Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì hạnh phúc huynh đệ.

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Tống Bảo Quân ân cần rót một chén trà Thạch Ba, nước trà màu vàng trong vắt, mùi thơm nức mũi.

Tống Thế Hiền rất hài lòng thái độ nhi tử, rồi nói tiếp:

- Đỗ Nguyên Dong kết hôn rất sớm, mười tám tuổi liền thành thân, nhà gái là Hạ gia ở kinh thành, còn sinh một con trai gọi là Đỗ Ẩn Kiều. Không nghĩ tên chó chết này ăn của ta ở của ta, thế mà cùng cô con. . . chính là chị của ta phát sinh tình cảm. Hắn thề về nhà liền ly hôn với vợ cả, ta thấy cô coni rất kiên quyết, cũng không tiện nói gì. Sau đó sinh một đứa con trai gọi là Đỗ Ẩn Lang, lớn hơn con mấy tuổi, hẳn cũng tính là anh họ con. Vốn là định hoàn bồi đính hôn cho con từ bé, nói hắn sau này lại có con gái thì gả cho con làm vợ. Ân, cái đó mẹ con vừa mang con ngay sau đó.

Tống Bảo Quân gật gật đầu, bộ dáng rất chuyên chú.

- Bắt đầu hai người bọn ta rất tốt, về sau đột nhiên phong vân mây khởi. Giữa một loạt phức tạp đấu tranh, chú ruột thân cận nhất của Đỗ Nguyên Dong rốt cục đạt được thắng lợi, muốn hắn nhanh đi về hỗ trợ ổn định thế cục. Chú của lão già kia con nhất định biết, chính là lão Đỗ nguyên lão quốc gia.

Tống Thế Hiền phun ra một cái danh tự quen thuộc mà mọi người thường xuyên nghe được trên TV.

Tống Bảo Quân sợ hãi kêu lên :

- Địa vị của Đỗ bá bá thật là to đến dọa người.

Tống Thế Hiền nói:

- Đỗ Nguyên Dong mang theo con trai hồi kinh, khi đó cô của con đã mắc bệnh nặng, cầu hắn không muốn đi. Có thể là lão già đó nói đại gia tộc chính là như vậy thân bất do kỷ, ngay sau đó cô con buông tay nhân gian, trước khi lâm chung chỉ có ta bồi ở bên người. Hắn mang theo Đỗ Ẩn Lang trở lại kinh thành, vợ cả cũng sinh bệnh qua đời, thật sự là họa vô đơn chí, về sau lại cưới một vị tiểu thư đại gia tộc, sau đó Đỗ Nguyên Dong được chú ruột trợ giúp một lần nữa mới gia nhập bộ đội, đường làm quan rộng thênh thang, qua bao công lao mệt mỏi thăng lên đoàn trưởng, sư trưởng, quân trưởng, tư lệnh, Tổng tham mưu, đến bây giờ là Tổng tư lệnh quân đội Trung Hải.

Tống Bảo Quân không dám phát biểu bình luận cái gì, chỉ có thể thở dài nặng nề một tiếng.

- Lão già kia thiếu ta một cái mạng, còn nợ cô con một cái mạng, cho nên ta hiện đang mắng hắn giống như con chó hắn cũng không dám lên tiếng.

Tống Thế Hiền hừ hừ không thôi:

- Cầu ta giúp hắn làm việc? Bệnh tâm thần mới đi! Bố mày muốn hắn bứt rứt cả một đời!

Tống Bảo Quân nhịn không được nói ra:

- Chí ít cũng để Đỗ bá bá đưa mấy chục vạn tiền lẻ tới tiêu xài một chút.

- Đừng có mơ! - Tống Thế Hiền chụp bàn nói: - Ta cảnh cáo con, nếu đã biết bối cảnh của Đỗ Nguyên Dong, đừng có ở sau lưng ta đi tìm lão già kia, nếu để cho ta biết, thì mày không phải con trai ta!

Tống Bảo Quân ngượng ngùng nói ra:

- Làm sao có thể, con nói chơi thôi mà.

- Cô con sau khi chết, ta liền thề ở trong lòng, dù có cầm súng chỉa vào đầu, ta cũng sẽ không cầu Đỗ Nguyên Dong một chữ, mượn hắn một phân tiền, muốn hắn một kiện vật. . .

Tống Bảo Quân cầm lên gói Hà Thủy Yên trân phẩm mạ vàng quơ quơ, không quá chắc chắn hỏi:

- Như vậy cái bao thuốc lá cao cấp một trăm năm mươi đồng này là ai mua?

- Cái này, cái này, Đỗ bá bá mày ở xa tới là khách, hắn nguyện ý cầm lễ vật đến nhà, ta tự nhiên không thể xua tay đuổi người. Cái này, cùng Thệ Ngôn của ta lại không có chỗ vi phạm gì.

Tống Thế Hiền ngược lại vội vàng tự bào chữa, chỉ là không có đủ sức thuyết phục.

