tốt nghiệp phát biểu trước toàn trường lại là Kenneth. Đáng ra nên là mình mới phải. Nếu họ cần người nói về những bài học CUỘC SỐNG.

Thứ Năm ngày 4 tháng 5, giờ ăn trưa

Bố lại vừa gọi thông báo thêm tin về nhà Moscovitz.

Lần này tin về Lilly.

Sao cứ lần nào đang chuẩn bị ăn lại có tin về gia đình ấy, hết anh rồi lại đến em. Chắc từ mai hẳng cần mua đồ ăn làm gì cho nó phí ra, vì lần nào mình cũng không làm rơi đĩa hay đồ ăn xuống sàn... do quá sốc.

À, mà ngày mai là ngày bùng học của học sinh năm cuối... nên đây có lẽ là lần cuối cùng mấy chuyện như thế xảy ra với mình.

"Con còn nhớ chuyện cô bé quay phim tất cả mọi người trong bữa tiệc sinh nhật không?" - đó là câu đầu tiên bố nói với mình sau khi mình bắt máy. Vậy mà mình cứ đinh ninh là bà có chuyện gì cơ đấy.

"Vầng..." - mình đưa tay lên nhặt mấy cọng sa-lát ra khỏi tóc. Những người khác cũng đang nhìn mình đầy phẫn uất vì đã làm rơi đĩa sa-lát, tung tóe hết lên cả tóc họ. Mặc dù đó không hẳn là lỗi của mình. May là còn chưa rơi bát Fiesta Taco đấy.

"Lilly đã biên tập lại thành một đoạn phim quảng cáo cho chiến dịch tranh cử của bố. Đêm qua đoạn phim đó đã được phát trên các đài truyền hình ở Genovia".

"Ối, không phải chứ?" - mình nao lòng. Làm ấy cậu bạn cùng bàn tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra - ngoại trừ J.P, bởi anh ấy cũng đang bận rộn nói chuyện điện thoại đúng lúc đó.

"Là chú Sean" - anh phân trần - "Anh phải nghe cuộc này. Anh sẽ quay lại ngay" - rồi anh ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài nghe điện thoại.

"Hậu quả tồi tệ tới mức nào hả bố?" - mình hỏi. Giới truyền thông cho rằng số phiếu bầu của bố đã tăng lên đáng kể là nhờ sự quyên tặng hào phóng của Michael.

Nhưng anh René vẫn đang dẫn đầu về số phiếu.

"Không" - giọng bố nghe rất lạ có gì đó phấn khởi là đằng khác - "Con hiểu nhầm rồi Mia. Lilly làm như vậy là để ủng hộ cho bố. Chứ không phải chống lại bố".

"Cái gì cơ ạ?" -mình thì thào không ra tiếng- "Bố vừa nói gì?"

"Là thật đấy" - bố nói tiếp - "Bố chỉ nghĩ là con cần phải biết. Bố cũng email cho con cái link rồi đấy. Đoạn phim đó rất dễ thương. Không hiểu cô bạn của con lấy đâu ra thời gian mà hoàn thành nó trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Có phải con nói Lilly đang chủ trì một chương trình riêng ở Hàn Quốc không? Bố nghĩ các cộng sự của cô bé bên đó và cả bên này đã giúp đỡ biên tập, chỉnh sửa rất nhiều".

"Bố" - tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, không sao thở nổi - "Con phải đi đây..."

Và rồi mình cúp máy, vào mạng check mail ngay lập tức. Bỏ qua mấy cái thư của bà về việc váy áo cho buổi prom và lễ tốt nghiệp (trong khi mình đã có áo dành riêng cho lễ tốt nghiệp rồi), mình nhấp chuột vội vào email của bố và thấy đường về quảng cáo của Lilly.

Bố nói đúng. Công nhận cái clip đó dễ thương thật...

Mặc dù chỉ là đoạn phim 60s giới thiệu các nhân vật nổi tiếng có mặt tại buổi sinh nhật đầu tuần vừa rồi của mình - các cặp vợ chồng nhà Clinton, Obama, Beckham, Oprah, Brad và Agelina, Mandonna, Bond và rất nhiều người khác - tất cả đều nói những điều tốt đẹp và đầy chân thành về bố, về những gì ông đã làm cho đất nước Genovia trong quá khứ và kêu gọi người dân Genovia nên bỏ phiếu ủng hộ ông. Xen kẽ những lời tán dương và ca tụng đó là hình ảnh đất nước Genovia xinh đẹp (mà Lilly đã tranh thủ chụp được trong thời gian tới nghỉ ở Genovia cùng với mình hồi trước), với bờ biển trải dài cát trắng, làn nước xanh ngắt, lấp lánh dưới ánh Mặt Trời, và cung điện hoàng gia nguy nga, tráng lệ, không một chút dấu tích bào mòn của thời gian.

Ở đoạn cuối của clip hiện ra một dòng chữ rất điệu "Hãy bảo vệ kì quan lịch sử của Genovia. Hãy bầu cho Hoàng tử Philippe".

Khi những giây phút cuối cùng của bản nhạc nền - mà mình không khó để nhận ra đó là một bản ballad Michael sáng tác hồi còn trong band nhạc Skinner Box - kết thúc, mắt mình đỏ hoe vì xúc động.

"Ôi, các cậu ơi" - mình nghẹn ngào - "Các cậu phải xem cái này đi".

Và rồi mình chìa điện thoại khoe với mọi người. Sau khi xem xong ai cũng cảm động ứa nước mắt. Ngoại trừ J.P, nãy giờ vẫn chưa buồn quay lại và Boris, người miễn nhiễm với các loại cảm xúc, trừ phi nó liên quan tới Tina.

"Tại sao cậu ấy lại làm như thế?" - Tina ngạc nhiên hỏi.

"Cậu ấy vốn là người nhiều ý tưởng mà". - Shameeka nói như đúng rồi - "Cậu quên à? Trước khi mấy chuyện này xảy ra."

"Mình cần phải đi tìm cậu ấy." - mình lấy tay lau nước mắt.

"Tìm ai?" - J.P hỏi. Rốt cuộc thì anh ấy cũng nói chuyện xong với chú Sean Penn.

"Lilly" - mình trả lời - "Anh xem cậu ấy làm gì này" - mình đưa cho anh ấy xem đoạn quảng cáo của Lilly.

"Ừm..." - J.P khẽ nhíu mày - "cũng... được đấy."

"Chỉ được thôi ư?" - mình phẫn nộ thốt lên - "Phải nói là quá đỉnh ý. Em cần phải đi cám ơn cậu ấy".

"Anh lại không nghĩ thế" - J.P với tay chặn mình lại - "Cô ấy nợ em điều này. Sau tất cả những gì cô ấy làm với em. Em còn nhớ vụ trang web đó chư?"

"Chuyện đó lâu rồi mà" - mình phản đối.

"Ờ, ngay cả thế" - J.P vẫn không chịu thua - "Nếu anh là em, anh vẫn sẽ phải cảnh giác. Dù sao cô ấy vẫn là một người nhà Moscovitz".

"Ý anh nói thế là sao?" - mình quay ngoắt người lại nhìn thẳng vào mắt J.P.

J.P nhún vai nói: "Có lẽ em là người hiểu rõ nhất, Mia. Em không nghĩ là Lilly làm vậy là muốn em báo đáp gì đó cho cô ấy sao?. Cũng giống như cái cách mà anh Michael vẫn thường làm, không phải sao?"

Mình trân trối nhìn J.P, sốc không nói được lời nào.

Mà có lẽ mình không nên quá ngạc nhiên như vậy. J.P đang nói về Michael, người đã làm vỡ trái tim mình thành hàng nghìn mảnh vụn... những mảnh vụn mà J.P đã tốt bụng giúp đỡ nhặt nhạnh và gắn chúng lại với nhau.

