Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn thấy tương lai

Tiểu thuyết gốc · 2392 chữ

Lý Nhân cùng thái hậu vội bước ra khỏi ngự thiện phòng, khi đến đại điện thấy Ngọc Chân đang đứng đó, bên cạnh còn có hai người nữa.

“Chân nhi của ta”

Vừa nhìn thấy Ngọc Chân, thái hậu đã chạy lại ôm lấy cô.

“Phật tổ linh thiêng, cuối cùng cũng đưa cháu trở lại” Thái hậu ôm Ngọc Chân rất chặt khiến cô cảm giác như muốn nghẹt thở đến nơi.

Như vậy là sao? Ngọc chân nghi ngờ, rõ ràng cô đã để lại những chữ kia, bọn họ đọc rồi sao vẫn coi mình là công chúa Ngọc Chân thật. Chẳng lẽ Lý Nhân chưa nói với Thái hậu? Nghĩ vậy cô liếc nhìn Lý Nhân, thấy trên khuôn mặt của ông cũng tràn đầy vui mừng, trong đầu cô liền hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.

Lý Nhân thấy Ngọc Chân nhìn mình liền không khỏi nói:

“Chân nhi, rốt cuộc con cũng trở lại, chúng ta rất lo lắng cho con”

Lý Nhân bước lại gần Ngọc Chân, thấy cô vẫn giương đôi mắt khó hiểu nhìn mình. Lý Nhân liền biết cô đang khúc mắc chuyện kia. Hắn mỉm cười nói:

“Con dù thế nào đi nữa thì vẫn mãi là con của ta, là công chúa của Lý quốc”

Ngọc Chân sững người khi nghe Lý Nhân khẳng định một câu như vậy. Thái hậu đang ôm Ngọc Chân bỗng thấy người cô cứng nhắc, liền không khỏi lo lắng.

Lúc này bà mới nhìn kỹ Ngọc Chân, ánh mắt nhìn cô đau lòng.

“Con gầy như vậy, bọn chúng ngược đãi con?” Lúc Ngọc Chân còn ở trong cung, khuôn mặt cô phúng phính, tay chân mũm mĩm. Như thế nào mới có một thời gian, cháu gái của mình liền gầy như vậy.

Lý Nhân nghe thấy thái hậu nói mới nhìn ra, quả thực Ngọc Chân gầy đi rất nhiều. Trong lòng hắn vô cùng xót xa.

Dìu thái hậu ngồi xuống ghế, Ngọc Chân quay lại nhìn Lý Nhân, thấy trong mắt ông đầy vẻ quan tâm thì trong lòng có chút áy náy.

“Phụ Hoàng, con tuy gầy một chút nhưng sức khỏe rất tốt.” Nói đến đây cô quay đầu lại nhìn Thiên Ân, trong mắt đầy ý cười.

Lúc này Lý Nhân mới để ý bên cạnh Ngọc Chân còn hai nam nhân nữa.

“Hai người này?” Lý Nhân liếc nhìn Trần Vân rồi dừng lại trên người Thiên Ân.

Người này… Lý Nhân cảm nhận được lồng ngừng đột nhiên có chút khó thở, tim đập nhanh hơn. Tại sao hắn lại có cảm giác như vậy khi nhìn thấy nam nhân trước mặt này? Người này rốt cuộc là ai?

Thiên Ân thấy Lý Nhân nhìn mình, hắn cũng nhìn lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên nghị.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, cả đại điện im lìm không một tiếng động.

Đây là tình huống gì? Ngọc Chân chớp mắt nhìn hai người. Đột nhiên trước mặt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Lý Nhân trên người máu me be bét, giữa ngực bị đâm một kiếm. Trước mặt ông ấy là Thiên Ân, mặc áo giáp, đang đứng cười ngạo nghễ. Đứng sau Thiên Ân là cô, cô liếc nhìn ông không có một tia thương hại.

