Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Không Cướp Nữ Nhân Với Huynh Đâu…

Phiên bản Dịch · 1316 chữ

Vân phu nhân gật đầu: "Lúc này, coi như ngươi đã có chút hiểu biết về linh văn cơ sở, như vậy hiện tại có thể bắt đầu luyện tập rồi."

Ở thời điểm bà nói chuyện, chợt ngón trỏ tay phải từ từ nâng lên, sau đó một chút ánh sáng nhạt lóe lên phía trên đầu ngón tay: "Có thể nhìn thấy cái gì?"

Lục Diệp vận đủ thị lực nhìn lại, một lát sau mới chần chờ nói: "Một cái Âm nguyên?"

"Hiện giờ thì sao?"

"Một cái Dương nguyên?"

"Nhãn lực còn tạm, linh văn sư cần phải có nhãn lực xuất sắc, đồng thời cũng cần có khả năng khống chế linh lực của bản thân cực kỳ chuẩn xác. Nếu không làm được điểm này thì không thể trở thành linh văn sư. Giờ để cho ta xem bản lĩnh của ngươi đi, làm hệt như ta vừa xây dựng Âm nguyên và Dương nguyên đó."

"Vâng!"

Lục Diệp ngồi nghiêm chỉnh, nâng lên một ngón tay, thúc giục linh lực thử xây dựng một cái Âm nguyên trên ngón tay.

Xem động tác của Vân phu nhân làm cử trọng nhược khinh (năng lực mạnh nên có thể thoải mái hoàn thành những công việc nặng nề, khó giải quyết), nhưng khi chân chính bắt đầu làm, Lục Diệp mới phát hiện việc này không quá đơn giản, cũng may hắn vốn có kinh nghiệm xây dựng linh văn rất nhiều lần, dù trước kia chưa hiểu rõ hết về linh văn, nhưng kinh nghiệm vẫn luôn là kinh nghiệm.

Lục Diệp hao phí thời gian một nén nhang, đã xây dựng nên một cái Âm nguyên từ linh lực, xuất hiện trên tại ngón tay.

Hắn khẽ nhíu mày, bởi vì Âm nguyên này quá lớn. Thứ mà Vân phu nhân xây dựng nên nhỏ tới mức gần như không nhìn thấy, cần phải vận đủ thị lực mới có thể miễn cưỡng thấy rõ. Nhưng cái mà Lục Diệp vừa xây dựng nên, lại có kích cỡ bằng móng tay, lại còn không thể duy trì ổn định. Theo linh lực phun ra, Âm nguyên kia bỗng nhiên tán loạn, trước sau duy trì không đến hai hơi thở.

Một cái Âm nguyên lớn như vậy là không thể xây dựng thành linh văn. Một đạo linh văn có thể bao hàm tới mấy trăm cơ nguyên, và mấy trăm cơ nguyên lớn như vậy, một khi tổ hợp sắp xếp cùng nhau, khẳng định sẽ hình thành nên linh văn lớn vô cùng, ở trong chiến đấu tu sĩ khó có thể thừa nhận nổi lượng tiêu hao như vậy, đó là chưa kể tính ổn định của nó không đủ.

Vân phu nhân mỉm cười nói: "Rất không tệ. Phải biết rằng ở lần đầu tiên ta luyện tập, cần phải mất hai ngày mới đạt tới loại trình độ như ngươi, xem ra truyền thừa linh văn sư kia vẫn rất hữu dụng. Hơn nữa linh lực của ngươi cũng đủ tinh thuần, khiến cho thao tác khống chế trở nên càng thêm đơn giản. Đây là ưu thế của ngươi, thử xây dựng thêm một cái Dương nguyên đi."

Lục Diệp lên tiếng đáp lời, lại bắt đầu thử xây dựng Dương nguyên.

Từng có một lần kinh nghiệm, lần này mọi chuyện trở nên đơn giản hơn không ít, nhưng vẫn không giải quyết được khuyết điểm hình thể quá lớn, tính ổn định không đủ.

Vân phu nhân lại cực kỳ khen ngợi: "Tiến bộ rất nhanh, đã học được cách xây dựng Âm Dương nhị nguyên, như vậy phần còn lại chính là luyện tập. Tới khi nào ngươi có thể thoải mái chuyển hoán Âm Dương nhị nguyên, đồng thời khiến cho chúng nó đủ ổn định, lại thu nhỏ chúng nó thành kích cỡ hạt gạo, là có thể tiến hành bước tiếp theo."

