Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật của cha.

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Tống Bảo Quân lại nghe cha mình - Tống Thế Hiền - dùng âm thanh bất âm bất dương hồi đáp:

- Ồ, "hạ mình", cái từ này dùng đến thật sự là vi diệu a. Nhà tôi tiểu môn tiểu hộ, thật là dung không được tôn đại thần như ngài Tổng tư lệnh Đỗ đây.

Người kia thở dài một hơi, còn nói:

- Thế Hiền, ta đi lên vị trí này cũng không có đơn giản như ngươi nghĩ. Ngươi là huynh đệ duy nhất ta tin được, ta cần ngươi tới giúp ta. Chuyện quá khứ coi như xong, hai mươi mấy năm còn canh cánh trong lòng, có ý gì?

Tống Thế Hiền nói:

- Ngươi nói tính toán coi như xong, vậy chẳng phải là ta thật mất mặt?

Hai người lâm vào hoàn cảnh khó chịu trầm mặc.

Tống Bảo Quân nghe đến đó, gõ cửa kêu một tiếng:

- Cha!

- Vào đi.

Cha và vị khách kia phân ra ngồi vào hai cái ghế dựa vào tường, trên bàn trà gạt tàn thuốc chất đầy tàn thuốc, gian phòng chướng khí mù mịt.

Tống Bảo Quân gặp khách nhân kia, bận bịu để bình trà xuống nói:

- Đỗ bá bá, chào bá.

Khách nhân thay đổi âm thanh tương đối ôn hòa :

- A, tiểu Quân à, mới về?

- Vâng, hôm nay cuối tuần.

Khách nhân kia hắn đã sớm biết, từ lúc hắn lên tiểu học tới giờ hàng năm đều tới nhà làm khách thăm hỏi cha một lần, mỗi lần hai người đều tranh cãi làm mất vui. Hơn nữa Đỗ bá bá mỗi lần tới đều mang rất nhiều lễ vật, cũng làm ầm ĩ với cha hắn, hắn ước gì Đỗ bá bá mỗi ngày đến mới tốt.

Nói là thư phòng, nhưng thật ra là phòng vẽ làm việc của cha, đối diện là một cái bàn lớn đọc sách, bày biện bàn vẽ cùng với bảy tám loại hình ống bút bất đồng, bên cạnh là một cái tủ sách lộn xộn.

Tống Thế Hiền năm nay bốn mươi sáu tuổi, so với tướng mạo bình thường của con trai có chút không giống nhau lắm, thật sự là một soái ca trung niên. Lông mày rậm đen, hai mắt thâm thúy, sống mũi thẳng, đeo một cặp kính gọng đen, lại có râu mép, rất có phong phạm nam tài tử phim ảnh trên ti vi.

Tống Thế Hiền tính cách ngại ngùng hướng nội, nói chuyện nhã nhặn thanh tú, rất được phụ nữ trung niên hoan nghênh. Cầm hai mươi đồng đi mua đồ ăn, ngược lại xách về một đống thịt rau quả giá trị không sai biệt lắm khoảng một trăm đồng về nhà — đều là những bác gái đại thẩm đại tỷ đại tẩu đói khát hữu nghị đưa tặng. Trong nhà còn thường có một ít nữ nhân không đứng đắn điện tới, Tống Thế Hiền tính tình khô khan chỉ biết vùi đầu vào làm việc, cho tới bây giờ cũng không rảnh để ý.

Tống Bảo Quân ngược lại một lần gặp cha ban đêm tăng ca về nhà, được nữ quản lý Trưởng phòng công ty trang trí Phong Vận chở về bằng xe con, mẹ cũng không nói gì.

Mà Đỗ bá bá, Tống Bảo Quân chỉ biết là địa vị của ông khẳng định rất lớn, thân phận cụ thể là gì thì không biết được.

Đỗ bá bá tuổi chừng trên dưới năm mươi tuổi, mặc thường phục, dáng người phi thường khôi ngô, tối thiểu một mét chín trở lên. Ngồi ở chỗ đó chợt nhìn giống như Thiết Tháp, ngẫu nhiên hai mắt lóe lên, như là tia chớp đâm thẳng lòng người, vô cùng có uy thế, hiển nhiên là ngồi ở vị trí cao đã lâu, là một người đứng trên người.

Trong ấn tượng của hắn cha chỉ là một viên chức nhỏ cực khổ của công ty làm sao lại quen biết nhân vật như vậy? Thoạt nhìn giao tình giữa hai người còn cực kì thắm thiết.

Tống Bảo Quân mở nắp bình điện ra cho nước vào ấm, lá trà đặt ở bên cạnh, nhẹ nhàng lui ra ngoài cửa, đóng cửa tiếp tục nghe lén.

Chỉ nghe Đỗ bá bá nói:

- Nhiều năm như vậy con của ngươi cũng lớn như thế, giờ đang học ở đâu?

