Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình trường bẫy rập thì có làm sao.

Phiên bản Dịch · 1913 chữ

Vào lớp học, những người khác căn bản không có ý thức được là Tống Bảo Quân năm nay lại đi học tiết thư pháp. Hắn như một người vô hình, ở trong lớp có cũng được, không có cũng không sao, tới hay không đều như thế, méo có người nào quan tâm.

Ở đại học có xu hướng tranh dành nhau chỗ ngồi, mấy hàng trước không còn vị trí tốt nên chỉ có thể ngồi tại phía sau cùng. Diệp Tịnh Thuần ngồi cách đó không xa, thấy Tống Bảo Quân tới thì rất bất ngờ, cười ngọt ngào chào hắn.

Tiết này người dạy là Cừu Nguyên Thành, khoảng bốn mươi tuổi, buông xuống giáo trình không có điểm danh, trực tiếp bắt đầu bài giảng. Tiết học này không phải giảng về Âu Dương Tuân, mà là Hoàng Đình Kiên.

Tống Bảo Quân còn dừng lại tại suy nghĩ của học kỳ một năm nhất, Âu Dương Tuân là người triều Đường, một trong Tứ đại Khải thư, bảng chữ mẫu cực kì chuẩn mực nghiêm cẩn, bút lực hùng tuấn, rất dễ dàng cho người mới học tập. Mà Hoàng Đình Kiên lại là một loại cảnh giới khác, là một trong những loại phong cách giúp học sinh nắm vững cơ bản để sau này tiếp thu khỏe hơn. Cũng không phải là nói không thích hợp cho người mới học thì Âu Dương Tuân không bằng Hoàng Đình Kiên.

Chương trình học nửa đoạn trước thông thường thì bình phẩm cuộc đời cùng thành tựu, thư pháp đặc điểm, chỗ khó, yếu điểm của Hoàng Đình Kiên.

Tống Bảo Quân bị bỏ rơi sau hai cái học kỳ ròng rã, hoàn toàn không theo kịp tiến độ, nghe giáo sư nói đến bố cục và không gian phân cách, tính cộng phát giữa thế và lực, cùng tranh Trung Quốc, các loại quan hệ phù hợp giữa thơ văn trong tác phẩm của Hoàng Đình Kiên, chỉ cảm thấy đầu óc ù ù cạc cạc, rất là gian khổ.

Thật là khiến người ta ảo não. Vốn hăng hái bừng bừng, hùng tâm vạn trượng, bây giờ ngay cả giảng cái gì nghe cũng không hiểu.

Tống Bảo Quân sinh ra lười biếng, cầm di dộng ra chơi. Check tin nhắn trước, xem Tịch Thải Vi gửi cái gì.

Tin thứ nhất: "Hi (in lịt nha bà con), mình là Tịch Thải Vi, hỏi nhiều người lắm mới biết được số điện thoại di động của cậu đó, hôm nay đi học rất đẹp trai đó, ahihi." Tin tiếp theo sau mười mấy phút: "Sao không rep? Nếu là chuyện ngày hôm qua, mình xin lỗi cậu nhé." Tống Bảo Quân liền giật mình: - Cô gái này chủ động bắt chuyện với mình? - Nhưng lập tức hắn lại nghĩ tới đại mỹ nữ Viên Sương cũng chủ động tiếp cận mình để đào bẫy, vết xe đổ còn rõ mồn một trước mắt, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cơ mà, vạn nhất cái Tịch Thải Vi kia không phải thả thính mà là thực lòng, thế chẳng phải bỏ mất cơ hội ngon ăn? Nhưng để ý đến cô ta mà lại là cạm bẫy khác thì sao đây? Cùng Tạ Kỉ Lộ cá mè một lứa không phải là con hàng của bố.

Nhất thời tâm lý lo được lo mất nổi lên, ngồi tại chỗ ngây ngốc, mặt ủ mày chau, giống như táo bón thời kỳ cuối.