Tuy nhiên, trước khi mình kịp nói tiếng nào,Boris đã chen vào: "Lạ thật, vậy mà mình lại không thấy thế chút nào. Anh Michael đã vui vẻ ình ở nhờ cả học kì tới mà không đòi hỏi cái gì hết."

Câu nói đó của Boris khiến cả lũ đồng loạt quay ngoắt sang nhìn chằm chằm vào cậu ý, như thể cậu ấy là một cái cột đèn đột nhiên biết nói.

Tina là người đầu tiên bừng tỉnh khỏi cú sốc đó.

"CÁI GÌ?" - cậu ấy kêu lên - "Cậu sẽ cùng sống với anh Michael Moscovitz cả học kì tới á?"

"Ờ" - Boris trông có vẻ ngạc nhiên hơn cả Tina khi phát hiện ra bạn gái mình chưa biết chuyện đó. "Mình không kịp nộp đơn đăng kí vào kí túc xá của trướng Juiliard và họ cũng không còn phòng đơn. Không đời nào có chuyện mình ở chung với BẠN CÙNG PHÒNG đâu. Vì thế Michael nói mình có thể ở tạm cái phòng còn trống của anh ấy cho tới khi tìm được phòng đơn ở kí túc xá. Căn hộ của anh ấy trên phố Spring đẹp kinh khủng. Còn siêu rộng nữa chứ. Có khi cả ngày cũng không nhìn thấy mặt nhau."

Mình liếc nhìn Tina. Chưa bao giờ thấy hai mắt của cô nàng mở to như thế. Không hiểu là đang giận dữ hay hoang mang nữa.

"Vậy là suốt thời gian qua" - Tina gằn từng chữ - "cậu bí mật làm bạn với anh Michael đằng sau lưng Mia sao? Và không hề nói gì với mình?"

"Chẳng có gì là bí mật cả" - giờ đến lượt Boris tự ái - "Mình và anh Michael vẫn luôn là bạn bè, sau khi mình gia nhập ban nhạc của anh ấy mấy năm trước. Chuyện này chẳng có gì liên quan tới Mia cả. Chẳng có ai bỏ bạn bỏ bè chỉ vì anh ta chia tay với bạn gái cả. Và còn rất nhiều việc khác mình không hề kể cho cậu nghe. Mấy chuyện con trai! Cậu cũng đừng gây áp lực ình trong ngày hôm nay. Tối nay mình phải biểu diễn rồi, tinh thần cần phải được thoải mái..."

"Chuyện con trai?" - Tina đứng phắt dậy cầm lấy túi xách - "Cậu không cần phải kể ình về mấy chuyện ấy! Cậu muốn tinh thần thoải mai không muốn bị gây áp lực chứ gì? Tùy tâm nhé! Tôi sẽ đi khỏi đây, để cậu khỏi phải thấy căng thẳng"

"Tina" - Boris thở dài cái thượt.

Nhưng khi Tina đứng dậy hậm hực lao ra khỏi căng-tin thì anh chàng mới nhận ra là cậu ấy nói thật, chứ không phải dọa nạt kiểu hờn dỗi. Hiển nhiên là Boris cuống cuồng chạy đuổi theo rồi.

"Hai người đó" - J.P lắc đầu ngao ngán.

"Vâng" - mình cũng gật gù phụ họa, trong khi đầu đang nghĩ về chuyện xảy ra cách đây gần hai năm, khi Boris đến trước mặt mình và giục mình viết thư lại cho Michael (bởi anh ấy liên tục viết thư ình trong khi mình không đủ tự tin để trả lời thư anh).

Khi ấy mình đã tự hỏi không hiểu tại sao Boris thậm chí còn biết chuyện Michael đã viết thư ình. Cứ ngỡ Tina kể cho cậu ý cơ đấy.

Nhỡ mình nhầm thì sao? Nhỡ anh Michael chủ động kể cho Boris nghe thì sao? Bởi vì họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên trao đổi các thông tin...

... về mình.

Nhỡ Boris, suốt thời gian qua chỉ giả vờ lấy cớ tập luyện violon trong phòng chứa đồ lớp Năng khiếu & Tài năng, nhưng thực chất là để do thám mình dùm cho anh Michael?

Và giờ Michael dành cho cậu ấy cả một phòng riêng trong căn hộ sang trọng tại khi SoHo để trả ơn!

Mình có đang nghiêm trọng hóa vấn đề - như mọi lần - không nhỉ?

Cá nhân mình nghĩ những gì J.P vừa nói không phải là sự thật - về chuyện anh em nhà Moscovitz làm gì cũng có mục đích và mong muốn được trả ơn. Đành rằng Michael đúng là đã muốn làm chuyện đó với mình khi hai đứa còn đang hẹn hò (nếu đó là điều J.P muốn ám chỉ... và mình nghĩ J.P nghĩ thế thật).

Và mình cũng vậy. Có lẽ khi ấy mình vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện đó, như là bây giờ. Nhưng Michael và mình trước giờ vẫn luôn hấp dẫn nhau một cách kì lạ, không sao cưỡng lại nổi.

Sau ngày hôm nay mình đã lý giải được lý do tại sao.

Và rồi mọi chuyện càng lúc càng rối tinh hết cả lên. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao Lilly làm clip quảng cáo giúp bố? Tại sao Michael lại tặng cho bệnh viện Genovia cái máy CardioArm.

Tại sao tất cả mọi người nhà Moscovitz đột nhiên đối xử với mình tốt đến vậy?

Thứ Năm, ngày 4 tháng 5, 2 giờ chiều, hành lang

Mình đang dọn dẹp tủ đựng đồ.

Ngày mai là ngày Bùng học rồi (mặc dù về lý thuyết mà nói, không hề có ngày nào gọi như thế cả) và mình không có bài kiểm tra cuối kì nào chiều nay. Vì thế đây là thởi gian duy nhất mình có thể làm chuyện này - và cũng là lần cuối cùng mình sống trong cái chốn ngục tù này (trừ phi trong lễ tốt nghiệp ở công viên Trung tâm trời đổ mưa).

Dù sao cũng cảm thấy một chút nuối tiêc gì đó.

Xét cho cùng đây không hẳn là "địa ngục trần gian" như mình vẫn nghĩ. Hay nói đúng hơn không phải lúc nào cũng tệ như thế. Mình từng có những khoảng thời gian khá vui vẻ ở đây. Không quá nhiều nhưng cũng không phải là không có. Mình đã phải vứt đi cả tấn giấy nháp mà mình và Lilly và Tina hay viết cho nhau trong giờ (trước khi có điện thoại di động và nhắn tin), rồi còn rất nhiều thứ khác mà mình không sao luận ra nổi là cái gì (đáng ra mình phải dọn dẹp cái tủ này thường xuyên hơn một chút. Trông nó chẳng khác gì cái ổ chuột. Hay là có chuột trong này nhỉ?)

Í, đây là vỏ hộp kẹo Whitman's Sampler (trống) ai đó tặng mà mình đã ăn rỗng ruột mà quên không vứt bỏ. Rồi còn mấy cành hoa khô mốc meo quặt quẹo tới mức không thể nhận dạng ra nổi loại hoa gì. Sao mình không để ý hơn tới đổ đạt của bản thân nhỉ? Chỉ cần cho nó vào giữa mấy trang sách, như cách bà vẫn dạy và ghi lại xem đó là loại hoa gì, ai đã tặng ình để mình có thể luôn trân trọng nó như một kỉ niệm đáng nhớ.

Không hiểu lúc đó mình đã nghĩ gì mà dúi nó không thương tiếc vào trong tủ đựng đồ như thế? Giờ thì nó đã mục nát và mình không còn cách nào khác ngoài việc vứt nó vào túi đựng rác mà bác Kreblutz, tổ trưởng tổ vệ sinh, đã đưa ình.

