Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy Danh Dự Của Tiểu Sư Đệ Ta Ra Đảm Bảo!

Phiên bản Dịch · 1313 chữ

Gã từng nghe nói về chuyện trên Kim Quang đỉnh, cũng khắc sâu lĩnh giáo phong cách bao che khuyết điểm của đám Bích Huyết tông kia rồi.

Một cường giả Chân Hồ cảnh nói giết vào Linh Khê chiến trường là dám thực sự giết vào, còn dám chịu đựng Diệt Hồn Thần Lôi thương tổn cũng giết cho một đám tu sĩ cấp thấp sợ hãi.

Đưa mắt nhìn khắp Cửu Châu, Chân Hồ cảnh của tông môn nào có khả năng làm loại chuyện chẳng phân biệt tốt xấu như vậy?

Cũng chỉ có Bích Huyết tông thôi.

Cho nên Lý Bá Tiên bảo gã đánh một hồi cùng Lục Diệp, chẳng những hắn không vui vẻ gì, ngược lại còn cảm thấy mình bị giỡn mặt.

"Châm ngôn nói, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, xem ra ngươi có chút không hiểu được tình cảnh của chính mình!" Mi mắt Lý Bá Tiên hơi hơi cụp xuống.

Bên kia linh lực trong tay Phong Nguyệt Thiền đã phun ra, một luồng hỏa diễm giống như bị áp súc ném đến ném đi trên đôi tay nhỏ bé. . .

Khóe mắt thanh niên nọ hơi run rẩy, trong lòng đã biết nếu bản thân vẫn không nhận lời, lập tức sẽ nghênh đón hai tồn tại thứ nhất và thứ mười Linh Khê Bảng vây công. Đây chính là kiếm tu và pháp tu hỗn hợp đánh đôi đó. Đến lúc ấy, gã mới thật sự là không còn đường sống.

"Thắng tiểu gia hoả này, ngươi thật sự sẽ thả cho ta một con ngựa?"

"Lấy danh dự của tiểu sư đệ ta ra đảm bảo!" Lý Bá Tiên vỗ vỗ bả vai Lục Diệp.

Lục Diệp nhíu mày, vì sao lại lấy danh dự của ta ra đảm bảo?

Nhìn theo một góc độ khác, chẳng lẽ tứ sư huynh không có bao nhiêu danh dự? Đó là một vấn đề lớn à nha.

"Đừng đùa giỡn mánh lới ngây thơ như vậy, trừ ngươi ra còn có Phong Nguyệt Thiền kia kìa."

"Nàng bên kia. . . Lấy danh dự của vị sư muội này ra đảm bảo!" Lý Bá Tiên chỉ một ngón tay vào Hoa Từ đang đứng bên cạnh, Hoa Từ cười thực vô tội.

Thanh niên kia nói: "Xin Thiên Cơ thệ đi."

"Bớt nhiều lời vô nghĩa!" Lý Bá Tiên giận quát một tiếng: “Bảo ngươi đánh thì ngươi đánh đi, còn nhiều lời vô nghĩa như vậy cẩn thận ta phi ngươi một kiếm!"

Thanh niên kia lập tức nghẹn khuất vô cùng.

"Bày ra dáng vẻ bị nhục nhã này cho ai xem? Ngoan ngoãn đánh với tiểu sư đệ ta một hồi, vận khí tốt, ngươi còn có thể kéo theo một cái đệm lưng, chẳng lẽ đây không phải suy nghĩ trong lòng ngươi?" Lý Bá Tiên hừ lạnh một tiếng, vạch trần suy nghĩ trong lòng đối phương.

Ở thời điểm thanh niên này bị Lý Bá Tiên vạch trần tung tích, gã đã biết bản thân không còn đường sống nữa rồi, và gã bày ra loại tư thế này, chẳng qua chỉ muốn làm Lý Bá Tiên lơ là, mất cảnh giác chút thôi.

Đáng tiếc, lúc này dự tính của gã đã bị đối phương nói một câu lộ bằng sạch rồi, cũng không cần phải nhiều lời thêm nữa, gã lập tức múa động hai thanh loan đao trong tay, bày ra tư thế sẵn sàng: "Vậy đến đây đi."

Lục Diệp nâng tay đặt tại chuôi đao, nhẹ nhàng nắm chặt.

