Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh hùng cứu mỹ nhân lần thứ nhất

Phiên bản Dịch · 1614 chữ

Tống Bảo Quân mắt thấy Diệp Tịnh Thuần nằm trên mặt đất, lại thấy bốn người lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn cô gái, chỉ cảm thấy quanh thân dâng lên một đoàn hàn ý, từ đỉnh đầu đến xương cụt ở cuối cột sống, lốp bốp nổi hết da gà, bàn tay lúc này xiết chặt.

Vô số tiếng cười nhạo, âm thanh nói móc, châm chọc liền ùn ùn kéo đến, như thủy triều chấn động màng nhĩ.

Tống Bảo Quân đã thấy loại tràng diện này rất nhiều rồi, chỉ có điều hắn là nhân vật chính —— người bị khi dễ.

Cô gái kia bất lực yếu đuối đến đáng thương, Tống Bảo Quân hoàn toàn bị cảm động lây, một cỗ cảm xúc mãnh liệt từ tâm trí nổ tung lên, kiềm nén không được nữa. Mặc kệ là nhân cách hèn mọn sống theo kiểu "tìm nhẹ tránh nặng", hay là tính cách nhát gan sợ phiền phức, đều không thể ức chế cỗ cảm xúc này.

- Mình nhất định phải giúp đỡ cô ấy! - Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của Tống Bảo Quân lúc này.

Hắn hung hăng vứt ca-mèn chưa có rửa sạch sẽ xuống, không để ý tới bốn tên nữ sinh đang kinh ngạc, sải bước tiến lên, có chút cúi người xuống vươn tay ôm lấy đầu vai của Diệp Tịnh Thuần, hơi dùng lực đỡ nàng ngồi dậy, một giọng điệu ôn nhu bình sinh khó thấy nói:

- Này, cô không sao chứ?

Diệp Tịnh Thuần bắp chân đau đớn đã chậm rãi bình phục, đột nhiên bên tai truyền đến một câu hỏi quan tâm, đập vào mi mắt nàng là một Tống Bảo Quân sắc mặt lo lắng khẩn trương, lập tức ngây người, nàng cứ như vậy ngây ngốc nhìn Tống Bảo Quân.

Mặt hắn phảng phất như có vần hào quang của Quan Thế Âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn bao phủ củ .

Dù cho ai tại thời diểm bất lực nhất mà nghe được lời quan tâm như thế, khác nào giọng nói của thiên sứ.

Tống Bảo Quân lại hỏi:

- Còn đau không? Nếu không tôi dìu cô đi chữa bệnh và phòng y tế xem thế nào?

- Không, không đau, tôi không sao.

Diệp Tịnh Thuần mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy Tống Bảo Quân ra, bướng bỉnh trả lời.

Tạ Kỉ Lộ thấy chỉ là một nam sinh kém nhất lớp, nhất thời giận dữ, quát:

- Tống Bảo Quân, tôi không cho phép cậu dìu nàng! Có nghe hay không? ! Cho cậu ba giây để cút!

Một nữ sinh khác gọi là Khâu Giai Lệ nói:

- I da, dám xon xen vào chuyện của Lộ tỷ, cậu không muốn học tại Trà Đại nữa à? Xem cậu gấp gáp thế này, không phải là để ý Diệp Tịnh Thuần rồi chứ? Loại đàn bà này so với gấu chó còn cường tráng hơn a, thật đáng tiếc cho cậu. Ài, mắt thẩm mỹ thật kém!.

- Đừng để ý tới tên bị bệnh thần kinh này, chờ ban đêm ta nhường cho Long Nhai giáo huấn hắn một trận là được.

Khâu Giai Lệ còn nói:

- Đê tiện, dáng dấp rất 'dữ', ngay cả loại rác rưởi cặn bã như Tống Bảo Quân này cũng có thể hấp dẫn. Ta thấy ả trời sinh chính là cái loại này. Diệp Tịnh Thuần, tao cho mày biết a, buổi tự học tối nay nếu người làm tốt một việc, bọn tao liền tha thứ cho mày lần này.

Diệp Tịnh Thuần đầu tiên là nhìn Tống Bảo Quân xem một chút, lại nhìn Khâu Giai Lệ, mang theo một chút xíu lo nghĩ hỏi:

- Chuyện gì?

Đôi mắt to kia thanh tịnh trong suốt, sạch sẽ, lông mi đen đặc, con ngươi như bánh hạnh nhân, sợi tóc tán loạn che khuất non nửa gương mặt, bộ dáng có thể xưng thuần mỹ. Trong lòng Tống Bảo Quân không khỏi ầm ầm chấn động.

Khâu Giai Lệ cười cười, cặp mắt xoay vòng, nói ra:

- Nếu không thế này, mày treo tấm bảng, ghi là 'Tôi là tiện nhân' tại ký xúc xá nam sinh khoa tiếng Trung đi một vòng, bọn tao liền bỏ qua cho ngươi lần này.

Bộ ngực của Diệp Tịnh Thuần phập phồng lên xuống dồn dập, cắn môi dưới hung hăng trừng mắt các nàng.

Không đợi Tống Bảo Quân phản ứng, Tạ Kỉ Lộ giơ chân lên đá Diệp Tịnh Thuần, vừa mắng :

- Đậu xanh, dám dùng loại ánh mắt này trừng tao, muốn chết à!

Hai người né không kịp,Tạ kỉ Lộ dùng giày cao gót đá trúng cánh tay Diệp Tịnh Thuần, lưu lại một vết máu ứ đọng cùng nước bùn.