Mình đúng là một đứa không ra gì. Không chỉ vì mình không biết quan tâm tới đổ đạt của mình, mà còn vì... rất nhiều lý do khác mà giờ đã rõ mười mươi.

Mình phải làm sao đây? MÌNH PHẲI LÀM SAO ĐÂY?

Mình nhìn xung quanh tìm Lilly nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cô nàng. Có lẽ chiều nay cậu ấy có bài kiểm tra.

(Tuy nhiên mình có tình cờ gặp Boris và Tina. Họ đã làm lành với nhau. Nếu không họ đã không ôm hôn nhau âu yếm như thế ở cầu thang tầng 3. Mình đã quay lưng bỏ đi chỗ khác, trước khi hai người đó nhìn thấy.).

Chắc mình sẽ gọi cho cậu ấy (Lilly ý). Nhưng... mình không biết phải nói gì với cậu ấy nữa. Cảm ơn à? Chẳng tự nhiên tẹo nào...

Trong khi tất cả những gì mình muốn nói là... tại sao? Tại sao cậu lại tốt với mình đến kì quái thế?

À, có lẽ mình sẽ hỏi trực tiếp anh trai cậu ấy và bữa trưa ngày mai. Nếu anh ấy biết. Sau khi mình cảnh cáo anh ấy về vụ cảm cúm. Và đề nghị anh ấy ngồi xa xa mình ra.

Thôi, chuyện đó để sau. Mai tính tiếp.

Cảm giác một mình lang thang ở hành lang trong khi các bạn khác đang trong lớp như thế này thật lạ. Cô Hiệu trưởng Gupta rõ ràng nhìn thấy mình nhưng không hề nói gì, kiểu "Tại sao em không ở trong lớp thế, Mia? Em có thẻ ra ngoài không đấy?". Ngược lại, cô chỉ "Ồ, chào em, Mia" rồi rảo chân đi tiếp, mặt đầy căng thẳng. Cũng chẳng trách sắp đến lễ tốt nghiệp rồi mà, cô ý lo lắng cũng phải (lại nhắc tới tốt nghiệp - MÌNH SẼ CHỌN TRƯỜNG NÀO ĐÂY?????), làm gì có thời gian để ý đên chuyện một cô công chúa đang tha thẩn ngoài hành lang.

Hoặc là thế, hoặc là mình trông không giống một người có thể gây ra chuyện gì nguy hiểm. Nhất là khi mình sắp tốt nghiệp tới nơi rồi.

Lại còn có một chú vệ sĩ kè kè bên cạnh nữa chứ.

Có thể một ngày nào đó mình sẽ viết một cuốn sách về chủ đền này. Những cung bậc cảm xúc phức tạp mà một cô gái sắp tốt nghiệp trung học đã phải trải qua, trong khi đang dọn dẹp tủ đựng đồ, chia tay mái trường trung học để tới một khung trời mới rộng mở hơn... mối quan hệ yêu/ghét với nơi này... Một mặt cô luôn mong muốn được rời khỏi đây, nhưng mặt khác... cô lại cảm thấy lo sợ khi phải rời đi, sải cánh bay tới một nơi hoàn toàn mới mẻ và lạ lẫm. Cô ghét cái hành lang dài dằng dặc, xám xịt và bốc mùi này, nhưng đồng thời... lại vô cùng yêu mến nó. Ở một mức độ nào đó.

Hỡi những chú sư tử Einstein, chúng tôi luôn ở bên bạn

Đi nào, dũng cảm lên, đi nào, dũng cảm lên, đi nào, dũng cảm lên

Hỡi những chú sư tử Einstein, chúng tôi luôn ở bên bạn

Xanh và vàng, xanh và vàng, xanh và vàng

Hỡi những chú sư tử Einstein, chúng tôi luôn ở bên bạn

Chúng ta mãi là một đội, không ai có thể thuần phục nổi

Hỡi những chú sư tử Einstein, chúng tôi luôn ở bên bạn

Hãy cùng nhau chiến thắng trận này!

Tạm biệt, TH Albert Einstein. "Cậu" rất tệ. Và tôi ghét "cậu".

Nhưng... tôi biết tôi sẽ nhớ cậu nhiều.

Thứ Năm, ngày 4 tháng 5, 6 giờ chiều, ở nhà

Cô Delacroix thân mến,

Chúng tôi gửi kèm đây bản thảo tác phẩm của cô. Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi phải nói rằng vào thời điểm hiện tại nội dung đó không phù hợp với kế hoạch xuất bản của chúng tôi. Hy vọng rằng cô sẽ may mắn hơn với các nhà xuất bản khác

Thân mến,

Nhà xuất bản Heartland Romance

Mình phải giấu lá thư đó không để J.P - đang có mặt ở đây - thấy được. Sau giờ học hôm nay anh ấy ghé qua nhà thăm mình. Đây là lần đầu tiên trong nhiều tháng nay anh không phải ờ lại trường tập kịch hoặc mình không phải học làm công chúa, hoặc một trong hai đứa không có hẹn với bác sĩ tâm lý.

Vì thế anh đã tới chơi.

Giờ anh đang ở phòng khách nói chuyện với mẹ và thầy G về hợp đồng phim ảnh. Trong khi mình đang "thay đồ để đi xem buổi hòa nhạc của Boris".

Nhưng rõ ràng là mình chưa hề thay gì hết. Vì còn bận ngồi ghi lại chuyện vừa xảy ra khi J.P tới: mình đã cố gắng rất rất nhiều để ép nhóm gene MHC của mình có chút phản ứng với J.P, bằng cáh làm theo cách Tina đã làm khi nhìn thấy Boris trong bộ đồ bơi.

Đúng vậy. Mình gần như nhảy bổ vào J.P.

Hay nói đúng hơn là cố gắng làm như vậy. Mình chỉ nghĩ đơn giản là nếu có thể khiến cho J.P hôn mình - thực sự hôn mình như cái cách Michael vẫn thường hôn mình mỗi lần hai đứa gặp nhau ở kí túc xá của anh - thì mọi chuyện có khi sẽ ổn. Và mình sẽ không cần nghĩ cách giả vờ bị cảm cúm ngày mai lúc đi ăn trưa với anh Michael. Hay phải lo lắng sẽ quá bị cuốn hút vào anh ấy nữa.

Nhưng cách ấy đã không có tác dụng.

Không phải J.P xô mình ra hay cự tuyệt gì mình. Trái lại anh ấy hôn mình say đắm là đằng khác. J.P đã rất cố gắng. Cố gắng thực sự.

Nhưng cứ vài chục giây anh lại ngừng giữa chừng đề huyên thuyên về bộ phim sắp tới của mình.

Nghe cứ như đùa, nhưng đó là sự thật 100%

Anh không ngừng nói chuyện chú Sean đề nghị anh tham gia viết kịch bản cho bộ phim (nghe nói viết kịch bản khác hẳn với viết kịch. J.P sẽ phải viết lại toàn bộ từ đầu và theo định dạng khác hẳn).

Thậm chí anh ấy còn đang cân nhắc tới chuyện chuyển tới kinh đô điện ảnh cho gần với đoàn làm phim.

Và xin hoãn học chậm một năm để có thể tập trung cho bộ phim. Đại học khác với trung học là ở chỗ đó, bạn có thể đi học bất cứ lúc nào bạn thích.

Trong khi không phải ai cũng có cơ hội trở thành nhà viết kịch bản trẻ nổi tie71ng ở Hollywood.

Và J.P đã rủ mình đi cùng. Tới Hollywood.

Làm mịnh cục hết cả hứng!

Có thể có nhiều cô gái thích được bạn trai - người đã kì công dựng lên cả một vở kịch nói về mình và sắp sửa được chuyển thể thành phim điện ảnh do đích thân Sean Penn làm đạo diễn - đề nghị cùng hoãn đai học lại một năm và chuyển tới sống ở Hollywood cùng anh ta.

