Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng người lưu lạc thiên nhai

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

Tống Bảo Quân đem phản ứng của mọi người thu vào trong đáy mắt, cười thầm trong lòng, nói:

- Đêm đó Viên Sương nói tâm trạng của cô ấy không tốt, muốn tui đi với ẻm. Nhưng mà phòng VIP của khách sạn Hâm Nguyên giá tận 380, phòng thương vụ là 240, coi như là phòng bình thường nhất thì cũng là 120, tôi làm sao đủ tiền. Vả lại... không nói dối mọi người, lúc đó tui vẫn còn zin, gặp phải tình huống ấy liền luống cuống, muốn khuyên Viên Sương trở về.

- Đậu má! Bố vội cái gì thế? Thiếu tiền mà không biết đi mượn sao? Đàn bà dâng đến tận mồm mà lại còn không ăn? Nếu không được thì gọi điện cho bọn ta nè. Góp lại vẫn đủ 1 2 trăm mà. - Mấy tên nam sinh xung quanh thay nhau lên tiếng - Ngươi ngốc bẩm sinh hay do đào tạo vậy! Chả trách suốt ngày bị khi dễ.

- Về sau Viên Sương thấy tui quẫn bách quá liền tự móc tiền ra trả... Lúc trước tôi cũng không nghĩ tới, Viên Sương mà lại dâm như vậy. Ròng rã suốt một đêm, phải dùng đến 3 cái "ba con sói". Đáng thương cho tấm thân thuần khiết của ta a, mơ mơ màng màng được ẻm dạy cho một khóa vỡ lòng, sáng rời giường chân vẫn còn run. Haiz! Thật mất mặt! - Tống Bảo Quân lắc đầu thở dài liên tục.

Hắn dứt khoát chém ra một chút chuyện xưa, ngay cả mùi hương trên cơ thể Viên Sương như nào, số đo 3 vòng ra sao, tiếng rên mê người cỡ nào, rồi bản thân cảm thấy như nào cũng đều được hắn chém gió ra.

Không những thế hăn còn đem một chút nghệ thuật làm phim vào trong đó. Các nút thắt mở liên tục, tình tiết logic, rõ ràng, kể lại " buổi tối hôm đó " so với Cô giáo Thảo còn hay hơn.

Bản thân có thể thi vào đại học Trà Châu khoa tiếng Trung thì vốn liếng cổ văn là không hề ít, chỉ là do tính cách nhu nhược nên không vận dụng một cách linh hoạt vốn kiến thức đó được. Bây giờ dung hợp với nhân cách hèn mọn , như cá gặp nước vậy, đem câu chuyện chém cực kỳ sống động làm 4 tên nam sinh nghe đến ngu người luôn, giờ vẫn chưa tỉnh lại được.

Nửa ngày sau, Trần Uy Liêm tỉnh lại từ cơn chấn động, vừa cười vừa mắng:

- Có chuyện tốt như vậy sao không gọi cho bọn tôi? Tống Bảo Quân chú đúng là người ngốc có phúc của người ngốc nha.

Lục Tú Trung lau đi 3 thước nước dãi ở khóe miệng, nói:

- Nếu bố mà cũng có phúc phận như vậy thì giảm thọ 10 năm cũng chịu. Tiểu Quân.... Đệch! Tên Tống Bảo Quân đâu rồi? Thằng mặt nồi này chạy đâu rồi?

- Tống Bảo Quân? Hả? Người đâu rồi? - 2 tên nam sinh còn lại cũng quay đầu tìm kiếm. Lúc trước Tống Bảo Quân nhân lúc mấy tên này trí tưởng tượng bay xa thì thì đã lỉnh mất tiêu, chỉ lưu lại một cái ghế không.

- Sao mới nói mấy câu đã chạy mất rồi? Tao còn chưa kịp hỏi hắn số điện thoại của Viên Sương đâu nè. Cái loại đàn bà ai cũng lấy làm chồng được đó, hắn ăn được sao tao lại không ăn được!?.

Trần Uy Liêm bỏ đi thần sắc hâm mộ, cầm đũa lên định gắp thức ăn, chợt giật mình, kêu lên sợ hãi:

- A đù! Thức ăn của chúng ta đâu?

Mấy đĩa sườn hầm bí đao, thịt bò xào xả ớt, móng giò nướng chua ngọt, dưa leo quải dạ dày heo( món này em chịu, ai biết góp ý cho em nha ) đã không cánh mà bay, chỉ còn trơ lại cái mặt bàn.

Đĩa sạch trơn, lưu lại vài vệt nước hết sức khả nghi. Trần Uy Liêm không thể tin được, do dự hỏi:

- Tú Trung, chúng ta vừa rồi gọi món chưa nhỉ?

Lục Tú Trung gõ gõ cái đầu, trả lời vô cùng chắc chắn:

- Đã gọi. Thức ăn cũng đã dọn lên.

- Vậy chúng ta đã ăn chưa?

- Chắc là chưa ăn đâu nhỉ? Tao vẫn cảm thấy đói...

- Chuyện này không có khả năng. Không thì mày nói đồ ăn đi đâu rồi?

