Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (5)

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Chương 5: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (5)

Tần Tri theo bản năng nhìn về phía Tô Đoạn, muốn tìm câu trả lời trên mặt cậu.

Cặp mắt đen láy của tiểu thiếu gia vẫn trong suốt tinh khiết như cũ, thậm chí còn mang theo tia nghiêm túc, mái tóc đen vì nằm nên hơi rối, tỉ mỉ mềm mại rũ trên trán, càng làm nổi bật sự mềm mại vô hại của chủ nhân.

Y không có cách nào nhìn ra thần sắc làm khó người khác trên gương mặt ấy.

Tần Tri có chút không rõ tình huống, trong lúc nhất thời không có động tác, bầu không khí lâm vào đình trệ trong giây lát.

Giữa không khí hoàn toàn yên tĩnh, hệ thống lặng lẽ phổ cập khoa học cho Tô Đoạn: "Căn cứ vào tính toán về lực học của cơ thể con người nếu như mục tiêu chữa trị làm theo yêu cầu của ký chủ, phải tốn thể lực và độ mệt mỏi sẽ tăng gấp đôi so với hiện tại."

Tô Đoạn: "..."

A, cậu là người không quen nghiệp vụ, làm sao biết tư thế nào mệt mỏi hơn cơ chứ? Sai lầm này cũng không thể trách lên đầu cậu được.

Tô Đoạn nói: "Giúp ta nhìn xem điểm chữa trị của anh ấy bây giờ là bao nhiêu."

Nhìn bộ dáng này của Tần Tri, chắc đã hiểu lầm rằng cậu muốn làm khó y rồi, không biết có khiến điểm chữa trị bị giảm không nữa.

Hệ thống nói: "Đinh —— mục tiêu chữa trị Tần Tri, điểm chữa trị ban đầu là 50, điểm chữa trị hiện tại là 50."

Tô Đoạn hơi thở phào nhẹ nhõm, điểm chữa trị của Tần Tri không giảm là tốt rồi.

Xem ra loại sai lầm nho nhỏ này sẽ không ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ, cậu rất hài lòng với tâm trí kiên định của mục tiêu, hơn nữa chân thành hi vọng y có thể tiếp tục giữ vững như thế, tốt nhất là không trị mà khỏi luôn.

Hệ thống nói: "Ký chủ yên tâm, điểm chữa trị của mục tiêu có tăng lên hay hạ xuống hệ thống sẽ tự động thông báo với cậu ngay, ký chủ không cần lo mình không rõ tiến trình nhiệm vụ."

Tô Đoạn nói: "Được."

Sau khi xác định xong cùng hệ thống, Tô Đoạn chuyển sự chú ý vào tình huống hiện thực trước mắt.

Tần Tri đã hồi thần từ sự ngây ngốc ngắn ngủi, một chân quỳ trên đất hơi dùng sức, chuẩn bị đứng lên theo phân phó.

Mặc dù không biết trong lòng tiểu thiếu gia trước mặt đang nghĩ cái gì, nhưng quản gia đã dặn đi dặn lại y, thân là người hầu, quan trọng nhất là nghe lời.

Tô Đoạn thấy vậy, vội vàng ngăn y lại: "Đừng động."

Bây giờ sửa chữa sai lầm, vẫn còn kịp.

Tần Tri vừa mới đứng dậy một nửa, nghe thấy lời cậu nói thì dừng động tác lại, thấp giọng hỏi: "Thiếu gia còn gì dặn dò sao?"

Y bây giờ nửa ngồi, tư thế vô cùng khó, sức nặng toàn thân cơ hồ đè ở cổ chân, thời gian ngắn còn có thể miễn cưỡng chống, thời gian dài cổ chân sẽ rất xót.

Tô Đoạn hé mồm nói: "Anh quỳ xuống."

Tần Tri: "..."

Tô Đoạn: "..."

Bầu không khí hình như còn kỳ quái hơn.

Tô Đoạn cảm giác mình hẳn là lại nói sai rồi, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc trước, nhịn không được giật giật mắt cá chân.