Nhưng mình, một kẻ thất bại nhất hành tinh này, chỉ thốt được lên mỗi câu: "Tại sao em phải làm thế?" trước khi nhận ra sự thiếu tế nhị ngu ngốc của mình. Cũng bởi tại khi đó mình đâu có tập trung nghe anh ấy nói gì đâu. Mình còn đang mãi nghĩ về... ừm, nói chung là mấy chuyện không liên quan gì dến Hollywood.

Và cũng bởi vì mình là một đứa chẳng ra gì.

"Bởi vì em yêu anh" - J.P đành phải nhắc lại ình nhớ. Hai đứa đang nằm trên giường của mình, còn Louie Mập thì đang gầm gừ bên ngoài cửa sổ. Nó rất ghét ai khác ngoài mình nằm trên cái giường đó - "Và em muốn động viên anh".

Mặt mình đỏ bừng lên, thấy tội lỗi vì đã thốt lên những lời khi nãy.

"Không" - mình thanh minh - "Ý em là em biết làm gì ở Hollywood bây giờ?"

"Viết lách" - J.P nói - "Có thể không phai là tiểu thuyết lãng mạn. Bởi vì thẳng thắn mà nói anh nghĩ em có thể viết ra được những tác phẩm còn giá trị hơn thế nhiều..."

"Anh thậm chí còn chưa đọc sách của em" - mình nhắc lại cho J.P nhớ, tự dưng thấy tự ái khủng khiếp. Những tác phẩm có giá trị hơn thế là sao? Anh ấy còn chưa đọc sáh của mình mà. Tiểu thuyết lãng mạn cũng rất giá trị! Với những người thích thể loại này.

"Anh biết" - J.P ngửa cổ cười vang. Nhưng không có vẻ gì là mỉa mai châm chọc mình - "Anh sẽ đọc nó, anh thề đấy. Chỉ là gần đây anh bận rộn với vở kịch và các bài kiểm tra cuối kì quá thôi. Và anh dám chắc đó là cuốn tiểu thuyết hay nhất mọi thời đại. Ý anh hồi này là em có thể sáng tac ra cái gì đó nặng kí hơn một chút. Cái có thể thay đổi cả thế giới."

Nặng kí hơn một chút? Anh ấy đang nói cái quái gi thế không biết? Hay có thể là những gì mình đã làm cho thế giới này vẫn chưa đủ? Mình đã biến Genovia thành một nước dân chủ lập hiến đó còn gì. Không phải là cá nhân mình đứng ra làm nhưng ít nhất mình cũng góp một phần không nhỏ. Còn nữa, khi bạn viết ra một tác phẩm hay có thể khiến người đọc cảm thấy yêu đời và vui vẻ hơn mỗi khi họ buồn chán, nhưng thể cũng được gọi là thay đổi thế giới rồi.

Em cũng nói luôn cho anh biết: Em đã xem vở Hoàng tử của lòng dân của anh và nói thẳng ra là nó sẽ chẳng làm được gì để thay đổi tế giới HAY khiến cho người xem cảm thấy phấn chấn, vui vẻ hơn. Nghe có vẻ hơi phũ phàng một chút như đó là sự thật. Cả vở kịch chẳng toát lên được điều gì - ngoài việc làm cho người xem cảm giác rằng tác giả đã đánh giá quá cao về bản thân mình.

Ôi xin lỗi. Mình không có ý đó. Coi như không tính.

Thay vào đó mình chỉ ngọt ngạt kiểu: "J.P em cũng không biết nữa. Không đời nào có chuyện bố mẹ chấp nhận cho em chuyển tới Hollywood với anh đâu. Cả hai đều rất muốn em học đại học mà".

"Đành là thế" - J.P vẫn tiếp tục nài nỉ - "Nhưng tạm hoãn lại một năm thì có chết ai. Hơn nữa có trường nào ra hồn chịu nhận em đâu"

Hơi bị khinh nhau rồi đấy.

Đáng ra đó là cơ hội tốt để mình nói ra sự thật với J.P rằng: "Em đã hơi phóng đại khi nói rằng không được trường nào nhận".

Vậy mà mình vẫn không mở miệng ra được. Thay vào đó, mình rủ J.P ra phòng khách xem chương trình Người thực - việc thực: Tôi từng lạm dụng thuốc Oxycontin, bởi vì mình không muốn tiếp tục tranh luận với anh ý nữa.

Sau khi xem xong tập phim vừa rồi của chương trình Người thực - việc thực, mình đã ngộ ra một điều: mình sẽ không bao giờ nghiệm ngập (hiển nhiên rồi), và rằng viết lách chính là chất gây nghiện đối với mình - một việc mà mình thực sự yêu thích và có thể làm được.

Ngoài chuyện hôn Michael, tất nhiên. Nhưng giờ mình không thể làm điều đó được nữa.

Thứ Năm, ngày 4 tháng 5, 9 giờ tối, trong toa-lét nữ, phòng hòa nhạc Carnegie

ÔI CHÚA ƠI!

Mình cứ nghĩ buổi hòa nhạc tối nay sẽ cực kì tẻ nhạt nhưng mình đã lầm to.

À, không tính phần nhạt nhẽo - nó vẫn chán như thường. Căn bản mình đã nghe những bản nhạc đó không dưới một triệu lần trong lớp NK&TN (mặc dù nghe âm thanh vẳng ra từ phòng thay đồ khác hẳn với khi nghe trong phòng hòa nhạc Carnegie, giữa một rừng fan hâm mộ, ăn mặc cầu kì, tay cầm CD in hình Boris - BORIS - trên bìa đĩa, đang phấn khích gọi vang tên cậu ấy. Thật kì quặc! Chỉ là Boris Pelkowski thôi mà. Sao mấy người này hành động như thể cậu ấy là một ngôi sao nổi tiếng không bằng. VÔ LÝ hết sức!)

Nhưng việc tất cả những người mình biết ở TH AE đang có mặt đông đủ ở đây - bao gồm cả hai anh em nhà Moscovitz - đó mới là điều đáng nói. Mình không hề nghĩ là họ sẽ tới.

Mình biết, thật sai trái khi cảm thấy hân hoan, vui sướng khi nhìn thấy bạn trai cũ khi đang hẹn hò với người khác.

Nhưng đó không phải là lỗi của mình. Tại nhóm gene MHC đó chứ!

Tuy nhiên, bọn mình ngồi cách xa nhau cả chục hàng ghế, vì thế không phải lo sẽ lại bị mê hoặc hoặc bởi mùi hương có tên Michael. Trừ phi lát nữa hai đứa vô tình gặp nhau ở bên ngoài cổng nhà hát. Nhưng khó lắm!

Tối nay Michael đi có một mình. Không có cô gái nào cặp kè bên cạnh cả. Có lẽ tại chị Midora váy siêu ngắn kia còn đang bận rộn bên Genovia.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong đầu mình vẫn vẩn vơ tự hỏi: không biết có phải do trong tin nhắn mình nói sẽ đi xem buổi hòa nhạc của Boris tối nay nên Michael mới tới một mình?

Và rồi đột nhiên mình nhớ ra mấy câu Boris nói chiều nay, rằng hai người bọn họ sẽ ở chung nhà từ năm tới. Có lẽ đó mới là lý do tai sao Michael xuất hiện ở đây. Để ủng hộ ột người bạn.

Mình đúng là ngu thật, tự dưng đi nuôi hy vọng hão THÊM MỘT LẦN NỮA.

Chắc phải quay ra phòng hòa nhạc thôi. Mình không muốn tỏ ra khiếm nhã, hí hoáy ngồi viết nhật kí trong khi đáng ra phải làm ra vẻ đang chăm chú theo dõi mới đúng. Nhưng...

KHOAN.

Ôi Chúa ơi.

Mình nhận ra đôi giày đó.

