Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lợn chết không sợ nước sôi.

Phiên bản Dịch · 1597 chữ

Đại Học Trà Châu hoặc ít hoặc nhiều được cho là trường đại học trọng điểm quốc gia nên điều kiện cư trú cũng không tệ, mỗi phòng ký túc xá gồm bốn người, bên trong rộng rãi sáng sủa, phòng vệ sinh có nước nóng, còn có ban công nhỏ.

Đám người Long Nhai bước vào hành lang, chợt nghe từ phòng 612 - chỗ ở của Tống Bảo Quân truyền đến một trận ẩu đả dữ dằn tàn bạo, trong đó xen lẫn tiếng chửi nhau chí chóe.

- Cái d*t mẹ! Không phải mượn mấy trăm đồng tiền cứt của mày thôi sao! Mỗi ngày hỏi, hỏi cái lỗ đít ấyi! Nói thật cho mày biết, cuộc đời bố mày đã nát, đã lở lại còn loét, cũng đéo muốn sống nữa! Mày mà lảm nhảm nữa có tin hay không bố mày chặt cả nhà mày?

Đám người Long Nhai hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một chút, đều ngơ ngác không hiểu trong phòng 612 đang diễn cái trò gì.

- Thằng đéo nào cũng muốn cưỡi đầu cưỡi cổ bố mày hả! Đ*t mẹ! Bố mày chịu đủ rồi! Sống không nổi thì kéo bọn mày chết chung với tao! - Tống Bảo Quân giọng nói nóng nảy tiếp tục làm cho ầm ĩ lên : - Đừng tưởng rằng neet không có lòng tự trọng! Neet mà điên lên là bất chấp hậu quả! Biết Skullcrusher Majiajue không! Là chùy cứng rắn hay là đầu mày cứng rắn?

Tiếng la hét giống như bệnh thần kinh của hắn vang dội cả toàn bộ hành lang, chấn cho màng nhĩ của mọi người cảm thấy ong ong.

Long Nhai chưa có tới gần thì tim đập nhanh một trận, lập tức lùi lại.

Chu Tường kêu lên:

- Đậu má nó! Thằng Tống Bảo Quân này nhiễm phim xã hội đen nặng vãi! Hắn cho rằng mọi người đều ngu à, vừa hay chúng ta ‘thức tỉnh’ hắn để xem địa bàn này là của ai!

Chủ yếu vẫn là hình ảnh nhát gan nhu nhược thường ngày của Tống Bảo Quân thực sự quá mức đi sâu vào lòng người, tự nhiên lại giả bộ dáng vẻ ngang tàng, người khác cũng chỉ coi hắn như vậy mà thôi.

Long Nhai tiến lên cùng hai thằng đệ, đưa tay ra mở cửa phòng, cười nói:

- Này, Tống Bảo Quân, thằng chó mày làm cái đéo gì vậy nè!

Bỗng nhiên ba người toàn bộ đều ngây người, chỉ thấy trong phòng Tống Bảo Quân vẻ mặt đầy sát khí, một tay chỉ vào mũi Đàm Khánh Khải mà chửi, tay kia cầm lấy cây dao phay sáng loáng!

Dao phay! Không phải là gậy hay ống tuýp, mà thật sự là hung khí!

Lưỡi dao kia sắc bén ghê gớm, cầm trong tay hắn phảng phất so với Ỷ Thiên Kiếm Đồ Long đao còn phải uy vũ hơn.

Cổ họng Chu Tường liền ‘ực’ một tiếng, nuốt xuống một ngụm lớn nước bọt.

Đây chính là đùa thật!

Đàm Khánh Khải sắc mặt tái nhợt liên tiếp lui về phía sau, cầu xin tha thứ:

- Này, này, chuyện gì cũng bình tĩnh từ từ nói, mấy trăm đồng tiền tao không đòi nữa là được, không cần manh động như vậy...

Long Nhai nhắm mắt nói:

- Tống Bảo Quân, dừng tay! Mày muốn chết hay sao!

Nhưng mà giọng nói yếu ớt, chỉ có mình mới nghe được, chân giống như bị đóng đinh, căn bản không có di chuyển về một bước phía trước.

Tình huống trước mắt quá ảo diệu, nhìn Tống Bảo Quân này xem, hai mắt trừng trừng giống như chuông đồng, khuôn mặt vặn vẹo như Hoàng Thế Nhân, đâu còn có nửa phần bóng dáng của neet? Rõ ràng là một thằng côn đồ lăn lộn đầu đường xó chợ đã lâu.

- Tất cả mọi người coi bố mày như trái hồng sao, muốn xoa thì xoa, muốn bóp thì bóp à! Fuck cả nhà bọn mày!

Tống Bảo Quân không làm thì thôi, đã làm thì chơi tới bến, giơ cây dao phay lên thật cao, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém vào vai trái của Đàm Khánh Khải.

- Ba!

Một đoàn máu tươi phụt ra, văng chung quanh, đầu giường, máy vi tín, sàn nhà đều dính một chút, trong phòng tràn ngập máu tanh khí tức lên tận trời, so với lò mổ còn khó ngửi hơn.

Ba người nhất thời da đầu tê dại, từng sợi tóc cũng dựng đứng, không hẹn cùng lui một bước, động tác đều nhịp, có thể so với quân đội tự vệ Nhật bản đã qua nhiều năm huấn luyện.

