Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước đêm nguy hiểm đến.

Phiên bản Dịch · 1622 chữ

- Tốt, để ta trước tiên thẩm tra thể chất của ngươi. - Đợi mấy giây, hèn mọn nhân cách lại nhảy ra ngoài, reo lên: - Ngươi quả thực là người bại hoại cặn bã của xã hội a! Không chỉ không có đầu óc, thân thể cũng không quá vô dụng, mười cân thì vác không nổi, tay trói gà không chặt, ngươi, ngươi sống trên đời này làm gì!

Tống Bảo Quân ngượng ngùng không thôi, nói:

- Ta sống không phải là vì trở thành chủ thể của 32 trọng nhân cách sao? Lại nói bố cũng không có yếu như ngươi nói vậy, chí ít năm, sáu mươi cân vẫn có thể nâng lên ."

Hèn mọn nhân cách nôn nóng khó nhịn, nói :

- Luận đánh, khẳng định đánh không lại Long Nhai; luận nhiều người, bạn bè của người ta hơn của ngươi gấp mười lần; luận chỗ dựa, ngươi có chỗ dựa cái đít? Doạ cũng doạ không được người ta, cục diện này, coi như Gia Cát Lượng đến cũng bó tay.

Tống Bảo Quân trái lại nở nụ cười:

- Không phải ngươi nói lúc trước trị hắn dễ như bỡn sao?

Nhân cách hèn mọn nói :

- Thôi được rồi, giai đoạn đầu tiên thì dùng biện pháp đơn giản, chúng ta tùy ý lừa gạt đối phó trước đã.

Qua không bao lâu, ở bên trong rừng cây phong Tống Bảo Quân tìm được chiếc chìa khóa xe đạp, may mà không mất!

Xe thì xấu xí, chạy thì khó coi, coi như lấy ra đem bán, mấy cậu ấm cô chiêu kia há có thể vứt hết mặt mũi mà lấy? Trong con mắt của mọi người, xe này hoàn toàn chính là một đống rác rưởi.

Tống Bảo Quân đạp xe tới một quán ăn nhỏ nằm gần khu ký túc xá. Bên trong trường đại học hơn năm vạn người, hầu như đều là học sinh có khả năng tiêu xài xả láng, tiệm cơm, magazin, Karaoke , siêu thị, cửa hàng tổng hợp, khách sạn sớm đã hình thành liên khu sản nghiệp, mở khắp các ngóc ngách, chuyện làm ăn quá tốt.

Quán cơm này gọi là "Tương tương quán", bà chủ đến từ tỉnh Hồ Tương, thái độ rất là niềm nở, bán mấy món xào vừa dễ ăn lại vừa thực dụng. Lúc rảnh rỗi mà trên người lại có tiền, Tống Bảo Quân cũng thường đến đây lai rai, nhưng mà phần lớn thời gian hắn đều ở bên trong kí trúc xá ăn cháo trắng dưa muối.(haizz ta thì chỉ có mỳ thôi)

- Tiểu Tống, sao tới sớm thế, hôm nay không có tiết học sao? - Bà chủ ở nhà bếp cắt rau, nhìn thấy Tống Bảo Quân sợ hãi rụt rè hơi cảm thấy kinh ngạc. Trước mắt hơn bốn giờ, chính là thời gian đi học, trong quán ăn vắng ngắt, không có một người.

Tống Bảo Quân nói:

- Có tiết đâu nè, mấy đứa khác đang cân nhắc làm một lần liên hoan, đúng rồi bà chủ, bà có gà sống ở đây không?

- Có thì có, mấy cậu muốn tự mình nấu ăn à? Không bằng tôi làm xong tại đây rồi các cậu mang về ký túc xá cũng được. - Bà chủ tay chân lanh lẹ cắt gọn rau trên thớt gỗ, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.

- Tôi chính là muốn tự mình ra tay, hưởng thụ niềm vui nấu ăn một chút, bán không? Bao nhiêu tiền một con?

Bà chủ rửa sạch sẽ hai tay nói:

- Ha ha, không nhìn ra cậu còn có cái ham muốn này, sáu mươi đồng một con, ngày hôm qua tôi mới lấy ở chợ, bán mì xưa cho cậu . - Từ phía sau phòng bếp lấy ra một con gà vừa gầy lại nhỏ bé trong cái lồng, dùng dây trói lại móng vuốt.

Tống Bảo Quân xem xét con gà kia hung lắm là hai cân, mà hình như lại là gà công nghiệp, bán 30 đồng đã là cao tay, nhưng hắn cũng ko thèm so đo, ném 60 đồng cho bà chủ rồi cầm con gà rời đi

Bước tiếp theo, đi siêu thị mua một cái dao phay, lúc này mới thản nhiên trở về ký túc xá.

Trước tiên gọi cho Đàm Khánh Khải, Đàm Khánh Khải không chờ hắn nói chuyện, trước tiên gọi lên:

- A Quân! Cậu ở đâu? Nhai ca nói muốn tìm người dạy dỗ cậu! Nếu không cậu trước tiên xin nghỉ một ngày mà tránh đi, Nhai ca không dễ chọc đâu.

