Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn phụ si ngốc

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

- F*ck, trâu chó như rứa? - Tống Bảo Quân không khỏi há to mồm.

- Được rồi, thử thì biết ngay ấy mà.

Tống Bảo Quân dựa theo yêu cầu của nhân cách hèn mọn, mở vòi hoa sen, nhúng chút nước làm ướt lông mi.

Lông mi vốn dĩ hơi nhạt liền có vẻ dày đậm hơn rất nhiều, lại mím chặt đôi môi, sơ sơ nheo mắt lại, chăm chú nhìn về phía trước, ngay tức khắc một cổ anh khí bừng bừng hiện ra ở mi tâm, trong phút chốc dường như thành một người khác.

Một bộ lông mày rậm mắt to khôi ngô tuấn tú kiểu Kim Thành Vũ (*), Tống Bảo Quân suýt nữa xem đến nỗi ngây ngô, hắn chưa hề phát hiện mình có thể biến thành như vậy.

Khí chất, lẽ nào đây là khí chất (trong truyền thuyết ^^)?

Nhân cách hèn mọn lười biếng nói:

- Ngày hôm qua ngươi mới vừa tỉnh lại ở nhà vệ sinh, ta đã nói với ngươi. Mặt của ngươi là siêu cấp OS (operating system), các loại các dạng khí chất là software. Hèn mọn, trang nghiêm, tuấn dật, hay là anh tuấn, tiêu sái phóng khoáng (tự do tự tại), muốn thế nào thì được thế đó, đẹp trai lai láng chỉ cần một ý niệm, không cần vì mấy con đàn bà nhất thời nói nhảm mà đâm ra tiêu cực. Mấy ả không biết ngươi mạnh bao nhiêu là bởi vì ngươi không có bày ra.

- Bố thề bố sẽ cua được ghệ.

Lòng tự tin của Tống Bảo Quân trong nháy mắt bùng nổ, hứng nước lạnh bôi lên mặt, cảm giác thanh tỉnh rất nhiều, đi ra ngoài một cách hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Sân thể dục trống trải, liếc mắt là có thể thấy xa xa ba nữ sinh khoa Phát thanh – Truyền hình đang chạy bộ trên đường vạch trắng, bóng dáng xinh đẹp tràn đầy sức sống giống như lá non mơn mởn giữa hoa tươi, cực kỳ bắt mắt. Thỉnh thoảng sẽ có một hai tên nam sinh can đảm tiếp cận bọn họ, chém gió một vài câu liền bị cự tuyệt, ngượng ngùng lui ra.

Trước sau chạy được một vòng thì có nhóm ba đến năm nam sinh rảnh rỗi tiến lên thử, quả nhiên rất được hoan nghênh. Cái này cho thấy mỹ nữ luôn luôn ‘cung không đủ cầu’, tăng nhiều cháo ít ( sư thầy thì nhiêu mà cháo ăn lại ít). Theo cách châm chọc của nhân cách hèn mọn thì là : "Chó nhiều cứt ít" .

Tống Bảo Quân quyết định tạm thời không đi tự rước lấy nhục. Mình không phải là soái ca ‘hạc giữa bầy gà’, không có một chiếc BMW đứng bên đường, tự nhiên không có khả năng để cho nữ sinh lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Tống Bảo Quân đi chậm dọc theo đường băng, điều chỉnh nhịp thở để khôi phục thể lực, đồng thời trong đầu miên man suy nghĩ nên làm thế nào đối phó Long Nhai và Tạ Kỉ Lộ đến báo thù.

Ngày hôm qua cho Long Nhai ăn hành một trận, mà thằng này có thù tất báo, tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn. Ngoài ra còn có Tạ Kỉ Lộ, con nhỏ kia từ nhỏ cũng sống an nhàn sung sướng, nay bị một đứa con trai mà cổ từ trước đến nay xem thường làm nhục, có lẽ cũng cay cú.

Những người đó đầu óc đơn giản, chỉ là dựa vào tiền tài quyền thế cô lập người khác mà thôi, cũng không có bản lĩnh đặc biệt gì.

Một trái banh lăn đến dưới chân Tống Bảo Quân.

- Eh ohh, bạn gì ơi, đá lại dùm cái! - Xa xa trên sân bóng vài học sinh gọi hắn.

Tống Bảo Quân vội vàng giơ chân lên, nhưng mà mắt một đằng chân một nẻo, đá hụt, ngã trượt chổng vó, dáng vẻ cực kỳ hài hước, trái banh vẫn giữ ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Mấy tên học sinh thấy thế cười ha ha, Tống Bảo Quân mặt đỏ tới mang tai, cầm trái banh ném về phía bọn họ.

Học sinh đứng gần nhất nhịn cười nói tiếng cám ơn, nhấc chân khống chế quả bóng rồi quay người truyền cho đồng đội.

Xa xa còn có thể nghe được một câu :

- Ha ha, đúng là một con gà, khống biết tay mơ khoa nào.

Tống Bảo Quân phẫn nộ nói:

- Không phải là hai mươi hai người đuổi theo quả bóng ngu chạy tới chạy lui thôi sao, cười con mẹ gì? Có gan đến đánh DotA với bố, bố không phải là không thể đem bọn mày hành ra cứt được đâu nhé.

Nhưng mà những người đó cách khá xa nên không có nghe thấy hắn tự sướng.

