Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (2)

Phiên bản Dịch · 2618 chữ

Chương 2: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (2)

Thiếu niên dường như đau đến không còn sức, thuận theo tựa vào ngực Tần Tri.

Thiếu niên trong ngực thân hình gầy gò, mang theo chút ngây thơ mềm mại chưa hết, đại khái là bởi thường xuyên uống thuốc bắc bồi bổ thân thể, cho nên có mùi cây thuốc rất nhạt.

Theo bản năng đem người tiếp lấy, nghĩ đến tính cách trong lời đồn và sự sạch sẽ của tiểu thiếu gia, cánh tay ôm Tô Đoạn của Tần Tri nháy mắt cứng lên.

Y cơ hồ theo phản xạ suy nghĩ, mình có chọc giận vị tiểu thiếu gia này rồi không, nếu như chuyện này bị truy cứu...

Bởi vì bị anh cả nhằm vào, bây giờ y không kiếm được việc làm ở ngoài, làm công việc phục vụ người khác dù khá mất mặt, nhưng đồng thời tiền lương phong phú, y rất cần khoản tiền này, để trang trải tiền thuốc thang cho mẹ.

Bên bệnh viện không thể chậm thêm nữa... Huống chi còn phải nhanh chóng chuẩn bị tiền phẫu thuật.

Tần Tri ôm tiểu thiếu gia khắp người toàn mùi thuốc, có chút thất thần nghĩ.

Chẳng qua y chỉ thất thần trong nháy mắt, rất nhanh, sắc mặt tái nhợt và biểu tình thống khổ của người trong ngực đã cướp đi toàn bộ lực chú ý của y, không nhớ nổi đến các rắc rối khác nữa.

Chớp mắt sau khi cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới, Tô Đoạn tìm về một ít quyền khống chế cơ thể, nhưng cậu không tỏ ý bảo Tần Tri buông mình ra, mà là ngẩng đầu lên, giật giật môi, khó khăn tìm từ nói: "Đỡ, đỡ tôi... ngồi dậy."

Tần Tri nghe được lời của cậu, lập tức hành động theo chỉ thị, cánh tay dùng một chút lực, đỡ cậu lên ghế ngồi xuống.

Y nhìn thiếu niên co rụt vào trong ghế, chân mày nhíu chặt, hai mắt nhắm lại sắc mặt trắng như tờ giấy, không nhịn được mím chặt môi.

Mặc dù tiểu thiếu gia trong lời đồn tính khí vừa xấu vừa bất thường, nhưng người có dáng dấp xinh đẹp luôn có ưu thế trời sinh, bộ dáng đáng thương súc ở đó, vô luận thế nào cũng không khiến người ta cảnh giác được, ngược lại làm ta không khống chế được đau lòng.

Tần Tri không biết lấy lá gan từ đâu, nhanh chóng nói một câu dài nhất từ khi gặp tiểu thiếu gia đến nay: "Tôi mang ngài tới ghế sô pha ngồi, sau đó gọi bác sĩ."

Y mới tới hôm qua, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, có nhiều việc quản gia chưa dặn dò hết với y, cho nên không biết thuốc của Tô Đoạn ở chỗ nào, quản gia lại đang xử lý công việc bên ngoài, y nhất định phải tìm người hỏi mới được.

Mà cái ghế này vừa cứng lại không có tay đỡ, tiểu thiếu gia bây giờ cả người mềm nhũn không có cả sức nói chuyện, y sợ y vừa đi, tiểu thiếu gia một mình ngồi ở đây, rất nhanh sẽ rơi xuống sàn.

Tiểu thiếu gia đau đến không nói ra lời mở mắt ra, dùng con ngươi đen nhánh vì đau mà lấp lánh hơi nước nhìn y, chậm rãi gật đầu.

Tần Tri đỡ người lên ghế sô pha, điều chỉnh cho cậu một tư thế không dễ rơi xuống, xoay ra ngoài tìm người.

Sau khi Tần Tri đi, hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Ký chủ ký chủ."

Tô Đoạn: "Chuyện gì?"

Hệ thống nói: "Thật ra chúng ta có một thương thành - một thành quả nghiên cứu giai đoạn ngắn của căn cứ, ký chủ có thể dùng điểm kinh nghiệm để đổi các loại vật phẩm trợ giúp hoàn thành nhiệm vụ, trong đó có thuốc ngừng đau."

