Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (4)

Phiên bản Dịch · 2143 chữ

Chương 4: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (4)

Đây là... ngã?

Nghe có vẻ ngã rất nghiêm trọng.

Nhớ tới thân thể nhỏ nhắn không thể chịu mệt nhọc của tiểu thiếu gia, mặc dù biết nhân phẩm của đối phương có thể có vấn đề, Tần Tri vẫn nhịn không được mà khẩn trương.

Y không dám do dự, đưa tay đẩy cánh cửa ra, bước nhanh đi vào.

Cửa phòng tắm không khóa, y chỉ vặn tay cầm một cái, nó đã bị mở toang.

Không ngoài dự đoán, trong phòng tắm lúc này một mảnh chật vật.

Đồ đạc rơi đầy đất, vòi hoa sen đang mở, dòng nước tí tách tí tách chảy xuôi, vừa lúc không may chảy thẳng về phía cửa phòng tắm, Tần Tri vừa bước vào đã bị nước nóng phun đầy mặt, y tránh sang bên, vuốt mặt vẩy nước đi.

Gạt sạch nước rồi, tầm mắt trở nên rõ ràng, Tần Tri thấy được Tô Đoạn đang ngã lăn ra đất.

Áo sơ mi trên người Tô Đoạn đã cởi, toàn thân cao thấp chỉ còn lại màu trắng thuần khiết, khăn tắm một nửa vắt trên người, nửa còn lại rơi xuống đất bị nước làm ướt sũng, đôi chân vừa nhỏ vừa trắng cũng dính chút nước.

Tư thế của cậu rất kỳ lạ, người bình thường ngã ngửa ra sau cũng sẽ lấy tay chống trên đất, định đứng lên, nhưng Tô Đoạn thì không, cậu dường như đã buông tha việc giãy giụa, cả người nằm trên đất như một con cá lên khỏi mặt nước.

Nghe thấy tiếng y tiến vào, Tô Đoạn chuyển tầm mắt qua người y, có lẽ bởi vì đau đớn, con ngươi đen láy còn ướt át hơn bình thường.

Tô Đoạn căn bản không biết làm thế nào để đứng dậy giật giật môi, cầu cứu đối tượng trị liệu của mình: "Ôm... đỡ tôi đứng lên..."

Cậu lần này ngã vừa nhanh vừa chuẩn, xương cụt đau tới chết lặng, dưới sự kích thích của nỗi đau đớn kịch liệt, tứ chi vốn đã không điều khiển thuần thục được hoàn toàn không biết phải làm sao, thậm chí cả việc nói chuyện cũng thấy rối rắm.

Tần Tri bị cậu nhìn như vậy trong lòng bỗng run rẩy, không hề chú ý tới việc cậu dùng sai từ, tiến lên một bước nửa quỳ xuống, ném khăn tắm trên người cậu qua một bên, đỡ bả vai cậu, hơi dùng chút lực, muốn đỡ cậu từ dưới đất dậy.

Trên đất tiếng nước kêu tí ta tí tách, Tần Tri biết phần vải ở đầu gối rất nhanh bị nước trên sàn thấm ướt, chẳng qua người y vừa rồi bị làm ướt hơn nửa, thêm một tí cũng không sao.

Tình huống tương đối khó giải quyết bây giờ, là tiểu thiếu gia đáng thương bị ngã xuống đất trước mặt đây này.

Người Tô Đoạn dính nước, vốn đã trơn, cả người lại cứng ngắc muốn chết, không biết phối hợp với động tác của y chút nào, vừa nâng người dậy được một chút đã trượt xuống rất nhanh, Tần Tri hiểu ra rằng dù làm thế nào cũng không thể chỉ dựa vào bả vai mà đỡ cậu dậy được.

Không còn cách nào, Tần Tri không thể làm gì khác hơn là một tay vắt qua bả vai Tô Đoạn, tay khác đặt dưới đầu gối thiếu niên, cẩn thận bế ngang người lên.

Y mặc dù nhìn trông gầy gò, nhưng vẫn có sức lực, ôm thiếu niên khung xương nhỏ nhắn, cảm giác nhẹ bẫng.

—— cậu ấy thật sự trưởng thành rồi à?

Tần Tri nghĩ tới lúc mình mười tám tuổi, nặng hơn Tô Đoạn không chỉ một chút thôi đâu.

Cho đến khi đã ôm người ta vào lồng ngực, Tần Tri mới có thời gian nghĩ tới việc chủ nhân bé nhỏ có thể tức giận vì hành động vượt giới hạn của mình hay không.

