Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Đạo Trưởng

Tiểu thuyết gốc · 1575 chữ

Ở cánh cổng cách sân sau nơi hai đứa trẻ đang đứng, Hồ Bân cùng với Chu Tham lẫn Bàng Quyên cảm khái không thôi trước hành động của hai đứa trẻ.

-“Đại ca, A Long tuyệt đối không phải đứa trẻ tầm thường”, Chu Tham vuốt lấy chòn râu ngắn nói.

-“Đúng vậy đại ca, bọn đệ sẽ dạy bảo hai đứa trẻ này thật tốt”, Bàng Quyên cũng gật đầu.

Sáng sớm hôm sau Hồ Bân cáo biệt hai người huynh đệ của mình sau đó dặn dò Duy Long cùng Hàn Tín đôi việc rồi sao đó dắt ngựa quay về Sơn Mễ Thôn.

-“A Long, A Tín mau vào nhà thôi hôm nay ta dạy hai cháu đọc sách viết chữ”.

Duy Long cùng Hàn Tín nối đuôi nhau cùng với Chu Tham đi vào trong thư phòng, ở đây bày biện từng thanh tre cuộn tròn vô cùng nặng nề.

-“Chu thúc thúc kia là sách sao”, Duy Long cầm một cuộn tre lên hỏi.

Chu Tham gật đầu thay cho câu trả lời rồi sau đó bảo hai đứa trẻ ngồi xuống, đối với Duy Long mà nói ngồi không phải là ngồi ghế mà là ngồi trên miếng gỗ nhỏ rất thấp rất bất tiện.

-“A Long, A Tín ta sẽ dạy các cháu chữ Triệu Quốc ta, năm xưa Thương Đế Quốc thống nhất mảng lục địa đem lãnh thổ phân phong cho các chư hầu của mình nên mỗi nơi đất phong mọi người đều có chữ viết riêng, đến đời Chu Đế Quốc cũng vậy chữ viết có được cải tiến một chút nhưng đa số là lấy chữ viết của Thương Đế Quốc làm chủ nên các nước chư hầu ngoài thông thuộc chữ viết của họ ra thì còn phải thông thuộc chữ viết của Chu Đế Quốc. Nhưng từ khi Chu Đế Quốc suy tàn diệt vong thì chư hầu khắp nơi đã hủy bỏ thứ chữ viết của Chu Đế Quốc kia mà chỉ sử dụng chữ viết của chính bọn họ, năm xưa trước khi Triệu Vương khởi binh lập ra Triệu Quốc thì chúng ta đa phần sử dụng chữ của Lương Quốc trong ghi chép, nhưng khi lên ngôi Triệu Vương đã ban hành soạn thảo ra chữ nước Triệu chúng ta dùng hơn hai mươi năm nay”.

Chu Tham từ tốn nói cho hai đứa trẻ biết rồi sau đó lật ra cuộn tre trên bàn nhỏ chỉ vào một chữ nói:

-“Đây là chữ Thiên”

-“Đây là chữ Địa”..

-“Còn đây là chữ Nhân”....

Sau một hồi chăm chú lắng nghe từng chữ Chu Tham chỉ bảo hai đứa trẻ cứ gật đầu liên tục, có chỗ nào khó hiểu liền hỏi Chu thúc thúc.

-“Chu thúc thúc vì sao các nước lại chiến tranh....”

Chu Tham đang mải mê giảng giải nghe được Duy Long hỏi liều nhíu mày tìm lời giải đáp.

-“Là vì muốn bảo vệ dân chúng hay là vì để thỏa mãn quyền lực, tính hiếu sát của người cầm quyền...”

Duy Long liền hỏi tiếp khiến cho Chu Tham cũng không biết giải thích ra sau thì lúc này bên ngoài Bàng Quyên đang cùng một ông lão tuổi đã ngoài sáu mươi tóc cũng đã bạc trắng đi vào.

-“Cháu bé hỏi hay lắm, vì sao lại có chiến tranh...có lẽ là do lòng tham của con người đi, nhớ năm xưa Chu Quốc vì không muốn thấy bách tính trăm họ lầm than dưới sự tàn bạo của Thương Đế Quốc nên đã liên kết các chư hầu thảo phạt nên đã có sáu trăm hai mươi năm bình yên cho dân chúng nhưng ngày nay Chu Đế Quốc không còn, chư hầu khắp nơi dã tâm nổi lên gây chiến liên miên khiến bách tính trên mảng lục địa này chịu bao thống khổ, không biết phải đến bao giờ mọi người mới có được cảnh bình yên như xưa”.

Chu Tham thấy ông lão đi vào nói xong liền vui mừng đứng dạy đón tiếp rồi sau đó đỡ ông ngồi xuống. Duy Long cùng Hàn Tín cũng đứng dạy cúi chào ông lão.

-“Lưu đạo trưởng nói đúng lắm....đúng lắm”, Chu Tham luôn miệng đáp.

Lưu đạo trưởng tóc bạc trắng nhưng đôi mắt chứa đầy sức sống liên tục nhìn Duy Long thuận miệng hỏi:

-“Đây là con trai của Hồ Bân đó à....cái tên tiểu tử đó cũng làm cha rồi cơ à”.

Duy Long nghe vậy liền ngạc nhiên không ngờ ông lão này lại biết đến cha của hắn.

-“Lưu đạo trưởng chớ trách, đại ca huynh ấy có việc nhà nên không thể nào chờ người đến để chào được”, Bàng Quyên ở bên cười khổ nói.