- Cơ thể của bố mày ngon muốn chết, thằng buồi nào dám cười?

Bị khích như thế, Tống Bảo Quân nổi lên lòng háo thắng, vậy mà có thể chạy liền một đường như vậy.

Chỉ chốc lát sau, lá phổi của hắn như bị thiêu đốt, dồn nén một luồng oxy cuối cùng. Hai chân phảng phất như đặt nước sôi năm phút đồng hồ, mềm nhũn ra gần như không nhúc nhích được.

Đây là thân thể của một thằng mọt game, yếu đuối đến trình độ như vậy.

Có lúc hắn nghĩ một lần thể dục buổi sáng bình thường thế này đã mệt mỏi như chó chết thế này, không bằng sau này cứ ngủ cho khỏe.

Nhưng hắn lại nghĩ một chút ngăn trở nho nhỏ sao có thể làm hắn lui bước? Không lẽ sống một « cuộc sống thất bại » tới nghiện luôn rồi?! Thế éo nào như vậy, không thể buông tha được.

Thẳng đến khi sắc trời sáng choang, trong sân thể dục người tập từ từ rời đi, Tống Bảo Quân cảm thấy không sai biệt lắm mới kéo thân thể mệt mỏi tới cùng cực trở về ký túc xá.

Mấy thằng bạn cùng phòng chờ đúng giờ chuông vào học mới rời giường, thấy bộ dáng của Tống Bảo Quân như công tử hư thận, cũng không khỏi giật nảy cả mình. Đàm Khánh Khải xoa xoa con mắt hỏi:

- A Quân, lúc mày ngủ bị Long Nhai tha đi ra ngoài ‘’hấp’’?

Tống Bảo Quân dùng khăn mặt lau mồ hôi, rút một điếu thuốc lá "Hà Thủy Bài" từ túi áo hôm qua ngậm trong miệng, miễn cưỡng đáp :

- Trợn mắt chó xem thường người khác của mày ra cho bố, bố mày đi tập thể dục đấy. Biết ‘’thiên đường’’ ra sao không? Gái khoa Phát thanh – Truyền hình mặc áo bó sát người ‘’uốn lượn’’ khắp nơi, các chị gái ‘’máy bay’’ bom đạn đầy đủ mời tao đánh cầu lông, mấy ẽm khóa dưới ngây thơ vô (số) tội muốn tao giúp ẻm áp chân. Đáng tiếc, bố mày thủy chung không có bị cám dỗ mê hoặc...

Đàm Khánh Khải lấy ra một quyển « Yến Tử Xuân Thu » ở dưới gối ném vào mặt hắn, cười nhạo nói :

- Có cái qq bố mày tin ấy, đúng là lộn xào! ( Ta chém ấy mà, nguyên văn méo phải thế đâu nha )

Tống Bảo Quân đang định phản bác, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là cô Khương Ức Huệ gọi tới. Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng ấn nút trả lời.

- Alo, là Tống Bảo Quân phải không? - Một giọng nói ngọt ngào dịu dàng, mặc dù giả bộ nghiêm nghị, nhưng không thể che giấu được cái giọng ngọt mềm đầy phong vị vùng Giang Nam.

- Là em là em, xin hỏi cô Khương có chuyện gì sao?

Tiếng của cô Khương như là gió lạnh tháng mười hai :

- Uh, Tống Bảo Quân, ngày hôm qua cậu cố ý làm loạn phá hư kỷ luật lớp học, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ. Vì thế tôi đã báo cáo với phòng Thanh tra giáo dục, cậu nhất định phải đúng trước tám giờ rưỡi đến phòng làm việc của tôi một chuyến, chịu trách nhiệm về vấn đề của cậu. Ok, cứ như vậy.

- Đệch, cái gì? Chịu trách nhiệm? Cô không có lộn chứ? - Tống Bảo Quân đang muốn phân trần vài câu, đối phương đã cắt đứt, điện thoại chỉ truyền đến âm thanh tút tút tút.

Trên mặt Đàm Khánh Khải hiện lên vẻ quái dị :

- A Quân, cô Khương tìm mày, chẳng lẽ ngày hôm qua trong lớp mày làm chuyện ‘’tốt’’ gì khiến cho người đẹp lạnh lùng chú ý, cô ấy thấy mày ‘’dâm’’ trí hơn người, muốn mày ở trên giường ‘’nghiên cứu thảo luận’’ lời tâm tình của Sở Vương lạc thần một phen?

- Tất nhiên, bản lĩnh lái cái ‘’máy bay’’ dở hơi tập bơi dạy văn này thì tao phải có. - Tống Bảo Quân cũng không để ý hắn chế nhạo, một bộ sắc mặt đương nhiên.

- Mày nói cô Khương là ‘văn phụ si ngốc’? - Đàm Khánh Khải như bừng tỉnh đại ngộ. Cái "văn phụ si ngốc" này chính là một cái danh từ vi diệu, ám chỉ bà cô dạy văn học cộng thêm giai cấp tiểu tư sản kết hợp, xem ra dùng trên người cô Khương cực kỳ hợp lý.

- Tao không nói gì nhé. - Tống Bảo Quân xem đồng hồ, sắp tới tám giờ rưỡi, bữa sáng cũng không thèm ăn, quần áo thì chưa kịp đổi, vội vàng rời đi.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.