Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ thí văn chương.

Phiên bản Dịch · 1767 chữ

- Các ngươi nhìn xem người kỹ nữ lúc còn trẻ, ‘ Ngũ lăng niên thiểu tranh triền đầu, nhất khúc hồng tiêu bất tri sổ ’, bao nhiêu nam tuấn đẹp trai vì nàng đánh nhau vỡ đầu, tranh chết đi sống lại. ‘ Kim niên hoan tiếu phục minh niên, thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ ’, hàng đêm thổi kèn, phục vụ vô số nam nhân, chơi thiệt là kinh khủng dễ sợ quá đi mà, cái gì khoái hoạt tiêu sái các kiểu con đà điểu đều chơi qua. Thẳng đến khi chơi chán, tuổi già, lại gả cho thương nhân muốn an ổn vượt qua nửa đời sau, thiên hạ nào có chuyện tốt bực này?

Ngô Dĩ Khuê ngồi phía trước bên phải kinh ngạc một tiếng, nói :

- A đù, ngốc tử Quân ngày hôm nay nói chuyện không lắp bắp, thực sự là buồn cười a, hắc! - Thế nhưng những người khác một cái cũng không có cười.

- Nếu mà cho người kỹ nữ này là thật thích thương nhân, như vậy vì sao tuổi trẻ tươi tốt của nàng mặc cho người đùa bỡn, chính bản thân cũng thích thú? Phải biết rằng thương nhân chỉ là một trượng phu vô tội, cũng không vì tuổi xuân phóng đãng của nàng mà lại tính toán, kỹ nữ gả cho thương nhân, nhiều nhất là muốn bắt được một cái phiếu ăn cơm trường kỳ mà thôi.

Tống Bảo Quân không chờ các học sinh phản ứng, lại nói tiếp:

- Hai người thành lập một gia đình, thương nhân còn phải vì kế sinh nhai mà bôn ba lao lực, vì duy trì chi tiêu của gia đình mà chạy khắp nơi buôn bán lá trà, một người gánh chịu cuộc sống khổ sở, mà người kỹ nữ lại làm cái gì? Ở trong mắt nàng hành động của thương nhân bất quá là ‘ Trọng lợi khinh biệt ly ’mà thôi. Thương nhân đối với gia đình cần cù và thật thà như vậy, kỹ nữ là báo đáp thế nào? ‘ Dạ thâm hốt mộng thiểu niên sự, mộng đề trang lệ hồng lan kiền ’, cũng chính là hàng ngày mơ tới thời mua vui hoan lạc khi trẻ, tỉnh mộng hối hận đây không phải là cuộc sống mình muốn. Hắc hắc, có người vợ như vậy sao?

- Cậu... – Cổ họng của cô giáo Khương giống như bị người siết lại.

Tống Bảo Quân thao thao bất tuyệt nói:

- Làm một ca sĩ nữ (diva -_- ?), kỹ nữ tài nghệ cũng không tệ lắm, nhưng lòng của nàng là sai rồi. Nàng không nên cho là có một chút tư sắc là có thể đùa bỡn cả xã hội, cho rằng tất cả nam nhân đều nằm dưới váy nàng, cho rằng toàn thế giới đều là sai chỉ có nàng chính xác. Tóm cái váy lại, cuộc đời thất bại của kỹ nữ đúng là gieo gió gặt bão, không có khả năng trách người khác.

Hơn mười học sinh không hẹn mà cùng hú hét vỗ tay, trong đó không thiếu âm thanh trầm trồ khen ngợi, chính là một đám nam sinh nhàm chán cùng một bộ phận nữ sinh ghen ghét sự xinh đẹp của cô Khương. Góc độ giải thích này mở ra một lối riêng, tương đối mới lạ, độc đáo, có lẽ cũng đã làm một phen nghiên cứu, nên không thể đơn giản mà bác bỏ.

Cô giáo Khương phát hiện mình dĩ nhiên khó có thể phản bác luận điệu của hắn, cứng họng một lát, chỉ vào hắn hổn hển thở gấp, làm cho bộ ngực phập phồng ( cái này ta chém, cơ mà tưởng tượng cug đã ^^), nói :

- Cậu, cậu, cậu! Đi ra ngoài cho tôi!

Tống Bảo Quân nhún nhún vai làm như không có vấn đề gì, một bên vừa đi ra ngoài cửa, một bên vừa cười nói:

- Cô Khương, tiết « Thưởng thức thơ cổ » của cô đã nhầm một điểm trọng yếu, chủ đề của "Tỳ Bà Hành" cũng không phải là người kỹ nữ, ‘ Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tằng tương thức ’ (Cùng là người lưu lạc chân trời, gặp gỡ cần gì từng quen biết) mới đúng là tư tưởng mà Bạch Cư Dị muốn biểu đạt. Cô tìm đủ mọi cách lăng xê người kỹ nữ, chỉ sợ là sâu trong nội tâm của mình tiểu tư tưởng ‘ văn nghệ ’ đang tác quái. Đừng quên cô là giảng viên, chúng ta nộp học phí nhiều như vậy, không phải là tới chịu đựng phương thức dạy học sai lầm của cô.

Hắn bước đi theo cách vô cùng đặc biệt, cúi gằm bên vai, một tay cắm vào túi quần, tư thế xiêu vẹo, như là tên côn đồ suốt ngày lang thang đầu đường xó chợ, hoặc như là biểu lộ tia thương cảm vừa mới bị cự tuyệt, quanh thân trên dưới tràn ngập khí chất ‘ bố éo quan tâm ’.