Thứ Năm, ngày 4 tháng 5, 9 giờ 30 tối, trong toa-lét nữ, phòng hòa nhạc Carnegie

Lilly vừa đi khỏi.

Mình đã đúng: đó là giày của Lilly.

Ngay khi cậu ấy từ trong buồng vệ sinh đi ra mình lập tức bước tới đối chất.

Dùng từ "đối chất" không chính xác. Đúng hơn là mình đã hỏi về đoạn phim quảng cáo làm cho bố. Tại sao cậu ấy lại làm như vậy.

Ban đầu Lilly cứ chối đây đẩy và nói rằng đó là quà sinh nhật dành tặng ho mình.

Đúng là hôm ở phòng biên tập của tờ The Atom, lúc mình tới nộp bài phỏng vấn Michael, cậu ấy cũng nói là sẽ có quà sinh nhật ình. Và rằng để làm được điều ấy cậu ấy phải có mặt tại buổi tiệc sinh nhật. Chứ không hề nói sẽ tặng ình TẠI bữa tiệc sinh nhật. Khúc tặng quà đó đều do mình suy diễn cả thôi.

Nhưng... tại sao các năm trước thì không, năm nay lại có quà? Mà lại là một món qua ý nghĩa đến nức nớ như thế?

Lilly tỏ vẻ khó chịu thấy rõ khi mình vẫn nhằng nhẵng hỏi lý do. Có lẽ giờ cô nàng đang hối hận vì đã đứng dậy vào toa-lét và không may gặp phải mình.

Bởi vì cứ nghĩ lại mà xem, mỗi lần cậu ấy đi toa-lét là đều có mặt mình trong đó.

Như thể hai đứa bọn mình có thần giao cách cảm ý.

Lần này khi không có Kenneth lởn vởn bên cạnh hỏi mấy câu rất vô nghĩa về chuyện mình và J.P, đại loại kiểu "hai người còn cặp với nhau không?"...

Mình đã chắc mẩm là Lilly sẽ không trả lời câu hỏi đó và quay lưng bỏ đi như không có chuyện gì.

Cậu ấy trong có vẻ đang đấu tranh tư tưởng rất ghê, vì mình thấy hai cái lông mày nhíu lại, môi bặm chặt kiểu nửa muốn nói nửa không.

Cuối cùng, Lilly thở dai cái thượt miễn cưỡng nói "OK. Nếu cậu nhất quyết muốn biết, Mia... Là anh mình nói phải đối xử tử tế với cậu".

"Phải mất vài giây mình mới hiểu ra ý của Lilly: "Anh cậu nói..."

"... rằng mình cần phải đối xử tử tế với cậu" - Lilly nhắc lại.Mặt cậu ấy khó chịu thấy rõ. Như thể đáng ra mình phải biết chuyện đó từ lâu lắm rồi mới đúng - "Anh ấy đã phát hiện ra vụ trang Web, ok?"

À, cái này thì mình hiểu. "Trang toighetmiathermopolis ý hả?"

"Ờ" - nét mặt cậu ấy đột nhiên dịu lại, trông có vẻ hơi ngượng khi nhắc tới nó - "Anh ấy đã rất cáu khi biết chuyện đó. Mình thừa nhận... việc làm đó đúng là hơi trẻ con thật".

Anh Michael đã phát hiện ra trang toighetmiathermopolis rồi ư? Nghĩa là trước đó anh ý không hề hay biết? Vậy mà mình đã cho rằng không ai trên thế giới này lại không biết đến cái trang web đó cơ đấy.

Anh ấy lại còn yêu cầu Lilly phải đối xử tử tế với mình?

"Nhưng" - mình vẫn chưa thể tiêu hóa ngần ấy thông tin trong cùng một lúc. Mình giống như cái sa mạc lâu ngày không có giọt mưa nào... và khi mưa xuống, thì lại quá nhiều không thể thấm hết một lúc. Sớm muộn gì cũng sẽ bị lở đất hoặc ngập úng - "Nhưng... tại sao cậu lại giận mình đến thế? Mình thừa nhận là mình đã cư xử như một con điên với anh cậu. Nhưng sau đó mình đã vô cùng ân hận và tìm mọi cách để làm lành với anh ấy. Chính Michael là người nói không. Vậy cậu còn giận mình chuyện gì mới được chứ?" - Đây là điều bao lâu nay mình vẫn luôn thắc mắc - "Hay là... hay là vì anh J.P?"

Mặt Lilly đột nhiên tối sầm lại. "Cậu không biết?" - giọng cô nàng đanh lại - "Thật sự không biết tí gì?"

"Không" - mình lắc đầu. Mình không biết thật. Mà cậu ấy cũng chưa trả lời câu hỏi của mình - "Ý cậu là mình cần phải biết cái gì?"

"Cả đời mình" - Lilly lạnh tanh nói - "chưa bao giờ gặp một ai ngu ngốc như cậu Mia ạ".

"Hả?" - mình vẫn chưa hiểu. OK, mình biết mình ngu ngốc. Mình biết chứ! Lâu nay mình vẫn luôn bị coi là một đứa lập dị, dở người mà. Ai khiến cậu ấy nhấn mạnh lại làm gì. Thay vào đó, giúp mình có hơn không - "Mình ngu ngốc về chuyện gì?"

Đúng lúc đó có người đẩy cửa vào phòng và mình nghĩ Lilly quyết định là cậu ấy đã nói đủ, nên chỉ lắc đầu và bỏ ra ngoài.

Để mình đứng trơ khất một chỗ tự hỏi: mình cần phải biết điều gì? Tại sao Lilly lại nói ngu ngốc, mà là chuyện gì mới được chứ?

Xem nào, mình bắt đầu hẹn hò với J.P ngay sau khi hai người đó chia tay. Nhưng khi ấy Lilly đã không thèm nói chuyện với mình rồi. Vì thế chắc chắn không phải lí do này.

Tại sao không nói quách ra cho rồi, cứ phai lấp la lấp lửng như thế. Cậu ấy mới là thiên tài, chứ không phải mình. Thật không công bằng khi mấy người thiên tài luôn đòi hỏi người khác phải thông minh và nhanh trí như họ! Trí não của mình chỉ đủ dùng, làm sao theo kịp những bộ óc phi thường như anh em nhà ấy. Không phải nhận mình là một đứa khá sáng tạo nhưng chỉ dừng lại ở mức sáng tác tiểu thuyết lãng mạn thôi! Chứ mấy thứ bác học kiểu IQ hay SAT thì mình xin kiếu (hiển nhiên rồi)

Bao năm này mình cũng CHƯA BAO GIỜ hiểu được Lilly.

Hay anh trai của cậu ấy. Ví dụ, tại sao Michael lại quan tâm tới chuyện em gái cậu ấy có đối xử tử tế với mình hay không?

Ối, mình nghe có tiếng vỗ tay ! Phải quay về chỗ ngồi thôi...

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 5, 1 giờ sáng, ở nhà

Mình đã sai khi cho rằng có thể tránh xa nửa MHC của mình.

Sau khi buổi hòa nhạc của Boris kết thúc, mọi người ùa lên sân khấu chúc mừng cậu ấy (không ngờ nó lại thành công ngoài sức tưởng tượng như thế).

Mình đang đứng cạnh J.P , trò chuyện với Tina và Boris thì thấy anh Michael và Lilly đi lên sân khấu chúc mừng Boris.

Biết nói sao nhỉ?

Lilly là bạn gái cũ của Boris (anh chàng này đã từng điên tình tới mức làm rơi cả quả địa cầu lên đầu, sau khi bị Lilly đá), còn J.P là bạn trai cũ của Lilly và Michael là bạn trai cũ của mình. Ẳ, à, Kenny cũng từng là bạn trai cũ của mình nữa.

"Sự hội ngộ của những người cũ"?

