Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Vi Tăng Lên Quá Nhanh, Không Nhất Định Sẽ Là Chuyện Tốt!!!

Phiên bản Dịch · 1313 chữ

Có nhiều Luyện Công phòng như vậy, ngay trong lúc này Lục Diệp không thể bố trí Tụ Linh linh văn cho tất cả Luyện Công phòng được, chỉ có thể chờ khi nào hắn rảnh sẽ bố trí một chút thôi.

Mục tiêu ban đầu là bố trí một đạo Tụ Linh linh văn cho mỗi một gian Luyện Công phòng, sau đó lại chậm rãi gia tăng thành hai đạo, ba đạo…

Lục Diệp bố trí xong mấy gian Luyện Công phòng, mới tiến vào Luyện Công phòng chuyên chúc của mình, dùng linh lực còn lại không nhiều lắm trong cơ thể xây dựng nên một đống phễu nhỏ trong linh khiếu, tiếp đó lại hoán đổi công pháp Thao Thiết Xan, còn không quên ném vào trong miệng mình hai viên Uẩn Linh đan.

Xong xuôi mọi việc, hắn bắt đầu vừa tu hành vừa đọc và nghiên cứu mấy cuốn thư điển mang về từ chỗ Vân phu nhân bên kia, còn thường xuyên xây dựng Âm nguyên và Dương nguyên ở trên đầu ngón tay của mình, tăng cường luyện tập.

Linh lực bị tiêu hao đang nhanh chóng khôi phục, từ sau khi linh lực trong trụ sở trở nên nồng đậm, không cần biết là khôi phục hay là tu hành, hiệu suất đều tăng lên gấp đôi trước kia.

Lục Diệp cảm thấy nếu hắn có thể toàn tâm toàn ý tu hành, không cần tới hai mươi ngày cũng có thể tấn chức thất tầng cảnh.

Nhưng tu vi tăng lên quá nhanh, không nhất định sẽ là chuyện tốt.

Lúc trước Lý Bá Tiên đã dặn dò hắn, phải chú ý lắng đọng lại, cùng lúc với tăng lên tu vi, cũng phải tăng lên toàn bộ phương diện khác của bản thân. Nếu không chỉ chăm chăm tăng lên cảnh giới, nhưng không có thực lực tương ứng là không được.

Lục Diệp cũng không quá lo lắng về chuyện này, chẳng qua hiện giờ hắn muốn học tập linh văn chi đạo, mà xây dựng Âm Dương nhị nguyên cũng cần tiêu hao linh lực , ngẫu nhiên còn muốn qua Luyện Công phòng khác bố trí Tụ Linh linh văn, mới khiến tốc độ tu hành của hắn bị kéo dài ra.

Từng cuốn từng cuốn sách lần lượt được đọc xong, Lục Diệp điên cuồng hấp thu tri thức trong sách, khiến cho quá trình xây dựng Âm Dương nhị nguyên trở nên càng thêm đơn giản thoải mái, nhưng vẫn còn chút chênh lệch so với yêu cầu chuyển hoán tự nhiên của Vân phu nhân.

Một ngày sau, Lục Diệp có chút mỏi mệt buông quyển sách trên tay xuống, lười biếng duỗi cái thắt lưng.

Mặc dù học tập linh văn chi đạo rất thú vị nhưng kéo dài thời gian quá lâu không khỏi có chút buồn tẻ.

Lục Diệp nghĩ nghĩ, lập tức lấy ra Tức Quả Hạch từ trong túi trữ vật, đang muốn thúc giục linh lực, lại nhanh chóng lấy Bàn Sơn đao ra, nắm trên tay.

Hắn phải thử một chút, xem có thể mang Bàn Sơn đao cùng tiến vào bên trong Thận cảnh hay không? Lần trước hắn vào mà không mang đao, gần như năm mươi điểm công huân đã bị uổng phí, tiếc đến nhỏ máu.

Lục Diệp thúc giục linh lực, ý thức lại tiến nhập vào gian phòng nhỏ kỳ lạ kia. Hắn vội vàng cúi đầu kiểm tra, lại phát hiện Bàn Sơn đao vẫn đang ở trên tay mình, trong lòng xác định được, chuyện này ổn rồi.

Hắn từng có kinh nghiệm lúc trước, nên lần này trực tiếp đi đến phía trước cánh cửa duy nhất trong phòng kia, nâng tay đẩy cửa.