Đã có không ít nữ sinh trong lòng cảm thấy kinh ngạc:

- Đây là ngốc tử Quân kia sao? Đừng có soái ca như vậy được không? (Hà, éo cần cưa cũng đổ :x)

Trong phòng học một mảnh lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi có thể nghe, mọi người toàn bộ đều ngây dại.

Tuy nói Trà Đại phong khí mở ra, thế nhưng có học sinh trước mặt mọi người bác bỏ quan điểm của nữ giảng viên xinh đẹp Khương Ức Huệ, đây là từ xưa đến nay một lần đầu tiên a. Hơn nữa bắt bẻ vô cùng nhuần nhuyễn như vậy, cô Khương ngay cả phản bác cũng không có thể.

Trong lớp không thiếu học sinh tài trí trác tuyệt, nhưng cũng không lên tiếng được.

Này không chỉ là muốn cùng Khương Ức Huệ là địch, càng phải cùng fan hâm mộ của cô Khương là địch mới đủ!

Cô giáo Khương cắn môi dưới, sắc mặt lúc xanh lúc trắng

Ngô Dĩ Khuê lẩm bẩm nói:

- Ngốc tử Quân, mi thực sự quá trâu bò rồi.

Tống Bảo Quân một tay lấy ra điếu thuốc lá Hà Thủy ngậm lên miệng, cái bật lửa dầu hoả kiểu cũ bằng nhôm ‘xịch’ một tiếng, mạnh mẽ hít một hơi, trong lúc nhất thời suýt nữa bị sặc phổi. Vì không muốn xấu mặt ở trước mặt các học sinh, cuối cùng cũng hết sức chịu đựng nhịn xuống, đến mức sắc mặt xấu xí vô cùng, như cái bánh bao.

Ở trong mắt người khác, còn cho là hắn bởi vì sinh ra bất mãn đối với cô Khương mà dẫn đến sắc mặt xấu xí, hình ảnh này lại tăng thêm ba phần.

- Tống Bảo Quân! Mày đứng lại đó cho tao! - Long Nhai bỗng nhiên đứng lên quát : - Sau khi tan học ở ký túc xá chờ bố! Nếu không mày đừng hòng ở Trà Đại lăn lộn nữa!

- Bố chờ mày. - Tống Bảo Quân phun ra một ngụm khói trắng, lạnh lùng bỏ lại một câu nói.

... ...

Đắc tội Long Nhai không phải là chuyện đùa như vậy.

Đại Học Trà Châu là một xã hội thu nhỏ, nơi này long xà hỗn tạp (rồng rắn lẫn lộn), phe phái san sát. Có người lên đại học sau đó thâm trầm nội liễm, lột xác thành thục; có liều mạng học tập, vô tận suy nghĩ, hi vọng sau này thành tựu một phen sự nghiệp; có ăn chơi đàng điếm, xem đại học là nơi tán gái; cũng có thằng bản thân bắt đầu trở nên bành trướng, hành sự càng là không coi ai ra gì.

Đây là đại học, địa phương bắt đầu định hình một người sinh viên.

Long Nhai học cùng lớp với Tống Bảo Quân, đến từ tỉnh Hồ Tây, bởi vì ngoài bản thân anh tuấn, tính cách cường hãn lại miệng lưỡi trơn tru, nên lôi kéo được một đám huynh đệ, ở trong Trà Đại có hơn năm vạn người gồm học sinh cùng giáo chức, nhiều ít cũng là một phương thế lực.

Nghe nói học kỳ trước hắn ở trong ký túc xá đánh một nam học sinh, làm cho đối phương tự động nghỉ học, cuối cùng chỉ bị xử phạt qua một lần. Tống Bảo Quân hắn cái này ‘ốm yếu’ chọc nổi sao?

Cảm thụ được tâm tình dị dạng của Tống Bảo Quân, nhân cách hèn mọn cười một cái nói:

- Sợ cái *éo gì! Một con ma-cà-bông tự cho là đúng mà thôi, ta tung hoành thiên hạ hơn mười năm, gặp qua mấy con tôm nhỏ như vậy chẳng biết bao nhiêu, tất nhiên là có thủ đoạn thu thập bọn hắn.

- Không phải nói nhân cách yêu cầu phải dung hợp sao? Ngươi thế nào còn có thể thời thời khắc khắc ở trong đầu ta nói chuyện? - Tống Bảo Quân không hiểu hỏi.

- Nga! Ngươi là nói cái này. - Nhân cách hèn mọn nói: - Ta đương nhiên là kỳ vọng mau chóng dung hợp, nhưng vấn đề là đầu óc của ngươi quá mức bình thường, tựa như cái máy vi tính đời xưa nhất ấy, dung lượng tin tức mấy chục vạn TB của ta nếu như trong nháy mắt đưa vào trong máy vi tính của ngươi, ngươi đoán kết quả sẽ như thế nào?

- Đơ máy?

- Bingo. Ta đã sống vài chục năm, sinh ra tư tưởng, tính cách, yêu thích, tâm tình, ký ức, tình cảm, từng trải, tri thức... Tương đương với lượng lớn tin tức. Đại não của ngươi sẽ bởi vì không cách nào xử lý tức thời lượng lớn tin tức ấy mà dẫn đến hôn mê.

Nhân cách hèn mọn dương dương đắc ý vỗ tay một phát:

- Máy vi tính coi như còn có thể khôi phục lại, não người thì có xác suất biến thành người thực vật rất lớn. Vì lý do an toàn, ta chỉ có thể lựa chọn dung nhập từng điểm từng điểm, dùng lực lượng thay đổi một cách vô tri vô giác đại não của ngươi. Đợi đến lúc đủ mạnh, lại dung nhập nhân cách thứ hai.

- Ta đã hiểu. - Tống Bảo Quân vì mình yếu đuối mà cảm thấy xấu hổ.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 524

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.