Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miệng lưỡi đổi trắng thay đen.

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Hết giờ học, Tống Bảo Quân một đường vui mừng khấp khởi đi tới tiệm cơm, ven đường gặp được Quách Tuấn, tên này chỉ là giống như cười như không trừng mắt liếc tới.

Trong đầu Tống Bảo Quân ý nghĩ xấu xa liên quan tới rạp chiếu phim, cũng không chấp nhặt cái nhìn điểu của hắn, chỉ nghĩ trong lòng: - Nhìn cái gì, không thấy bố mày càng ngày càng được mấy ẻm xinh tươi bu lấy sao. Thằng bựa ngay cả bạn gái còn không có, cũng dám nhìn điểu bố?

Định mua ba lạng cơm nhưng ngẫm lại cảm thấy chưa đủ, hắn liền mua thêm bảy lạng, gom góp thành một cân. Cộng thêm xương sườn và mướp đắng xào cũng bày được mâm đầy.

Tống Bảo Quân vốn cũng không có ăn uống mạnh như vậy, bình thường mỗi ngày tại ký túc xá lên mạng, cơ thể cực kì gầy yếu, lâu dài dần sinh ra chán ăn, mặc kệ món ngon cỡ nào cũng không ăn được mấy miếng. Vậy mà hôm nay lại là thực sự đói như sói, trông thấy căn-tin bày đầy các loại đồ ăn, nhịn không được thèm nhỏ dãi.

Đàm Khánh Khải và Mã Quốc Đống cũng đang ở căn-tin, nhường ra một chỗ trống cho Tống Bảo Quân, hỏi:

- Chiều nay ông thầy có điểm danh không?

- Không, cái môn ba láp ba xàm, điểm danh làm cái củ lìn gì.

Tống Bảo Quân cúi đầu điên cuồng và cơm, miễn cưỡng đáp :

- Giống như chú nói ấy, tương lai ra ngoài tìm việc làm, bố ai quan tâm thư pháp của mày là tốt hay xấu, là chữ Nhan hay là chữ Liễu.

( Chữ Nhan: thể chữ của Nhan Châu Khanh thời Đường; Chữ Liễu: viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường, Trung Quốc)

Đàm Khánh Khải thấy quan điểm của mình thu hoạch được khẳng định, rất cao hứng, lại hỏi:

- Ê, có chuyện này, nói mày cũng không nên tức giận nha.

- Muốn mượn tiền thì đéo, cái khác tùy ý.

Tống Bảo Quân cũng không ngẩng đầu lên.

Đàm Khánh Khải cùng Mã Quốc Đống nhìn nhau một chút, cũng nở nụ cười, ấp a ấp úng nói:

- Cũng không có gì, chỉ là, con ghệ lúc trước của mày ấy - Viên Sương, ẻm gần đây ở trường rất là nổi nha. Nghe nói lừa tình bảy tám thằng bạn trai, chuyên môn đùa giỡn giai tân, còn có mười cái bạn tình, từ các bé trai cấp 2, mấy cha bụng phệ 40 tuổi, đến mấy thằng tây xanh mũi lõ không chừa một ai, sáu chín tư thế tinh thông ko kiểu nào ko biết, ko kiểu nào ko thể chơi. . .

Tống Bảo Quân rốt cục dừng ăn, lấy khăn lau tay đầy giàu mỡ, nhìn nhìn hai thằng cùng phòng thần sắc vạn phần hèn mọn, chậm rãi hỏi:

- Mấy chú làm sao mà biết?

- Cũng nghe người khác nói thôi, tất cả mọi người đang loan truyền xôn xao đây này. Tao nói rồi, Viên Sương chắc chắn đéo phải loại vừa, mày chia tay với nó thì coi như xong đi, tuyệt đối không nên giữ lại trong lòng. Loại đàn bà này, thật không đáng.

Tống Bảo Quân cười cười:

- Không có gì, mặc dù tao là người bị hại, nhưng mà khoái cảm mấy ngày kia cũng mang đến cho tao cảm giác hưởng thụ, chấp làm gì.

Hai người Đàm Khánh Khải đều là vẻ mặt đầy hâm mộ, tựa hồ ước chính mình cũng trở thành "người bị hại" như thế. Thử nghĩ một con hàng xinh đẹp lả lướt như vậy muốn đùa bỡn ngươi, không tranh nhau xếp hàng còn chờ cái gì?

Mã Quốc Đống chần chờ hỏi:

- Cái, cái. . . số điện thoại của Viên Sương là bao nhiêu? Tao, tao cũng là xử nam, tao muốn sớm "tốt nghiệp" trai tân, mày xem có được hay không?

Tống Bảo Quân có chút ngoài ý muốn, lúc trước không có nghĩ tới lời đồn có thể lưu truyền nhanh như vậy. Từ khi bắt đầu nghĩ cách trả thù Viên Sương, hắn đã định ra chiến lược "bôi nhọ".

Vừa vặn hôm qua tại căn-tin Trần Uy Liêm của lớp hai ngăn hắn lại truy hỏi vụ tai nạn ấy, Tống Bảo Quân thuận thế bịa chuyện, đem Viên Sương tạo thành nhân vật mà ai cũng có thể làm chồng. Không nghĩ tới mới vẻn vẹn qua một ngày, cái lời đồn này đã truyền đi oanh oanh liệt liệt, còn xuất hiện mấy cái phiên bản nữa.

