Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Mộng Tiên

Phiên bản Dịch · 1349 chữ

Đàm Khánh Khải mắt thấy "Lai Giả Bất Thiện", đành giữ lễ phép, cười nói:

- Tôi là Đàm Khánh Khải, cô có chuyện gì sao?

Gái mập nghểnh đầu nói:

- Không có việc gì, hỏi một chút, cậu có bạn gái chưa?

- Không, móc đâu ra. . .

Đàm Khánh Khải lơ ngơ.

Gái mập rướn đến, dùng một loại ngữ khí không thể nghi ngờ nói ra:

- VẬY CẬU BÂY GIỜ CÓ RỒI ĐÓ.

Đàm Khánh Khải bị dọa suýt són đái, mặt mũi trắng bệch, thận trọng nói:

- Cô gái, cô đùa tôi a?"

- Ai đùa giỡn với anh, tôi là Lâm Mộng Tiên, năm hai học viện Quản trị kinh doanh ngành thương mại điện tử .

Gái mập trung thực không khách khí kéo cái ghế qua đặt mông ngồi ở trước mặt hắn, ngồi “rầm” một cái , xém chút nữa làm sập cái ghế, đem cái ai phôn 6s đặt lên bàn:

- Số điện thoại của ngươi, zalo, facebook, add kết bạn.

Xem ra có xu thế nếu Đàm Khánh Khải mấp máy 1 chữ Khờ.. "Không", liền phải phơi thây tại chỗ. "Mộng tiên" hai chữ sao mà phiêu miểu mỹ miều, thế nhưng cùng hình thể của nàng không có nửa điểm liên quan.

Kỳ thật Đàm Khánh Khải dáng dấp còn không tệ, cử chỉ nhã nhặn, da mặt trắng tinh, tóc tai chỉnh tề, nhất là cười lên tươi rói, dễ nhìn. Nhưng trầm mê internet, luôn luôn phàn nàn tại sao mình không quen được đứa con gái nào, nhưng xưa nay không dám theo đuổi tán tỉnh ai.

Đây cũng là bệnh chung của phần lớn trạch nam(tên con trai vô dụng), gặp kẻ có tiền liền phàn nàn chính mình xuất thân không tốt, gặp soái ca thì trách gen ba mẹ truyền lại không đẹp, gặp mỹ nữ liền phán chân dài chỉ cặp đại gia. Tự mình cdsht( cuồng d*m sinh hoang tưởng), cũng rất ít chân chính bắt tay vào tán gái, chỉ có thể lên mạng chém gió, than thân trách phận.

Đàm Khánh Khải xúc động suýt nữa thì chạy mất dép, nhìn về phía Tống Bảo Quân cầu cứu.

Nếu nói Tống Bảo Quân trước khi ba mươi hai trọng nhân cách thức tỉnh gặp gái liền cà lăm cà cập, thì Đàm Khánh Khải so với hắn còn méo bằng. Bình thường ngồi trước máy vi tính nhiều đến ngây người, gặp người khác phái mặc kệ già trẻ đẹp xấu liền cà lăm như sướt đĩa CD, đây cũng là một trong những nguyên nhân ở trường hắn có được "đãi ngộ" gần như Tống Bảo Quân.

- Nói đi, chẳng lẽ cậu không muốn cho? - Gái mập Lâm Mộng Tiên lại hỏi.

Tống Bảo Quân cười, rót cho mọi người cốc bia, nói:

- Bạn Lâm Mộng Tiên đúng không, thích soái ca Đàm Khánh Khải của chúng ta rồi?

Lâm Mộng Tiên:

- Này, ông trước chớ xen mồm vào được không?

Đàm Khánh Khải lòng khẽ run rẩy, thầm nghĩ:

- Ông nội, van cầu ông đừng làm loạn thêm.

Tống Bảo Quân không chút phật lòng, vừa cười nói:

- Tôi cảm thấy ánh mắt cô không tệ, nhìn trúng đại tài tử của ngành Trung văn. Nội tâm của cô nhất định rất kiêu ngạo, là cô gái ngay thẳng.

Quả nhiên không ai không thích được nịnh hót, Lâm Mộng Tiên cuối cùng đem ánh mắt chuyển qua bên hắn:

- Cậu muốn nói cái gì ?

Tống Bảo Quân thản nhiên tiếp nhận ánh mắt hình viên đạn của cô mập, gắp miếng thịt bò lên ăn , vừa nhai vừa nói:

- Từ biểu hiện của cô, tôi biết cô nhất định chưa hề trải qua yêu đương, bởi vì yêu cầu của cô rất cao, không dễ tìm. Mấy tên tầm thường, công tử bột ẻo lả không thể lọt vào pháp nhãn của cô. - Trong lòng tặng thêm một câu: - Béo như heo, có thằng tán mới là lạ.