Hệ thống vừa nói, kéo ra một cái bảng, phía trên có các loại vật phẩm, chẳng qua đống đồ này đều có màu xám tro, hiển nhiên chưa thể mua.

Tô Đoạn ngày hôm qua có nghe hệ thống nhắc tới thương thành, lần đầu tiên biết có thể dùng công đức —— nhưng hệ thống gọi nó là điểm kinh nghiệm —— ở phía trên mua đồ.

Hệ thống này là một hệ thống lịch luyện, đột nhiên lại có cửa hàng gì gì đó, khiến cậu có cảm giác lẫn lộn kết hợp giữa tu chân và khoa học kĩ thuật.

Mặc dù thân thể còn đau, nhưng sau khi nghe xong, Tô Đoạn rất nhanh bắt được trọng điểm; "Ta không có điểm kinh nghiệm."

Nhiệm vụ thứ nhất còn chưa hoàn thành, điểm kinh nghiệm hiện tại của cậu là 0, có thể gọi là một nghèo hai trắng.

Hệ thống nói: "Đúng vậy, một ống thuốc ngừng đau cần 10 điểm kinh nghiệm. 10 điểm kinh nghiệm thật ra không tính là nhiều, sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ hệ thống sẽ tự động đánh giá thành quả và biểu hiện của ký chủ, từ thấp đến cao lần lượt là D, C, B, A và S, nếu một nhiệm vụ được đánh giá từ A trở lên, ký chủ có thể có được ít nhất 5000 điểm kinh nghiệm, dĩ nhiên, đối với ký chủ hiện tại mà nói, 10 điểm kinh nghiệm tạm thời không trả nổi."

Hệ thống dừng một chút, giọng điện tử hình như thấp hơn một tí: "Tôi vừa mới thử rồi, hệ thống không có chức năng bán chịu, cho nên đổi thuốc ngừng đau thất bại."

Tô Đoạn trầm mặc một chút: "Không sao đâu, thật ra cũng không đau lắm."

Cậu nói thật, thân là một cây linh thảo không thể di động, lúc cậu thần trí mới sinh linh lực còn yếu, không đủ để bảo vệ mình, không phải chưa từng bị người hoặc động vật làm bị thương, đu đớn cảm nhận được khi đó, và đau đớn bây giờ không cùng một cấp bậc.

Cậu phản ứng lớn như vậy, chủ yếu có liên quan tới việc không thích ứng cơ thể loài người.

Hệ thống: "Ký chủ không cần an ủi tui QAQ"

Tô Đoạn cổ lỗ sĩ đã ngủ say mấy ngàn năm, hoàn toàn đi lệch đường ray với thế giới hiện đại nhìn kí hiệu khóc than ở cuối của hệ thống, không nhịn được rơi vào trầm tư: "..."

Người tinh tế tương lai, chẳng lẽ rất lưu hành kiểu dùng kí tự trao đổi cảm xúc thế này à?

Tóm lại dù thế nào đi nữa, cậu cảm thấy hệ thống này... hình như rất nhân tính hóa thì phải?

Hệ thống còn nói: "Ký chủ cố gắng lên, hoàn thành nhiệm vụ thế giới này là có thể mua thuốc ngừng đau rồi đó."

Tô Đoạn nói: "Được."

Tần Tri rời đi không tới năm phút, mang theo quản gia trở lại, quản gia đút thuốc cho Tô Đoạn, lại gọi điện cho bác sĩ.

Đến khi bác sĩ mang hòm thuốc rời đi, thời gian đã gần đến trưa.

Tô Đoạn tinh thần không tốt, lại uống thuốc giảm đau có thành phần thôi miên, sau khi cảm giác đau đớn trên người qua đi, bị quản gia cưỡng ép ăn nửa bát cháo, rất nhanh mơ mơ màng màng ngủ mất, cho đến chạng vạng tối mới tỉnh lại.

Tần Tri toàn bộ hành trình đi theo bên cạnh quản gia bận tới bận lui, lần đau dạ dày này của Tô Đoạn là bệnh cũ, bác sĩ nói có thể do ban đêm bị lạnh, tình hình trước mắt không nghiêm trọng, chú ý nghỉ ngơi là được, nếu muốn an toàn hơn có thể uống thuốc bổ.

