Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (1)

Phiên bản Dịch · 4053 chữ

Chương 1: Tiểu thiếu gia nhà giàu × người hầu thế thân (1)

Sáng sớm, ánh mặt trời dày theo khe hở rèm cửa sổ chui vào, vẽ ra ánh sáng vàng nhạt trên đất, khiến những hạt bụi nhỏ bé đi ngang qua không có cách nào lẩn trốn.

"Cốc cốc ——"

Tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, thiếu niên đang vùi trong chăn ấm lông mi run run mở, lộ ra đôi mắt đen nhánh trong suốt.

Trong đôi mắt đen trong suốt của thiếu niên, có một chút mờ mịt không rõ ràng.

Tô Đoạn chống tay, động tác cứng đờ từ trên giường ngồi dậy, hành động cứ như không thể nào điều khiển được cơ thể vậy.

Chăn theo đường eo tuột xuống, cậu lẳng lặng tựa vào đầu giường, nghiêng đầu đánh giá ánh sáng chiếu tới từ khe hở cửa sổ.

Người ngoài cửa thật lâu không nghe thấy tiếng trả lời, nghĩ tới lời dặn dò 'không có ai đáp thì cứ đẩy cửa vào' của quản gia, nửa phút sau cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra.

Tô Đoạn chậm rãi dời ánh mắt khỏi vầng sáng nhàn nhạt kia.

Bóng người kia đi đến trước mặt cậu, là một thanh niên dáng người gầy gò, tóc đen cắt ngắn gọn gàng, mặc áo com lê quần dài đen, mặc dù không phải rất cường tráng, nhưng tỉ lệ vóc người rất tốt, vai rộng chân dài, cả người giống như móc treo quần áo di động vậy.

Chẳng qua cái móc áo đó, lúc này tựa hồ có chút khẩn trương, thân thể cả người đều căng thẳng.

Thanh niên đặt khay vào bàn cạnh giường, bưng lên cốc thủy tinh phía trên, khom người đưa tới bên người thiếu niên trên giường, cung kính nói: "... Thiếu gia, nước."

Tô Đoạn liếc y một cái, mặt bạnh ra không nói gì, động tác chậm rãi nhận lấy ly nước, an tĩnh uống.

Nước ấm áp trôi qua cổ họng, xua tan tia khó chịu sinh ra do dậy sớm.

Thân thể này ăn uống rất ít, Tô Đoạn đoán chừng uống gần nửa cốc thì dừng, cánh tay cứng đơ giơ lên tỏ ý thanh niên hãy mang cốc đi.

Chớp mắt đầu ngón tay hai người chạm phải nhau, Tô Đoạn chậm tiêu không có phản ứng gì, ngược lại tay của thanh niên hơi dừng một chút, thiếu chút nữa không giữ được cái cốc.

Thanh niên đặt cốc trở lại khay, trầm mặc mấy giây, nói: "Thiếu gia, xin để tôi mặc quần áo cho ngài."

Tô Đoạn vẫn không nói chuyện, nhưng cũng phối hợp chậm rãi bò ra khỏi chăn, ngồi ở mép giường không nhúc nhích giống như bị ấn nút tạm dừng, tùy ý để thanh niên cởi áo ngủ mềm mại rộng rãi trên người xuống, nửa người trên trắng nõn gầy yếu bại lộ trong không khí.

Hôm nay Tô Đoạn mặc một chiếc áo chui đầu nhỏ màu nâu nhạt, bên trong là một áo sơ mi trắng đơn giản, bộ này đã chọn xong từ tối hôm qua, được là và ủ ấm đặt ở mép giường, chờ người hầu đến lấy ra.

Thân thể gầy gò dần dần được bao lại bởi áo sơ mi trắng muốt, Tần Tri quỳ một chân xuống đất, thần sắc nghiêm túc, dè dặt cài từng cúc từng cúc từ dưới lên.

Cúc áo sơ mi vừa nhỏ vừa mịn, cài rất mất thời gian, càng không nói đến người cài cúc áo còn hơi căng thẳng, quá trình càng thêm chậm chạp.

Thiếu niên lúc không nổi giận, cả người sạch sẽ mềm mại, ánh mặt trời sáng sớm rạng rỡ không chút kiêng nể chiếu vào từ cửa sổ được kéo rèm lên, hôn lên mái tóc đen mềm mại rối bù, còn có mấy lọn tóc xoăn ngốc nghếch của cậu, tựa hồ ngay cả chóp mũi cũng hiện lên khí tức ấm áp của ánh mặt trời.