Cảm giác được bàn chân trong tay muốn rụt lại, Tần Tri vội vàng tăng thêm chút lực, không để Tô Đoạn rút chân khỏi, ở trên giường lộn xộn chạm phải xương cụt, đến lúc đó lại đau đến mức chân mày nhíu chặt lại với nhau cho mà xem.

Dẫu sao theo sự quan sát suốt một ngày hôm qua của y, tính xấu trong lời đồn của tiểu thiếu gia thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy vụng về đến mức không thể yên tâm nổi.

Lòng bàn tay nắm thật chặt bàn chân nhỏ nhắn muốn gập lại, Tần Tri rũ mi, đối diện với Tô Đoạn trên mặt dường như mang chút khẩn trương, thấp giọng đáp một tiếng vâng, lại lần nữa trở về tư thế quỳ một gối.

Nếu như đây là lời làm khó y, độ khó không khỏi quá thấp, mặc dù làm việc thất thường, lại khiến người ta hoàn toàn không giận cho nổi.

Tần Tri một bên mặc ống quần bên kia cho tiểu thiếu gia, một bên kỳ dị nghĩ ngợi, ngược lại thì... có cảm giác bị làm nũng?

—— là vụng về nũng nịu sao.

Đợi mấy giây sau, không nghe thấy tiếng nhắc nhở điểm chữa trị của mục tiêu giảm xuống, trái tim treo cao của Tô Đoạn chậm rãi rơi xuống, cậu liếc mắt nhìn Tần Tri, thấy y đang rũ mắt an tĩnh mặc quần cho cậu, trên mặt tựa hồ không có ưu tư gì.

Để tránh cho mình lại nói ra điều gì đáng sợ, Tô Đoạn dứt khoát nằm giả chết trên giường, toàn bộ hành trình một câu cũng không nói.

Một bộ quần áo, dù là loại rộng thùng thình vô cùng dễ dàng cởi ra mặc vào và hoạt động, nhưng bởi vì nơi Tô Đoạn bị thương rất tế nhị, hai chủ tớ giằng co nửa giờ mới mặc xong.

Sau khi đánh răng rửa mặt là ăn cơm, tại vết thương ở xương cụt Tô Đoạn không tiện hành động, xuống tầng ăn cơm là chuyện rất chật vật, cho nên bữa sáng này, cậu ăn ở trong phòng ngủ của mình.

Nửa đường quản gia có tới nhìn một cái, thấy Tần Tri phục vụ rất chu đáo, cũng không quấy rầy Tô Đoạn ăn cơm, rất nhanh rời đi.

Thân là người quản lý mọi việc từ to đến nhỏ của Tô trạch, nhiệm vụ chủ yếu nhất của quản gia là xử lý tốt toàn bộ Tô trạch, thật ra chẳng có mấy thời gian đi theo sau Tô Đoạn được.

Mặc dù đệm rất mềm, nhưng tư thế ngồi vẫn đè lên xương cụt, đệm mềm không thể triệt tiêu hết, cho nên chỗ đó vẫn đau đớn, khiến Tô Đoạn rất không thoải mái.

Tô Đoạn vẫn dùng thìa múc cháo như cũ, cậu rất muốn học dùng đũa, nhưng Tần Tri còn ở bên cạnh nhìn, cậu nếu cầm đũa lên, không phải sẽ ngay lập tức bại lộ chuyện mình không biết dùng đũa hay sao?

Tần Tri ở một bên trông chừng Tô Đoạn bị thương tới tàn phế ăn cơm, phòng ngừa lúc cậu ăn lại xảy ra chuyện gì bất ngờ —— sau khi trải qua sự kiện ở phòng tắm, y không dám để Tô Đoạn ở một mình, luôn cảm thấy cậu sẽ làm ra cái gì ngoài ý muốn —— trong lòng dần dần nổi lên một cảm giác kỳ lạ.

Thật ra từ hôm qua y đã chú ý tới, mấy ngày nay Tô Đoạn đều chỉ uống cháo hoặc canh, thứ khác đụng một cái cũng không thèm.

Mặc dù cháo phòng bếp làm thêm khá nhiều gia vị, gạo được ninh nhuyễn thơm lừng, khiến cho khẩu vị người ăn tốt hơn, nhưng một mực uống cháo, không chịu ăn đồ ăn khác, tựa hồ sẽ khiến dinh dưỡng không cân bằng?