Không khí lúc ấy phải nói là siêu căng thẳng ý. Mọi người nhìn nhau một cách ngượng ngùng.

May là Michael không có màn ôm hôn chào hỏi hay nói mấy câu kiểu "Ồ, chào em, Mia. Hẹn gặp em bữa trưa ngày mai nhé". Anh ấy chắc cũng hiểu những chuyện như thế mình không thể đem ra thảo luận với bạn trai mình.

Trái lại, anh chào hỏi mọi người rất tự nhiên, chứ không quay lưng bỏ đi như tối hôm sinh nhật của mình (tại sao tối đó anh lại làm như thế? Chắc không phải như Tina nghĩ đâu. Làm gì có chuyện anh bỏ đi vì không thể chịu đựng nổi phải chứng kiến cảnh mình tay trong tay với J.P. Bởi vì anh chẳng có biểu hiện gì là khó chịu khi thấy mình đi cùng J.P tối nay cả)

Trong khi đó Lilly làm mặt lạnh tanh khi nhìn thấy J.P - nhưng có hơi mỉm cười với mình.

Chỉ có Tina là căng thẳng thấy rõ (thật lạ, bởi cậu ấy là người duy nhất trong hội không phải đối mặt với anh chàng bạn trai cũ nào cả). Cô nàng bắt đầu luyên tha luyên thuyên về hội đồng giám khảo - những người trong có vẻ vẫn chưa kịp hồi lại sau bữa ăn tối qua củng chú Sean Penn - đến nỗi mình phải kéo cậu ấy ra một góc và nhẹ nhàng trấn an: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi.Shhh. Cậu bình tĩnh lại đi. Buổi hòa nhạc kết thúc tốt đẹp rồi. Boris đã đạt điểm tối ưu...."

"Nhưng" - Tina khẽ liếc mắt ra hiệu qua vai - "Tại sao anh Michael và Lilly lại có mặt ở đây? Tại sao?".

"Anh Michael là bạn của Boris. Cậu quên rồi à? Từ học kì năm tới hai người đó sẽ ở chung nhà, cho đến khi Boris tìm được phòng riêng trong kí túc xá còn gì".

"Mình cần phải được nghỉ ngơi" - Tina nhăn nhó - "Mình thực sự phải cần nghỉ ngơi thư giãn đầu óc".

"Chịu khó thêm một chút nữa!" - mình an ủi cô bạn thân - "Mai là ngày Bùng họ rồi".

"Cậu sẽ làm chuyện đó với anh J.P đấy hả?" - đột ngột Tina thay đổi chủ đề - "Thật không, Mia?"

"Tina" - mình thì thào - "cậu có cần lấy thêm loa để cho cả hội trường này nghe thấy luôn không?"

"Úi, xin lỗi. Chỉ là mình không nghĩ cậu đưa ra quyết định đúng đắn thôi" - Tina hạ giọng - "Đừng làm chuyện đó chỉ vì cậu thấy cần phải làm hay là vì không muốn bị coi là đứa con gái cuối cùng trong lớp mình vẫn còn trong trắng, hoặc không muốn là đứa duy nhất trong trường Đại học chưa từng quan hệ với ai... Hãy chỉ làm chuyện đó bởi vì cậu muốn, và bởi vì cậu thấy một sự khao khát cháy bổng trong lòng. Khi mình nhìn cậu và anh J.P, mình không nghĩ... Mình không nghĩ là cậu muốn, Mia ạ. Mình không thấy có một chút đam mê nào trong mắt cậu. Trong cuốn sách của mình, cậu viết rất nhiều về sự đam mê, nhưng mình nghĩ cậu chưa thực sự cảm nhận được nó. Khi ở bên J.P".

"OK" - mình vỗ nhẹ vào tay Tina - "Mình phải về đây. Nói dùm với Boris là buổi hòa nhạc rất tuyệt vời. Mình về trước nhé."

Tiếp đó mình gọi chú Lars và anh J.P, cáo lỗi với mọi người để về trước. Trong khi đó vẫn cố gắng đứng càng xa Michael càng tốt, làm sao để không ngửi thấy mùi hương của anh là ổn.

Mình đã rất cố gắng tìm kiếm một chút cái gọi là đam mê khi hôn tạm biệt anh ở trước cửa nhà.

Mình nghĩ cũng có "cảm giác" gì đó.

Hình như là cái ghim cài mà người giặt ủi ở nhà Reynolds - Abernathy đã dùng để giữ cho cổ áo của J.P được phẳng. Nó làm xước hết cả ngón tay mình lúc vòng tay ôm lấy cổ anh.

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 5, 9 giờ sáng, ở nhà

Không thể tin được.

Mẹ vừa ngó đầu vào phòn giục giã: "Mia dậy đi con".

"MẸ. Con không tới trường hôm nay đâu. Hôm nay là ngày Bùng học của học sinh cuối cấp mà. Mặc kệ cho nó có được công nhận hay không. Con là học sinh cuối cấp. Vì thế con sẽ bùng học ngày hôm nay. Mẹ ĐỪNG CÓ GỌI CON DẬY nữa.

"Không, không. Có người bên nhà xuất bản gọi điện nói muốn gặp Daphne Delacroix"

Mình vẫn tưởng là mẹ đang đùa. Không thèm nhúc nhích!

Cho tới khi mẹ thề thốt là đang nói rất nghiêm túc.

Mình lổm ngổm bò ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại uể oải nói: "Alo?"

"Xin hỏi có phải Daphne đấy không?" - một người phụ nữ hớn-hở-quá-mức vang lên.

"Ừm, vâng" - mình vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

"Tên thật của bạn không phải là Daphne Delacroix đúng không?" - người phụ nữ đó cười vang.

"Cũng không hẳn" - mình liếc vội xem tên người gọi tới. Thấy ghi là Nhà xuất bản Avon.

Nhà xuất bản Avon là nơi xuất bản hơn nửa số truyện tiểu thuyết lịch sử lãng mạn mình đã đọc trong suốt thời gian nghiên cứu tìm tòi tư liệu cho cuốn sách của mình. Có thể nói đây la một nhà xuất bản lớn của dòng tiểu thuyết lãng mạn.

"Xin tự giới thiệu mình là Claire French" - người phía đầu dây bên kia vui vẻ nói tiếp - "Mình đã đọc xong cuốn Chuộc lại con tim, và mình gọi tới để đề nghị được xuất bản cuốn sách này.

Thề là khi ấy mình vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nghe loáng thoáng là cô ấy muốn được xuất bản cuốn sách mình. Nhưng chắc chắn là mình nghe nhầm hay sao ý chứ.

Làm gì có chuyện một Nhà xuất bản nào chịu đồng ý xuất bản sách của mình? Lại còn gọi điện từ sáng sớm như thế này.

"Xin lỗi, chị nói sao cơ ạ?" - mình hỏi lại.

"Mình gọi điện đề nghị được kí hợp đồng xuất bản sách với bạn" - cô Claire vẫn vui vẻ giải thích - "Một hợp đồng xuất bản đàng hoàng. Nhưng bên mình cần biết tên thật của bạn. Vì thế nếu không phiền xin hãy cho biết tên thật của bạn là gì?"

"Ừm, là Mia Thermopolis ạ"

"À, xin chảo Mia" - và rồi cô ấy nói một tràng về tiền công, hợp đồng, ngày xuất bản,... Tất nhiên là mình không hiểu gì, bởi vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Ừm..." - mãi mình mới thốt lên được một câu - "Em có thể xin số điện thoại của chị được không? Em sẽ gọi lại cho chị sau".

"Tất nhiên rồi" - cô ý vui vẻ đọc ình số máy lẻ - "Rất mong nhận được tin của bạn".

"OK" - mình nói - "Cám ơn chị rất nhiều".

Và mình dập máy.

