Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến mất

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

Đám người Thiên Ân nhìn thấy một màn này liền âm thầm tán thưởng, nội lực quả nhiên thâm hậu.

“Long ca, ta không đắc tội gì với người kia, thế nhưng hắn lại muốn giết ta, thật đáng sợ. Huhu” Phương Uyển Uyển nghẹn ngào nói với Long Ngạo Thiên, xong liền quay đầu về phía tên Vương Thiệu Bình.

“Ta không biết có phải ngươi muốn giết ta là bởi vì ta xinh đẹp hơn ngươi nên ngươi đem lòng ghen ghét hay không? Nhưng ta là bằng hữu của Tuyết tỷ tỷ, lại chỉ là một nữ nhân yếu đuối. Ngươi là nam nhân mà lại nhỏ mọn và vũ phu lỗ mãn như vậy, thử hỏi có xứng với hai từ nam nhân hay không. Ngươi nhìn Long ca của ta, chưa từng to tiếng với bất kỳ cô gái nào, lại rất hào sảng và tốt bụng. Ca ấy mới xứng với hai từ nam nhân.”

Vương Thiệu Bình còn chưa hết kinh ngạc vì Long Ngạo Thiên thế nhưng lại nhận toàn bộ khí băng của hắn vào người mà không mảy may thương tích. Lại bị những lời của Phương Uyển Uyển làm cho máu huyết trong người tăng vọt. Hắn cắn răng tức giận nói:

“Ngươi và tên Đường Duy rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, tự trong lòng ngươi hiểu rõ.” Vương Thiệu Bình gầm lên.

“A… “ Phương Uyển Uyển kinh hô lên một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Long Ngạo Thiên.

“Long ca, ta là một lòng với huynh, không có làm chuyện gì mờ ám với Đường Duy nào cả. Trái tim ta chỉ hướng về huynh thôi, huynh phải tin ta.” Phương Uyển Uyển dùng đôi mắt xinh đẹp nháy một cái với Long Ngạo Thiên. Nàng là cố ý hiểu sai câu nói của Vương Thiệu Bình. Là muốn hắn tức chết mới thôi.

Long Ngạo Thiên nhìn người trong lòng không sao liền thở ra một hơi. Hắn đưa bàn tay to vỗ lên đầu nàng: “Ta tin muội“

Nàng thích chơi, vậy để cho nàng chơi đi, Long Ngạo Thiên trong lòng nghĩ. Ngẩng đầu, ánh mắt mang lẫn sự tức giận nhìn Vương Thiệu Bình.

Phương Uyển Uyển thấy vậy vội ôm chặt Long Ngạo Thiên.

“Long ca, đừng đánh hắn, chắc chỉ là hiểu lầm. Có thể hắn tưởng ta gian díu với Đường Duy nên hắn ghen tuông. Cũng vì hắn yêu Đường Duy quá nên mới mất đi lý trí đánh ta cho hả lòng hả dạ.” Nói xong lại quay đầu nhìn gương mặt tái xanh của Vương Thiệu Bình.

“Ngươi yên tâm, ta xin thề với trời ta với Đường Duy là trong sạch, nếu ta gian díu với hắn thì trời chu đất diệt. Ngươi đừng vì ghen tuông mà mù quáng nghe lời người khác bịa đặt.” Phương Uyển Uyển cương nghị nói.

Giỏi… diễn xuất rất giỏi. Ngọc Chân tấm tắc khen trong lòng. Nếu cho cô ta tham gia chương trình “Ơn giời, cậu đây rồi” không biết các cô chú nghệ sĩ kia có phải cũng bị tức đến tắc họng không nói được gì không?.

Vương Thiệu Bình nghe lời khuyên của Phương Uyển Uyển, cơn tức giận chỉ có tăng không có giảm. Hắn tung tay, một loạt những đám khí sắc nhọn bay về phía Phương Uyển Uyển. Thế nhưng Long Ngạo Thiên còn đó, hắn làm sao để cho nàng gặp nguy hiểm. Hắn đẩy nàng ra phía sau rồi hiên ngang đứng chắn trước mặt nàng. Hắn đưa một tay ra phía trước, không biết hắn làm thế nào mà các đám khí xanh nhọn hoắt kia tụ hết lại chui vào trong lòng tay của hắn.

Đây là công phu gì? Trần Vân trợn tròn mắt. Khi nào thì tên chủ quán rượu cũng là một cao thủ a…

Những đốm khí sắc nhọn kia rất nhanh biến mất trong lòng bàn tay của Long Ngạo Thiên. Mọi người không khỏi đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Vương Thiệu Bình lần đầu tiên trong đời gặp phải khắc tinh, cơn tức giận bỗng nhiên giảm xuống. Hắn cười lạnh một tiếng, đôi mắt ẩn chứa hận thù không còn nữa, thay vào đó là hứng thú vô tận.