Lâm Mộng Tiên sắc mặt nhu hòa rất nhiều, nói:

- Vâng, chỉ anh hiểu em, tôi đối với bạn trai yêu cầu rất cao.

- Ánh mắt của cô không tầm thường, như vậy căn cứ theo Logic suy luận phản chứng, cô tìm nhất định là một người tuyệt đối siêu quần bạt tụy, tôi đã phán là không sai được.

Lâm Mộng Tiên mạnh mẽ gật đầu, lời này coi như nói ra tâm khảm của nàng đi.

Tống Bảo Quân dùng đũa chỉ vào mũi Đàm Khánh Khải, tiếp tục nói:

- Xem xem đại tài tử của chúng ta, trán đầy, mũi thẳng, miệng rộng, mày rậm mắt to, tướng mạo không dám nói đạt chín mươi điểm nhưng tám mươi điểm chắc chắn là có. Đặc biệt là cái màn mỉm cười xấu hổ, không biết đã mê sát bao nhiêu thiếu nữ.

Lâm Mộng Tiên rung đùi biểu thị đồng ý, nhưng lại cảm giác cử động lần này bất nhã, vội nói:

- Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy hắn cười rất dễ xem.

Tống Bảo Quân tiếp tục chém :

- Không chỉ bề ngoài, bạn Đàm Khánh Khải đây được ngành Trung văn chúng ta công nhận là "Vương tử Thơ văn", chuyên viết ra những vần thơ lãng mạn, từng đăng báo quốc gia, các nữ độc giả gửi thư tình chất đầy ký túc xá. Từng có một câu thơ viết như này: 'Hỡi bằng hữu thân yêu, Lặng yên coi ta nhìn sóng biển, Nhìn hoàng hôn trải vào đất liền, Phải hay không lại nhớ người xưa'.

Mặt không đổi sắc đem một bài thơ ngắn của thi nhân Ấn Độ Thagore đổ lên đầu Đàm Khánh Khải, lường trước được sinh viên Quản trị kinh doanh làm sao nhận ra được bài thơ này.

Lâm Mộng Tiên nhấc không nổi cái mông, hai mắt sáng ra, cơ hồ là si ngốc nhìn Đàm Khánh Khải, lau nước dãi đang chảy ra nói:

- Viết thật tốt, thật hay.

- Ánh mắt của cô đã chứng minh nam nhân ở trước mắt cô cũng không phải chỉ là hư danh.

Tống Bảo Quân gõ gõ cái bàn làm Lâm Mộng Tiên bừng tỉnh mơ màng:

- Nhưng là cô tùy tiện chạy tới, hung thần ác sát hỏi số điện thoại, cái này chỉ sợ không phải thái độ nên có a?

Lâm Mộng Tiên vừa bị nhắc nhở mịt mờ vừa được tán dương trá hình liên tiếp công kích, rốt cuộc minh bạch ý hắn, mặt béo lần đầu tiên đỏ bừng một mảng, móc lấy lỗ mũi chần chờ nói:

- Vậy muốn tôi phải làm thế nào?

Tống Bảo Quân giơ ly lên:

- Trước cạn, để cô và đại tài tử Đàm Khánh Khải của chúng ta làm quen lại lần nữa, thế nào?

Trạng thái hùng hổ dọa người của Lâm Mộng Tiên biến mất không còn, giơ cốc lên làm 1 hớp ừng ực, lộ ra đáy cốc nói:

- Cái kia, là tôi vô ý, lúc trước là tôi quá mạo phạm.

Đàm Khánh Khải á khẩu không nói được gì, đành phải làm một cốc.

Tống Bảo Quân nói:

- Còn thất thần làm gì, tranh thủ thời gian cùng Tiên Tiên muội tử trao đổi số điện thoại, zalo nhanh.

Đàm Khánh Khải thầm nghĩ nếu như không cho, rất có thể không qua được ải này, đành phải lề mà lề mề nói ra sdt.

Lâm Mộng Tiên vừa lòng thỏa ý, thu hồi di dộng nói:

- Đêm nay cứ như vậy, tôi còn muốn bồi bọn chị em tâm sự, see u again. À còn anh, tên là gì? Tôi cảm thấy anh nói chuyện rất có trình độ, so với giáo sư của học viện bọn ta còn biết nói chuyện hơn.

Một câu cuối cùng lại là hướng Tống Bảo Quân đặt câu hỏi.

- Cám ơn Tiên Tiên muội tử khích lệ, tôi tên Tống Bảo Quân, trạch nam trứ danh của ngành Trung văn.


Dịch bởi TunqManh -Vô Tận Hỏa Vực - app.truyenyy.com

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TunqManh
Phiên bản Dịch
Ghi chú 1 like của đạo hữu là ủng hộ tốc độ dịch cho ta
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 422

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.