Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Trốn

Phiên bản Dịch · 2430 chữ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: PLH

Beta: LP

Chương 58: Chạy trốn

Chung Mạn bảo chạy trốn không phải nói đùa. Cô thật sự có ý định như vậy.

Cô kể cho Mạc Lâm biết, anh ta nghe xong không nói lời nào đã lập tức đi đặt vé. Vì không có vé tàu nên phải cất công đổi thành vé máy bay, hơn nữa còn chu đáo tìm được một chiếc xe đưa đón, không để ông Chung phải đi đi về về giữa đêm khuya.

Còn Chung Mạn và Diệp Minh Hi thì sắp xếp hành lý. Hai người cùng làm chưa đến nửa tiếng đã nhanh chóng chuẩn bị xong hết thảy. Lúc đó, xe cũng đã đợi sẵn ngoài cửa.

“Con gái à, bọn họ muốn đưa cháu về cũng đúng. Dù sao người ta mới là người thân cùng huyết thống, còn con cùng lắm cũng chỉ là người ngoài…..”

“Minh Hi không muốn quay lại, hơn nữa họ chẳng có ý đồ tốt đẹp gì.” Chung Mạn bình tĩnh nói, giọng điệu kiên quyết lạ thường.

“Tại sao lại không có ý đồ tốt?” Bà Chung vội vàng dò hỏi, nào ngờ Chung Mạn lại lắc đầu nói:

“Việc này rất khó nói. Nếu chính thằng bé đã không muốn, miễn cưỡng ép buộc nó chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”

“Hình như người ta là hợp pháp mà……”

“Nếu có khả năng thì họ cứ tới thành phố X kiện con!”

Trên đời này không có một bà mẹ nào mong muốn con gái của mình có dính dáng gì đến kiện cáo. Bà Chung còn định khuyên nhủ, Mạc Lâm đã mở miệng: “Bác gái đừng lo lắng. Cháu có rất nhiều bạn bè làm thẩm phán và luật sư, sẽ không sao đâu.”

Đã ở địa vị cao từ lâu, Mạc Lâm luôn có sức thuyết phục thật khó nói nên lời khi nói chuyện với người khác. Người phụ nữ địa vị nhỏ như bà Chung vừa nghe xong liền yên tâm hẳn, lòng cũng an ổn phần nào. Chẳng những không nói gì nữa, ngược lại còn thấy vui vẻ, cảm thấy Mạc Lâm rất đáng ngưỡng mộ, ngay cả chuyện luật pháp cũng có thể giải quyết, quả thực là một con rể tốt.

Những người khác đương nhiên không biết được tâm tư quanh co khúc khuỷu của bà Chung. Thấy bà không tụng kinh nữa cũng thở phào nhẹ nhõm. Mang đống hành lý ra ngoài xong, lúc sắp lên xe, Chung Mạn vẫn không quên quay đầu lại nói với mẹ:

“Mẹ, không nên nuông chiều em trai như vậy. Chuyện trong nhà thì chẳng để tâm, chỉ thích trốn trong phòng chơi game.”

“Nó cũng chỉ ham chơi một chút thôi. Hôm nay ăn cơm xong không phải còn ngoan ngoãn ngồi lại một tiếng đấy sao?” Bà Chung bênh vực con trai, lại xoay người nói với Mạc Lâm. “Tiểu Mạc, cháu là một người thành công. Về sau nhớ đến nhà ăn cơm nhiều một chút, thuận tiện nhắc nhở Chung Minh luôn.”

“Cháu biết rồi ạ.” Mạc Lâm thân thiện gật đầu.

Bởi thời gian đã cận kề, mọi người không trò chuyện thêm nữa liền xuất phát. Trên xe, Diệp Minh Hi vẫn một mực nắm chặt lấy tay Chung Mạn không chịu rời. Chung Mạn nghĩ thầm, có lẽ cậu vẫn còn sợ bác cả sẽ phục kích trên đường chờ cướp người nên cũng mặc kệ cậu.

Mạc Lâm ngồi ở ghế trước để ý thấy động tác của Diệp Minh Hi, chăm chú nhìn ba giây rồi quay đi, không hề lên tiếng.