“Ngọc Chân, Thiên Ân... nếu có kiếp sau ta nguyền rủa các ngươi yêu nhau không đến được với nhau. Nguyền rủa các ngươi âm dương chia lìa…” Lý Nhân dùng sức lực còn lại hét lên, máu từ miệng ông phun trào ra. Sau đó ông ngã xuống, đôi mắt vẫn còn trợn trắng nhìn hai người bọn họ.

Ngọc Chân sợ hãi, đây… đây là gì? Tại sao lại xuất hiện trước mặt cô. Vì quá sợ hãi nên Ngọc Chân bám vào tay thái hậu để giữ thăng bằng.

“Chân nhi, cháu làm sao vậy?” Thái hậu thất kinh hét lên, thành công làm cho Lý Nhân và Thiên Ân dừng “đấu mắt” lại.

“Ngọc Chân”

“Chân Nhi”

Cả hai đồng thời lo lắng gọi cô.

Thiên Ân vội lao về phía cô, cầm tay bắt mạch, thấy mạch đập có chút nhanh, ngoài ra không bị làm sao, không có dấu hiệu trúng độc. Lúc này hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhàng, hắn còn lo công thức giải chú kia có vấn đề.

“Em không sao, chỉ hơi mệt chút thôi”

Thiên Ân nhìn khuôn mặt tái mét của cô, còn nói là không sao.

Thiên Ân dìu Ngọc Chân ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn Ngọc Chân đầy vẻ đau lòng.

“Chân Nhi, để ta gọi thái y đến xem cho con một chút”

“Không cần, con có việc cần nói với mọi người bây giờ” Ngọc Chân dần hồi phục tinh thần, cô không biết hình ảnh mình nhìn thấy là có ý gì, không biết là gì thì để đó nghiên cứu sau. Việc trước mắt là giải quyết cho xong việc của tổ chức Phi. Nghĩ vậy, Ngọc Chân hướng Lý Nhân nói:

“Phụ hoàng, đây là Thiên Ân, người đã cứu con thoát khỏi tay những kẻ bắt cóc. Còn đây là Trần Vân của tổ chức Phi.” Ngọc Chân lần lượt chỉ từng người, Lý Nhân hiển nhiên khi nghe thấy tổ chức Phi thì ánh mắt nhìn Trần Vân mang tia lãnh ý.

“Trước khi rơi xuống vực con bị trúng độc, sau đó nhờ tổ chức Phi nên độc trong người con đã được giải. Phụ Hoàng, dù sao con cũng đã trở về lành lặn, độc trong người cũng được giải, ân oán hai bên coi như cũng hết, người thả Mặc Tương ra.”

Ngọc Chân nói một mạch, cuối cùng liếc Lý Nhân một cái rồi nhả ra một câu:

“Dù sao trước đó con cũng hứa nếu độc được giải thì sẽ thả người rồi, con không muốn bị thất hứa.”

Lý Nhân nghe Ngọc Chân nói vậy liền hô:

“Người đâu?”

“Dạ” một bóng đen không biết từ đâu liền xuất hiện giữa đại điện.

“Ngươi đem người của Phi thả ra” Nói xong Lý Nhân liếc nhìn Trần Vân: “Ta không muốn sẽ có lần sau” giọng nói mang vẻ uy nghiêm.

Trần Vân nghe vậy liền chắp tay cúi đầu: “Đa tạ, từ nay về sau chúng ta sẽ rút khỏi giang hồ, sẽ không nhúng tay vào việc liên quan tới triều đình.” Trước lúc đi đến đây, bọn họ đã bàn bạc việc giải nghệ. Rút lui khỏi giang hồ, mỗi người đi làm những việc mình muốn làm.

“Được, ta sẽ ghi nhớ lời ngươi nói hôm nay.”

Trần Vân cúi đầu cảm tạ lần nữa rồi bước ra khỏi đại điện, trước khi đi còn dùng ánh mắt mờ ám nhìn Thiên Ân và Ngọc Chân. Hắn là có ý gì? Ngọc Chân bực bội lườm Trần Vân.

