Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân cách Ngang ngược lên đài

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Tống Bảo Quân bị tát đến nỗi hai mắt đầy sao, giơ tay ngăn cái bạt tai thứ hai của Đổng Xương Hà, miễn cưỡng gượng cười nói:

- Thằng ranh con, có gan đánh chết tao nè, nếu không tao cũng không phải là cha mày.

- Đĩ mẹ, còn dám cãi lại! - Đổng Xương Hà giận dữ, một cước đạp tới, bịch một tiếng, ngay giữa bụng Tống Bảo Quân.

Tống Bảo Quân ngã lăn, đau đến nước mũi nước bọt chảy ròng, màng nhĩ ong ong loạn hưởng, cơ hồ nghe không được bất kỳ âm thanh gì. Dạ dày kịch liệt co rút, giống như bị một đao tàn bạo đâm.

Thân thể co ro, giương mắt nhìn lên, chung quanh đều là tiếng cười trên nỗi đau của người khác, trên mặt người người mang một vẻ như sợ thiên hạ không loạn.

Tạ Kỉ Lộ cười lạnh không ngừng :

- Thằng đầu "chym", dám đối nghịch với bọn ta, biết hậu quả chưa!?.

Thấy Tống Bảo Quân đã khó có thể phản kháng, Đổng Xương Hà hung dữ phun một cục đờm lên trên mặt hắn, nói:

- Không đánh mày đúng là không biết cái gì chơi mới vui, chừa cái tội được voi đòi hai b..tiên nhé, thằng tró rác rưởi!

Đám đông càng tụ càng nhiều, hò hét ầm ĩ một vùng. Còn có người ở phía ngoài vừa nhảy vừa kêu:

- Xảy ra chuyện gì, nói tao nghe một chút!

Người khác đáp:

- Hai thanh niên tranh gái, một thằng đánh một thằng đỡ, một con sống chết mặc bây xem, chỉ đơn giản như vậy, chú có thể trở về làm luận văn.

Ngay lúc Tống Bảo Quân đang bị đánh thê thảm, Long Nhai không kìm nén được chen vào đám người kêu to :

- Đánh hay lắm, giết chết hắn, để hắn về sau không còn dám càn rỡ. Loại người này phải dạy dỗ như thế.

Tất cả mọi người đều cười.

Đổng Xương Hà nhất thời dương dương đắc ý, nhìn chung quanh, như là Mohamed Ali chiến thắng trên lôi đài, được mọi người reo hò hoan hô.

Tống Bảo Quân chỉ cảm thấy đau đến muốn chết đi sống lại, không riêng gì thân thể, còn có tâm lý. Ở trước mắt bao nhiêu người bị đánh thê thảm như vậy thực sự để cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Đau đớn đến từ bụng, cùng với cái thảm cảnh bị tất cả mọi người ác ý chế giễu, từng cái quanh quẩn bên tai.

- Tống Bảo Quân, mày sao lại rác rưởi như vậy?!

- Tống Bảo Quân, ngươi chỉ là một món hàng!

- Tống Bảo Quân, mày tán gái phế vật, học hành ngu si, đúng là thất bại của durex!

- Tống Bảo Quân, mày đánh lại cũng không được nói lại cũng không xong, sống còn có ý nghĩa gì!?

. . .

. . .

Vô số thanh âm chấn động màng nhĩ, tiếng cười lạnh, âm thanh nói móc, quở trách dần dần hợp thành một mảnh.

Cảnh tượng trước mắt vặn vẹo mơ hồ, vỡ vụn thành một khối lại một khối. Đổng Xương Hà, Long Nhai, Tịch Thải Vi cùng tất cả đám người vây xem trong nháy mắt sụp đổ.

Tống Bảo Quân bỗng nhiên phát phát hiện mình chẳng biết tại sao trở lại chỗ của nhân cách hèn mọn trong mộng cảnh, bốn phía đen sì sì, nhìn không thấy một điểm sáng. Dưới chân hư vô mờ mịt, không cảm giác được mặt đất. Hắn chậm rãi thăm dò, cũng không cảm giác được sự tồn tại của bản thân.

- Hé hé, xem ra chúng ta gặp phải phiền toái. – Giọng nói của nhân cách hèn mọn bỗng nhiên vang lên, mang theo một chút bất đắc dĩ.

Tống Bảo Quân vội vàng nói:

- Ta sao tự nhiên đến đây rồi?

- Ngươi một khi lâm vào hoàn cảnh thống khổ đến cực độ, thì có tỷ lệ rơi vào bên trong "Hư vô không gian" do ba mươi hai trọng nhân cách kiến tạo, thật ra chính là giấc mộng.

- Nhanh, nhanh nghĩ biện pháp, ba mươi hai trọng nhân cách không phải cái gì cũng biết sao?

Nhân cách hèn mọn lạnh lùng nói:

- Ngươi không phải là đối thủ tên kia, chỉ có thể lại lấy lại danh dự sau đó.

- Thế đóe nào được? - Tống Bảo Quân ôm đầu hét thảm lên : - Ta không muốn lại làm một kẻ thất bại nữa các ngươi có chịu hay không? Không được thì chúng ta cũng khỏi cần dung hợp nữa, sau này các ngươi đi Dương Quan đạo của các ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, cứ như vậy cả một đời bị người khinh thường mãi được rồi.

