Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuổi xuân bất tử vô dụng.

Phiên bản Dịch · 1399 chữ

Nam sinh kia tên là Long Nhai, mặt mũi anh tuấn, tính cách cởi mở, văn thể toàn năng (văn hóa và TDTT đều giỏi), lúc nào bên người cũng tụ tập một đống tiểu đệ, là nhân vật được hoan nghênh nhất trong khoa tiếng Trung. Tuần trước bởi vì Tống Bảo Quân vô tình chiếm chỗ ngồi tốt của Long Nhai, nên hắn bị ăn một cái bạt tai vào mặt.

Đối với nhân vật cấp "Đại ca" này trong trường, Tống Bảo Quân muốn trêu chọc cũng chọc không nổi.

Đang muốn cười làm lành xin lỗi "đại ca", giọng nói của hèn mọn lại vang lên trong đầu :

- Đùa bố à, ngươi là chủ nhân của 32 trọng nhân cách, *éo cần phải sợ hắn. Ta có một trăm biện pháp dạy cho thằng nhóc kia sống không bằng chết, hối hận vì đã sống trên cõi đời này.

- Ực... - Tống Bảo Quân nuốt vào ngụm nước bọt một cách khó khăn.

Long Nhai thấy bộ dáng nhát gan sợ hãi rụt rè của hắn như vậy, khinh bỉ lắc đầu một cái, bèn xoay người sang chỗ khác méo để ý tới nữa.

Cô giáo Khương nói:

- Nhân vật người kỹ nữ chính là nữ nhân bị vận mệnh đùa giỡn. Ngày trước nàng một thời được người vô cùng trọng vọng, được các đàn anh nghệ sĩ tán thưởng, nhưng cũng bị những nghệ nhân cùng thế hệ ghen ghét. Con cháu vua chúa đều bị cuốn hút bởi sắc nghệ của nàng, vì mời nàng biểu diễn mà không tiếc phung phí một số tiền lớn. Chính nàng cũng phóng đãng xa hoa, chưa bao giờ hiểu cái gì gọi là tiếc rẻ. Cứ một năm rồi một năm như vậy, thời kì tươi đẹp đó như dòng nước trôi đi.

Người nữ sinh hàng đầu tiên cũng cảm nhận được ưu thương của cô giáo Khương, giơ tay nói:

- Đúng vậy, một nữ nhân dễ bị thương tổn biết bao!

Cô giáo Khương rất hài lòng gật đầu, ra hiệu bảo nữ sinh còn đang ở trong xót thương ngồi xuống, nói:

- Nhưng mà vật chuyển sao dời, người kỹ nữ dần dần lênh đênh luân lạc, theo tuổi tác của nàng lớn lên, nhan sắc đã không còn như xưa, con em quý tộc cũng không hề đến chơi nữa, vẻn vẹn mấy người thân quen cũng lần lượt xa cách. Nàng như một đôi giày bị chọc thủng, tiếp nữa cũng không ai để ý tới, cuối cùng đành gả cho một thương nhân. Thương nhân quan tâm là kiếm tiền, chưa bao giờ hiểu nghệ thuật cùng tình cảm, hàng ngày ra ngoài kinh doanh buôn bán, để lại người con gái đáng thương trông coi con thuyền trống không một mình.

Cô giáo Khương dường như đem toàn bộ trọng điểm giảng giải trên người của nhân vật người kỹ nữ trong bài thơ, giải thích hết sức xúc động, nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, nói :

- Là con người thì có tình cảm, đối mặt với cô đơn vắng lặng trước mắt, nhớ lại khoảng thời gian rực rỡ tươi đẹp ngày xưa, đối lập mãnh liệt, sao không để cho người ta đau xót gần chết đâu nè! Quả thật chân trời lưu lạc, thói đờ bạc bẽo, bản trường ca này vừa là lên án xã hội, cũng là đồng tình đối với người phụ nữ.

Bọn nữ sinh hàng trước giống như cảm động lây, đều than thở một tiếng.

- Người kỹ nữ tài hoa tuyệt đại nhưng mang nỗi lòng ấm ức, thực sự để cho người ta đau buồn phẫn nộ. Tống Bảo Quân, cậu đến nói một chút coi tại sao người kỹ nữ phải rơi vào kết cục này. - Cô giáo Khương nói xong ngừng lại một lát, gắt gao để ý Tống Bảo Quân.

Đôi mắt to, long lanh, xinh đẹp, đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào một thằng con trai, đổi lại là ai tim cũng phải đập thình thịch.