Ý gì? Hâha… Trần Vân trong lòng một trận sảng khoái. Người mù cũng thấy hai ngươi quan hệ không đơn giản chút nào.

Sau khi Trần Vân đi, Lý Nhân lúc này lại quay người nhìn Thiên Ân. Người này hắn thực sự cảm giác có chút kỳ quái, càng nhìn trong lòng cảm thấy càng bực bội. Vì vậy sắc mặt Lý Nhân không được tốt cho lắm.

“Ngươi là người đã cứu con gái ta, như vậy… ngươi quê quán ở đâu, cha mẹ làm gì?” Lý Nhân nói xong cảm giác ý đồ điều tra hắn quá lộ liễu, nhưng hắn vẫn phải nói, dù sao không thể để người lai lịch bất minh xuất hiện trong hoàng cung Lý quốc được, dù có là ân nhân cứu con gái mình. Ai mà biết được hắn có phải là gian tế, dùng cơ hội này trà trộn vào đây.

Thấy được sự nghi ngờ của Lý Nhân, Thiên Ân không có vẻ lúng túng, ngược lại cả người đều toát ra một cố cường khí.

“Cha mẹ ta đều đã mất, ta sống ẩn cư trong rừng núi.” Giọng nói lạnh lùng, không mang chút tình cảm nào. Đúng vậy, nhắc đến cha mẹ, người đã vất bỏ hắn kể cả ở hiện đại hay bây giờ, hắn làm sao có thể có tình cảm được.

Không chứng minh được thân phận, lại là người có võ công. Lý Nhân càng nghi ngờ sâu hơn.

“Phụ Hoàng, không cần phải nghi ngờ người này, con đã bái sư, bây giờ người đang đứng trước mặt phụ hoàng chính là sư phụ con."

Một câu bỗng chốc liền khiến cả Lý Nhân và Thiên Ân ngây người. Thiên Ân thì rất nhanh lấy lại bình tĩnh, còn Lý Nhân thì không.

“Con… con nhận hắn làm sư phụ?” Lý Nhân nghi hoặc hỏi.

“Vâng”

Lý Nhân đang định mắng cô hồ đồ thì nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, trong lòng đành buông xuống câu đang định nói. Thôi, thân phận có thể từ từ tra, cho người theo dõi hắn là được. Con gái hắn nếu đã muốn thì cứ như vậy đi.

Thấy khuôn mặt Lý Nhân dịu đi, lúc này Ngọc Chân mới quay sang thái hậu.

“Bà nội, Chân nhi biết thời gian qua đã làm bà khổ tâm, trước giờ chưa làm tròn bổn phận của một người cháu” Giọng nói của Ngọc Chân nhỏ nhẹ, thái hậu lần đầu tiên được nghe Ngọc Chân gọi hai tiếng bà nội, chưa kể đây cũng là lần đầu tiên nghe cô nói nhiều như vậy, trong lòng không tránh khỏi một hồi xúc động.

“Chân nhi, cuối cùng ta cũng nghe được cháu gọi ta hai tiếng bà nội. Bà như vậy cũng mãn nguyện rồi.” Nói xong liền ôm Ngọc Chán xúc động khóc.

Mất một lúc lâu Ngọc Chân mới làm cho thái hậu vui vẻ, sau đó liền nói mấy lời lừa bà trở về cung nghỉ ngơi.

Trong đại điện lúc này chỉ còn ba người Ngọc Chân, Lý Nhân, Thiên Ân.

“Phụ hoàng, con hỏi thật, người đã đọc những chữ con viết trong hang động kia chưa?” Ngọc Chân lúc này mới thoải mái nói ra nghi vấn trong lòng mình.

“Ta đọc rồi” Lý Nhân biết chắc cô sẽ hỏi vấn đề này, vì vậy thành thật nói.

“Vậy người có tin vào những gì con viết không?” Ngọc Chân nghi hoặc hỏi.

“Ta… tin”

“Vậy, tại sao người vẫn…” Ngọc Chân có chút xoắn xuýt, tại sao vẫn coi cô là con.

