Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Soi nước tiểu mà xem mặt của mình

Phiên bản Dịch · 1651 chữ

Khoa Phát thanh – Truyền hình là một trong những khoa của đại học Trà Châu, chuyên bồi dưỡng nhân tài về các mặt tin tức, nghệ thuật, ngoại ngữ, truyền hình, TV, điện ảnh, báo chí, xuất bản, internet và nghiên cứu quản lý.

Vốn cũng rất bình thường.

Quan trọng là sinh viên nữ của khoa Phát thanh – Truyền hình chiếm tỉ lệ bảy mươi phần trăm cả khoa, mà hầu như đều là mỹ nhân, mỗi người xinh đẹp quyến rũ giống như tiên nữ hạ phàm. Nếu so sánh con gái của các khoa khác như tiếng Trung, Vật Lý, Kỹ sư cơ khí… với những nữ sinh này mà nói thì chỉ có thể dùng từ : Khủng long cá sấu.

Mỗi khi cuối tuần, lượng người theo đuổi nữ sinh của khoa Phát thanh – Truyền hình tụ tập dưới ký túc xá đông như kiến, xe hơi đậu bên đường đủ để mở một hội triển lãm xe cao cấp. Số hoa tươi được tặng trong một ngày có thể làm cho mấy trăm mét vuông vườm ươm ở ngoại ô thành phố không còn một mống. Khoản tiền hoang phí có thể xây được cả một trường tiểu học chất lượng.

Vô số ví dụ đẫm máu đã chứng minh rằng các em gái khoa Phát thanh – Truyền hình là cao khó có thể với tới, mấy thằng ngu ngơ giống như Tống Bảo Quân cũng chỉ có thể nhìn mà thèm chảy dãi.

Nhìn mấy cái mông tròn trịa nóng bỏng mắt lắc lư cách hắn chưa tới hai mươi mét, Tống Bảo Quân nuốt nước miếng một cái ‘ực’, khó khăn lắm mới ra sức đuổi theo. Bất kể như thế nào, lúc này con ‘mọt game’ còn zin cũng phải giữ sĩ diện.

Nếu để đám con gái thấy mình mới chạy hai bước đã biến thành bộ dáng sida thì còn hy vọng đếch gì mà đòi làm ‘con nhà người ta’?

Tống Bảo Quân cố gắng tỏ ra càng thêm ngầu, dáng người thẳng tắp lên, vội vã vượt qua bên người các cô gái, nở nụ cười mỉm ấm áp ánh nắng , cao giọng hô:

- Hi! Mấy bạn gái, dậy sớm thế! Người ta thường nói là ‘đường dài đằng đẵng gió vi vu, đừng lo con đường phía trước không có tri kỷ’, hay là chúng ta tập thể dục buổi sáng cùng nhau đi!

Nhìn đánh giá các cô gái, bên trái da trắng như tuyết, ở giữa mặt như Lâm Thanh Hà, bên phải cười duyên dáng, phải nói lung linh như ngọc!

Cô gái gần hắn nhất không nói gì, vẫn bảo trì nhịp chạy hướng về phía trước. Bước chân nhẹ nhàng, bộ ngực bên trong lớp áo thun bó sát người nâng lên hạ xuống, rất là gợi đòn. ( Hehe, các đòn bóp, nhào, nặn, véo, vân vê… ^^ )

Tống Bảo Quân không tức giận chút nào, lại cười:

- Có câu : ‘Ba tháng chín (3/9) khí trời mát mẻ, gái Trà Đại xinh đẹp thướt tha, ý sâu xa dáng mặn mà, Thịt xương đều đặn nước da trắng hồng’. Mấy bạn, gặp gỡ tức là có duyên. . . ( Edit : thằng nồi này nó đạo 4 câu thơ đầu của ‘Lệ nhân hành’ của Đỗ Phủ :@)

Nữ sinh kia khinh thường nghiêng qua hắn một chút, đáp :

- Lớn to đầu như vậy, không biết xấu hổ còn đi lêu lổng, sao không soi nước tiểu mà xem cái mặt của mình!

Những cô gái khác phụ họa nói:

- Còn ngâm thơ nữa cơ đấy, tưởng hay.

Tống Bảo Quân hụt hơi, sắc mặt kìm nén đến thảm thương. Hắn vội vàng dừng chân lại, hai tay vịn vào đầu gối há mồm thở dốc, phì phò còn hơn cả máy hơi nước, chật vật không thể tả.

Hắn là một con mọt game gầy yếu, không dư thừa tế bào vận động. Hôm nay là lần đầu tập thể dục buổi sáng, hít thở đã không điều hoà, lại còn muốn vừa chạy vừa tán gái, đúng là tự tay bóp dái.

Mấy bạn nữ thấy Tống Bảo Quân thiếu chút nữa thành cái xác chết nằm trên mặt đất, nhao nhao cười ha ha, xa xa truyền đến một câu :

- Dáng dấp thật không ra sao.

- Chờ, chờ một chút. . . Có thể để lại số điện thoại được không? - Tống Bảo Quân thở không ra hơi kêu lên, nhưng các cô gái đã sớm chạy đi mất.

Mất nửa tiếng mới khó khăn lắm chạy đến sân thể dục, phổi mỏi mệt đến nỗi như có một đám lửa đang thiêu đốt.

