Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

06 -

Phiên bản Dịch · 13453 chữ

Thứ Hai, ngày 1 tháng 5, tại khu suối nước khoáng Elizabeth Arden Red Door

Hừm, đáng ra mình phải đoán ngay ra mới phải!

Không hề có việc gia đình khẩn cấp gì hết. Bà lại giả vờ, như mọi khi, để kéo mình ra khỏi trường, cùng bà đi tắm suối nước khoáng, tận hưởng một ngày sinh nhật trọn vẹn, không bị vướng bận bởi sách vở và trường học, chuẩn bị tinh thần cho bữa tiệc sinh nhật trên du thuyền tối nay.

May mắn là mình không chỉ tới đây một mình với bà. Và lần này bà cũng không hề mời những người mà bà cho là mình cần phải làm quen với, chẳng hạn như mấy người bà chị họ từ gia đình hoàng gia bên Monaco hay vùng Windsor...

Không, lần này bà mời những người bạn thực sự của mình tới góp vui. Chỉ trừ một vài người (Perin và Ling Su là hai người luôn rất lo lắng về điểm số) dám nói không và ở lại trường để ôn tập cho kỳ kiểm tra cuối cùng sắp tới. Hiện Tina, Shameeka, Lana và Trisha đều đang ngồi làm móng ở ngay bên cạnh mình, trong khi bà ở phòng bên cạnh sửa móng chân. May là bà không ngồi trước mặt mình. Ngồi nhìn bà cắt sửa móng chân trước mặt đã đủ ghê rồi, lại còn tận mắt chứng kiến mấy cái móng chân trần nham nhở nữa thì mình không biết phải nghĩ làm sao.

Tuy vậy, những gì bà làm hôm nay khiến mình thực sự cảm động, bởi sau ngần ấy năm giời, cuối cùng đã hiểu ra một điều: mình có những người bạn của riêng mình. Bà không thể bắt mình giao du với những người mà bà cho là phù hợp với mình (mặc dù đa số những vị khách có mặt tại buổi tiệc tối nay là bạn của bà... hoặc thành viên của Hội Domina Rei).

Thỉnh thoảng bà cũng đáng yêu ra phết!

Mình rất biết ơn khi bà quyết định lánh sang phòng riêng, để mặc cho đám con gái bọn mình rủ rỉ tâm sự với nhau. Hiển nhiên câu chuyện bọn minh sắp nói ra với nhau chẳng ai lại muốn để cho bà của mình nghe thấy được.

"À, vụ khách sạn Waldorf hả?" - Trisha quay sang trả lời câu hỏi của Shameeka, trong khi cô nhân viên phục vụ vẫn đang cần mẫn chà những hạt muối trắng tinh lên khắp bắp chân cậu ấy - "Brad và mình đã đặt được một phòng rồi".

"Lúc mình gọi điện tới đó người ta đã báo hết sạch phòng"- Shameeka ngao ngán thở dài.

"Mình cũng thế" - Lana nằm đắp mặt nạ dưa chuột ở bên cạnh cũng nghển cổ sang góp chuyện - "Mà nói đúng là vẫn còn phòng, nhưng không còn phòng hạng sang. Vì thế Derek và mình sẽ tới khách sạn Bốn Mùa".

"Nhưng cái khách sạn ý xa tới nửa vòng thành phố ý" - Trisha gần như hét ầm lên vì kinh ngạc.

"Không quan tâm!" - Lana phẩy tay - "Mình không thể chấp nhận việc chỉ có một phòng tắm trong phòng được. Không đời nào mình chịu chia phòng tắm với một gã con trai giời ơi đất hỡi nào đó".

"Ơ hay, chẳng phải cậu sẽ làm 'chuyện ấy' với anh ta hay sao?" - Trisha nhắc khéo.

"Hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau hết. Mình chỉ không muốn phải ngồi đợi ai đó dùng phòng tắm trước xong mới đến lượt mình. Đừng đòi hỏi ở mình sự chia sẻ bất cứ thứ gì" - Lana mặt vênh ngược, dõng dạc tuyên bố.

Thử hỏi AI trong cái phòng này mới là Công chúa đây...

"Mia, sau buổi Prom, cậu và anh J.P sẽ nghỉ ở đâu?" - Shameeka khéo léo thay đổi chủ đề.

"Anh J.P vẫn chưa mời cậu ý đi dự Prom" - Tina nói như đúng rồi - "Vì thế có lẽ họ sẽ phải theo chân cậu sang đặt phòng bên khách sạn Bốn Mùa thôi, Lana ạ" - và mình cũng chẳng có tâm trạng nào muốn sửa lời Tina - "À, Mia... Mình có thể kể cho các cậu ấy nghe được không?"

"Kể cho bọn mình nghe chuyện gì?" - Shameeka háo hức hỏi.

"Về chuyện... cậu biết rồi đấy" - Tina nhướn lông mày hấp háy nói với mình.

Ruột gan mình như muốn lộn tùng phèo khi Tina nói câu Mình có thể kể cho các cậu ấy nghe được không, Mia?

Mình đã nghĩ ngay đến buổi trò chuyện giữa mình và Tina ở chuồng chim cánh cụt chiều hôm qua. Về Michael, và việc mình đã ôm hôn và ngửi mùi hương trên tóc anh ý...

Chưa kể chỉ vài tiếng trước mình vừa nhận được là thư khen ngợi của anh giành cho cuốn sách, kèm theo dòng chữ Yêu em, Michael - và cái USB hình Công chúa Leia mà anh tự tay làm ình đang được cất sâu dưới đáy túi... Tất cả những cái đó bỗng khiến mình có cảm giác hơi... Không biết phải tả sao nữa. Có lẽ từ "điên điên" trong lúc này là phù hợp nhất. Nếu loài kỳ lân biết nổi điên.

Thêm nữa, mình hiện đang cực kỳ nhạy cảm với việc họ bàn tán về bạn trai, về việc học sẽ đi nghỉ ở khách sạn nào sau buổi Prom... Trong khi bạn trai mình chưa hề có lời mời chính thức nào với mình, chứ đừng nói là chạm vào mình đoạn dưới phần cổ...

Ngần ấy thứ cảm xúc ùa vào một lúc khiến ình phản ứng có hơi thái quá.

Mình nghe thấy giọng mình nói sẵng lên rất to, trong khi cô nhân viên phục vụ đang cắm cúi giũa giũa, mài mài mấy chỗ bị chai ở gót chân của mình - hậu quả của việc thường xuyên lênh khên trên những gôi giày quá cao tại quá nhiều buổi tiếp đón Hoàng gia: "Cậu nghe cho rõ đây, Tina. Mình chưa bao giờ làm chuyện đó. Có vấn đề gì sao? Mình 18 tuổi, mình là một công chúa và mình vẫn còn trong trắng. Mấy người có ý kiến gì không? Hay đợi mình nên đi ra ngoài chui vào xe limo đợi cho tới khi các cậu nói xong mấy cái chuyện quan hệ giới tính này kia?".

Trong một giây, cả 4 người bọn họ (à không, phải nói là 9 người, nếu tính cả những người phục vụ đang làm móng cho tụi mình) ngồi nhìn trân trối vào mặt mình, im re không thốt nên được tiếng nào. Cuối cùng Tina là người mở lời trước: "Mia, ý mình chỉ là liệu mình có thể kể cho các cậu ấy nghe về việc cậu sáng tác tiểu thuyết lãng mạn không thôi".

"Cậu viết tiểu thuyết lãng mạn sao Mia?" - giọng Lana có vẻ sốc thực sự - "Viết thành sách hẳn hoi ý hả? Tức là cậu đã... đánh máy ra từng chữ sao?".

"Tại sao?" - mặt Trisha vẫn nghệt ra vì chưa hết bàng hoàng - "Tại sao cậu lại làm chuyện đó?".

"Mia" - Shameeka cất lời, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt. Chắc tại khi nãy âm lượng của mình hơi to - "Mình nghĩ việc cậu sáng tác ra được cả một cuốn tiểu thuyết thật tuyệt vời. Th-thật đấy! Chúc mừng cậu!".

Phải mất một phút mình mới định thần lại và hiểu ra rằng mấy người bọn họ chỉ đơn thuần là quá bất ngờ trước việc mình viết truyện tiểu thuyết, chứ không phải việc mình vẫn còn trong trắng. Thậm chí các cậu ấy còn chẳng có vẻ gì là để ý tới chuyện mình còn trong trắng, mà chỉ chăm chăm để ý tới vụ tiểu thuyết.

Và điều đó đối với mình có khác nào một sự sỉ nhục!

"Nhưng các cảnh "thân mật" trong chuyện của cậu..." - Tina thẽ thọt nói tiếp. Trông cậu ấy cũng chẳng khác gì những người khác trong phòng - "chúng rất...".

"Mình đã nói với cậu rồi" - mình có thể cảm nhận được máu nóng đang bốc lên ngùn ngụt trên đầu. Mặt mình bây giờ chắc phải đỏ ngang mấy cái cửa ra vào của khu suối nước khoáng Elizabeth Arden này - "Mình đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn".

"Ê này, thế đó là sách thật đấy à?" - Lana chen vào - "Hay lại giống mấy quyển sách tự-tạo bán đầy rẫy ngoài siêu thị mà cậu chỉ cần điền tên mình vào đó? Bởi vì mình đã từng viết một quyển tương tự như vậy năm 7 tuổi. Nội dung của nó kể về một ngày của LANA: LANA đi xem xiếc như thế nào, LANA biểu diễn với các nghệ sĩ nhào lộn và cưỡi ngựa ra sao... bởi vì LANA vừa xinh đẹp và tài năng như...".

"Không, là sách thật" - Tina nói, nhìn LANA đầy ý nhị - "Mia đã tự mình sáng tác và phải nói là cuốn sách rất...".

"MỌI NGƯỜI!" - mình hét ầm lên - "Mình vừa kể cho các cậu nghe là mình chưa từng "làm chuyện đó"! Và tất cả những gì các cậu quan tâm là chuyện minh viết sách? Mình chưa bao giờ "làm chuyện đó" với ai cả! Các cậu không có gì muốn nói sao?".

"Hừm, mình thì thấy vụ tiểu thuyết thú vị hơn nhiều" - Shameeka nhún vai - "Còn việc cậu chưa từng quan hệ với ai đâu có gì quan trọng, Mia. Chỉ vì mấy đứa bọn mình đã "làm chuyện đó", không có nghĩa là cậu phải cảm thấy thua kém hay khác người trong khi vẫn đang chờ đợi người thích hợp. Mình dám chắc ở trường Đại học Genovia vẫn còn hàng tá con gái cũng chưa từng "làm chuyện đó". Do đó cậu sẽ không lo bị lẻ loi ở đấy đâu".