Tống Bảo Quân xách theo con gà sống, quan sát hoàn cảnh chung quanh phòng vệ sinh của ký túc xá, nói:

- Tôi biết hắn không dễ chọc, quốc có quốc pháp gia có gia quy, hắn cũng không đến mức đánh chết tôi chứ?

Đàm Khánh Khải đúng là cuống lên, nói:

- Không đến mức đánh chết cậu, nhưng hắn có thừa biện pháp để cậu ở trường học sống so với chết còn thảm hơn! Nhớ 'Tiểu Giang nam' học kỳ trước không? Chính là bị Nhai ca đánh cho tự động nghỉ học! Chuyện như vậy cậu có nói cho trường cũng vô dụng.

- Đệch. . . - Tống Bảo Quân trầm ngâm một lúc, tựa hồ ý thức được vấn đề có tính chất nghiêm trọng, nói : - Nếu không như vậy, cậu trước về ký túc xá, tôi trả lại tiền nợ cậu mấy ngày trước, ngoài ra cái máy tính xịn của tôi cũng không cần, kể cả cặp loa đều đưa cho cậu. Thế nhưng cậu phải giúp tôi một việc.

Bên kia Đàm Khánh Khải truyền đến tiếng nuốt nước miếng :

- A đù thật không? Nhưng mà nói rõ trước a, tôi không giúp cậu đánh nhau đâu, mấy việc nấu cơm giặt giũ cái gì thì được. - Cái tên này sớm đã muốn một cái máy vi tính, cũng không phải là máy vi tính của Tống Bảo Quân ngon bao nhiêu, mà là hắn định dùng để chơi game online.

- Ha ha, tuyệt đối không phải muốn cậu đánh nhau, nếu không thì cậu trước về ký túc xá đi, tôi có chuyện muốn bàn bạc cùng với cậu .

. . .

Hiện tại là bài giảng bết bác nhất từ trước tới nay.

Sau khi bị Tống Bảo Quân phá rối, tâm trí của cô giáo Khương hoàn toàn không ở trong bài giảng nữa mà hoảng hoảng hốt hốt giống như mộng du, thậm chí viết sai vài lỗi chính tả, cuối giờ giảng bài còn đem tác phẩm « Hành cung » cho là của Bạch Cư Dị, hoàn toàn đánh mất phong độ, thời gian tan học còn cách nửa tiếng liền trực tiếp tuyên bố kết thúc, qua loa thu thập giáo trình vội vã rời đi.

Đám sinh viên hai mặt nhìn nhau, tiếng bàn luận vang lên ong ong ong trong phòng học.

Ở trong ấn tượng của mọi người, cô Khương tao nhã ung dung. Một bài giảng không nói nội dung, chí ít cũng là có trật tự, đều coi trọng phong độ và khí chất, một màu mỹ lệ với lành nghề. Bọn học sinh nam ai không nói tiết học của nàng là hết sức hưởng thụ?

Nhưng hôm nay, bởi vì Tống Bảo Quân chém gió đôi câu lại khiến cho nàng tiến thối không được, mỹ nữ đánh mất phong độ rất nhiều, dọa cho đám fan hâm mộ khiếp sợ.

Đám học sinh nói vài câu, thấy không phải chuyện của mình, liền từng người tản ra, nhao nhao đi chỗ khác chơi. Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, không học thì lên mạng, yêu đương, đá bóng, nhậu, giết thời gian trong thư viện, ngủ, chơi mạt chược, mắc mớ gì khổ sở treo cổ ở một lớp?

Long Nhai trơ mắt nhìn cô giáo đi ra khỏi cửa, một cơn tức giận lúc này xông lên đầu, liếc mắt mấy thằng đệ bên cạnh, giọng nói âm u :

- Bắc một nồi nước sôi, đem con chuột nhắt ấy bỏ vào! Lần này không cho hắn một trận, e rằng sau này hết thảy bọn con trai toàn trường cũng dám ở trước mặt tao diễu võ dương oai.

Một tên đồng đảng bên cạnh bình tĩnh nói :

- Nhai ca không cần sốt sắng, ta thấy Tống Bảo Quân chỉ là thông minh đột xuất, ngu trường kì mà thôi. – Tên đồng bọn này gọi là Chu Tường, thân lùn mập ục ịch, trên mặt tất cả đều là mụn, lại mặc một bộ trang phục văn nghệ, kiểu tóc dày để mái, một bộ mắt kính gọng đen trên sống mũi, mặc áo sơ mi ca-rô màu đỏ, toàn thân tràn ngập khí chất phong tao.

Một thằng khác trong lớp nói:

- Nhai ca, ta thấy không bằng như vậy, để Tống Bảo Quân xuất một chút máu, để hắn đêm nay mời chúng ta uống rượu. Đoán chừng hắn cũng không dám có oán giận gì.

- Cứ làm như thế. - Long Nhai siết siết nắm đấm.

Ba người tính toán thương lượng xong xui, khí thế hùng hổ đi tới ký túc xá nam.

Bên trong ký túc xá không có bao nhiêu học sinh, những lớp khác còn đi học bình thường, thuộc tiết học của cô Khương đã sớm tan học.

Một tốp chỉ có chừng mười nam sinh năm thứ hai khoa tiếng Trung, chia nhau sắp xếp ba phòng 611, 612, 613 ở lầu sáu ký túc xá.


Credit by thieuquocviet1999 - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 557

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.