Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm nay em có thể cùng với anh..

Phiên bản Dịch · 1428 chữ

Lâm Mộng Tiên gật gật đầu, tay búng cứt mũi , hướng phòng bếp lớn tiếng nói:

- Bà chủ, bàn này cháu giả tiền, về sau hai người bọn họ phàm là tới ăn cơm, toàn bộ đều do cháu tính tiền.

- Được rồi. - Bà chủ ứng tiếng.

Lâm Mộng Tiên đứng dậy với bọn tỷ muội cùng nhau rời đi, vẫn cố quay đầu liếc mắt đưa tình với Đàm Khánh Khải. Xa xa truyền đến tiếng cười.

- Thằng tó! Mày hại chết bố rồi!

Đàm Khánh Khải cứng nhắc nắm cổ áo Tống Bảo Quân.

- Thì sao? Vậy mày tìm bà chủ tự tính tiền đi?

Đàm Khánh Khải lại từ từ buông lỏng tay ra.

- Tao cảm thấy cô mập kia cũng tốt, mày nhìn xem, bé nó tính cách đơn thuần, làm người ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết...

Đàm Khánh Khải không thể không ngắt lời nói:

- Nếu như trước mặt mọi người móc cứt mũi cũng là không câu nệ tiểu tiết, thì tao cạn lời.

- Đừng có chõ mồm vào. - Tống Bảo Quân không nhịn được nói: Tóm lại Tiên Tiên muội tử của mày rất đơn thuần, còn có, mày để ý xem, ẻm mặc áo T-shirt Gucci, đeo túi xách Louis Vuitton, xài nước hoa Chanel, di dộng là kiểu mới nhất iphone 6S, kẹp tóc Swarovski, lại còn thay chúng ta thanh toán tiền không buồn chớp mắt, cũng coi là phú bà đi?

- Hẳn là cũng được.

Đàm Khánh Khải trả lời trong vô lực.

- Đừng có xoắn nữa, coi như để mày rèn luyện thủ pháp tán gái đi, sớm ngày đem Tiên Tiên muội tử ôm vào lòng.

Đàm Khánh Khải trơ mắt nhìn Tống Bảo Quân quét sạch đồ ăn trên bàn, tâm tư phức tạp trở về ký túc xá, trắng đêm khó ngủ, ngay cả « WoW » cũng quên chơi.

... ...

Cuối tuần, người thì về nhà, người thi đi chơi, ký túc xá một mảnh quạnh quẽ, không còn huyên náo.

Trước đó Tống Bảo Quân bởi vì mê man ba ngày ba đêm, đối với khái niệm thời gian tương đối mơ hồ. Buổi sáng 6h rời giường rèn luyện chạy bộ hai giờ, có người nhắc nhở mới biết được hôm nay thứ bảy, lại trở về ngủ tiếp đến hơn mười giờ.

Tinh thần đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí so ngày xưa còn muốn thần thái sáng láng hơn.

Đàm Khánh Khải lại dị thường hiếm thấy không ở ký túc xá vọc máy vi tính, không biết chạy đi đâu lêu lổng.

Hồi tưởng lại tối hôm qua đánh nhau ở rạp chiếu phim, cũng không biết kết quả như thế nào, Đổng Xương Hà bị thương nặng bao nhiêu, Tịch Thải Vi có mách ban giám hiệu không.

Một khi không còn nghiện internet, lập tức cảm thấy thời gian trôi chậm lại, ở tại ký túc xá cũng không có chuyện để làm, Tống Bảo Quân quyết định vẫn là về nhà. nhưng trước đó đi xem phòng học cái đã.

Ngày thứ bảy trường học cũng không tịch mịch, có mấy đôi ngồi nơi góc khuất xì xào bàn tán, kẻ thì đọc sách, còn có câu lạc bộ tổ chức hoạt động.

Tống Bảo Quân đi đến phòng học, Tịch Thải Vi nhìn thấy, giống như thỏ con nhảy dựng lên.

Nàng từ tám giờ sáng vẫn lo sợ bất an chờ đợi, còn có Khâu Giai Lệ ngồi cùng một chỗ. Tạ Kỉ Lộ thì không thấy bóng dáng đâu.

Tịch Thải Vi tinh thần rất là tiều tụy, đầu tóc rối bời, hai mắt vô thần, như gấu trúc, hiển nhiên tối hôm qua ngủ không ngon. Trong tay cầm một cái bọc nhỏ, một mực dùng ngón tay rà qua rà lại, nội tâm bất an.

- A, Tống Bảo Quân, anh đã đến.

- Tiền thuốc men của tôi đâu? - Tống Bảo Quân gặp cái liền hỏi.

- Đây đây... - Tịch Thải Vi vén sợi tóc trên trán, không dám nhìn ánh mắt của hắn, nói: - Hôm qua là chúng tôi không tốt, đùa quá đáng, xin anh đừng để ý.

