Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đùng đùng nổi giận giết tới.

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Tống Bảo Quân trong lòng đang cười lạnh :

- Chỉnh mày một lần liền cay cú đến như vậy, thường ngày mày ức hiếp bạn cùng lớp như thế nào không suy nghĩ tới cảm thụ của họ?

Dương Khai Minh tiến lên một bước, cầm chặt lấy tay của Tống Bảo Quân, chân thành tha thiết nói :

- Tiểu Tống à, hai học kỳ này là thầy không làm tròn chức trách, để em chịu ủy khuất. Thầy vốn cũng không nghĩ tới, trong lớp vậy mà có một học sinh cường đạo như Long Nhai thế này, em hãy tin thầy, tin tưởng nhà trường, thầy cam đoan nhất định sẽ nghiêm túc xử lý việc này. Đúng rồi, vừa mới tới thì thấy mấy đứa đang ăn cơm, đồ ăn căn tin trường có hợp không? Cuộc sống, sinh hoạt có khó khăn không? Vấn đề học tập không có gì trở ngại chứ? Cứ nói đi, thầy sẽ cân hết.

Tống Bảo Quân làm một bộ khí thế như gặp mặt lãnh đạo quốc gia, cầm tay thầy Dương lắc qua lắc lại không ngừng, cười nói :

- Đám người Long Nhai lẫn vào ngôi trường thiêng liêng này làm mưa làm gió, em sợ bọn hắn sẽ huỷ hoại trăm năm danh dự của đại học Trà Châu. Cám ơn thầy đã quan tâm, thức ăn cũng không tệ lắm, vả lại hôm nay là sinh nhật của Đàm Khánh Khải, em khắp nơi chạy đôn chạy đáo mượn mấy chục đồng mua một chút đồ nhắm chúc mừng hắn.

- Vay tiền? Thế nào không nói sớm! - Dương lão sư nghe vậy cực kỳ hào phóng móc ra ví tiền, đếm năm tờ tiền đỏ rực rồi đưa ra : - Tiểu Đàm, hôm nay sinh nhật em, thầy cũng không có chuẩn bị cái gì. Như vậy đi, chút tiền lẻ ấy cầm đi mua chút thực phẩm dinh dưỡng bồi bổ thân mình nhé.

Thầy Dương hào sảng như vậy là vì cố ý vỗ về Tống Bảo Quân. Chủ yếu vẫn là cái câu “treo bìa đập bảng biểu tình” làm cho hắn sợ hãi.

Đang ở thời điểm mấu chốt để thăng chức, nếu làm giáo viên chủ nhiệm mà cũng không thể xử lý tốt, lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào? Một lớp ngươi cũng quản không được, học sinh đều chạy đến nhà trường kháng nghị, ngươi còn muốn làm phó giáo sư? Đến chỗ tạp vụ mà làm đi thôi!

Cũng không thể để một hai đứa không biết điều làm hỏng tâm huyết nhiều năm của chính mình a!

Huống chi tính cách của Tống Bảo Quân mềm yếu dễ ức hiếp, hắn cũng biết, ngày thường chẳng quan tâm, lúc này mới có chút áy náy.

Đàm Khánh Khải sợ teo tờ rym, thằng liều Tống Bảo Quân này dĩ nhiên lừa gạt cả thầy Dương, ngập ngừng nói:

- Em, em, hôm nay không phải sinh, sinh…… Tống Bảo Quân cho một thốn vào lưng hắn, miệng lưỡi lắt léo nói :

- Haiz, một cái sinh nhật nhỏ như con thỏ này đâu có đủ để thầy Dương tốn kém, ngại cái gì? Nhận nhanh đi, nhận nhanh đi.

Động tác trên tay lại không chút do dự, cực nhanh tiếp nhận tiền mặt. Ảo diệu nhất là hắn cầm tiền trên tay, lợi dụng ánh sáng chiếu qua cửa sổ để kiểm xem là tiền thật hay giả, sau đó cất vào trong túi mình.

Đàm Khánh Khải sắc mặt mười phần đặc sắc, kính nể, ảo não, kinh ngạc các loại biểu tình đều hiện lên, nhịn không được chửi thầm:

- Học với nhau hơn một năm, giờ mới biết thằng buồi này vô sỉ như thế.

Dương Khai Minh thấy Tống Bảo Quân nhận lấy tiền mặt, cuối cùng cũng hơi cảm thấy an tâm, vỗ vỗ bả vai hắn nói:

- Tiểu Tống, hay là các em ăn cơm trước đi, thầy trở lại xử lý một chút sự tình của Long Nhai.

Tống Bảo Quân nhanh chân giữ chặt hắn, nói :

- Thầy Dương, đã đến rồi sao lại vội đi, nhậu với bọn em 2 ly đã?