"Chính xác" - Tina gật gù tán đồng - "Và phải công nhận anh J.P thật dễ thương khi không hề gây áp lực với cậu".

"Mình thì thấy chẳng dễ thương chút nào" - Lana sổ toẹt - "Như thế phải gọi là không bình thường mới đúng".

Tina lừ mắt cảnh cáo Lana, nhưng tất nhiên Lana cũng không phải là tay vừa: "Thật mà! Con trai là vậy! Đó là những gì họ tìm kiếm ở bọn con gái. Bất kể họ có đối xử với cậu ngọt ngào và đáng yêu tới đâu thì mục tiêu cuối cùng vẫn là "làm chuyện đó".

"Anh J.P vẫn còn là trai tân mà" - mình tiết lộ - "Anh ấy nói muốn đợi người thích hợp. Và anh ấy đã tìm ra người đó. MÌNH! J.P còn nói sẵn sàng đợi cho tới khi mình sẵn sàng".

Nghe thấy câu đó của mình mọi người trong phòng quay sang nhìn nhau và thở dài đầy ghen tị.

Trừ Lana.

"Vậy chứ anh ta còn chờ cái gì nữa? Mà cậu có chắc là anh ý không GAY không thế?"

"Lana!" - Tina quát lên - "Cậu không thể nghiêm túc lấy một giây hay sao?"

Shameeka vội nhảy vào chữa cháy: "Mia, nếu anh J.P đã sẵn sàng đợi cậu như vậy thì còn vấn đề gì nữa?"

Mình chớp mắt nhìn cậu ấy và nói: "Chẳng có vẩn đề gì hết. Ý mình là... bọn mình vẫn ổn" (Lời nói dối thứ 8 của Mia Thermopolis).

Và ngay lập tức bị Tina bóc mẽ.

"Sâu thẳm trong thâm tâm cậu thừa biết giữa hai người có vấn đề mà" - Tina nhắc - "Phải không, Mia? Theo như những gì cậu đã kể với mình chiều hôm qua"

Mình trợn mắt ra hiệu cho Tina. Mình biết cậu ấy đang muốn nói chuyện gì. Và mình không hề muốn điều đó. Nhất là trước mặt Lana và những người còn lại: "Ừm... Không. Không có vấn đề gì cả. Trước giờ mình vẫn luôn là kẻ đi sau mọi người mà..."

"Còn mình thì thấy cậu đúng là một đứa lập dị" - Lana tưng tửng nói. Nhiều lúc chỉ muốn vả cho cậu ta một cái vào mặt vì cái thói không bao giờ để ý tới tâm trạng của người khác.

Chán một nỗi nàng Tina không hề hiểu câu nói bóng gió vừa rồi của mình.

"Mình chỉ muốn hỏi đã bao giờ cậu có ý định muốn "làm chuyện đó" với anh J.P chưa, Mia?" - Tina hồn nhiên hỏi tiếp.

Yêu em, Michael.

Aaaaaaaaaaaaaa, không hiểu sao cái câu đó tự dưng từ đâu nhảy ra ngay lúc này?

"Có chứ, tất nhiên rồi!" - mình phẫn nộ thốt lên - "Anh ấy hấp dẫn thế cơ mà!". Thì cũng phải nói thế chứ không thì biết nói gì bây giờ?

"Nhưng..." - Tina có vẻ đang cố gắng chọn từ ngữ cho cẩn thận - "chiều qua cậu kể lại bảo là ngửi thấy mùi hương của anh Michael tuyệt vời hơn J.P nhiều?"

Mình thấy Trisha và Lana quay sang nhìn nhau. Rồi Lana thở dài cái thượt, ngao ngán nói: "Không phải lại vụ mùi hương chứ? Mình đã nói với cậu rồi, mua cho anh J.P vài lọ nước hoa mới đi".

"Mình đã mua rồi mà" - mình nói - "Nhưng đó không phải là vấn đề chính - Nghe này, bỏ qua chuyện này đi. OK? Trong đầu các cậu bây giờ chỉ có mấy chuyện đó. Nhưng trong một mối quan hệ, có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả sex, hiểu chưa".

Câu nói cuối cùng của mình khiến cho toàn bộ đám nhân viên đang làm móng cho tụi mình bật cười rúc rích.

"Sao chứ? Tôi nói có gì sai sao?"

"Ồ không" - bọn họ đồng thanh nói - "thưa Công chúa".

Tại sao mình có cảm giác là họ đang giễu cợt mình thế nhỉ? TẤT CẢ mấy người có mặt trong phòng này đang giễu cợt mình...

Qua những kinh nghiệm thu lượm được từ việc đọc nhiều tiểu thuyết, mình hiểu được rằng khi hai người yêu nhau, "chuyện đó" mang lại cảm giác hưng phấn cho tình yêu của họ.

Nhưng cũng qua chính những gì mình đọc được trong tiểu thuyết, mình CŨNG hiểu được rằng có nhiều thứ còn quan trọng hơn sex.

YÊU EM, MICHAEL.

"Còn nữa" - mình đau khổ nói tiếp - "chỉ vì mình nghĩ Michael có mùi tuyệt vời hơn J.P không có nghĩa là mình vẫn còn yêu anh ý".

"OK" - Lana phẩy tay nói. Sau đó hạ giọng lẩm bẩm một mình: "Trừ chuyện cậu vẫn chưa quên được anh ý".

"Ôi Chúa ơi, một chuyện tình tay ba!" - Trisha rú lên và cả hai quay sang cười nghiêng ngả với nhau, tới độ mấy cô chuyên gia làm móng phải yêu cầu họ kiềm chế bản thân bởi họ đang làm nước trong cái thau dưới chân bắn tung tóe hết ra sàn.

Đúng lúc đó bà đẩy cửa bước vào phòng, trên người mặc áo choàng, chân đi dép lê và mặt thì trông không còn có thể đáng sợ hơn... bởi vì bà vừa làm mặt, toàn bộ phấn trang điểm đã được tẩy sạch, cả khuôn mặt bóng nhẫy, các lỗ chân lông trên mặt vẫn chưa se hết. Trông bà đầy vẻ sửng sốt.

Nhưng không phải vì bà đã nghe thấy đoạn hội thoại vừa rồi của bọn mình (ơn Chúa!).

Mà vì chưa có ai tô lại lông mày cho bà.

hứ Hai, ngày 1 tháng 5, 11 giờ đêm, du thuyền Hoàng gia Genovia Clarisse 3, đang đứng ở chỗ mũi tàu, gần cái bánh lái, nơi Leo và Kate đứng trong phim Titanic, và Leo đã gào toáng lên câu nói bất hủ: "Ta là Vua của thế giới". Mình không hiểu gì về TÀU BÈ hết, nhưng... ở trên này lạnh quá đi mất. Ước gì mình mang theo cái áo khoác.

Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi!

OK, OK, mình cần phải thở. THỞ ĐI. Hít vào, thở ra. HÍT VÀO. Rồi THỞ RA.

Vấn đề là... mọi chuyện bắt đầu vô cùng suôn sẻ và thuận lợi. Mình duyên dáng bước ra chào quan khách trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt không dứt hòa lẫn cùng giai điệu sôi nổi của bài Hit "Lucky Star", do đích thân Madonna trình diễn. Và cái vương miện vẫn "yên ổn" trên đầu từ đầu tới cuối. Phải công nhận là mọi thứ được chuẩn bị cực kỳ công phu và tỉ mỉ, không chê vào đâu được, mặc dù trước đó bà và chú Vigo cứ quýnh quáng hết cả lên. Bất ngờ nhất là bố đã đáp chuyên cơ của Hoàng gia Genovia từ châu Âu lặn lội sang đây chỉ để dự sinh nhật mình, mặc dù vô cùng bận rộn với chiến dịch tranh cử Thủ tướng.

Lúc bố đột nhiên xuất hiện, từ đằng sau lẵng hoa khổng lồ ngay chính giữa sân khấu và có một vài lời phát biểu ngắn gọn, chủ yếu là tán dương cô con gái - công chúa tuyệt vời... làm mình ngạc nhiên và cảm động tới phát khóc. Tự dưng thấy yêu bố thế không biết!!!

Tiếp đó bố bước tới ôm mình thật chặt vào lòng và tặng ình một chiếc hộp nhung màu đen TO SỤ, bên trong đựng chiếc vương miện sáng lấp lánh trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ đã thấy nó ở đâu. Rồi không chờ mình phải hỏi, bố đã giải thích với toàn thể khách mời có mặt bên dưới về nguồn gốc của món quà đặc biệt này. Hóa ra đây chính là chiếc vương miện mà Công chúa Amelia Virginie đã đội trong bức chân dung treo phòng ngủ của mình. Bố nói nếu có ai xứng đáng đội chiếc vương miện quý giá này thì người đó chính là mình. Nó đã mất tích hơn 400 năm nay và bố đã phải cho người tìm kiếm khắp cung điện suốt nhiều tháng nay. Cuối cùng người ta cũng tìm thấy nó nằm khiêm tốn một góc trong kho châu báu hoàng gia. Sau khi được đánh bóng và tân trang lại, giờ trông nó thật lộng lẫy làm sao!!!

Thử hỏi trên đời có còn món quà nào tuyệt vời hơn thế không?

Phải mất hơn 5 phút mình mới trấn tĩnh lại được và ngừng khóc. Và thêm 5 phút nữa để chú Paolo tháo cái vương miện cũ ra để đội cái mới lên cho mình, tất cả cũng tại mớ cặp tăm găm gài chi chít trên đầu mình.

Công nhận cái vương miện mới này hợp với mình hơn hẳn cái cũ. Không còn tẹo cảm giác sắp-rơi-tới-nơi nào nữa.

Sau đó lần lượt từng người bước tới chào hỏi và chúc mừng sinh nhật mình, đại khái là mấy lời rất nặng màu sắc tham khảo: "Cảm ơn đã mời tôi tới dự bữa tiệc ngày hôm nay", hoặc "Hôm nay trông cô thật xinh đẹp!", hay "Món nem cuốn rất ngon!" ...

Cô Angelina Jolie còn đích thân tới bắt chuyện và trao ình tấm thiệp mời gia nhập hội Domina Reis nữa chứ. Tất nhiên là mình nhận lời ngay tắp lự (bà chẳng phải đã dặn trước rồi còn gì. Mà cơ bản là chính mình cũng thích cơ, dù gì đây cũng là một tổ chức hơi bị oách xà lách).

Thoáng nhìn thấy hai người trò chuyện, bà lập tức hiểu ra ngay vấn đề, hồ hởi ào tới chỗ mình giống như Rocky mỗi lần nghe thấy mẹ mở hộp sô-cô-la.