Tống Bảo Quân ngồi xuống bên cạnh, chân bắt chéo nói:

- Thằng bạn trai ngốc không biết lượng sức của cô thế nào rồi?

Tịch Thải Vi do dự đáp:

- Hắn... Không có gì, đang nằm bệnh viện. Anh yên tâm, chúng ta sẽ không mách lẻo cho giáo viên.

Tống Bảo Quân thở dài một hơi, ngoài miệng lại nói:

- Có mách tôi cũng không sợ, tôi là phòng vệ chính đáng, hiện trường mấy chục người làm chứng bạn trai cô động thủ trước. Coi như trường học khai trừ tôi, cảnh sát bắt tôi thì thế nào, cùng lắm thì qua mấy ngày liền đi ra, ngược lại Đổng Xương Hà về sau mỗi ngày đều phải cẩn thận, ai biết tai bay vạ gió gì đâu nào.

Dung hợp với nhân cách hèn mọn, hù dọa tiểu nữ sinh chưa trải sự đời đơn giản như đan rổ.

Tịch Thải Vi vội nói:

- Không phải không phải, anh đừng hiểu lầm, bọn tôi thật không muốn làm lớn chuyện, không thì đã không chờ anh.

Sinh viên tư duy rất kỳ quái, một phương diện cho là mình là người trưởng thành, làm việc hẳn là phù hợp chuẩn tắc xã hội, một phương diện gặp được sự tình khó khống chế lại thường thường không dám để người trong nhà biết được, có thể tự giải quyết liền tận lực tự mình giải quyết.

Đổng Xương Hà nổi danh trong đội bóng chày như vậy, báo cáo cho trường học có thể nói cái gì, nói mình chủ động khiêu khích bị trạch nam đánh cho một trận cho mọi người biết? Cho dù người khác không cười, cũng quá mất mặt.

Chuyện tối hôm qua có thể lớn có thể nhỏ, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, còn muốn như thế nào nữa?

Hơn nữa tình huống lại là: Đổng Xương Hà động thủ trước, tôi phòng vệ chính đáng, bọn cô cho dù có ngàn vạn lý do cũng không thể nào nói nổi.

Tối hôm qua Đổng Xương Hà bị đưa đi bệnh viện, trên mặt sưng múp phải khâu 29 mũi, xương mũi gãy, phải làm tiểu phẫu. Buổi sáng mơ màng tỉnh lại, mặt sưng phù như ong đốt. Tịch Thải Vi hỏi hắn làm sao bây giờ, hắn lại là sợ, còn vội vàng thăm hỏi Tống Bảo Quân có còn tức giận hay không.

Thế là bọn Tạ Kỉ Lộ không biết nói gì, mấy người vừa thương lượng, cảm thấy Tống Bảo Quân tại sao có thể ra tay ác độc như vậy. Nhìn như thân thể gầy yếu bộc phát ra lực lượng biến thái, hai mắt hàn mang tràn ngập ngang ngược, Tạ Kỉ Lộ nghĩ tới cũng có chút cảm giác không rét mà run, loại người này vẫn là tạm thời chớ chọc.

Cuối cùng bàn lại, hắn không phải đòi tiền sao? Cho hắn là được.

Tống Bảo Quân ngông nghênh nói:

- Coi như cho hắn một bài học là được rồi, tôi cũng không để bụng. Bảo bạn trai cô thu liễm một chút, không đến lúc đó lại hỏi vì sao biển xanh lại mặn.

Tịch Thải Vi còn có thể thế nào? Đành phải mang tiền ra, đếm ra một chồng tiền mới tinh nhẹ đặt trên mặt bàn, nói:

- Ừmm, gửi anh tiền thuốc men hai ngàn đồng, anh đếm lại đi.

Tống Bảo Quân nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cầm qua nhét vào ví, dùng giọng người lớn dạy trẻ con nói:

- Nghe nói nhà cô rất dư dả, bình thường tiêu tiền như nước. Nhưng xem như là cha mẹ lo liệu cho gia đình, mỗi một phân tiền kiếm được cũng không dễ dàng, cô xem hai ngàn đồng chớp mắt một cái liền mất. Về sau phải học tập thật giỏi, chớ cùng Tạ Kỉ Lộ cái loại người này lăn lộn cùng một chỗ.

Tịch Thải Vi không khỏi cười khổ, hai ngàn đồng tiền bồi thường thì có một nửa là Tạ Kỉ Lộ giúp.

Khâu Giai Lệ thấy bầu không khí cứng ngắc, cười làm lành nói:

- Quân ca, anh đừng giận, đêm nay, ừmm, đêm nay em có thể bồi anh... muốn Thải Vi bồi cũng có thể...


Dịch bởi TunqManh -Vô Tận Hỏa Vực - app.truyenyy.com

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TunqManh
Phiên bản Dịch
Ghi chú 1 like của đạo hữu là ủng hộ tốc độ dịch cho ta
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 540

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.