Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (6)

Phiên bản Dịch · 2374 chữ

Chương 6: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (6)

Hiện giờ Tần Tri vừa rời khỏi Tô trạch là sẽ bị Tần Phong lấn áp, không thể tìm được công việc gì tốt.

Coi như cậu tạm thời giúp Tần Tri giải quyết chuyện giải phẫu của mẹ Tần, mà bản thân cậu không có năng lực đối nghịch với người thừa kế được chú trọng bồi dưỡng như Tần Phong, anh cả cậu lại có khả năng ấy, phải làm sao để anh ấy giúp mình bây giờ?

Chủ yếu nhất là, lần này, không có chuyện mẹ qua đời và đả kích từ "Tô Đoạn", không mắc hội chứng Stockholm nữa, sau khỉ rời nhà họ Tần Tần Tri có thể phá rồi lại lập như trong kịch bản gốc không?

Những vấn đề này đối với Tô Đoạn lần đầu trải qua đối nhân xử thế mà nói hơi quá phức tạp, thẳng đến khi cơn buồn ngủ dâng trào, Tô Đoạn vẫn không nghĩ ra được phương pháp phù hợp.

Bất kể thế nào, thứ Tần Tri đã trải qua hình như quá thảm.

Ra đời là con riêng không phải lỗi của y, đó toàn là nợ phong lưu thế hệ trước lưu lại, dáng dấp giống anh cả cùng cha khác mẹ là do gen quy định.

Thế mà vì hai lý do này, Tần Tri đầu tiên là bị anh cả cùng cha khác mẹ, ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy nhằm vào, nguyên thân còn rất vô lý coi y thành thế thân của anh cả, còn bị hành hạ nghiêm trọng tới mức mắc bệnh tâm lý ——

Nói tóm lại là cực kỳ xui xẻo.

Tô Đoạn nghĩ, so với kẻ sinh ra linh trí mấy ngàn năm mà không thể hóa hình, bây giờ còn vì hóa hình vắt hết óc làm nhiệm vụ như cậu, trình độ xui xẻo của Tần Tri cũng không hơn là bao.

Mặc dù mới chung sống với đối phương ngắn ngủi một ngày rưỡi, nhưng dù sao đối phương cũng là người cậu tiếp xúc nhiều nhất kể từ khi thành nhân loại tới nay.

Nói là người thân cận nhất hình như cũng không sai ha?

Cho nên thời điểm suy nghĩ mọi chuyện, cán cân trong lòng cậu không tự chủ được nghiêng về phía đối phương, đây là nhân chi thường tình.

Huống chi Tần Tri cũng thảm thật, cho dù người không liên quan, cũng thấy vận khí của y quá kém.

...

Nhưng Tô Đoạn không thể phiền lòng bao lâu, rất nhanh không có tâm tư suy tính tới vấn đề này nữa, bởi vì cậu gặp phải một vấn đề khác còn khẩn cấp và nghiêm trọng hơn nhiều.

Ngày thứ ba liên tục cậu chỉ uống cháo mà không ăn cơm, Tần Tri rốt cuộc khong nhịn được mở miệng nói chuyện một lần nữa.

Tần Tri cúi người xuống, hỏi cậu: "Thiếu gia, ngài không hài lòng với thức ăn phòng bếp làm ạ?"

Y dẫu sao còn trẻ, mặc dù trải qua nhiều thất bại do bị anh cả dùng mọi cách gây khó khăn, đã có hiểu biết với sự thế giới tàn khốc, nhưng trên bản chất vẫn là thanh niên lần đầu bước ra xã hội, trên người còn sót lại chủ quan và ngây thơ, thấy tiểu thiếu gia mấy ngày nay biểu hiện ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không nhịn được buông xuống mọi cảnh giác, ném đống đồn đãi cùng cảnh cáo ra sau ót, coi đối phương như đứa trẻ ngoan trong nhà mà đối xử.