Máy bay hiếm khi đúng giờ. Lúc rạng sáng mới về đến thành phố X, ba người đều rất mệt mỏi, thế nhưng tay Diệp Minh Hi vẫn không chịu buông bỏ. Sau khi bắt xe về đến căn hộ của Chung Mạn, Mạc Lâm cũng không nói gì đặc biệt, chỉ nhẹ nhàng dặn dò: “Gặp chuyện gì thì gọi điện cho anh, đừng sợ muộn mà không làm phiền, biết chưa?”

Chung Mạn cảm giác như mình thực sự đã bạc đãi Mạc Lâm. Người ta tử tế đến nhà mình ăn một bữa cơm đã bị mẹ mình hỏi liên tục, giữa đường còn trở thành thổ phỉ cướp người. Anh ta giúp đỡ giải quyết cục diện, sau đó còn phải đi đặt vé tìm xe, khổ qua khổ lại đến giờ cũng không có nửa câu trách móc, ngược lại còn dặn dò mình có việc phải tới tìm anh ta. Ngày thường ăn cơm dù phải đặt bàn Mạc Lâm cũng không cần tự mình gọi điện, vậy mà hôm nay anh ta lại vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy……

Lòng cô ấm áp dễ chịu lạ thường, vẻ mặt bớt đi vài phần mệt mỏi. Cô dịu dàng nói với anh ta: “Vừa nãy, anh chưa ăn no đúng không? Vất vả cả một ngày rồi có muốn lên nhà ăn chút gì đó không, em nấu cho anh bát mì nhé?”

Đây là lần đầu tiên Chung Mạn mời Mạc Lâm vào nhà cô. Vì có Diệp Minh Hi ở nhà, cô thường tránh để người lạ tới. Nhưng hôm nay cô nghĩ mình cũng nên báo đáp Mạc Lâm.

Chí ít, không thể để anh ta mang bụng đói trở về.

“Em không thấy phiền chứ?” Mạc Lâm đương nhiên có thể nhìn ra được vẻ mặt mệt nhọc của Chung Mạn.

“Vẫn đủ sức để nấu một bát mì.” Cô cười đáp, còn đưa tay ra làm động tác ‘mời’.

“Vậy anh đành cung kính không bằng tuân mệnh.” Mạc Lâm nói gì đó với tài xế taxi, thanh toán 10 tệ tiền xe, sau đó liền theo Chung Mạn lên lầu.

Diệp Minh Hi vẫn còn nắm tay Chung Mạn. Lúc lên lầu cô cảm thấy bước đi của cậu chậm lại rất nhiều, không khỏi hỏi: “Mệt à?”

“Vâng.” Diệp Minh Hi thấp giọng trả lời.

“Vậy lát nữa em ngủ sớm đi.” Chung Mạn dịu dàng động viên cậu.

Thấy Chung Mạn mời Mạc Lâm vào trong nhà ngồi, Diệp Minh Hi không đi tắm rửa, trái lại còn ngồi sóng vai bên Mạc Lâm. Chung Mạn thấy vậy liền pha cho mỗi người một cốc yến mạch nóng: “Minh Hi, em uống xong thì đi ngủ đi, giờ chị phải nấu mì.”

Diệp Minh Hi nhìn cốc yến mạch trước mặt, chợt nói: “Em cũng đói bụng.”

“Em nên ngủ sớm, ăn nhiều không tốt đâu.”

“Em đói.” Diệp Minh Hi tỏ vẻ rất đáng thương, rất cố chấp nói.

Thương cậu hôm nay phải chịu đủ khiếp sợ, Chung Mạn không muốn làm cho cậu không vui, liền gật đầu nói: “Được rồi, cho em nửa bát mì.”

Chung Mạn đi vào phòng bếp. Trong phòng khách chỉ còn lại hai sinh vật giống đực.