Quản gia không dám khinh thường bảo bác sĩ kê đơn.

Bác sĩ kê thuốc bắc, sáu thang, sáng tối một lần uống hai ngày.

Tô Đoạn cơ hồ hàng năm không thể rời thuốc bắc.

Bởi vì sức miễn dịch kém, cho nên Tô Đoạn từ nhỏ đã bắt đầu không ngừng uống thuốc.

Thuốc tây hiệu quả nhanh nhưng tác dụng phụ lớn, thân thể Tô Đoạn yếu ớt từ nhỏ, tác dụng phụ của thuốc tây trên người cậu càng rõ ràng, lâu ngày, đơn thuốc của Tô Đoạn dần dần chỉ còn thuốc bắc.

Nhưng thuốc bắc có một đặc điểm vô cùng rõ ràng, đó là đắng, cho dù người trưởng thành có sức nhẫn nại cao uống cũng phải nhăn mặt nhăn mũi, vị đắng ở đầu lưỡi thật lâu không tan, toàn vị giác chỉ cảm nhận được mùi vị đó.

Tần Tri hồi bé từng uống mấy lần, đến nay vẫn nhớ loại đắng tận tim kia.

Nhưng Tô Đoạn uống, trừ chân mày hơi nhíu ra thì không có phản ứng gì khác, bưng chén, mặc dù chậm nhưng không thừa một giọt uống xong nước thuốc màu nâu.

... Cậu ấy không thấy đắng sao?

Tần Tri ở một bên suy tư mấy giây, mới hiểu ra được Tô Đoạn đại khái uống quen rồi, cho nên mới mặt không đổi sắc như vậy.

Nhưng lúc đầu mới uống, chắc chắn không thích.

Tô Đoạn đưa chén thuốc cho y, hành động chậm chạp cầm khăn giấy đối phương đưa tới lau miệng rồi trả lại, đợi mấy giây, thấy Tần Tri không có động tác gì, nhắc nhở: "Trái cây."

Tần Tri lúc này mới bỗng nhiên kịp phản ứng lại, vội vàng đưa một miếng trái cây ngâm mật cho cậu.

Tầm mắt Tô Đoạn vòng vo quanh đĩa trái cây ngâm mật một vòng, từ trong đó chọn ra một miếng không lớn không nhỏ, bốc lên bỏ vào miệng.

Trái cây sau khi ngâm tẩm chế biến bày ra màu hổ phách ngọt ngào, không thể nhìn ra chủng loại ban đầu.

Theo lý thuyết thân là thực vật, Tô Đoạn phải rất hiểu biết với đồng loại của mình mới đúng, chỉ tiếc rằng, sau khi Trái Đất hủy diệt, thời gian Tô Đoạn ngủ say quá lâu, trí nhớ giống như bị trùm lên bởi tấm lụa mỏng, trở nên mơ hồ, rất nhiều chi tiết bị thất lạc.

Chẳng qua những trí nhớ đó cũng không có gì đáng nhớ cả, đơn giản là quan sát động thực vật bên người thôi, thỉnh thoảng khi loài người tới gần thì dùng linh lực làm cho mình "biến mất" khỏi tầm mắt họ, để không bị hái đi phơi khô làm thuốc.

Bỏ miếng trái cây ngâm mật vào miệng mấy giây, một mùi vị ngọt mà không ngấy lan tràn nơi đầu lưỡi Tô Đoạn, rất nhanh xua tan sạch sẽ mùi đắng của thuốc bắc.

Tần Tri thu dọn đồ đạc xong, hướng về phía cậu cúi thấp đầu, nói với Tô Đoạn đang phồng má ăn trái cây: "Thiếu gia, tôi đi xuống trước."

Tô Đoạn còn đang đắm chìm trong cảm giác lần đầu tiên ăn đồ ngọt, toàn bộ đầu óc đều như bị đổ nước đường, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo miếng trái cây khắp miệng mình, không có hơi đâu mà nói chuyện —— hơn nữa cậu không quen với việc nói chuyện thế này —— nghe vậy tùy ý gật đầu một cái.