Duỗi chân nằm dài trên giường, mình quay sang nhìn Louie Mập đang tí tởn cuộn tròn trên gối, mặt trông rất phởn.

Rồi mình đột nhiên dùng sức gào lên một tiếng thật to, làm mẹ, Rocky và Louie Mật hoảng hồn. Louie Mập thì lao vội xuống khoải giường lủi ra ngoài, đám chim bồ câu bên người cửa sổ tung cánh bay dáo dác

Không thể tin nổi.

Cuối cùng thì mình cũng nhận được một lời mời xuất bản.

Và... số tiền họ đưa ra cũng không phải là nhiều. Nếu mình phải kiếm sống bằng nghề viết lách thực sự thì chắc là số tiền ấy mình sẽ không trang trả nổi quá 3 tháng - nhất là ở cái thành phố New York đắt đỏ này. Hiển nhiên, muốn trở thành nhà văn, bạn sẽ phải vừa sáng tác vừa làm đủ các công việc khác để kiếm đủ tiền trả tiền nhà hàng tháng... Ít nhất là trong giai đoạn đầu sự nghiệp.

Nhưng mình thì khác. Đằng nào thì mình cũng định quyên tặng toàn bộ số tiền kiếm được từ việc xuất bản sách cho quỹ Hòa Bình Xanh... Vì thế, họ muốn trả bao nhiêu chẳng được?

Yay, sắp có người mua sách của mình rồi!!!!

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 5, 11 giờ trưa ở nhà

Mình cảm giác toàn thân như đang bay bổng...

Vì hạnh phúc! Hôm nay là ngày đẹp nhất của cuộc đời mình!!! Ít ra là trong suốt 18 năm có mặt trên Trái Đất này.

Thật đấy. Không có gì làm hỏng tâm trạng vui sướng như bây giờ của mình. KHÔNG CÁI GÌ. KHÔNG MỘT AI.

Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Việc đầu tiên mình làm là nói với mẹ và thầy G về vụ hợp đồng xuất bản, là nhấc điện thoại gọi ngay cho Tina: "Tina, cậu không thể tin nổi đâu. Mình vưa nhận được lời mời xuất bản sách!!!!"

"THẬT Á??? ÔI CHÚA ƠI! MIA, QUÁ TUYỆT Ý" - Tina hét ầm ỹ vào điện thoại.

Sau đó bọn mình rú tít tít mù với nhau hơn 10 phút qua điện thoại, trước khi mình cúp máy gọi điện cho J.P. Về lý mà nói thì mình nên gọi cho J.P đầu tiên dẫu sao anh ý là bạn trai của mình. Nhưng mình lại quen biết với Tina lâu hơn.

Vấn đề là... phản ứng của J.P không hồ hởi như mình nghĩ. Lời chúc mừng của anh ý nghe giống như một lời cảnh báo hơn. Cũng có thể vì anh ấy quá yêu mình.

"Anh nghĩ là em không nên đồng ý ngay với lời đề nghị đầu tiên, Mia ạ" - J.P nói.

"Tại sao?" - mình chưng hửng - "Anh chẳng phải đã chấp nhận ngay lời đề nghị của chú Sean Penn đó sao?"

"Đó lại là chuyện khác. Dẫu gì chú ấy cũng là một đạo diễn nổi tiếng với rất nhiều giải thưởng. Trong khi em thậm chí còn không biết cô biên tập viên đó là ai".

"Biết chứ" - mình phản đối - "Em đã tìm hiểu trên mạng. Chị ấy đã từng xuất bản rất nhiều tiểu thuyết. Là một người rất có y tín và kinh nghiệm trong giới xuất bản. Hơn nữa Avon cũng là một nhà xuất bản lớn. Phần lớn tiểu thuyết hiện nay đều do bên Avon đó xuất bản".

"Ngay cả như thế" - J.P vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình - "biết đâu em sẽ nhận được lời đề nghị hấp dẫn hơn thì sao? Nếu anh là em, anh sẽ không vội vàng chấp nhận bừa".

Mình hơi cáu: "J.P, em đã nhận được không dưới 65 lá thư từ chối từ các nhà xuất bản lớn nhỏ. Avon là nơi duy nhất tỏ ra hứng thú với cuốn sách của em. Và em nghĩ lời đền nghị đó của họ cũng là thỏa đáng"

"Nếu em chịu làm như anh bảo, dùng tên thật mà gửi sách đi có lẽ em nhận được cả tá lời đền nghị hấp dẫn hơn thế nhiều".

"Đó chính là vấn đề!" - mình gào lên - "Họ chấp nhận xuất bản vì cái tên của em mà thôi, chứ không phải vì chất lượng của cuốn sách. Trong khi với em, nội dung của cuốn sách còn quan trọng hơn tiền bạc nhiều".

" OK, nghe anh này" - J.P thủng thẳng nói - "Trước mắt đừng nhận lời vội. Để anh nói chuyện với chú Sean xem sao đã. Chú ý quen biết rất nhiều trong giới xuất bản. Đảm bảo chú ý sẽ kiếm được cho em một lời đề nghị hấp dẫn hơn".

"Không!" - giờ thì mình nổi cáu thật rồi. Không thể tin nổi J.P, chứ không phải ai khác, đang cố làm hỏng giây phút hạnh phúc này của mình. Mặc dù mình biết anh ý không phải cố ý, J.P chỉ là muốn những điều tốt đẹp nhất ình. Nhưng cái cách anh thể hiện rất dễ làm người khác cụt hứng và bị tồn thương - "J.P! Không bao giờ em chấp nhận những lời đề nghị kiểu như thế".

"Mia" - J.P cố thuyết phục - "em không hề biết gì về lĩnh vực xuất bản cả. Làm sao em biết chắc là mình đang đâm đầu vào một chỗ đáng tin cậy? Em thậm chí còn không có người đại diện".

"Anh nhầm! Em có cả một hội đồng luật sư của Hoàng gia Genovia" - mình cười to - "Bọn họ ghê tới mức nào thì anh biết rồi đấy. Anh còn nhớ họ làm gì với cái gã xuất bản lậu một cuốn tiểu sử về em hồi năm ngoái không?"

Hừm, mình còn chưa rờ đến bở kịch ăn theo cuộc đời mình của J.P đấy. Đảm bảo hội luật sư của mình sẽ kiện cho anh sạt nghiệp luôn!

Tất nhiên là mình không nói điều đó với J.P bởi như vậy thì quá hẹp hòi, hơi nữa, không bao giờ có chuyện mình lôi cả đoàn luật sư Hoàng gia Genovia ra để chống lại J.P dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

"Anh yên tâm, em sẽ đọc kĩ hợp đồng khi đặt bút kí" - mình đổi giọng nhỏ nhẹ trấn an J.P.

"Anh nghĩ em đang phạm sai lầm đấy".

"Em lại không nghĩ vậy" - ôi, anh ấy làm mình ức phát khóc rồi đây. Cứ cho là anh ấy làm vậy vì quá yêu mình đi nhưng cũng vưa phải thôi chứ. Chẳng nhẽ không thể giả vờ ủng hộ mình lấy một câu được hay sao????

Có thể gọi đây là lần cãi nhau đầu tiên sau gần 2 năm hẹn hò của bọn mình. Mặc dù không có gì là to tát.

Nhưng dù sao mình cũng nhất quyết giữ lập trường của mình và mình tin rằng mình đã làm đúng. Bởi vì sau khi nói chuyện với J.P xong mình gọi cho bố báo tin và nhận được rất nhiều lời chúc mừng, động viên của bố. Tất nhiên bố hỏi rất nhiều về hợp đồng, thỏa thuận này nọ... (nhưng có vẻ không được tập trung lắm vì mấy hôm nay bù đầu bù cổ với cuộc bầu cử. Tự dưng mình thấy có lỗi vì làm phiền bố bởi một chuyện cỏn con như thế này, trong khi bố bận rộn như vậy - nhưng với mình thì đây là một bước ngoặc lớn).