Tất nhiên là cô Angelina cũng đưa thiệp mời bà. Vậy là ước mơ bấy lâu nay của bà cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.

Giá mà mình có thể bảo bà đi chỗ khác nhưng quả thật đó là một nhiệm vụ bất khả thi bởi vì cả buổi tối bà cứ lẽo đẽo đi theo cô Angelina khắp nơi, luôn miệng cảm ơn cô ý hết lần này đến lần khác.

Haizzz... nhưng thế mới là bà. Không có gì là ngạc nhiên!

Kế đó mình đi loanh quanh làm nhiệm vụ của chủ nhà: tươi cười bước tới chào hỏi và cảm ơn từng người một. Cũng không có gì là ngại ngùng cả, bởi vì sau gần 4 năm trời theo bà học hỏi, giờ thì mình đã quá quen thuộc với món "bánh (tham) khảo" này rồi. Và mình cũng chẳng còn để tâm tới những gì mọi người xung quanh nói về mình nữa. Nhất là mấy câu nói đùa nhạt nhẽo, vô nghĩa và sống sượng kiểu như khi vợ của thầy Hipskin nhận xét: "Hôm nay trông em thật giống một nàng tiên cá!".

Có lẽ tại chiếc váy mình mặc tối nay hơi bị lấp lánh, chứ không phải vì cô ấy là nhà ngoại cảm (một phần nào đó) và đoán biết được mình là đứa con gái duy nhất còn sót lại của khối lớp cuối cấp ở TH Albert Einstein vẫn còn trong trắng (tất nhiên không tính bạn trai hiện tại của mình), nhưng nhất thời có chút nhầm lẫn giữa tiên cá và kỳ lân.

Lana, Trisha, Shameeka, Tina, Ling Su, Perin cùng mẹ và mình đã có một màn nhảy múa cực kỳ sôi động trong tiếng nhạc rập rình của "Express yourself". Nhưng chỉ được một lúc vì Lana và Trisha còn mải lượn lờ quanh anh em nhà Hoàng tử William và Harry (tất nhiên rồi). Còn mình quay qua nhảy slow với J.P trong nền nhạc du dương của "Crazy for You", trước khi làm một điệu rumba "La Isla Bonita" hoành tráng cùng bố. Không gì lọt qua được ống kính máy quay của Lilly, mặc dù trên lý thuyết thì quay phim, chụp ảnh trong buổi tiệc ngày hôm nay là không được phép. Nhưng mình đã dặn đội bảo vệ cứ để cậu ấy tự nhiên thích quay gì thì quay, chụp gì thì chụp, mất công lại to tiếng với nhau. Mà Lilly cũng biết điều ra phết, luôn xin phép trước khi chụp hình một ai đó. Từ tối tới giờ cậu ý chỉ lăng xăng chỗ này một ít, chỗ kia một tẹo, chưa thấy có gì mờ ám cả.

Có Chúa mới biết cậu ấy sẽ sử dụng những thước phim kia vào việc gì. Rất có thể là một bộ phim tài liệu về những thói quen vung tiền hoang phí của đám thượng lưu giàu có - Những Nàng Công Chúa thực sự của Thành phố New York - và chiếu các cảnh xa xỉ trong bữa tiệc sinh nhật của mình song song với hình ảnh những người dân nghèo ở Haiti khốn khổ đang gặm từng mẩu bánh thừa dính đầy cát.

(Ghi chú với bản thân: Quyên góp một số tiền thật lớn cho tổ chức nhân đạo vì người nghèo. Hiện nay mỗi ngày trên thế giới cứ 3 trẻ em lại có 1 em bị chết vì đói. Vậy mà bà có thể nổi cơn tam bành chỉ vì một món NƯỚC SỐT dùng để chấm nem. Đời đúng là bất công không để đâu cho hết!).

Lilly hạ camera xuống, đi về phía mình - bên cạnh là Kenneth và anh Michael đi ngay phía sau - và nói bằng cái giọng vô cùng thiện chí: "Êu, Mia, vui nhỉ!".

Đang nhấp dở ngụm cốc-tai, mình tí thì sặc khi thấy cô nàng chủ động bắt chuyện như thế. Cả tối nay mình nào đã ăn được gì đâu, còn mải nhảy nhót và chào hỏi mọi người mà. Đúng lúc đó Tina cũng vừa chạy tới dúi vào tay mình một đĩa thức ăn: "Mia, cậu phải bỏ ra khoảng một phút mà ăn tạm cái gì đó đi, nếu không cậu sẽ lăn đùng ra ngất đấy...".

"Ồ" - mình mồm vẫn nhồm nhoàm chưa nuốt xong (để bà bắt gặp cảnh này là xong đời mình rồi đấy) - "cảm ơn cậu".

Thú thật là... mồm thì đang nói chuyện với Lilly.

Nhưng mắt thì nhìn xuyên qua vai cậu ấy, dán chặt vào Michael - người đang đứng ngay đằng sau Kenny - à, Kenneth. Anh Michael, trong bộ tux thật...

Mình không biết. Mình không biết mình bị làm sao nữa. Mình biết anh ấy đã chia tay với mình. Mình biết bác sỹ Knutz và mình đã nói chuyện với nhau rất nhiều về vấn đề này. Mình biết mình đã có bạn trai, một người con trai hoàn hảo, luôn yêu thương chăm sóc ình và lúc này đây đang ở chỗ quầy bar lấy nước uống ình.

Mình biết tất cả những điều đó.

Tuy nhiên việc biết tất cả những điều trên mà vẫn nhìn Michael đắm đuối không chớp mắt, hay việc nhìn thấy anh ấy mỉm cười với mình và nghĩ rằng anh ấy là người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới (mặc dù nếu để Lana nghe thấy chắc chắn sẽ bị tát cho 3 phát ngay, bởi trong mắt cô nàng bây giờ chỉ có người dơi Christian Bale thôi) chẳng thấm vào đâu so với chuyện xảy ra ngay sau đó...

"Mũ sinh nhật đẹp đấy em" - Michael cười tươi chỉ vào cái vương miện của Công chúa Amelie Virginie.

"À, nó ý ạ" - mình đưa tay sờ lên đầu. Vẫn không thể tin được là bố đã tìm thấy và còn đích thân đáp chuyên cơ bay thẳng tới đây, chỉ để tặng nó ình - "Cảm ơn anh. Ôi em đang chán điên lên đây... Đang giai đoạn nước rút của cuộc tranh cử mà bố em cứ để ý mấy chuyện linh tinh. Hình như ông René đang dẫn trước số phiếu bầu rồi".

"Thằng cha ấy hả?" - Michael có vẻ sốc - "Hắn trông đã thấy đầu đất rồi. Sao mọi người có thể yêu quý hắn hơn bố em được?".

"E hèm, nhưng mọi người lại thích món hành rán Bloomin' Onion nhá" - mình sẵng giọng, quay sang lườm Boris một cái - "Cái đó là thực đơn của bên Outback!".

"Mình không hiểu tại sao bố cậu lại muốn làm Thủ tướng đến thế?" - Kenneth nói - "Dù sao thì bác ý cũng vẫn luôn là Hoàng tử mà, đúng không? Chẳng nhẽ bố cậu không thích lui về phía sau, an nhàn ngồi hưởng phước, để người khác lo mấy vụ chính trị có hơn không? Thay vì tối mắt tối mũi lo việc quốc gia, giờ chỉ việc thảnh thơi ngao du ngắm cảnh trên du thuyền cùng với... ừm, cô Martinez chẳng hạn?".

Mình quay ngoắt lại nhìn theo tay Kenneth chỉ.

OK, không sai, bố đang nhảy slow với cô Martinez bản "Live to Tell" và nhìn nhau có vẻ... say đắm lắm.

Giờ mình đã 18 tuổi rồi.

Cũng phải hiểu chuyện hơn. Miễn sao bố thấy hạnh phúc là được.

Vì thế mình đã cực kỳ bình tĩnh, khéo léo trả lời Kenneth: "Kenneth, cậu nói đúng, bố mình hoàn toàn có thể chọn cách dễ dàng hơn: vui vẻ an phận với cái tước vị Hoàng tử và hoàn thành cho tốt nghĩa vụ của mình với đất nước. Không việc gì phải lao tâm khổ tứ như bây giờ. Nhưng bố mình đã lựa chọn cách đóng góp, xây dựng đất nước tích cực hơn và vất vả hơn rất nhiều: trở thành Thủ tướng. Đó là lý do tại sao mình không muốn bố tốn thời gian lặn lội sang tận đây, chỉ để dự sinh nhật mình".

Tất nhiên không ai, ngoài mình hiểu nguyên nhân sâu xa tại sao mình không muốn bố có mặt trong ngày hôm nay.

Cô Martinez đã đọc tiểu thuyết của mình và chấp nhận coi đó là đề án cuối cấp của mình.

Mình nghĩ là cô ấy đã đọc hết. Nếu không, ít nhất cũng phải già nửa.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều khiến mình bị khủng hoảng như bây giờ.

Lilly đột nhiên lên tiếng bênh vực cho bố mình: "Có sao đâu, mình thấy việc chú ý có mặt ngày hôm nay là tốt thôi. Ai cũng chỉ có một lần 18 tuổi. Mà sau này bố con cậu sẽ khó mà có thời gian gặp mặt nhau khi bố cậu đắc cử, còn cậu đi học đại học".

"Vẫn gặp được chứ, nếu Mia theo học ở Đại học Genovia" - Boris cãi - " theo đúng kế hoạch".

Vừa nghe thấy thế anh Michael quay ngoắt người lại, sửng sốt mở to mắt nhìn mình: "Đại học Genovia á? Tại sao em lại tới đó?". Căn bản Michael biết tỏng cái trường đó nó nhếch nhác thế nào rồi.

Mặt mình đỏ lựng hết cả lên. Thường xuyên email qua lại là thế nhưng tuyệt nhiên chưa một lần Michael và mình thảo luận về chuyện năm sau mình sẽ theo học ở trường đại học nào, hay chuyện mặc dù được nhận vào tất cả các trường Đại học mà mình đăng ký nhưng mình không hề kể ột đứa bạn nào trong trường biết về điều đó.

"Bởi vì cậu ấy chẳng được trường nào nhận cả" - Boris nhanh nhẩu đỡ lời ình - "Điểm SAT môn toán của cậu ấy quá thấp".

Sự thiếu tế nhị này khiến Boris ăn ngay một cú hích cùi chỏ của Tina vào mạng sườn, làm anh chàng phải "Ối" lên một tiếng thất thanh.