Long Nhai thốt ra một từ :

- Thằng khốn nạn!

Chu Tường nhớ tới một câu tục ngữ:

- Lợn chết không sợ nước sôi!

Trong đầu Đặng Ngạn Lâm hiện lên một cái tên:

- Dược Gia Tân!

Đàm Khánh Khải kêu thảm thiết, ngửa mặt rồi ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ vai.

Tống Bảo Quân cầm cây dao phay chém tới Long Nhai, trước mắt dữ tợn, reo lên:

- Bố mày đéo đùa, ba người các ngươi toàn bộ phải chết!

Nhìn như này, 100% là thằng điên, cho dù giết người cũng không cần đền mạng.

Không phải có tin tức trên báo sao? Án kiện tùm lum về học sinh chịu lăng nhục đột nhiên phát điên đả thương người, người điên như này ai dám chọc?

Tống Bảo Quân gầm gừ, cầm dao phay sắc bén sáng choang lao tới bổ vào đầu. Miệng của hắn há to, hàm răng lóe sáng như muốn cắn người.

Mẹ nó! Này chính là Jack the Ripper a!

Long Nhai tóc gáy dựng đứng, thiếu chút nữa tè ra quần, đẩy ra hai người kia rồi xoay người bỏ chạy.

Còn lại Chu Tường, Đặng Ngạn Lâm dùng thời gian cực ngắn liếc nhau một cái, căn bản không có nửa phần do dự, xông ra cướp đường mà chạy, vừa chạy vừa gọi:

- Bớ! Bớ bà con! Giết người! Giết người! Tống Bảo Quân giết người!

Chạy trốn như chó nhà có tang, hoảng sợ giống như cá lọt lưới, Chu Tường vểnh mông chạy đến cửa hành lang còn suýt nữa té lộn nhào một cái, trong lòng thực sự kinh hoảng tới cực điểm.

Tống Bảo Quân nhìn cửa trống rỗng, tai nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, khua khua cây dao nhún nhún vai nói :

- Mẹ! Cứ như vậy hù chạy, thật không có thú vị. Ta còn tưởng bọn hắn có thể chống đỡ mấy phút, không nghĩ tới cũng là thùng rỗng.

Vốn là Tống Bảo Quân vừa về ký túc xá liền nhanh chóng giết con gà, dùng túi ny lon để đựng máu gà, bỏ vao trong bả vai Đàm Khánh Khải. Vừa rồi vai phải của Đàm Khánh Khải hướng về cửa vào, vai trái đưa ra ngăn trở, với lại lực chú ý hầu như bị tiếng cãi nhau của Tống Bảo Quân hấp dẫn, Long Nhai bọn họ chưa kịp nhìn kỹ.

Sau đó một dao chém ra, chíng là lợi dụng việc đánh lừa thị giác.

Trong thực tế có rất nhiều ví dụ về đánh lừa thị giác, rõ ràng là một vật không còn ở vị trí này, thế nhưng hình ảnh đi qua võng mạc được phân tích sau đó lại sai lệch, xảy ra vấn đề, cho rằng còn đang ở cái vị trí đấy. Điển hình là các phân cảnh trong điện ảnh như đao nhọn đâm vào cơ thể, minh tinh hôn nhau đều phải dùng đến đánh lừa thị giác, hơn nữa còn phải làm cho cực kỳ giống, để cho người ta cảm thấy là thật.

Một đao này của Tống Bảo Quân không có chém vào trên vai Đàm Khánh Khải, mà là dùng tốc độ cực nhanh xẹt qua bên cạnh, cắt cái bao máu. Tận mắt thấy máu tươi vẩy ra, lại nghe Tống Bảo Quân luôn mồm "giết người cho bỏ ghét", Long Nhai ba người bị lừa cho dại ra, chỉ sợ xảy ra giết người, còn không hãi đến suýt nữa tè ra tại chỗ?

Đàm Khánh Khải từ giữa vũng máu bò lên, giữa vẻ mặt vui vẻ còn lưu lại vài phần lo lắng hãi hùng, vỗ ngực một cái cười nói:

- Ha ha, A Quân, bọn hắn sợ chết khiếp a, tao ban đầu còn không thể tin được, mày diễn sâu vl... Ách, chỉ có điều quần áo của tao đều nhớp...

- Không có gì, tao đền cho, không phải là 8 đồng một món hàng vỉa hè hàng sao? Bố không phải là người thiếu tiền. - Tống Bảo Quân phi thường hào phóng.

Đàm Khánh Khải vội vàng trở tay đem áo T-shirt dơ cởi ra, lại hỏi:

- Đệch mợ, hỏi lại mày một vấn đề, nếu mà Long Nhai không chạy, chúng ta đây làm sao bây giờ? Cứ như vậy chơi luôn sao?

- Nói với vẩn. - Tống Bảo Quân hừ một tiếng: - Hắn nếu không chạy, tao đây một dao liền chém hắn, mày nghĩ rằng tao diễn kịch?

-------

Neet : mấy thằng vô công rỗi nghề chỉ ngồi ở nhà lên mạng lướt web, ai coi No Game No Life rồi thì biết, hoặc thằng Subaru mới làm mưa làm gió.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 502

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.