Mạc Lâm ung dung uống hết cốc yến mạch, ngồi dựa lên sofa, phóng tầm mắt đánh giá đồ trang trí trong chiếc tổ nhỏ của Chung Mạn. Cửa sổ thủy tinh trên sàn nhà là tiêu điểm của cả căn phòng. Anh ta nhớ mỗi buổi tối Chung Mạn đều đứng ở đó vẫy tay chào tạm biệt mình, trong lòng không khỏi có chút yêu thích với chỗ cửa kính. Căn hộ không lớn, không có không gian phụ để chứa mấy đồ gia dụng cơ bản, nhưng vì không giống như kiểu bài trí nhồi nhét của các cô gái trẻ, nên chẳng hề có cảm giác chật hẹp. Hừm, bàn máy tính hơi lộn xộn, nhưng những chỗ khác vẫn còn gọn gàng ngăn nắp, có thể chấp nhận được.

Bên này Mạc Lâm đang hứng thú quan sát từng nơi từng nơi một, bên kia Diệp Minh Hi một mặt âm trầm.

Bình thường Chung Mạn rất thích co mình trên sofa, vùi nửa người vào đống gối ôm lớn, thỏa mãn tựa như mèo con được ăn no uống đủ. Lúc này chỗ Mạc Lâm đang ngồi chính là nơi cô và cậu từng dựa vào nhau, ngả mình lên chính chiếc gối ôm cô từng dụi dụi mặt, tay đặt lên chính nơi tay vịn mà mái tóc đen nhánh của cô từng phủ lên……. Hơi thở đáng ghét trên người Mạc Lâm đang làm ô nhiễm hơi ấm cùng sự tĩnh lặng nơi đây. Anh ta căn bản không nên bước vào căn nhà này!

Cậu không thích người khác đặt chân vào ngôi nhà của hai người họ, ngồi trên sofa thuộc về hai người họ.

Diệp Minh Hi thực sự rất muốn đứng lên đuổi Mạc Lâm khỏi nhà, hận không thể lập tức đứng bật dậy cảnh cáo anh ta về sau không được tiếp cận Chung Mạn. Đúng, cậu rất muốn, thực sự rất muốn, rất muốn…..

Thế nhưng, cậu vốn dĩ không có tư cách đó.

Đúng vậy, Mạc Lâm mới là bạn trai của Chung Mạn, mới là chàng rể tốt trong mắt của bà Chung, mới là người duy nhất được cho rằng nên ở bên Chung Mạn…. Mà Diệp Minh Hi, cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, là một cái bóng đèn sáng, là một đứa con riêng.

Vì sao, vì sao lại như vậy?

“Minh Hi, em sao thế?” Chung Mạn nấu mì xong thì thấy Diệp Minh Hi chỉ ngẩn người ngơ ngác. Cô rất lo lắng. “Lẽ nào hôm nay bị kích động quá mức, bị dọa sợ rồi?”

Diệp Minh Hi phục hồi tinh thần, lắc đầu, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn mì.

“Ăn hết đi, ăn xong thì tắm rửa rồi đi ngủ.”

Cậu gật đầu, yên lặng ăn bát mì, nhìn cảnh tượng Mạc Lâm khen ngợi món mì của Chung Mạn, vẻ mặt cười tươi như hoa đắc ý tự nấu tự khen của cô. Sau đó hai người họ còn trêu đùa nhau, thay nhau chế giễu, bầu không khí vui vẻ thân thiết vô cùng.

Nhưng những việc này không hề liên quan gì tới cậu.

Diệp Minh Hi vẫn lặng im ăn mì.

Cậu chỉ có một bát mì rất nhỏ, vốn dĩ ăn hai ba miếng là hết. Nhưng cậu lại cố tình ăn thật chậm. Cậu sợ sau khi ăn xong, đến cả tư cách được ngồi đây nhìn cô, nghe cô nói chuyện cũng không còn nữa.

Giờ phút này, cậu không thể không oán, không thể không hận.

Từng nghĩ rằng chỉ cần từ từ theo đuổi, một ngày nào đó Chung Mạn sẽ phát hiện cậu đã trở nên cao lớn, là một người đáng tin cậy, đáng để dựa vào. Nhưng khi nhìn thấy thái độ của bà Chung dành cho Mạc Lâm, cậu biết, trong mắt họ, ngay cả tư cách để cạnh tranh cậu cũng không có.