Đúng lúc đó J.P đi lấy nước về tới. Lý do anh ấy đi lấy nước ình lâu tới vậy là vì còn mải dừng lại trò chuyện thân tình với chú Sean Penn - thần tượng bấy lâu nay của anh.

"Khó mà tin được em bị tất cả các nơi từ chối, Mia ạ" - Michael lắc đầu nói tiếp, không để ý thấy người đang bước về phía mình - "Có rất nhiều trường hiện nay không còn xét tới điểm SAT nữa. Mà toàn là trường đỉnh, như kiểu trường Sarah Lawrence, với một chương trình dạy sáng tác văn học cực kỳ tốt. Sao em không nộp đơn vào trường ấy. Mà em có nói quá không khi mà..."

"Ôi, J.P!" - mình mừng rỡ reo lên, cắt ngang lời Michael - "Cảm ơn anh! Em đang khát cháy họng đây". Mình vớ vội lấy cốc nước trên tay J.P và tu một hơi cạn sạch.

J.P hơi sững lại khi nhìn thấy anh Michael.

"Mike!" - có vẻ như tinh thần anh vẫn chưa trở lại bình thường sau cuộc trò chuyện thân mật vừa rồi với thần tượng Sean Penn. Giờ lại cộng thêm sự có mặt của Michael tại bữa tiệc hôm nay nữa - "Chào anh. Vậy là... Anh đã quay trở lại"

"Anh Michael đã về nước được một thời gian rồi" - Boris thông báo - "Nghiên cứu về cánh tay rô-bốt phẫu thuật của anh ấy đã thành công rực rỡ, cả trên lĩnh vực tài chính lẫn khoa học. Cậu chưa biết à? Hiện nay tất cả các bệnh viện trên thế giới đều đang xếp hàng dài cầu cạnh công ty của Michael, hòng mua được một cỗ máy, mặc dù mỗi cái có giá lên tới cả triệu đôla và... ui da"

Tina lại dùng cùi chỏ thúc cho Boris một cái rõ đau. Chắc phải đau lắm, bởi vì thấy Boris gần như gập đôi người lại. Không biết mấy cái xương sườn của cậu ta có sao không?

"Wow" - J.P mỉm cười thán phục. Trông anh không có vẻ gì là khó chịu với thông tin vừa rồi của Boris. Trái lại, anh vui vẻ đút tay vào trong túi quần, với phong thái rất James Bond. Có lẽ anh vừa xin được số điện thoại của Sean Penn nên đang đút tay vào túi quần nghịch nghịch cái điện thoại di động - "Tuyệt vời!"

"Anh J.P đã tự mình sáng tác cả một vở kịch" - Tina đột nhiên xen vào. Có vẻ như cô nàng không chịu nổi không khí căng thẳng nên cố lái chủ đề đi hướng khác.

Mọi người quay sang nhìn cậu ấy với một thái độ rất miệt thị. Trong khi Lilly nhíu tít hai cái lông mày lại, môi mím chặt như muốn cố kiềm chế để không phá lên cười.

"Ái chà" - Michael thốt lên - "Tuyệt vời!"

Thề là mình không biết liệu anh ý có nghĩ thật thế không hay chỉ là đang giễu cợt J.P, khi nhắc lại nguyên xi những gì J.P vừa nói vài giây trước đó. Tất cả những gì mình muốn làm lúc đó là té khỏi chỗ này thật nhanh, trước khi bị chết ngạt bởi bầu không khí này. Thật chẳng ai lại muốn lăn ra đột quỵ ngay giữa buổi sinh nhật lần thứ 18 của mình!

"Ừm, thôi" - mình đưa cho Tina cái đĩa và nói vội - "em đi chào khách khứa đây. Nghĩa vụ Công chúa đấy! Lát nói tiếp nhé..."

Nhưng trước khi mình kịp quay gót bỏ đi, J.P nắm lấy tay mình kéo lại nói: "Mia, nếu em không phiền thì anh có vài lời muốn tuyên bố trước toàn thể mọi người. Và anh thấy không có thời điểm nào tốt hơn là bây giờ. Em cùng anh đi lên bục phát biểu một lát nhé. Madonna cũng sắp nghỉ giải lao giữa chương trình rồi".

Thời khắc đó là lúc mình cảm thấy trời đất như bị đảo lộn. Mồ hôi túa ra như tắm, không hiểu J.P muốn tuyên bố cái gì nữa? Lại còn trước mặt ông bà ngoại? Trước Madonna và ban nhạc của cô ấy? Và bố?

À, và Michael.

Nhưng trước khi mình kịp nói thêm lời nào, J.P đã nhẹ nhàng kéo - à không, phải là lôi - mình lên sân khấu được dựng ngay trên phần bể bơi của du thuyền.

Và điều tiếp theo mà mình biết là Madonna lịch sự tránh sang một bên, nhường míc cho J.P. Ngay lập tức toàn bộ 300 con người chăm chú hướng hết về phía sân khấu. Mình có cảm giác như chết rồi!

Đành rằng mình đã từng đứng phát biểu trước nhiều người hơn thế này nhiều. Nhưng hoàn cảnh khi đó hoàn toàn khác. Bởi khi đó mình là người chủ động cầm míc. Còn lần này, người cầm míc lại là người khác.

Và mình không thể biết được anh ấy sắp nói gì.

Nhưng mình có thể đoán.

Và mình muốn chết quách đi cho xong!

"Thưa quý ông, quý bà và toàn thể các vị khách quý có mặt ngày hôm nay" - J.P bắt đầu, giọng anh ấy sang sảng đầy tự tin. Giờ thì không chỉ 300 con người có mặt trên tàu biết mà người dân dọc khu phố Nam của cái cảng biển này cũng sẽ nghe thấy hết. Tất nhiên là cả đám paparazzi đang chầu chực săn tin dưới chân cầu. "Tôi rất tự hào khi được có mặt tại đây, ngày hôm nay, trong bữa tiệc sinh nhật đặc biệt, cùng với một người con gái vô cùng đặc biệt... Cô ấy là người rất quan trọng đối với tất cả chúng ta... đối với đất nước của cô, với bạn bè và gia đình của cô... Nhưng sự thật là, có lẽ Công chúa Mia xinh đẹp đây có ý nghĩa đối với tôi hơn bất cứ người nào trong số các bạn có mặt ở đây ngày hôm nay...".

Ôi Chúa ơi. Không. Không phải ở đây. Không phải bây giờ! Việc J.P dám can đảm bày tỏ tình yêu của anh giành ình trước mặt toàn dân thiên hạ như thế thật là lãng mạn và ngọt ngào! Chúa biết Michael sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để làm điều tương tự.

Nhưng, mặt khác, mình nghĩ rằng Michael chưa bao giờ thấy cần phải làm những việc kiểu như vậy.

"... Và đó là lý do tại sao tôi muốn nhân cơ hội này chứng minh cho cô ấy thấy rằng cô ấy quan trọng đối với tôi đến thế nào. Mia, trước mặt bố mẹ, bạn bè và những người yêu thương nhất của em, anh..."

Và rồi mình thấy anh thọc tay vào trong túi quần. Đó là lúc mình cảm thấy hoảng sợ thực sự. Mình cần được cấp cứu ngay lập tức! Anh ấy làm thế này còn tệ hơn việc mặc áo giáp trắng cưỡi ngựa sơn trắng tới trường!

Từ trong túi quần, anh rút ra một chiếc hộp nhung màu đen nhỏ... nhỏ hơn rất nhiều so với cái hộp đựng vương miện của Công chúa Amelie.

Cái hộp mà J.P đang cầm trong tay chỉ bé bằng hộp đựng nhẫn.

Ngay khi đám đông nhìn thấy cái hộp - và J.P quỳ xuống một chân - tất cả mọi người vỗ tay reo hò ầm ỹ, to tới nỗi mình gần như không nghe thấy những câu tiếp theo của J.P... mặc dù đang đứng sát rạt bên cạnh anh. Tiếng chúc tụng của mọi người gần như át hết cả tiếng míc.

"...Mia" - J.P tiếp tục. Mắt anh nhìn mình đầy tự tin, miệng cười rạng ngời hạnh phúc. Bên trong hộp là một chiếc nhẫn bạch kim đính viên kim cương rất to hình quả lê - "Em có đồng ý làm...".

Tiếng hò hét, cổ vũ của đám đông bên dưới càng lúc càng to. Hình ảnh bầu trời đêm ở Manhattan, những cột đèn lớn nhiều màu sắc trên tàu, những khuôn mặt rạng rỡ bên dưới sân khấu cùng ánh mắt đầy hy vọng của J.P dưới chân mình... tất cả như nhòe dần trong mắt mình.

Trong một giây mình tưởng sắp ngất xỉu tới nơi rồi. Tina nói đúng: đáng ra lúc nãy mình cần phải ăn thêm chút gì đó.

Nhưng mình vẫn đủ tỉnh táo để nhìn thấy một người và nhận ra một điều:

Michael Moscovitz. Đang rời khỏi tàu.

Đúng vậy, anh ấy rời khỏi bữa tiệc. Rời khỏi con tàu. Vấn đề là anh đang quay lưng bỏ đi. Trong tích tắc mình kịp nhìn thấy khuôn mặt thất thần, không một chút cảm xúc của anh, trước khi anh quay lưng bước xuống khỏi tàu.

Và tất cả những gì mình nhìn thấy được là hình dáng phía sau của anh, khi anh lầm lũi đi về phía cầu tàu.

Anh đã bỏ đi.

Mà không buồn nán lại thêm một giây để xem mình sẽ trả lời câu hỏi của J.P như thế nào.

Hoặc ít nhất là nghe cho hết xem câu hỏi đó là gì. Bởi nó không hề giống như những gì mọi người nghĩ.

"... bạn nhảy của anh trong buổi PROM tới đây không?" - J.P cười rất tươi, mắt nhìn mình đầy tin tưởng.

Nhưng mắt mình khi đó còn đang mải nhìn theo hướng khác, dõi theo từng bước chân của Michael.

Bởi vì... Mình cũng không biết nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ lúc J.P quỳ xuống, rút hộp đựng nhẫn ra cho tới lúc Michael quay lưng lặng lẽ bỏ đi, như thể anh chẳng hề quan tâm tới những chuyện đang diễn ra...

Một phần trong mình đột nhiên như hóa đá. Cái phần mà đến mình cũng không ngờ là vẫn còn sống.

Mình sững sờ nhận ra rằng bao lâu nay, tận sâu thẳm trong trái tim mình vẫn luôn ấp ủ một tia hy vọng mong manh.

Hy vọng rằng có thể, một ngày nào đó và bằng cách nào đó, Michael và mình sẽ quay lại bên nhau.

