Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra Đi

Phiên bản Dịch · 2212 chữ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: PLH

Beta: LP

Chương 57: Ra đi

Sau khi vợ chồng họ Diệp thỏa mãn rời đi, mọi người ngồi trong phòng khách đều không nói một lời. Diệp Minh Hi ra sức nắm chặt lấy tay Chung Mạn, khó tin nhìn cô, đợi cô giải thích.

“Chúng ta về phòng thu dọn đồ đạc thôi.” Chung Mạn cầm tay cậu đi về phòng. Diệp Minh Hi đột nhiên vung tay cô ra, kích động hét to: “Chị gạt em! Chị đã nói sẽ không rời bỏ em mà!”

“Minh Hi…” Chung Mạn muốn giữ chặt lấy cậu, cậu lại dùng sức đẩy tay cô ra, bất thình lình lùi về sau hai bước. Chung Mạn thấy vậy chỉ đành khuyên nhủ: “Em về phòng cùng chị trước đã…”

“Em không đi! Em không đi. Chị đã nói rồi, chị sẽ không bỏ em!”

Thấy Diệp Minh Hi càng lúc càng kích động, Chung Mạn liếc mắt ra hiệu với Mạc Lâm. Mạc Lâm liền đi về phía Diệp Minh Hi, định ép cậu vào phòng. Nhưng Diệp Minh Hi cho dù có kích động, vẫn có thể phát hiện ra hành động của Mạc Lâm, lập tức gắng sức đẩy anh ta ra, đồng thời còn chỉ vào Mạc Lâm và Chung Mạn gào lên: “Chúng ta vốn rất tốt mà. Tại sao anh ta vừa mới đến chị liền muốn tống em đi? Là vì em làm vướng bận hai người? Chị vì anh ta mà không cần em nữa sao?”

“Đừng nói lung tung, chúng ta về phòng trước đã…”

“Em không đi!” Cậu quay người muốn chạy ra ngoài, Chung Mạn thấy vậy rốt cuộc cũng không thể nhẹ nhàng thêm nữa, giận dữ quát:

“Đứng lại! Nếu em dám chạy đi chị sẽ gọi điện cho bác em ngay lập tức!”

Bước chân của Diệp Minh Hi khựng lại, đau đớn nói: “Không phải hôm nay thì cũng là ngày mai, có khác gì sao…”

“Thằng bé này… Có nói chuyện tử tế không hả?” Chung Mạn đi tới dẫn cậu vào phòng. Diệp Minh Hi còn muốn giãy dụa, Chung Mạn ngoảnh đầu lớn tiếng hỏi: “Tay chị còn đau đấy, em vẫn muốn gạt tay chị ra sao?”

Nhận ra tay Chung Mạn đã sưng tấy, Diệp Minh Hi rất áy náy, lửa giận lập tức tiêu biến đi hơn phân nửa. Không gian bỏ trống lại bị đau thương chiếm cứ, trái tim thoáng chốc nhói đau, thoáng chốc thắt chặt. Trên tay vẫn còn giữ lấy hơi ấm của cô, chóp mũi còn ngửi thấy hương thơm của cô, nhưng sau ngày mai, sau ngày mai…

Vừa đến cửa phòng, Diệp Minh Hi theo bản năng liền có ác cảm, đặc biệt là vali hành lý đang bày trong phòng, nửa bước cậu cũng không muốn bước vào. Nhưng Chung Mạn không dừng bước cùng cậu, ngược lại còn dùng sức lôi cậu vào phòng, sau đó buông tay cậu đi khóa cửa lại.

Diệp Minh Hi cứng đờ vặn vẹo cổ tay mình, năm ngón tay uốn uốn lại một hồi, thất thần như lỡ đánh mất thứ gì, muốn bắt lại nhưng chỉ bắt được không khí.

Rất lâu rồi cậu chưa từng cảm nhận được cảm giác mạnh mẽ đến thế. Cậu biết trong cuộc sống về sau của mình, thứ cảm giác khiến con người ta trống rỗng đến điên cuồng này sẽ luôn luôn bám lấy cậu. Bởi không còn người giống như cô kiên nhẫn sưởi ấm, dùng dáng vẻ tươi cười xua tan đi tịch mịch trong cậu, hóa nỗi đau thành hư không cho cậu.

 Sau này, sẽ không còn nữa…

“Em! Thật là… Chị thật không biết phải nói với em thế nào cho phải. Từ bao giờ em lại trở nên xúc động như vậy hả? Lại còn nói linh tinh với anh Mạc nữa.” Chung Mạn tức giận kéo cậu ngồi xuống, hàng lông mày thanh tú nhếch lên. “Hơn nữa, ai nói là chị không cần em?! Chị có nói là sẽ để em đi à?!”

Cái gì? Diệp Minh Hi tưởng chừng như không thể tin vào tai mình, “Nhưng, nhưng không phải chị vừa mới nói….” 

