Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quả nhiên là cái bẫy!

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Tên bạn trai này thân hình cao lớn, khoảng một mét tám mươi trở lên, lưng dài vai rộng, tràn ngập mùi vị đàn ông.

Tịch Thải Vi còn nói:

- Ha ha, Tống Bảo Quân, cậu trông thì rõ ngu ngốc mà cũng biết ga-lăng tán gái đấy chứ. Còn để ý giúp bọn tôi mua bắp rang với Cocacola nữa!?

Vẻ chế nhạo hiện tất tần tật trên khuôn mặt xinh xắn kia.

Tống Bảo Quân cơ hồ muốn nghẹn chết, trong nháy mắt đầu óc tràn ngập một mảnh u ám: Buổi chiều thân thiết hàn huyên nhắn tin nửa ngày, muốn mình mua vé xem phim, hiện tại đột nhiên chui ra một thằng bạn trai, cái này căn bản chính là đang đùa bỡn bố mày rồi.

Không cần suy nghĩ nhiều, đây tuyệt đối là ý tưởng của Tạ Kỉ Lộ. Bọn con gái lừa đảo một bụng mưu hèn kế bẩn đến xuất thần nhập hóa, làm sao lúc trước không nghĩ tới?

Lúc này trong lòng Tống Bảo Quân tràn ngập ảo não cùng phẫn nộ, Tịch Thải Vi rõ ràng là cùng một bọn với Tạ Kỉ Lộ, có cái đéo vô duyên vô cớ gửi tin nhắn cho mình nói chuyện phiếm? Đúng là con cờ u làm mù con mắt, còn tưởng rằng được gái nó để ý tới, buồn cười, thật sự là buồn cười.

Hai người Tịch Thải Vi kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là nhục nhã chính mình trá hình! Nói không chừng mấy cái tin nhắn kia sớm đã lan truyền khắp các diễn đàn trên mạng, vạn kiếp bất phục. Sau này cho dù là ai cũng biết, Tống Bảo Quân hắn chém gió chọc cười tìm niềm vui cho Tịch Thải Vi, thì ra chỉ là bị người ta xem như một thằng hề nhảy múa mà thôi.

Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo lại! Bọn Tạ Kỉ Lộ có thể sẽ núp đâu đó chờ cơ hội đi ra chế giễu, tuyệt đối không thể làm cho mấy ả đạt được.

Trái tim Tống Bảo Quân khôi phục đập lại bình thường, sắc mặt chậm rãi âm trầm xuống, giống như một thằng du côn vô lại đầu đường xó chợ thời thời khắc khắc chuẩn bị gây sự.

- Chuyện nhỏ như thỏ, cám ơn thì cũng không cần, chúng ta học cùng lớp mà. Hai tấm vé xem phim hết thảy năm trăm, nhanh trả tiền đi.

- Cái gì..? - Tịch Thải Vi rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Tống Bảo Quân thoáng hất cằm lên, liếc liếc mắt nhìn đôi nam nữ đang đắc ý trước mặt, mỉm cười nói:

- Vé xem phim giá gốc hai mươi, hơn nữa tôi giúp các người mua vé, phí "chạy vặt" cũng phải tính cả. Bố là người bận rộn, một phút đồng hồ trên dưới mấy chục vạn, chỉ lấy các ngươi bốn trăm sáu mươi đồng, quá là hời. Lịt pẹ? Không muốn trả?

Câu nói sau cùng kia lôi ra thật dài âm cuối, khiêu khích ý vị hiển lộ không thể nghi ngờ.

Tịch Thải Vi cuối cùng cũng rõ ràng ý tứ của hắn, sắc mặt trở nên rất không dễ nhìn, nói:

- Năm trăm đồng, không bằng ăn cướp cho rồi.

Theo như kế hoạch là phải nhục nhã Tống Bảo Quân một vố, báo thù sự việc ngày hôm qua tại chỗ rửa mặt. Bọn Tạ Kỉ Lộ ngay cả quá trình sau đó cũng đã nghĩ kỹ, chỉ chờ Tống Bảo Quân bị lừa tình đến nỗi cay cú , nói không chừng liền theo như tưởng tượng sẽ tiếp tục dây dưa với Tịch Thải Vi. Như vậy Đổng Xương Hà tự nhiên đi lên làm cỏ đối phương, trước mặt mọi người bớp mấy cái tát , khiến cho hắn mất hết mặt mũi, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu.

Không ngờ Tống Bảo Quân vậy mà không phát cáu chút nào, ngược lại ngông nghênh muốn Tịch Thải Vi thanh toán tiền vé xem phim cùng phí "chạy vặt", rất là ngoài ý định.

Đầu óc Tịch Thải Vi có chút không ứng phó kịp.

- Tôi cướp? - Tống Bảo Quân xùy cười một tiếng: - Tôi làm việc cho cô, yêu cầu cô thanh toán thù lao là sai? Bây giờ xã hội đồ tiêu dùng cái nào giá cũng cao, thịt heo mười đồng một cân, công nhân xây dựng cũng phải ba trăm đồng một ngày. Từ ký túc xá đến cinema đường xa như vậy, đi tới thôi mà bệnh tim cũng sắp phát tác, bản thân tôi lại là cao tài sinh khoa văn đại học Trà Châu, tự hạ thấp địa vị xử lí cái chuyện chạy vặt nhàm chán, thu hai người các cô năm trăm đồng có cái gì không hợp lý?