Sân thể dục thật ra là một cái sân vận động, ở giữa là sân bóng được bao quanh bởi một vòng màu đỏ và những băng trắng, hai bên có rất nhiều dụng cụ thể dục thể thao.

Sân thể dục có rất nhiều người, có người thì chạy bền, có đám người thì ở trên sân chia ra hai đội hưng phấn đá bóng. Còn có một số cô giáo đã có tuổi tụ tập khiêu vũ ở trên đất trống, dùng loa phát ra các âm thanh đinh tai nhức óc.

Lần đầu tiên Tống Bảo Quân chủ động bắt chuyện với con gái đã bị từ chối thảm thiết, nhất thời chịu đả kích, thể dục buổi sáng cũng không còn bao nhiêu hứng thú. Chui vào nhà vệ sinh gần đó, đi tiểu xong, lúc này hắn mới nhìn vào gương ở bồn rửa mặt.

- Lớn to đầu như vậy, không biết xấu hổ còn đi lêu lổng, sao không soi nước tiểu mà xem cái mặt của mình!

Câu nói này dễ dàng xé nát tự tin mà Tống Bảo Quân vừa góp nhặt không có được bao lâu.

Ngày nay khiếu thẩm mỹ của xã hội cực kỳ méo mó dị dạng, ai ai cũng muốn đi ‘phẫu thuật thẩm mỹ’. Bây giờ trên mạng đầy rẫy soái ca mỹ nữ, bất kỳ một ca sĩ, diễn viên nào có cái mã đẹp thì đều được đại đa số người hâm mộ theo dõi bất chấp tác phẩm của hắn có tệ hay không. Mà nghệ sĩ có dáng dấp không ra sao thì con đường sự nghiệp chắc chắn sẽ long đong lận đận.

Các hiện tượng của giới văn nghệ ảnh hưởng lớn đến xã hội, khiến khiếu thẩm mỹ của mọi người cũng bị dẫn dắt thao túng theo, từ đơn vị đến trường học, chính trị đến kinh doanh, từ internet đến hiện thực, người người đều biến thành thành viên của ‘hội’ « bề ngoài ». Chỉ cần là tuấn nam mỹ nữ có ưu thế so với người khác, sẽ không còn người chú ý đến phẩm hạnh, tài hoa, năng lực nữa.

Soái ca mỹ nữ mỗi ngày đều hẹn hò gặp mặt, mà hắn ngay cả tay một bạn nữ cũng chưa từng cầm qua một lần, đã sớm biết nhưng không thể làm gì hơn.

Cho nên hiện tại Tống Bảo Quân nhìn chính mình trong gương, mặt mày thật sự là không đạt được cả mức ‘chuẩn’, nên hắn cực kỳ ủ rũ.

- Dáng dấp của ta thật không ra sao sao?

Trong đầu một âm thanh hèn mọn thở dài nói:

- Không, tướng mạo của ngươi vô cùng. . . umh, ta có thể sử dụng 'Hoàn mỹ' từ này để hình dung, chính là cực hạn của loại người.

Tống Bảo Quân bị kinh sợ không thôi :

- Đậu móa, chúng ta là một thể, làm ơn đừng xát muối vào vết thương của bố nữa. Đúng rồi, không phải nói là chỉ có mộng cảnh mới có thể giao hợp...à nhầm, giao lưu sao, thế đéo nào giữa ban ngày cũng xuất hiện.

- Ta cảm giác được lòng tự tin của ngươi bị đả kích nghiêm trọng, tư tưởng dao động bất ổn. Điều này rất bất lợi đối với sự dung hợp của chúng ta, cho nên dù có rủi ro ta cũng phải đi ra chỉ đạo một cái.

- Vậy sao ngươi nói ta hoàn mỹ? Bản thân ta cảm giác còn cách xa cái từ này cả vạn dặm.

Nhân cách hèn mọn xuyên thấu qua võng mạc quan sát tấm gương, nói ra :

- Nói thật, nhìn qua đích xác rất phổ thông. Nhưng khuôn mặt, tướng mạo của ngươi lại có tính thích ứng vô hạn, chỉ cần cải biến sơ sơ thì có thể tạo ra khí chất ‘thiên biến vạn hóa’. Giống như phần mềm hệ thống (OS) có thể chứa tất cả, mặc dù không phải rất chuyên nghiệp, nhưng lại thực dụng nhất. Có thể chơi game, xem video, làm văn bản tài liệu, thiết kế. Hệ thống khác phần lớn chuyên chú vào một mục đích, đã là dùng để thiết kế thì không thể dùng để chơi game. . .

Gặp Tống Bảo Quân một mặt mờ mịt, nhân cách hèn mọn phải tiếp tục nói :

- Được rồi, để ta đổi cách nói khác cho ngươi hiểu. Diện mạo của ngươi là 'Tam đình ngũ nhãn', trán, mắt, mũi, miệng tỉ lệ cực tốt, tỉ lệ vàng, rất là khó có được. Con mắt không nhỏ, mũi không tẹt, không có răng hô, mặc dù xem toàn thể rất giống phổ thông, nhưng cũng có thể nói như vậy, mặt của ngươi cũng không có bất kỳ cái gì thiếu hụt. Thiếu chỉ là khí chất tương ứng. Giống như một tờ giấy trắng, có bút vẽ chúng ta có thể vẽ lên Mona Lisa, cũng có thể vẽ một bức tranh sơn thủy. Quan trọng là ở nhu cầu của ngươi.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 413

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.