Y cúi đầu xuống, muốn nhìn biểu tình của Tô Đoạn ra sao, nhưng chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh nho nhỏ, tiểu thiếu gia ngoan ngoãn vùi trong ngực y, không phát ra chút âm thanh nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Bởi vì bị thương ở xương cụt, thời điểm Tần Tri đặt người lên giường đã chỉnh thành tư thế nằm, sau đó nhanh chóng thông báo cho quản gia.

...

Bởi vì Tô Đoạn đọt nhiên ngã xuống, Tô trạch một trận binh toán ngựa loạn, đến khi bác sĩ cắt thuốc cho Tô Đoạn xong rời đi, thời gian đã gần tới rạng sáng.

Kết quả chuẩn đoán nói gần xương cụt bị nứt, không tới mức phải làm phẫu thuật, song phải nghỉ ngơi nửa tháng cho khỏe, không thể vận động quá kịch liệt.

Mặc dù vết thương không hề được coi là nghiêm trọng lắm, nhưng mặc cho nó nhẹ tới mức nào thì khi rơi trên người Tô Đoạn, đều cần nghiêm túc đối đãi.

Quản gia gọi điện cho anh cả Tô Đoạn, nhưng bên công ty quá bận rộn, tối nay không về được.

Sau khi thông báo cho Tô Tranh, ông không yên tâm nên gọi điện cho bác sĩ lần nữa, ghi chép lại những thứ cần chú ý.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn bệnh nhẹ bệnh nặng không ngừng, cũng từng vì sức miễn dịch của thân thể yếu ớt mà bị thương, nhưng vết thương nghiêm trọng kiểu gãy xương thế này mới xảy ra lần đầu tiên.

—— mặc dù bác sĩ đã giải thích vô số lần nứt xương và gãy xương là hai khái niệm khác nhau, quản gia vẫn luôn bị hai từ này làm cho kinh hoảng.

Coi như vị chủ nhân duy nhất cần phục vụ trong biệt thự, Tô Đoạn bị thương, kéo theo không khí toàn bộ Tô trạch luôn trong tình trạng căng thẳng khó có thể diễn tả bằng lời.

Nhưng mà ngay tại thời điểm mọi người mặt mày lo lắng, Tô Đoạn cái mông mát lạnh vì vừa thoa thuốc xong nằm sấp trên giường thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống cũng cao hứng theo: "Quá tốt, thế là ký chủ có thể bán thân bất toại hợp tình hợp lý rồi."

Tô Đoạn: "..."

Chẳng qua động tác của cậu chậm lụt tí thôi, sao đã thành bán thân bất toại rồi?

Cái hệ thống này dùng từ còn không chuẩn xác bằng cậu.

Nhưng Tô Đoạn cũng lười tranh cãi về vấn đề dùng từ với hệ thống: "Ừ."

Mặc dù hệ thống hình như hơi kỳ lạ, nhưng bất kể nói thế nào, có thể không cần tốn sức thể hiện mình là một người bình thường nữa thật tốt biết bao.

Vốn Tô Đoạn rất hứng thú với việc trở thành con người, cuộc sống của bản thân nguyên chủ khá an nhàn, rất thích hợp cho cậu từ từ tìm hiểu, nhưng hôm nay Tô Tranh xuất hiện, khiến cậu thấy hơi áp lực.

Cậu tới làm nhiệm vụ, nhưng trước khi làm việc, cậu phải đảm bảo mình không bị người ta phát hiện ra chỗ nào không phù hợp. Cậu và hệ thống đều không có tiền, không mua được đạo cụ trong thương thành, một khi bị nhà họ Tô đuổi ra hoặc bị giám thị, nhiệm vụ này có tiếp tục nổi không?

Tuy hệ thống nói chỉ cần tính cách thay đổi hợp lý, biểu hiện khác với nguyên chủ sẽ không ảnh hưởng tới đánh giá nhiệm vụ, nhưng tính cách có thay đổi lớn thế nào đi nữa, cũng không thể đột nhiên bán thân bất toại.

Không đúng... Cái gì mà bán thân bất toại, cậu bị hệ thống lây bệnh rồi hả.

Tô Đoạn lần nữa mặc niệm trong lòng: cậu chẳng qua hành động chậm chạp hơn người bình thường một tí, một tí thôi.

Hệ thống nói: "Ký chủ có thể thừa dịp nửa tháng này len lén học hỏi cách sinh hoạt của con người, sau đó suy nghĩ làm sao có thể chữa bệnh cho mục tiêu nhiệm vụ, dù nhiệm vụ không giới hạn thời gian, nhưng theo lẽ thường mà nói, nhiệm vụ hoàn thành càng nhanh thì đánh giá càng cao."

