Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn Tín

Tiểu thuyết gốc · 2071 chữ

Hai ngày sau Hồ Bân vội vàng chỉnh sửa tay nải đem theo con trai mình đi đến Uy Thành.

Sơn Mễ Thôn là thôn trang nằm rất gần biên giới với Lương Quốc, là một nước lớn đối với Triệu Quốc, kể từ khi Triệu Bàng lập ra Triệu Quốc đến nay hằng năm đều dâng cống phẩm lên Lương Quốc.

-“Cha, Uy Thành cách thôn chúng ta có xa không”, Duy Long ngồi trong lòng Hồ Bân trên lưng ngựa hỏi.

-“Cũng không xa lắm, chỉ cách năm ngày đi đường mà thôi, ở đó con sẽ được Chu đại thúc dạy biết chữ, còn có thêm Bàng đại thúc sẽ dạy con võ thuật”, Hồ Bân cười nói với con trai mình.

Duy Long nghe xong cũng gật đầu, học chữ cũng tốt, học võ thuật cũng tốt dù sao cũng có lợi cho mình tại sao lại không học.

-“Cha, cha kể chuyện đi”.

Hồ Bân nghe xong liền đặt tay xoa đầu con trai mình rồi hỏi:

-“A Long con muốn nghe chuyện gì, cha là người thô lỗ không biết nhiều chuyện để kể đâu”.

-“Con muốn nghe chuyện về Triệu Quốc chúng ta”, Duy Long lí nhí nói.

-“Ồ..được rồi Triệu Quốc của chúng ta…..”

Hồ Bân đôi mắt sáng rực lên liền đem câu chuyện về sự thành lập của Triệu Quốc kể cho đứa con trai nhỏ của mình nghe. Duy Long hai mắt sáng rực, đôi tai chăm chỉ lắng nghe từng lời kể của cha mình, phải mất một lúc lâu Hồ Bân mới kết thúc câu chuyện.

-“Cha, Triệu Vương của chúng ta thật lợi hại, bọn người Lương Quốc thật độc ác”, Duy Long liền cảm thán.

-“Con trai, hiện giờ là thời loạn thế, các chư hầu khi xưa của Chu Đế Quốc rộng lớn đang thi nhau phân chia mảng lục địa rộng lớn này, bọn họ chỉ biết chém giết, dân chúng ra sao thì làm sao bọn họ biết chứ”, Hồ Bân thở dài nói cho dù con trai mình có hiểu hay không.

Trong thâm tâm Duy Long lúc này cũng cảm khái thừa nhận, đúng là chiến tranh chỉ có người dân là khổ.

Thấy con trai mình im lặng không nói gì, Hồ Bân cũng bất giác giục ngựa đi , hai cha con nhìn lại đã thấy Sơn Mễ Thôn khuất xa mù mịt.

Hai cha con Hồ Bân chẳng mấy chốc đã rời xa Sơn Mễ Thôn ba ngày, lộ trình đến Uy Thành cũng càng ngày càng nhanh hơn, là lần đầu tiên Duy Long đi xa khỏi Sơn Mễ Thôn nên có rất nhiều điều hỏi cha mình, Hồ Bân không vì sự hiếu kì của con trai nhỏ mình làm cho khó chịu mà còn tường tận giải thích cho nó.

Lúc này trên đường đi phía trước hai cha con Hồ Bân liền thấy một đứa trẻ đang ngất xỉu nằm giữa đường, Hồ Bân nhanh chóng thúc ngựa đi nhanh về phía trước rồi nhảy xuống đỡ lấy đứa trẻ ngất xỉu vào bóng cây bên đường.

Duy Long cũng rất hiểu chuyện liền lấy nước đem theo đưa cho đứa trẻ đó uống, chẳng mấy chốc đứa trẻ đó đã tỉnh lại.

-“Cậu bé, cháu có sao không”, Hồ Bân liền hỏi.

-“Không…không sao, đa tạ chú đã cứu giúp”, Đứa trẻ liền lên tiếng.

Hồ Bân thấy vậy liền hỏi thăm thì biết được đứa trẻ này tên chỉ duy nhất một chữ Tín năm nay được mười bốn tuổi, là cô nhi không cha không mẹ thuộc Hàn Quốc vì chiến tranh giữa Hàn Quốc và Đường Quốc nên Tín một mình lang thang khắp nơi rồi vô tình chạy đến Triệu Quốc này, trên đường kiệt sức liền ngất xỉu tại đây.

-“Tín, ăn từ từ thôi, uống ngụm nước vào kẻo lại nghẹn đấy”.

Hồ Bân ở bên nhìn thấy Tín như vậy liền cảm thán, Duy Long ở bên ngồi chăm chú nhìn thấy Tín ăn như hổ vồ cũng liền cảm thán một câu.