Thiếu niên bỗng nhiên gọi một tiếng: "... Tần Tri?"

Thiếu niên dường như chưa tỉnh ngủ, phát âm có chút mông lung, âm cuối hơi run lên, đáy lòng giống như bị mèo cào nhẹ một cái.

Tay Tần Tri run lên, không thành công cài nốt cúc áo trên cùng.

Nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của thanh niên, Tô Đoạn rũ mi mắt, ở trong lòng gọi một tiếng: "Hệ thống."

Hệ thống trả lời ngay: "Ký chủ thân ái, có chuyện gì không?"

Tô Đoạn: "Chắc chắn anh ta là đối tượng cần tôi chữa trị ở thế giới này?"

Đinh một tiếng, hệ thống lấy tài liệu về Tần Tri ra, "Tần Tri, nam, một trong số con riêng đông đảo lưu lạc bên ngoài của gia chủ nhà họ Tần, bởi vì dáng dấp có ba bốn phần tương tự với người thừa kế chính thống nhà họ Tần mà một mực bị người ta nhằm vào, tới bước đường cùng, giờ đến Tô trạch làm người hầu. Không sai đâu ký chủ, chính là vị trước mặt đây!"

Tô Đoạn: "Ừ, biết."

Hệ thống: "Có chuyện cứ tùy ý kêu gọi tôi nha yêu yêu w"

Tô Đoạn vốn không phải là người của thế giới này, thân phận cũng không phải tiểu thiếu gia được nuôi nấng trong gia đình giàu có, thậm chí còn không phải là người.

Cậu thật ra là một cây phục linh (1), một loại thảo dược, coi như đã sống mấy ngàn năm, từ thời kì trái đất linh khí trời đất sung túc tu chân thịnh hành, trải qua giai đoạn khoa học kĩ thuật phát triển linh khí dần dần sa sút, cứ thế đến thời đại tinh tế mênh mông.

Chỉ là cậu tương đối xui xẻo, sau khi sinh ra linh trí mấy ngàn năm đông qua xuân về vẫn chưa thể hóa hình, cuối cùng theo một lần thiên tai phá hủy địa cầu, cùng hành tinh mẹ lâm vào ngủ say.

Tô Đoạn vốn cho là mình sẽ tiếp tục ngủ say như thế, cho đến tối hôm qua vừa mở mắt phát hiện mình tay chân kiện toàn nằm chân giường lớn mềm mại, cậu toàn cây khó có thể tin hồi lâu.

Ngay sau đó trong đầu đột ngột vang lên giọng điện tử tự xưng là hệ thống, giới thiệu tình huống cho cậu.

Hệ thống giới thiệu như sau; "Năm tinh tế thứ 2333, loài người ngoài vũ trụ trở lại hành tinh mẹ - Trái Đất tìm lại nền văn minh đã mất, lúc thăm dò di tích cổ phát hiện ký chủ đang ngủ say."

Tô Đoạn: "Ta?"

Hệ thống kéo ra một tấm ảnh, trong đất bùn, chôn một khối đồ đen thui bị moi ra một nửa.

Hệ thống: "Vốn nhân viên nghiên cứu cho rằng ký chủ là một loại nguyên liệu nấu ăn ở Trái Đất cổ có tên 'khoai tây', bởi vì loại nguyên liệu này vốn đã tuyệt tích theo sự ngủ say của hành tinh mẹ, cho nên sau khi kết thúc đợt thăm dò, nhân viên đó mang ký chủ về Thủ đô tinh nghiên cứu, nhưng thời điểm vừa bắt đầu, kiểm tra ra trong cơ thể ký chủ có một loại năng lượng kịch liệt ba động."

Tô Đoạn trầm mặc một chút, nói: "... A."

Bản thể phục linh của cậu toàn thân đen nhánh, hình dáng tròn tròn, bởi vì bề ngoài tương đối lùn, có lúc sẽ bị người ta nhận nhầm thành khoai tây đen.