Tống Bảo Quân hắn xoắn cái vẹo gì? Cái bọn công tử soái ca tình trường dày dặn có lẽ vĩnh viễn không thể trải nghiệm được cảm giác của một kẻ không cua được gái có bao nhiêu đáng thương và cô độc. Tống Bảo Quân bị mối tình đầu vứt bỏ, cho đến lúc quen nhau với Viên Sương cũng là một cái âm mưu. Thanh niên hai mươi tuổi vừa háo sắc vừa mê gái tơ, chính là bản tính trời cho con người không thể sửa đổi. (Nhân chi sơ tính dâm dục là đây chứ đâu -.- ) Háo sắc mê gái là gì? Là sau khi lớn lên biết cái gì là đẹp, thì không thể quên hình bóng xinh đẹp ấy. —— ngoại trừ các sư thầy và mấy thằng gay, bê-đê.

Tống Bảo Quân thật giống như sống lỗi, trong nhà không có tiền, thành tích không tốt, người cũng không cao to đen hôi, miệng lưỡi ngọng nghịu, không có bạn bè thân thiết, càng không có người khác phái nào thích. Bởi vậy nội tâm hắn đối với khát vọng tình yêu cũng mãnh liệt hơn xa so với những người khác.

Mặc dù "được" nhân cách hèn mọn "ăn mòn", cải biến bộ phận tính tình, nhưng mà hơn hai mươi năm cô phẫn tự kỷ tích lũy tháng ngày, vừa nhìn thấy tin nhắn của Tịch Thải Vi, liền hoàn toàn đem những ý niệm khác ném ra sau đầu.

- Chắc là ẽm thấy ta liên tục hai ngày nay hăng hái trên lớp, tự nhiên cảm nắng? Cần biết là tình yêu nam nữ nảy sinh vốn cũng không cần lý do gì. Chuẩn như bác Duẩn phán, nhất định là như vậy, nếu không ẽm với Tạ Kỉ Lộ chơi thân như vậ, làm sao còn có thể chủ động gửi tin nhắn cho mình. Hé hé hé, nhân cách hèn mọn không có gạt bố, bố đúng là càng ngày càng đẹp trai. (Edit: thằng nào mà cũng ảo tưởng giỏi thế này thì hỏi sao thính lại dễ đớp!!!) Tống Bảo Quân rất nhanh tìm một cái cớ cho mình, nhìn nhìn Tịch Thải Vi ngồi phía trước. Ai ngờ Tịch Thải Vi giống như thần giao cách cảm, cũng quay đầu lại nhìn hắn. Hai người liếc mắt đưa ghèn, ý nhầm… đưa tình, Tịch Thải Vi lập tức xoay mặt trở về, khuôn mặt bánh bao tròn vo thoáng chốc đỏ cả mảng.

Trái tim Tống Bảo Quân lập tức nóng hổi, rep lại một cái tin nhắn ngắn:

- A, cậu nói là chuyện ngày hôm qua à, thật ra cũng không có gì, mình chỉ đi ngang qua. . . Bởi rứa đừng bận tâm .

Di dộng đặt ở lòng bàn tay mới có vài giây, Tịch Thải Vi lập tức nhắn tin trả lời :

- Ừm ah, thật ra mình tìm cậu cũng không có việc gì, chỉ là phát hiện cậu mấy ngày nay đi học thật là ngầu quá đi, đến cả cô Khương cũng bị phản bác đến nỗi không trả lời được. Cậu thật giống như nghiên cứu cổ văn rất sâu nha.

Ngon, có cửa roài!

Con trai tán con gái, không ngoài ba loại kết cục. Thứ nhất, cô ấy thích ngươi; thứ hai, cô ta không thích ngươi; thứ ba, cô ta bắt đầu không thích ngươi, cuối cùng lại bị ngươi cảm động. Tịch Thải Vi này tốc độ reply nhanh như vậy, ngay cả tính rụt rè e ngại của con gái cũng không cần, chẳng phải là nói thích ta rồi?

Tống Bảo Quân kìm lòng không đậu liền nổi bão lên:

- Mình ấy à, thật ra không phải như tưởng tượng của người khác đâu. Mỗi ngày mình trốn ở trong túc xá đọc sách tự học, buổi sáng năm giờ đồng hồ thì nghe gà nhảy múa, ban đêm tạc bích thâu quang (đục tường lấy ánh sáng), mười hai giờ mới ngủ. Lúc buồn ngủ thì cột tóc lên xà nhà, thời điểm đói thì lấy dùi đâm đùi, một năm trôi qua, cuối cùng sở học cũng có chút thành tựu, « Xuân Thu » xuôi ngược trôi chảy, « Kinh Thi » thuộc làu làu, về phần cái gì Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc, sớm đã không thành vấn đề. Cô Khương trình độ phế vật, ta căn bản không để vào mắt.