"Bố thì sao cũng được, miễn là con được làm những thứ con thích. Mà con không được kí tá bất cứ giấy tờ gì trước khi được đoàn luật sư Hoàng gia thông qua, nhớ chưa?" - bố dặn đi dặn lại.

"CON CÁM ƠN BỐ!" - mình hí hửng hét vào điện thoại.

Việc tiếp theo là gọi cho chị Claire French thông báo mình chấp nhận lời đề nghị ban sáng của bên Avon.

Duy chỉ có một vấn đề: Khi mình gọi lại cho Claire, chị ấy đã biết thân phận thực sự của mình.

"Chuyện này nghe có vẻ như khó tin, nhưng thực sự khi bạn nói tên bạn là Mia Thermopolis, mình đã thấy quen quen rồi - do đó, hy vọng bạn sẽ không giận, nhưng mình đã google tên bạn. Chắc bạn không phải là công chúa Mia Thermopolis xứ Genovia nổi tiếng đó chứ?"

Tim mình chợt chùng xuống.

"Ừm..."

Mặc dù mình có cái tật nói dối với tất cả mọi người nhưng mình biết mấy chuyện như thế này có nói dối cũng vô ích. Sớm muộn thì cô ấy cũng phát hiện ra. Vì mình sẽ còn phải gửi ảnh tác giả cho bên xuất bản, hoặc gặp gỡ, ăn trưa với nhóm biên tập... Kể cả nếu mình có cách thoái thác được tất cả những việc trên thì vẫn không bỏ qua được thủ tục cuối cùng: ký kết hợp đồng! Với con dấu Hoàng gia in lù lù trên bản hợp đồng, sau khi đã được hội đồng luật sư Hoàng gia Genovia thông qua.

"Vâng, là em" - mình thú nhận - "Lý do em không gửi bản thảo đi bằng tên thật là vì em không muốn ai đó chấp nhận xuất bản nó chỉ vì cái tên của em. Em muốn mọi người thích cuốn sách vì chất lượng và nội dung, chứ không phải vì tác giả của nó là ai. Em hy vọng chị có thể hiểu điều đó".

"Ồ" - chị Claire hồ hởi nói - "Chị hiểu chứ! Và em cũng không cần phải lo lắng. Lúc chị đọc cuốn sách này chị vẫn chưa biết em là ai, kể cả khi quyết định đưa ra lời đề nghị xuất bản cũng vậy. Tuy nhiên... cái tên Daphne Delacroix... nghe cứ giả già thế nào ý, và cái họ Delacroix rất khó để phát âm cho đúng. Trong khi tên thật của em dễ nhớ và dễ đọc hơn rất nhiều. Chị tin rằng em không làm việc này vì tài chính...".

"Không, không" - mình kêu thất thanh - "Em sẽ quyên tặng toàn bộ số tiền kiếm được từ cuốn sách này cho Quỹ Hòa Bình Xanh".

"Chị cũng không muốn giấu em, nếu em chấp nhận cho bọn chị xuất bản dưới cái tên thật của mình thì số tiền em kiếm được sẽ cao hơn rất nhiều" - chị Claire nói.

"Ý chị là... Mia Thermopolis ư?" - mình sững lại mất một lúc.

"Chính xác hơn là Mia Thermopolis, Công chúa xứ Genovia".

"Ừm..." - tim mình đập thình thịch, mồ hôi túa ra như tắm. Mình nhớ bà đã từng tuyên bố rất rõ: không bao giờ được phép dùng tên thật. Bà mà biết chuyện này sẽ nổi giận lôi đình cho coi. Nhất là khi dùng tên thật để xuất bản tiểu thuyết lãng mạn nữa chứ!

Tuy nhiên... mọi người trong trường sẽ đọc nó và trầm trồ khi thấy tên mình trên bìa sách "Ôi Chúa ơi! Mình biết cậu ấy! Mình đã từng học chung trường với cậu ấy"...

Có thể chị Claire và bên xuất bản Avon mua bản quyền cuốn sách mà không biết tác giả của nó chính là mình... nhưng bạn đọc sẽ biết. Hãy thử tưởng tượng xem mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền cho Quỹ Hòa bình Xanh!!!!

"... em nghĩ chuyện đó không thành vấn đề đâu" - mình thẽ thọt nói.

"Tuyệt vời!" - chị Claire reo ầm lên - "Coi như chị em mình đã thỏa thuận với nhau rồi nhé. Rất mong sớm được cộng tác với em, Mia".

Phải nói đây là cú điện thoại đỉnh nhất từ trước đến nay của mình. Nó khiến mình quên đi hết mọi chuyện: trận cãi vã nho nhỏ vừa rồi của J.P và bữa trưa đáng sợ sắp tới với Michael.

Cuối cùng mình cũng trở thành một nhà văn đúng nghĩa. Sắp rồi!

Không ai có thể tước đi cái hạnh phúc đó của mình. KHÔNG MỘT AI HẾT!

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 5, 1 giờ 15 chiều, ở nhà

M - Chuyên gia thời trang xin có mặt. Nghe cho kĩ đây, thưa tiểu thư: quần bò Chip&Pepper, áo thun màu hồng-đen hiệu Alice+Olivia, bên ngoài khoác cái áo màu tía hôm nọ bọn mỉnh mua ở hiệu Jeffrey, đi cùng đôi giày Prada cao gót dễ thương của cậu là ổn. Hiểu chưa? Đừng có trang điểm quá đậm, bởi vì mình nghĩ anh ấy thích typ con gái tự nhiên hơn (đúng là khác người). À, nhớ đừng có đem đôi hoa tai dài thượt hồi trước nhá, chọn đôi nào thật đơn giản thôi. Oooooh, hay là đeo cái đôi hình quả anh đào mình tặng cậu hôm sinh nhật đi? Cực kì hợp với cậu đấy HA HA HA!

Tin được gửi từ điện thoại di động không dây BlackBerry

Khônggggg!Làm gì mà phải chưng diện khiếp thế! À mà này, truyện của mình sắp được xuất bản rồi đấy hihi...

Không có gì là cầu kì hết. Cứ mặt như mình nói đêêê.... Đừng có quên chuốt mi bằng mas-cara đấy. YAY, CHÚC MỪNG VỤ CUỐN SÁCH NHÁ.À mà cậu sẽ mặc váy màu gì hôm prom thế?


Tin được gửi từ điện thoại di động không dây BlackBerry

Mình vẫn chưa biết. Anh Sebastiano đang gửi ột đống để chọn. Ê, đi đôi Prada có khoa trương quá không? Mình thích đi bốt hơn.

ĐIÊN À! ĐANG THÁNG 5 MÀ! AI LẠI ĐI BỐT ĐI ĂN TRƯA HẲ GIỜI???? CẤM ĐẤY NHÉ! Nếu là giày nhung đế bằng thì tạm chấp nhận được.


Tin được gửi từ điện thoại di động không dây BlackBerry

OK. Cứ theo ý cậu đi. CÁM ƠN NHIỀU! MÌNH PHẲI ĐI ĐÂY!!!!!! Muộn rồi. Aaaaaa, tự dưng hồi hộp quá điiiii!!!!

Đừng lo. Trisha và mình sẽ thuê một cái thuyền và chèo thuyền ra đó ủng hộ cậu!!!


Tin được gửi từ điện thoại di động không dây BlackBerry

KHÔNG! LANA!!! KHÔNG!!! ĐỪNG CÓ TỚI ĐÓ!!!! Nếu cậu mà làm thế mình sẽ không bao giờ nói chuyện với cận nữa!

CHÀO!!!!! Chơi vui nhá!!!!!


Tin được gửi từ điện thoại di động không dây BlackBerry

Bạn đang đọc Nhật kí công chúa của Meg Cabot
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.