Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối cùng ai là lão đại!?

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Đàm Khánh Khải với Tống Bảo Quân là một loại khác. Đam mê của bọn hắn là « World of Warcraft », một thể loại game nhập vai online.

Hai người ở trong thế giới giả tưởng của game ác chiến vô số cả ngày đêm, tiêu phí bao nhiêu thời gian quý giá, đổi lấy chỉ là mấy bytes dữ liệu vui chơi.

Ở trong game, bọn hắn là anh hùng hảo hán, dựa kịch bản giải cứu thế giới, giữ gìn hòa bình, chúng sinh ngưỡng vọng.

Ở trong thực tế, bọn hắn vô công rồi nghề, hèn mọn nhỏ yếu, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đem vị trí tốt nhất tặng cho người tới sau, không nghi ngờ chút nào là những kẻ thua cuộc, thất bại.

Cho nên u mê internet cũng là để trốn tránh khỏi thực tế. Hai người chơi không biết mệt, còn nói chỉ có chơi game mới có thể mang lại cảm giác sống.

Chỉ là hiện tại, Tống Bảo Quân đã bị nhiễm bởi nhân cách hèn mọn, giống như người bệnh tâm thần lột xác, tư duy như xoay 90°, hoàn toàn đổi mới.

Ví dụ như người trưởng thành ba bốn mươi tuổi, cũng dễ dàng thẹn thùng đối với tuổi trẻ hết sức lông bông đã qua của mình. Mười bảy mười tám tuổi thì cuồng nhiệt theo đuổi Rock and roll, say mê cosplay, điên cuồng hâm mộ minh tinh màn hình điện ảnh, đến tuổi trung niên thì ngán ngẩm hồi tưởng.

Cái này là bởi vì từng trải, tầm mắt, tín ngưỡng cùng với tâm tình của bản thân biến hóa mà sinh ra, cũng không phải vì người tự nhiên được buff ý chí, tinh thần mà thay đổi.

Tống Bảo Quân cảm thấy cách sống suốt ngày lướt mạng nhất thiết phải vứt bỏ, dưới sự xâm nhiễm của nhân cách hèn mọn, hắn đối với « WoW » đã không còn hứng thú gì.

Hiện tại có đồ vật càng đáng giá hắn coi trọng hơn.

Phòng 4 người, bình thường luôn vọc máy vi tính đến nửa đêm mới lưu luyến không rời mà đi vào giấc ngủ, nhưng hôm nay giống như động trời, uống rượu xong liền bò lên giường, từ giá sách hơi nghiêng cuối giường tìm ra cuốn « Sở Từ Chương Cú » chưa hề đụng vào, tinh tế lật xem.

Đàm Khánh Khải chỉ nói hắn bị điên rồi, cũng không để ý tới nữa, sau đó mở máy vi tính ra, một lúc thì liền chìm đắm vào WoW, hoàn toàn đã quên ngoại vật.

« Sở Từ Chương Cú » là một trong những quyển sách về văn học cổ đại Trung Quốc nên đọc, Tống Bảo Quân nhập học thì mua được, để làm cảnh cũng hơn một năm.

Đầu tiên là khuất (oan ức) tử « Ly Tao », tùy ý đọc vài câu, "Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề, xuân dữ thu kỳ đại tự. Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mỹ nhân chi trì mộ..." chỉ cảm thấy văn tự phong cách cổ xưa, từ ngữ tối nghĩa, thực sự khó hiểu.

Năm đó lúc học cao trung đã học qua đại khái « Ly Tao », bây giờ lãng phí thời gian, dĩ nhiên quên sạch trơn, không khỏi vì mình lười biếng mà cảm thấy xấu hổ.

Tên này thi đậu đại Học Trà Châu - một trong những trường trọng điểm quốc gia, thật đúng là vận khí cứt chó như mọi người thường nói.

Đầu tiên, học lại hai lần, cơ sở căn bản so với sinh viên bình thường thuộc khoá này phải càng thâm hậu vững chắc. Thử nghĩ nội dung giống nhau, ngươi cấp 3 học ba năm, hắn cấp 3 học năm năm, cố gắng bỏ ra cũng khác nhau, chênh lệch trong đó nhất định phải có?!

Thứ hai, điểm chuẩn để đậu vào đại Học Trà Châu của thí sinh bản địa thấp hơn so với bình quân điểm chuẩn toàn quốc. Thí sinh của những khu vực hành chính khác phải hơn 654 điểm mới có thể vào Trà Đại, thí sinh bản địa chỉ cần 560 điểm. Có người nói thi đại học hơn kém nhau một điểm cũng không khác gì thiên đường địa ngục, mà điểm chuẩn của thí sinh bản địa Trà Châu so với các khu vực khác phải ít hơn 96 điểm, ưu thế hiển nhiên cực kỳ to lớn.

Thứ ba, cũng là trọng yếu nhất, chủ nhiệm lớp cấp 3 của Tống Bảo Quân đoán được đề trước khi thi. Vốn dĩ đoán đề không có gì đáng trách, mỗi một người giáo viên đều thích đoán đề, đoán đúng một đề hoặc nửa đề chỉ là chuyện thường. Nhưng éo thể ngờ là lần đó chủ nhiệm lớp của hắn đoán như thần, đoán mười cái đề chính, trúng phóc cả mười!