Nhân cách Hèn mọn tựa hồ cực kỳ khó xử :

- Kiên quyết như vậy? Biện pháp ngược lại có, nhưng trước mắt lấy U Năng tích góp được của ngươi, không đủ để khống chế tân nhân cách. Sáng nay cùng nhân cách Triết học cưỡng ép dung hợp như vậy vài phút, đã đủ nguy hiểm.

Tống Bảo Quân không hiểu:

- Nguy hiểm? Chẳng phải phí một chút khí lực thôi sao? Ta ăn cơm no ngủ một giấc liền không sao.

Nhân cách Hèn mọn đành phải giải thích cho hắn :

- Triết học là nhân cách cực kì cường đại, tình trạng trước mắt của ngươi căn bản khống chế không được. Dựa theo Triết học suy đoán, ba mươi hai trọng nhân cách muốn dung hợp với chủ thể cần phải có năng lượng. Loại năng lượng này Triết học gọi là "U Năng", là thể lực, ý chí lực cùng tinh thần lực kết hợp. Vì sao cần phải có năng lượng? Rất đơn giản, người bình thường có thể chịu được mấy loại tư tưởng cùng lúc trao đổi trong đầu sao? Thân thể ngươi vừa yếu ớt, lại không có tư tưởng gì, khi quá trình nhân cách kết hợp với chủ thể mà U Năng chưa đủ, dễ dẫn đến tinh thần rối loạn, nhân cách vặn vẹo phân liệt, hậu quả rất nghiêm trọng, vậy thì mọi người chúng ta đều không có quả ngon để ăn.

- Hình như ta đã hiểu, nói đúng hơn là phải tiếp tục rèn luyện thân thể đúng không.

- Trên lý thuyết là như thế. Hơn nữa còn cần càng nhiều tinh thần lực, ý chí lực, ví dụ như suy nghĩ tự đặt câu hỏi nhiều, rèn luyện năng lực tư duy. - Nhân cách Hèn mọn khinh thường nói : - U Năng của ngươi thiếu thốn trầm trọng, chúng ta cũng là lực bất tòng tâm, quên đi thôi, dù sao bị đánh chập cũng thành thoái quen. Tóm lại về sau U Năng đầy đủ rồi mới quyết định, sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Tống Bảo Quân nói:

- Đủ rồi! Được thì được, không được thì không được, đừng nói nhảm nhiều!

Nhân cách Hèn mọn thấy thái độ của hắn kiên quyết như thế, giống như một tráng sĩ đứng trước nanh vuốt sắc nhọn của sói, chợt cảm thấy đau đầu vô cùng, nói ra :

- Hậu quả thật rất nghiêm trọng, ngươi phải chuẩn bị tâm lý!.

Một lúc sau, một cái giọng nói khàn khàn rốt cục xuất hiện:

- Chủ thể, đã lâu không gặp, nghe nói chúng ta gặp phiền toái.

- Ngươi là nhân cách nào?

- À, lúc mới đầu gặp mặt ta dùng tên giả là huyết tính. - Cái thanh âm kia nói: - Thân phận chân thật của ta là "nhân cách Ngang ngược", lỗ mãng, bạo lực, quái đản, nguy hiểm. Ta là đệ nhất thiên hạ vua tai họa.

- Vua tai họa cái gì?

- Ngươi chỉ cần biết ta rất nguy hiểm là được.

- Rất tốt, ta cần ngươi, xé nát kẻ thù của chúng ta!

Nhân cách Hèn mọn đột nhiên chui ra ngoài nói ra:

- Bởi vì hậu quả khó mà dự đoán, Lão Đại suy nghĩ một biện pháp, yêu cầu ngươi, ta, Ngang ngược ba nhân cách đồng thời dung hợp, bằng vào ta khéo đưa đẩy phụ trợ nguy hiểm cho Ngang ngược, có lẽ còn có thể vãn hồi. Tam trọng nhân cách, U Năng nhiều nhất chỉ có thể kiên trì ba phút.

- Bớt xàm đê, lên.

. . .

. . .

Một đoàn quang mang hỗn độn vô tự loé lên, Tống Bảo Quân cảm giác suy nghĩ đã về tới thân thể. Mở to mắt, Đổng Xương Hà với Long Nhai vẫn ở trước mắt cao giọng chửi mắng, thực tế thời gian mới trôi qua vẻn vẹn vài giây đồng hồ mà thôi.

Thân thể giống như xảy ra biến hóa. Vẫn là yếu đuối như vậy, nhưng mà nhiều hơn các "Tế bào ký ức" .

Có một vài nhà khoa học cho rằng đại não cũng không phải là bộ phận duy nhất có chức năng lưu giữ ký ức, những bộ phận khác như là tim, túi mật, lá gan cũng giống nhau có thể tồn trữ ký ức, chính là trên lý thuyết nói tới tế bào ký ức.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Cả tuần ta bận làm project nên ko có thời gian dịch, mong quý vị đạo hữu thông cảm. Bây giờ cuối tuần ta sẽ bạo chương!!!

Mọi người đọc thấy thích thì hãy like + cmt nha, và nếu yêu thích thì hãy ủng hộ ta bằng linh thạch <3

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 351

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.