Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (3)

Phiên bản Dịch · 2190 chữ

Chương 3: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (3)

Tô Đoạn suy tư nửa giờ, cuối cùng lặng lẽ quyết định giả vờ ngủ.

Dựa theo trình độ yêu thương quan tâm của Tô Tranh với người em trai này, hẳn sẽ không cưỡng ép người tỉnh dậy khi đang ngủ.

Vì vậy cậu kéo chăn lên, mắt nhắm lại, liền nằm trên giường bất động.

Từ thói quen sống, cậu tương đối thích trạng thái nằm im không nhúc nhích này hơn, vì vậy hô hấp đều đặn nằm ở đó, nhìn qua giống như ngủ thật.

Vì vậy khi Tô Tranh đẩy cửa tiến vào, thì thấy em trai cả người chôn trong chăn nệm mềm mại, ngủ vừa ngoan vừa đúng tiêu chuẩn.

Động tác của anh dừng một chút, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

"Ngủ bao lâu rồi?" Sau khi đi xa xa một chút, Tô Tranh hỏi quản gia bên cạnh.

Quản gia cung kính nói: "Hai mươi phút trước vừa uống thuốc, hẳn là mới ngủ."

Tô Tranh gật đầu một cái, lại hỏi thăm tình huống hoạt động hôm nay của Tô Đoạn, giọng nói dù lạnh nhạt, nhưng hỏi thăm rất cặn kẽ.

Hai người một đường vừa đi vừa nói, hướng về phía thư phòng.

Mặc dù vì thăm em trai nên cố ý chạy về nhà một chuyến, nhưng nếu đã về rồi, vừa vặn có thể mang đi vài phần văn kiện.

Thời điểm tới đầu cầu thang, ánh mắt Tô Tranh liếc xuống một cái, thấy một bóng người lạ mặt, bước chân ngừng một chút.

Anh hỏi quản gia: "Đây là người hầu mới tới?"

Quản gia nhìn Tần Tri đang bận rộn ở phòng khách một cái, rũ mắt trả lời: "Dạ, người hầu lần trước làm loạn thuốc của thiếu gia bị sa thải, lại thuê một người khác, tay chân cẩn thận, thiếu gia nhìn cậu ta cũng thuận mắt."

Thật ra Tần Tri không được tuyển vào theo thủ tục tuyển người của nhà họ Tô, mà là thiếu gia cố ý để cậu ta vào, nhìn khuôn mặt có mấy phần tương tự với cậu cả nhà họ Tần, ông cũng đoán được nguyên nhân đại khái.

Nhưng những chi tiết vô hại này, có thể gạt được thì cứ gạt đi, tránh cho đến lúc đại thiếu không chịu theo ý của thiếu gia, sa thải người ta, thiếu gia lại thương tâm lần nữa.

Chuyện của công ty bận rộn, Tô Tranh cũng không có thời gian quan tâm đủ loại việc lộn xộn trong nhà, mấy năm trước có mẹ Tô quan tâm, sau khi cha mẹ Tô ra nước ngoài, những chuyện này toàn bộ giao cho quản gia.

Anh cũng không thấy có gì để nghi ngờ một người hầu mới tuyển vào, chẳng qua khi thấy Tần Tri đột ngột ngẩng đầu lên, chân mày anh nhíu lại một chút.

Vóc dáng người này, hình như hơi giống với người thừa kế nhà họ Tần em trai anh từng thích muốn sống muốn chết một thời gian thì phải?

Mấy năm trước Tô Đoạn vì chuyện này bệnh nặng một trận, cho nên anh vẫn còn sót lại chút ấn tượng về gương mặt Tần Phong.

—— dĩ nhiên, tuyệt đối không phải ấn tượng gì tốt.

Trực giác của Tần Tri tương đối nhạy bén, ngay khi ánh mắt Tô Tranh chiếu lên người y, giống một con thú con đầy cảnh giác ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt Tô Tranh.

Tô Tranh đứng ở đầu cầu thang tầng hai, bộ vest màu đen tỏa ý lạnh khiếp người, ngũ quan tuấn mỹ tự mang khí tức lạnh lùng, vẻ mặt lạnh nhạt, cả người từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất kẻ đứng trên, giống như lưỡi dao sắc bén được mài giũa, lạnh lùng đâm vào mắt người ta.

... Đây chính là vị đại thiếu nhà họ Tô, hình như gọi là Tô Tranh?

Ý thức được thân phận của đối phương, sợ chọc chủ nhà mất hứng, Tần Tri vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục làm chuyện của mình.

Tô Tranh nhìn y nhiều hơn mấy lần, lại liếc mắt nhìn quản gia mặt mày nghiêm túc, cuối cùng cũng không nói gì, tiếp tục mang quản gia đi về phía thư phòng.