Chỉ vì sinh trước cậu vài năm mà Mạc Lâm là người lớn, còn bản thân cậu chỉ có thể cam tâm làm một trẻ con thôi sao?

Chỉ vì một yếu tố không thể kiểm soát mà cậu phải vĩnh viễn chỉ có thể làm một người dõi theo, chứng kiến kẻ khác xâm chiếm tổ ấm nho nhỏ của cậu và Chung Mạn, nghênh ngang ăn mì do cô tự tay nấu. Lúc đêm khuya thanh vắng còn trò chuyện với cô, khiến cô quên đi cả thời gian ư?

Chỉ vì Mạc Lâm sinh sớm hơn cậu vài năm liền có tư cách ở bên cạnh cô, nhận lấy lời chúc phúc của tất cả mọi người hay sao?

Tại sao ngay từ lúc sinh ra, cậu đã hoàn toàn mất đi tư cách ở bên cô, chỉ bởi vì chín năm kia?

Nếu như hôm nay cậu và Mạc Lâm bằng tuổi nhau, liệu cậu có thể đuổi Mạc Lâm đi, có thể độc chiếm sự quan tâm chăm sóc đầy dịu dàng ấm áp của cô hay không?

Nhưng điều đó là không thể.

Có cách nào có thể để cho cậu có tư cách trở thành một đối thủ chứ không chỉ là một người quan sát không?

Đến tột cùng có cách nào hay không?!

“Sao hôm nay em ăn chậm vậy?” Chung Mạn nhận ra tốc độ ăn của Diệp Minh Hi chậm hơn ngày thường. “Có phải ăn không vào hay không?”

Diệp Minh Hi vội vàng lắc đầu.

Nhưng Chung Mạn vẫn lấy đi bát mì của cậu, “Đợi ăn xong thì trời cũng sáng luôn rồi. Em nhanh đi tắm đi. Hôm nay đừng gội đầu, ngày mai hẵng gội.”

“Em vẫn muốn ăn nữa.” Cậu ngoan cố ngọ ngoạy.

“Rõ ràng em đã ăn không vào, còn ăn làm gì! Nếu đói thì uống hết cốc yến mạch đi…..” Chung Mạn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi sáng. “Đừng tắm kỹ quá, đánh răng xong thì đi ngủ ngay cho chị.”

“Em….” Cậu còn định nói thêm nhưng đã bị Chung Mạn trừng mắt, đành bất đắc dĩ nâng cốc yến mạch lên, uống từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ một. Chỉ cần có thể kéo dài thêm một giây, cậu sẽ tranh thủ thêm một giây.

Chung Mạn ngồi bên cạnh không thể hiểu nổi cậu bị sao nữa. Rõ ràng vừa rồi còn rất ngoan, sao bỗng nhiên lại quái lạ thế này? Chẳng lẽ sự xuất hiện của bác cả đã gây kích động quá lớn đối với cậu sao?

Diệp Minh Hi uống xong còn chưa chịu thả cốc xuống, giả bộ như vẫn đang uống. Đợi một hồi lâu Chung Mạn thực sự không thể kiên nhẫn thêm nữa, giương tay định kéo cốc của cậu xem còn bao nhiêu, cậu mới không cam tâm tình nguyện để xuống.

“Được rồi, nhanh nhanh đánh răng còn đi ngủ.”

Trong lòng cực kỳ không muốn rời đi, nhưng Diệp Minh Hi chỉ có thể yên lặng đi vào phòng tắm.

Không lâu sau, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Chung Mạn. Cậu có thể tưởng tượng ra khóe mắt cô cong cong, nụ cười xinh đẹp đến mê người. Thế nhưng nụ cười ấy không phải dành cho cậu, cũng không thuộc về cậu.

Rốt cuộc phải gì thì cậu mới có tư cách được ở bên cô?

Trong gương dần hiện lên bóng hình ngày một trưởng thành đang rơi vào trầm tư.

Bạn đang đọc Nhà Có Shota của SONG TAM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.