Chỉ tiếc bây giờ là thời điểm đặt câu hỏi trong tiết học, Tống Bảo Quân hiện ra cũng không phải là động tâm mà là buồn bực. Cũng không biết đây lần thứ mấy bị cô giáo Khương nhằm vào, trong lòng chợt hiện một chút mơ màng, chết lặng đứng dậy.

Mỗi khi này, cô giáo Khương sẽ chỉ kêu mỗi mình hắn, dùng để làm sinh động bầu không khí trong lớp.

Ở xã hội hiện nay, học sinh mỗi một đứa đều bướng bỉnh ngạo mạn, toàn là thứ cứng đầu cứng cổ, khốn nạn khắp nơi. Các giáo viên đưa ra câu hỏi lại bị học sinh đáp trả thì làm sao thoải mái cho được. Bởi vậy chọn học sinh nào đều cực kỳ chú ý.

Trương Hân Đình hàng thứ nhất sao? Nữ sinh kia quá văn vẻ, một vấn đề đơn giản thông thường cũng sẽ bị nàng giải đáp quá mức, đoạt danh tiếng của giáo viên. Ngô Dĩ Khuê hàng thứ hai sao? Thằng này bất tài vô học lại còn xấu tính, ngộ nhỡ hắn cứng cổ đứng hình chẳng phải làm cho bầu không khí tẻ ngắt? Hàng thứ tư Long Nhai sao? Thằng này cũng quá to gan, chỉ sợ hắn trước mặt mọi người tỏ tình với cô giáo Khương, khiến cho mọi người không xuống đài được.

Nói tới nói lui vẫn là Tống Bảo Quân hắn rất dễ khi dễ, đầu óc ngu si, bị mắng xối xả máu chó dính lên người cũng không dám cãi lại, không chọn tên này đúng là có lỗi với chứng nhận tư cách giảng viên của mình.

Xung quanh thấy Tống Bảo Quân đứng lên, tức khắc một trận chế giễu, có nói:

- Tống Bảo Quân, lần này mày trả lời không được nữa, sau này đừng đến học, tao cảm thấy xấu hổ thay cho mày.

Có nói:

- Ê, mày là thằng gù nhà thờ Đức Bà (Notre Dame) sao, cố ý đến làm mất mặt xấu hổ lớp chúng ta à?"

Còn có cái con mập mạp mặt mụn kêu lên:

- Tống Bảo Quân, mấy ngày hôm trước cậu không phải là bị Viên Sương đá rồi sao? Thế *éo nào còn có tâm tư đến đi học?

Tiếng cười trở nên lớn hơn, mọi người cười đến ngả tới ngả lui, vui như trẩy hội.

Tống Bảo Quân vẻ mặt đỏ bừng nhất thời im lặng không lên tiếng.

Nhân cách hèn mọn không ngừng cười nhạt ở trong đầu :

- Hắc hắc hắc, đừng nóng, trò hay của chúng ta gần mở màn rồi.

Tống Bảo Quân thầm nghĩ:

- Trò hay gì? Ta hoàn toàn không biết trả lời thế nào a! Đại ca xin đừng có đùa ta...

Nhân cách hèn mọn nói:

- Ngươi có thể thi đậu Đại Học Trà Châu khoa tiếng Trung, tốt xấu gì cũng có một chút nội tình văn cổ sao?? Để ta xem ngươi học được cái tri thức nào... . Tốt tốt, ta đã hiểu...

Một đạo bạch quang hiện lên, tin tức truyền giữa hai người trong nháy mắt hoàn tất.

Đang lúc mọi người cười đùa giễu cợt, chỉ thấy Tống Bảo Quân từ từ bình tĩnh trở lại, dùng một loại ánh mắt thanh cao khoe khoang quét một vòng bên trong phòng học, nói:

- Nếu cô Khương đã để mình nói một chút về kết quả bi thảm của người kỹ nữ, vừa hay bản thân cũng có một bộ phận tâm đắc, mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút, nếu như nói có gì không đúng mong các bạn bỏ qua.

Cô giáo Khương gật đầu ra hiệu hắn tiếp tục nói.

Tống Bảo Quân nói:

- Các diva ngày xưa tương tự kỹ nữ đều có một điểm chung, nói chung tự cho là thanh cao, số phận làm như giấy bạc, thân thể của a hoàn mà suy nghĩ của công chúa, thực sự là buồn cười tới rụng răng.

Cô giáo Khương nghe hắn đem người kỹ nữ bỡn cợt không đáng giá một xu, nhịn xuống tức giận nói :

- Nói một chút quan điểm của cậu.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 523

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.