Miệng học sinh quả nhiên so với đài phát thanh còn kinh khủng hơn, chỉ sợ mấy ngày nữa Viên Sương sẽ trở thành "xe ôm" trong miệng mọi người —— mặc cho ai muốn "cưỡi" thì "cưỡi".

Người khác không biết Viên Sương có phải xử nữ hay không, nhưng Tống Bảo Quân hắn biết.

Làm sao biết? Đương nhiên là căn cứ kinh nghiệm tổng kết ra.

Ánh mắt trước kia nhìn không ra, nhưng giờ tăng thêm kiến thức uyên bác cùng bề dày lịch duyệt của nhân cách hèn mọn tự nhiên là có thể biết.

Một người con gái còn trinh hay không, thì phải nghiên cứu một chút về bề ngoài.

Viên Sương bước đi khép nép, thân thể nhẹ nhàng, như gió lay cành liễu. Lông mày xử nữ cơ hồ đều là thon dài dọc theo, mỗi cái lông mày sinh trưởng từ trong ra ngoài, không có nghịch sinh tà sinh (ý là tướng lông mày không tốt), Viên Sương hoàn toàn phù hợp.

Từ cằm của nàng tới gần cổ hiện một mảnh đỏ ửng nhàn nhạt, trong trắng lộ hồng, trông rất đẹp mắt, cái này được sinh lý học gọi là " Vầng sáng xử nữ ", tràn ngập phong cảnh thanh xuân. Gò má của nàng thưa thớt lông tơ, ngoài ra đôi mắt thanh tịnh trong suốt, con ngươi và lòng trắng phân biệt rõ ràng; bờ mông cong khít, phần hông cùng bắp đùi thành một khối, thể vị có một loại mùi hương thiên nhiên thuần khiết thoang thoảng, nói chuyện âm cuối lanh lảnh mềm mại . . . wait for it, đây đều là một chút đặc thù của xử nữ. ( Có 1 bài phân biệt xử nữ = 11 phương pháp qua hình dáng, khi nào rảnh ta dịch cho các đạo hữu)

Con gái nhà lành như thế nhưng lại bởi vì cùng bạn bè cá cược mà đùa giỡn trên cảm xúc của người khác, không cho là nhục ngược lại lấy làm vinh, Tống Bảo Quân cũng không ngại cho cô ta nếm thử tư vị của "đồn như lời".

Thấy Mã Quốc Đống ưỡn mặt một cách nghiêm túc với sắc mặt nịnh nọt, Tống Bảo Quân lắc đầu cười nói:

- Cỡ chú…, chỉ sợ không được, Viên Sương không thích con trai mặt mũi nhiều mụn, cho dù thêm tiền cũng không được.

Mã Quốc Đống nuốt nước bọt đói khát xuống, hỏi:

- Ý mày là, chỉ cần có tiền cũng có thể chịch Viên Sương?

- Không kém bao nhiêu đâu, ha ha, ha ha! - Tống Bảo Quân không tiếp tục để ý thằng đù này, vùi đầu ăn cơm tiếp.

Trở lại ký túc xá, trước tắm rửa một cái, thay đổi quần áo sạch sẽ gọn gàng, còn xịt nước hoa quanh người. Phía trên áo sơ mi trắng, phía dưới quần tây cùng giày da. Giày da là mượn của Đàm Khánh Khải, còn đôi của hắn là hàng bèo, giày da fake sớm đã rách, không thể mang ra ngoài gặp người được.

Đôi giày của Đàm Khánh Khải chính là "Wanderer" do công ty Phong Chi Cốc sản xuất hàng loạt, giá thị trường bán hơn hai ngàn đồng. Chính hắn không nỡ mang, chỉ lúc hoạt động tập thể mới mang ra ngoài khoe mấy lần. Mũi giày bén nhọn, có khảm nạm ánh kim, trông cực kỳ thời thượng.

Đàm Khánh Khải đang chơi máy tính, liếc mắt thấy hắn đứng trước gương soi tới soi lui, không quan tâm hỏi:

- Sao hôm nay chú mày diện thế?

- Tao ở lớp thư pháp bày ra tài năng xuất chúng, tỏa sáng như minh tinh, được giáo sư ngợi khen. Sau khi tan học một đám gái háo sắc vây quanh tao đòi số điện thoại, muốn cùng tao giao lưu và kết hợp hoạt động thảo luận nghiên cứu thư pháp.

Tống Bảo Quân nhìn trong gương kéo thẳng cổ áo, nghiêm mặt nói:

- Đêm đẹp đầy sao, lầu nhỏ đêm qua gió đông nổi, tao sao có thể cô phụ đêm trăng tốt đẹp như thế này? Giao lưu xong tự nhiên là phải tìm một nơi thích hợp uống cà phê gia tăng ấn tượng rồi.

- Con lợn gặm tỏi?

Đàm Khánh Khải dừng con chuột trong tay lại, xoay mặt nhìn hắn. Con gái giống như thuốc kích thích, mỗi thời mỗi khắc đều có thể kích thích thần kinh nam sinh tiết ra cực nhiều hormone.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Cầu like, cầu đề cử, cầu linh thạch ^^!

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 410

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.