Đại khái vì biểu hiện hoàn toàn không giống như lời đồn của tiểu thiếu gia hai ngày nay khiến y yên tâm thả lỏng chút cảnh giác, Tần Tri hơi khom người, đẩy một đĩa măng xanh biếc về phía Tô Đoạn, "Ngài không ăn thêm thức ăn sao?"

Tô Đoạn nhìn đĩa măng xanh đáng yêu nhìn hết sức mê người kia một chút, tầm mắt dừng lại mấy giây, lắc đầu đầy kiên định.

Mặc dù thi thể thực vật đồng loại của cậu được chế biến trông vô cùng mê người, nhưng vì để không lộ sơ hở, cậu chỉ có thể buộc mình thành một cây linh thảo tốt bụng giàu tình thương yêu đồng loại.

Tần Tri chỉ có thể buông tha, y là một người hầu, tự tiện nói một câu đã đi quá giới hạn, nếu Tô Đoạn bày tỏ mình không muốn, y không nên nắm mãi không buông.

Nếu không nói lại với quản gia? Dù sao cũng liên quan tới sức khỏe của tiểu thiếu gia.

Có thể ——

Nhỡ Tô Đoạn biết y tố cáo với quản gia, cậu sẽ không tức giận đuổi y đi chứ?

Tần Tri quyết định quan sát thêm chút nữa.

...

Buổi trưa, anh cả của Tô Đoạn trở lại Tô trạch lần nữa.

Thời điểm Tô Tranh đi vào phòng, Tô Đoạn vừa được Tần Tri phục vụ ăn cơm xong.

—— dĩ nhiên, Tô Đoạn lần này không ngoài dự liệu chỉ ăn canh, các món còn lại không động tới.

Lúc Tô Tranh tiến vào, Tần Tri vừa vặn thu dọn xong cơm thừa canh cặn, nói một tiếng với Tô Đoạn, đẩy bàn ăn chuẩn bị đi ra ngoài.

Hai người sát vai mà qua.

Tô Tranh dùng khóe mắt nhìn lướt qua Tần Tri, rất nhanh lại chuyển tầm mắt lên người em trai mình.

Tô Đoạn gọi anh một tiếng anh cả, thần sắc ngoan ngoãn nhu thuận.

Năm phút trước cậu được hệ thống nhắc nhở rằng Tô Tranh sắp trở lại, chẳng qua lần này đã có thời gian chuẩn bị trước, nên không dùng cách giả vờ ngủ để trốn tránh vấn đề, mà ung dung bình tĩnh uống hết bát canh dưới ánh nhìn soi mói của Tần Tri.

Sau buổi tối Tô Tranh trở về làm cậu có cảm giác nguy cơ, cậu liền cẩn thận lật lại trí nhớ nguyên thân, dưới sự giúp đỡ của hệ thống bắt chước các loại tình huống đối thoại có thể xảy ra, rốt cuộc cảm thấy yên tâm hơn.

Sự thật chứng minh sự chuẩn bị này có chỗ dùng, Tô Tranh không hề phát hiện cậu đã đổi thành người khác, chỉ hỏi thăm vài câu quan tâm tới vết thương trên người cậu, sau đó như vô tình hỏi: "Tâm tình mấy ngày nay không tệ?"

Với việc Tô Đoạn đối xử với người dưới hay nóng tính khó chịu, Tô Tranh thật ra cũng biết một ít, chẳng qua lòng người luôn thiên vị, chỉ cần Tô Đoạn không làm ra việc gì quá mức, anh sẽ không xen vào.

Huống chi toàn bộ người hầu của Tô trạch, đều thuê về để phục vụ Tô Đoạn.

Tô Đoạn suy nghĩ một chút, nói: "Vâng... có lẽ thế ạ."

Nguyên thân trước mặt người nhà luôn tỏ vẻ an tĩnh khôn khéo, giảm độ khó của việc lừa gạt qua mặt anh của Tô Đoạn xuống cực thấp.