Tịch Thải Vi thẹn quá hóa giận, bị hắn chọc tức, lắp bắp nói:

- Cậu, cậu, cậu vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!

Đổng Xương Hà vừa nhìn liền biết không đúng, ngăn trước người Tịch Thải Vi, móc ra bốn mươi nhân dân tệ ném xuống đất, lạnh lùng nói:

- Bốn mươi đồng tiền vé xem phim cầm lấy đi, đừng sủa ở trước mặt tao, mày đéo là cái thứ gì.

Tống Bảo Quân không thèm nhìn đống tiền nằm trên mặt đất, nghểnh đầu nói:

- Ngoại trừ năm trăm đồng phí chạy vặt, còn có phí trò chuyện mà tao bồi bạn gái mày "tâm sự" trên trời dưới đất chiều hôm nay. Hàn huyên nói nhảm nhiều như vậy, lãng phí đại lượng thời gian của tao, miễn cưỡng lại thu cái năm trăm đồng đi.

- Clgt? Bồi chuyện? - Đổng Xương Hà càng phát điên.

Tống Bảo Quân sắc mặt chẳng quan tâm, nói:

- Bạn gái của mày tha thiết cầu xin tao tâm sự với nó, nói nó đói khát tịch mịch, để cho tao hàn huyên mấy cái nội dung "ấy ấy" đó. Haiz, loại chuyện này, thật sự là quá dâm tiện, quá hạ lưu, quá tục tiễu, không nghĩ tới Tịch Thải Vi ưa thích như vậy.

Tịch Thải Vi tức giận đến nỗi xuất kinh nguyệt ( Edit: thằng ku mắng em nó ác quá - -! Bất quá ta thích), giữa hai chân ướt nhẹp, cắn môi dưới giật giật đuôi áo bạn trai:

- Hắn, hắn vũ nhục em!

Đổng Xương Hà giận dữ, bắt lấy Tống Bảo Quân dùng sức đẩy.

Tống Bảo Quân thân đơn lực mỏng, làm sao chịu đựng được, lảo đảo lui về phía sau, suýt nữa ngã sấp xuống.

Đổng Xương Hà tiếp tục tiến lên xô đẩy, ngoài miệng mắng:

- Thăng chó, mày ăn tim gấu gan báo à! Khách khí với mày đó là cách đối nhân xử thế của tao, con mẹ nó cho thể diện mà đéo cần!

Bạn trai này của Tịch Thải Vi cũng không đơn giản, học lớp 3 chuyên ngành hóa học hệ thực phẩm vệ sinh kiểm nghiệm, thành tích ưu tú, rất được thầy cô yêu thích. Hắn vẫn là thành viên câu lạc bộ bóng chày trong trường, cầu thủ tấn công chủ lực.

Bóng chày trong nước không có thịnh hành, nhưng một vài trận thi đấu bình thường vẫn có tổ chức. Đổng Xương Hà từng đại biểu đại học Trà Châu tham gia giải sinh viên toàn quốc lần trước, đánh ra quả bóng với tốc độ một trăm sáu mươi cây số giờ. Có thể thấy được tố chất thân thể cực kỳ xuất sắc.

Tống Bảo Quân bước chân lảo đảo, tiếp tục gian nan chống đỡ xô đẩy, có vẻ vô cùng chật vật. Nếu bàn về tranh luận miệng lưỡi thì hắn tất nhiên thứ nhất, nhưng thân thể này gầy yếu khó chịu nổi chính là thể chất yếu nhược bẩm sinh, sao chống lại được người khác? Cho dù nhân cách hèn mọn giỏi tùy cơ ứng biến, mà gặp đối phương méo thèm nghe ngươi trình bày thì cũng chỉ đành chạy trối chết.

Chung quanh các học sinh chờ đợi vào rạp vây lại xem, từng cái nghị luận ầm ĩ.

Trùng hợp có một tên nhận ra Tống Bảo Quân, lớn tiếng kêu lên:

- Đây không phải là Tống Bảo Quân khoa Trung văn sao? Như thế nào mỗi lần gặp hắn không bị đánh cũng bị chửi?

Một nữ sinh khác khinh thường nói:

- Hắn đùa giỡn bạn gái người ta, bị đánh là phải.

Tống Bảo Quân trong thời khắc bản thân gặp nguy nan, vẫn nghe được làm khuôn mặt đỏ bừng, chỉ nghĩ trùm mềm mà đánh rắm tự sát cho rồi.

Nhưng âm thanh sao nghe quen tai vậy? Trong lúc vội vàng nhìn trộm xem xét, Tạ Kỉ Lộ, Khâu Giai Lệ, Long Nhai, Đặng Ngạn Lâm núp trong đám người xem náo nhiệt, thì ra là bọn hắn!

Quả nhiên là cái bẫy!

Lúc này Đổng Xương Hà đánh đến sướng tay, một bạt tai tát trên mặt Tống Bảo Quân, thanh âm giòn giã, mắng:

- Hổ không phát uy mày còn tưởng tao là mèo bệnh! Nhớ mặt tao đấy, về sau đừng để tao nhìn thấy mày, nếu không gặp một lần tao đánh một lần!

Lại có người hô to đánh thật hay, không cần hỏi khẳng định là Long Nhai dẫn đầu kích động.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 331

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.