Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn Mễ Thôn

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Địa Châu Thế Giới, một thế giới mới được hình thành giữa bao la thế giới khác, nhưng có thể nói quá trình phát triển của thế giới này so với Lam Tinh Thế Giới nơi mà Hồ Duy Long sống ở kiếp trước thì phát triển chưa được nhanh lắm.

Ở đây vẫn còn phát triển theo hướng cổ đại, điển hình như ở mảng lục địa mà Duy Long đã luân hồi chuyển kiếp mới cũng đã trải qua mấy ngàn năm lịch sử của loài người.

Trước khi có đất nước, có của ăn của để thì con người sống với nhau chan hòa, nhưng từ lúc tư duy phát triển xã hội loài người ở đây cũng tiến thêm một bước đó là lập ra đất nước.

Giai đoạn đầu của lịch sử dân cư ở mảng lục địa bắt đầu hình thành từng nhóm bộ tộc với số lượng nhân khẩu khác nhau, trải qua nhiều năm chung sống để phát triển và làm giàu cho bộ tộc của mình mà các bộ tộc này bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với nhau.

Trải qua quá trình chiến tranh và thôn tính đã có hàng ngàn bộ tộc trên mảng lục địa này bị xóa tên hoặc xác nhập vào bộ tộc khác để rồi chỉ còn lại năm bộ tộc lớn là Man Sơn Tộc, Chu Tộc, Thương Man Tộc, Lâm Châu Tộc và Nam Thiên Tộc.

Năm bộ tộc này trải qua nhiều thời gian đã hình thành nên năm quốc gia chiếm đóng hết toàn bộ mảng lục địa này trong đó lớn mạnh nhất là Thương Quốc chiếm phần lớn diện tích ở phần trung tâm lục địa.

Với sự lớn mạnh đó của mình Thương Quốc đã nhanh chóng tiến hành hàng loạt cuộc chiến tranh thôn phệ bốn quốc gia còn lại, vào đời vua thứ bảy của Thương Quốc là Ân Đình đã thống nhất toàn bộ mảng lục địa và duy trì nó suốt bốn trăm ba mươi năm rồi bị hậu nhân của Chu Quốc là Chu Nam tiêu diệt sau đó vương triều của Chu Quốc cũng chỉ kéo dài được sáu trăm hai mươi năm.

Sau khi Chu Quốc diệt vong các chư hầu khắp nơi trên mảng lục địa này đã bắt đầu phân chia thành mười nước khác nhau, vùng đất của Nam Việt Quốc trước kia bây giờ đã được Triệu Bàng chiếm cứ lập ra Triệu Quốc đã được hai mươi sáu năm.

-“A Long mau qua đây với gia gia nào”.

Một cậu bé khoảng chừng mười tuổi vui vẻ chạy đến chỗ ông lão vừa mới gọi mình, đó chính là Duy Long sau khi trải qua mười năm thời gian ở nơi này.

Vì do lúc đầu Phán Quan quên mất việc dùng “Kéo đoạn tuyệt” nên Duy Long vẫn giữ lại được tất cả kí ức kiếp trước của cậu, tuy đã ở thế giới này mười năm thời gian nhưng tính tình của cậu vẫn không giống như đứa trẻ mười tuổi cho lắm, vừa mới sinh ra đời thì được đặt tên Hồ Long bởi vì cha cậu là Hồ Bân một thợ săn ở Sơn Mễ Thôn.

Trẻ con mười tuổi ở Sơn Mễ Thôn này ngoài việc vui chơi với bạn bè ra thì hầu hết không làm gì cả, những đứa trẻ lớn hơn một chút khoảng mười hai mười ba tuổi thì có thể đi học, nhưng do chiến tranh Triệu Quốc cũng mới lập quốc được hai mươi sáu năm nên số lượng người dạy học phải đếm trên đầu ngón tay.

-“A Long, nãy giờ cháu đi đâu thế, làm gia gia ở nhà phải lo lắng đấy”, ông lão lên tiếng.

-“Gia gia ông xem, hôm nay cháu bẫy được con thỏ rừng to lắm này, lát nữa cháu sẽ đưa cho mẹ làm cho ông ăn nhé”, giọng nói non nớt của Duy Long vang lên.

Ông lão nghe vậy liền mỉm cười hạnh phúc nhìn đứa cháu nội duy nhất này của mình so với bao nhiêu đứa trẻ cùng trang lứa trong thôn lại khác xa đến thế, mọi đứa trẻ đó đều thích chơi đùa chỉ có duy nhất A Long nhà lão là theo cha học săn bắn.

-“A Long, cháu cũng phải ra chơi cùng bạn bè trang lứa trong thôn nữa chứ, suốt ngày cứ một mình đi săn không tốt lắm đâu”, ông lão nghiêm mặt nói.

Duy Long nghe xong liền cười khổ, nếu như hắn mất đi kí ức kiếp trước thì việc vui chơi với bọn nhóc mười tuổi không việc gì còn đằng này hắn đã trải qua hai kiếp người tổng cộng ba mươi mốt năm cuộc đời hỏi làm sao hắn còn tâm trạng chơi đùa với mấy đứa trẻ trong thôn chứ.