Hắn tung người bay về phía Long Ngạo Thiên, từng chiêu từng chiêu đánh ra. Long Ngạo Thiên bình tĩnh tiếp nhận, hai bên giao đấu là đánh tay không.

Mọi người có mặt ở đây rất nhanh liền lui ra xa, để lại một khoảng trống cho hai người bọn họ đánh nhau.

Nhìn bọn họ đánh tay đôi, kẻ nào cũng dũng mãnh, hai bên dường như sức lực ngang nhau.

Hai bên đánh nhau, tự nhiên cần một không gian rộng lớn, thế nhưng tửu lâu này tuy có rộng nhưng lại chứa nhiều đồ vật. Bị khí tức bắn ra từ hai người làm vỡ tan tành.

Dường như đánh nhau bằng tay không thì khó phân thắng bại, cả hai lại dùng kiếm.

Kiếm của Vương Thiệu Bình là kiếm khí màu xanh. Kiếm này rất đặc biệt, nó tồn tại ở hai dạng: dạng khí và dạng rắn. Kiếm được tạo bằng khí nên nó trong suốt, mắt người thường khó có thể nhìn thấy được lưỡi kiếm, khi đó kiếm ở dạng khí. Lúc kiếm ở dạng rắn thì là lúc khí ngưng tụ thành băng, mà loại băng này đặc thù của nó cứng rắn hơn sắt thép.

Chính vì sự huyền diệu của nó mà khi xuất chiêu, thanh kiếm kia lúc ẩn lúc hiện, tinh quái vô cùng.

Thanh kiếm của Long Ngạo Thiên không ảo diệu như thế, nó chỉ là một thanh kiếm màu đen tuyền. Nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ mới thấy chuôi kiếm hình đầu rồng. Miệng rồng ngậm một viên ngọc nhỏ. Ngoại trừ chi tiết đó ra thì không còn gì đáng chú ý.

Thế nhưng khiến người ta để tâm chính là chuôi kiếm đầu rồng đó.

Nghe nói thanh kiếm Hoàng Long mất tung tích từ lâu kia, ở chuôi kiếm cũng có một đầu rồng, miệng ngậm ngọc.

Ánh mắt của Thiên Ân nhất thời không rời khỏi chuôi kiếm kia. Mà Trần Vân cũng không chú ý đến trận đấu, hắn nhìn thấy chuôi kiếm đã cả kinh rồi.

Nghe nói mấy chục năm trước có một môn phái gọi là Long Thiên bang. Người đứng đầu môn phái đó là Long Duyệt. Vị Long Duyệt đó có một thanh kiếm tên là Hoàng Long. Khi giao đấu, thanh kiếm đó sẽ hiện hình một con rồng màu vàng.

Nghe nói đã từng có một trận chiến chọn ra môn phái đứng đầu. Vị Long Duyệt đó một mình dùng bảo kiếm đánh bại tất cả các môn phái. Nghe nói khi đánh nhau, từ kiếm xuất hiện một con rồng, phun lửa cháy hết tất cả mấy quả núi bên cạnh.

Sau đó Long Duyệt đứng đầu võ lâm, nhưng không hiểu sao một thời gian vị Long Duyệt này mất tích. Long Thiên bang vì mất đi chủ nhân mà dần dần tan rã. Thế nhưng sự tích về Long Duyệt vẫn còn truyền đến tận bây giờ.

Khi giao đấu, kiếm khí của Vương Ngạo Thiên xuất ra là màu xanh lam, còn kiếm khí của Long Ngạo Thiên là màu vàng rực.

Hai bên giao chiến, Thiên Ân nhìn vào, cảm giác có gì không đúng. Ánh mắt bình tĩnh của Long Ngạo Thiên từ khi nào đã biến thành hận thù và phẫn nộ. Tuy rằng không thể hiện rõ nhưng Thiên Ân lại nhận ra. Ánh mắt kia dường như là dành cho kẻ thù vậy.

Vương Thiệu Bình ra chiêu nào, Long Ngạo Thiên liền áp đảo chiêu đó.

Vương Thiệu Bình biến tất cả thành băng lạnh, Long Ngạo Thiên liền biến lửa làm tan chảy tất cả.