Đứa trẻ ngoan Tô Đoạn nuốt cháo trong miệng xuống, lắc đầu một cái, chân tình thật ý trả lời: "Ngon vô cùng."

Cháo và canh ở nhà họ Tô mỗi ngày một vị khác nhau, cậu ăn ba ngày, không cảm thấy ngán chút nào.

Tần Tri hỏi tiếp: "Vậy tại sao không ăn thức ăn?"

Tô Đoạn không lên tiếng, lặng lẽ tiếp tục uống cháo, kết quả cậu quên mình vừa ăn miếng cuối cùng, há mồm chỉ ngậm vào một cái thìa rỗng cứng ngắc.

Tô Đoạn: "..."

Tô Đoạn kéo thìa ra khỏi miệng, không biết mình có thể làm cái gì để tỏ vẻ bản thân bề bộn nhiều việc, thuận tiện ngắt lại lời lải nhải của đối tượng chữa trị hay không.

Tần Tri vẫn đang truy hỏi cậu: "Ngài muốn ăn gì? Tôi đi bảo phòng bếp làm, kén ăn như vậy sẽ gầy."

Tiểu thiếu gia vốn có khung xương nhỏ nhắn, phía trên chỉ che bằng tầng thịt mềm giả dối, ngày hôm qua y ôm người vào lồng ngực, có thể cảm giác được xương cứng chọc vào người y, bàn tay cầm thìa kia mà gầy thêm chút nữa, ngay cả tí thịt cũng không có.

Tô Đoạn nhìn bát cháo trống rỗng trước mặt, cảm thấy ngày hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng rồi.

Tô Đoạn không thể làm gì khác hơn là nhờ tới sự giúp đỡ từ đồng minh duy nhất: "Hệ thống, làm thế nào bây giờ? Nếu mục tiêu phát hiện ta không thể dùng đũa, sẽ lộ tẩy sao?"

Hệ thống: "Ký chủ đừng hoảng hốt, năm phút trước tôi đã giúp ngài phân tích các tình huống tương tự xảy ra trong xã hội loài người và phương pháp xử lý, sau khi phân tích đủ một ngàn ba trăm bảy mươi tám ví dụ thực tế, bây giờ tôi có một đề nghị khoa học ——"

Tô Đoạn: "Cái gì?"

Hệ thống: "Làm nũng!"

Tô Đoạn: ???

Cậu từng nghe từ này trong miệng loài người thật, cũng biết nó có nghĩa gì, thậm chí còn chính mắt thấy trên cành cây to cao trên đỉnh đầu mình, hai con chim tước biểu diễn thực hành cực kỳ sinh động.

Nghĩ đến hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ, Tô Đoạn rơi vào trầm tư.

Hệ thống: "Bởi vì sức quan sát của đối tượng chữa trị hiện nay chưa phải loại vô cùng bén nhạy, thuộc về cấp bậc nghiêm túc lắc lư vài cái là lừa được, hơn nữa còn có hảo cảm với ký chủ, cho nên ký chủ chỉ cần thoải mái lộ ra mình không muốn dùng đũa, ục tiêu có đến tám mươi lăm phần trăm khả năng cho rằng ký chủ đang làm nũng, mượn điều này để thuận lợi vượt qua kiểm tra."

Hệ thống: "Hành động trên phù hợp với tính cách đặc thù của nguyên chủ, ký chủ không cần lo lắng."

Tô Đoạn: "..."

Là thế ý hả?

Mặc dù hệ thống nói có sách mách có chứng, cậu cứ thấy có chỗ nào đấy sai sai.

Nhưng Tần Tri thấy cậu im lặng không nói, đã lặp lại câu hỏi một lần, Tô Đoạn trong lúc nhất thời không nghĩ ra phương pháp đối phó nào khác, đành làm theo chủ ý hệ thống đưa ra, mím mím môi, nhìn Tần Tri một cái, chậm rãi nói: "Tôi không muốn dùng đũa."