-“Dạ vâng, nhưng mà cái bọn A Tam, Lý Ngưu, A Nam đó thật ngốc, lần trước bọn nó hậu đậu làm chạy mất con mồi của cháu làm cháu ôm tức quay về”, Duy Long bĩu môi cất giọng non nớt trả lời.

Thấy cháu trai mình nói vậy ông lão liền mỉm cười rồi sau đó vẫy tay bào Duy Long vào trong nhà đi, Duy Long mau chóng đem theo con thỏ rừng béo ú đi vào bên trong căn nhà tranh của nhà cậu.

Chẳng mất bao lâu thời gian cả nhà Duy Long đã tụ tập trên bàn ăn, trên bàn là món thỏ rừng mà Duy Long đem về được mẹ cậu chế biến thành món ăn tuyệt ngon.

-“A Long mau ăn nhiều vào”.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh cậu vừa nói đó chính là Trịnh Nương mẹ cậu, năm nay ba mươi bảy tuổi, đối với Duy Long mà nói người mẹ ở kiếp này của cậu giống y như đúc với người mẹ ở kiếp trước.

Duy Long gật đầu dạ vâng rồi sau đó lấy miếng đùi thỏ đưa cho gia gia mình, Hồ Bân ở bên thấy con trai mình như vậy cũng gật đầu hài lòng, Duy Long đối với hắn là một niềm tự hào vì đứa trẻ này đã biết phụ giúp hắn không như những đứa khác trong thôn.

Hồ Bân ban đầu khi sinh Duy Long liền định hướng cho hắn nối nghiệp săn bắt của mình nhưng khi nhìn thấy Duy Long thông minh hơn những đứa trẻ cùng lứa, tính tình cũng trầm ổn thì liền nảy ra ý định cho Duy Long đi học.

-“A Long, con muốn đi học chứ”, Hồ Bân lên tiếng.

-“Đi Học”, Duy Long đang nhai chiếc đùi thỏ nghe cha mình hỏi thì liền ngạc nhiên.

-“Đúng vậy, học chữ học võ”, Hồ Bân nói tiếp.

Lúc này không chỉ Duy Long mà đến cả mẹ cậu Trịnh Nương cũng lấy làm kinh ngạc.

-“Cha có hai người bạn một văn một võ hiện nay đang ở Uy Thành mở một trường học nhỏ, nếu con muốn cha sẽ đưa con đến đó học tập”, Hồ Bân lên tiếng.

Duy Long nghe xong thì liền vui mừng nên gật đầu đồng ý, Trịnh Nương bên cạnh dù không muốn xa con nhưng cũng đành chấp nhận vì tương lai của con mình.

Sáng hôm sau Duy Long một mình tản bộ trên con đường nhỏ trong Sơn Mễ Thôn, vừa đi vừa lẩm bẩm.

-“Không biết Nguyên hiện giờ ở đâu nhỉ, lúc trước vào cửa luân hồi thiệt là hấp tấp không hỏi rõ địa điểm với Phán Quan”.

-“A Long, đang nghĩ gì đó”.

Dòng suy nghĩ của Duy Long bị cắt đứt bởi giọng nói non nớt của một đứa con gái vang lên, ngước mắt lên nhìn thì thấy được đó chính là Tiểu Nha con gái của Vương đại thúc ở cuối thôn, nhỏ hơn Duy Long một tuổi.

-“Không có gì, chỉ nghĩ vớ vẩn thôi à, Tiểu nha muội đi đâu thế hai tên A Tam với A Nam đâu rồi”, Duy Long lên tiếng hỏi.

-“Muội không biết, chắc hai huynh ấy lại đi bày trò nghịch ngợm rồi, muội mới mua rượu cho cha về xong”, Tiểu Nha trả lời.

-“Ta sắp phải rời thôn để tới Uy Thành học tập rồi”, Duy Long nhìn Tiểu nha nói.

-“A…huynh sắp rời thôn, khi nào thì huynh đi”, Tiểu Nha ngạc nhiên hỏi.

-“Nghe cha nói là hai ngày nữa sẽ đưa ta đến Uy Thành, muội ở lại thôn nhớ bảo trọng khi được nghỉ ta sẽ về thăm muội”.

Phải sắp rời xa Sơn Mễ Thôn đã ở mười năm khiến Duy Long có chút không muốn, ở thôn ngoài mấy tên đại ngốc ra thì chỉ có duy nhất Tiểu Nha là hắn cảm thấy ưng ý nhất vì tiểu nha đầu này mới chín tuổi mà so với mấy tên đại ngốc kia còn thông minh hơn nhiều.

Thế là Duy Long cùng Tiểu Nha đi lang thang khắp Sơn Mễ Thôn một vòng đến tối mịt mới trở về nhà.

…………Hết chương 3…………

Bạn đang đọc Nam Việt Đế Quốc sáng tác bởi ThiênHạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.