Chỉ thấy phía trước Tịch Thải Vi thu được tin nhắn, nằm sấp trên bàn, bả vai không ngừng co rúm, hiển nhiên nén cười không thôi.

- Nghĩ không ra cậu còn biết chém gió điêu luyện như thế nha, một điểm cũng không giống như tưởng tượng của bọn mình. Cậu bình thường ngoại trừ học tập, còn có sở thích gì khác không?

Tống Bảo Quân âm thầm đắc ý, tiếp tục gửi tin nhắn đi qua :

- Học hành trâu bò như thế cũng không cần nói nhiều, đến vận động cũng là sở trường của mình, bóng đá bóng rổ bóng chuyền, điền kinh nhảy cầu bơi lội. Còn có văn nghệ ca múa, mình gần đây đang luyện đàn piano, đã đạt tiêu chuẩn 12 cấp.

- Heh, cậu thật giỏi quá đi. Đúng rồi, cậu đã thích ai chưa? Mình nghe nói cậu với Viên Sương của học viện Ngoại Thương đang quen nhau à.

- Đã chia tay, mình với Viên Sương không có gì, chỉ là đùa giỡn chơi.

Hai người nhắn tin cho nhau một đầu nối tiếp một đầu, nói chuyện trên trời dưới đất. Giáo sư trên bục giảng bài, giảng tới tác phẩm « Để Trụ minh » của Hoàng Đình Kiên tại đấu giá hội năm 2010 đạt tổng giá trị sau cùng tới 4.368 tỉ NDT, gây nên một tràng tiếng thổn thức, cũng không có liếc qua Tống Bảo Quân một lần.

Phải nói từ khi hắn mua di dộng đến bây giờ, toàn bộ thời gian cộng lại cũng không có bằng hôm nay nhắn tin nhiều như vậy. Cái này làm cho hắn hoàn toàn quên đi thời điểm nhắn mấy trăm tin với Viên Sương không còn một mảnh.

- Đúng rồi, tối nay rất không có gì làm, chán lắm à, hay là đi xem phim đi.

Nhận được tin nhắn mới nhất từ Tịch Thải Vi, Tống Bảo Quân mừng rỡ, không hề nghĩ ngợi liền rep lại :

- Chuẩn méo cần chỉnh, xem phim cũng không tệ, vừa bồi dưỡng tình cảm lại có thể giết thời gian.

- Đêm nay cậu giúp mình mua hai tấm vé xem phim nhé.

Tống Bảo Quân lập tức vui mừng quá đỗi :

- Không thành vấn đề, chuyện nhỏ như con thỏ!

Tiến triển nhanh như vậy, thật sự là không kịp chuẩn bị. Đợi đến rạp chiếu phim, cái chốn tối lửa tắt đèn, có lẽ còn có thể âu yếm, trong bóng tối nắm bàn tay nhỏ của ẻm, xoa bóp bắp đùi của ẻm, đúng là mỹ vị nhân gian. Nghĩ đến Tịch Thải Vi da dẻ non mịn bóng loáng, cảm giác tay nhất định không tệ.

- Vậy thì cám ơn nha.

- Bảy rưỡi tối nay, mình đúng giờ tại cửa rạp chiếu phim chờ cậu, không gặp không về.

------

1, « Nguyên Khí Thiếu Niên » tổng cộng có tam bộ khúc, mỗi một bộ dự tính 120- 150 vạn chữ.

2, Bảo đảm ổn định đổi mới.

Nếu như ngươi xem sau đó cảm thấy quyển sách phong cách vẽ thanh kỳ, để ngươi phình bụng cười to hoặc là vỗ tay tán thưởng, mời hỗ trợ đề cử, giới thiệu cho thân bằng hảo hữu bên cạnh ngươi, tạ ơn.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Cầu đề cử, cầu bình luận, cầu like, cầu linh thạch a!!

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 384

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.