Mình biết! Mình ngốc nghếch và cả ngu dại! Sau ngần ấy thời gian, tại sao mình vẫn cố bám vào cái hy vọng viễn vông ấy? Nhất là khi mình hiện đang có một anh bạn trai cực kì tuyệt vời, người đang quỳ trước mắt mình với một CHIẾC NHẪN trên tay! (Xin lỗi chứ, chuyện này là sao? Ai lại đem NHẪN ột người chỉ để mời người ta đi dự PROM? Hâm đến độ này chỉ có Boris may ra mới nghĩ được thôi. Nhưng đó là BORIS, còn đây là J.P cơ mà).

Hiển nhiên mình là đứa duy nhất còn nuôi dưỡng cái tia hy vọng nhỏ nhoi đó. Chứ Michael thậm chí còn chẳng thèm quan tâm, hay nán lại thêm vài giây xem câu trả lời của mình với lời mời đi dự prom kia thế nào.

Vậy đó. Tia hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt không thương tiếc.

Thật buồn cười, mình từng nghĩ Michael đã làm tan vỡ trái tim mình từ rất lâu rồi. Nhưng không ngờ tối hôm nay anh ấy lại làm tan vỡ trái tim mình một lần nữa, bằng việc bỏ về giữa chừng, không một lời từ biệt.

Thật kì lạ, chỉ với một hành động/ cử chỉ nhỏ thôi con trai vẫn có thể gây ra những tổn thương không tả nổi tới con gái.

Cũng may, mặc dù tim mình như bị bóp nát thành từng mảnh vụn (một lần nữa), hai mắt nhòe đi vì nước mắt, khi nhìn thấy Michael bỏ đi như vậy, nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo. Hoặc ít ra cũng còn hoạt động được tốt.

Hiển nhiên, trong tình huống dở khóc dở cười như thế này, cách giải quyết tốt nhất là tua lại đúng bài bà vẫn dạy (và bắt mình tập đi tập lại khoảng trên 9 triệu lần, chuyên dành cho những tình huống khó xử kiểu này - khi đột nhiên nhận được lời cầu hôn không hề mong muốn từ anh chàng nào đó trong một buổi tiệc đám cưới hay buổi tiệc thông thường.Và trước ngày hôm nay có nằm mơ mình cũng không nghĩ được rằng mấy chuyện trớ trêu kiểu như thế có thể xảy ra với mình);

"Ôi, tên của người cầu hôn, em vô cùng bất ngờ và xúc động trước những tình cảm chân thành anh dành cho em. Em không biết phải nói sao. Chân em giờ không đứng nỗi nữa và đầu em đang tràn ngập bởi..."

Câu này cực chuẩn với hoàn cảnh hiện nay của mình.

"Anh cũng thấy đấy. em còn quá trẻ và chưa có nhiều kinh nghiệm. Trong khi anh là mẫu người đàn ông hoàn hảo của mọi cô gái trên thế giới... Em thực sự không ngờ anh lại làm như vậy".

Câu này cũng rất đúng với hoàn cảnh của mình. Làm gì có ai lại đi ngỏ lời câu hôn khi còn đang học trung học, kể cả đó là nhẫn đính ước hay hứa hẹn gì đó? Ừm... khoan, có. Boris!

Ối ối, bố đâu rồi? À kia rồi! Chúa ơi, mặt bố... chưa bao giờ thấy bố bực bội đến như vậy. Có lẽ bố, cũng như những người khác, nghĩ rằng J.P vừa cầu hôn mình. Mặc dù không hề nghe cho rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ đơn thuần là nhìn thấy cái nhẫn, và cảnh J.P quỳ xuống, thế là suy ra... Ôi không, tai nạn, tai nạn! Đây đúng là thảm họa mà! Tại sao J.P lại đi tặng nhẫn thế không biết! Không lẽ |Michael cũng suy đoán như mọi người? Rằng J.P vừa cầu hôn mình? AAAAAA, oan quá! Giờ mình chỉ muốn chết đi cho rồi!

"Em nghĩ em cần phải vào phòng - một mình - ngả lưng suy nghĩ trong khi người hầu gái xứt cho ít dầu oải hương để thư giãn đầu óc. Không, đừng gọi cho em. Em sẽ gọi cho anh.

Ẹ, mấy kiểu từ chối này của bà nghe cứ... cổ lỗ sĩ làm sao ấy, không thể xài được.

Quan trọng hơn là nó không hề phù hợp với hoàn cảnh lúc này, khi mà J.P và mình đâu phải mới lần đầu quen nhau, bọn mỉnh đã hẹn hò được gần hai năm rồi. Do đó, không thể gọi việc anh ấy tặng nhẫn hẹn ước với mình là nông nỗi, thiếu suy nghĩ.

Chẳng hiểu J.P nghĩ gì nữa! Đến việc năm sau nên theo học ở trường Đại học nào mình còn loay hoay mãi chưa xong, huống hồ gì chuyện tương lai mình muốn hẹn ước trọn đời bên ai...

Nhưng có một điều chắc chắn: Đó không phải là người không thèm đếm xỉa gì tới quyển sách của mình mặc dù đã được gửi đi từ 48 tiếng trước.

Nghĩ thì là vậy nhưng cũng chỉ để giữ trong lòng thôi.

Làm sao mình có thể trước mặt mọi người nói huỵch toẹt ra điều đó và làm mất mặt J.P? Mình yêu anh ý. Thật đấy. Chỉ có điều...

Tại sao, tại sao anh áy lại làm như thế vào lúc này? Lại còn ngay giữa bữa tiệc sinh nhật của mình nữa chứ!!!

Thay vì lặp lại những gì bà đã dạy - và cũng vì ý thức được rất rõ đám đông bên dưới đang im lặng như tờ, nín thở chờ xem câu trả lời của mình là gì- mình, hai má đang đỏ bừng bừng vì xấu hổ, đành lí nhí: "Ừm, để xem!"

ừm, để xem?ỪM, ĐỂ XEM?

Một anh chàng siêu hot, siêu hoàn hảo, siêu tuyệt vời, luôn yêu thương và sẵn sàng chờ đợi mình đến cuối đời, vừa mời mình cùng đi dự prom, kèm theo một chiếc nhẫn kim cương 3 ca-ra (nếu mình nhớ không nhầm. Bà từng bắt mình học thuộc lòng cả cái bảng kích thước các loại kim cương mà)... Vậy mà mình chỉ nói được câu: Ừm, để xem!

Mình bị làm sao thế này? Không lẽ mình muốn ru rú một mình trong phòng (cùng với Louie Mập) suốt quãng đời còn lại?

Có lẽ vậy.

Sự ngập ngừng của mình đã khiến cho nụ cười đầy tự tin của J.P có phần tê liệt... một chút.

"Thế mới là cô gái của anh chứ" - J.P hớn hở đứng dậy và ôm choàng lấy mình, đâu đó bên dưới có ai đó đang vỗ tay... ban đầu khá là dè dặt (mình nhận ra tiếng vỗ tay đó... tác giả không ai khác chính là Boris), sau đó nhanh hơn một chút, cho tới khi toàn bộ khách mời lịch sự vỗ tay theo.

Thật kinh khủng ! Họ đang vỗ tay chúc mừng mình vì đã nói "Ừm, để xem!" khi được bạn trai quỳ gối mời đi dự prom! Mình đâu có xứng đáng nhận những tràng pháo tay đó. Mình đáng bị ném ra khỏi tàu thì đúng hơn. Mọi người chỉ lịch sự hưởng ứng vì mình vừa là công chúa, lai vừa là chủ nhà. Hẳn trong thâm tâm chắc ai cũng nghĩ thầm: "Thật quá sức chảnh chọe!"

Tại sao? Tại sao Michael lại bỏ về?

Lúc J.P ôm mình vào lòng, mình đã nói rất khẽ: "Chúng ta cần nói chuyện."

Và anh ý thì thào lại : "Anh có đầy đủ giấy tờ để chứng minh đây là kim cương hạnh A và được gia công cực kì tinh xảo. Có phải đó là lý do khiến em hoảng hốt như thế không?"

"Một phần thôi" - mình hơi nhăn mặt trước mùi hương kết hợp của mùi thuốc tầy và nước hoa Carolina Herrera dành cho nam giới từ ngườ J.P tỏa ra. Bọn mình hơi tách xa khỏi cái micro nên không lo bị mọi người nghe thấy - "Chỉ là..."

" Đó chỉ là một cái nhẫn hẹn ước thôi mà" - anh J.P buông tay trước, nhưng một tay vẫn nắm lấy tay mình... khéo léo tuồng cái hộp nhẫn vào trong đó - "Em thừa biết là anh sẵn sàng làm mọi thứ để em hạnh phúc mà. Anh tưởng đây là điều em muốn".

Mình bối rối ngước lên nhìn J.P. Một phần là không hiểu nổi chính bản thân mình. Mình còn muốn đòi hỏi gì hơn ở một người tuyệt vời như J.P? Mình biết anh ý thực lòng khi nòi sẵn sàng làm mọi thứ để mình được hạnh phúc. Vậy sao mình không nhắm mắt phó mặc số phận cho anh ý đi cho xong?

Nhưng một phần lại bối rối không hiểu đã nói gì khiến cho J.P nghĩ rằng mình muốn có một chiếc nhẫn- hẹn ước, đính hôn hay gì đó?

"Đó là thứ Boris đã tặng cho Tina" - J.P vội giải thích, khi thấy ánh mắt khó hiểu của mình - "Và em đã vô cùng hạnh phúc cho Tina."

"Vâng" - mình gật đầu, vẫn chưa hiểu lắm - "Bởi vì cậu ấy vốn vẫn luôn thích mấy vụ lãng mạn kiểu như thế..."

"Anh biết chứ" - J.P nói tiếp - "Cũng như việc Tina say mê tiểu thuyết lãng mạn và em lại vừa hoàn thành xong một cuốn..."

"Ý anh là... nếu bạn trai Tina đã tặng nhẫn hẹn ước cho cậu ấy, hiển nhiên là em cũng muốn có một chiếc?" - mình hốt hoảng. Không lẽ J.P trước giờ không nhận thấy giữa mình và Tina có sự khác biệt lớn hay sao?

"Nghe này em" - J.P nắm chặt lấy tay mình - "Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn này, anh nghĩ ngay tới em. Hãy cứ coi như đó là một món quà sinh nhật, và đừng suy diễn quá nhiều, nếu nó làm em thấy không thoải mái. Anh không hiểu dạo gần đây em gặp phải chuyện gì, nhưng anh chỉ muốn em hiểu một điều... anh sẽ không di đâu hết, Mia ạ. Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, để đi Nhật hay bất cứ đâu. Anh sẽ mãi ở đây, ngay bên cạnh em. Vì thế dù em có quyết định thế nào, hoặc bao giờ em mới quyết định... em biết phải tìm anh ở đâu".

