Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

So Chiêu

Phiên bản Dịch · 2065 chữ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: PLH

Beta: LP

Chương 59: So chiêu

Tục ngữ nói “Sóng gió chưa qua phong ba đã tới”.

Tục ngữ cũng nói “Nhà đã dột còn gặp trời mưa suốt đêm”.

Hiện tại, câu trước thích hợp với Chung Mạn, câu sau lại thích hợp với Diệp Minh Hi.

Từ sau buổi gặp mặt mang tính lịch sử vào ngày 1 tháng 10, bà Chung đã thừa nhận tư cách con rể tương lai của Mạc Lâm. Lúc gọi điện cho con gái không còn kể lể lợi ích của việc xem mắt nữa mà đổi thành ưu điểm của hôn nhân.

“Kết hôn là lời hứa hẹn của nam với nữ. Tìm được một ông chồng tốt, trái tim của người phụ nữ sẽ ổn định, khi ấy mới có sức làm việc. Con thấy Tiểu Hoa nhà bên chưa, trước kia cứ ra đường là co đầu rụt cổ, giờ gả được cho người đàn ông tốt, ngẩng đầu ưỡn ngực thì không nói, mặt mày cũng tươi tỉnh hẳn ra, ngày ngày cười nói vui vẻ. Nghe nói giờ đang mang thai, chồng nó còn ngày nào cũng thuê xe đưa đón nó. Thứ phụ nữ chúng ta mong muốn cũng chỉ là một chỗ dựa mà thôi, không phải sao….”

Đây là lần đầu tiên Chung Mạn thấy lời mẹ nói có lý.

Nhớ lại ngày 1 tháng 10 hai người kia tới nhà muốn cướp người, nếu nói cô không hoảng loạn thì là nói dối. Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Mạc Lâm ở bên, cho dù anh ta chỉ im lặng ngồi nhìn, lòng cô vẫn cảm thấy yên tâm. Cho dù cô muốn gì, anh ta cũng đều ủng hộ cô. Chỉ cần một ánh mắt của cô, anh ta sẽ vì cô mà chủ động xóa sạch mọi chướng ngại vật.

Hơn nữa, anh ta vừa mới mở miệng đã áp chế được hai người kia. Cô chỉ nói với anh ta một câu là muốn đưa Minh Hi về thành phố X, anh ta không nói gì liền chuẩn bị thu xếp.

Điều cô mong mỏi, kỳ thực không phải chính là một người dù cho có chuyện gì xảy ra vẫn luôn bất chấp tất cả mà ủng hộ cô đấy sao?

Người sinh ra trên đời, không phải luôn tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần đấy sao?

Tuy nội tâm thầm đồng ý với lời của mẹ, nhưng Chung Mạn cảm thấy lúc này mà nói đến chuyện hôn nhân vẫn còn quá sớm. Vì vậy đành dùng một câu “Chúng con quen nhau mới được một năm, còn chưa tới thời điểm bàn chuyện kết hôn” để ngăn cản thế tấn công của mẹ mình. Nhưng hiển nhiên bà Chung không phải là người dễ dàng bỏ qua như vậy. Ngoại trừ ba ngày hai lần gọi điện nói chuyện với con gái, đôi khi còn gọi điện tán gẫu với cả Mạc Lâm, thể hiện mình là một bà mẹ vợ ba tốt (ý chỉ ba đặc điểm tốt của người mẹ vợ), tuyệt đối ủng hộ anh ta và con gái bà cùng nhau xây dựng tương lai tốt đẹp.

Sau khi biết được việc này, Chung Mạn nhân một buổi nghỉ trưa mò đến văn phòng của Mạc Lâm, vô cùng xấu hổ nói lời xin lỗi với anh ta. Không ngờ Mạc Lâm chỉ thản nhiên nói: “Không sao, anh cũng cần bồi dưỡng tình cảm với ‘mẹ vợ'”.

Chung Mạn đỏ mặt, ngượng ngùng định đánh trống lảng sang chuyện khác nhưng Mạc Lâm lại mở lời trước:

“Họ hàng của Minh Hi không tới làm phiền em chứ?”

“Không, chắc họ cũng không nghĩ chúng ta sẽ trốn luôn đêm ấy, không biết nên làm gì mới phải.”

“Có lẽ vậy.” Mạc Lâm gật gật đầu, không hề nói ra chuyện mình đã tìm tới luật sư của bạn thân nhờ giúp đỡ, gửi thư cảnh cáo, dọa rằng nếu bác cả của Diệp Minh Hi vẫn tiếp tục quấy rầy thì sẽ đệ đơn lên tòa án tố cáo họ chăm sóc không cẩn thận, đến lúc đó không chỉ tịch thu quyền giám hộ của họ mà còn bị phạt tiền và ngồi tù. “Tâm lí của Minh Hi có bị ảnh hưởng gì không?”