- Tại đại học Trà Châu năm hai ngành Trung văn, thằng nhóc này tính tình cổ cổ quái quái, suốt ngày chỉ biết lên mạng, ta cũng không biết tương lai hắn có thể làm cái gì. Học tiếng Trung không nhất định tìm được công việc tốt.

Đỗ bá bá còn nói:

- Nếu như ngươi chịu tới giúp ta, làm sao đến mức lo lắng vấn đề nghề nghiệp của con cái? Thế Hiền à, ngươi cũng già, cũng nên suy tính một chút chuyện tương lai của con cái.

- Tương lai? Chuyện tương lai ai nói trước được?

Tống Thế Hiền cười lạnh nói:

- Năm đó ta còn không phải tin ngươi nói 'Tương lai tương lai', nhưng sau đó thì sao?

Đỗ bá bá thở thật dài một hơi, nói:

- Không phải ta đã giải thích qua với ngươi rất nhiều lần rồi sao? Cái đó thật không có cách, trong nhà đấu đến lợi hại như vậy, ta mới đem tiểu Vũ lưu tại nơi này, nàng đột nhiên liền. . . Ai, ta cũng là áy náy thật lâu a!

Tống Thế Hiền nhảy dựng lên:

- Ngươi hại chết chị ta, con mẹ nó ngươi còn không biết xấu hổ áy náy? Nếu không phải đánh không lại ngươi, ta đã sớm quất ngươi!

Chị ta?

Tống Bảo Quân nghe đến đó, trái tim đột nhiên kịch liệt hơi nhúc nhích một chút. Chị của cha, đó chính là bác gái hắn.

Nhưng qua nhiều năm như vậy, Tống Bảo Quân vậy mà cho tới bây giờ không biết mình còn có cái bác gái, cha mẹ cũng cho tới bây giờ không có ở trước mặt hắn đề cập qua. Dường như còn cùng Đỗ bá bá có liên quan, nghe hai người nói giống như đã sớm qua đời, rốt cuộc trong đó chuyện là như thế nào?

Nhịp tim hắn phanh phanh, nhất thời nằm sấp trên cửa không dám thở mạnh.

Đỗ bá bá cười khổ nói:

- Chớ ồn ào, mỗi lần cũng là bởi vì cái này làm cho không thể vãn hồi, có ý gì?

Tống Thế Hiền hừ một tiếng.

Đỗ bá bá nói:

- Ngươi cũng biết ta ngoài mặt phong quang, kỳ thật rất khổ. Bởi vì những việc này, quan hệ của ta với A Cầu, A Lang vẫn không được tốt. A Lang cà lơ phất phơ không đi làm việc, tháng trước còn cãi nhau với ta, rời nhà trốn đi, đến bây giờ cũng không có trở về Trung Hải. Nó có từng tới chỗ ngươi chưa?

Nhắc đến A Lang, sắc mặt Tống Thế Hiền tốt hơn nhiều, buồn bực nói:

- A Lang lại cà lơ phất phơ, cũng còn biết tiết thanh minh tới Trà Châu tảo mộ cho mẹ hắn, ngươi đây? Nói mình áy náy, lại có lần nào đến thăm qua chị ta?

Đỗ bá bá có chút xấu hổ, nói:

- Tại vị trí này của ta, tùy tiện động một chút cũng phải liên lụy tới rất nhiều phương diện, không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, sao có thể tuỳ tiện rời đi? Dù sao hôm nay bởi vì thị sát bộ đội Trà Châu mới miễn cưỡng rút ra một giờ cùng ngươi gặp mặt.

- Tốt, không nói cái đó, Tổng tư lệnh quân đội Trung Hải đại nhân, còn có thời gian nể mặt tiểu đệ ăn bữa cơm rau dưa không? Ta bảo Quế Phương nấu cơm.

Đỗ bá bá nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói:

- Không được, buổi chiều có hội nghị nhất định ta phải tham gia. Ta nói Thế Hiền à, nếu ngươi muốn liền gọi điện thoại cho ta, phòng tham mưu chỗ ta thiếu người. Ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta, ta cần ngươi. Người khác ta không yên lòng.

Tống Thế Hiền nói:

- Như bây giờ ta còn có thể mắng mắng ngươi, nếu quả thật đi làm thủ hạ cho ngươi, vậy liền đổi thành ngươi mắng ta. Ai nguyện ý làm chuyện điên rồ?

Đỗ bá bá lại thở dài một tiếng:

- Ta không bắt buộc, chắc chắn một ngày ngươi sẽ nghĩ thông suốt.

Tống Bảo Quân nghe thấy hắn gần rời đi, vội vàng bước nhanh đi vào phòng bếp, trái tim suýt nữa tung ra khỏi lồng ngực.

Tổng tư lệnh quân đội Trung Hải!

Cái này thật con mẹ nó không nghĩ tới a!

Cha vậy mà còn có bí mật như thế giấu diếm chính mình!


Credit by Vạn.Lý.Độc.Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 325

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.