Rồi anh cúi xuống hôn lên môi mình.

Và cũng quay lưng bỏ đi.

Giống như Michael.

Mình chẳng biết phải trốn đi đâu ngoài... chỗ này. Nơi mình đang co ro sắp chết vì rét đây!

Mình biết mình cần phải quay trở lại buổi tiệc. Khách khứa cũng đang rục rịch ra về rồi. Sẽ là thất lễ nếu mình không có mặt để chào khách.

Nhưng... đời người con gái có bao nhiêu lần được bạn trai quỳ xuống kiểu-như- đang cầu hôn chứ? Lại còn rơi đúng vào ngày sinh nhật? Trước sự chứng kiến của toàn thể gia đình và bạn bè? Để rồi lại từ chối anh ta, à mà cũng không hẳn...

Ôi mình điên mất thôi!

Mình bị làm sao thế không biết! Tại sao mình không nói "vâng" đi cho rồi? Rõ ràng là khó mà kiếm ra người thứ hai như J.P: vừa đẹp trai, cuốn hút, tận tình và chu đáo. Quan trọng nhất là anh ý yêu mình. Anh ấy YÊU mình!

Tại sao mình không đáp lại tình yêu ấy, như đáng ra anh ấy xứng đáng được nhận?

ối... có ai đang tới. Trong những người mình quen biết có ai đủ khỏe để trèo tít lên tận trên này nhỉ? Bà thì chắc chắn không phải rồi...

Thứ ba, ngày 2 tháng 5, nửa đêm, trên xe limo từ bữa tiệc về nhà

Bố có vẻ không hài lòng với mình.

Chính bố là người leo lên tận mũi tàu để nói mình ngưng ngay cái trò "hơn dỗi trẻ con" (cách bố gọi việc mình đang làm lúc đó. Cá nhân mình thấy bố dùng từ như thế là không chính xác... Rõ ràng mình đang thư giãn đầu óc bằng cách viết nhật kí, chứ không phải giận dỗi gì ai), và lập tức đi xuống chào khách.

Nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

Bố nói mình phải đi dự buổi prom cùng anh J.P, chứ không thể có chuyện hẹn hò người ta suốt gần 2 năm trời, rồi đùng một cái, chỉ một tuần trước buổi prom lại ngúng nguẩy không muốn đi cùng anh ta, với lý do "không thích hội hè, prom".

Hay nói đúng theo ngôn ngữ rất không công bằng của bố thì là: "Chỉ là bạn trai cũ của con tình cờ trở về".

"Tùy bố muốn nghĩ sao thì nghĩ! Con và anh Michael chỉ là bạn bè!" Mình gào lên, trong đầu vẫn luẩn quẫn câu Yêu em, Michael - "Ngay cả khi còn hẹn hò với Michael, con cũng CHƯA BAO GIỜ nghĩ tới chuyện sẽ đi dự prom với anh ấy".

Mà đúng thế thật. Ai lại đi dắt theo anh chàng triệu-phú-sinh-viên-21-tuổi- kiêm-nhà-sáng-chế-cánh-tay-rô-bốt-phẫu-thuật tới dự prom bao giờ?Hơn nữa anh ấy đã chia tay mình từ hai năm trước và tuyệt nhiên chẳng còn thiết tha gì tới mình. Vì thế cho dù mình có mời, anh ấy cũng chẳng thèm đi cùng.

Và mình làm sao có thể đối xử như vậy với J.P?

"Có một cái tên dành cho những đứa con gái như con" - bố ngồi xuống cái sào không lấy gì làm chắc chắn bên cạnh mình - "Và cho những gì con vừa làm với J.P. Mà bố cũng chẳng muốn nhắc lại. Bởi đó không phải là cái tên hay ho gì".

"Thế ạ?" - mình nhổm dậy vì tò mò. Trước giờ chưa có ai đăt biệt danh ình. TRừ mấy cái tên mà Lana vẫn thỉnh thoảng gọi mình - kẻ lập dị hoặc là đồ dở người... À, và cả những "mỹ từ" mà Lilly mà Lilly dành cho mình trên trang toighetmiathermopolis nữa - "Tên gì hả bố?"

"Chảnh chọe" - bố nói giọng đầy đau khổ.

Trong khi mình thì phì cười. Mặc dù tình hình lúc đó trong chẳng có vẻ gì đáng cười, trái lại, rất căng thẳng và nghiêm trọng là đằng khác: Bố đang ngồi sát mép tàu, cố gắng thuyết phục mình cùng xuống, như thể mình đang sắp nhảy thẳng xuống nước.

"Chẳng có gì đáng cười hết, Mia" - bố sẵn giọng lại - "Thời điểm này chúng ta không thể mạo hiểm để con có tai tiếng gì".

Trong khi mình là đứa con gái trong trắng duy nhất còn sót lại trong khối lớp cuối cấp của TH Albert Einstein (không kể bạn trai mình). Vậy mà bố đang giáo huấn mình - mình! - về viêc gây xì-căng-đan. Mình nghiêng người cười và suýt nữa thì cắm đầu xuống dong nước đen ngòm phía dưới, may mà kịp ôm lấy thành tàu.

"Bố!" - phải một lúc lâu sau mình mới thốt nên được một câu -"Còn có thể đảm bảo với bố là con không phải là một đứa chảnh chọe"

"Mia, hành động luôn có sức mạnh hơn lời nói. Bố không nói là bố nghĩ con và J.P nên đính hôn. Chuyện đó là vô lý hết sức! Bố mong rằng con có thể nhẹ nhàng giải thích cho cậu ấy hiểu rằng hiện con vẫn còn quá trẻ để nghĩ tới mấy chuyện đó..."

"B-bố!" - mình đảo mắt một vòng, cười gạt đi - "Đó chỉ là một chiếc nhẫn hẹn ước thôi".

"Cho dù cá nhân con có không thích prom" - bố nói tiếp, lờ đi như không nghe thấy mình - "nhưng J.P vẫn muốn đi và không có gì là sai trái khi cậu ta muốn được cùng con..."

"Con biết" - mình rền rĩ- "và con đã nói với anh ấy là con sẽ không có ý kiến gì nếu anh ý muốn đi cùng người khác..."

"Cậu ấy muốn đi cùng con, bạn gái của cậu ấy. Người mà cậu ấy đã hẹn hò suốt gần hai năm qua. Do đó J.P có những mong muốn như vậy là điều dễ hiểu. Và mặc dù cách làm của cậu ta có thể gây ra nhiều điều hiểu lầm nhưng suy cho cùng J.P cũng chỉ muốn cùng con tham dự prom. Vì thế việc đúng đắn nhất con phải làm lúc này à đi dự prom cùng cậu ta".

"Nhưng, bố ơi" - ình lắc đầu quầy quậy- "bố không hiểu đâu. Ý con là...Con đã viết xong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn và gửi cho anh ấy từ hai hôm trước. Vậy mà anh ấy vẫn chưa..."

Bố trọn tròn mắt nhìn mình: "Con sáng tác tiểu thuyết lãng mạn ư?"

Ối, mình quên béng mất là vẫn chưa kể cho ông bố tốt bụng của mình nghe về đứa con tinh thần lớn lao này. Thôi thì tận dụng luôn cơ hội này lảng sang chuyện khác, cho bố đỡ cằn nhằn về chuyện với J.P.

"Ừm, vầng" - mình bẽn lẽn thú nhận - "con chưa kể với bố. Nhưng bố không phải lo đâu. Dù sao cũng chẳng có nhà xuất bản nào để mắt tới nó cả..."

Bố phẩy tay, không để ình nói tiếp.

"Mia, bố nghĩ bây giờ con đã hiểu là một người của hoàng gia không phải đơn giản chỉ là ngồi xe limo, có vệ sĩ riêng, đi chuyên cơ riêng hay xách những chiếc túi hàng hiệu đắt tiền và mặc những bộ đồ mốt nhất... Là một người của công chúng con cần phải yêu thương và mở rộng lòng hơn với tất cả mọi người. Chính con đã lựa chọn J.P. Và hai đứa đã gắn bó với nhau được gần hai năm trời rồi. Con chẳng có lý do gì không đi dự prom cùng với J.P, trừ phi cậu ấy có lỗi gì đó với con... mà theo những gì bố được nghe con kể thì J.P chưa bao giờ làm điều gì không phải đối với con. Giờ thì hãy thôi ngay đừng ra vẻ một -bọn con thường hay gọi là gì nhỉ? À, à, nhớ rồi - "nữ hoàng rắc rối" nữa và xuống ngay đi. Chân bố sắp bị chuột rút tới nơi rồi đây này".

Bố nói đúng. Mình đúng là dở hơi không để đâu cho hết! Cả tuần nay mình ư xử như hâm. Mình sẽ tham dự prom và mình sẽ đi cùng J.P. J.P và mình là một cặp đôi hoàn hảo. Xưa nay vẫn luôn là như thế.

Mình không còn là trẻ con nữa.Cần phải thôi ngay mấy trò nhõng nhẽo, hờn dỗi trẻ con! Và làm theo lời bác Knutz dạy: không được nói dồi mọi người xung quanh mình!

Nhưng quan trọng nhất vẫn là: không được nói dối với chính bản thân mình.

Cuộc đời không phải là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Lý do khiến tiểu thuyết trước giờ luôn bán rất chạy - và dành được thiện cảm đa phần bạn đọc là bởi đời thực không hề có cuộc sống màu hồng như thế. Ai cũng mong muốn cuộc đời mình đẹp như trong tiểu thuyết.

Nhưng thực tế không một ai có thể đạt được điều đó.

Không một ai, kể cả công chúa.

Sự thật là Michael và mình đã chấm dứt - kể cả khi anh ấy kí tên là Yêu em, Michael, vẫn chẳng có ý nghĩa gì hết. Cái tia hy vọng nhỏ nhoi mà mình mang trong mình bấy lâu nay - một phần, mình nghĩ, là vì bố từng nói: không cần phải đi tìm ở đâu xa, tình yêu đích thực luôn ở ngay trước mắt chúng ta - cần phải được dập tắt và chôn vùi vĩnh viễn. Mình cần phải để cho nó bị dập tắt và hạnh phúc với những gì mình đang có. Bởi vì những gì mình đang có mãi là niềm mơ ước của biết bao người.

Mình nghĩ, chuyện xảy ra tối nay cuối cùng đã cắt đứt cái tia hy vọng mong manh với Michael mà mình vẫn ấp ủ bấy lâu. Và mình đang cố gắng chấp nhận sự thật bẽ bành đó.