 Chung Mạn thở dài, “Mấy ngày nay nó cứ rầu rĩ không vui, em cũng không biết nên khuyên nó thế nào.” 

“Chắc phải vài ngày nữa em ấy mới bình thường trở lại được.” Mạc Lâm dừng một chút, “Đúng rồi, anh thấy dường như em ấy quấn lấy em hơn trước?”

“Em biết, haiz.” Nói tới đây Chung Mạn liền nhức đầu, “Sau khi ba mẹ nó mất, họ hàng đối xử không tốt với nó. Lúc mới tới thành phố X nó còn không chịu nói một câu, cơm cũng chỉ ăn có chút ít. Về sau cuối cùng cũng chịu mở miệng, ăn cơm cũng nhiều hơn, cũng dần quấn người hơn. Nếu không để nó quấn lấy, nó sẽ nghĩ mình đã mắc lỗi, rất áy náy rất đau lòng.” 

“Nhưng như vậy không tốt cho sự phát triển của đứa trẻ,” Mạc Lâm nhíu nhíu mày. “Không bao giờ có thể tự lập được.” 

“Em cũng nghĩ vậy, thế nhưng lần trước…..” Chung Mạn không định kể lại chuyện mình và Diệp Minh Hi có tiếp xúc thân thể quá mức, úp úp mở mở rồi quyết định lược bớt. “Em chẳng biết nên làm gì bây giờ.”

Chung Mạn vừa dứt lời, hai mắt sáng long lanh nhìn Mạc Lâm.

“Em muốn một tên đàn ông dạy em bí quyết nuôi trẻ à?” Mạc Lâm cười trêu chọc cô, sau đó ngừng cười chuyên chú suy nghĩ biện pháp. Cả văn phòng chỉ còn lại âm thanh cộc cộc của ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn khi Mạc Lâm suy tư. “Nghe nói trẻ con đều muốn nhanh nhanh biến thành người lớn. Hay là em giải thích với em ấy điểm khác nhau giữa trẻ con và người lớn? Ví dụ như chỉ có trẻ con mới hay ỷ lại mọi chuyện vào người khác, mới đi ra ngoài là nắm tay chị không buông. Nếu em ấy muốn làm một người đàn ông có thể đảm đương được mọi trách nhiệm thì không nên quấn lấy em?”

“Cách tốt như vậy, sao em lại không nghĩ ra nhỉ?” Hai mắt Chung Mạn tỏa sáng, càng nghĩ càng thấy khả thi. “Minh Hi cũng muốn làm người lớn rồi. Nó không chịu cho em gọi là ‘nhóc con’ nữa.”

“Cứ làm vậy đi, nếu không được chúng ta sẽ cùng nghĩ cách khác.”

 “Ừ!”

Chung Mạn hào hứng rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Ngay sau đó, cứ thỉnh thoảng lại đều đều vang lên tiếng cộc cộc.

Cộc….. cộc…..

===================

Chung Mạn về đến nhà, vừa mới ngồi xuống sofa, Diệp Minh Hi đã lật đật bám dính lấy cô. Trong khoảng thời gian này cậu đã cao hơn Chung Mạn, tay dài chân dài khiến Chung Mạn có cảm giác bị dồn ép. Vì thế cô lại một lần nữa quả quyết cho rằng giáo dục sự tự lập cho Diệp Minh Hi là điều cần thiết.

“Minh Hi này….”

“Dạ?”  Ánh mắt trong veo không vương nửa hạt bụi của Diệp Minh Hi nhìn về phía cô.

“Đứa nhỏ này đã lớn vậy rồi, sao gương mặt vẫn còn ngây thơ thế này?” Chung Mạn nghĩ thầm. Ngày thường cô vừa nhìn thấy biểu cảm này của cậu thì sẽ nghẹn lời. Nhưng lần này cô quyết tâm không lùi bước, kiên trì nói ra lý do đã suy nghĩ mất cả ngày mới ra:

 Em cũng đã mười sáu tuổi rồi, là người lớn, không nên bám dính lấy chị giống như trẻ con nữa….”

Chung Mạn nói xong, sắc mặt Diệp Minh Hi nhanh chóng trở nên trắng bệch, bàn tay vốn nhẹ nhàng nắm lấy áo cô đột nhiên xiết chặt. Cả người cậu run rẩy như lá rụng trong gió, lẩy bẩy không ngừng trong lòng cô, dọa Chung Mạn không dám nói thêm nữa. Cô muốn kéo tay cậu ra xem có chuyện gì, cậu lại sống chết không chịu buông tay.