Trên cánh cửa vẫn xuất hiện một hàng chữ viết vặn vẹo như bình thường, nội dung là muốn vào Thận cảnh, cần tiêu hao năm mươi điểm công huân.

Hiện giờ Lục Diệp đã là người tài đại khí thô rồi, mí mắt chẳng buồn chớp lấy một cái đã đẩy cánh cửa ra. Ấn ký hơi hơi nóng lên, năm mươi điểm công huân bị khấu trừ.

Đắng sau cánh cửa là một mảnh sương mù, tầm nhìn chỉ có thể trông thấy cảnh vật trong phạm vi mười trượng xưng quanh, sương mù kia liên tục quay cuồng phun ra, hình như đang chất chứa những tồn tại vô cùng hung hiểm trong đó.

Lục Diệp quay đầu nhìn lại nhưng không nhìn thấy bất cứ dấu vết gì của cánh cửa đằng sau, dường như không gian nhỏ lúc trước chỉ là một nơi trung chuyển mà thôi.

Tiếng vang kỳ dị từ trong sương mù phía trước truyền đến, mơ hồ còn có động tĩnh của thứ gì đang bò thật nhanh tới đây.

Hai chân Lục Diệp lập tức mở rộng ra, hơi hơi hạ thấp thân mình, nâng tay đặt tại chuôi Bàn Sơn đao!

Sương mù phía trước vẫn đang cuồn cuộn phun ra, giống như có thứ gì đang muốn phá tan nó, lao ra ngoài.

Đến rồi!

Lục Diệp ngầm thúc giục linh lực. Ngay sau đó, một thứ có hình thù kỳ lạ từ bên trong sương mù nhảy lên cao cao, bổ nhào về phía hắn.

Thoạt nhìn cái thứ đang đánh tới kia rất giống một con bọ ngựa, bốn chân phía sau di động, tốc độ cực nhanh, hai chi trước y chang hai thanh khảm đao, lóe ra hàn quang sắc bén.

Đây là một con bọ ngựa có hình thể ngang hàng với Lục Diệp, toàn thân có màu xanh pha đen, đôi cánh sau lưng vỗ vỗ, khiến cho nó có khả năng trượt trên không trung.

Lục Diệp chưa bao giờ được nhìn thấy một con bọ ngựa lớn như vậy. Lần trước khi hắn tiến vào địa phương quỷ quái này, đã bị nó dọa cho nhảy dựng lên, hơn nữa trong tay còn không có vũ khí, cuối cùng chẳng thể kiên trì ở trong này được quá lâu.

Khi bọ ngựa lao thẳng về phía này, hai giác quan bên mép của nó cũng đang không ngừng đóng mở, răng nanh dạng răng cưa bén nhọn lại sắc lẻm, nếu bị thứ này cắn một cái, khẳng định không có kết cục gì hay.

Khoảng cách song phương nhanh chóng bị thu hẹp lại, hai thanh đường đao từ hai bên trái phải chém thẳng về phía Lục Diệp, cắt xoẹt vào giữa, tựa như muốn chém đầu hắn xuống.

Một kích như vậy cũng tương đương với một kích toàn lực bùng nổ của lục tầng cảnh binh tu. Lục Diệp mơ hồ cảm thấy, công kích của nó có liên quan tới thực lực hắn. Bởi vì hắn chính là lục tầng cảnh.

Ngay khi đường đao đánh tới, Lục Diệp đã hạ thấp người trượt xuống dưới thân con bọ ngựa kia, Bàn Sơn đao trong tay chém ra một đạo ánh đao.

Trùng huyết màu xanh biếc vẩy ra, nội tạng rơi xuống. “Phù phù” một tiếng. Con bọ ngựa với khí thế hung hăng đang lao đến kia đã ngã xuống phía sau Lục Diệp, cả thân mình gần như bị một đao chém thành hai nửa.

Trước mắt, đây là sát thương gây ra do một đao sau khi được gia trì Phong Duệ của Lục Diệp, nếu tu sĩ đồng cảnh giới, bị chém trúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng còn không chờ hắn ổn định thân hình, từ hai bên trong sương mù lại truyền ra động tĩnh bò sát. Ngay sau đó, hai con bọ ngựa giết ra từ tầng sương mù trước mặt, gần như chúng đồng thời đánh tới Lục Diệp.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 200

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.