“Em tự mình ngẫm lại xem, bác trai bác gái của em hùng hùng hổ hổ hăm dọa như vậy, chị không nói thế liệu họ có chịu rời khỏi đây không?” Chung Mạn trừng mắt nhìn Diệp Minh Hi, phất tay nói. “Không nói việc này nữa. Em mau nói cho chị biết, tại sao bọn họ vô duyên vô cớ tới đây đón em về?”

Cảm xúc hỗn loạn từ kinh hãi giận dữ đến bất chợt vui mừng khiến Diệp Minh Hi không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình, nhất thời không phản ứng lại được đối với câu hỏi của Chung Mạn. Một lúc lâu sau cậu mới lắc đầu nói: “Em cũng không biết.” 

“Ừm…. Câu hỏi này em nhất định sẽ trả lời được, đây chính là lý do chị kéo em vào phòng.” Dứt lời, Chung Mạn liếc mắt nhìn nó. “Em thực sự nghĩ rằng chị muốn em đi thu dọn hành lý đấy à?” 

Diệp Minh Hi ngượng ngùng cúi đầu, bên tai truyền đến giọng nói của Chung Mạn:

“Đến tột cùng là em đã phải chịu đựng những gì ở nhà bác em?” 

Diệp Minh Hi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nghe thấy câu hỏi của cô lại một lần nữa cương cứng toàn thân, cả người run rẩy, hai hàng lông mày nhíu chặt. Trên mặt cậu hiện ra sự đau khổ, ánh mắt như xuyên qua cảnh vật trước mắt, trở lại quá khứ đầy đen tối trước kia…..

“Này, tỉnh lại!” Chung Mạn đưa tay áp lên mặt cậu, nhẹ nhàng chạm vào da cậu, rồi từ từ mở ra, cuối cùng ôm lấy gáy của cậu, lo lắng nhìn thẳng vào mắt cậu. “Chị biết chuyện đó không hề dễ chịu chút nào, cho nên từ trước tới giờ chị không hề nhắc đến. Nhưng hôm nay bác trai em đã tìm tới cửa, muốn dùng huyết thống và luật pháp để đưa em về. Nếu em không kể cho chị nghe, chị chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đưa em đi mà thôi.” 

Cho dù là từ góc độ nào, Chung Mạn cũng đều không có quyền giữ lại Diệp Minh Hi. Cô muốn bảo vệ quan điểm của mình, bắt buộc phải tìm ra bằng chứng có lợi cho mình. Ban nãy Mạc Lâm đã nhắc nhở cô — nếu như có thể chứng minh người nhà bên đó chăm sóc không đầy đủ thậm chí là ngược đãi Diệp Minh Hi, hoặc có mưu đồ khác khi muốn đưa cậu về, cô có thể dựa vào luật pháp đoạt lấy quyền giám hộ của Diệp Minh Hi, không cho họ có cơ hội lặp lại trò cũ một lần nữa. 

Nhưng nếu như họ chưa từng gây ra chuyện gì quá đáng, lại thực sự có thể chăm sóc Diệp Minh Hi, cô… Tuy cô không từ bỏ cậu, nhưng đương nhiên vẫn sẽ thuyết phục Diệp Minh Hi quay về, sẽ không ích kỷ giữ cậu ở lại bên mình. 

Vì vậy giờ phút này, quan trọng nhất là phải biết rõ những chuyện đã từng xảy ra thì mới có thể quyết định bước hành động tiếp theo.

Diệp Minh Hi gục đầu lặng im, Chung Mạn cũng không thúc giục cậu, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh chờ đợi cậu, còn dùng hai tay mình ôm chặt lấy cậu, tỏ ý ủng hộ, cổ vũ cậu. 

“Ba năm trước đây….” Giọng nói của Diệp Minh Hi vang lên trong không khí yên tĩnh, có chút khàn khàn nói. “Ba mẹ em qua đời trong một tai nạn giao thông. Họ vốn là người làm kinh doanh, cũng tích góp được đôi chút. Số tiền này đương nhiên là để lại cho đứa con duy nhất của họ.”

Diệp Minh Hi nói rất khó khăn, rất chậm chạp, không kém nói từng chữ từng chữ một là bao. Nhưng Chung Mạn vẫn như cũ chăm chú chờ đợi, kiên nhẫn lắng nghe. 

“Ngày ấy trong đám tang của ba mẹ, tất cả người nhà họ hàng đều đến. Bác cả, bác hai, bác gái, dì hai, cậu cả…. Còn có cả những người chưa từng gặp mặt bao giờ. Trên linh đường họ tranh giành quyền nuôi dưỡng em, cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa đánh nhau ngay trước bức ảnh đen trắng của cha mẹ em thậm chí còn đẩy ngã em xuống đất.” 