Giọng nói của Lý Bá Tiên vang lên bên tai hắn: "Tiểu sư đệ, giờ tự đệ phải cẩn thận rồi. Gia hoả này là một quỷ tu, đừng nhìn hiện tại hắn chỉ có tu vi bát tầng cảnh, nhưng trên thực tế, tu vi chân chính của hắn lại là Thiên cấp thất tầng cảnh, linh khiếu đã mở tới 240 trở lên. Đương nhiên, ở vị trí này chịu Thiên Cơ áp chế điều hòa, thực lực mà hắn có thể phát huy ra chỉ là tiêu chuẩn bát tầng cảnh bình thường, nhưng kinh nghiệm giết địch lại không bị áp chế, lực lượng và tốc độ cũng không phải bát tầng cảnh bình thường có thể sánh bằng. Kể cả khi đệ có thể địch lại bát tầng cảnh bình thường, chưa chắc đã là đối thủ của hắn."

"Ta biết!" Lục Diệp đáp lời.

Hắn vừa nói xong, đá vụn dưới chân đã tung bay, cả người đánh thẳng về phía thanh niên hung ác nham hiểm kia. Hắn mặc kệ Lý Bá Tiên xuất phát từ loại suy tính gì lại muốn để bản thân một mình nghênh chiến một đối thủ như vậy, nhưng trước mắt Linh Khê trấn thủ chiến đã tới kết thúc, công cuộc kiếm công huân cũng hắn cũng kết thúc theo luôn rồi. Lẽ nào hiện giờ có cơ hội giết địch tốt như vậy, hắn lại bỏ qua? Đương nhiên phải tử tế quý trọng nó chứ?

Gần như cùng lúc Lục Diệp có động tác, một luồng lưu quang đã ồ ạt bắn đến, chỉ trong thời gian ngắn, chúng đã tới tới trước mặt Lục Diệp.

Trường đao ra khỏi vỏ, Lục Diệp chém ra một đao. Khi đốm lửa văng khắp nơi, Lục Diệp cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ vọt tới thẳng mặt mình, hổ khẩu rách tan nát trong nháy mắt, Bàn Sơn đao trên tay cũng bị đụng mạnh, lệch hướng, chếch lên trên.

Theo luồng lực đạo này, trường đao trên tay Lục Diệp vẩy một cái, đánh bay luồng lưu quang đang tập kích tới trước ngực hắn.

Lưu quang kia rõ ràng là một thanh loan đao trong tay đối phương.

Một kích vừa rồi kia, chính là uy lực ngự khí của đối phương. Lúc này, loan đao đã bị đánh bật ra, xoay tròn bay giữa khoảng không, nhưng phần ngực Lục Diệp cũng xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ra. Hiển nhiên hắn tránh thoát đòn công kích nhưng vẫn bị kình khí phía trên loan đao của đối phương gây thương tích.

Còn không chờ hắn ổn định thân hình, bóng người trước mắt lại hoa lên, thanh niên hung ác nham hiểm kia đã bổ nhào tới phụ cận, tốc độ cực kỳ mau!

Quỷ tu vốn có sở trường về tốc độ, huống chi đối phương lại là quỷ tu Thiên cấp thất tầng cảnh. Đúng là dưới hoàn cảnh Thiên Cơ điều hòa áp chế khiến cho gã chỉ có thể phát huy ra thực lực bát tầng cảnh, nhưng kể cả khi đã bị áp chế, thì loại tốc độ này cũng không phải bát tầng cảnh bình thường có thể sánh bằng.

Một thanh loan đao khác trong tay đối phương đã bổ tới thẳng tới trước mặt, Lục Diệp nâng đao đi chắn.

Một âm thanh “Đang” vang lên, thân hình lảo đảo một chút về phía sau, cùng lúc đó, kình phong cũng tập kích tới sau đầu, chính là thanh loan đao đã bị hắn chém bay đi kia, lại giết quay lại.

Trước mắt với Lục Diệp, đúng là ngự khí chi đạo vô cùng khó lý giải.

Vẻ mặt Hoa Từ đầy khẩn trương. Trong lúc đó, trên tay Lý Bá Tiên đã nắm một đạo kiếm quang, mặc dù gã để cho Lục Diệp đi nghênh chiến quỷ tu này, nhưng cũng không thật sự ngồi yên mặc kệ. Nếu tánh mạng Lục Diệp thực sự bị ảnh hưởng, đương nhiên là gã sẽ ra tay.

Mắt thấy loan đao vừa giết về kia muốn đâm trúng gáy Lục Diệp, đột nhiên một tấm linh văn xuất hiện.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 216

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.