"Dĩ nhiên, những tiêu chuẩn này là thứ yếu, ảnh hưởng tới hơn 90% đánh giá là điểm chữa trị của đối tượng, cho nên ký chủ phải tập trung vào chuyên môn nha." Hệ thống bổ sung thêm.

Nghĩ tới điểm chữa trị 50 trên đầu Tần Tri mà hệ thống tặng trước đó vẫn không nhúc nhích như cũ, Tô Đoạn nói: "Được."

Sau khi được hệ thống nhắc nhở về nhiệm vụ cần làm, Tô Đoạn nghiêm túc suy tư hồi lâu xem nên hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào.

Hệ thống mặc dù rất nghèo, nhưng tài liệu nhiệm vụ vẫn rất kĩ càng.

Theo phần giới thiệu trong tài liệu, chứng Stockholm không phải một loại bệnh ở gen, mà sinh ra trong quá trình bị "nhốt", tuy đám người có mầm bệnh tồn tại, nhưng chỉ cần không có yếu tố khơi gợi, dường như sẽ không tự dưng bị bệnh.

Hội chứng Stockholm này nữ dễ mắc hơn nam, bởi vì so với phái mạnh, phòng tuyến tâm lý của nữ giới dễ bị tan vỡ hơn.

Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa rằng nam giới không bị bệnh, Tần Tri chính là một ví dụ.

Căn cứ vào tài liệu, Tần Tri bị anh cả chèn ép suốt khoảng thời gian dài, dưới đả kích của việc mẹ qua đời, phòng tuyến tâm lý hạ xuống thấp nhất, mới có thể bị nguyên thân kích thích mà mắc hội chứng Stockholm.

Trong ba yếu tố quan trọng này, thứ nhất là đối tượng nguyên thân thích, anh cả cùng cha khác mẹ của Tần Tri, có thể thành người thừa kế nhà họ Tần, Tô Đoạn dù được nhà họ Tô yêu chiều, nhưng không có thực quyền gì, căn bản không thể ảnh hưởng tới người thừa kế nhà họ Tần, cho nên người này tạm thời không cần nhắc tới.

Thứ hai là người mẹ đã qua đời của Tần Tri, việc mẹ Tần Tri qua đời khiến cho nhiều người thương tiếc, bà bị mắc bệnh ở động mạch tim, vì độ cứng của động mạch đã đạt tới 90%, vào giai đoạn vô cùng nghiêm trọng, thời điểm Tần Tri nhận được tháng lương đầu tiên có tiền chuẩn bị giải phẫu, đã đột quỵ qua đời.

Thời gian mẹ Tần phát bệnh còn một tháng nữa, không cần vội vã quá, qua một thời gian cậu sẽ tìm cơ hội cho Tần Tri mượn tiền, để y có thể làm phẫu thuật cho mẹ Tần trước lúc đó là được.

Thứ ba là chính cậu, cũng là yếu tố khống chế tốt nhất bây giờ.

Cậu chỉ cần đối xử tốt với Tần Tri một chút... chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?

Tô Đoạn suy nghĩ miên man, nằm trên gối ngủ khò.

Vì vậy buổi sáng ngày thứ hai, Tần Tri tới đánh thức thay quần áo cho chủ nhân theo thông lệ, nhận được sự quan tâm bất thình lình của chủ nhân bé nhỏ hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết.

Y đang mặc quần cho Tô Đoạn, bởi vì xương cụt bị thương, ngồi sẽ rất đau, cho nên Tô Đoạn đang nằm trên giường, y thì nửa quỳ chậm rãi cuốn ống quần lên bắp chân Tô Đoạn, đợi tí nữa nâng người đứng lên, nhấc một cái là được rồi.

Tô Đoạn suy nghĩ một chút, nói: "Anh có thể đứng lên mặc cho tôi."

Theo lễ phép của thế giới này, quỳ xuống với người xa lạ dường như là một chuyện rất nhục mặt, nếu đã nghĩ thông là phải đối xử tốt với đối tượng, thì không nên để Tần Tri quỳ xuống phục vụ cậu như vậy nữa.

Tần Tri vừa mặc một ống quần cho cậu, đang định xỏ nốt ống quần còn lại: "..."

Giường chỉ cao tới đầu gối y, tiểu thiếu gia bây giờ là món đồ sứ dễ vỡ, nếu y đứng lên, tất yếu phải cúi người xuống, mới có thể giúp đối phương mặc quần áo vào mà không khiến cậu bị đau, mà động tác ấy mệt mỏi hơn bây giờ nhiều.

Tần Tri nắm mắt cá chân Tô Đoạn rơi vào trầm tư, chẳng lẽ cậu ấy đang làm khó mình?

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.