Hệ thống: "Nhân viên nghiên cứu lại tra cứu rất nhiều tài liệu về Trái Đất cổ, phát hiện ký chủ không phải là khoai tây, mà là một loại thực vật dùng làm thuốc bắc có tên khoa học là 'phục linh', kết hợp với điển tịch thời tu chân của Trái Đất cổ và hình mẫu dị năng hiện đại, làm nhiều khảo sát nghiên cứu, cuối cùng cho ra kết luận —— ký chủ là một thực vật đặc biệt sắp hóa hình!"

Tô Đoạn mơ hồ không rõ, rất an tĩnh nghe.

Thế giới khoa học kĩ thuật tinh tế, nghe ra hình như rất lợi hại, có thể nghiên cứu ra đầu ra đuôi thứ có vẻ rất không khoa học như tu chân.

Hệ thống nói tiếp: "Tóm lại, sau khi có kết quả nghiên cứu, căn cứ vào nguyên tắc hỗ trợ đồng bào, viện nghiên cứu vì trợ giúp ký chủ hóa hình, nghiên cứu ra tôi!"

Tô Đoạn lễ phép hỏi hệ thống: "Ngươi là?"

Hệ thống: "Tôi là hệ thống lịch luyện khoai tây đen 1.0 của hạng mục Trái Đất cổ do sở nghiên cứu dị năng trung ương phát minh, ký chủ có thể gọi số hiệu của tôi là 111, cũng có thể trực tiếp gọi là hệ thống."

Nghe được một danh từ, Tô Đoạn ngẩn ra: "... Đợi chút, ta thật không phải khoai tây." Hơn nữa cậu cũng không đen!

Hệ thống: "Đúng vậy, chúng ta đều biết điều này, nhưng hạng mục nghiên cứu đã lưu vậy, muốn sửa tên rất phiền, cho nên cứ dùng như thế."

"..." Tô Đoạn rất muốn bày tỏ mình không hề muốn như vậy chút nào, nhưng xét thấy cậu chỉ là một tài liệu nghiên cứu, hình như chẳng có quyền phát ngôn gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng.

Trầm mặc một hồi, Tô Đoạn đã chấp nhận thực tế nói: "Vậy cứ gọi ngươi là hệ thống sao? Xin hỏi công việc của ngươi là gì?"

Hệ thống: "Công việc của tôi là thông qua việc thu thập năng lượng ba động bắt chước thiên kiếp tại các thế giới giả tưởng, ký chủ chỉ cần hoàn thành mỗi nhiệm vụ ở các thế giới, là có thể tích lũy điểm kinh nghiệm —— dĩ nhiên dùng cách giải thích ở thời đại ký chủ chính là công đức, chỉ cần đủ giá trị kinh nghiệm, ký chủ có thể thuận lợi hóa hình rồi!"

Bọn họ ngay cả thiên kiếp cũng biết, Tô Đoạn suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

Hệ thống: "Cái này có liên quan tới thuộc tính của ký chủ đó." Vừa nói vừa không biết từ nơi nào lấy ra một đoạn tài liệu ngắn, giải thích: "Phục linh, vị ngọt, tính ôn hòa, thường gặp trong các toa thuốc, cho nên nhiệm vụ của ký chủ chính là —— chữa bệnh giúp người."

Tô Đoạn mê mang một chút, thành thật nói: "... Nhưng ta không biết chữa bệnh."

Cậu quả thực nghĩ không ra, hai chuyện "cậu là một cây thuốc bắc" với "cậu biết chữa bệnh" thì có liên quan gì đến nhau?

Hệ thống: "Ký chủ không nên hốt hoảng! Ký chủ phải tin tưởng bản thân!"

Tô Đoạn: "..." Sao cậu đột nhiên thấy hệ thống này không đáng tin cậy vậy nhỉ?

Hệ thống tiếp tục giới thiệu: "Mỗi một thế giới đều có một nhân vật mục tiêu có bệnh, chỉ cần ký chủ chữa khỏi căn bệnh đó, điểm chữa trị đạt tới 100, là có thể đạt được giá trị kinh nghiệm nhất định —— cũng chính là công đức."

Tóm lại, chuyện cứ như vậy đạt thành nhận thức chung, mặc dù hệ thống này nhìn qua không đáng tin, nhưng trừ việc làm theo lời hệ thống, tựa hồ không còn cách nào khác.

Bất kể thế nào, mọi chuyện sẽ không hỏng bét tới độ ngay cả mạng cũng không giữ được trước kia của cậu đâu...

Theo lời giới thiệu của hệ thống, đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của cậu, đối tượng mục tiêu tên là Tần Tri, là con riêng của một gia đình khá giàu có, mắc phải bệnh Stockholm.