Biểu tình trên mặt Tần Tri không thể khống chế được trong nháy mắt, lộ vẻ kinh ngạc.

Y tựa hồ không nghĩ tới mình sẽ nhận được câu trả lời thất thường như thế, sau khi chần chờ mấy giây, bỗng nhiên thần xui quỷ khiến nói: "Thế... Tôi đút ngài ăn?"

Thật ra lời này y nói không qua sự suy xét của não bộ, đến khi phát hiện ra không ổn và định xin lỗi, tiểu thiếu gia đã làm thật rồi.

Tô Đoạn ngẩng đầu, tròng mắt đen nhánh mang theo chút nghiêm túc, cậu nói: "Có thể."

Tô Đoạn bỗng nhiên không biết nói gì.

Cho đến nhiều năm về sau, lúc sắp rời khỏi thế gian, Tần Tri vẫn còn nhớ rõ một màn này, trong phòng ngủ của Tô Đoạn, tiểu thiếu gia ngã đau mông nói mình không muốn dùng đũa, y liền cẩn thận khom người, dùng đũa gắp lên miếng rau cải xanh biếc, thận trọng đưa đến miệng tiểu thiếu gia.

Thời điểm y gắp thức ăn tới, tiểu thiếu gia liền an tĩnh hé miệng, ngậm lấy đồ ăn trên đũa, quai hàm tinh tế nhai nhai.

Đút cái gì liền ăn cái đó, toàn bộ hành trình ngoan đến kỳ lạ, chỉ có thời điểm y chủ động hỏi, mới suy nghĩ một chút, sau đó chỉ ra món mình thích ăn.

...

Dưới sự phục vụ tận tâm tận lực của mục tiêu chữa trị, Tô Đoạn xác thật trải qua cuộc sống ăn không ngồi rồi áo tận tay cơm tận miệng chân chính.

Hơn nữa còn một mực len lén quan sát động tác cầm đũa của Tần Tri, nên dùng lực thế nào, sau đó tự mình lén lút luyện tập xem sao, một tuần trôi qua, khi cái mông của Tô Đoạn không còn quá đau nữa, miễn cưỡng có thể hoạt động bình thường, cậu rốt cuộc thắp sáng kỹ năng dùng đũa.

Mặc dù thường xuyên bởi không dùng lực đúng chỗ làm đũa rơi xuống đất, nhưng dầu gì cũng đã ăn được.

Trong quãng thời gian đó Tô Tranh có về thăm cậu mấy lần, chẳng qua dạo này Tô thị quá bận bịu, mỗi lần Tô Tranh khi về thì đều vận âu phục giày da, có lúc trên người còn có mùi rượu và thuốc lá, khi đi thì tay cầm văn kiện.

Thời gian Tô Tranh về nhà đều do cố ép ra mà có, mỗi lần về, anh đều đi hỏi thăm tình huống của Tô Đoạn trước, nói chuyện với cậu một hồi, sau đó kéo quản gia cẩn thận hỏi han dặn dò một phen.

Làm xong những việc này, anh lại vội vã ra đi, rất lâu rồi không ăn cơm ở nhà.

Cha Tô mẹ Tô cách một đại dương cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện cho Tô Đoạn, hỏi cậu tình trạng ra sao.

Nhưng cứ coi như được người nhà quan tâm săn sóc, người làm Tô Đoạn có cảm giác chân thực nhất, vẫn là đối tượng chữa trị nhẫn nhục chịu khó của mình.

Cha Tô mẹ Tô mặc dù là người thân máu mủ, nhưng cậu chỉ tới làm nhiệm vụ, không có chung đụng thực tế với họ, rất khó sinh ra tình cảm gì.

