Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lây nhiễm Âu Dương Tử

Tiểu thuyết gốc · 1085 chữ

Nam tử áo đen thu lại nhất quyền, chậm rãi bước lại chỗ Âu Dương Tử, khuân mặt ẩn đằng sau như cười mà không phải cười:

"Sát khí và khí thế thôi chưa đủ, tố chất sức mạnh thân thể ngươi căn bản không theo kịp, ngươi quá yếu Âu Dương Tử."

Nhìn nam tử áo đen ngày càng tiến gần tới chỗ mình, Âu Dương Tử mặt mày tái mét, cơ thể không tự chủ run lên từng đợt, khó khăn mở miệng nói:

"Ngươi..., rốt cuộc là ai???"

Áo đen nam tử không đáp lại, cước bộ không giảm mà tiến tới, một vài người còn giữ được ý thức đang có ý định chạy ra khỏi phòng thì bất chợt nam tử áo đen cất giọng nói, sát khí nồng nặc tỏa ra kèm theo đó là uy áp khủng khiếp.

"Ai dám bước ra khỏi phòng, ta giết chết kẻ đó."

Giọng nói chứa đầy sự chết chóc khiến cho những người có ý định rời khỏi thì run rẩy, sợ hãi mà ở lại, không dám nhúc nhích, bầu không khí ngột ngạt, khó chịu bao trùm.

"Bịch!!!"

"Bịch!!!"

"Bịch!!!"

...

Những tiếng bước chân ngày càng rõ ràng hơn vang lên đều đều, nó mang cho người ta cảm giác quỷ dị đến tột cùng.

"Bịch!!!"

Rốt cuộc, áo đen nam tử cũng dừng lại cước bộ, thân ảnh tỏ lớn đứng trước mặt của Âu Dương Tử, ánh mắt âm trầm tỏa ra sát khi nhìn xuống, giọng nói chế giễu vang lên:

"Âu Dương Tử, ngươi chắc cũng không ngờ mình có ngày hôm nay phải không, ha ha ha, nhìn cho kĩ đây."

Nói rồi áo đen nam tử giơ tay lên kéo nhẹ mũ trung đầu xuống, toàn bộ khuôn mặt đều lộ ra.

Âu Dương Tử bất chợt đồng tử co rụt lại, khó có thể tin vào mắt mình, miệng lắp bắp nói ra:

"Lâm Hạo!!!...Không thể nào, hắn căn bản là đã chết rồi...Ngươi rốt cuộc là ai???"

Không, nam tử áo đen này không ai khác chính là Lâm Hạo, chỉ là Lâm Hạo bây giờ quá khác so với quá khứ, đồng thời vị trí của cả hai lúc này hoàn toàn bị đảo ngược, vì lẽ đó nên Âu Dương Tử mới khó có thể chấp nhận hiện thực phũ phàng này được.

Lâm Hạo ánh mắt âm trầm lấp lóe, bất chợt hắn nhếch miệng cười:

"Ngươi có chấp nhận hay không, đối với ta không quan trọng, ta đã nói rồi, ta đến đây là để lây nhiễm ngươi."

Lâm Hạo nhanh chóng giơ lên ngón tay trỏ, trong đầu ý niệm vận chuyển, ngay lập tức không gian xung quanh ngón tay vặn vẹo, bất thình lình một thứ chất lỏng xuất hiện bao quanh phần đầu ngón tay.

Với nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt Lâm Hạo khiến cho Âu Dương Tử không rét mà run, không còn vẻ cao cao tại thượng mà sợ hãi nói:

"Ngươi, muốn làm gì, lây nhiễm gì, nói mau, tên thấp kém này??"

Hưu!!!

Lâm Hạo tập trung lực tại bàn tay, nhất chỉ nhanh như sấm chớp giật đâm xuyên qua ngực của Âu Dương Tử tạo thành một lỗ.

"A, a, a, a, a...." Khuôn mặt Âu Dương Tử điên cuồng vặn vẹo, cơ thể không ngừng co giật, gân xanh nổi lên trông rất dữ tợn, tuy nhiên quỷ dị màn này kéo dài không lâu, rốt cuộc hãi mắt Âu Dương Tử hoàn toàn trắng dã, vô lực mà ngã xuống.

Nhẹ nhàng rút ngón tay ra khỏi ngực Âu Dương Tử, Lâm Hạo nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc lại, trong đầu âm thầm nói.

"Hệ thống, đã áp chế Không Khí Vương sinh trưởng chưa???"

"Keng, đã hoàn toàn áp chế, sau một ngày nữa áp chế sẽ biến mất." Hệ thống nhanh chóng đáp lại, giọng nói vẫn lạnh lùng, vô cảm, không có sức sống.

Nghe đến đây Lâm Hạo lông mày mới dãn ra, một cỗ thoải mái khó có thể diễn đạt từ trong lòng của hắn xuất hiện nhưng cũng nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại vậy.

Lau đi vết máu dính trên tay, Lâm Hạo quay đầu nhìn những người còn lại trong phòng, với vẻ mặt của hắn thì khó có thể biết được hắn đang nghĩ gì.

"Đại...đại...nhân, ngài...ngài tha cho chúng ta đi...chúng ta...hoàn toàn không liên quan đến..." Một nam tử gần đó thấy vậy kinh hoàng kêu lên.

Ngay lập tức xuất hiện một loạt âm thanh phụ họa.

"Đúng, đúng, đại nhân, chúng ta hoàn toàn không liên quan..."

"Đúng thế, tên khốn Âu Dương Tử toàn là một mình hắn làm, chúng ta không liên quan."

"Đại nhân, sự việc lần này chúng ta sẽ hoàn toàn không tiết lộ ra ngoài, ngài tha cho chúng ta đi."

...

Đối diện với vô số sự van xin nài nỉ như vậy Lâm Hạo cũng không mảy may nảy sinh ra sự thương hại, miệng cong lên một đạo, không nhanh không chậm nói ra:

"Sống, cũng không phải không có khả năng, chỉ là các ngươi có nắm bắt được cơ hội không."

Đồng loạt mọi người sức sống đều phun trào, có cơ hội sống, bọn họ còn có cơ hội sống.

Theo lấy sự chờ đợi hy vọng của mọi người Lâm Hạo ngữ điệu bất biến phát ra hung tàn tiếng cười:

"Nếu mỗi người các ngươi sau khi chịu một quyền của ta mà còn sống thì...ta sẽ tha chết cho."

"..."

Cả căn phòng bất ngờ lâm vào một màn yên tĩnh đến quỷ dị, bầu không khí ngưng kết lại, sắc mặt của tất cả mọi người trong nháy mắt trắng bệch lại.

"Không, ta không muốn chết!!!" Cuối cùng cũng có một vị nam tử không chịu nổi áp lực, đứng lên điên cuồng hướng bên ngoài cánh cửa mà tiến đến.

Sưu!!!

Tốc độ khủng khiếp của Lâm Hạo một lần nữa được tái hiện, chỉ trong chớp mắt hắn đã đến bên nam tử chạy trốn, cánh tay nhanh thoăn thoắt bắt được đầu của đối phương, cùng với đó một cỗ lực đạo to lớn từ lòng bàn tay truyền đến.

Rắc!!! Đầu của vị nam tử như dưa hấu vỡ vụn một dạng, máu cùng não bên trong bắn ra tung tóe khắp sàn nhà.

Bạn đang đọc Mạt thế: Hắc thủ sau màn sáng tác bởi Hắchỏa

Truyện Mạt thế: Hắc thủ sau màn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hắchỏa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.