Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị khách thần bí trong nhà.

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

- Bồi? Bồi cái gì? Chẳng lẽ bồi ngủ?

Tống Bảo Quân đầu phát hỏa, hắn thế nhưng là một thằng trai tơ chính hiệu, chưa ăn qua thịt heo chỉ gặp qua heo chạy. Mỗi ngày nghe đám bạn học khoác lác ngủ với cô này tán cô kia, ngoài mặt không cho là đúng, kì thực nội tâm hâm mộ muốn chết.

Giữa người với người tại sao có thể có chênh lệch lớn như vậy!

Nhìn Khâu Giai Lệ này xem, vừa mới hai mươi tuổi đầu, vóc người lả lướt lộ ra hai chữ: Thanh xuân! Điện nước đầy đủ, lông mi cong cong, mũi nhỏ xinh đẹp, đôi môi lóng lánh như nước, bộ ngực ba đào cuộn trào mãnh liệt vô thanh vô tức làm nổi bật hương vị nữ nhân.

Hơn nữa Khâu Giai Lệ lại là tình nhân trong mộng của Quách Tuấn - bạn cùng phòng. Tên này mỗi ngày ở ký túc xá lải nhải, mọi người đối với sự tích của hắn sớm đã nghe nhiều nên thuộc.

Đêm hôm ngày 1 tháng 5, Quách Tuấn mang theo chín mươi chín đóa hoa hồng xếp thành hình trái tim dưới sân ký túc xá nữ, đốt nến, cầm đàn nhị hát "Together Forever" tròn hai tiếng, người vây xem vô số, còn có người hiểu chuyện hỗ trợ hô hoán "Cùng một chỗ! Cùng một chỗ!", chụp ảnh chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội, bầu không khí thập phần náo nhiệt.

Cuối cùng Khâu Giai Lệ nộ khí đằng đằng xuống lầu chỉ mũi mắng:

- Cũng không nhìn một chút xem ngươi lớn lên là cái giống chó đội lốt người gì, còn dám tới theo đuổi bà? Ảo tưởng sức mạnh, cút ra xa nhanh lên!

Quách Tuấn sắc mặt tái nhợt, lảo đảo trở về, từ nay về sau trở thành một bộ truyền kỳ sống mới nhất.

Bình thường cô ta bất cận nhân tình như thế, lúc này lại run rẩy môi khẩn trương nói "Đêm nay tôi có thể cùng anh" - lời mời gọi động lòng, trong lúc nhất thời Tống Bảo Quân thần kinh thác loạn.

Một cái chữ "Được" vừa muốn thốt ra khỏi miệng, hắn lập tức tỉnh ngộ, giáo huấn tối hôm qua còn chưa đủ sao! Thế nào tùy tùy tiện tiện một nữ nhân cũng làm ngươi tâm hồn điên đảo, còn làm chủ thể ba mươi hai trọng nhân cách như thế nào nữa?

- Như vậy không tốt lắm đâu?

Hắn làm điếu thuốc tỉnh táo lại, quan sát đối phương từ trên xuống dưới, làm cho Khâu Giai Lệ sợ nổi cả da gà.

Ánh mắt quá hèn mọn này, quá là có tính xâm lược! Trần truồng không kiêng nể gì cả, tựa như đang nhìn một người đàn bà dâm đãng.

Cho dù là người trưởng thành rất sành sỏi cũng sẽ không có ánh mắt cay độc nguy hiểm nhưTống Bảo Quân vậy, này hoàn toàn là hèn mọn cực hạn.

Khâu Giai Lệ cảm giác được dưới ánh mắt của hắn, chính bản thân phảng phất biến thành một tiểu bạch dương bị lột trần toàn thân, kìm lòng không đậu che trước ngực, hỏi:

- Cái gì không tốt lắm?

Tống Bảo Quân nhả ra một làn khói xinh đẹp nói :

- Thế nào? Mấy người không phải là định ngủ cùng ta sao?

Khâu Giai Lệ và Tịch Thải Vi gương mặt ửng hồng, nhất tề kêu lên:

- Ai muốn ngủ cùng ngươi rồi! Chúng ta là nói cùng ngươi xem ciné!

- Xem phim?

Tống Bảo Quân xấu hổ đến nỗi muốn chui vào hầm ngầm.

Khâu Giai Lệ lúc này mới phát giác ra chỗ đen tối trong ngôn từ của chính bản thân, mặt đỏ như gấc, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nói :

- Tối hôm qua Thải Vi đáp ứng cùng ngươi xem phim, kết quả như vậy, phim cũng không xem được. Chúng ta định đêm nay bồi thường một cái, ngươi cũng đừng hiểu sai a.

Tống Bảo Quân hoàn toàn thất vọng, khoát tay một cái nói :

- Phim phiếc cái gì, tôi chưa bao giờ xem. Chuyện tối hôm qua tôi không có để ở trong lòng, các người cũng không có trách nhiệm gì, cứ như vậy, bái bai!