Sau khi tới thư phòng, Tô Tranh ngồi xuống trước bàn đọc sách, rút ra mấy tờ văn kiện được kẹp nhãn màu vàng từ trong ngăn kéo ra.

Gỡ nhãn trên văn kiện xuống, anh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Người hầu vừa rồi tên là gì?"

Quản gia trầm mặc mấy giây, mới chậm rãi nói: "Tần Tri."

Tần Tri.

—— họ Tần.

Đầu ngón tay Tô Tranh nhẹ nhàng gõ nhẹ trên bàn hai cái.

...

Để hệ thống giúp mình giám sát tình huống bên Tô Tranh, đến khi người rời khỏi Tô trạch, Tô Đoạn lông mi run rẩy, mở mắt ra.

Nhưng mà sau khi mở mắt cậu cũng không bò từ trên giường dậy, mà vẫn nằm nhúc nhích trên giường như cũ, trừ việc mở mắt ra ra, nhìn không khác gì vừa mới rồi.

Cứ nằm lẳng lặng như vậy nửa giờ, Tô Đoạn mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhấn chuông gọi ở đầu giường.

Lần này tiến phải không phải Tần Tri theo sau mông cậu hầu hạ nửa ngày, mà là quản gia mặt đầy nghiêm túc, vô cùng mẫu mực.

Quản gia hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, khi nhận được một cái lắc đầu tỏ vẻ đã hết đâu, thì cúi người xuống giúp cậu mặc áo.

Quản gia vừa giúp cậu mặc quần áo, vừa nói: "Đã năm giờ, thiếu gia có muốn ăn cơm tối không?"

Tô Đoạn nhìn biểu tình nghiêm túc hơn so với bình thường của ông, khẽ gật đầu một cái, nói: "Uống cháo."

Mặc dù cậu từng thấy loài người dùng đũa ăn cơm, trong trí nhớ nguyên thân cũng có đoạn phim tương quan, nhưng đối với việc làm thế nào để dùng được hai cây gậy gỗ nhỏ xinh kia, cậu vẫn không nắm chắc.

Nhìn thì dễ, làm thì khó vô cùng.

Quản gia gật đầu so với bình thường nghiêm túc hơn, nói: "Chỉ uống cháo thôi ạ?"

Tô Đoạn lại gật đầu một cái, so với vừa rồi dùng lực mạnh hơn, tỏ vẻ mình quyết tâm kiên quyết không để lòi đuôi chuột.

Mặc xong áo ngựa con cho Tô Đoạn, quản gia liền đứng thẳng người, "Phòng bếp có cháo đang ninh, ngài phải chờ thêm lúc nữa, cứ tắm trước một chút, rồi xuống tầng ăn là vừa vặn."

Tô Đoạn ngồi ở mép giường, tiếp tục gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn quản gia ra ngoài.

Cậu nhìn ra được quản gia đang căng thẳng.

Cũng biết tại sao ông căng thẳng.

Hệ thống có chức năng giám thị nhân vật tại thế giới nhiệm vụ, vừa rồi dưới sự giúp đỡ của hệ thống, cậu nghe được cuộc nói chuyện ở thư phòng của Tô Tranh và quản gia.

Tự nhiên cũng biết, chuyện Tần Tri là anh em cùng cha khác mẹ của Tần Phong đã bị bại lộ.

Chẳng qua không giống với quản gia, thân là chủ mưu chân chính sau lưng, cậu không cảm thấy căng thẳng chút nào.

Bởi vì trong kịch bản vốn có, Tô Tranh cũng phát hiện việc Tô Đoạn lén lút chỉ huy quản gia tuyển Tần Tri vào nhà, nhưng anh không nhúng tay vào, chỉ làm như không biết, đối đãi với Tần Tri như những người bình thường khác.

Tô Đoạn xuống lầu dùng chiếc thìa đơn giản uống chút cháo, xem ti vi dưới sự hướng dẫn của quản gia, trong thân thể rất nhanh hiện lên sự mệt mỏi.

Mặc dù đã ngủ suốt sáng, nhưng thân thể này đang bị bệnh, còn yếu hơn bình thường, tùy tiện nhúc nhích cũng cảm thấy mệt mỏi.

Dù sao mình giờ là một tiểu thiếu gia gia đình giàu có ăn bám phụ huynh và anh trai chuyên nghiệp, cũng chẳng có việc gì để cậu làm, Tô Đoạn tắt ti vi, trở lại phòng ngủ chuẩn bị ngủ.

Nhưng dựa theo thói quen của loài người, trước khi ngủ, cần phải tắm.

Hơn nữa trước khi tắm, phải cởi quần áo.