Thực ra, nội tâm của cậu không đến mức bàng hoàng hoảng sợ như bề ngoài. Trong đầu cậu nhanh chóng suy nghĩ, không hiểu tại sao đã trải qua chuyện lần trước rồi mà Chung Mạn còn nói mấy lời này với mình?

Lần đó cậu cố ý để lộ nét mặt bi thương lẫn bất lực, ngoài mục đích muốn khiến cô ý thức được sự thực là cậu đang từ từ trưởng thành ra, còn muốn làm cho cô không thể cự tuyệt việc tiếp xúc thân mật với cậu. Chỉ cần như vậy, nhất định cô sẽ quen với việc cậu chạm vào cô với tư cách là một người đàn ông. Đến lúc ấy cộng thêm cả tình cảm cậu và cô chung sống nương tựa vào nhau sẽ dễ dàng khiến cô chuyển hướng, lao vào vòng tay cậu.

Tại sao ngày hôm nay cô lại trực tiếp nói ra lời kích thích ‘sự yếu ớt’ của cậu như vậy?

Lòng Diệp Minh Hi trầm xuống, trên mặt lại càng ra sức biểu hiện sự đáng thương. Chung Mạn bị hù sợ, liền mặc kệ tất cả kéo cậu qua, cũng chẳng buồn nói tiếp, hai tay gập lại ôm chặt cậu, vỗ nhẹ lên lưng cậu an ủi:

“Ngoan, không sao đâu, bình tĩnh, bình tĩnh……”

Vài phút trôi qua, Diệp Minh Hi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Chung Mạn nhất thời không biết nên làm gì, còn đang nghĩ có nên nói tiếp hay không, bỗng từ trong lòng truyền đến giọng nói yếu ớt hỏi: “Chị không thích em sao? Chị ghét em sao?”

“Sao chị có thể ghét em được chứ……” Chung Mạn thở dài, đã mười sáu tuổi rồi, sao lại chẳng khác gì một đứa trẻ sáu tuổi vậy?

“Chị muốn đưa em đi sao?”

“Không phải, chị đã đưa em về rồi. làm sao lại bỏ em đi được? Chị chỉ nghĩ em cũng mười sáu tuổi rồi, có lẽ cũng nên học cách tự lập……”

Sau đó mặc cho Chung Mạn nói thế nào, Diệp Minh Hi đều tự động đem mọi trách nhiệm quy hết về bản thân, tự cho là mình không tốt, liên tục hỏi mình phải làm gì mới có thể khiến cô không chán ghét cậu, hại Chung Mạn không dám nói gì nữa. Toàn bộ thời gian còn lại của cô đều dùng để trấn an cậu.

Kết quả là dự định thi hành kế hoạch dạy dỗ của Chung Mạn hoàn toàn thất bại.

Đây chính là kết quả mà Diệp Minh Hi mong muốn.

Cậu muốn Chung Mạn xem cậu như một người đàn ông là thật sự, nhưng không phải là bây giờ. Chung Mạn và Mạc Lâm đang trong giai đoạn ổn định, lúc này mà cậu bỗng nhiên thay đổi vị trí, không khác gì đang bảo Chung Mạn rời bỏ cậu đến bên Mạc Lâm.

Cậu cần có thời gian để kéo Chung Mạn từ chỗ Mạc Lâm về phía mình. Đến khi ấy lại khiến cô hiểu bản thân là người đàn ông có thể thay cô che gió che mưa, khiến cô vĩnh viễn dừng chân tại lồng ngực của mình cũng không muộn.

Hôm nay Chung Mạn bất chợt nói chuyện này, e rằng ngày hôm đó cậu đã để Mạc Lâm lần ra được manh mối, nhưng nhìn thái độ của Chung Mạn không giống như đã biết rõ tâm tư của mình. Cũng đúng, nếu Mạc Lâm nói thẳng với Chung Mạn, rất có khả năng cô sẽ nghĩ anh ta vì muốn mình ra đi mà đặt điều nói dối. Dù sao hiện giờ Chung Mạn vẫn coi mình là đứa trẻ đơn thuần vô hại……

Tuy anh ta không vạch trần nhưng cũng đã xuất chiêu rồi. Mình không thể tiếp tục đứng yên một chỗ chống cự một cách thụ động nữa.

Tiếp chiêu đi!

Bạn đang đọc Nhà Có Shota của SONG TAM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.