...

Cầm một khoảng tiền lớn 2 ngàn đồng, trong lòng cực kì khoái trá, ra khỏi trường liền mua một ly kem ống, một bên liếm một bên bắt tàu điện ngầm về nhà.

Đầu ngõ có 4 chiếc xe con đậu, hắn kiến thức nông cạn, cũng không biết là hãng xe gì. Nhưng thấy xe có vẻ ngoài khí phái trang nhã, chắc chỉ có kẻ có tiền mới ngồi lên.

Vào cửa, phòng bếp nồi muôi đụng vang, hơi khói hừng hực, mẹ đang nấu ăn.

Mẹ của Tống Bảo Quân là Ngô Quế Phương năm nay bốn mươi bốn tuổi, bởi vì sinh hoạt dằn vặt cùng với công tác nặng nề, hai bên tóc mai sớm đã nhuộm tóc bạc, nếp nhăn lại nhiều, thoạt nhìn giống như mụ già qua tuổi năm mươi không sai biệt lắm. Lúc này đang mang một cái tạp dề bận rộn trước bếp gas.

Tống Bảo Quân gọi lớn một tiếng:

- Mẹ, con về rồi.

Ngô Quế Phương nhìn lại, trên mặt lộ ra nụ cười :

- Tiểu Quân về rồi sao, à, hôm nay cuối tuần. Đói bụng chưa?

Bên cạnh bày một nồi xương sườn hầm và rau cần xào thịt bò, trên thớt gỗ còn để cà chua đã cắt, bí đao, tỏi cùng với hành thái các loại.

Đang xào bên trong nồi chính là mướp đắng và trứng gà.

Tống Bảo Quân nhấc lên một miếng thịt bò đưa vào trong miệng, nói :

- Mùi vị không tệ, cần mềm hơn một chút. Đúng rồi, ngày hôm nay thế nào làm nhiều món ăn như thế? Không phải ngày trọng đại gì chứ.

- Không có rửa tay liền cầm lên ăn! Nhanh rửa tay đi.

Ngô Quế Phương cười tủm tỉm nói :

- Khách tới nhà, ba đang ở thư phòng phụng bồi nói chuyện.

- Hế, lão muội đâu nè?

Tống Bảo Quân hỏi là muội muội Tống Tĩnh Đồng.

Muội muội Tống Tĩnh Đồng năm nay năm một cao trung, việc học nặng nề. Hắn lại suốt ngày ngây ngô ở trường học, đã nhiều năm không có cùng muội muội nói chuyện nhiều.

- Mới sớm đã có bạn học tới gọi nha đầu, nói là đi tiệm sách mua tư liệu học tập, đến bây giờ vẫn còn chưa về.

Ngô Quế Phương xoa xoa tay trên tạp dề, nói:

- Đúng rồi, đem nước trà đưa vào cho ba con đi, mẹ đang bận. Ấm trà đặt bên cạnh vòi nước, lá trà ở ngăn tủ thứ hai bên tay trái trong phòng khách.

Bên cạnh vòi nước là cái bình nước nhiệt điện màu đen, vừa có thể nấu nước cũng có thể pha trà, một vật lưỡng dụng, uống trà dùng cái này rất tục.

Uống trà đầu tiên phải để ý hoàn cảnh, phải có đại viện, trong viện trồng đầy Kim Trúc, gió đêm phất đến, trúc đào trận trận. Lại rửa một ấm tử sa (*), trên đặt một bầu Thanh Phong tuyền chứa nước suối, dưới dùng than củi đun nhỏ lửa, pha mấy chén trà Long Tĩnh thư thái, mới có thể miễn cưỡng gọi là phong nhã. Như nhà hắn vậy dùng bình nước nhiệt điện pha trà, chỉ có thể gọi là làm bừa bãi.

Tống Bảo Quân chứa đầy bình nước, rồi từ trong ngăn kéo tìm ra một hộp trà Thạch Ba đặc sản Tượng Kinh, đem tới cửa thư phòng, liền nghe được một trận tiếng cải vã kịch liệt bên trong cửa đang khép hờ.

- Tống Thế Hiền, chú không biết tốt xấu!

Một giọng nam uy nghiêm đè nén tức giận nói:

- Anh năm lần bảy lượt hạ mình muốn giúp chú một chút, vì là muốn để cho mọi người sống tốt hơn. Cái cốt khí mà chú gọi, chẳng phải chỉ là muốn tranh hơn thua với anh sao? Nhìn xem, đã nhiều năm như vậy, vẫn còn ở trong cùng ngõ hẻm, mỗi ngày đều giúp công ty vẽ trang trí, cũng không thấy được bao nhiêu chỗ tốt! Anh thấy vợ chú thế nhưng thật nhiều năm chưa có sắm quần áo mới.

(*) tử sa : một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.


Dịch : Vạn.Lý.Độc.Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 297

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.