Đối với Tô Đoạn đến giờ vẫn không khống chế tốt cơ thể mà nói, cởi quần áo không phải chuyện dễ dàng ung dung gì cả, áo thun con ngựa bên ngoài thì khá tốt, khó khăn mãi cũng cởi được ra, nhưng áo sơ mi bên trong thì không dễ như vậy.

Trên áo sơ mi có hàng cúc nhỏ lại dày, cho dù người bình thường cũng phải tốn một phen công phu mới có thể cởi ra, chứ đừng nói tới Tô Đoạn.

Tô Đoạn cố gắng hết sức mười lăm phút, phát hiện mình chỉ cởi được hai cái cúc, hoàn toàn buông tha dự định tự lực cánh sinh, lần nữa nhấn chuông gọi ở đầu giường.

Lần này là Tần Tri tới.

Y vừa bị quản gia kéo xuống dặn dò một đống chuyện cần kiêng kị chỗ Tô Đoạn, lại bị cảnh cáo một phen, khiến cho cảnh giác với thiếu niên bị bệnh của y vừa buông xuống đã lại dựng thẳng lên.

Nhưng ——

Đây là tình huống gì?

Thiếu gia ngồi ở mép giường, áo sơ mi bị kéo nhăn nhúm, cúc áo đã cởi ra hai cái, đôi mày thanh tú nhăn lại cau có, dùng ánh mắt tuyệt đối không vui vẻ gì nhìn y.

Tần Tri vừa bị quản gia giáo huấn một phen, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút.

Bị dọa sợ.

Tô Đoạn thấy y tới, cũng không để ý có thể mất mặt hay gì không, trực tiếp há mồm yêu cầu: "Giúp tôi cởi quần áo."

Mặc dù Tần Tri là đối tượng cần trị liệu trong thế giới này, nhưng đồng thời cũng là người hầu của cậu, cậu chỉ huy đối phương làm một ít chuyện trong bổn phận, đó là lẽ đương nhiên.

Nhưng đối tượng chữa trị kiêm người hầu của cậu, sau khi nghe thấy yêu cầu này, không nhúc nhích đứng trân trân tại chỗ.

Quản gia cảnh cáo y, coi như thiếu gia nói lên ít yêu cầu cố ý làm khó y, y cũng không thể cự tuyệt, trừ phi y muốn bỏ công việc này.

—— nhanh như vậy đã tới rồi sao.

Tô Đoạn dùng ánh mắt thúc giục y một chút, Tần Tri hít sâu một hơi, đã chuẩn bị tinh thần chờ cởi quần áo xong sẽ bị cố ý xoi mói, nửa quỳ trước mặt cậu, tận lực cẩn thận cởi ra cúc áo còn lại.

Kết quả khiến y nghi ngờ là, cho đến khi cái cúc cuối cùng được cởi ra, Tô Đoạn vẫn không nói câu nào.

Ngược lại có chút làm người ta nghĩ không ra.

Sau khi toàn bộ cúc áo được cởi ra, tay y buông lỏng một chút, áo sơ mi tách ra hai bên một cách tự nhiên, lộ ra phần da thịt trắng noãn.

Đó là loại tái nhợt do thường xuyên không tiếp xúc với mặt trời.

Sợ mạo phạm đối phương, Tần Tri hơi ngẩn người một chút rồi rời tầm mắt, thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, còn dặn dò gì nữa không ạ?"

Tô Đoạn nói: "Có." Cậu tựa hồ suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói: "Lấy đồ dùng tắm của tôi ra."

Tần Tri ngơ ngơ lấy khăn tắm và quần áo trong tủ quần áo ra, sau đó đưa tới chỗ đối phương.

Tô Đoạn nhận lấy khăn tắm bông bông mềm mềm ôm vào ngực, nói: "Anh đi đi."

Nói xong cũng không để ý phản ứng của y, ôm khăn đứng dậy từ mép giường vào phòng tắm.

Bởi vì cậu phải thử nghiệm lần đầu tiên tắm rửa khi làm con người, không có việc gì cần nhờ cả, đối tượng chữa trị có thể tự rời đi.

Tần Tri hoàn toàn không hiểu vị tiểu thiếu gia này muốn làm cái gì, nói là làm khó y, có thể thấy thái độ không giống, nói không phải, thì đặc biệt gọi y tới để mở cúc áo lấy khăn tắm, cũng quá không hợp với lẽ thường.

Nghĩ sao cũng không thông, Tần Tri chỉ chỉ thỉ mình làm từng công việc một, thuyết phục mình nghe theo ý trời.

Thấy Tô Đoạn đã vào phòng tắm, y nghe lời phân phó ra khỏi phòng ngủ.

Chẳng qua vừa định đóng cửa lại, lại nghe thấy trong phòng tắm truyền tới tiếng "rầm", tựa hồ là tiếng vật gì đó nặng rơi xuống đất.

Tần Tri: "..."

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.