Tần Tri bưng chén thuốc còn sót lại vài giọt màu nâu và đĩa trái cây ngâm mật còn dư lại, đi ra phòng ngủ, đóng cửa lại cho tiểu thiếu gia, để cậu nghỉ ngơi cho khỏe.

Sau khi đóng cửa phòng, y mới hậu tri hậu giác ý thức được, từ đầu tới đuôi, vị tiểu thiếu gia này ngoan ngoãn cực kỳ, bảo gì làm nấy, hoàn toàn không hề hung ác ngoan lệ như lời đồn đãi, thậm chí cả nói cũng lười.

Chẳng lẽ lời đồn sai rồi?

Nếu một người bịa chuyện thì có thể là do thành kiến, nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy, hơn nữa còn cảnh cáo dặn dò y nhiều lần, chỉ dùng thành kiến và hiểu lầm để giải thích thì không hợp lý.

Tần Tri không nghĩ ra kết quả.

Tô Đoạn lại bị bệnh, mặc dù với Tô Đoạn năm ba ngày lại bệnh một lần, cũng không phải việc gì hiếm lạ, nhưng sau khi quản gia thông báo với chủ nhân căn nhà, Tô Đoạn rất nhanh nhận được cuộc gọi từ nước ngoài của cha mẹ thân thể này.

Cha Tô mẹ Tô rất quan tâm tới con trai nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, mặc dù ở nước ngoài, nhưng chỉ cần bên này Tô Đoạn có một chút gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ trở nên khẩn trương.

Điện thoại vừa kết nối, mẹ Tô đã nói với Tô Đoạn một tràng dài, hỏi cậu có còn đau không, tại sao không để ý làm mình bị lạnh các loại...

Tô Đoạn cái tay cứng đờ cầm điện thoại, nghe giọng nữ ôn nhu uyển chuyển bên kia ngựa không ngừng vó nói lời quan tâm, trên mặt lộ vẻ mờ mịt.

Cậu là Tô Đoạn, nhưng không phải "Tô Đoạn", cho dù có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng hai người đang nói chuyện với cậu, trên thực tế không tính là cha mẹ cậu được.

Cậu là một người tình cảm rất nhạt, đối mặt với sự quan tâm của người "mẹ" hoàn toàn xa lạ, căn bản không biết nên phản ứng thế nào.

Mẹ Tô nói một chuỗi dài, không thấy cậu đáp lại, nghi ngờ hỏi một câu: "Đoạn Đoạn, con sao rồi, sao không nói chuyện với mẹ vậy con?"

Tô Đoạn tìm trong trí nhớ nguyên thân, chậm rãi lôi ra một lý do giải thích hợp lý: "Con mệt."

Cậu nói mình mệt, mẹ Tô thấy đau lòng, để cho cậu nhanh nhanh nghỉ ngơi, không lôi kéo cậu nói chuyện nữa, đưa điện thoại cho cha Tô, cha Tô nói vài câu quan tâm ngắn gọn thì cúp điện thoại.

Bên này cha Tô mẹ Tô vừa cúp điện thoại, Tô Đoạn còn chưa kịp nghỉ ngơi, anh cả của cậu, bây giờ là người nắm quyền chi nhánh trong nước của công ty Tô Thị, Tô Tranh, trở về Tô trạch.

Khác với cậu em trai thân thể không tốt, tướng mạo tinh xảo, Tô Tranh không chỉ có thân thể cường tráng cao lớn, đường cong khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, mặc dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã rất có uy thế, nhìn bên ngoài hoàn toàn là hai loại người với Tô Đoạn.

Nhưng đại khái là do không khí gia đình tốt đẹp, Tô Tranh nhìn ngang ngạnh không cận nhân tình thật ra là một người rất coi trọng tình thân, quan tâm nhất là cậu em trai ốm yếu nhiều bệnh, vừa nghe tin cậu bị ốm, xong việc lập tức chạy về nhà, ngay cả vest cũng chưa kịp thay.

Nghe quản gia nói Tô đại thiếu trở lại, Tô Đoạn làm ổ trên giường chuẩn bị ngủ không khỏi có chút rầu rĩ.

Thật vất vả mới lừa bịp được cha Tô mẹ Tô cách xa một đại dương qua điện thoại, bây giờ người anh cả nguyên thân thường xuyên gặp mặt trở lại, cậu phải làm gì mới không để lộ sơ hở đây?

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.