Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thù tất báo mới chính là tiểu nhân.

Phiên bản Dịch · 1710 chữ

- Đãi khách thôi mà, đừng có thanh niên nghiêm túc vậy chớ?! - Đàm Khánh Khải cười hì hì, cũng nâng ly rượu lên.

Chạm cốc chơi mát 100%, đột nhiên loảng xoảng một tiếng, cánh cửa bị đâm thủng, năm sáu người tràn vào.

Cầm đầu là Long Nhai vẻ mặt lo lắng kinh khủng, còn chưa thấy rõ tình huống bên trong đã sồn sồn reo lên:

- Thầy Dương, chính là nơi này, chính là nơi này xảy ra án mạng!

- Tống Bảo Quân lấy dao chặt người, còn nói muốn giết cả nhà em, quá kinh khủng! - Chu Tường đi theo đoàn người sau đó kêu lên.

- Thầy Dương, bọn em không lừa thầy, Tống Bảo Quân đã giết Đàm Khánh Khải! Đầy đất đều là máu, cực kỳ tàn ác a... - Đặng Ngạn Lâm cũng gào to theo.

Chu Tường nói tiếp :

- Em tận mắt nhìn thấy, hắn đâm Đàm Khánh Khải liên tiếp 8 nhát, ruột lòi ra trên mặt đất, nếu không phải em lẹ tay lẹ chân, cái mạng nhỏ này cũng phải nằm lại trên tay hắn a!

Đặng Ngạn Lâm không cam lòng tỏ ra yếu kém :

- Ai nói 8 nhát, chính xác là 9 dao, còn có một dao chém vào động mạch chủ nơi cổ của Đàm Khánh Khải, máu tươi tại chỗ phun tung toé xa hơn 3 mét, tao cũng sợ tới nỗi muốn tè ra quần luôn nè!

Tống Bảo Quân mới vừa mới cầm một miếng sườn lên đưa vào trong miệng, thiếu chút nữa cơm thịt đều phun ra, Đàm Khánh Khải nghe vậy cũng nhất thời ngây người.

Bọn hắn gọi tới chính là thầy chủ nhiệm lớp Dương Khai Minh cùng một bảo vệ của trường học.

Dương Khai Minh năm nay 30 tuổi, giảng viên tiếng Trung, nghiên cứu chủ yếu là văn học Trung Hoa và cổ tự thời kỳ Tiên Tần, đối với văn học hiện đại cũng có đọc lướt qua đại khái, còn đang tại tòa báo « Hoa Viên Văn Học » đăng tiểu thuyết nhiều kỳ, kể về con đường đã trải qua của một cô gái sa ngã, nghe nói nhận được rất nhiều phản hồi tích cực.

Thầy Dương trời sinh một bộ tướng mạo thanh niên nho nhã, da mặt trắng nõn, trên sống mũi là một bộ mắt kiếng gọng vàng, nói chuyện luôn luôn nhã nhặn, thỉnh thoảng chêm vài thuật ngữ chuyên môn hoặc là từ đơn tiếng Anh, cực kỳ khiêm tốn, rất được nữ sinh hoan nghênh.

Gần đây ông ta đang tích cực tranh thủ chức danh phó giáo sư, đối với sự vụ của lớp cũng không quan tâm lắm, bình thường đều là phụ đạo viên và một người trợ giáo quản lý. Lúc này thấy Long Nhai gọi gấp, tình thế nghiêm trọng, mới cùng bảo vệ vội vã tới.

- Đây... Đây chính là hiện trường giết người mà tụi bây nói? - Dương Khai Minh hơi ngốc đầu dè dặt dò xét một chút căn phòng.

Sàn nhà thơm tho sạch sẽ ngăn nắp, ở giữa là một cái bàn học rộng, trên bàn bày đầy các loại mỹ vị, chén đũa bia bọt chia nhóm hai bên.

Tống Bảo Quân và Đàm Khánh Khải ngồi đối diện nhau, sắc mặt phảng phất như bị bắt gian, kinh hoàng thất thố nói :

- Dương, thầy Dương, chuyện gì zay?

Tràng cảnh liên hoan ăn nhậu tại phòng này rốt cuộc còn bình thường hơn cả bình thường. Loại tình cảnh này, lại bị nói thành hiện trường giết người, đùa nhau à! Huống chi "người bị hại" Đàm Khánh Khải còn đang êm đẹp ngồi trước mặt, là một chứng cứ không cách nào phản bác.

Dương Khai Minh cảm giác mình bị đùa bỡn, trước đảo mắt qua một cái, giọng nói đột nhiên tăng cao :

- Long Nhai, cậu xem thật kỹ cho tôi một chút! Đây là hiện trường giết người, Tống Bảo Quân lên cơn giết Đàm Khánh Khải?!

Long Nhai cảm nhận được trong giọng nói của thầy Dương đầy cường liệt nghi vấn, nhìn kỹ, chỉ thấy Tống Bảo Quân đang nhìn hắn với ánh mắt trào phúng, miệng trương đến cơ hồ có thể nuốt vào toàn bộ quả táo:

- Cái, cái gì?

Chu Tường cùng Đặng Ngạn Lâm lần lượt từ phía sau chen vào ký túc xá, biểu hiện so với Long Nhai không khác bao nhiêu, chỉ vào Tống Bảo Quân nửa ngày không nói ra một câu :

- Mày, mày, mày...

Tống Bảo Quân cố nuốt xuống miếng sườn, sau khi đứng dậy lập tức thay đổi một bộ sắc mặt, biểu tình kia sao mà vô (số) tội vãi? Đôi mắt sao mà ngây thơ? Động tác co rúm sợ sệt kia sao mà diễn sâu thế? Lắp bắp nói:

- Thầy Dương, bọn em, bọn em không có giết người...