- Cái này…… - Dương Khai Minh có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Tống Bảo Quân thấy thầy hơi có do dự, lập tức thân thiện ôm lấy vai đối phương, hắc hắc cười nói:

- Thầy Dương, cùng học sinh uống rượu không trái với nội quy của trường a? Lại nói, thầy và bọn em uống với nhau vài ly, ngâm rượu làm thơ, truyền ra bên ngoài cũng là một đoạn giai thoại a, thầy sáng tác tiểu thuyết « Chuyện tình ướt át của một cô gái sa ngã » văn phong lưu loát, ý nghĩa thâm thúy, em ngưỡng mộ đã lâu, mỗi ngày hận không thể lấy ra làm tài liệu mà thủ …… Thế nào? Không nể mặt em phải không? Hôm nay thầy uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống!

Ngắn ngủn mấy câu, mà ngay cả lôi kéo, lợi dụng, a dua, nịnh nọt, đe dọa, các loại thủ đoạn đều dùng hết.

Dương Khai Minh dở khóc dở cười, nói:

- Được, mấy đứa đã thích thì thầy cũng nhích, chúng ta uống vài chén. Còn nữa, tiểu thuyết của thầy không phải là ‘Chuyện tình ướt át của một cô gái sa ngã’, mà là « Một đóa hoa rơi », tụi bây đừng có lộn nữa đấy.

- Đúng đúng đúng, chính là « Một đóa hoa rơi ». - Đàm Khánh Khải lanh lẹ lấy ra một bộ chén đũa sạch sẽ, đập đập phủi bụi trên ghé, có vẻ rất chi là ân cần.

Tống Bảo Quân lôi kéo thầy giáo ngồi xuống, nâng chén nói :

- Vì chuyện tình ướt át của thầy, dzô!.

Dương Khai Minh nói một hồi mà hắn vẫn vậy! Bất đắc dĩ nâng một ly lên uống.

Tống Bảo Quân lại nói:

- Vì công bằng chính nghĩa của trường học, 2, 3, dzô!.

Dương Khai Minh là sáng tác văn học và nghiên cứu học thuật, thường ngày rất ít xã giao, không biết nên từ chối như nào, đành phải bóp mũi uống một ly nữa.

Tống Bảo Quân tiếp tục nói:

- Chúc thầy sớm leo lên chức giáo sư, một ly nữa, dzô!

Đậu má, đây nhất định là ép uống.

Đợi đến khi Tống Bảo Quân nâng cốc chúc mừng, mở miệng hát “Bạn bè phương xa gặp lại nhau” , Dương Khai Minh đã sáu chai bia xuống bụng, mặt đỏ bừng bừng say đến nỗi thất điên bát đảo, đóng miệng mở miệng là khen Tống Bảo Quân cần kiệm hiếu học, là gương tốt cho sinh viên học sinh, thanh niên tốt 2016. ………… Đàm Khánh Khải chủ động rửa chén bát, Tống Bảo Quân lấy ra 500 đồng an ủi của Dương Khai Minh nói :

- A Khải, mấy ngày nay tao làm sai nhiều chuyện phiền phức cho mày, thật sự xin lỗi. Đây là trả lại tiền cho mày, cả máy tính với loa cũng thuộc về mày.

Đàm Khánh Khải không nhận lấy tiền, cả kinh nói :

- Máy tính cho tao? A đù, mày không chơi game nữa?

Tống Bảo Quân đem tiền bỏ vào trong tay hắn, ngây ngô nhìn một hồi lâu vào màn hình máy tính, nghiêm túc nói :

- Éo chơi nữa, sau này tao không có dính dáng gì tới game online.

- Đù, chém không thế? Mày nói không chơi nữa là không chơi hôm nay hay là cả tuần luôn?

- Đéo biết, có lẽ mấy ngày, có lẽ mấy năm, có lẽ vài chục năm, có lẽ vĩnh viễn.

- Ha ha, giỡn vừa thôi cha nội, lẹ lẹ nào, đêm nay đánh party!

- Tao nói thật, A Khải, cuộc đời chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, mà năm tháng quý giá nhất chính là lúc tuổi thanh xuân. Tao thấy, bọn mình hẳn là có nhiều lựa chọn hơn, học tập, tán gái, sự nghiệp, đam mê, sở thích, theo đuổi, mà không chỉ là game online.

Đàm Khánh Khải lặng lẽ thu năm trăm đồng tiền, đôi mắt cổ quái nhìn hắn nói :

- A Quân, mày uống lộn thuốc.

Mấy thằng otaku trong trường cũng dựa theo tính cách khác nhau, chia làm vài cái vòng luẩn quẩn, có đám thích internet xã giao, mỗi ngày chìm đắm trong trang web trường, Z – phần mềm kết bạn; có người thích Weibo, bữa cơm nào cũng phải selfie 1 bức up lên mạng; có rất nhiều fan manga và anime; còn lại là đám nghiện game.

Mà bọn đam mê game lại có thể chia ra thành nhiều bầy khác nhau, có người mê muội « LOL – Liên minh huyền thoại », có người thì lỡ chân bước vào « DotA 2 » không cách nào thoát ra, còn có người thấy cái éo gì thì chơi cái đó.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 470

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.