-“Chiến tranh đúng là tàn nhẫn”.

Hồ Bân nghe xong trong lòng liền dâng lên nỗi lo sợ, đúng là chiến tranh tàn nhẫn nhưng biết làm sao được, trong thâm tâm của Hồ Bân khẩn cầu chiến tranh đừng lan tới Triệu Quốc, hắn muốn cho con trai mình lớn lên một cách bình yên.

Sau khi để Tín ăn xong Hồ Bân quyết định đem theo Tín tới Uy Thành, Tín nhanh chóng gật đầu chấp thuận vì hiện tại cậu cũng chẳng biết đi nơi nào, đối với cha con Hồ Bân cậu cũng muôn phần cảm kích.

Hồ bân nhanh chóng bế Duy Long lên ngựa rồi sao đó cũng đỡ Tín lên ngồi phía sau còn phần hắn thì đi bộ dẫn ngựa nên hành trình tới Uy Thành có phần chậm đi một ngày.

Duy Long trên lưng ngựa sắc mặt nhăn nhó khó chịu, không phải vì Tín ngồi phía sau mà là do không quen ngồi ngựa, phải nói ngồi ở đây làm mông của cậu đau liên tục tuy rằng trước khi ngồi lên có phủ thêm một lớp vải dày nhưng cũng không tốt hơn là bao nên liền suy nghĩ cần phải cải thiện mới được.

-“Tín đại ca, chiến tranh ở Hàn Quốc có còn không”, Duy Long liền hỏi.

-“Ta cũng không biết, có rất nhiều người chết”, Tín đáp với giọng nghẹ ngào.

Duy Long không hỏi thêm gì nữa cứ im lặng mà nhìn mọi thứ xung quanh trong lòng không khỏi rùng mình khi nghĩ đến tình huống xấu nhất khi Triệu Quốc có chiến tranh, bất chợt hai dòng nước mắt chảy xuống.

Ba người Hồ Bân trải qua quãng đường dài cuối cùng cũng đến được Uy Thành, đây là thành trì không lớn lắm nhưng được xây dựng có phần kiên cố có bốn cổng Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi cổng thành đều có từ hai đến bốn lính canh.

Hồ Bân nhanh chóng dẫn ngựa tiến vào cổng phía trước có đề hai chữ “Cổng Nam”.

Tuy Uy Thành chỉ là thành trì nhỏ nằm gần biên giới với Lương Quốc nhưng cũng tập trung dân số cũng khá đông tới khoảng tám trăm hộ với hơn một ngàn năm trăm nhân khẩu.

Duy Long từ khi tiến vào Uy Thành đến giờ con mắt như được mở rộng, hai bên cửa hàng san sát nhau, người đi đường tấp nập không thôi rất là tràn đầy sức sống, Tín ở sau lưng cũng cảm khái không thôi, tuy cậu là trẻ mồ côi từ nhỏ ở Hàn Quốc nhưng từ nhỏ đã bắt đầu làm việc kiếm sống nên đối với cảnh tượng này ở Uy Thành làm cậu nhớ đến cảnh bình yên ở Hàn Quốc không thôi.

Chẳng mấy chốc Hồ Bân đã dẫn ngựa đi tới một ngôi nhà lớn nằm gần cổng Bắc của Uy Thành, Hồ Bân nhanh chóng đập cửa, chẳng mấy chốc cánh cổng to lớn liền được mở ra, bên trong lúc này đi ra một người trẻ tuổi.

-“Xin hỏi có Chu Tham và Bàng Quyên có nhà không, xin thông báo một tiếng có Hồ Bân ở Sơn Mễ Thôn tới”.

Thiếu niên trẻ tuổi nghe Hồ Bân nói xong liền gật đầu chạy vào thông báo, chẳng mấy chốc đã có hai thân ảnh trung niên nam tử trạc tuổi Hồ Bân nhanh chóng đi ra, theo sau hai người chính là cậu thiếu niên trẻ tuổi khi nãy.

-“Đại ca, huynh tới rồi”, Cả hai liền tiến tới ôm lấy Hồ Bân nói lớn.

Hồ Bân vui vẻ chào hỏi huynh đệ của mình rồi sau đó đem Duy Long với Tín xuống lưng ngựa rồi dẫn cả hai tới trước hai người trung niên kia.

-“A Long, A Tín mau chào Chu thúc thúc cùng Bàng thúc thúc đi”.

Duy Long cùng Tín lấp tức theo hướng tay của Hồ Bân mà chào hỏi Chu Tham cùng Bàng Quyên, cả hai người này theo nhận xét của Duy Long là một chín một mười, một người nho nhã lễ độ, còn một người thì có cái uy dũng của võ tướng.