Ít nhất là mình gần như chắc chắn điều đó, khi cùng bố đi xuống chào khách và gặp J.P (lại đang đứng trò chuyện sôi nổi với chú Sean Penn, tất nhiên). Mình đi vội tới chỗ anh và nói: "Em đồng ý", đồng thời chìa cho anh xem chiếc nhẫn đang sáng lấp lánh trên ngón tay. Thế là hết. Mình đã tự dập tắt tia hy vọng cuối cùng kia, để có thể tiếp tục an phận bên người con trai hết mực yêu thương mình.

J.P nhấc bổng mình lên và xoay một vòng lớn, trong tiếng cổ vũ và reo hò của mọi người.

Trừ mẹ.

Mình thoáng thấy mẹ quay ra nhìn bố, bố lắc đầu ra chiều rất bực. Ánh mắt mẹ như muốn nói Rồi anh sẽ biết tay tôi. Còn bố thì cười trừ kiểu Đó chỉ là một cái nhẫn hẹn ước thôi mà, Helen.

Đảm bảo sáng mai mình sẽ được nghe đủ về các thể loai tự do nữ quyền cho coi!!! Nhưng sao cũng được, dù mẹ có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không khiến mình khổ sở hơn bây giờ, khi chứng kiến cảnh Michael quay lưng rời khỏi bữa tiệc.

Tina và Lana, cùng Trisha, Shameeka, Ling su và Perin rú rít ầm ĩ khi nhìn thấy chiếc nhẫn. LingSu còn gạ mình thử dùng viên kim cương trên nhẫn cắt đôi cái đĩa xứ xem sao, bởi tác phẩm nghệ thuật mới nhất của cậu ấy hình như có liên quan gì đó tới việc ghép các mảnh vỡ gốm xứ. Bọn mình đã thử nghiệm luôn lên mấy cái đĩa thức ăn và câu trả lời là: không sai, nhẫn của mình có thể cắt đôi mấy cái đĩa ngon ơ.

Tuy nhiên người to ra hào hứng nhất với chuyện này chính là Lilly. Cô nàng tỏ ra rất hí hửng khi nhìn thấy chiếc nhẫn: "Sao, sao, vậy là hai người đính hôn rồi hả?"

"Không hế! Đấy chỉ là nhẫn hẹn ước thôi!" - mình chối đây đẩy.

"Công nhận là lởi hẹn ước hơi bị to đấy" - Lilly hất hàm ám chỉ viên kim cương 3 ca-ra trên tay mình. Nghe mỉa mai hết sức!

Cậu ấy đã thành công.

Nhưng cái mình không hiểu là tại sao Lilly vẫn chưa tung chiêu "bất ngờ" nào đó với mình... cái mà cậu ấy nói sẽ chỉ có thể dành ình nếu được mời tới dự tiệc - hoặc ít ra là trong ngày sinh nhật của mình. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy cô nàng có chút động tĩnh gì.

Có lẽ mình đã hiểu lầm ý cậu ấy?

Hoặc, có thể - chỉ cỏ thề thôi - trong lòng Lilly vẫn còn sót lại một chút gì đó tình cảm với mình và cậu ấy quyết định tha ình vào phút cuối, không triển khai cái kế hoạch ma quỷ kia nữa.

Nhớ lạ lời bố vừa nói về việc là một người của hoàng gia, mình cần phải mở rộng lòng hơn với mọi người, mình quyết định không giận Lilly về cái câu nói vừa rồi.

Mình cũng quyết định không hỏi cậu ấy xem anh trai cậu ấy đã đi đâu. Trước đó Tina cũng lao vội tới chỗ mình báo tin - phòng trường hợp mình không nhận ra - là Michael đã rời khỏi tàu... và rằng anh ấy bỏ đi ngay khi J.P thò tay vào túi rút hộp nhẫn ra.

"Cậu có nghĩ là" - Tina thì thào - "anh Michael bỏ đi vì không chịu đựng nỗi khi phải chứng kiến người con gái anh yêu thương bấy lâu đang hứa hẹn gắn bó với người con trai khác?"

"Không, Tina" - mình lạnh lùng gạt phắt đi - "anh ấy bỏ đi là vì anh ấy chẳng hề quan tâm gì tới mình cả".

Tina sững người nhìn mình trân trối.

"Không hề!" - cậu ấy thốt lên - "Đó không phải là lý do! Mình cam đoan với cậu! Michael bỏ đi bởi nghĩ rằng CẬU không hề quan tâm tới anh ý và biết rằng sẽ khó mà kiềm chế nỗi tình cảm của bản thân dành cho cậu! Có lẽ Michael sợ rằng nếu ở lại, anh ấy sẽ GIẾT J.P mất!"

"Tina" - mình quát lên, gần như không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Nhưng sực nhớ tới phương châm sống mới - rằng cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn - mình kịp trấn tĩnh lại một chút: "Michael không còn tình ý gì với mình nữa. Cậu hãy chấp nhận sự thật đó đi. Giờ bạn trai của mình là J.P, lâu nay luôn là vậy. Và cậu làm ơn đừng nói như vậy với mình về anh Michael nữa, có được không? Mình không thấy thoải mái tẹo nào".

Và câu chuyện bọn mình kết thúc ở đó. Tina cuống lên xin lỗi vì đã làm ình buồn - khoảng một triệu lần suốt cả tối - và lo lắng khi thấy mình bị tổn thương như vậy. Bọn mình ôm nhau làm hòa và tự hứa sẽ không bao giở đả động tới chủ đề nhạy cảm này nữa.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra thêm một chút nữa, cho tới khi bác thuyền trưởng lên sân khấu yêu cần ban nhạc của Madonna rút loa, giảm bớt tiếng ồn, do có lời phàn nàn từ mấy hộ dân sống gần đó (có lẽ họ thích nghe nhạc của Pavorotti hơn).

Khách quan mà nói, bữa tiệc tối nay không chê vào đâu được. Mình nhận được toàn quà đỉnh: một túi đồ hàng hiệu của Marc Jacobs và Miu Miu, từ túi xách, giày dép, đến ví và các phụ kiện... Còn chưa kể rất nhiều loại nến thơm (mà mình sẽ không thể mang theo đến kí túc xá - của một trường đại học nào đó- bời vỉ nến nủng bị coi là một vật nguy hiểm có thể gây cháy); một bộ váy công chúa Leia, dành riêng cho Louie Mập (mặc dù bị nhiều người nhầm lẫn về giới tính nhưng mình nghĩ Louie Mập sẽ không thấy phiền vì được diện đồ mới đâu), một cái áo phông hiệu Fred Flare, một mặt dây chuyền hình lâu đài Disney; một cái cặp mái gắn kim cương và ngọc bích (quà của bà, vì dạo này tóc mình dài ra nên tóc mái có hơi bị lòa xóa thật); và tờ giấy chứng nhận ủng hộ 253.050 đô la cho quỹ Hòa Bình Xanh ghi tên mình.

À, à, và một chiếc nhẫn hẹn ước đính viên kim cương 3 cara hạng A.

Mình còn muốn thêm vào danh sách quà sinh nhật tối nay một món quà nữa: một trái tim tan vỡ. Nhưng mình đang cố gắng để không làm ra vẻ "nữ hoàng rắc rối", như lời bố nói. Anh ấy không thể làm tan vỡ nó thêm một lần nào nữa. Anh chỉ đơn thuần là nói thích cuốn sách của mình, ký tên Yêu em, Michael ở cuối tấm thiệp - khó có thể coi đó là ám chỉ muốn quay lại với nhau của Michael. Không hiểu mình lôi ở đâu ra cái hy vọng hão huyền và viễn vông đó.

Ờ, mà có lẽ mình là một đứa chuyên mơ mộng những điều viễn vông hão huyền.

Thứ Ba, ngày 2 tháng 5, trong giờ kiểm tra Lịch sử Thế giới

Đáng ra mình không nên tổ chức sinh nhật 18 tuổi vào đúng ngày sinh nhật, khi mà ngay ngày hôm sau bắt đầu tuần thi cuối cấp. Suốt từ sáng tới giờ mình bắt gặp không dưới một chục người cặp mắt đỏ kè, lờ đờ mệt ,mỏi vì thiếu ngủ. Trong đó có mình.

Ơn Chúa là lịch học hành, thi cử trong cả tuần kiểm tra đảo lộn hết cả và hôm nay mình chỉ có hai môn dễ nhất là Lịch sử Thế giới và Văn học Anh thôi. Nếu hôm nay mà thi Lượng Giác, hay Tiếng Pháp, hay Tâm lý thì tiêu đời mình.

Sáng nay bài thuyết giảng của mẹ chủ yếu tập trung vào chủ đề phụ nữ và hôn nhân. Vào thời của mẹ, con gái thường kết hôn ngay sau khi học xong trung học bởi vì phụ nữ không được chấp nhận vào đại học, hay tự kiếm việc làm... Khổ một nỗi hai mắt mình cứ díp hết cả lại, làm ẹ mấy lần phải tét vào tay cho vài phát mới tỉnh ngủ được.

"Ối mẹ ơi" - mình phản đối - "Không có chuyện con và J.P kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp!!! Con còn bao thứ việc. Con được nhận vào tất cả các trường Đại học mà con đã đăng kí, con lại còn sáng tác tiểu thuyết, và giờ chỉ còn phải kiếm ra nơi chịu xuất bản nữa là xong! Mẹ còn muốn con làm gì nữa?"

Mẹ vẫn không hề mảy may xúc động một tẹo nào: "Nhưng con vẫn chưa chọn trường mà. Con còn chưa tới một tuần để quyết định xem sẽ theo học ở đâu. Chưa hết, con viết tiểu thuyết lãng mạn!". Không hiểu mẹ muốn ám chỉ điều gì, tiểu thuyết lãng mạn cũng là tiểu thuyết mà, có gì khác biệt đâu.

Hơn nữa nữ nhân vật chính trong cuốn sách của mình là một nữ cung thủ thiện xạ, bách phát bách trúng.

Lúc ở nhà mình thậm chí còn không cả đeo cái nhẫn J.P tặng, vậy thì vấn đề ở đây là gì chứ? Mẹ đâu có phải nhìn thấy nó đâu? Tại sao mẹ phải khó chịu ra mặt như thế?

Thứ Ba, ngày 2 tháng 5, giờ ăn trưa

Cứ thấy mặt mình ở đâu là mọi người xúm xít vào xin được ngó cái nhẫn. Được mọi người quan tâm như vậy kể cũng thích nhưng.. hơi ngượng. Chưa kể mình còn phải không ngừng giải thích với từng người đó không phải là nhẫn đính hôn. Bởi vì không hiểu tình cờ hay cố ý, kiểu dáng của nó được thiết kế giống y như một chiếc nhẫn đính hôn.

