Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Phiên bản Dịch · 1687 chữ

Tống Bảo Quân đột nhiên có chút tự ti, cười nhạt nói :

- Không hề gì, bạn cùng lớp với nhau thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Tạ Kỉ Lộ thật quá đáng, tôi tuy rằng hèn mọn nhỏ yếu, nhưng cũng không sợ cường quyền, để có can đảm đấu tranh với ‘thế lực gian ác’, nhất định phải hung hăng ngăn chặn tác phong mất dạy này của bọn họ lại. Đúng rồi, cô thực sự không sao chứ?

Nói chuyện cuối cùng vẫn là không thoát khỏi bản tính hèn mọn, ung dung thản nhiên dát vàng trên mặt mình.

Diệp Tịnh Thuần khôi phục vẻ tự nhiên, nét mặt lo lắng nói :

- Bạn Tống Bảo Quân, trước kia tôi thực sự không có phát hiện cậu dũng cảm như vậy đâu nè. Tôi bị Tạ Kỉ Lộ bắt nạt riết cũng không có gì, ngược lại sau này cậu nhất định phải chú ý. Bọn người này làm việc không suy nghĩ hậu quả.

Nàng biết Tống Bảo Quân là một cậu bé số khổ, ngoại trừ bị người ức hiếp còn không sẽ không có khả năng khác phát sinh.

Tống Bảo Quân vỗ ngực cười nói :

- Không sao, binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, bọn họ dù cho phách lối đi nữa cũng chưa đến nỗi muốn cái mạng nhỏ của tôi sao? Cô đừng sợ, Tạ Kỉ Lộ chỉ được cái ngoài mạnh trong yếu, chỉ dám khi dễ nhỏ yếu, gặp phải người cứng hơn nàng thì ‘oác’... Hề, nói đi nói lại, ý tứ chính là ‘mềm nắn rắn buông’ đúng không nhỉ? Cô thấy tôi ban nãy giả bộ hung ác, bọn họ liền sợ. Sau này a, ai mà lại chọc giận cô, thì nói cho tôi biết, toàn bộ thành phố Trà Châu này vẫn còn Tống Bảo Quân tôi hễ gặp chuyện bất bình thì chẳng tha.

Diệp Tịnh Thuần không khỏi che miệng mà cười, nói chuyện lần này với Tống Bảo Quân làm nàng cảm thấy hình tượng của hắn trái ngược hoàn toàn so với trước đây, không có nửa điểm liên quan.

Khuôn mặt tái nhợt, vóc người nhỏ gầy, cánh tay gầy yếu, tay trói gà không chặt, hết lần này tới lần khác trên mặt là một bộ biểu tình ‘quang minh chính đại’ lẫm liệt.

Diệp Tịnh Thuần bất thình lình cảm thấy được trên người hắn có chứa một loại cảm giác mà chính bản thân cho tới nay vô cùng khát vọng—— cảm giác an toàn!

Loại cảm giác an toàn đột ngột xuất hiện này khiến trái tim Diệp Tịnh Thuần đập nhanh một chút, nói khẽ nói:

- Cảm ơn cậu, Tống Bảo Quân.

- Đừng khách khí, giúp đỡ bạn cùng lớp hẳn là nên đi!

- Vậy tôi về trước nhé, cậu nhất định phải cẩn thận. - Diệp Tịnh Thuần khoát khoát tay, đi ra ngoài cửa, lại quay đầu lại nói: - Đúng rồi, ngày hôm nay ở trong lớp, dáng vẻ bắt bẻ lại cô Khương của cậu, ân... Rất tuấn tú! ( Đổ mịa rồi, tán gái éo có gì dễ dàng hơn -_- ! ) - Thế cơ à? - Tống Bảo Quân cười ngây ngô một trận mới đi ra theo. Trong dòng người như dệt cửi, đã tìm không được bóng dáng của Diệp Tịnh Thuần.

Được rồi, hình như vẫn chưa ăn cơm?.

Tên này vốn chỉ biết xếp hàng đàng hoàng phía sau, đến phiên mình thì đã không còn bao nhiêu đồ ngon. Hôm nay đầu óc của hắn đặc biệt bình tĩnh, mặc kệ bọn người đang tranh nhau mua cơm, hắn trước tiên đứng một bên quan sát.

Liền thấy trong dãy xếp hàng, bộ dáng một nam sinh giống như luyện qua võ công thượng thừa "Triêm Y Thập Bát Điệt" ở trong đám người nhanh nhẹn chui tới chui lui, chen lấn một cách điêu luyện, gần đến phía trước. Mọi người chửi rủa khắp nơi, chỉ có điều trong tình cảnh như vậy, ai cũng sẽ không chủ động nói lên một tiếng.

Tống Bảo Quân thầm nghĩ :

- Ngon, chính là thằng này.

Bước nhanh tiến lên, bắt lại cổ áo của nam sinh kia, quát lớn :

- Này anh bạn! Phải có ý thức công cộng một chút chứ! Không được phép chen ngang! Lập tức đến đằng sau xếp hàng đi!

- Đệch mợ, mày làm gì vậy! - Nam sinh kia vội vàng ngăn tay hắn.

Mọi người đều quay đầu lại, thấy có người ra mặt, cũng hùa theo, nhao nhao nói :

- Cái thằng này, dám suy nghĩ chen ngang, thật không có ý thức, cũng không biết làm sao mà vào được đại học.

- Đúng, tao mấy ngày nay đều thấy hắn chen ngang, thật vô học!

Nam sinh kia cố phân bua:

- Ai nói tôi muốn chen ngang? Tôi chỉ tới xem món ăn một chút!