Tô Tranh lại hỏi cậu vài chuyện nhỏ khác, bởi vì trên người Tô Đoạn có vết thương, nên hai người cũng không nói bao lâu, Tô Tranh liền rời đi.

Sau khi Tô Tranh đi rồi, Tô Đoạn gọi một tiếng hệ thống trong lòng.

Hệ thống: "Ký chủ có vấn đề gì không?"

Tô Đoạn hỏi: "Nếu như lần này không có Tô Tranh nhúng tay, số mệnh Tần Tri sẽ ra sao?"

Tô Tranh mặc dù hết sức cưng chiều nguyên thân, trong lòng thiên vị nguyên thân, nhưng anh vẫn là một người bình thường có điểm giới hạn, trong kịch bản ban đầu, sau khi nguyên thân khiến Tần Tri mắc phải chứng Stockholm, anh để Tần Tri rời đi.

Vì đền bù cho sai lầm của Tô Đoạn, anh giúp Tần Tri tìm bác sĩ tâm lý chữa bệnh, cuối cùng trả Tần Tri một khoản tiền.

Chính nhờ vào khoản tiền này, Tần Tri trải qua đả kích to lớn lại bò dậy, dùng một khoản đầu tư đứng vững gót chân trong giới kinh doanh, cuối cùng đem anh cả cùng cha khác mẹ một mực lấn át mình, gián tiếp tạo thành cái chết của mẹ Tần giẫm dưới chân, làm chủ nhà họ Tần.

Cậu tới để chữa bệnh cho Tần Tri, cho nên khẳng định không thể chơi đùa khiến Tần Tri mắc bệnh như nguyên chủ được, mà dựa theo trình độ dung túng em trai của Tô Tranh, chỉ cần không chạm tới giới hạn cuối cùng, anh sẽ không nhúng tay can thiệp.

Nói cách khác, lần này Tô Tranh rất có thể sẽ không để Tần Tri rời khỏi Tô gia.

Mặc dù Tô Đoạn cảm thấy Tần Tri chỉ cần chữa hết bệnh cho mẹ, có thể sống cuộc sống an an ổn ổn, đây là chuyện rất thư thái thoải mái mà, làm người cứ phải dày vò như vậy làm gì?

Sau khi niết bàn có thể hồi sinh, thế nhưng trước đó phải trải qua đau đớn khắc cốt ghi tâm mới được.

Nhưng bên Tần Tri còn có một anh cả một mực nhìn y chằm chằm.

Tần Tri rõ ràng là con người chuyên nghiệp tốt nghiệp một đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp mãi không tìm được việc làm, cho dù tìm được cũng sẽ bị sa thải rất nhanh, tự nhiên không có tiền tích cóp để giải phẫu cho mẹ Tần, bút tích sau lưng chính là ông anh cả Tần Phong.

Cho nên cuối cùng mẹ Tần vì không giải phẫu kịp thời mà qua đời, người Tần Tri hận nhất chính là Tần Phong.

Tần Phong giống như một con dao sắc bén treo lơ lửng trên đầu Tần Tri, Tần Tri phải tự mình mạnh mẽ hơn, mới có thể thoát khỏi bàn tay Tần Phong được.

Hệ thống trả lời: "Con đường số mệnh định sẵn của mục tiêu không thể sửa đổi, nếu như cuối cùng chênh lệch quá nhiều với kịch bản ban đầu, sẽ ảnh hưởng tới đánh giá nhiệm vụ."

Nghe được bốn chữ "đánh giá nhiệm vụ", Tô Đoạn không nhịn được lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Không phải cuối cùng điểm chữa trị chiếm 90% nhân tố à?" Tô Đoạn hỏi.

"Đúng vậy." Hệ thống nói: "Nhưng 10% còn lại cũng quan trọng, điểm chữa trị của mục tiêu chiếm phần lớn, hơn nữa nếu độ hoàn thành cao, sẽ có điểm kinh nghiệm được thưởng thêm."

Hệ thống: "Cho nên, nếu Tô Tranh không mở lời, ký chủ phải tự nghĩ cách đó nha."

Tô Đoạn: "..."

Tô Tranh không đuổi người, chẳng lẽ chính cậu phải đuổi?

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.