Viên kim cương lại còn to nữa chứ, làm mình mấy lần móc vào áo đồng phục hoặc vào tóc của Shameeka. Bọn mình phải mất tới hơn 5 phút mới gỡ nó ra được.

Mình vẫn chưa quen với việc được quan tâm săn đón nhiệt tình như thế ở trường.

Trong khi J.P tỏ ra tự hào thấy rõ.

Thôi thì... Miễn anh ấy hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc.

Thứ Ba, ngày 2 tháng 5, trong giờ kiểm tra Văn học Anh

!!!!!!!!!!!!!!!!!!

OK, lại một lần nữa mình bị chính cái mồm nói năng không suy nghĩ này hại!

Tất nhiên cũng chẳng có gì là lạ. Mình mà!

Và mình quyết định không để điều đó làm xao nhãng, bởi quen quá rồi. Hơn nữa giờ mình đã 18 tuổi, là một người trưởng thành và trong vòng 4 ngày nữa mình sẽ thoát khỏi cái chốn ngục tù này MÃI MÃI (đừng hỏi mình sẽ đi đâu nhá, bởi đến bản thân mình cũng còn chưa xác định được).

Nói chung tất cả là lỗi của Tina, bởi từ sáng tới giờ cậu ấy hầu như không mở miệng nói với mình câu nào. Mình biết chính mình đã nói với cậu ấy là đừng nói chuyện Michael với mình, nhưng không có nghĩa là Đừng có nói chuyện với tôi!

Những tưởng sau ngày hôm qua bọn mình phải có nhiều chuyện để chia sẻ lắm, bởi dù sao thì cả hai đứa cũng đều đang đeo chiếc nhẫn hẹn-ước-sẽ-đính-hôn với bạn trai hiện tai còn gì.

Vậy mà giờ Tina có vẻ như sợ sẽ buột miệng nói ra điều gì đó không phải và làm tổn thương đến tình cảm của mình nên quyết định không nói chuyện với mình là tốt nhất.

Chịu, không thể hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ gì nữa. Hình như mình không có duyên với mấy chuyện kết bạn thân thì phải, chẳng bao giờ biết cách làm cho bạn mình vui vẻ.

Chắc đành quen với việc còn mỗi Lana làm bạn thân thôi. Ít ra cậu ấy cũng thoải mái và dễ chơi hơn những người bạn khác trong trường. Hôm nay Lana đặc biệt phấn khởi hơn mọi ngày vì... trên cổ vẫn hằn rõ cái dấu hôn của ai đó tại bữa tiệc tối hôm qua. Lana thì khăng khăng đó là của Hoàng tử William (quá đỗi hoang đường!) và gặp ai cũng chìa ra khoe. Chỉ còn thiếu nước dùng son khoanh tròn cái vết đó lại, vẽ một mũi tên xuyên qua với dòng chữ DẤU VẾT (ĐƯỢC CHO LÀ) CỦA HOÀNG TỬ WILLIAM.

Sau bữa trưa, tình cờ gặp Tina trong phòng vệ sinh nữ, mình vội vồn vã bước tới hỏi thăm: "Cậu có vấn đề gì thế?"

Tina ngơ ngác: "Vấn đề gì cơ? Mình á? Làm gì có chuyện gì, Mia"

Mặc dù mắt cậu ấy mở to đầy vẻ ngây ngô nhưng mình dám chắc là cô nàng đang nói dối. Làm sao mình đoán ra ư? Không biết nữa, chỉ là mình có cảm giác như thế.

OK, cũng có thể Tina không phải đang nói dối. Có thể mình chỉ là đang phỏng đoán hoặc đang cố hướng suy nghĩ của mình vào Tina (đây là cụm từ mình được học trong môn Tâm lý học, thường dùng để miêu tả một cơ chế tự vệ của con người, khi họ tìm cách quy mọi suy nghĩ không mong muốn của mình sang cho người khác). Có thể mình vẫn chưa hết tổn thương sau sự việc xảy ra đêm qua, với việc Michael bỏ về giữa chừng, không một lời từ biệt...

"Mình nghĩ là có đấy Tina. Cậu nghĩ mình đã sai lầm khi nhận lời J.P, trong khi mình vẫn còn tình cảm với anh Michael" - mình xổ ra một tràng, mà không them suy nghĩ xem bản thân đang nói gì. Mày đang làm gì thế hả Mia? Có ngậm miệng lại đi không??? Quá muộn rồi. Cái gì cần nói cũng đã nói! Mình cứ lảm nhảm như bị ai bỏ bùa mê.

"Nhưng" - mình nói tiếp, không để cho Tina kịp phản bác được câu nào - "để mình nói rõ cho cậu biết: không hề có chuyện ấy. Mình không còn chút cảm giác gì với Michael nữa. Mình đã quên anh ý rồi. Giờ mình đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tối hôm qua, bằng việc bỏ đi không nói tiếng nào, Michael đã tự tay cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng của bọn mình. Và mình cũng đã quyết định: J.P và mình, sau buổi prom tới đây, sẽ Làm Chuyện Đó với nhau! Cậu nghe rõ chưa, bọn mình sẽ làm chuyện đó:.

Thề là đến mình cũng không hiểu cái ý tưởng đó từ đâu nảy ra nữa. Có lẽ trong cơn tức giận, người ta thường nói mà không suy nghĩ, dần dần thành nói nhảm.

"Mình quá mệt, không muốn làm đứa con gái trong trắng cuối cùng của cái lớp cuối cấp này. Sẽ không đời nào có chuyện mình vào Đại học với cái mác "nữ đồng trinh cuối cùng" đóng cộp trên trán đâu. Mà biết đâu chừng sau mấy cú ngã xe đạp hồi bé mình đã chẳng còn nguyên vẹn từ lâu rồi".

Tina vẫn ngẩn người, ngơ ngác kiểu chuyện gì thế này?

"OK, Mia" - Tina vươn ra nắm lấy tay mình - "Sao cũng được. Cậu biết mình sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của cậu mà".

Aaaaaaaaaaaaa !!! Nhiều lúc Tina làm mình tức chết đi được vì cái vẻ ĐÁNG YÊU KO ai có thể giận nổi như thế này !!!

"Cậu biết gì không" - mình hùng dũng rút con iPhone trong túi quần ra - "Mình sẽ nhắn tin cho anh J.P ngay bây giờ. Đúng vậy! Ngay bây giờ! Và giục anh ấy đi đặt ngay một phòng ở khách sạn cho buổi hậu prom!"

Mắt Tina tròn xoe vì bất ngờ: "Mia, cậu có chắc là muốn làm như thế không? Cậu biết mà, chẳng có gì sai khi vẫn còn trong trắng cả. Rất nhiều người ở tuổi bọn mình..."

"Quá muộn rồi!" - mình gào lên.

Không hiểu mình mắc cái chứng gì. Mình như không còn là mình nữa. Có thể vì mấy phút trước, cái nhẫn J.P tặng mình vừa bị mắc vào cái dây buộc tóc của Stacey Cheeseman lúc cô ấy chạy vụt qua hành lang và xô vào người mình. Hoặc có thể vì mình đang chịu quá nhiều ÁP LỰC... các bài kiểm tra cuối kỳ, cuộc bầu cử của bố, sự giục giã của gia đình và bạn bè ép mình phải chọn trường Đại học trước tuần sau, chuyện với Michael, chuyện Lilly tự dưng tốt với mình một cách đột xuất... Ôi không biết đâu! Cũng có khi là tất cả mọi chuyện.

Nguyên văn tin nhắn của mình cho J.P là thế này: HÃY ĐẲM BẲO BỌN MÌNH SẼ CÓ PHÒNG CHO BUỔI HẬU PROM TỐI MAI.

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, mình nghe thấy có tiếng xả nước, và cửa phòng vệ sinh bật mở.

Và Lilly bước ra.

Mình xém chút nữa thì lăn ra đột quỵ ngay giữa phòng vệ sinh. Mình chỉ còn biết đứng đơ một chỗ nhìn Lilly, rõ ràng cậu ấy nghe thấy hết mọi chuyện - từ chuyệrn mình đã quên Michael và chuyện mình vẫn còn trong trắng...

...và mình vừa nhắn tin cho J.P nhắc đặt phòng cho buổi hậu prom.

Lilly nhìn thẳng vào mặt mình, không nói tiếng nào (mình thì khỏi nói rồi, im thin thít không dám ho he tiếng nào. Đầu mình lúc ấy trống không, không nghĩ ra được lời biện hộ nào cho bản thân. Mặc dù ngay sau đó, mình nghĩ ra được hang triệu lý do để nói, ví dụ như Tina và mình chỉ là vừa tập lời thoại ột cảnh trong vở kịch sắp tới... )

Lilly lẳng lặng đi ra chỗ bồn rửa, lặng lẽ rửa tay, lau tay,vứt giấy vào thùng rác và đi ra khỏi phòng.

Tất cả đều được thực hiện trong một sự im lặng đến rợn người.

Mình ngước nhìn sang Tina, cậu ấy cũng đang nhìn lại mình với ánh mắt đầy quan tâm, lo lắng dành ình.

"Đừng lo, Mia" - đó là những từ đầu tiên Tina nói sau khi Lilly đi khỏi - "Cậu ấy sẽ không nói với anh Michael đâu. Chắc chắn đấy. Mình biết cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu".

Mình gật đầu. Tina biết thừa sẽ không có chuyện đó. Cậu ấy chỉ là đang cố an ủi mình mà thôi. Như cái cách cậu ấy vẫn thường làm.

"Cậu nói đúng" - mình nói, mặc dù biết tỏng là cậu ý sai - "Và cho dù nếu cậu ấy có nói đi chăng nữa... thì Michael cũng chẳng để tâm đâu. Cậu cũng thấy rồi đấy, nếu không anh ấy đã chẳng bỏ đi khỏi bữa tiệc như thế".

Mình biết mình đang nói sự thật. Dù có hơi đau long một chút.

Tina cắn môi ngần ngừ: "Ừm... Cũng có thể cậu nói đúng. Chỉ có điều, Mia... cậu không nghĩ là..."

Mình không kịp nghe hết câu hỏi của Tina bởi vì đúng lúc đó điện thoại rung bần bật. Là tin nhắn trả lời của J.P.

ĐÃ ĐẶT ĐƯỢC PHÒNG. MỌI THỨ ĐỀU THUẬN LỢI. YÊU EM.

Tuyệt!

Khâu chuẩn bị cuối cùng cũng đã xong. Yay! Mình sắp không còn bị coi là kỳ lân nữa rồi. Cố lên!

Bạn đang đọc Nhật kí công chúa của Meg Cabot
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.