Lưu đạo trưởng liền không nói gì chỉ quay sang nhìn hai đứa bé hỏi:

-“Các cháu tên gì?”.

-“Cháu tên Duy Long còn đây là đại ca cháu tên Hàn Tín”, Duy Long liền đáp.

Hàn Tín ở bên thấy vậy cũng lần nữa theo Duy Long cúi chào Lưu đạo trưởng lần nữa khiến ông cảm thấy hài lòng.

-“A Long, cháu nói xem lớn lên cháu muốn làm gì”.

Nghe Lưu đạo trưởng hỏi xong Duy Long nhất thời bối rối, quả thật mười năm khi hắn đến thế giới chiến loạn liên miên này bản thân cũng chưa từng nghĩ đến lớn lên sẽ làm gì.

-“Thưa ông, A Long đệ đệ muốn dân chúng được bình yên, khắp nơi không còn chiến hỏa mọi nơi quy về làm một”, Hàn Tín ở bên thấy Duy Long thơ thẩn liền trả lời thay.

Lời Hàn Tín nói ra khiến ba người Chu Tham, Bàng Quyên cùng Lưu đạo trưởng nhất thời im lặng, mất một chút thời gian Lưu đạo trưởng mới nhìn Duy Long hai tay đan vào nhau hỏi:

-“Muốn mọi nơi quy về làm một, dân chúng yên bình vậy cháu sẽ làm cách nào.....”.

-“Cháu........”, Duy Long âm trầm đáp.

-“Ước muốn của cháu cũng giống như mọi người ở đây nhưng cháu xem hiện nay là thời loạn, mười nước đang tính kế thôn tính lẫn nhau, nếu muốn yên bình thì cần phải có một nhân vật kiệt xuất có khả năng đem lại sự yên bình đó cho dân chúng........cháu hiểu không”.

Lưu đạo trưởng nhìn chầm chầm vào đứa trẻ trước mặt mình ôn tồn nói, nhưng ông lại không ngờ đứa trẻ trước mặt mình lại có câu trả lời làm ông bất ngờ hơn.

-“Lưu gia gia vậy cháu sẽ là người kiệt xuất đó, cháu sẽ đưa dân chúng ở mảng lục địa này thoát khỏi chiến hỏa, sẽ một lần nữa tái hiện lại khung cảnh thái bình”.

Duy Long cắn răng nói to rồi sau đó nhanh chóng cúi người chào Chu Tham, Bàng Quyên với Lưu đạo trưởng rồi chạy ra ngoài. Hàn Tín thấy vậy cũng xin phép chạy theo.

-“Ha ha thú vị thú vị, không ngờ con trai của A Bân lại có hào khí như vậy.......được được lão già này sẽ dốc hơi tàn còn lại của mình để bồi dưỡng lên một mầm non này để thành cổ thụ”. Lưu đạo trưởng già nua khóe mắt có đọng chút nước cười to nói.

Hai người Chu Tham và Bàng Quyên bên cạnh thấy lão như vậy cũng vui mừng thay cho hai đứa trẻ, phải biết rằng Lưu trưởng lão này tên thật là Lưu Thọ người ở Lưu Huyện tuổi trẻ đi khắp mọi nơi tìm tòi học vấn, ngay đến Triệu Vương hiện giờ lúc trẻ cũng đã được ông dạy bảo nhiều năm nên danh vọng của Lưu Thọ ở Triệu Quốc hiện nay rất lớn, nếu được Lưu Thọ dạy dỗ thì quả là may mắn.

-“Thay mặt đại ca xin cảm tạ Lưu đạo trưởng”, Chu Tham cùng Bàng Quyên cung kính đáp.

-“Không cần.....ta khi trước vốn rất thưởng thức Hồ Bân nhưng không ngờ hắn chán ghét chiến tranh nên khi lập quốc hắn liền từ quan về ở Sơn Mễ Thôn......ha ha hiện nay hãy để con trai hắn cho ta dạy dỗ”.

Lưu đạo trưởng già nua nhanh chóng đứng thẳng dạy vươn vai vài cái rồi sau đó hưng phấn đi ra ngoài để mặt cho Chu Tham cùng Bàng Quyên bốn mắt nhìn nhau.

-“Lưu đạo trưởng trở lại rồi...ha ha”, Bàng Quyên lập tức cười lớn.

Chẳng mấy chốc thời gian Lưu đạo trưởng nhanh chóng dọn vào phủ của Chu Tham và Bàng Quyên để tiện việc dạy dỗ Duy Long cùng Hàn Tín.

Sau một tháng quan sát hai đứa trẻ ông liền nhận ra sự khác biệt rõ ràng, Hàn Tín ham thích võ nghệ nên phần lớn đều theo Bàng Quyên học tập còn Duy Long thì ngược lại yêu thích viết chữ hơn nhưng điều mà Lưu Thọ không ngờ tới là tuy Duy Long dành rất ít thời gian để học võ nghệ nhưng nếu so với Hàn Tín thì thật sự không phân cao thấp. Có một lần Lưu Thọ cùng Chu Tham hỏi thăm thì Duy Long chỉ đáp một câu:

-“Học võ là để chinh chiến xa trường giết địch lập công, học văn an bang trị nước, thiếu một trong hai cái đều không được”.

...........Hết chương 5..................

Bạn đang đọc Nam Việt Đế Quốc sáng tác bởi ThiênHạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.