Hai thanh kiếm va vào nhau tạo ra một luồng sáng chói mắt, trong sự kinh ngạc của mọi người, luồng sáng đó từ từ biến mất. Mà hai người Long Ngạo Thiên và Vương Thiệu Bình cũng biến mất theo luồng sáng đó luôn.

“Chủ nhân”

“Long ca”

Hai âm thanh đồng loạt vang lên, Tuyết Thần kinh hãi không thôi. Nàng chạy lại chỗ hai người đứng lúc nãy, chỉ thấy hai luồng khí nóng lạnh còn vương lại.

Phương Uyển Uyển dựa người vào Phạm Bình Di, thân thể bỗng chốc run rẩy.

“Không…” nàng hét lên rồi chảy vội ra ngoài, Phạm Bỉnh Di thấy vậy cũng chạy theo.

Trong tửu lâu này chỉ còn đám người Thiên Ân với mớ hỗn độn.

Thiên Ân liếc nhìn Ngọc Chân, cả hai không nói gì nhưng trong ánh mắt của họ có vô vàn nghi ngờ. Thế giới này không lẽ còn tồn tại một thứ gọi là phép thuật?

Nếu thật sự có chuyện như vậy thì thật là cẩu huyết. Đầu tiên là lịch sử có chút sai lệch, nếu Phạm Bỉnh Di xuất hiện thì thời này phải là thời Lý Cao Tông chứ, tại sao lại là Lý Nhân?

Còn nữa, sau nhà Tiền Lê thì là nhà Lý, làm gì có nhà Trần nào trước đó. Càng nghĩ càng khó giải thích.

Phép Thuật, nếu thực sự tồn tại thứ này thì mới khiến người ta kinh sợ.

….

Khi mặt trời nhô cao, ánh nắng chiếu xuống lại càng gay gắt.

Trước cổng Hoàng cung, đám lính canh giữ vẻ mặt mệt mỏi, đang chờ đợi huynh đệ đến thay ca. Đúng lúc này có ba người xuất hiện, một nữ hai nam. Ba người đó là Thiên Ân, Ngọc Chân và Trần Vân.

Đám lính thấy bọn họ, vũ khí cầm tay liền giơ lên cao, ánh mắt cảnh giác nhìn vào thanh kiếm bên hông của Thiên Ân và Trần Vân.

“Người tới là ai?” Một tên lính hét to.

Ngọc Chân thấy bọn họ liền đi lên, đám lính thấy rõ mặt nàng liền ngây ra.

Đây chẳng phải là Ngọc Chân công chúa sao? Tên lính liếc nhìn đồng bọn của mình, bọn họ tuy chưa từng nhìn thấy nàng nhưng hình vẽ thì đã nhìn không biết bao nhiêu lần. Còn dán đầy ở tường đây…

Lúc này tại hoàng cung, Lý Nhân đang dùng ngự thiện cùng với thái hậu.

“Mẫu Hậu, người yên tâm, con sẽ tìm Ngọc nhi trở về, sẽ không để con bé chịu thương tổn gì” Lý Nhân nhìn thái hậu không ăn uống gì liền nói.

“Hoàng nhi, mẫu hậu không phải là người mềm yếu, Ngọc Chân mất tích dù buồn nhưng mẫu hậu quyết không gục ngã lúc này. Nhưng là ăn không có vào, mẫu hậu nuốt không được.” Thái hậu đôi mắt đã ửng đỏ, chỉ một lúc nữa thôi là có thể khóc lớn thành tiếng rồi. Vậy còn nói không mềm yếu.

Lý Nhân thở dài, đưa tay gắp một con tôm, tự tay hắn lột vỏ đặt vào bát của thái hậu. Bà thích ăn tôm, vì vậy hắn mới cố ý bảo ngự thiện phòng làm một bàn ăn đủ các món tôm.

Đang định dỗ bà ăn thì Lý công công hớt hải chạy vào, không kịp hành lễ liền nói luôn.

“Hoàng thượng, nô tài đã thấy công chúa, công chúa đã trở về”

Lý công công vốn đang ờ bên ngoài, bỗng gặp một tên lính nói có người giống hệt công chúa Ngọc Chân đang ở ngoài cửa hoàng cung. Hắn liền vội chạy đi xem, quả nhiên là công chúa, hắn gặp công chúa bao nhiêu lần, ngoại hình và giọng nói đó quả thực không lẫn vào đâu được.

“Công chúa mà ngươi nói là Ngọc nhi?” Lý Nhân không khỏi hỏi lại, hắn vẫn còn chưa dám tin.

“Dạ, đúng vậy, là Ngọc Chân công chúa. Nô tài đã tận mắt nhìn thấy, là thật không sai”

Bạn đang đọc Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.