Tống Bảo Quân lúc này mới may mắn đậu vớt đại Học Trà Châu, miễn cưỡng học khoa tiếng Trung rất không được hoan nghênh mấy.

Nếu không bằng năng lực thật sự của hắn, có học lại 2 lần cũng méo thể thi đậu.

Đọc một hồi « Sở Từ Chương Cú », cảm giác mỏi mệt kéo tới, đem sách vở úp ở trên mặt ngủ thật say.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tống Bảo Quân cảm giác hắn đang ở trong hư vô không gian, phảng phất nghe được có người đang gọi chính mình.

- Tống Bảo Quân, nghe rõ trả lời? Tống Bảo Quân?

Cảm giác vô cùng kỳ diệu, cái gì cũng không nhìn thấy, không chạm được, dường như linh hồn phiêu đãng ở vô biên vô tận vũ trụ. Nhưng giọng nói kia vô cùng rõ ràng.

- Tui có thể nghe được. - Tống Bảo Quân lấy lại bình tĩnh, hỏi: - Đây là chỗ nào? Tui nhớ kỹ vừa rồi đang ngủ.

- Đây là ý thức của cậu, hoặc là có thể nói là cảnh trong mơ của cậu đấy. - Nhân cách hèn mọn nói: - Cả ngày hôm nay, qua sự cẩn thận quan sát của tôi, dưới tình huống bình thường cùng cậu câu thông, sẽ dễ dẫn đến nhân cách chủ thể sinh ra phân liệt vặn vẹo.

- Không đùa chứ, vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?

Nhân cách hèn mọn nói:

- Cậu trước hết nghe tôi nói cái đã. Vừa rồi sau khi cậu đi vào giấc ngủ, tôi đã báo cáo lại với ‘Lão đại’ của chúng ta..."

Tống Bảo Quân cắt đứt lời hắn:

- Lão đại là thằng nào? Không phải nói bố là chủ thể của 32 trọng nhân cách sao?

- Cậu là chủ thể, là cơ sở, nhưng không phải là lão đại có thể lãnh đạo 32 trọng nhân cách. 32 trọng nhân cách nhất thiết phải có một người lãnh đạo, tục danh của lão đại không có khả năng được đề cập, nhưng hắn cuối cùng rồi sẽ dẫn dắt chúng ta hoàn thành sứ mệnh lịch sử 'Hoàn mỹ dung hợp', từ đó tạo ra một truyền thuyết sống chói lọi rực rỡ..."

- Được rồi, thực sự không thể hỏi? Hậu quả rất nghiêm trọng? - Tống Bảo Quân cảm thấy lí do thoái thác của nhân cách hèn mọn thực sự là hết sức thần côn.

Nhân cách hèn mọn khó mà dùng giọng điệu nghiêm túc nói:

- Nếu như lão đại triệt để tỉnh lại trước khi những nhân cách dung hợp xong với cậu, hắn sẽ mạnh mẽ khống chế thể xác chủ thể, mọi người chúng ta đều chơi xong. Chú hiểu rõ chưa?

- Vậy tôi không hỏi nữa, nhưng trước đó ông nói cái gì?

- Tôi đã hướng lão đại báo cáo một cái, hắn cho là chúng ta nên giao lưu và kết hợp trong mơ, mà không phải lúc cậu hoạt động bình thường thì tự do tự tại câu thông. Cho nên ta hiện tại xuất hiện. - Nhân cách hèn mọn thấy trấn trụ đượcTống Bảo Quân, cười nói: - Qua cả ngày quan sát cùng với nghiên cứu trí nhớ của cậu, tôi phát hiện tình trạng hiện nay của chúng ta... cực kỳ không xong, nếu như không có biện pháp giải quyết tốt, cậu có lẽ phải sống trong môi trường không mấy thân thiện này ba năm. Điều này đối với kế hoạch của chúng ta rất bất lợi.

- Bố sớm biết rồi, cơ mà có tác dụng éo gì đâu? - Tống Bảo Quân không nhịn được phất tay —— tuy rằng không thể làm ra động tác phất tay, nhưng hắn cảm giác có cái ý thức này.

Nhân cách hèn mọn dùng âm thanh lơ đãng nói:

- Chú mày không có bạn bè, ngoại trừ tên Đàm Khánh Khải tệ hại. Chú là trò cười của tất cả mọi người, ngoại trừ ở trong game online. Chú không có có bất kỳ sở trường đặc biệt gì, ngoại trừ thức đêm với nằm giường. Thân thể, body chả có cái gì để khoe, ngoại trừ không có bệnh tật. Goût thưởng thức thì thấp kém nhàm chán, ngoại trừ...

- Đủ rồi! - Tống Bảo Quân bất đắc dĩ ôm lấy đầu: - Bố bị người đả kích đã đủ nhiều, muốn nghe chút dễ nghe, nhanh chóng khen bố đi.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 496

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.