- Ây da! - Diệp Tịnh Thuần bị đau không khỏi rên lên một tiếng.

Tạ Kỉ Lộ lại một cước đi qua, Tống Bảo Quân tay lanh mắt lẹ, vội vàng nghiêng người đi qua, dùng lưng ngăn trở một cước hung hung của Tạ Kỉ Lộ, chỉ nghe truyền đến "đông" một tiếng trầm vang .

- Lộ tỷ! Hắn dám cản! - Khâu Giai Lệ hét ầm lên.

Lúc này áo của Tống Bảo Quân rách một mảng, nhưng ngược lại trán kịch liệt đau nhức vô cùng, giống như muốn vỡ ra, cảm giác một cổ cảm xúc tựa hồ muốn thôn phệ chính mình.

Hắn không còn nửa điểm do dự, đột nhiên nhảy lên một cái, cao giọng quát:

- Mẹ kiếp cái này là cô ép tôi!

Trở tay liền là một cái tát vang dội vào má trắng nõn nà của Khâu Giai Lệ.

Bàn tay ôm hận mà tát, mang theo oán khí tích súc bao năm qua của Tống Bảo Quân, rất mãnh liệt.

Một cái tát đánh cho Khâu Giai Lệ lệch hàm bay ra tám cái răng, dưới chân giày cao gót uốn éo, bịch! ngã như chó gặm phân.

Chỉ một thoáng, toàn bộ chỗ rửa mặt một mảnh lặng ngắt như tờ, người người đều hoa mắt!

Diệp Tịnh Thuần trái tim cơ hồ ngừng đập.

Mặt khác ba nữ sinh mắt hoàn toàn trợn tròn, Tạ Kỉ Lộ còn duy trì tư thế đá, dáng vẻ bất nhã, miệng há to.

Tống Bảo Quân lúc này chỉ vào mũi Tạ Khỉ Lộ, tức giận bừng bừng mắng:

- Mấy người các ngươi ngu xuẩn, ngang ngược càn rỡ, giương nanh múa vuốt, hống hách xấu xí, dựa vào tài phú trong nhà ỷ thế hiếp người, tính là cái đéo gì! Nếu không phải sinh ra ở loại gia đình kia, mấy người chỉ là một đống cức! Chẳng là cái thá gì! Có tư cách gì tùy ý khi nhục người khác!

Hắn cứ như vậy hung hăng trừng ở Tạ Kỉ Lộ, quát như sấm mùa xuân :

- Cút!

Các nữ sinh dều hoa dung thất sắc. Vô luận nữ sinh tầm đó đấu tranh kịch liệt cỡ nào, chỉ cần đối mặt với nam sinh dữ tợn đều sẽ sợ hãi

Tạ Kỉ Lộ cho rằng Tống Bảo Quân chắc chắn là điên rồi, càng không dám chống đối, đỡ Khâu Giai Lệ đang kêu thảm thiết một bên, giậm chân một cái nói :

- Chúng ta đi! Buổi tối gọi Long Nhai giết chết hắn! Còn có con tiểu tiện nhân này nữa!

Mấy nữ sinh oán hận nhìn thoáng qua Diệp Tịnh Thuần, quay mặt liền đi.

Tống Bảo Quân lúc này mới thở dài một hơi, hắn đột nhiên tại chỗ này nổi bão, kỳ thật cũng là đối sách cứu người .

Cha của Tạ Kỉ Lộ nghe nói là nhân viên quan trọng của chính phủ, còn có buôn bán, thông gia, thân gia rất nhiều, bốn phía mở trường tư, nghe nói quan hệcùng chính phủ cực tốt. Muốn chọc con gái một của lão, cho dù mình thông minh đến mấy cũng khó mà lấy lòng. Mà Khâu Giai Lệ, giỏi về luồn cúi, mượn gió bẻ măng, thường xuyên nịnh bợ con nhà giàu giống như Tạ Kỉ Lộ, mà gia cảnh bản thân lại hết sức bình thường.

Tống Bảo Quân tát chính là Khâu Giai Lệ mà không phải Tạ Kỉ Lộ, vừa vặn để lại đường lui cho hai bên. Cũng không cùng Tạ Kỉ Lộ phát sinh xung đột trực tiếp, chỉ là đánh con chó săn của nàng, lại mang tính chấn nhiếp cực lớn cho các nàng, vừa là dạy dỗ nho nhỏ.

Như thế vừa đánh vừa mắng, trước mắt đúng là lựa chọn tốt nhất .

Một lúc lâu, Diệp Tịnh Thuần được Tống Bảo Quân giúp đỡ chậm rãi đứng lên, thấp giọng nói:

- Cám ơn, làm cậu gặp phải phiền toái.

Tống Bảo Quân cùng Diệp Tịnh Thuần mặt đối mặt lần thứ nhất, đứng thẳng cách nhau không đủ hai mươi centimet, rốt cục cảm nhận được vóc người "cường tráng" kia của Diệp Tịnh Thuần giống như nam sinh mang tới cảm giác áp bách to lớn.

Chiều cao 1m84, cao hơn Tống Bảo Quân nửa cái đầu. Xương cốt cứng cáp, đùi thật dài, khuôn mặt thanh tú không có một điểm son phấn. Miệng nhỏ, sống mũi thẳng, tóc đen dài có sắc xanh ẩn hiện, dáng dấp rất giống ngôi sao ca nhạc Taylor Swift, cũng coi như rất đẹp.

Cô gái như thế, chỉ cần tự tin một chút, chính là hơn xa "nữ thần" Viên Sương.


Edit : thieuquocviet1999 - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Dịch : Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 596

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.