Mà Tô Tranh dù thường xuyên gặp mặt, song anh quá mức sắc bén, hệ thống có lặp đi lặp lại rằng Tô Tranh trước mắt không hề nghi ngờ gì cậu đi nữa, mỗi lần Tô Đoạn đối mặt Tô Tranh, đều sẽ theo phản xạ có điều kiện căng thẳng thần kinh đối phó.

Chỉ có Tần Tri bị hệ thống đánh giá là kẻ nghiêm túc lắc lư vài cái là có thể lừa được, hơn nữa đã được cậu tự mình nghiệm chứng qua, mới có thể làm Tô Đoạn buông lỏng.

Mà Tần Tri cũng không phụ sự kỳ vọng của cậu, bận trước bận sau hầu hạ cậu một vòng, Tô Đoạn nhận được một niềm vui bất ngờ.

【 Đinh, điểm chữa trị của mục tiêu Tần Tri tăng lên 10 điểm, trước mắt tổng điểm chữa trị là 60, xin ký chủ tiếp tục cố gắng! 】

Bị tiếng nhắc nhở của hệ thống đánh thức, Tô Đoạn mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà suy tư mấy giây.

Mấy ngày nay cậu bận học dùng đũa, đi bộ, tận lực khiến mình thích ứng với cuộc sống làm người, thật ra cũng không tận lực đối tốt với Tần Tri cho lắm.

Nhắc tới, toàn là Tần Tri chăm sóc cậu.

Thế mà loại chuyện này, lại làm điểm chữa trị của Tần Tri tăng lên nhiều như vậy?

Tô Đoạn không nghĩ ra lý do, cậu dù sớm sinh linh trí, nhưng chưa trải qua đối nhân xử thế, cách suy nghĩ cực kỳ đơn giản dễ hiểu, không hiểu được loanh quanh vòng vo.

Không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, nhưng nếu đã tỉnh, Tô Đoạn cũng không ngủ được nữa, dứt khoát đứng dậy từ trên giường, chuẩn bị thức dậy.

Tô Đoạn nhìn đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi sáng.

Tần Tri toàn gọi cậu dậy lúc bảy giờ, bây giờ mới sáu rưỡi, Tần Tri hẳn đang bận chuyện khác, hoặc mới tỉnh dậy dùng cơm.

Cậu ngồi trên giường một hồi, chầm chầm đi tới bên tường, kéo rèm.

"Soàn soạt" một tiếng, mảng sáng của ánh mai rực rỡ trong suốt theo cửa kính ùa vào, xua tan bóng tối u ám trong phòng.

Tô Đoạn tiếp tục cần cù đẩy cửa sổ ra, để không khí mới mẻ tràn vào, mang đi bầu không khí đục ngầu tích tụ cả đêm.

Đang lúc cậu định cố định rèm cửa lại, khóe mắt liếc thấy hai bống người dưới sân.

Thẳng dưới cửa sổ phòng cậu có một vườn hoa nhỏ, lúc này đang giữa tháng ba, trong vườn nở rộ rất nhiều đóa hoa màu hồng màu tím, kiều diễm ướt át đung đưa, cánh hoa nhỏ vụn bị gió thổi rơi trên mặt đất, tạo thành thảm hoa mềm mại, khiến người ta không đành lòng đặt chân.

Nhưng sự chú ý của Tô Đoạn không đặt trên vườn hoa đẹp đẽ ấy.

Cậu nhìn hai người hầu đứng ở rìa vườn hoa, một người cậu không có ấn tượng gì, một người lại hết sức quen thuộc, chính là đối tượng chữa trị của cậu ở thế giới này.

Giữa hai người không biết xảy ra cái gì, trên tay Tần Tri có bó hoa, trên người dính đầy đất bùn, biểu tình trên mặt không tốt lắm, trên mặt người hầu mặc đồng phục còn lại lộ ra thần sắc châm chọc.

Tựa hồ chú ý tới tiếng động bên trên, Tần Tri bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang nhìn xuống của Tô Đoạn.

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.