Nói xong câu này, bà lại vẫy tay một cái, từ bốn phương tám hướng bay tới hơn mười quyển sách, sau đó bà đưa những cuốn sách dó độ dày không đồng nhất này cho Lục Diệp: "Mang về nhìn xem đi. Trên những cuốn này đều giảng giải về linh văn cơ sở, khi nào đạt được những yêu cầu mà ta mới nó lại tới tìm ta."

Lục Diệp đứng dậy, cung kính nói: "Vâng, sau khi đệ tử trở về chắc chắn sẽ chăm chỉ luyện tập."

Rất nhanh sau đó, Lục Diệp đã rời khỏi nơi ở của Vân phu nhân, và quay đầu lại thi lễ.

Hổ Phách vẫn một mực chờ ở bên ngoài, vội vàng vui vẻ chạy tới, Lục Diệp xoay người leo lên lưng hổ, đi về hướng Thủ Chính phong.

Vân phu nhân đúng là một vị lão sư giỏi, tính cách lại dịu dàng. Vì sao chưởng giáo lại nhẫn tâm để cho bà ấy sống một mình ở Minh Tâm phong chứ? Kể cả khi người đã phạm vào điều sai lầm gì đó, thì đi thừa nhận sai lầm là được mà. Ừm, đúng là cột sống của chưởng giáo hơi bị thẳng quá mức rồi.

Lục Diệp quay về Thủ Chính phong, chào hỏi Thủy Uyên sư tỷ một tiếng, rồi nhanh chóng quay lại bên trong trụ sở.

Trụ sở không có náo nhiệt như trong tưởng tượng, chủ yếu là hiện giờ hoàn cảnh tu hành bỗng trở nên tốt như vậy, nên dù là đệ tử mới nhập môn vào bản tông, hay những tán tu kia, đều đang cố gắng tu hành.

Thân là một tu sĩ, thực lực bản thân mới là căn bản, nếu không có giác ngộ như vậy, căn bản là không đi được xa trên con đường tu hành.

Đầu tiên, Lục Diệp tìm được một vị sư đệ bị giữ lại thủ ở Thiên Cơ điện, sau đó từ phía gã biết được gần đây trụ sở không có chuyện gì xảy ra, nên hắn lập tức chạy tới Luyện Công phòng bên kia.

Hiện giờ bên trong Luyện Công phòng đã rơi vào tình trạng kín người hết chỗ, kể cả khi nơi này có tới mấy trăm phòng, cũng không đủ cho mọi người sử dụng, vẫn còn người ở bên ngoài đang xếp hàng chờ. Lại nói, ở bên ngoài cũng có thể tu hành, chỉ là không có Tụ Linh Trận bên trong Luyện Công phòng gia trì, hiệu suất sẽ thấp hơn một chút.

Nhưng loại tình huống này sẽ chậm rãi được cải thiện, bởi vì tài nguyên tu hành trong tay mọi người là có hạn, chờ đến lúc lương tháng vừa phát lúc trước bị dùng xong rồi, áp lực của Luyện Công phòng bên này phải sẽ được giảm bớt thôi.

Lục Diệp không vào Luyện Công phòng chuyên chúc của mình, mà là thoáng phân biệt một chút, sau đó đi tới bên ngoài một gian Luyện Công phòng, trực tiếp vận dụng quyền hạn trấn thủ sứ, mở cửa phòng ra.

một thiếu nữ đang tu hành bên trong bị dọa nhảy dựng: "Ngũ sư huynh, ta làm sai chuyện gì sao?" Ngay sau đó, dường như nàng nhớ tới cái gì, hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm xuống: "Ta không bao giờ đi quấy rối lục sư tỷ, ta không muốn cướp nữ nhân với huynh đâu, đừng đánh ta!"

"Hả?"

Dường như hắn vừa nghe được cái gì thật là ghê gớm?

Một lát sau, Lục Diệp lưu lại một đạo Tụ Linh linh văn bao trùm một mặt vách tường bên trong Luyện Công phòng này, tiếp đó xoay người đi ra ngoài, bỏ lại đằng sau một thiếu nữ với đôi mắt đã mất đi tiêu cự (dạng như ngớ người, dại ra).

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.