Tống Bảo Quân phát hiện lực chú ý của mọi người đã tập trung lại đây, trên mặt lập tức lộ ra lời lẽ ‘chính nghĩa’, trong mắt tràn đầy hào quang vì mình quên người, à không phải, vì người quên mình, chỉ vào nam sinh kia lớn tiếng nói :

- Bạn ei, làm như vậy là không thể được a! Cần biết là ‘lúc nhỏ mà chém gió, thì lớn lên làm ăn cướp’ đấy, hiện tại hành vi đã không đứng đắn, đi ra xã hội, không những bản thân lăn lộn chẳng được, còn có thể bôi nhọ danh dự của cha mẹ, ngay cả Đại Học Trà Châu chúng ta cũng sẽ bị phê phán!

Hắn nói trông rất nghiêm túc, lại có người cũng chêm vào nói:

- Thằng nhóc này học khoa nào? Dám chen ngang cưỡi trên đầu bố mày, xem ông đây xử mày như thế nào!

Nam sinh kia thấy đã chọc nhiều người tức giận, không dám lỗ mãng, lập tức ảo não bưng ca-mèn thoát ra khỏi đám người.

Mọi người cười vang, lúc này Tống Bảo Quân thần không biết quỷ không hay đứng ở vị trí mà nam sinh kia lúc trước chen vào, cách cửa sổ mua cơm chỉ còn ba người. Cái này chính là "Xong chuyện phủi áo, không thèm công danh"!

Liếc mắt nhìn dãy phía sau nhìn thì không thấy điểm cuối, không khỏi vã mồ hôi, thầm nghĩ:

- Làm chuyện tốt éo cần người biết, ngoại trừ Lôi Phong còn có ta.

Dễ dàng mua được 8 lạng cơm, vừa muốn đi ra bên ngoài, một giọng nói đem hắn gọi lại :

- Này, đó không phải là A Quân của lớp 1 sao? A Quân, tới đây tới đây, tui có vài lời muốn hỏi.

Bốn thằng đực rựa ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ , là học sinh lớp 2 năm 2 khoa tiếng Trung chuyên ngành cổ văn, cười hết sức hèn mọn quái đản.

Chuyên ngành cổ văn có hai lớp, mỗi lớp hơn ba mươi học sinh, hai lớp bình thường hàng ngày qua lại giao lưu, ký túc xá cũng ở chung một chỗ, mọi người quen biết nhau. Tống Bảo Quân nhát gan sợ phiền phức, tính cách đần độn, mỗi người đều biết.

Giọng nói gọi lại hắn là của Trần Uy Liêm, một nam sinh lớp 2 rất thích gây sự, "Lời nói độc ác" có tiếng toàn khoa, lấy việc sỉ nhục kẻ khác làm thú vui, một lần có một cô gái béo bị hắn dùng ngôn ngữ chanh chua nói móc đến nỗi khóc bỏ chạy ngay tại chỗ.

Theo mọi người, Tống Bảo Quân cũng là đối tượng sỉ nhục cực tốt.

Trần Uy Liêm ra vẻ thân thiết nắm bả vai hắn, mạnh mẽ đè lại ngồi xuống, cười nói:

- Ấy, đừng có vội, chúng ta là thật sự có chuyện tìm cậu.

- Chuyện, chuyện chi rứa? Tôi, tôi cũng còn chưa ăn cơm, nếu không chờ ban đêm rồi nói?

Tống Bảo Quân lắp ba lắp bắp nói chuyện, thoạt nhìn cực sợ.

Trần Uy Liêm nhìn nhìn hộp cơm trong tay hắn không có thức ăn, cười nói:

- Gấp cái gì, trước ngồi chém gió một chút đi, cũng không chết đói ngay đâu mà sợ. À, nghe nói mấy ngày trước cậu và hoa hậu giảng đường Viên Sương tình cảm nồng nàn, thật không vậy?

Tống Bảo Quân nghe cái tên Viên Sương, trái tim chợt dâng lên một cơn đau nhức khôn xiết, sắc mặt thoáng chốc nhợt nhạt khó coi, suýt nữa ngay cả thở cũng cho nghỉ.

Đó là một đoạn tình cảm vô cùng để tâm trong cuộc đời thất bại đầy đau khổ và buồn cười của hắn. Từ hiểu nhau quen nhau đến bị đùa bỡn bi thảm, chỉ khoảng chừng ngắn ngủi ba ngày, tương phản cực kỳ dữ dội, giống như thiên đường rơi xuống địa ngục. Cho dù là ‘tình thánh’ tâm lý rất kiên cường thì cũng khó mà chịu đựng, nói gì đến hắn – một tên zai tân thiếu thốn tình cảm.

Đau đớn trước đây, là đau đến rơi vào cơn sốc nặng suốt ba ngày ba đêm, kết quả xuất hiện 32 trọng nhân cách. Loại đau khổ này ai có thể tưởng tượng?

Tống Bảo Quân khẽ cắn răng, thầm nghĩ:

- Thì ra là cái này à, bọn bây đã đụng vào nỗi đau khổ của bố, đừng trách tại sao coca lại ngọt.

Trên bàn bày ra bốn món ăn, theo thứ tự là xương sườn hầm bí đao, ớt xanh bầm, móng heo hầm cà chua, dạ dày heo xào dưa chuột, nóng hôi hổi, mùi thơm xông vào mũi, dưới bàn còn để một két bia, bốn người vẫn còn chưa động đũa.

Tống Bảo Quân ánh mắt linh động, lập tức nghĩ ra mưu hèn kế bẩn gì rồi, liền gượng gạo cười nói:

- À, đúng vậy! Đã chia tay.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 500

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.