Đỗ Nguyên Dong phong sinh thủy khởi về sau tự nhiên không quên ân nhân cứu mạng cùng tình nhân lúc hoạn nạn, mười mấy năm trước đã từng vụng trộm giúp Tống Thế Hiền mấy lần. Nhưng mà Tống Thế Hiền thông thái rởm, bị hắn biết sau lại đi tìm Đỗ Nguyên Dong chỉ mũi mắng to một trận, mắng đối phương cơ hồ không xuống đài được, chỉ có thể hàng năm đến nhà bồi bồi lời ngon lẽ ngọt, cầm một chút lễ vật bái phỏng, trò chuyện mà thôi.

Tống Bảo Quân đem điếu thuốc cất vào trong túi tiền của mình, nói:

- Cha, nếu cha với Đỗ bá bá không đội trời chung, cái bao thuốc này khẳng định không dùng đươc rồi, con thay cha vứt đi nhé.

Tống Thế Hiền mặt tối sầm lại, rốt cục nhịn xuống, nhấc bút lên nói:

- Hôm nay nói cho con cũng đủ nhiều, trước hết như vậy đi, ta còn phải tăng ca.

. . .

Kết thúc cuộc nói chuyện không tầm thường này, Tống Bảo Quân chạy về phòng ngủ, đang lúc hoàng hôn nghe điện thoại cầu cứu của Đàm Khánh Khải.

- A Quân, tao bị mày hại chết rồi. Trò đùa mày bày ra hiện tại làm sao thu thập? Tao sắp bị treo cổ rồi nè!

Thanh âm của Đàm Khánh Khải giống như bị dân cờ bạc đòi nợ.

Tống Bảo Quân nằm ở trên giường uể oải hỏi :

- Chuyện gì xảy ra, từ từ nói.

Đàm Khánh Khải khoa trương réo lên không ngừng:

- Lâm Mộng Tiên gọi điện thoại hẹn tao ban đêm đi 'Hải Thượng Tiên Sơn', trời ạ, tao nên làm thế nào mới tốt?

- Hải Thượng Tiên Sơn? - Tống Bảo Quân lập tức tinh thần tỉnh táo, ngồi dậy:

- Quất thôi, sao lại không đi?

"Hải Thượng Tiên Sơn", "Kim Bích Huy Hoàng", "Thiên Thượng Nhân Gian" đều là chỗ ăn chơi siêu cấp xa hoa trứ danh nhất thành phố Trà Châu, về sau Thiên Thượng Nhân Gian đóng cửa, Hải Thượng Tiên Sơn và Kim Bích Huy Hoàng thành sản nghiệp trụ cột, chiêu bài giải trí lớn của Trà Châu. Tống Bảo Quân chỉ mới nghe nói qua, nơi đó tiêu phí cơ bản đều là lấy vạn làm đơn vị tính toán. Người bình thường nào có dư tiền?

Đàm Khánh Khải cau mày nói:

- Đi thì có thể, vấn đề là tao làm sao đối mặt? Đúng, Lâm Mộng Tiên nói mang theo tỷ muội đi, cũng chỉ đích danh mày theo bồi, miễn cho mọi người gặp mặt xấu hổ.

Tống Bảo Quân nghĩ thầm Lâm Mộng Tiên không chừng chính là phiếu cơm dài hạn của thằng bạn tốt này, mối quan hệ này nên rất kinh doanh, thế là đáp :

- Mày biết tao có tài tán gái sao?

Đàm Khánh Khải đơn giản lơ ngơ:

- Mày đừng có atsm chém gió trước mặt bố!

Tống Bảo Quân nói ra một cái mọi người không cách nào phủ nhận sự thật:

- Hoa hậu giảng đường trứ danh Viên Sương còn phải trải ga giường cho tao ba ngày ba đêm, mày có tao ngộ bực này sao?

Bây giờ hắn đã có thể dễ dàng nhắc đến Viên Sương mà sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với tâm lý.

- Ầy. . .

Đàm Khánh Khải á khẩu không trả lời được.

- Theo cái nhìn của tao, Lâm Mộng Tiên kỳ thật dáng dấp không tệ, mày nhìn nàng mặt mày đoan chính, nội tình rất tốt, chỉ là mập chút, nếu như tương lai giảm béo thành công vẫn có thể xem là một mỹ nữ. Sửu nhân không có khả năng lại biến đẹp, người mập lại có khả năng thay đổi gầy, ngươi suy nghĩ một chút ngươi là không cua được nữu kẻ đáng thương, hiện tại nhặt được Lâm Mộng Tiên bao nhiêu tính làm đầu tư lâu dài. Về sau đợi nàng trở nên đẹp, hắc hắc! Không cần đến ta nhiều lời a?

Đàm Khánh Khải quả nhiên có chút động tâm, do dự nói:

- Rứa thì tối nay?

- Nghe tao không sai, chuẩn bị cẩn thận, làm một thân trang phục tinh tế, xịt nhiều nước hoa, gắng toát ra khí chất văn nghệ vào. Lại chuẩn bị một phần lễ vật, không chọn quý, chuyên chọn mấy nàng xem không hiểu, ví dụ như Nga văn « Pushkin thi tập », bản phỏng chế « Wheatfield with Crows » của Van Gogh, bản nhạc của Glenn Gould « The Goldberg Varations ».

- Vậy mày phải cùng một chỗ theo giúp tao a, không tao sợ tao một người không thể làm chủ được tràng diện này.


Credit by Vạn.Lý.Độc.Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 367

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.