Chứng Stockholm hay còn gọi là tình cảm con tin, chỉ tình cảm sinh ra giữa người bị hại với kẻ phạm tội, thậm chí trợ giúp sự vặn vẹo của kẻ đã hành hạ mình.

Người mắc chứng Stockholm thường thường sẽ có một đoạn thời gian bị đẩy vào địa vị người bị hại, dưới ảnh hưởng của loại bệnh này, bọn họ sẽ sinh ra hảo cảm với kẻ hại mình, lệ thuộc vào người đó, thậm chí trở thành đồng lõa của hắn, hơn nữa từ chối người khác cứu mình ra.

Ở thế giới này, "kẻ hại người" khiến Tần Tri mắc phải chứng Stockholm, chính là tiểu thiếu gia nhà họ Tô.

Vị thiếu gia này sinh ra đã ngậm thìa vàng, thân thể lại yếu ớt, ba ngày một bệnh nhẹ năm ngày một bệnh nặng, từ nhỏ đã học cấp 1 đến cấp 3 tại nhà, lên đại học trực tiếp nghỉ học luôn, có thể nói là bị người nhà cưng chiều tới mức tính cách phóng túng nhõng nhẽo vô cùng, chỉ cần đồ cậu ta vừa mắt, không có gì là không có.

Nhưng dù nhà họ Tô nhà cao cửa rộng quyền thế lớn, cũng không thể nào một tay che trời, khi vị tiểu thiếu gia này thích phải người thừa kế chính thức nhà họ Tần, khóc nháo muốn ở bên đối phương, người nhà họ Tô chỉ có thể tận lực trấn an không để cậu ta làm ẩu làm tả.

Còn chuyện ở bên Tần Phong, là không thể nào.

Nhà họ Tần gia nghiệp lớn, thực lực không hề kém nhà họ Tô, thân là con trong giá thú do người vợ hợp pháp của gia chủ nhà họ Tần sinh ra, Tần Phong từ nhỏ đã được đào tạo theo cách đào tạo người thừa kế, nếu không có gì ngoài ý muốn thì phải thừa kế nhà họ Tần, tự nhiên phải cưới một cô gái môn đăng hộ đối.

Bởi vì thân phận của Tần Phong mà Tô thiếu gia trái tim tan vỡ, quay đầu liền tìm một thế thân, em trai cùng cha khác mẹ của Tần Phong, Tần Tri.

Gia chủ nhà họ Tần là người cực kỳ hoa tâm, ngoại trừ một con trai một con gái do người vợ hợp pháp sinh ra, con trai con gái ngoài giá thú không phải hai mươi cũng đến mười mấy, mà trong số đám con riêng này, Tần Tri là người giống ông ta nhất.

Vừa vặn dáng dấp của Tần Phong cũng giống cha mình vô cùng, cho nên liền đưa đến, gương mặt hai anh em cùng cha khác mẹ Tần Tri và Tần Phong giống như tới ba bốn phần, ai nhìn vào cũng thấy họ là anh em ruột thịt.

Bởi vì có sự kiêu ngạo của tầng lớp con cháu nhà giàu có, Tần Phong hết sức chán ghét người em trai dáng dấp giống mình này, dùng rất nhiều thủ đoạn không dấu vết làm khó y, khiến cho Tần Tri từ sau khi tốt nghiệp đại học, đi thực tập ở đâu cũng vô duyên vô cớ bị sa thải, cuối cùng chỉ có thể dựa vào vài chân chạy vặt để kiếm sống.

Một lần ở bên ngoài tình cờ gặp Tần Tri, Tô thiếu gia không có được chính chủ mắt sáng lên, nghĩ biện pháp mang thế thân này về bên người.

Nhưng mà cậu ta vừa có tâm tư dùng người ta như thế thân, vừa chê Tần Tri kém Tần Phong quá xa, hết sức coi thường Tần Tri, thái độ với người nọ không mấy thân thiện, luôn luôn phải dày vò người ta một chút, phát tiết hết đống oán khí cầu mà không được với Tần Phong lên người Tần Tri.

Tần Tri dù sao cũng chỉ là thanh niên non nớt mới ra trường, vốn bị anh cả tha mài mà sinh ra áp lực, lại bị tiểu thiếu gia này dày vò, hơn nữa giữa lúc đó mẹ qua đời khiến y bị đả kích lớn, lá chắn trong lòng tan vỡ, sinh ra tình cảm con tin với Tô thiếu gia, cũng chính là hội chứng Stockholm.