“Vì trong người con đang chảy dòng máu của ta, trước đó con có là ai ta không quan tâm, nhưng ông trời đã an bài con là con của ta, thì cả đời này con là Lý Ngọc Chân, con gái của Lý Nhân ta.” Đây thực sự là lời trong đáy lòng của hắn, hắn cảm thấy bản thân không thể ghét bỏ nổi cô. Quốc sư đã từng nói, cô chính là con gái kiếp sau của mình, kiếp này hay kiếp sau có khác gì nhau, đều là con gái của hắn.

Ngọc Chân thấy Lý Nhân tất cả từ lời nói đến ánh mắt đều là chân thành, khiến trong tâm khảm cô dâng lên một sự xót xa. Ngọc Chân lao vào lòng Lý Nhân, nghẹn ngào gọi một tiếng “Cha”

Ở hiện đại cô đã phụ tấm lòng của cha mẹ cô, thời gian vừa qua cô đã suy nghĩ rất nhiều và cũng hối hận rất nhiều. Lòng cha mẹ trên thế gian này bao la như biển cả, dù là hiện đại hay cổ đại thì tình thương cha mẹ dành cho con vẫn không thay đổi….

….

Một đàn chim chích chòe đang đuổi nhau trên cây xoan đào. Chúng vừa đuổi nhau vừa hót lí lo, khiến cả khu vườn đều rộn vang tiếng chim hót.

Dưới gốc cây xoan xanh mướt là hai người, một nam một nữ. Nữ mới mười bốn tuổi, dáng người nhỏ bé. Nam 31 tuổi, cả người đều toát ra một cỗ lệ khí oai hùng. Một cơ gió thổi qua khiến chiếc áo choàng màu tím của nam nhân kia bay phấp phơ. Khiến bóng hình oai hình đó mang theo chút cô đơn.

“Em định ở lại nơi này sao?” Thiên Ân trong lòng khó hiểu. Trước khi vào cung, bọn họ đã vẽ ra kế hoạch, sẽ đưa cô về thung lũng hắn từng ở. Còn hắn sẽ đi tìm Vương Thiệu Bình, vậy nhưng giờ cô thay đổi kế hoạch, lại còn đứng trước mặt mọi người nói hắn là sư phụ. Hắn là để ý danh phận này a, sư phụ và đồ nhi, sao vẫn không thoát khỏi tình cảnh ở hiện đại, giáo viên và học sinh.

“Thầy, em cảm thấy chúng ta xuất hiện ở thế giới này dường như không phải là sự trùng hợp. Ở đây có một bí mật nào đó, một bí mật vô cùng đáng sợ.” Ngọc Chân nhìn thẳng vào đôi mắt Thiên Ân. “Hôm nay khi thầy và Phụ hoàng gặp nhau, em đã nhìn thấy một đoạn hình ảnh. Đó là Phụ hoành nằm gục trên đất, và người giết ông lại chính là thầy và em.” Ngọc Chân kể lại những gì mình nhìn thấy được, nhưng đến câu nói của Lý Nhân trước khi chết thì không có kể ra.

“Thầy có nghĩ đó là hình ảnh của tương lai không? Đó liệu có phải là kết cục, tại sao lại có chuyện như vậy? Chúng ta làm sao lại có thể giết ông ấy?” Ngọc Chân bối rối, cô thực sự không hiểu lắm về những điều mình đã thấy.

“Vì vậy em muốn ở lại để điều tra?” Thiên Ân cuối cùng cũng vỡ lẽ.

Ngọc Chân gật đầu, “Thầy, em nghĩ không phải tự dưng mình thấy trước được tương lai, ở đây vẫn còn nhiều điều bí ẩn. Dường như chúng ta đang bị quay trong một cái vòng luẩn quẩn, cứ như bị sắp đặt trước vậy. Em muốn tìm được lời giải đáp, thầy cứ đi tìm Vương Thiệu Bình, còn em ở đây điều tra cho rõ lẽ.”

Bạn đang đọc Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.