Chu Tham cùng Bàng Quyên nhanh chóng đưa Hồ Bân và hai đứa trẻ vào bên trong nhà, khi nghe Hồ Bân kể chuyện của Tín xong cũng chỉ biết cười khổ, bởi vì hiện giờ chiến loạn liên miên muốn yên ổn mà sống cũng khó.

Hồ Bân dự định ban đầu đến Uy Thành để cho Duy Long học tập hai vị huynh đệ này của mình nhưng hiện tại có thêm Tín nên Hồ Bân quyết định gửi gắm hai đứa trẻ cho Chu Tham cùng Bàng Quyên dạy bảo.

Buổi tối trong phủ của Chu Tham và Bàng Quyên lúc này Hồ Bân đang cùng với hai vị huynh đệ của mình uống rượu ôn lại chuyện cũ, Duy Long cùng Tín hiện tại đang ở trong sân sau, nơi đây có một cây đào hoa nở rất đẹp.

-“A Long, đệ đang nghĩ gì thế”, Tín ngồi ở bên bậc thềm cùng Duy Long nhìn cây hoa đào rồi hỏi.

-“Đệ đang nghĩ đến tương lai”, Duy Long đáp.

-“Tương lai….” Tín ngẩn ngơ vì câu trả lời của Duy Long.

-“Tín….ước muốn sau này của đệ là dân chúng khắp nơi được yên bình, không còn chiến tranh nữa, mọi nơi quy về làm một”, Duy Long lí nhí đáp.

Tín nghe xong thì hai tai bỗng ù lên “ dân chúng khắp nơi được yên bình, không còn chiến tranh nữa, mọi nơi quy về làm một”, Tín liền nghĩ liệu rằng ước mơ đó có thành sự thực hay không, bản thân cậu cũng muốn yên bình mà sống cũng không muốn nhìn thấy cảnh chiến tranh chết chóc nữa, bất chợt bàn tay Tín đặt lên đôi vai gầy nhỏ của Duy Long nói:

-“A Long, ta cũng có ước mơ, ước mơ của ta là được yên bình sống cho hết đời cũng không muốn nhìn thấy cảnh chiến tranh đau thương nữa…….ước mơ của ta gần như cũng giống đệ, ta sẽ giúp đệ thực hiện nó”.

Lần này đến lượt Duy Long ngẩn ngơ vì câu nói vừa rồi của Tín, thấy đôi mắt đã đỏ hoe của Tín thì Duy Long liền chạy vào trong rồi sau đó đi ra ngoài với hai bát nước trắng trên tay.

-“Tín đại ca, làm theo đệ nhé”.

Duy Long đặt hai bát nước xuống rồi cắn lấy đầu ngón tay mình lấy chút máu nhỏ vào bên trong hai bát nước trắng, Tín thấy vậy cũng làm theo, Duy Long thấy Tín đã làm xong kéo Tín ra cây hoa đào trước mặt vươn tay bẻ hai cành đào rồi đưa cho Tín một cây sau đó dặn Tín làm theo mình.

-“Ta Hồ Duy Long quê quán ở Sơn Mễ Thôn thuộc Triệu Quốc hôm nay gặp được Tín đại ca là người Hàn Quốc tính tình tương hợp nguyện lấy nước thay rượu, lấy cành hoa đào thay cho nhang khói nguyện kết làm huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, làm trái lời thề trời chu đất diệt”.

Tín nghe Duy Long nói xong liền làm theo, chỉ là thay tên với quê quán, đợi Tín nói xong cả hai liền khấu đầu trước trời đất ba lần rồi sau đó đem hai bát nước uống cạn.

-“Tín đại ca, huynh họ gì”, Duy Long liền hỏi.

-“Họ…ta không có, ta là trẻ mồ côi ở quê nhà được mọi người gọi là A Tín mà thôi”, Tín lắc đầu đáp.

Duy Long nghe xong liền gật đầu trầm ngâm một chút không biết nghĩ gì rồi sau đó ngước mặt lên nhìn Tín nói:

-“Tín đại ca nếu huynh là người Hàn Quốc vậy thì lấy Hàn làm họ đi, từ nay về sau huynh tên là Hàn Tín….được chứ”.

Tín nghe xong hai mắt liền đục ngầu “lấy Hàn làm họ” cũng chính là nhắc nhở mình nhớ đến quê hương liền gật đầu nói to:

-“Được Long đệ, ta hiện tại tên là Hàn Tín…….”.

…………..Hết chương 4…………..

Bạn đang đọc Nam Việt Đế Quốc sáng tác bởi ThiênHạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạo
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.