Mà vị thiếu gia họ Tô này chính là nhân vật cậu đóng vai ở thế giới này, hơn nữa thật trùng hợp, cùng tên với cậu, Tô Đoạn.

Theo hệ thống giải thích, vì để Tô Đoạn có thể dung nhập tốt hơn, mỗi một thân phận khi cậu chuyển kiếp đều sẽ trùng tên trùng họ với cậu.

Tô Đoạn một lời khó nói hết: "... Cảm ơn nhiều." Mặc dù cậu không muốn thay mặt mình vào mặt một nhân loại tâm lý không bình thường như vậy.

Hệ thống: "Đừng khách sáo, nhiệm vụ chính của tôi chính là trợ giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ phải cố gắng lên đó nha!"

Tô Đoạn: "..."

Bởi vì đây là thế giới đầu tiên, để cho cậu thích ứng với tiết tấu nhiệm vụ, độ khó của thế giới này rất thấp, lúc Tô Đoạn đến Tần Tri vừa tới Tô Trạch, ngay cả mặt nguyên thân cũng chưa thấy, những chuyện trong kịch bản chưa kịp xảy ra.

Bởi vì chưa mắc bệnh, cho nên điểm chữa trị ban đầu của Tần Tri cao đến 50 điểm, chỉ cần Tô Đoạn loại bỏ hết tất cả các nguy cơ mắc bệnh của y, nhiệm vụ này sẽ hoàn thành.

... ...

Sau khi thăm dò gọi một tiếng Tần Tri, Tô Đoạn phát hiện đối tượng mục tiêu trước mặt cứng lại trong chớp mắt.

Nhưng cậu cũng không quan tâm Tần Tri có cứng ngắc hay không, sau khi trò chuyện với hệ thống lại chìm đắm vào cảm xúc mới lạ khi lần đầu tiên nói chuyện.

Giọng nói thiếu niên trong trẻo dễ nghe, rất làm người thích, nhưng Tần Tri lại như nghe được lời nói gì đó có sức uy hiếp lớn vậy, yết hầu không khống chế được lên xuống, âm thanh căng thẳng: "... Vâng, thiếu gia có gì dặn dò?"

Trước khi nhận công việc này, y nghe qua người mình phải phục vụ tính tình không tốt, thường xuyên nổi giận không giải thích được, không hài lòng là lập tức đuổi việc.

Con trai út một gia đình giàu có, tướng mạo tinh xảo thân thể không tốt, được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu, có thể tưởng tượng nuôi ra bao nhiêu tùy hứng buông thả.

Y hôm qua mới tới Tô trạch, cũng đã nghe mấy người hầu tiết lộ vài "sự tích chói lọi" của tiểu thiếu gia, ngay trước khi y vào phòng, quản gia đã nghiêm túc dặn dò y phải cẩn thận dè dặt, ngàn vạn lần không nên làm tiểu thiếu gia nổi giận.

Nhưng mà tiểu thiếu gia không hề có dấu hiệu nổi giận, rũ đôi mắt đen nhánh lấp lánh bình tĩnh nhìn y một cái, rất mau quay sang một bên, căn bản không để ý y hỏi cái gì, tựa hồ vừa rồi tự dưng muốn gọi tên y một lần rồi thôi vậy.

Tần Tri tay chân cứng đờ, thấy người nọ không đáp, lại tiếp tục từ từ cài cúc áo.

Hầu hạ Tô Đoạn mặc quần áo xong, Tần Tri rất tự giác đi ra ngoài.

Tần Tri vừa đi, Tô Đoạn lập tức thả lỏng cơ thể căng chặt, rất không có hình tượng dựa vào đầu giường nghỉ một hồi, sau đó chỉ huy cơ thể đi phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Đến khi rốt cuộc có thể xuống tầng ăn cơm, đã là chuyện hai mươi phút sau.

Cha Tô mẹ Tô hai năm nay làm việc tại chi nhánh nước ngoài của công ty, rất ít khi về nước, đừng nói chi đến chuyện về nhà, người anh trai cả duy nhất của Tô Đoạn cũng hay ở công ty, bận tới mức hận không thể phân thân thành hai, một tuần về nhà được một hai lần đã là hiếm thấy.