Trần Uy Liêm cúi đầu xuống gầm bàn nhìn thử, suýt nữa thì nhảy dựng lên. 12 chai bia cũng hết mất 8 chai, còn lại 4 chai ở trong thùng giấy, lộ ra vẻ cô độc đáng thương.

Lục Tú Trung trong lòng run lên, định rít điếu thuốc cho bình tĩnh lại, sờ tay lên túi áo, cái hộp 22 điếu Ngọc Hồ cũng không thấy đâu.

- Cái này. . . Chuyện gì xảy ra? Đậu moé nó gặp quỷ! ........................

Tống Bảo Quân một tay cầm hộp cơm, một tay cầm túi nhựa đựng 4 món ăn, 3 chân 4 cẳng chạy về phía ký túc xá.

Nhưng mà bước đi tập tễnh, không đi nhanh được.

Bên trong hắn giắt mấy chai bia, làm cho dáng người quái dị khó coi.

Nếu là mùa đông mặc áo dày, hắn còn nhét được vào ống tay áo, rồi nhét vào ống quần bốn bình, một mình hắn là có thể khuân đi cả két bia.

Đàm Khánh Khải ở trong bếp bận rộn, đồ bếp đã mượn tới, gia vị cũng đã lấy đến. Từ trong nồi áp suất truyền ra mùi gà hấp muối thơm phức. Thấy Tống Bảo Quân trở về liền cười nói:

- Bố làm éo gì mà lâu vậy, mua có tý cơm mà mất nửa ngày.

Đến khi thấy Tống Bảo Quân bầy từng món ăn lên bàn, lấy ra từng chai bia. Hai mắt Đàm Khánh Khải liền phát sáng, ngạc nhiên nói:

- Vãi, gà hấp muối là đủ rồi nha, làm cho thịnh soạn như vậy làm gì? Quá lãng phí, đúng rồi, tiền sinh hoạt tháng sau của mày làm sao đây? Chi bằng tao cứ cho mày mượn đi?

- Có thể tốn bao nhiêu chứ? Đều là được Trần Uy Liêm bên lớp hai tặng đó.

- Trần Uy Liêm? Bố lại làm trò ngu gì nữa đấy, chọc hắn à?

- Không có việc gì không có việc gì, tao ngay cả Long Nhai đều có thể chém, sao phải sợ Trần Uy Liêm?

Đàm Khánh Khải nghi ngờ, nhìn Tống Bảo Quân từ trên xuống dưới, nói:

- A Quân, tao có cảm giác mày có chút thay đổi.

- Vậy nhất định là do mày xóc lọ quá nhiều dẫn đến tuyến tiền liệt bị ảnh hưởng, làm cho hoocmon nội tiết mất cân đối khiến ruột non bị hỗn loạn liên luỵ đại tràng nhiễm trùng bởi vậy mà xoang mũi bị dị hóa mà sinh ra cứt mũi quá nhiều dẫn đến thần kinh não bị ức chế mà sinh ra ảo giác.( đoạn này hack não vkl ) - Cái gì?

Đàm Khánh Khải nghĩ nửa ngày mới kịp phản ứng, không khỏi mắng một câu:

- Con mẹ nó chứ.

Phong 612 khu ký túc xá nam có bốn nam sinh, theo thứ tự là Tống Bảo Quân, Đàm Khánh Khải, Quách Tuấn, Mã Quốc Đống. Chỉ có Đàm Khánh Khải coi Tống Bảo Quân là đồng bệnh tương liên, có tiếng nói chung, đều là bị người khác bắt nạt. Hai người Quách Tuấn, Mã Quốc Đống đương nhiên sẽ không cùng đường với bọn hắn.

Tính ra, Đàm Khánh Khải có đãi ngộ tốt hơn một chút. Gia đình thằng này điều kiện không sai, bị người chỉnh còn có thể cầm được chút tiền lẻ đến mời người ta uống rượu, người ta cũng sẽ không quá làm khó hắn.

Tống Bảo Quân lại không được như vậy, mỗi tháng 800 đồng tiền sinh hoạt, trừ bỏ ăn mặc, còn lại dùng để nạp tiền game, lại không có một phần tiền dư, làn gì có bản sự đến hiếu kính đại gia? Đi đến nơi nào cũng bị nói móc, trở về ký túc xá còn bị Quách Tuấn cùng Mã Quốc Đống ép quét dọn vệ sinh, thậm chí ngay cả hỗ trợ giặt quần áo cũng đã từng làm không ít.

Đi đổ thức ăn vào mấy khay trống bên trên hộp cơm, gà hấp muối cũng đã làm tốt, bốn món ăn với một chén canh vừa vặn bày đầy một bàn. Đàm Khánh Khải nhắm mắt lại say mê ngửi, cười nói:

- Nếu ngày nào cũng có mấy món ngon này, thì khác nào cuộc sống của thần tiên.

Tống Bảo Quân rót bia vào 2 ly cà phê, bưng lên nói:

- A Khải, kính mày một ly, cảm tạ mày từ đầu học kỳ này quan tâm tao. Sau này Tống Bảo Quân tao có một miếng ăn, liền tuyệt sẽ không thiếu mày một phần.

----------------------------------------------------------------------

Edit by: yangzing123 - Vô tận hỏa vực

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yangzing123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 549

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.