- Thầy biết! - Dù cho toàn bộ người trong thiên hạ đều phạm tội, một cậu bé nhát gan sợ phiền phức như vậy cũng sẽ không giết người. Dương Khai Minh tức giận bừng bừng, quát lên: - Long Nhai! Mấy cậu cho rằng chọc ghẹo giáo viên ngầu lắm sao?

Long Nhai choáng váng, vừa rồi Tống Bảo Quân một dao chặt chém Đàm Khánh Khải là ba người bọn hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, lại quá chân thật đi. Lúc này mơ hồ hiểu rõ khả năng bị Tống Bảo Quân giăng bẫy, nhưng năng lực ứng biến của bọn hắn nào có như Tống Bảo Quân được nhân cách hèn mọn cải tạo qua nhờ đó mà ứng biến chồng chất?

Ba người lúng ta lúng túng đứng ngẩn ngơ một chỗ, nhất thời không hé răng được, giống như con gà bệnh bị sét đánh.

Tống Bảo Quân giả ngây giả dại nói :

- Thầy Dương, tới cùng xảy ra chuyện gì a? Bọn em đang ăn cơm, tự nhiên mấy người chẳng biết tại sao liền xông tới nói giết người...

Dương Khai Minh sắc mặt đỏ lên, vì cư nhiên tin tưởng chuyện hoang đường của Long Nhai mà cảm thấy xấu hổ, nói :

- Chà, cái đó, không có chuyện gì. Ờ…, thầy ghé thăm em một chút xem hằng ngày thức ăn có đầy đủ dinh dưỡng không.

Lý do này quá mức gượng ép, ngay cả mình cũng không quá tin tưởng.

Tống Bảo Quân ngăn lại Đàm Khánh Khải muốn giải thích gì gì đó, nói :

- Thầy Dương, bọn em thật sự không có giết người. Thầy cũng thấy đó, bọn em là ‘con ngoan trò giỏi’ tuân thủ nội quy, bình thường luôn dè dặt cẩn thận, rất sợ có bất kỳ sai lầm gì, thế nhưng còn phải bị một vài bạn học gây hấn, ăn một bửa cơm tối cũng run sợ trong lòng. Bọn hắn lúc nào cũng sinh sự, bày ra các loại vu oan giá họa đến trên đầu những người vô tội như em vậy, tiến hành hãm hại, thầy xem xem, thậm chí ngay cả loại chuyện sát nhân này cũng chế ra cho được, quá cả gan làm loạn, quá hoành hành ngang ngược!

Tống Bảo Quân không đợi mọi người lên tiếng, giọng nói chợt trở nên cao vút, mạnh mẽ khoa tay :

- Em chịu không nổi nữa, em muốn vạch trần tố cáo! Long Nhai bình thường không có việc gì liền ức hiếp vũ nhục bạn học, bản thân em chịu khổ bị Long Nhai đánh đập 3, 5 mươi lần, còn bị vơ vét mấy tháng tiền sinh hoạt! em phải báo lên cho lãnh đạo trường học! Bọn hắn là khối u ác tính của trường, là cái nhọt của xã hội, là cặn bã, tai họa của nhân loại!

- Chờ, chờ một chút... - Dương Khai Minh đầu đầy mồ hôi, miễn cưỡng xen vào nói : - Tống Bảo Quân, em trước không nên manh động nha, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, có vấn đề có thể giải quyết nội bộ với nhau, tuyệt đối không nên động một chút là đi tìm lãnh đạo trường học gì đó a.

Tống Bảo Quân đơn giản đi tới trước mặt Dương Khai Minh, lớn tiếng nói :

- Không được, em trăm cay nghìn đắng thi vào Đại Học Trà Châu để tiếp nhận giáo dục bậc đại học, không phải là tới nơi này để bị người bắt nạt. Nếu mà nhà trường không cho ra một lời giải thích hợp lý, vậy em liền về nhà huy động mấy trăm thằng bạn tốt kéo tới trường treo biểu ngữ (biểu tình ấy), đứng thị uy một trăm ngày! Ai dám gây trở ngại ta một trận, ta liền gây trở ngại hắn cả đời!

Ánh mắt lẫm liệt như vậy, cho dù là Hustin Hoffman đoạt giải Oscar 2 lần cũng diễn không ra cái loại bất khuất kiên trinh này.

Dương Khai Minh mồ hôi lạnh càng đầm đìa, nghiêm mặt nói :

- Tống Bảo Quân, em không nên làm chuyện điên rồ như vậy, làm chủ nhiệm lớp, thầy nhất định sẽ xử lý tốt vấn đề học sinh, cho em một câu trả lời hài lòng. Long Nhai, mấy cậu lập tức đến phòng làm việc của tôi!

Long Nhai thầm nghĩ :

- Chỉ là học kỳ trước đánh mày một bạt tai, thế đéo nào hiện tại lại biến thành 30,50 lần đánh đập? Chỉ là 1 lần bắt mày nôn tiền để mua thuốc, cái lồng mẹ nó thế nào lại biến thành vơ vét mấy tháng tiền sinh hoạt?

Hắn còn đợi để cãi lại vài câu, Dương Khai Minh xanh mặt gầm hét lên :

- Còn không mau đi!

Đám người Long Nhai không muốn chống đối trước mặt thầy chủ nhiệm, hận hận trừng mắt liếc Tống Bảo Quân, xoay người đi ra.

Lúc đi Tống Bảo Quân có thể thấy ngón tay của hắn đang run rẩy, hiển nhiên đã ức chế tới cực điểm.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 471

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.