Đây không phải là tranh giành quyền nuôi dưỡng, rõ ràng là tranh giành tài sản! Chung Mạn phẫn nộ siết chặt nắm tay.

“Cuối cùng bác cả thắng, đưa em về nhà. Nhưng chút ít tiền ấy đều nằm dưới tên em, họ không thể lấy được. Vì vậy họ cầm giấy tờ chuyển nhượng tài sản đặt trước mặt em nói ‘Không có tiền thì làm gì có cơm ăn? Làm gì có nước uống? Làm gì có giường ngủ?’….” Chung Mạn không hiểu vì sao mà đột nhiên rùng mình một cái, thầm hi vọng đó chỉ là những lời dọa nạt của bọn họ. Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Minh Hi đã đập tan hy vọng của cô. “Mãi đến trước khi em chịu kí tên, em luôn bị nhốt trong tủ quần áo. Đến lúc đói bác trai sẽ cầm đồ ăn nóng hổi mở tủ quần áo ra, hỏi em có ký tên hay không….. Em còn có thể làm gì?”

Rốt cuộc đám người đó đang nghĩ cái gì vậy? Tiền thực sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức vùi dập cả lương tri, hành hạ cả người thân? Khi ấy Minh Hi mới chỉ mười ba tuổi, mười ba tuổi mà thôi! 

“Sau khi ký tên, cuối cùng em cũng được ăn no. Thế nhưng sau khi thủ tục chuyển nhượng tài sản hoàn tất, họ không hề quan tâm đến em nữa. Lúc thức dậy cũng chỉ có mấy thìa cơm để ăn. Nếu họ quên thì em sẽ bị bỏ đói. Ngay cả một chiếc giường bình thường em cũng không có, ngày thường đều nằm ngủ ở sofa, khi có khách thì ngủ trong tủ quần áo….” 

Chung Mạn nghe xong liền bật khóc, ngay cả giường cũng không có? Cô thấy vui mừng khôn xiết vì bản thân đã thay cậu thu xếp một gian phòng ngủ, mua một chiếc giường lớn đệm êm. Lúc này cô chỉ tiếc trước đây mua đồ quá rẻ, không đủ đắt! 

“Đồng phục của em không có người giặt, sách vở không có người mua. Cứ như vậy tất nhiên sẽ trở thành học sinh cá biệt. Sau này mỗi lần bắt gặp em và người khác có xích mích, nhà trường đều bắt em chuyển trường. Họ ngại phiền toái, chỉ muốn tống em đi nơi khác, vừa hay nghe được bác Chung nói chị đang ở thành phố X, họ liền đưa em đến thành phố X.” 

Xích mích với người khác? Với tích cách của Minh Hi, chỉ sợ là lúc cậu bị vây đánh thì người ta bắt gặp. Bọn họ không thể xử phạt kẻ gây chuyện nên mới ra tay với cậu. 

Nỗi đau xót vô tận không ngừng dâng trào, hốc mắt nóng lên. Thấy Diệp Minh Hi vẫn là dáng vẻ hờ hững, kiêu ngạo ấy, lòng Chung Mạn đau như cắt, dang hai tay ôm cậu vào lòng. Tưởng chừng như làm như vậy có thể ôm được đứa trẻ mười ba tuổi đầy bất hạnh đó, có thể ngăn cản thế giới cay nghiệt bạc bẽo này làm tổn thương đến cậu.

Được một phút, Diệp Minh Hi vẫn không động đậy cuối cùng cũng do dự đưa tay, chậm rãi ôm lấy cô, hưởng thụ sự ấm áp trên người cô, để ánh mặt trời của cô làm tan biến đi đêm tối không ngừng quẩn quanh trong tâm trí cậu. 

Cảm nhận được động tác của cậu, Chung Mạn không biết là muốn an ủi cậu hay đang thuyết phục chính mình, chỉ thì thào lặp đi lặp lại: “Đã qua cả rồi, không sao đâu…” 

Giọng nói nhẹ nhàng mà vững vàng của cô không hề đứt đoạn cho đến khi cả hai đều đã bình tĩnh lại.

Bỗng nhiên Chung Mạn rời khỏi lồng ngực của cậu, mu bàn tay phải không biết là cố ý hay vô tình vuốt qua mắt cậu, sau đó nghiêm túc nói: 

“Thu dọn hành lý thôi.”

“Chị… Không phải chị nói sẽ không để em đi sao?” Diệp Minh Hi hoảng hốt, lôi kéo cánh tay đang muốn chỉnh trang lại hành lý của cô, hỏi gấp. “Chị, chị vừa nói vậy mà!” 

“Chị có nói sẽ để em về sao?” Hai mắt Chung Mạn đỏ bừng lườm cậu, nghiêm nghị nói: 

“Chúng ta phải chạy trốn!”

Bạn đang đọc Nhà Có Shota của SONG TAM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.