Vì vậy Tô trạch lớn như vậy, chỉ có một tiểu thiếu gia thân thể yếu đuối Tô Đoạn ở, và một đám người hầu chỉ dám cúi đầu làm việc, ngay cả người nói chuyện cũng không có.

Tô Đoạn đỡ lan can cầu thang, dùng tốc độ chậm chạp như người có tuổi đi xuống tầng, cũng chậm rãi như vậy đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Quản gia thấy bộ dáng chậm chạp của cậu, quan tâm hỏi cậu có khó chịu chỗ nào không, bị Tô Đoạn dùng ba chữ chưa tỉnh ngủ trả lời có lệ.

Quản gia không hỏi nữa, an tĩnh dọn bát đũa cho cậu, Tần Tri bưng điểm tâm từ phòng bếp ra ngoài, cẩn thận đặt ở trước mặt Tô Đoạn, sau đó lặng lẽ đứng một bên.

Toàn bộ phòng ăn có ba người, chỉ có mình Tô Đoạn ngồi.

Bởi vì hệ thống khẳng khái tặng cho một nửa điểm chữa trị, cho nên nhiệm vụ lần này nhìn qua không khó, trên thực tế, Tô Đoạn còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ, đã gặp phải một vấn đề khó khăn: Cậu không thể khống chế tốt thân thể.

Dĩ nhiên, không biết dùng đũa.

Một cây linh thảo mấy ngàn năm không nói chuyện không động đậy, đột nhiên có chân có tay tùy ý sử dụng, quả thực không thể thích ứng chỉ sau một đêm ngắn ngủi.

Nhìm chằm chằm bát đũa trước mặt mình, Tô Đoạn không khỏi lâm vào trầm tư.

Sau khi do dự mười mấy giây, cậu quyết định cẩn thận lựa chọn cái thìa với độ khó thấp nhất.

Ngay lúc cậu vừa cầm thìa lên chuẩn bị ăn cơm, một người hầu tiến vào, ghé bên tai quản gia thì thầm gì đó, quản gia báo một tiếng với Tô Đoạn, rất nhanh liền rời đi.

Quản gia theo người hầu kia ra ngoài, trong phòng ăn chỉ còn lại Tô Đoạn và đối tượng cần chữa bệnh của cậu - Tần Tri.

Sau khi quản gia rời đi, Tần Tri rũ mắt không biết suy nghĩ gì, im phăng phắc, Tô Đoạn không quản đối tượng chữa bệnh hình như tinh thần không tốt lắm này, cẩn thận nắm cán thìa, chuyên chú thử nghiệm bữa cơm đầu tiên với tư cách loài người.

Đây là lần đầu tiên cậu ăn thức ăn của loài người, vị giác nơi đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị phong phú, khác hẳn với vị ngọt lành của nước linh tuyền.

... Có chút không quen, nhưng cảm giác không tệ chút nào, Tô Đoạn liếm liếm cái thìa, nghĩ.

Dạ dày của thân thể này thật không tốt, quản gia rất nghiêm khắc với việc ăn uống của cậu ta, điểm tâm hết sức thanh đạm.

Nhưng may là thế, có lẽ bởi vì ngày hôm qua chuyển kiếp tới tâm trạng không bình tĩnh được, buổi tối không chú ý giữ ấm nên nhiễm lạnh, vừa ăn vài miếng, Tô Đoạn bỗng nhiên cảm thấy dạ dày đau đớn không thôi, tựa như bị một bàn tay nắm chặt vậy.

Tay cậu vừa mất sức, cái thìa vốn được cầm không mấy thành thạo lập tức rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy, nước canh trong bát văng đầy ra bàn, thân thể vì đau đớn co lại.

Không phải Tô Đoạn yếu ớt, mà bản thân cơ thể này không thể chịu đau, huống chi cậu còn chưa quen dùng cơ thể loài người, trong lúc nhất thời không khống chế được phản ứng bản năng.

Quản gia không có ở đây, Tần Tri do dự mấy giây, mắt thấy thân thể Tô Đoạn đang ngã sang bên cạnh, sắp trượt từ trên ghế xuống, con ngươi hơi co chặt, theo bản năng giơ tay ra đỡ.


(1) Phục linh:

Bạn đang đọc Người Bệnh Này Ta Không Chữa! của Thiên Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.